Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 334
Nếu nói không nhớ thì chắc là nói dối rồi, chỉ là, nó không còn quá nhiều như trước nữa. Đôi lúc thói quen khó bỏ sẽ làm tôi sẽ nhớ đến cái tên Âu Dương Vô Thần nhưng cũng như một cơn gió thoáng qua vậy thôi, không có gì đặc biệt cả.
- Âu Dương tiểu thư, đã để cô đợi lâu rồi, đây là thẻ của cô, chúng tôi đã mở khóa xong. - Lời nói của người nhân viên chợt kéo tâm trí Âu Dương Thiên Thiên trở về, cô mỉm cười, vươn tay nhận lấy chiếc thẻ trong tay người phụ nữ, đáp:
- Cảm ơn.
Dứt lời, cô đứng dậy rời đi.
Ra khỏi ngân hàng, Âu Dương Thiên Thiên đi dọc theo lề đường, ngắm nhìn những cây anh đào nở rộ xung quanh.
Lúc nãy cô đếm là 11 ngày nữa sẽ sang năm mới, nhưng mà trước đó... hình như còn phải đón Giáng Sinh nữa đúng không nhỉ?
Ây, phải rồi, thế là phải mua quà tặng cho ba nữa, ba cô thích cái gì nhỉ? Ví, cà vạt, quần áo??
Ưm... căn bản là ba cô không thiếu cái gì, ông ấy nhiều tiền như vậy, muốn gì cũng mua được mà.
Còn cô thì.... kinh tế vẫn có chút hạn hẹp, vừa mới trả nợ xong, trong thẻ cũng không còn nhiều tiền, nếu muốn mua quà, phải chọn lựa thật kĩ càng mới tốt được đôi đường.
Ai ya, tặng cái gì mới được chứ? Ba cô không phải người cầu kì nhưng lại khá cổ hủ, ông ấy là kiểu người theo truyền thống nên chắc không thích mấy thứ quá hiện đại như điện tử đồ đâu, cô tính tặng ông máy mát - xa nhưng chắc không được rồi.
Bặm môi, Âu Dương Thiên Thiên vừa đi vừa suy nghĩ, tầm vài giây sau, cô đột nhiên xoay người, hô lên:
- Kiếm Tử!
Ngay lập tức, một người đàn ông mặc vest đen đi ra từ ngõ bên cạnh, tiến gần đến chỗ cô, cúi đầu đáp:
- Nhị tiểu thư, cô có gì căn dặn?
Đây là vệ sĩ mà Âu Dương Chấn Đông đã sắp xếp cho đi theo bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên. Từ lúc cô bị thương đến giờ, ba cô càng cảnh giác nhiều hơn, khi nào cô ra ngoài cũng phải có người theo.
Kiếm Tử là đội trưởng đội vệ sĩ chính của Âu Dương gia, lúc trước phụ trách bảo vệ mẹ Âu Dương Thiên Thiên, bây giờ thì đến cô.
Sau lưng Kiếm Tử đương nhiên là cả một đội vệ sĩ, nhưng vì Âu Dương Thiên Thiên không thích có quá nhiều người đi theo mình, nên họ đã thay phiên nhau trà trộm vào đám người đi đường để bảo vệ cô từ xa.
Riêng Kiếm Tử thì là người đi bên cạnh cô ở khoảng cách gần nhất, mặc dù không lộ mặt, nhưng những lúc cần đến, anh ta đều sẵn sàng xuất hiện.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông, nhíu mày lên tiếng:
- Kiếm Tử, anh... có biết ba tôi thích gì hay không?
Người đàn ông nhìn cô, nghiêng đầu trả lời:
- Việc này thì tôi không rõ lắm. Lão gia không có sở thích nào đặc biệt cả.
Dừng một chút, Kiếm Tử nhìn cô, hỏi ngược lại:
- Nhị tiểu thư, cô muốn tặng quà cho lão gia sao?
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, thành thật đáp:
- Ừm, gần đến Giáng Sinh rồi mà, tôi muốn tặng ba tôi thứ gì đó, nhưng mà... không nghĩ ra được phải tặng món quà nào cho hợp cả.
Người đàn ông chớp ánh mắt dịu dàng, khóe môi hơi nhếch, lộ ra nụ cười mỉm, nói:
- Nhị tiểu thư, cô không cần suy nghĩ quá phức tạp đâu. Chỉ cần là quà cô tặng, tôi nghĩ lão gia sẽ rất thích!
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương