Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 228
Âu Dương Thiên Thiên đang cầm bánh mì, nhìn thứ đen sì trước mặt mình, cô nhíu mày, hỏi:
- Đây là cái gì?
Âu Dương Vô Thần cầm ly sữa lên, uống một ngụm, chậm rãi trả lời:
- Thẻ ngân hàng!
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Hửm? Thẻ ngân hàng? Có ngân hàng nào dùng thẻ đen sì thế này sao?
Nhưng mà... khoan đã, hình như xung quanh nó có đính kim cương kìa, thật hay giả đây?
Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức bỏ miếng bánh mì trên tay mình xuống, cô phủi phủi tay, rướn người cầm lấy chiếc thẻ lên, lật qua lật lại xem một lượt. Còn sờ sờ những viên kim cương nhỏ đính trên nó nữa.
Nhìn hành động của cô, khóe môi Âu Dương Vô Thần hơi nhếch lên, nói:
- Chưa thấy thẻ như thế bao giờ sao? Nó là thẻ đen!
"...."
Ồ, hóa ra là đặt tên theo màu của nó. Nghe vô lí nhưng có vẻ thuyết phục đấy!
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, xem như hiểu, đáp:
- Ồ, là vậy hả. Nhưng mà... anh đưa tôi cái này làm gì?
Âu Dương Vô Thần nghe cô nói, khóe môi càng nhếch lên cao hơn, dường như cô ta vẫn không biết giá trị thật sự của nó nhỉ?
Anh liếc mắt, lên tiếng:
- Thẻ ngân hàng này có tiền đấy, cô cứ dùng thoải mái đi, muốn mua gì thì mua, không cần phải suy nghĩ.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, nhíu mày trầm tư, sau vài giây thì hỏi:
- Đây là tiền của anh sao? Vậy.... có nghĩa là tôi tiêu... tiền của anh hả?
Người đàn ông gật đầu, hiển nhiên trả lời:
- Ừm. Đại khái là vậy!
Dừng một chút, Âu Dương Vô Thần như sợ người con gái trước mặt sẽ không nhận nó, liền nói tiếp:
- Đây là tôi cho cô.... dưới cương vị là một người anh trai. Thời gian cô ở đây tôi sẽ là người chịu trách nhiệm chăm sóc, vậy nên không thể để cô thiếu thứ gì được. Cứ dùng thẻ đó mua đồ mà cô thích đi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô chớp chớp mắt, vài giây sau thì gật đầu, đáp:
- Ừm.... tôi biết rồi!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu nhìn chiếc thẻ, cô ngắm qua ngắm lại, tiếp tục nghiên cứu vẻ ngoài kì lạ của nó.
Cái thẻ đen sì này thì có thể chứa bao nhiều tiền chứ? Mà anh ta nói cô muốn mua gì cũng được?
Âu Dương Vô Thần nghiêng đầu nhìn hình ảnh này, không biết từ lúc nào mà nụ cười đã nở trên miệng, lúc nãy chỉ là nhếch môi, nhưng bây giờ thì trực tiếp cười luôn, tâm trạng dường như rất tốt.
Kỳ Ân nhìn Âu Dương Vô Thần rồi nhìn sang Âu Dương Thiên Thiên, mím môi cười thầm.
Cô chủ nhỏ của tôi ơi, người ta là đưa cả gia tài cho cô rồi đấy. Sao cô vẫn còn ngốc chưa nhận ra vậy?
Với chiếc thẻ đó, cô có thể trả tiền lương cả đời này của tôi và những người hầu khác luôn ấy, đến mức còn dư cũng đủ cô ăn sung mặc sướng cả quãng đời còn lại.
Nắm được chiếc thẻ từ người đàn ông này, cô gần như đã nắm được nguồn tiền vô hạn rồi!
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương