Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 225
Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau. Cô lờ mờ mở mắt khi động đậy thân thể của mình, phần chân dưới tê cứng và đau rát khiến cô không thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ được nữa.
Khó khăn ngồi dậy, Âu Dương Thiên Thiên ngáp ngắn ngáp dài, cô vò vò tóc mình, rồi chớp chớp mắt nhìn xung quanh phòng một lượt.
"...."
Ủa? Đây là đâu? Phòng của ai thế này?
Âu Dương Thiên Thiên trố mắt nhìn mọi thứ, hình như.... cô nhớ đêm qua là đi về cùng Âu Dương Vô Thần. Vậy.... đây là nhà anh ta hả??
Căn phòng cực kì rộng lớn và sang trọng, có thể nói sự rộng lớn của nó gấp 2 lần phòng tổng thống mà cô thường thấy. Mọi thứ đều to và đẹp, đến chiếc giường mà cô nằm cũng rộng cực kì, có thể chứa được sức nặng của 3-5 người cơ.
Toàn bộ nội thất đều được làm bằng những vật liệu quý giá sáng bóng, nhìn giống hệt kim cương lấp lánh.
Âu Dương Thiên Thiên lọ mọ bò xuống giường, cô tò mò đi tới trước chiếc rèm màu trắng, vươn tay mở nó ra. Ngay lập tức, ánh nắng bên ngoài hắt vào.
Xuất hiện trước mắt cô, là một tấm kính dày trong suốt, bao quát cả một góc phòng. Tấm rèm che dài đến đâu, cửa kính liền dài tới đó.
Mà bên ngoài, quang cảnh xuất hiện trước mắt đẹp đến mức khiến cô ngỡ ngàng, ngạc nhiên mà thốt lên:
- Wa~~ Đẹp quá.
Từ hướng cô nhìn ra, chệch sang bên trái chính là một bãi biển rộng lớn, trải dài cả một đoạn đường xa xa, hơn thế màu nước biển trong xanh được bao bọc bên cạnh những cồn cát vàng, vô cùng hút mắt.
Nhìn sang phía bên phải một chút, chính là những tòa nhà nhỏ với kiến trúc sang trọng và mái ngói màu xanh biển, cùng màu dòng nước.
Sự kết hợp này... đúng là quá tuyệt a!
Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên chạm vào cửa kính, cô đưa mặt mình tới gần để xem phong cảnh bên ngoài, chợt "A" lên một tiếng.
Cái kính này... không nóng như cô nghĩ. Hóa ra, nó không phải là kính bình thường, mà là một loại kính có khả năng chống tia hồng ngoại và nhiệt độ từ ánh mặt trời.
Thảo nào... ánh nắng chiếu vào không hề gay gắt, ngược lại rất nhẹ nhàng.
Đang xuýt xoa trước độ hào nhoáng ở đây, chợt đằng sau Âu Dương Thiên Thiên vang lên tiếng nói"
- Đẹp không?
Tiếng nói này xoáy đúng tâm trạng của Âu Dương Thiên Thiên, cô theo bản năng đáp:
- Đẹp, đẹp kinh khủng!
Thế nhưng, khi nói ra rồi, cô đột nhiên ý thức được việc có người khác ngoài cô ở trong căn phòng này, ngay lập tức xoay người, Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên khi phát hiện đằng sau chính là Âu Dương Vô Thần, liền lớn giọng hỏi:
- Này, anh làm gì ở đây vậy?
Âu Dương Vô Thần từ trong nhà vệ sinh đi ra, anh mang quần short ngắn với áo sơ mi trắng rộng thùng thình, mái tóc hơi rối, dường như vừa mới thức dậy không lâu.
Cầm ly nước lên uống một ngụm, Âu Dương Vô Thần nhìn cô, lạnh nhạt đáp:
- Ở đây là phòng tôi, cô nghĩ tôi còn có thể làm gì?
Lời vừa phát ra, Âu Dương Thiên Thiên liền mở to mắt. Anh ta nói gì? Phòng của anh ta? Đùa à?
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt qua nhìn chiếc giường, đột nhiên thấy 2 chiếc gối.
"...."
Vậy... vậy là tối qua... cô nằm chung giường với tên biến thái này hả?
Âu Dương Vô Thần vò tóc, anh xoay người đi đến cửa, vừa đi vừa nói:
- Đừng đứng đó nữa, xuống ăn sáng!
Âu Dương Thiên Thiên há hốc miệng, cô nhìn người đàn ông đang rời đi, liền chạy theo, lớn tiếng gọi:
- Này, anh đứng đó cho tôi, tại sao đêm qua tôi lại ở phòng anh hả? Này!!
Âu Dương Thiên Thiên đuổi theo Âu Dương Vô Thần xuống dưới lầu, đúng lúc cô đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, từ bên hông liền vang lên tiếng chào:
- Nhị tiểu thư!
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương