Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 223
Mũi của Âu Dương Thiên Thiên gần sát với mũi của Âu Dương Vô Thần, dường như, chỉ cần một sự va chạm nhẹ thôi, cả hai sẽ thật sự cọ xát vào nhau.
Và có lẽ cũng vì mũi quá gần, mà miệng của Âu Dương Thiên Thiên cũng chỉ cách miệng của người đàn ông tầm 2cm, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn của cô trực tiếp phả lên mặt Âu Dương Vô Thần, khiến anh bất động.
Âu Dương Thiên Thiên thì vẫn đang ngủ say, cô chỉ là quay đầu theo bản năng, chứ không hề cố ý để tới gần anh, thế nhưng... điều này lại chợt làm Âu Dương Vô Thần nhớ tới nụ hôn lúc nãy của hai người.
Anh hơi rũ mắt, nhìn đôi môi hồng đang mím hờ hững của Âu Dương Thiên Thiên, trong đầu bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩ không chính đáng.
Cái cách mà cô chấp nhận đó, cái cách mà cô để yên đó... anh muốn được thử thêm một lần nữa.
Nghĩ là làm, Âu Dương Vô Thần từ từ tiến tới, muốn hôn lên đôi môi của cô gái đang ngủ say, nhưng ngay khi môi mình vừa chạm đến môi của Âu Dương Thiên Thiên, thân thể anh chợt khựng lại, trong đầu liền xẹt ngang qua câu nói vừa nãy.
"Ghê tởm"
Đúng, chính là từ đó. Âu Dương Thiên Thiên đã nói với anh từ đó, một từ ngữ mà anh không bao giờ nghĩ đến.
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh nuốt một ngụm nước bọt, dần thu mặt về.
Mở kính cửa sổ bên cạnh ra, Âu Dương Vô Thần xoay mặt ra phía ngoài, chống cằm suy tư.
Anh đã suy nghĩ cả buổi tối hôm nay về nụ hôn với Âu Dương Thiên Thiên lúc đó. Anh thừa nhận, ban đầu là do mình chủ động, mạnh bạo hôn cô ấy, nhưng sau đó... anh không hề làm như vậy nữa.
Và chính Âu Dương Thiên Thiên cũng nhận ra điều khác lạ này, anh cảm giác được sự ngạc nhiên của cô, sự bất ngờ của cô và cả cái cách cô đã chấp nhận nó nữa.
Nhưng vì sao... đến lúc anh tiến sâu hơn, Âu Dương Thiên Thiên lại không muốn chứ? Cô ấy dường như sợ việc này vậy, cô ấy vừa khóc vừa lắc đầu, còn rất hoảng loạn nữa.
Rốt cuộc là tại sao???
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh nhìn bầu trời đêm bên ngoài, ánh mắt càng chất chứa nhiều suy nghĩ và phiền não.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên phát lên tiếng chuông điện thoại, là âm thanh báo tin nhắn tới.
Âu Dương Vô Thần quay đầu nhìn sang, phát hiện ra không phải là điện thoại của mình. Anh ngó nghiêng một hồi, những vẫn không thể xác định được âm thanh tin nhắn đó là phát ra từ chỗ nào.
Cho đến khi thấy phía sau lưng của Âu Dương Thiên Thiên có ánh sáng hắt lên, anh mới nhíu mày nhìn sang.
Vươn tay đỡ đầu cô dậy, anh thò tay ra sau lưng cô, tìm kiếm một hồi thì lôi ra được chiếc điện thoại.
"....."
Cái gì vậy? Có chỗ giấu điện thoại như thế này nữa sao? Giấu vậy ai tìm cho ra?
Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh mở màn hình điện thoại lên, thấy có mật khẩu vân tay, liền cầm lấy một ngón tay Âu Dương Thiên Thiên ấn vào.
Sau khi mở khóa thành công, anh vào mục tin nhắn, chợt thấy một đoạn tin từ Âu Dương Chấn Đông.
"Thiên Thiên, con để quên thẻ ngân hàng ở nhà sao? Ba đã đưa trước rồi nhưng sao con vẫn quên vậy? Có đủ tiền để tiêu hay không?"
Đọc đoạn tin nhắn, ấn đường Âu Dương Vô Thần càng nhíu chặt hơn, anh nhớ lúc nãy đọc hộp thư thoại của Âu Dương Thiên Thiên, cô ấy nói đã xài hết tiền trong thẻ của Âu Dương Chấn Đông rồi mà. Không phải sao?
"...."
Khoan đã....
Chợt một suy nghĩ hiện ngang qua đầu của Âu Dương Vô Thần, anh liếc mắt sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, không lên tiếng.
Không lẽ... lúc đó nói như vậy, là muốn anh đến đón sao?
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương