Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 164
Âu Dương Thiên Thiên bị hành động của Âu Dương Vô Thần làm cho bất ngờ, đầu gối bị đập xuống sàn nhà đau rát, khiến cô nhíu mày, nhìn người đàn ông nói:
- Anh hai, anh làm cái gì vậy?
Âu Dương Vô Thần không quay sang nhìn cô, chỉ "suỵt" 1 tiếng, rồi đáp:
- Im lặng!
Anh đưa mắt về phía trước, nhìn mọi thứ đang diễn ra, ấn đường không ngừng nhíu lại.
Ở đây là Trung Quốc, không thể nào có chuyện mang súng vào được, hơn nữa còn là nơi thủ đô Bắc Kinh rộng lớn này, ai dám mang vũ khí tới chứ?
Rốt cuộc là ai đã tạo ra tiếng súng đó!
Đôi mắt Âu Dương Vô Thần truy tìm mọi ngóc ngách trong tầm nhìn của mình, cho đến khi một hình ảnh lọt vào tầm mắt.
Người đàn ông đó.... còn bên cạnh nữa.
Âu Dương Vô Thần mím môi, lẩm bẩm:
- Chết tiệt... Stefan!
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô hơi ngóc đầu nhìn lên, hỏi:
- Anh nhìn cái gì vậy, Stefan là ai?
Vừa dứt lời, một lực đạo đột nhiên kéo mạnh tay cô trở về, Âu Dương Vô Thần giật ngược thân thể của Âu Dương Thiên Thiên ngồi xuống, đồng thời đưa tay lên ấn lấy đầu cô cúi thấp:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Không có chuyện gì để nhìn đâu. Cô ngồi im chút đi.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày càng chặt hơn, cô liếc mắt nhìn bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu mình, nói:
- Anh làm sao vậy? Đột nhiên căng thẳng như thế làm gì? Tiếng súng thôi mà, cũng không phải lựu đạn nổ.
Âu Dương Vô Thần nghe lời của cô phát ra, ánh nhìn có chút kinh ngạc, lên tiếng:
- Cô không sợ tiếng súng nữa à?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, đáp:
- Không có, vẫn sợ mà. Nhìn mặt tôi không giống đang sợ sao?
Âu Dương Vô Thần: "..."
Cái bản mặt hiện giờ..... khác xa với con nhóc lần trước ôm chặt lấy anh hú hét gào thét nói sợ đạn ấy. Nhìn kiểu gì cũng không giống.
Sao lại có loại người thay đổi nhanh đến đáng sợ như này chứ?
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô chớp chớp mắt, lên tiếng:
- Hơn nữa, không phải những lúc như thế này anh sẽ nói câu đó sao? Tôi biết anh ở đây rồi mà, nên sẽ không có chuyện gì đâu, đúng chứ?
Mọi lần cô sợ, cô run rẩy, đều là Âu Dương Vô Thần nói câu nói quen thuộc đó, quen đến mức vào những thời khắc quan trọng, cô đều luôn nhớ đến nó, để nhắc nhở bản thân không sợ hãi nữa.
Với lại, lúc trước là tiếng súng gần sát bên tai, bây giờ nó ở xa như vậy, sợ gì chứ?
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương