Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 157
Phiên tòa khép lại với kết quả mà ai cũng biết trước được, lúc này, quan tòa và bồi thẩm đoàn bắt đầu rời khỏi căn phòng, sau đó, 2 nhân viên cảnh sát lần lượt đưa Tống Dật Nhiên đi ra theo.
Khuôn mặt người đàn ông bơ phờ vô hồn, tay anh ta vẫn bị còng bởi thanh sắt số 8 lạnh toát. Lúc đi ra khỏi cửa, chợt Tống Dật Nhiên dừng lại, đầu vốn đang cúi xuống tự nhiên ngước lên.
Ánh mắt chuyển đến phía bên cạnh, Tống Dật Nhiên nhìn sang người phụ nữ một thân màu đen đang ngồi trong góc phòng.
Như cảm nhận được ánh mắt chiếu về phía mình, Âu Dương Thiên Thiên cũng xoay qua, đối diện với người đàn ông.
Tống Dật Nhiên nhìn cô, bất giác lên tiếng:
- Đàm Gia Hi, cô nhất định phải làm đến như thế này sao? Nhất định phải dồn ép tôi tới bước đường cùng sao? Cô đã cướp hết mọi thứ của tôi!
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Âu Dương Thiên Thiên bình tĩnh đứng dậy, cô nhếch môi, đáp chậm rãi:
- Anh Tống, tôi không hiểu anh nói gì cả. Tôi... không phải là Đàm Gia Hi. Cô ấy đã chết rồi!
Dứt lời, ánh mắt người đàn ông đối diện chợt biến đổi, anh ta há miệng thật lâu, nhưng không nói được gì.
Rồi một cách bất ngờ, Tống Dật Nhiên bật cười. Anh ta ngửa đầu ra sau và cười như một tên điên không thể dừng lại.
Đám cảnh sát nhanh chóng lôi anh ta đi, nhưng vẫn không thể ngừng được tiếng cười đáng sợ ấy cùng giọng gào thét:
- Đúng vậy, Đàm Gia Hi, cô chết rồi! Cô đã chết rồi! Hahahahaaha!
Âu Dương Thiên Thiên đứng nhìn một cách bình tĩnh, sau vài giây, cô cầm túi lên, chợt hỏi:
- Vẫn còn muốn quay sao? Không để lời cảnh cáo của tôi vào tai như vậy à?
Người quay phim đằng sau bỗng giật mình, anh ta ló đầu khỏi chiếc máy, nhìn Âu Dương Thiên Thiên 1 cách sợ hãi.
Gì vậy? Cô ta là cái gì vậy?
Sao có thể biết được là anh đang quay phim chứ? Cô ta... thậm chí còn không quay lại nhìn anh 1 lần nào nữa!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên xoay người, cô nhìn về phía người quay phim, đột ngột vươn tay ra và tách lấy đầu máy một cách nhanh chóng.
2 người phóng viên bên cạnh đều bất ngờ trước hành động của cô, họ ngay lập tức lao tới muốn cướp lại, thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên dường như đã nhanh hơn, cô phất tay, không để bọn họ lấy được.
- Cô làm gì vậy? Trả lại cho chúng tôi! - Một người phóng viên lên tiếng,
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, tay cô di chuyển trên ống máy, gần như rất quen thuộc với cái này, cô lấy chiếc thẻ nhớ ra một cách nhanh chóng.
Trả phần đầu máy đã rỗng cho người phóng viên, cô cười mỉm, nói:
- Nhiệt tình làm việc là tốt, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cũng tốt, nhưng mà... các người nên nể mặt tôi một chút.
- Tôi biết bản năng của một chó săn là gì, với những thứ có giá trị, nhất định sẽ không từ thủ đoạn để có được, dù có là bị cấm đi chăng nữa, nhưng mà.... không phải thứ gì cũng đâm đầu vào lấy đâu. Đôi khi, phải biết mình biết ta, biết tiến biết lùi, nếu không... gánh không nổi hậu quả đâu!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên dùng 2 ngón tay bẻ gãy thẻ nhớ, trong sự kinh ngạc của 3 người đứng đó, cô xoay người rời đi....
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương