Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 146
Sáng hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại trong mơ màng, đầu cô đau như búa bổ, bị ánh mặt trời chiếu vào còn nhức hơn nhiều nữa.
Lờ mở mở mắt, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên xoa trán, cảm thấy đầu óc choáng váng không thôi.
Vì nằm nghiêng nên một bên tay của Âu Dương Thiên Thiên rất tê, vốn muốn xoay người nằm thẳng lại, nhưng đột nhiên cô phát hiện phía dưới bụng mình nặng trịch.
"...."
Hình như.... có cái gì đó đang đè lên bụng cô đúng chứ?
Ánh mắt chậm rãi nhìn xuống phía dưới, Âu Dương Thiên Thiên giật mình khi nhìn thấy một cánh tay người đang đặt lên eo của mình.
"...."
Cái gì đây? Cánh tay này là của ai vậy? Giường này ngoài cô ra còn có ai lên nằm nữa hả?
Vừa nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên vừa xoay người lại, ngay lập tức....
- A......
Đầu truyền tới cơn đau cực mãnh liệt, cô theo bản năng thốt lên, đưa tay ôm đầu mình.
Cái quái gì vậy? Sao đầu cô lại đau thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, cảm thấy mắt mình hoa đi một chút. Cô liền nhắm mắt lại tầm vài giây rồi sau đó mở ra, đợi đến khi mắt cô trở lại bình thường, mới ngước mặt nhìn lên.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, ánh nhìn cô trùng hợp chạm phải đôi con ngươi đen láy đang mở bình thản trước mặt. Âu Dương Vô Thần không biết từ lúc nào đã tỉnh giấc, anh lạnh nhạt xem cô gái đối diện đang ngơ ngác, lên tiếng:
- Tỉnh rồi?
"...."
Một tiếng nhẹ nhàng, nhưng làm đầu Âu Dương Thiên Thiên nổ bùm một cú thật lớn. Cô mở to mắt, miệng lẩm bẩm:
- Anh.... tại sao lại ở đây?
Dứt lời, cô theo bản năng cúi xuống nhìn cơ thể mình, ánh mắt hoảng loạn khi phát hiện tư thế có phần thân mật của cô và Âu Dương Vô Thần.
"!!!!"
Á! Mẹ ơi!!!!!
Ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên dùng tay của mình, đẩy thân thể của người đàn ông ra ngoài, cùng lúc đó, cô lùi lưng về sau, muốn thoát khỏi tư thế đang mập mờ này.
Thế nhưng, điều mà cô dường như đã quên mất, chính là trong một lần tương tự trước đây, cô cũng đã lùi mình như thế, và kết quả là..... té sập mặt.
"Rầm" - Một tiếng động lớn vang lên, Âu Dương Thiên Thiên bị ngã xuống giường giống hệt như "kịch bản" đã xảy ra lần trước, nhưng mà.... lần này, cô lại không cảm thấy đau một chút nào.
Thay vào đó, là một giọng nói âm u đáng sợ:
- Âu Dương Thiên Thiên, tại sao giường không nằm, cô cứ thích xuống đất nằm như vậy?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
45 chương
69 chương
66 chương
2769 chương
46 chương
99 chương
11 chương