Trọng sinh đích nữ không ngoan
Chương 86 : Đừng Tưởng Rằng Ngươi Cao Quý Bao Nhiêu (1)
Liên Hương huyện chủ buồn bực nói: "Quân Dật Chi, ngươi có ý gì, ai chẳng biết Trục Phong của ngươi là thiên lý mã, ngươi là cố ý làm cho chúng ta thua nha."
Tương Tiệp cũng tức giận nói: "Ngươi muốn tỷ thí, sao không qua chỗ nam tử bên kia?"
Ngải Như Ý lại nói với Du Tiểu Vãn: "Du muội muội, muội mau chọn đi, trước khi thi, chúng ta còn phải cho ngựa ăn chút cỏ nữa."
Quân Dật Chi cười nhạo, "Nói ta cho Du cô nương mượn ngựa là khiến các ngươi thua, vậy các ngươi có thật sự cho mượn con ngựa tốt nhất của mình sao? Không thể nào! Chính mình chọn ngựa xong mới đem con còn thừa cho Du cô nương mượn, thế này không phải là muốn làm cho nàng ấy thua sao?"
Các thiên kim nhất thời hai mặt nhìn nhau, á khẩu không trả lời được.
Tĩnh Văn quận chúa hừ một tiếng, cười nhìn Du Tiểu Vãn, hỏi, "Du muội muội, muội và Quân Nhị công tử rất quen thuộc sao?"
Du Tiểu Vãn mờ mịt. Hai tháng này, mỗi lần nàng đi cùng lão thái thái, Trương thị và Võ thị lên miếu dâng hương hay về nhà đều tình cờ gặp Quân Nhị công tử, nhưng lần nào định hành lễ chào hỏi, hắn đều làm như không phát giác thấy nàng, cao ngạo nâng đầu nghênh ngang mà đi. Chuyện cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, Du Tiểu Vãn liền đoán, có khi nào là mình không cẩn thận đắc tội vị đại gia này? Hôm nay không biết Quân Dật Chi sao tự dưng lại nhiên chạy đến đây, đột ngột nói muốn cho nàng mượn ngựa, giống như những lần lãnh đạm lúc trước chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Bất quá, Tĩnh Văn quận chúa hỏi trước mặt mọi người như vậy, là có ý muốn nàng cự tuyệt. Bị người khác ép buộc như vậy, trong lòng nàng đương nhiên không thoải mái, nhưng nàng còn đang giữ đạo hiếu, nếu truyền ra tin đồn nàng dây dưa với nam tử, quả thực không dễ nghe. Du Tiểu Vãn đành quanh co nói: "Có quen biết."
Quân Dật Chi nhướn một bên chân mày lên, mắt phượng trầm xuống, lóe lên một tầng u quang. Hắn khẽ hừ một tiếng: "Chỉ là có quen biết thôi sao? Lần trước ta còn giúp ngươi giải nạn, ta cũng xem như là ân nhân của ngươi a!"
Du Tiểu Vãn bị hắn nhìn chằm chằm, hai lỗ tai có chút nóng lên, tự dưng nàng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, đành phải hơi hơi nghiêng mặt tránh đi. Từ vị trí của Quân Dật Chi, có thể thấy sườn mặt trắng noãn tiêm tế của nàng, hàng lông mi vừa dài vừa cong đang run lên như đang bối rối vì phải ôm mối lo sợ không thể kể ra trong lòng.
Cỗ oán khí trong người Quân Dật Chi không biết sao liền tiêu tán. Hắn âm thầm thở dài một tiếng. Hắn là nam tử, cho dù không tuân thủ lễ nghi cũng có gì đáng kể, dù sao thanh danh của hắn cũng không dễ nghe bao nhiêu. Nhưng Vãn Nhi cũng là nữ tử, mà thế gian này có quá nhiều trói buộc với nữ tử...... Quân Dật Chi làm như nhàm chán bĩu môi, "Tri ân không báo, thật xấu bụng."
Liên Hương huyện chủ liếc mắt nhìn đồng bạn phía sau mình một cái, không muốn để Quân Dật Chi tiếp tục dây dưa, liền ra vẻ tức giận nói với hắn: "Du muội muội đã không lĩnh tình của ngươi, ngươi mau để dành tâm tư kia đi dỗ người ngoài đi, đừng lại có ý đồ với Du muội muội!"
Du Tiểu Vãn bị nói vậy, cảm thấy ngượng ngùng, lại sợ Quân Dật Chi sẽ thực tức giận, vội hoà giải: "Mọi người đừng nói vậy, Quân Nhị công tử cũng là có ý tốt, bất quá...... Nghe nói ngựa của công tử vô cùng tốt, ngựa giỏi thường tính khí mạnh mẽ, ta sợ không khống chế được." Câu cuối cùng là nói cho Quân Dật Chi nghe.
Trong cặp mắt phượng chợt nảy lên ý cười, Quân Dật Chi cong khóe môi lên: "Coi như ngươi còn có vài phần lương tâm. Nếu không dám cưỡi thì thôi."
Khi các thiên kim đều nghĩ đến người này rốt cục đã biết khó mà lui, bỗng nhiên lại có thêm hai tên Trình Giảo Kim đến. Quân Chi Miễn và Hàn Thế Chiêu sóng vai mà đến, Hàn Thế Chiêu mỉm cười hỏi, "Thực náo nhiệt a, Quân Nhị công tử đến chỗ các nữ nhân làm gì vậy a?"
Quân Dật Chi nghiêm mặt mắng, "Liên quan gì đến ngươi? Tránh qua một bên đánh rắm đi."
Quân Chi Miễn khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua mọi người, hơi dừng lại trên mặt Du Tiểu Vãn một chút, trầm giọng nói với Quân Dật Chi: "Về lại khán đài đi."
Quân Dật Chi "Ừ" một tiếng, "Lấy cái giá đường huynh đến đây, cũng phải xem ta có chịu tiêu thụ hay không."
Hàn Thế Chiêu ôn hòa nho nhã cười, lời nói ra khỏi miệng lại như mang theo dao bén, "Quân Nhị công tử chẳng lẽ muốn ở đây, làm các tiểu thư mất hứng sao?"
Quân Dật Chi bỗng nhiên chậm rãi nở nụ cười, càng cười càng âm hiểm, "Trò chuyện chính là khiến tiểu thư mất hứng sao? Ta cứ nghĩ thế này mới gọi là làm mất hứng nha." Nói xong đột nhiên rút ra chủy thủ*, dùng sức cắm xuống mông con ngựa bên cạnh, chủy thủ nháy mắt ghim vào mông ngựa.
* Chủy thủ là con dao nhỏ, nhìn giống kiếm nhưng thu nhỏ lại, thích hợp giấu trong người.
Con ngựa vốn được một gã mã đồng dắt, bỗng nhiên bị ăn đau, nhất thời cả kinh, giơ móng trước đứng lên, hí vang một tiếng, giãy khỏi tay mã đồng, cuồng bạo nhảy lồng lên vài vòng tại chỗ, sau đó chạy như điên về phía quảng trường. Trong lúc nó lồng lên, những con ngựa khác cũng bị kinh hoảng theo, tính tình bỗng chốc táo bạo, không ngừng dùng móng trước cào xuống đất, có mấy con còn giãy khỏi tay mã đồng, phóng chạy theo con ngựa bị thương.
Biến cố xảy ra quá nhanh, căn bản khiến người ta trở tay không kịp.
Đám người Liên Hương sợ tới mức kêu to, vội chạy trối chết bất kể dáng vẻ. Quân Chi Miễn và Hàn Thế Chiêu vội xông ra bảo hộ các thiên kim. Quân Dật Chi lại cười ha ha, kiêu ngạo nói, "Để ta xem các ngươi còn lấy cái gì mà thi!" Nói xong cũng không thèm để ý mọi người, phất tay áo đắc ý dào dạt rời đi.
Quân Chi Miễn và Hàn Thế Chiêu không thể không lưu lại hỗ trợ. Khu vực chuồng ngựa này đều là cát, bị vó ngựa cuốn bay lên mù mịt, các mã đồng khó khăn lắm mới dàn xếp được những con ngựa không chạy thoát. Các nha hoàn vội mang khăn ướt đến, lau sạch cát bụi bám đầy trên mặt và đầu cổ các vị nữ chủ tử, rồi vội chỉnh lại kiểu tóc xơ xác, trâm cài rớt lung tung do màn chạy trốn tán loạn lúc nãy.
Các vị thiên kim phải nói là tức giận đến xanh mặt. Có thể là do xuất thân từ dòng dõi võ tướng, các vị thiên kim tuyệt không nhã nhặn, cứ đứng ở giữa sân chửi ầm lên, chỉ là không dám thẳng hô thẳng tên Quân Dật Chi. Nhưng có ai mà không biết là đang mắng hắn a! Các nàng mắng hồi vẫn chưa hết giận, còn la hét muốn đến trước mặt Nhiếp Chính Vương và tiểu hoàng đế cáo trạng hắn.
Du Tiểu Vãn vẫn im lặng đứng bên cạnh, nhíu mày suy tư. Quân Chi Miễn chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh giá nàng vài lần, ý vị thâm trường hỏi, "Như thế nào lại chọc hắn?"
Ngữ khí của hắn làm cho Du Tiểu Vãn cảm thấy thực nghẹn khuất, sao nghe cứ như hắn có thể đúng lý hợp tình quản lý nàng? Nàng cũng dùng ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp, "Không phải ta chọc hắn, là các ngươi chọc."
Ánh mắt sáng như sao của Quân Chi Miễn khẽ nheo lại, giọng nói chợt trầm xuống, "Xem ra rất biết nói dối."
Du Tiểu Vãn ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lướt qua một thoáng mỉa mai, "Vậy thì liên quan gì đến ngươi?"
Quân Chi Miễn ngẩn ra, ánh mâu hiện lên vài tia hứng thú, đang muốn nói chuyện, giữa hai người bỗng nhiên nhiều ra thêm một thân ảnh yểu điệu. Tĩnh Văn quận chúa mỉm cười nhìn về phía Quân Chi Miễn, "Chi Miễn ca ca đừng tức giận, kỳ thật là chúng ta không đúng, Quân Nhị công tử có ý tốt muốn cho Du muội muội mượn ngựa, chỉ là chúng ta đều biết con Trục Phong của Quân Nhị là thiên lý mã, nên mới bảo Du muội muội đừng lấy, thế này mới chọc giận Quân Nhị công tử."
Du Tiểu Vãn kinh ngạc nhìn thoáng qua Tĩnh Văn quận chúa, Tĩnh Văn chỉ ngưỡng đầu nhìn Quân Chi Miễn, không chú ý tới vẻ kinh ngạc trong mắt nàng. Giờ thì nàng đã hiểu. Lúc trước cứ nghĩ nhóm khuê mật của Tĩnh Văn quận chúa đều là các nữ hài sang sảng thẳng thắn, lại không nghĩ rằng nàng ta cũng có thể nói những lời cong cong quẹo quẹo như vậy. Tuy rằng là thừa nhận sai lầm, kì thực câu nào đều có ý ám chỉ nàng có không ít giao tình với Quân Dật Chi. Lại nhìn ánh mắt tràn đầy luyến mộ của Tĩnh Văn, còn có cái gì không rõ?
Du Tiểu Vãn cúi đầu, làm như không nghe hiểu ý của Tĩnh Văn, dù sao đối với nàng mà nói, Quân Chi Miễn càng hiểu lầm thì càng tốt.
Quân Chi Miễn "Ừ" một tiếng, "Các ngươi hãy đi chuẩn bị đi, nữ tử các ngươi thi trước, sau đó mới đến các nam tử." Quay sang nhìn Du Tiểu Vãn một hồi, nói, "Hàn Nhị công tử sẽ chọn ngựa cho ngươi." Dứt lời liền xoay người rời đi.
Hàn Thế Chiêu không cùng Quân Chi Miễn rời đi, mà là chỉ huy đám mã đồng và binh sĩ thu dọn hiện trường ổn thỏa, xong lại dẫn một con ngựa của quân đội lại cho Du Tiểu Vãn thi đấu, mới mỉm cười cáo từ.
Tĩnh Văn quận chúa nhìn nhìn con ngựa, sảng khoái cười với Du Tiểu Vãn: "Con ngựa này thực tốt, trước kia là tọa kỵ của Chi Miễn ca ca, sau lại tặng cho du kích giáo vệ Lí Ngang....... Chi Miễn ca ca đối với muột tốt thật, tính tình hắn xưa nay đối với ai đều lãnh đạm, trước kia chỉ nói chuyện với ta, không để ý đến nữ hài khác."
Du Tiểu Vãn chỉ cười cười, không có ý định tiếp lời. Tĩnh Văn quận chúa có chút xấu hổ, cũng may Liên Hương giận phừng phừng chạy tới hỏi, "Thi đấu xong, chúng ta đi cáo trạng không?"
Tĩnh Văn quận chúa nhìn bộ dạng cẩn thận cài yên ngựa của Du Tiểu Vãn, vẻ mặt tối tăm đáp, "Đương nhiên phải cáo!"
Kỳ thật không cần ai đến cáo trạng, Thái Hậu, Hoàng Thượng và cả Nhiếp Chính Vương đều đã biết.
Khi phát hiện thấy có ngựa chạy loạn trong mã trường, bụi đất bay đầy trời, lập tức có binh sĩ đến vây đuổi. Nhưng những con ngựa này lại giống như bị kinh sợ không nhẹ, chẳng những chạy cực nhanh, khí lực còn thật lớn, làm cho những binh sĩ giàu kinh nghiệm nhất cũng phải mất rất nhiều sức mới giữ bọn chúng lại được. Ấy vậy mà lũ ngựa vẫn không chịu an tĩnh, cuối cùng đành phải dùng chút dược, cho chúng ngủ hết mới có thể kéo từng con đi.
Trò khôi hài này kéo dài tận nửa canh giờ. Tiểu hoàng đế và Thái Hậu ngồi trên khán đài cao, thấy vậy đều nhíu mày, bảo nội thị đi xuống điều tra rõ ngọn nguồn, sau khi biết được là chuyện tốt do Quân Dật Chi làm, mặt mũi ai nấy đều trở nên cổ quái.
Sở Vương gia tuy có năm đứa con, nhưng đứa cháu được Sở thái phi thương yêu nhất là Quân Dật Chi. Tiểu hoàng đế còn nhỏ tuổi, trong triều phải có người duy trì mới có thể chống lại Nhiếp Chính Vương. Sở thái phi và Tấn Vương phi là tỷ tỷ ruột của Thái Hậu, nhìn thì quan hệ hẳn là thân cận, nhưng ba tỷ muội dù sao đều đã lập gia đình, tâm tư đều dành cho nhà chồng, ai nấy đều có tính toán riêng, chỉ là không làm gì để mặt mũi căng thẳng, cho nên cho dù bảo bối của Sở thái phi có thối đến cỡ nào, Thái Hậu cũng không dễ dàng động đến.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
19 chương
501 chương
161 chương
73 chương
103 chương
12 chương