Trọng sinh đích nữ không ngoan
Chương 83 : Là kẻ bên ngoài gây ra
Mang theo bài lệnh của Vương gia, chưa đến nửa chén trà nhỏ* sau, tổng quản vương phủ Hứa Nhược Lâm đã mang theo sáu hộ vệ nhất đẳng, một đội thân binh đi thẳng vào viện, chờ lệnh Vương gia.
* « chén trà nhỏ » ở đây là đơn vị ước lượng thời gian. Một chén trà nhỏ khoảng chừng 10 phút.
Sau khi Nhiếp Chính Vương tóm lược sự tình, hộ vệ liền dẫn theo đoàn thân binh lục soát khắp Thủy Phong Cảnh, đồng thời phái một nhóm thân binh đến canh gác tất cả các viện trong vương phủ. Không có khẩu lệnh của Vương gia, bất luận kẻ nào đều không thể ra vào.
Toàn bộ người trong Thủy Phong Cảnh đều bị tập trung lại. Nha hoàn, bà tử đứng ở trong viện, do thân binh canh giữ. Nhiếp Chính Vương cùng Ngô Lệ Quyên và Trương Quân Dao ngồi ở trên trường kỷ, còn Lan ma ma và nhũ mẫu thì ôm tiểu công tử đứng phía sau Trương Quân Dao. Duy Phương Đại công chúa, hai vị Quân công tử và Du Tiểu Vãn lúc này không cần lại tuân thủ nam nữ đại phòng, đều ngồi cùng một chỗ, chờ thân binh điều tra kết quả.
Quân Dật Chi rốt cục tìm được cơ hội nói chuyện với Du Tiểu Vãn, lén lút nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Chớ sợ, chỉ cần nói những gì nàng biết là được.”
Du Tiểu Vãn gật đầu, lại không ra tiếng.
Quân Chi Miễn cũng nghiêng đầu, liếc mắt quan sát Du Tiểu Vãn từ trên xuống dưới, có chút ngoài ý muốn nói: “Không ngờ Du tiểu thư lại hiểu dược liệu.”
Du Tiểu Vãn nhẹ giọng đáp lời, “Mới trước đây thân thể không tốt, gần như phải uống thuốc thay cơm, lâu bệnh thành y, dần dần cũng hiểu.”
Quân Chi Miễn nhướn mày, “Ngay cả thuốc trợ sản cũng uống qua rồi sao?”
Du Tiểu Vãn cực lực trấn định, đáp, “Ngài hãy coi như là ta vì Ngô tỷ tỷ nên cố ý tìm hiểu.”
Đụng phải một con thỏ nhìn như ngoan hiền, thỉnh thoảng lại xù lông nhím, ánh mắt Quân Chi Miễn càng dâng lên hứng thú. Hắn lại hỏi: “Vậy thuốc này rốt cuộc có hại gì?”
Du Tiểu Vãn không chút nghĩ ngợi, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không rõ lắm.”
Quân Chi Miễn lại chằm chằm không tha, “Không rõ có tai hại hay không, ngươi còn dám báo với Vương gia?”
“Có gì không dám?”
Quân Dật Chi vốn đang buồn bực vì Du Tiểu Vãn không nói chuyện với mình mà lại nói chuyện với Quân Chi Miễn, chợt phát giác Du Tiểu Vãn liên tục làm nghẹn họng tên kia, tâm tình trở nên cực kỳ sáng sủa, cười hì hì chen vào một câu, “Đúng vậy a, có gì không dám? Vô hại thì thôi, có sao đâu!”
Quân Chi Miễn nhàn nhạt liếc nhìn Quân Dật Chi một cái, “Chen ngang lúc người khác nói chuyện là cử chỉ vô lễ.”
Quân Dật Chi chẳng hề để ý nói: “Ta cho tới bây giờ đều không nói mình là người thủ lễ a. Huống chi, người ta có muốn nói chuyện với ngươi hay không, mắt ngươi nhìn không hiểu sao?”
Du Tiểu Vãn nhịn không được che miệng cười khẽ một chút, nàng ngay từ đầu đã phát giác Quân Chi Miễn tựa hồ có ý dò hỏi mình, nên trong lòng có chút không vui, hiện tại đã hoàn toàn không thèm để ý.
Trong khi ba người ngồi đây đấu võ mồm, các thân binh nhanh chóng tìm ra trong một bình hoa nhỏ bằng sứ màu xanh lam trong phòng nghỉ có ba viên thuốc nữa, ngoài ra không còn tìm thấy viên thuốc ở nơi nào nữa.
“Du tiểu thư, ngươi thấy thế nào?”
Nhiếp Chính Vương mặt không chút thay đổi, lăn tới lăn lui sáu viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay, quay sang hỏi Du Tiểu Vãn.
Du Tiểu Vãn bị điểm danh, không chút sợ hãi chậm rãi đứng lên, hạ thấp người hành lễ, thế này mới trả lời: “Y theo ý tiểu nữ, đầu tiên phải tìm hiểu xem dược hiệu của viên thuốc này là gì, có chỗ gì không ổn đối với phụ nữ có thai. Tiểu nữ chỉ biết đây là thuốc trợ sản, còn dược hiệu cụ thể thế nào thì không biết.”
Trương Quân Dao cười nhạo một tiếng, trầm giọng nói: “Vãn Nhi a Vãn Nhi, tỷ phải nói muội như thế là tốt hay không tốt đây? Muội cái gì cũng không biết, lại dám lấy viên thuốc này đưa cho Vương gia, nếu vạn nhất nghĩ sai rồi, lại làm hại Vương gia điều động tổng quản và hộ vệ đi vào, muội sẽ giải quyết chuyện này thế nào đây? Muội có đảm đương nổi tội quấy nhiễu hay không?”
Du Tiểu Vãn thần sắc không thay đổi, vén áo thi lễ, đang định đáp lời, Ngô Lệ Quyên lại giành lên tiếng trước, “Trương tỷ tỷ hù dọa Vãn Nhi làm gì vậy a. Vãn Nhi nói muội ấy nhận ra vị dược này, chỉ là không biết dược hiệu thế nào thôi. Muội ấy không phải là người luyện y thuật, không biết cũng là chuyện thường. Huống hồ Vãn Nhi sốt ruột như vậy cũng là vì muội muội đâ và thai nhi trong bụng muội, cũng là vì huyết mạch của Vương gia. Cho dù có chút khinh suất, cũng không thể coi là tội quấy nhiễu. Hơn nữa, cho dù nếu bàn về tội, cũng phải là do Vương gia định đoạt. Tỷ tỷ không phải thường xuyên nói tỷ và các biểu tỷ muội ở chung thập phần hòa thuận sao? Sao hôm nay Vãn Nhi một lòng muốn tốt cho Vương gia, tỷ tỷ lại dùng khí thế ép người đến thế?”
Trương Quân Dao ngày thường vì để tỏ ra bản thân dịu dàng hiền lành, hễ có cơ hội sẽ nhắc tới mình hiếu thuận cha mẹ cỡ nào, tôn kính huynh trưởng, yêu thương thứ muội ra sao, lại còn vô cùng thân thiết với các biểu tỷ biểu muội. Chuyện này giờ bị Ngô Lệ Quyên cầm đâm ngược trở lại, khiến Trương Quân Dao nhất thời nghẹn lời, không dám lại chằm chằm truy vấn Du Tiểu Vãn, vội chuyển sang giải thích: “Ngô muội muội hiểu lầm, tỷ là ái chi thâm, trách chi thiết*, e sợ muội ấy lưu lại ấn tượng không tốt đối với Vương gia.”
* ái chi thâm, trách chi thiết = yêu càng đậm, trách càng đau; ý nói vì yêu thương một người nào đó nên khi người đó phạm lỗi, mình càng phải nghiêm khắc.
Cũng may da mặt nàng dày, mới có thể bước lỡ đến nửa đường rồi vẫn có thể cường ngạnh xoay lại.
Nhiếp Chính Vương tựa hồ không có hứng thú với cuộc chiến nước miếng của hai vị phi tử, chỉ hết nhìn viên thuốc trong bàn tay lại nhìn bộ dáng cúi đầu đứng thẳng của Du Tiểu Vãn. Sau một lúc lâu, hắn thản nhiên nói: “Nếu muốn biết dược hiệu, ngươi hãy ngồi xuống trước đi, đợi Thái y đến rồi bàn tiếp.”
Du Tiểu Vãn cúi đầu cảm tạ, nhẹ giọng nói: “Vương gia, vị dược này có tác dụng là dựa vào phát ra mùi hương, tốt nhất đừng để quá gần thứ phi.”
Hàng chân mày thẳng như kiếm của Nhiếp Chính Vương nhíu lại, bàn tay buộc chặt. Tổng quản thái giám Thân công công thập phần tinh mắt, lập tức phái người đi lấy một cái tráp nhỏ, dâng lên cho Nhiếp Chính Vương bỏ viên thuốc vào trong. Thân công công cẩn thận đậy kín nắp, đặt cái tráp lên một chiếc kệ cách khá xa nhưng vẫn nằm trong tầm mắt của Vương gia.
Trong phòng, tất cả mọi người đều không nói chuyện. Các hộ vệ nhất đẳng bắt đầu thẩm vấn hạ nhân của Thủy Phong Cảnh. Thanh âm loáng thoáng truyền vào, làm cho những nha hoàn ở lại hầu hạ trong phòng ẩn ẩn có chút run run.
Không bao lâu sau, Y Trưởng của Thái y viện, Mạnh Đạt Hải, dẫn theo ba vị Thái y dồi dào kinh nghiệm chạy tới phủ Nhiếp Chính Vương. Nghe xong Vương gia thuật lại ngọn nguồn, Mạnh Đạt Hải lập tức dẫn người nghiệm dược. Bốn người trao đổi ý kiến một lát, sắc mặt Mạnh Y Chính trầm xuống như biển lúc nửa đêm. Ông hành lễ với Nhiếp Chính Vương, cung kính bẩm báo: “Khởi bẩm Vương gia, đây đúng là thuốc trợ sản, hơn nữa là loại thuốc rất bá đạo, khiến lưu tử di mẫu*.”
* lưu tử di mẫu = giữ lấy đứa bé, nhưng người mẹ sẽ chết
Mạnh Y Trưởng tiếp tục cẩn thận giảng giải cách dùng loại thuốc này, “Thuốc này dựa vào mùi hương tỏa ra để tác động đến thai phụ, khiến tử cung kịch liệt co rút, dẫn đến thai nhi sinh non hoặc sinh sớm. Tuy nhiên, sau khi sinh, thai phụ nhất định sẽ xuất huyết rất nhiều, khó có thể sống sót. ”
Nhiếp Chính Vương hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: “Nếu chưa đến kỳ sinh nở đã sử dụng thì sẽ thế nào?”
Mạnh Y Trưởng chần chờ một chút mới đáp: “Chưa đến sản kì, đứa nhỏ sinh ra đương nhiên không có khả năng sống sót.”
Nhiếp Chính Vương không nhanh không chậm lại hỏi, “Nếu thuốc này đặt ở bên trong đồ vật, chưa vào trong cơ thể, thì sẽ thế nào?”
Tựa hồ không ai dùng như vậy! Tính tình Mạnh Y Trưởng vốn cẩn thận, ông quay sang thương nghị với ba vị Thái y một chút, mới đáp: “Dược tính của loại thuốc này rất bá đạo, nên dù vậy vẫn có thể gây ra một vài ảnh hưởng trợ sản, ví dụ như thai nhi di động, mạch tượng bất ổn. Nếu ngửi phải loại thuốc này lâu dài, thai phụ nhất định sinh non, về phần sau khi sinh có xuất huyết nhiều hay không, thì tùy vào trình độ tích lũy dược hiệu. Nếu tích lũy quá nhiều, rất có khả năng xuất huyết nhiều mà chết, nếu ít thì còn có thể cứu kịp.”
Nhiếp Chính Vương nheo mắt lại, cuối cùng hỏi: “Bao lâu thì sẽ có tác dụng?”
Mạnh Y Trưởng trầm ngâm một chút, nói: “Y theo vi thần phỏng đoán, nếu thường xuyên đặt dưới mũi ngửi, trong vòng bảy ngày sẽ có tác dụng. Nếu là để xa, khả năng hơn một tháng mới có thể có tác dụng.”
Thuốc trợ sản thật ra là loại thuốc được thường xuyên dùng đến, ví dụ như thai phụ đã qua sản kì mà vẫn chưa vỡ nước ối, hoặc là thai phụ mới có thai lần đầu, cung khẩu mở chậm. Trong những trường hợp này, nếu không dùng thuốc, e là sẽ khiến đứa nhỏ bị nghẹn hỏng. Nhưng loại thuốc này tuy có thể cứu đứa nhỏ lại giết mất người mẹ, nên cũng là thứ không thể để lên mặt bàn, chỉ có những thầy thuốc tư chất kém và những bà đỡ bị người khác dùng tiền mua chuộc mới sử dụng chúng. Thông thường, chỉ có những vị chính thê không thể sinh con trai trưởng, phải mượn phúc người khác để sinh con giúp mình, lại không muốn lưu lại vị thiếp thất kia, sợ ngày sau phải chia tài sản, con trai không hiếu thuận mình, mới có thể lén sử dụng. Hành vi này kỳ thật tương đương mưu sát, nhưng nữ nhân sinh con vốn đã là đi quanh ba vòng quanh quỷ môn quan, việc xuất huyết sau khi sinh mà chết cũng không phải là chuyện không có khả năng, nên không ai điều tra ra được gì.
Đợi Nhiếp Chính Vương vừa hỏi xong, Mạnh Đạt Hải liền nhấc vạt áo, bùm một tiếng quỳ xuống, giọng nói tràn đầy đau đớn, “Vi thần thỉnh cầu Vương gia, lục soát biệt uyển một lần nữa, cần phải…… Cần phải……” Nói đến đây, âm thanh đã là nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Du Tiểu Vãn há hốc nhìn tình cảnh này, Quân Dật Chi lập tức xích người lại gần, giải đáp nghi hoặc, “Mạnh Y Trưởng chính là phụ thân của Mạnh nhũ nhân quá cố.”
Du Tiểu Vãn bừng tỉnh đại ngộ, xem ra mấy viên thuốc này đã nhắc Mạnh Y Trưởng nhớ đến việc nữ nhi của mình đã khó sinh mà chết, cũng cho rằng nữ nhi bị chết oan khuất. Nàng lặng yên quay đầu nhìn về phía Trương Quân Dao, thấy người này vẫn rất trấn định tự nhiên, không khỏi thầm thở dài trong lòng. Sự việc đã trôi qua một tháng, loại thuốc này một khi bắt đầu phát tác dược hiệu, sẽ càng ngày càng nhỏ lại, thẳng đến khi biến mất tích. Hơn nữa vừa rồi, những viên thuốc đều được tìm thấy trong bình hoa, mà bình hoa thường có cắm hoa, bên trong ít nhiều sẽ có chút nước, như vậy dược hiệu sẽ phát ra nhanh hơn, viên thuốc cũng càng biến mất nhanh hơn. Theo nàng phỏng đoán, những viên thuốc này nếu không bị phát hiện, lâu nhất là bảy ngày sẽ biến mất tích. Khó trách Trương Quân Dao trấn định như vậy. Huống hồ, tuy nàng cho rằng Trương Quân Dao có hiềm nghi rất lớn, nhưng cũng không thể thể bài trừ những người khác có khả năng, dù sao còn có một vị nhũ nhân xuất thân cao quý, đến nay có thể mang thai.
Đối mặt Mạnh Y Trưởng thỉnh cầu, Nhiếp Chính Vương trầm ngâm không nói chuyện, hai vị phi tử đương nhiên cũng không dám nói thêm cái gì. Không khí trong phòng trở nên trầm mặc, có chút áp lực.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xướng, “Vương phi giá lâm.”
Không bao lâu sau, Nhiếp Chính Vương phi vịn tay Hứa ma ma chậm rãi đi vào, hành lễ vạn phúc với Nhiếp Chính Vương, “Bái kiến Vương gia.” Hai vị phi tử cũng vội hành lễ với Vương phi. Vương phi phất nhẹ tay, “Miễn.”
Ngô Lệ Quyên đứng dậy, nhường vị trí của mình, Nhiếp Chính Vương phi lại cười nói: “Muội muội ngồi đi, muội giờ có thai, ngồi trên nệm êm mới tốt.”
Nghe nói như vậy, Trương Quân Dao không thể không đứng dậy, ngồi sang ghế bát tiên bên cạnh, nhường vị trí bên trái Vương gia cho Vương phi.
“Hôm nay thăm viếng về đã muộn, thỉnh Vương gia thứ tội.” Vương phi nói xin lỗi xong, nhìn lướt qua mọi người trong phòng, quan tâm hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhiếp Chính Vương kể lại sự tình một lần nữa, không hỏi ý kiến của nàng, mà là nhìn về phía Du Tiểu Vãn, nói: “Du tiểu thư, hiện tại đã biết dược hiệu của viên thuốc, ngươi hãy nói xem, ngươi sẽ xử lý việc này thế nào?”
Đối với việc Vương gia lại hỏi tới ý kiến của Du Tiểu Vãn, tựa hồ ngay cả Quân Dật Chi cũng lắp bắp kinh hãi. Chuyện hôm nay, nếu nói lớn thì chính là phá hư huyết mạch hoàng gia, nếu nói nhỏ thì là việc xấu trong nhà. Có câu, việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài. Ngay cả trong cung tra ra có chuyện phi tử hãm hại lẫn nhau cũng đều che giấu, rồi tìm cớ khác để xử trí, nào có ai tìm người bên ngoài để hỏi ý kiến. Loại sự tình này, dính vào không phải là chuyện gì tốt.
Quân Dật Chi lập tức khẽ cười nói: “Hoàng thúc thật là thú vị, Du tiểu thư lại không phải là sư gia trong nha môn, hoàng thúc hỏi nàng, không phải là làm khó nàng sao?”
Mắt Vương phi thoáng hiện một chút kinh ngạc, liếc sang nhìn Vương gia một cái, lại liếc sang nhìn bộ dạng thoải mái kèm chút khẩn trương của Quân Dật Chi, lập tức mỉm cười nhìn khuôn mặt nhíu mày suy tư của Du Tiểu Vãn, “Du tiểu thư chớ sợ, nghĩ cái gì thì cứ nói cái đó, Vương gia và ta sẽ lắng nghe, tuyệt đối sẽ không để chuyện gì liên lụy đến ngươi.”
Ngữ khí thập phần nhẹ nhàng, có chút ý vui đùa, nhưng cũng là đang ngầm cam đoan với Du Tiểu Vãn, nếu có chuyện gì, sẽ không gây cho nàng phiền toái.
Du Tiểu Vãn thả lỏng trong lòng, cúi người nói: “Thần nữ cẩn thận suy tư một phen, cảm thấy việc này hẳn là do người bên ngoài Thủy Phong Cảnh gây ra.”
Nhiếp Chính Vương khẽ nhíu mày: “Ồ? Vì sao nói như vậy?”
Du Tiểu Vãn cẩn thận phân tích, “Mạch tượng của Ngô thứ phi vài tháng đầu còn thập phần vững vàng, chỉ mới hai tháng gần đây mới có dấu hiện thai nhi không ổn. Xin hỏi chư vị Thái y, có phải thế không?”
Được đến Mạnh Y Trưởng trả lời khẳng định là có, Du Tiểu Vãn tiếp tục nói: “Mới vừa rồi Mạnh Y Trưởng cũng nói, dược hiệu của viên thuốc này thập phần bá đạo, nếu để gần, chỉ cần bảy ngày là có thể gây sinh non, nhưng thai nhi của Ngô thứ phi chỉ bất ổn, còn chưa đến mức sinh non. Từ đây, có thể thấy được là vì hai nguyên nhân. Một là viên thuốc kia xuất hiện không lâu, hai là để ở nơi xa, không gần người. Nhưng thai tượng của Ngô thứ phi bất ổn đã được hai tháng, nên không thể vì thời gian không lâu, mà là do đặt ở nơi xa. Nếu người giấu viên thuốc này là hạ nhân của Thủy Phong Cảnh, người đó hoàn toàn có thể giấu dưới gối nằm hoặc dưới nệm, vừa cách gần lại không dễ bị phát giác. Cho nên thần nữ mới phỏng đoán chuyện này là do người bên ngoài Thủy Phong Cảnh làm. Ngoài ra, trong hai nơi tìm thấy viên thuốc, một là trong bình hoa lớn bên ngoài bình phong, hai là trong bình hoa nhỏ trên kệ sách, cả hai nơi này đều là nơi mà khách có thể tiếp xúc đến.”
Nhiếp Chính Vương yên lặng giương cặp mắt sáng như sao nhìn Du Tiểu Vãn, thật lâu không nói. Vương phi mỉm cười đánh vỡ trầm mặc, “Lời Du tiểu thư nói thập phần có lý.” Dứt lời liền ra lệnh phân phó, “Truyền lệnh đến cho thị vệ bên ngoài, hỏi một câu trong vòng hai tháng trở lại đây, những người nào từng ra vào Thủy Phong Cảnh, đã đi chỗ nào. Ai cung khai nhiều nhất, có thưởng.”
Lệnh được ban ra, Nhiếp Chính Vương cũng không có gì dị nghị, hiển nhiên là tán thành phương pháp của Vương phi. Chỉ là từ sau khi tin Ngô thứ phi có thai được truyền ra ngoài, số lượng quý phu nhân tới cửa lấy lòng phải nói là đếm không xuể. Trong sổ của tổng quản có ghi lại không dưới trăm người, đó là chưa kể những vị khách quý như Duy Phương Đại công chúa ra vào đều không cần thông truyền, hơn nữa lại dẫn theo không ít khách đi cùng.
Vương phi cười khanh khách nói: “Bình phong là nơi chỉ cần là khách sẽ đi ngang qua, tùy tay bỏ vào vài viên thuốc nhỏ, sẽ không có ai phát giác được. Còn chỗ kệ sách này… Chỉ có vị khách nào được mời vào phòng trong, lúc đến còn muốn đi vệ sinh mới có thể đi ngang qua. Sư ma ma, Ngưu ma ma, hai người các ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, là ai đến đây từng muốn đi tịnh phòng*.”
* tịnh phòng = toilet
Được Vương phi chỉ ra như vậy, phạm vi tìm kiếm liền rút nhỏ rất nhiều. Các vị khách thường được tiếp đãi ở phòng giữa. Phòng trong đa phần là để gặp mặt thân thích hoặc bạn cũ. Cho dù có chút quá mót, vị khách nào cũng sẽ cố ý đi ra gian ngoài, tìm nha hoàn hỏi nhà xí ở nơi nào, không ai lại không có ánh mắt như vậy, nhất định phải dùng cái bô của Ngô thứ phi cho bằng được.
Sư ma ma và Ngưu ma ma so đo một phen, trong lòng đã có chút sáng tỏ, liền hướng Vương phi bẩm báo: “Hồi bẩm Vương phi, đúng là có khách từng dùng tịnh phòng ở phòng trong. Một người là Lại bộ hữu Thị Lang Tào phu nhân Võ thị. Người thứ hai là mẫu thân của Ngô thứ phi, Võ thị. Người thứ ba là Tấn Vương phi. Người thứ tư là……” Sau khi liệt kê vài người, Sư ma ma nhìn về phía Trương Quân Dao, ánh mắt lại chỉ dám nhìn làn váy của Trương Quân Dao, nhẹ giọng nói: “Còn có tiểu công tử. Trương trắc phi vài lần dẫn tiểu công tử lại đây chơi, tiểu công tử lần nào cũng tiểu trong quần, nên Lan ma ma và nhũ mẫu đã đưa tiểu công tử vào tịnh phòng để thay quần áo.”
Trương Quân Dao lập tức đứng phắt dậy, chỉ ngón tay vào Sư ma ma, cả giận nói: “Nô tài chết bầm, ngươi lời này là có ý gì. Chẳng lẽ là ta hại Ngô muội muội sao? Đừng nói là ta đã sinh một vị công tử, cho dù ta không có con trai, ta cũng sẽ không làm ra hành vi âm độc xấu xa này.” Nói xong lại nhìn về phía Nhiếp Chính Vương, run giọng làm nũng, “Vương gia, ngài hãy làm chủ cho thiếp thân a.”
Vương phi không thèm để ý nâng chung trà lên đến uống, ánh mắt đảo một vòng trên mặt Ngô Lệ Quyên. Ngô Lệ Quyên lập tức hiểu ý, một tay ôm bụng đứng lên, cúi người trước mặt Nhiếp Chính Vương, ôn nhu nói: “Vương gia, thiếp thân cảm thấy Trương tỷ tỷ không giống loại người âm độc như vậy. Người làm mẹ nào cũng nghĩ cho con cái, cho dù Trương tỷ tỷ không nghĩ cho bản thân mình, cũng phải tích đức cho tiểu công tử a.”
Sắc mặt Trương Quân Dao không chút thay đổi, trong lòng lại lộp bộp một chút. Con người sống trên đời vẫn đều thực tin tưởng quỷ thần, lúc mình làm chuyện xấu thì không thấy gì, nhưng vừa nghe người ta nói đến con của mình, khó tránh khỏi chột dạ trong lòng.
Ngô thứ phi nói tiếp với Vương gia: “Chính là thiếp thân bị hãm hại, cầu Vương gia làm chủ cho thiếp thân, tìm ra kẻ hãm hại, nghiêm trị không tha.”
Khuôn mặt nghiêm túc của Nhiếp Chính Vương lúc này mới nhu hòa một chút, mỉm cười kéo Ngô Lệ Quyên lại gần, tự mình đỡ nàng ngồi xuống, an ủi nói: “Ái phi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ tìm ra kẻ bụng dạ khó lường này, trả lại công đạo cho nàng.” Nói xong lại nhìn về phía Trương Quân Dao, hòa nhã nói: “Ngồi xuống đi, lại không có ai nói là nàng làm.”
Trương Quân Dao vui vẻ, nhanh chóng lộ ra nụ cười đoan trang, “Tạ Vương gia tín nhiệm thiếp thân.”
Vương phi lại cười nói: “Vương gia là tin tưởng chứng cớ. Trương muội muội yên tâm, không có bằng chứng vững chắc như núi, Vương gia sẽ không oan uổng bất kì ai, đương nhiên, cũng sẽ không buông tha bất kì kẻ nào có dụng tâm kín đáo.”
Nói xong cũng không thèm nhìn tới sắc mặt cứng ngắc của Trương Quân Dao, Vương phi trực tiếp ra lệnh Tổng quản Hứa Như Lâm, “Hiện tại dẫn người đi lục soát ở các viện khác. Hứa ma ma, ngươi gọi bốn vị Hà, Lí, Vương, Hạ ma ma lại đây, mặt khác thông tri Đông Phương Hạo, mang vài vị thái giám đến.” Nói xong nhìn về phía nhóm người Duy Phương công chúa, cười nói: “Các vị là khách quý, ta chỉ có thể nói một tiếng có lỗi, không thể không điều tra một chút, chỉ là để chứng minh các vị là trong sạch. Cả Trương muội muội cũng phải soát người.”
Câu nói cuối cùng làm cho sắc mặt Trương Quân Dao đại biến, nếu soát người, nhất định bị cởi trống trơn, vậy sẽ khiến mặt mũi nàng bị quét rác. Nàng đang định nói chuyện, chợt nghe Duy Phương Đại công chúa sảng khoái nói: “Hoàng tẩu không cần khách sáo như thế, cho dù hoàng tẩu không nói, chính ta cũng đang muốn thỉnh cầu hoàng tẩu cho người đến kiểm tra một lần, rửa sạch hiềm nghi.”
Đến Đại công chúa kim chi ngọc diệp, lại là một cô nương chưa lấy chồng, còn nguyện ý, Trương Quân Dao không nói nên lời phản kháng, ủy ủy khuất khuất nhìn về phía Nhiếp Chính Vương. Nhưng Vương gia chỉ vươn tay cầm chén trà, ngón tay chậm rãi vỗ về hoa văn sứ nổi trên chén, nhắm mắt trầm mặc, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì. Nàng cong môi mếu máo, liếc mắt nhìn Lan ma ma một cái, thấy vẻ mặt Lan ma ma trấn định, trong lòng cũng kiên định.
Đoàn người được dẫn vào một phòng trống, lục soát quần áo, không có gì khả nghi. Vốn dĩ lúc này có thể nói cáo từ, nhưng Duy Phương Đại công chúa nhận được ám chỉ từ chỗ Quân Dật Chi, liền quay sang nói với Vương phi: “Như vậy đi, việc này cũng không thể điều tra nhất thời bán hội là có kết quả, chúng ta sẽ quấy rầy một đêm, chờ ngày mai hoàn toàn điều tra rõ, chúng ta hẵng đi. ”
Như vậy vừa hợp ý Vương phi, tuy rằng mọi người đều là khách, nhưng vẫn là người ngoài, không thể không phòng. Tỷ như Quân Chi Miễn, hắn là cháu của Tấn Vương phi, mà Tấn Vương phi lại là tỷ tỷ ruột của Thái Hậu. Nếu Vương gia không có con trai, sức uy hiếp đối với Hoàng Thượng sẽ bị giảm đến mức thấp nhất. Cho nên, việc hôm nay, có thể là nữ nhân trong phủ làm, cũng có thể là kẻ đối nghịch làm, nàng không thể buông tha bất kỳ loại khả năng nào. Đương nhiên, nàng tất nhiên là tin tưởng Du Tiểu Vãn, nhưng nếu giữ đám người Duy Phương công chúa lại, chỉ để Du Tiểu Vãn hồi phủ, thì thật không thể nào nói nổi.
Nhưng nếu đề nghị này do nàng nói ra, cho dù nói uyển chuyển cũng sẽ gây thương tổn cảm tình. Chỉ có do Duy Phương chủ động nhắc tới, mới là không gì tốt hơn. Vì thế Vương phi cũng không khách sáo đưa đẩy, liền cười nói: “Vậy đành phải ủy khuất các vị khách quý.” Nói xong quay sang ra lệnh cho tổng quản nội vụ, bảo hắn đến hoàng cung, Tấn Vương phủ, Sở Vương phủ cùng Tào phủ báo tin, lại bảo các ma ma và thái giám thu dọn bốn phòng nghỉ trong hậu viện và ngoại viện, an bài cho khách ở lại.
Không người nào cự tuyệt, Du Tiểu Vãn cũng khó mà nói cái gì, chỉ có Ngô thứ phi lên tiếng đề nghị: “Vãn Nhi muội muội khó có dịp ở lại vương phủ, không bằng nghỉ một đêm ở Thủy Phong Cảnh của thiếp thân, không cần phiền toái Vương phi an trí.”
Vương phi cười nói: “Được, ta giao Du tiểu thư giao cho ngươi, ngươi phải chiêu đãi cho tốt, đừng để chậm trễ, làm cho khách cảm thấy vương phủ chúng ta đãi khách không chu toàn.”
Ngô Lệ Quyên vội vàng đáp vâng, Du Tiểu Vãn cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng thật sự không muốn ngủ ở chỗ người lạ. Hơn nữa nàng chú ý tới, từ sau khi Vương phi hồi phủ, Vương gia không hề ra lệnh nửa câu nào, toàn quyền giao cho Vương phi xử trí, hoàn toàn là nam chủ ngoại nữ chủ nội, cực kỳ tín nhiệm. Du Tiểu Vãn lặng lẽ liếc nhìn bộ dạng nhìn Vương gia như hòn vọng phu của Trương Quân Dao, thầm nghĩ trong lòng: Chỉ sợ là Trương Quân Dao căn bản không phát giác, nàng ta cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy sở trường của mình, cảm thấy bản thân sinh được con trai chính là đại công thần, không chịu ngẫm lại, con trai thì còn nhiều người nguyện ý sinh cho Nhiếp Chính Vương, nhưng vị trí chính phi thì phải do Nhiếp Chính Vương nguyện ý ban cho mới được.
Những kẻ nhìn không tới sở trường của người khác, thật sự là đáng thương!
Quân Dật Chi thật ra rất cao hứng, hắn đã quyết định, sáng sớm ngày mai sẽ đến Thủy Phong Cảnh ăn ké điểm tâm, tranh thủ ở chung với Vãn Nhi, còn nữa, phải hỏi xem nàng… nàng có… đối với hắn…… Rốt cuộc là có ý gì.
Quân Chi Miễn lại giống như không sao cả, chỉ dặn vị thái giám hầu hạ mình rằng mình thích loại thảo dược đánh răng gì, súc miệng bằng loại muối gì, xông loại hương gì, còn soi mói hơn ba vị cô nương ở đây.
Thị vệ điều tra suốt đêm, chủ tử không cho ngừng, bọn họ vẫn phải tiếp tục lục soát. Sau khi chổ ngủ đã thu xếp xong, mọi người vẫn chưa rời đi, đều ở lại chờ trong phòng khách của Thủy Phong Cảnh. Mãi đến gần nửa đêm, Vương phi mới nhẹ giọng bẩm: “Vương gia, ngài ngày mai còn phải lâm triều, Ngô muội muội cũng không thể ngủ trễ, tiểu công tử thì đã ngủ rồi, không bằng chúng ta tạm thời đi nghỉ, khi nào Hứa tổng quản có tin thì sẽ bẩm báo cho nô tì.”
Nhiếp Chính Vương thế này mới mở ra hai mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Có việc tùy thời bẩm báo.” Dứt lời liền chắp hai tay sau lưng bước nhanh rời đi.
Trương Quân Dao vội vàng đuổi kịp, nhỏ giọng nói: “Thiếp thân đỡ Vương gia đi.” Nhiếp Chính Vương dừng một chút, không quay đầu nhìn lại, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Trương Quân Dao biết như vậy nghĩ là cho phép, vội cười khanh khách cúi chào Vương phi, rồi đuổi theo Vương gia.
Vừa ra khỏi cổng Thủy Phong Cảnh, Trương Quân Dao liền đuổi kịp Vương gia, vịn cánh tay hắn, nói: “Vương gia ngài chậm một chút, thiếp thân đi không được nhanh như vậy.”
Nhiếp Chính Vương tuy rằng không nói chuyện, nhưng bước chân rõ ràng chậm lại. Trương Quân Dao thầm vui vẻ trong lòng, Vương gia tuy rằng ngày thường có chút đạm mạc, nhưng chỉ cần nàng đưa ra yêu cầu, tất cả đều được thỏa mãn. Nàng ngầm tính toán trong đầu, cẩn thận nịnh hót hắn vài câu, dỗ Vương gia nở nụ cười, lập tức thuận theo chuyển đề tài, “Vương phi tỷ tỷ mấy ngày nay thưởng không ít Hồng Đan Quả cho thiếp thân, nước nhiều thịt ngọt, thiếp thân thập phần yêu thích.”
Nhiếp Chính Vương cười nhẹ, “Nàng thích thì để ta bảo nàng ấy cho nàng nhiều một chút.”
“Tạ Vương gia ban thưởng.” Trương Quân Dao vừa đi vừa khẽ khụy gối tạ ơn, cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục nói: “Chính là vừa rồi ở chỗ Ngô muội muội, tựa hồ có một cái đĩa đựng hạt Hồng Đan Quả đầy hết phân nửa, hay là tỷ tỷ cũng tặng cho Ngô muội muội? Mà loại quả này, nghe nói không tốt cho thai nhi đâu. Tỷ tỷ là không biết hay là……”
Nhiếp Chính Vương dừng chân lại, đôi mắt lạnh như bang nhìn thẳng vào mặt nàng, một hồ lâu không nói lời nào, khiến nỗi bất an trong lòng Trương Quân Dao càng lúc càng lớn, chậm rãi tràn ngập như bóng tối trong đêm, bao quanh lấy nàng. Lúc này, Nhiếp Chính Vương mới chậm rãi trầm giọng nói: “Vì sao vừa rồi ở Thủy Phong Cảnh, không nghe ngươi nói? Ngươi là hy vọng Vương phi mắc lỗi, hay là hy vọng Quyên Nhi sẩy thai?”
Trương Quân Dao chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực đều bị nỗi kinh hãi rút sạch, lồng ngực trống rỗng, một lát sau mới tìm lại được giọng nói của mình, “Vương, Vương gia thứ tội…… Thiếp thân…… nhìn thấy…… chỉ còn là…… hạt, sợ…… sợ tỷ tỷ…… tự trách, mới…… mới chưa nói……”
“Ồ?” Nhiếp Chính Vương thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ánh đèn nhấp nháy trong hành lang, “Kia vì sao không đợi ngày mai nói với Vương phi, lại muốn tới nói cho bổn vương nghe?”
Nàng có phải đã biến khéo thành vụng rồi không? Trương Quân Dao cảm thấy như sét đánh ngang tai, thật không nghĩ tới Vương gia chẳng những không nghi ngờ Vương phi, ngược lại hoài nghi nàng. Nàng vội khụy gối cúi người, âm thanh run rẩy, đáng thương hề hề nói: “Vương gia minh giám, Vương gia là bầu trời của thiếp thân, thiếp thân có chuyện gì, trước hết là muốn nói cho Vương gia, không phải là cố ý muốn kể tội tỷ tỷ. Thiếp thân về sau nhớ rõ, có việc sẽ báo cáo với tỷ tỷ……”
“Ngươi nhớ rõ là tốt nhất!” Nhiếp Chính Vương từ trên cao nhìn xuống nàng, “Nàng là Vương phi, là chính thê của bổn vương, là người cầm quyền của hậu viện vương phủ. Chuyện xảy ra trong hậu viện, cho dù là bổn vương, cũng sẽ không tùy ý nhúng tay. Ngươi sau này có việc gì, cứ đến bẩm báo với nàng là được. Còn nữa, về phần thai nhi trong bụng Quyên Nhi, bổn vương và Vương phi đều ký thác kỳ vọng cao, ngóng trông là một đứa bé trai, để cho Vương phi dưỡng dưới gối*.”
* dưỡng dưới gối: ý nói là đem về nuôi, ghi trên gia phả là con ruột của mình
Nếu những lời tuyên bố chính thê phía trước là đả kích, thì câu cuối cùng này đã trực tiếp diệt giấc mộng tấn chức của Trương Quân Dao. Vương phi nếu có con trai trưởng, nàng làm sao còn có cơ hội?
Nhiếp Chính Vương nói xong, liền đi thẳng không quay đầu lại. Trương Quân Dao vẫn khụy gối cúi người, không dám đứng dậy, cũng không muốn đứng dậy.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
144 chương
25 chương
88 chương