Trọng sinh đích nữ không ngoan
Chương 76 : Tặng cầm
Tào Trung Trinh cùng Tào Trung Nhã đều chú ý bình phong nên không nhìn thấy động tác của Du Tiểu Vãn, chỉ có Tào Trung Yến là thấy rõ mồn một, không khỏi hô nhỏ một tiếng, “Vãn Nhi muội muội……”
Nghe tiếng gọi như thế, Tĩnh Thịnh thế tử càng thêm khẳng định ý phỏng đoán trong lòng, lại liếc mắt nhìn kỹ dung nhan của Tào Trung Nhã một cái, ghi tạc trong lòng.
Du Tiểu Vãn lanh lẹ đưa tay kéo Tào Trung Nhã đứng lên, đỡ nàng ngồi xuống ghế, đặt tay lên môi làm động tác chớ có lên tiếng. Tào Trung Nhã bị ngã đụng vào gáy, đến bây giờ hai lỗ tai vẫn ong ong, đầu óc như xoay mòng mòng, trước mắt sao bay tán loạn, cho dù Du Tiểu Vãn không làm động tác chớ có lên tiếng, nàng cũng nói không ra lời.
Tào Trung Trinh vốn là một thứ nữ phải nhìn ánh mắt người khác mà sống qua ngày, biết cú ngã vừa rồi là do có người đá ghế của mình, nhịn không được khinh gọi một tiếng “Vãn Nhi muội muội……”, câu kế tiếp liền bị ánh mắt tối tăm của Du Tiểu Vãn làm cho mắc nghẹn, không dám ra tiếng.
Trương Quân Dao ngồi trên ghế thủ vị, đang nói chuyện với Quân Chi Miễn, Trương thị đưa lưng về phía bình phong, tầm mắt bị cản trở, lại thêm Du Tiểu Vãn cực nhanh kéo Tào Trung Nhã đứng dậy, rốt cuộc Trương Quân Dao cũng không thấy rõ rốt cuộc là ai ngã ra ngoài, chỉ nghe có hai tiếng “Vãn Nhi muội muội”, nên nghĩ chắc là Du Tiểu Vãn.
Bình phong không bị ngã xuống như theo kế hoạch đã sớm định ra, nên Trương Quân Dao không có cớ giữ khách ở lại, chỉ có thể khách khí nói: “Ba ngày sau là tiệc trăm ngày của tiểu nhi tử, thỉnh Thịnh thế tử và Miễn thế tôn đến.”
Hai người cũng lễ tiết đáp ứng, khách sáo vài câu, đứng dậy cáo từ. Trước khi xoay người đi, ánh mắt Quân Chi Miễn khẽ dừng trên bình phong một chút, liền thong dong rời đi.
Từ lúc Quân Chi Miễn vào nhà, ánh mắt của Tĩnh Văn quận chúa đều không rời khỏi hắn, đương nhiên nhìn thấy cái liếc mắt này, đáy lòng liền trào ra vô số ghen tuông. Chi Miễn ca ca, muốn nhìn ai?
Nàng tinh tường nhớ rõ khi mình lần đầu tiên gặp Du Tiểu Vãn khi, bản thân đã cảm thấy kinh diễm, chấn động như thế nào, may mà nàng là nữ tử, nếu là nam tử…… Dung nhan của Du Tiểu Vãn đối với nam nhân mà nói, chỉ sợ giống như mèo thấy cá, không ăn vào miệng thì không nhịn được.
Nàng rất muốn đuổi theo Quân Chi Miễn để hỏi cho rõ ràng, trong lòng hắn rốt cuộc có nàng hay không, chính là không tiện cùng lúc cáo từ, phải đợi cho hai người vừa ra phòng khách, liền lập tức đứng dậy cáo từ. Trương Quân Dao dặn dò Lan ma ma tiễn quận chúa ra Thu Hải Đường, Lan ma ma cung kính nghiêng người đi ở phía trước. Tĩnh Văn quận chúa đang vội vã muốn đi tìm Quân Chi Miễn nói chuyện, không kiên nhẫn chờ màn đưa tiễn chậm rãi này kết thúc, liền đi nhanh vài bước, đuổi theo Quân Chi Miễn.
“Chi Miễn ca ca, muội có lời muốn nói.”
Trong mắt Quân Chi Miễn thoáng hiện một chút bất đắc dĩ. Hai nhà vốn có giao tình qua nhiều thế hệ, bọn họ từ nhỏ đã quen biết, cảm tình coi như không tệ, lúc này chung quanh lại có nhiều người hầu, không phải là lén hẹn hò, thỉnh cầu như vậy không tiện chối từ, hắn đành dừng chân, khẽ nhếch khóe môi: “Chuyện gì?”
Tĩnh Văn uy nghiêm quét mắt nhìn bốn phía: “Các ngươi lui ra.”
Quân Chi Miễn nhíu nhíu mày, “Không cần, cứ nói như vậy……. Chúng ta đã lớn, không thể lại không e dè như trước đây.”
“Chi Miễn ca ca……” Khóe mắt Tĩnh Văn lập tức đỏ hoe, nàng muốn hỏi trong lòng Chi Miễn ca ca có nàng hay không, muốn hắn tới cửa cầu hôn, nhưng nói ra lời như vậy trước mặt nhiều hạ nhân thế này, nàng làm sao có thể mở miệng được?
Nàng khẽ cắn môi dưới, điềm đạm đáng yêu nhìn Quân Chi Miễn, đáng tiếc Quân Chi Miễn chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt như có chút đăm chiêu đảo sang Tĩnh Thịnh thế tử đang đứng phía sang, không lại nhìn nàng.
Tĩnh Thịnh thế tử cố ý bước chậm vài bước, chờ Lan ma ma đi lên, mới làm như tùy ý nói: “Quan hệ giữa Trương trắc phi và gia đình Tào phu nhân có vẻ vô cùng tốt.”
Lan ma ma cười toe, vẻ mặt rạng rỡ, “Hồi bẩm thế tử, bên nhà Tào phu nhân dù gì cũng là cô ruột, biểu muội ruội, sao có thể không thân. Các vị biểu tiểu thư lại đặc biệt thích tiểu công tử, vào ngày tổ chức tiệc trăm ngày, các nàng sẽ đều đến.”
Tĩnh Thịnh thế tử làm như tùy ý liếc nhìn Lan ma ma một cái, tùy ý lộ ra hành tung của nữ tử khuê phòng như vậy, là miệng lưỡi vô tình hay là cố ý thông báo?
Lan ma ma làm như không phát hiện ánh mắt tìm tòi kia, tiếp tục huyên thuyên liệt kê những điểm đáng yêu của tiểu công tử. Tĩnh Thịnh thế tử phải đợi muội muội và Quân Chi Miễn nói chuyện xong, đành phải câu được câu không nghe vào tai.
Bên kia, bất kể Tĩnh Văn quận chúa dùng biện pháp gì, cũng không thể làm cho Quân Chi Miễn cho hạ nhân lui, đành phải ủy ủy khuất khuất hỏi: “Chi Miễn ca ca dạo này bận rộn lắm sao? Hồi lâu không gặp Chi Miễn ca ca đến phủ Bình Nam Hầu chơi.”
Nói đến chuyện này, ánh mắt Quân Chi Miễn lộ ra vài phần ý cười, “Ừm, ta vừa bái một vị sư phụ mới, tài xướng niệm và diễn võ đều đứng đầu, ngay cả Thái Hậu cũng khen.”
Tĩnh Văn quận chúa gượng cười hỏi, “Có phải là võ sinh Ngô Tiểu Xuân rất nổi tiếng dạo gần đây?”
“Ừm, đúng là người đó.”
Tĩnh Văn quận chúa hung hăng cắn môi một chút, miễn cưỡng cười hỏi, “Chi Miễn ca ca học nghệ đến độ phải dời đến ở trong gánh hát rồi sao? Lần trước muội đến Tấn Vương phủ, nói chuyện phiếm với Chi Lâm muội muội, muội ấy nói huynh đã đi ra ngoài nhiều ngày cũng chưa hồi phủ……”
Quân Chi Miễn thật sâu nhìn nàng một cái, lập tức lại chuyển ánh mắt qua một bên, nhìn sang bức tường phủ đầy dây leo xanh mượt, ngữ khí như đùa cợt, nói: “Ta có về phủ hay không, không cần phải xin phép với Chi Lâm. Chi Lâm cũng không thể xen vào.”
Đến muội muội ruột cũng không xen vào, càng đừng nói chi là người ngoài.
Tĩnh Văn quận chúa nghe vậy, trong lòng chợt hoảng hốt, còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Quân Chi Miễn đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, đạm mạc nói: “Ta đi đây.” Ngay cả loại câu khách sáo kiểu như “Còn có chuyện gì sao?” cũng không nói, lập tức xoay người rời đi.
Tĩnh Thịnh thế tử khẽ lắc lắc đầu, tiến lên vài bước, vỗ nhẹ lên bờ vai gầy yếu của muội muội, “Đi thôi.”
Tĩnh Văn quận chúa khẩn trương giữ chặt ống tay áo của ca ca, “Huynh ấy có phải đã giận muội?”
Tĩnh Thịnh thế tử nhíu mày, than nhẹ một tiếng, “Muội vốn không nên hỏi như vậy.” Đừng nói là muội muội và Quân Chi Miễn không có hôn ước, cho dù là có, cho dù đã gả cho Quân Chi Miễn, thân là nữ tử đều không có quyền dò hỏi hành tung của phu quân, “Như vậy chỉ khiến hắn càng thêm phiền muội. Huống chi…… Phụ thân đã chọn xong người cho muội.”
Tĩnh Văn quận chúa gào lên khàn cả giọng, “Muội sẽ không gả cho tên tiểu nhân kia.”
“Câm miệng! Muội định làm ồn ào lên cho khắp thiên hạ đều biết?”
Cũng không nhìn xem đây là nơi nào liền giở chứng tiểu thư ương bướng, hắn và phụ thân không phải không muốn đi cầu Quân Chi Miễn, nhưng tình hình ngay lúc đó, Quân Chi Miễn đã chính mắt nhìn thấy, đổi thành hắn cũng không nguyện ý cưới một nữ tử đã bị nam nhân khác sờ qua làm thê tử.
Trận phong ba ở Quy Hạnh Lâu đã bị phủ Bình Nam Hầu ép tới cực nghiêm, bất quá vẫn còn để sót mười vị tiểu thư được mời đến làm chứng, tin tức đương nhiên vẫn có thể truyền ra ngoài. Chỉ là các nàng ngại cho thân phận, đều ngồi ngay ngắn trong nhã gian, dựa vào lỗ tai để nghe ngóng, nên có rất nhiều chuyện tuy là đoán ra nhưng không có thể kiểm chứng thực tế. Nhưng có một số việc, quả thật không cần kiểm chứng. Nhiều nhà từng nhờ người mai mối đến thay con xin cưới Tĩnh Văn quận chúa đều ám chỉ đợi lâu không được Bình Nam Hầu phủ hồi âm, đã tìm người khác thích hợp cho con.
Chuyện này chứng tỏ cái gì, không cần nói cũng biết.
Phủ Bình Nam Hầu cũng có kiêu ngoại của phủ Bình Nam Hầu, sao có thể gả nữ nhi một cách không hèn kém như vậy? So với việc đi cầu người khác cưới Tĩnh Văn, không bằng tìm một đứa con rể nghe lời làm trợ lực. Dù sao hầu phủ không phải chỉ có một nữ nhi là Tĩnh Văn, nếu muốn đám hỏi vẫn còn nhiều cơ hội. Tĩnh Thịnh thế tử tuổi mụ hai mươi còn chưa cưới vợ, cũng là vì đang cân nhắc.
Thấy ca ca tức giận, Tĩnh Văn quận chúa đành phải thu liễm tính tình cùng ủy khuất. Ca ca của nàng tuy rằng thập phần cưng chiều nàng, nhưng có một số việc là tuyệt đối không thể dàn xếp, nàng chưa bao giờ dám làm bộ làm tịch lúc ca ca thật sự tức giận.
Thấy nàng thức thời, Tĩnh Thịnh liền nắm lấy bàn tay nàng thay cho trấn an, nhẹ giọng nói: “Đừng nóng giận, ca ca sẽ giúp muội đòi nợ.” Tâm tư của Tĩnh Văn đều dồn lên trên người Quân Chi Miễn, tùy ý “Ừm” một tiếng, cẩn thận cung kính theo sau ca ca rời khỏi vương phủ.
Trong Thu Hải Đường, đợi khách đi rồi, Trương trắc phi liền bảo các vị biểu muội đi ra.
Tào Trung Nhã còn choáng váng đầu, ánh mắt mờ mịt, phải vịn tay Tào Trung Trinh mới đi ra được. Trương thị chấn động, vội hỏi: “Nhã Nhi, con làm sao vậy?”
Tào Trung Trinh vừa rồi bị Du Tiểu Vãn ngăn chặn không dám nói lời nào, biết rõ lúc này nếu không nói, đến lúc về không biết sẽ bị xử phạt thế nào, huống hồ nàng sang năm sẽ mười lăm, hôn sự còn không có nửa điểm tin tức, vẫn phải dựa vào đại phu nhân. Vì thế, nàng vội cướp lời, đáp: “Mới vừa rồi Vãn Nhi muội muội không biết động đậy thế nào, Tam muội liền ngã sấp xuống.”
Ánh mắt sắc bén của Trương thị lập tức nhìn qua, “Vãn Nhi, con động tay động chân gì với Nhã Nhi?”
Du Tiểu Vãn mặt mày vô tội, “Vãn Nhi làm sao có thể động tay động chân gì với Nhã Nhi muội muội a? Chúng ta là biểu tỷ muội thân thiết, yêu thương giúp đỡ lẫn nhau còn không kịp đâu.” Nói xong quay sang nhìn Tào Trung Trinh, “Trinh biểu tỷ nói chuyện cần phải cẩn thận một chút, biểu tỷ có nhìn thấy muội làm gì không?”
Tào Trung Trinh nhất thời lộ ra vẻ chần chờ, nàng nào biết Du Tiểu Vãn đã làm gì, đành phải chỉ sang Tào Trung Yến, “Nhị muội nhất định có thấy.”
Tào Trung Yến không dám nói lời nào, lại không chút chần chờ lắc lắc đầu. Du Tiểu Vãn cười như không cười nhìn Tào Trung Trinh, “Đại biểu tỷ còn muốn nói gì?”
Trương thị liền lên tiếng, giọng nói rất nghiêm khắc bén nhọn, “Con đừng vội chối tội, ai biết con có phải là thấy chướng mắt Nhã Nhi hay không.” Bình phong vốn nên ngã xuống lại không ngã xuống, ngược lại là Nhã Nhi bị ngã, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là Du Tiểu Vãn làm trò quỷ.
Du Tiểu Vãn khẽ gục đầu xuống, vẻ mặt đầy ủy khuật, “Mợ không tin thì cứ hỏi Nhã Nhi muội muội. Vãn Nhi xưa nay chưa bao giờ đỏ mặt tranh cãi với Nhã Nhi muội muội, sao lại thấy muội ấy chướng mắt?”
“Ngươi…” Trương thị tức đén không thể nôn ra được, ai bảo bà không có việc gì dạy Tào Trung Nhã giả vờ thục nữ, giả vờ hữu ái, ở mặt ngoài đều ra vẻ hoà thuận vui vẻ với Du Tiểu Vãn.
Trương trắc phi nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh nhã sáng rực như tiên tử trên trời của Du Tiểu Vãn, càng xem càng thấy khó chịu, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tào Trung Nhã, ấm áp mềm nhẹ hỏi, “Nhã Nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Muội cứ việc nói ra, mọi chuyện đã có ta làm chủ cho muội.”
Cho dù là lấy thân phận biểu tỷ giáo huấn muội muội, nhiều lắm cũng chỉ có thể trách móc vài câu, sao có thể dùng tới từ làm chủ? Thật đúng là xem mình là đại thần nội viện quản lý việc nhà.
Du Tiểu Vãn khinh thường cúi mắt xuống, không nói một lời nào.
Tào Trung Nhã hiện tại chỉ mới khôi phục một ít, đầu óc vẫn có chút không tỉnh táo, nàng lắc lắc đầu, chần chờ nói: “Muội cũng không biết.”
Bản thân bị cái gì mà ngã sấp xuống, nàng hoàn toàn không có nửa điểm phát hiện, muốn nàng nói ra vì sao mình gặp chuyện xấu, chính nàng cũng nghĩ không ra.
Trương thị khó thở, chỉ ngón tay vào mặt Du Tiểu Vãn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tào Trung Trinh: “Con vừa rồi nói thấy nàng ta làm gì đó đúng hay không?”
Du Tiểu Vãn cũng thản nhiên nhìn về phía Tào Trung Trinh, con ngươi đen sâu không thấy đáy, khiến cho người ta thấy mà sợ.
Tào Trung Trinh nuốt nuốt nước miếng, làm bộ như cẩn thận cân nhắc một phen, mới hàm hồ nói: “Dường như là váy giật giật.”
Du Tiểu Vãn nhíu mày, hết sức ngây thơ hỏi Trương thị, “Con không thể sửa lại váy của mình sao?”
Trương thị đang định phát tác, Trương Quân Dao bỗng xua tay ý bảo bà đừng nói, mỉm cười nói: “Vậy chỉ là trùng hợp. Không sao, Nhã Nhi thoạt nhìn cũng không bị gì, nếu cô lo lắng, ta sẽ bảo Lan ma ma lấy danh thiếp đi thỉnh Thái y.” Nói rồi nhìn về phía Tào Trung Yến và những người khác, “Các biểu muội là đến thăm Ngô thứ phi, ta sẽ cho người đưa các biểu muội qua trò chuyện với Ngô thứ phi.”
Trương thị đè nặng cơn giận, đợi các tiểu bối đều ra khỏi Thu Hải Đường, mới vội vàng nói: “Sợ là bị nha đầu chết tiệt kia nhìn ra, mới dùng thủ đoạn hại Nhã Nhi, sao con không xử phạt ả?”
Trương Quân Dao nghiêng người dựa lên chiếc gối gấm thêu hoa, nhận lấy chén trà từ nha hoàn, khẽ nhấp mấy ngụm, mới nói: “Phải xử phạt thế nào? Hại muội muội ngã sấp xuống, thế nào cũng phải cấm túc mấy ngày hoặc đánh mấy roi vào lòng bàn tay. Ba ngày nữa chính là tiệc trăm ngày của Kỳ Nhi, nếu hiện tại phạt ả, đến lúc đó ả có thể đi được sao? Chuyện tới nước này, nhiều lời cũng vô ích. Ta hiện tại lo là Tĩnh Thịnh thế tử nghĩ thế nào, mong là đừng đem Nhã Nhi trở thành Vãn Nhi.”
Nghe vậy, Trương thị thật sự sốt ruột, “Vậy phải làm thế nào mới tốt?”
Kế hoạch nguyên bản của Trương Quân Dao chính là để cho Tĩnh Thịnh thế tử biết mặt Du Tiểu Vãn, sau đó nói cho hắn biết vào ngày tổ chức tiệc trăm ngày, Du Tiểu Vãn cũng tới. Nàng tin tưởng với tính cách trừng mắt tất báo và tâm tư kín đáo của Tĩnh Thịnh thế tử, hắn ắt sẽ có biện pháp xử lý Du Tiểu Vãn, đến lúc đó nàng chỉ cần cung cấp cơ hội là được.
Trương Quân Dao chậm rãi nói: “Không vội, Tĩnh Thịnh thế tử không có cách nào có thể tiếp xúc với Vãn Nhi, chỉ có thể ra tay trong vương phủ. Ta sẽ cho người giám sát chặt chẽ một chút, cô cũng phải canh chừng Nhã Nhi cho chắc, như vậy sẽ không xảy ra sai sót.”
Hiện tại nàng ở trong vương phủ tuy rằng không phải đương gia tác chủ, nhưng có hạ nhân nào dám không nể mặt nàng? Tạo điều kiện để Tĩnh Thịnh thế tử nhận mặt người một lần nữa đã không có khả năng, nhưng nàng có thể đánh tráo giữa đường.
Trương thị thế này mới yên lòng, chuyển sang nói đến chuyện sứ thần của Nam Đường quốc vào kinh, “Nghe nói sẽ tuyển chọn các món đặc sản làm quà đáp lễ?”
Trương Quân Dao mỉm cười gật gật đầu, “Đúng vậy. Vương gia còn nói sự tình liên quan thể diện của quốc gia, nên rất xem trọng việc này.”
Trương thị lại cười nói: “Con xem, sơn tra và anh đào trong thôn trang của Sơn Đông của cô……”
Trương Quân Dao trầm ngâm một hồi lâu mớinói: “Trương phủ cũng có thôn trang ở Sơn Đông a, mẫu thân cũng đã đề cập với ta.”
Nguyên quán của Trương gia là ở Sơn Đông, cho nên khi trong nhà có dư tiền, bọn họ từng trở về Sơn Đông đặt mua điền sản, trong số của hồi môn của Trương thị cũng có thôn trang ở Sơn Đông. Thổ sản dùng làm quà đáp lễ không có khả năng chỉ có một chút, còn phải chọn loại có chất lượng thượng thừa. Khả năng sản xuất của thôn trang Trương phủ ở Sơn Đông không lớn lắm, Trương thị biết Trương Quân Dao đây là muốn một món nợ nhân tình, vội cười toe nịnh hót: “Đây là đương nhiên, bất quá, chuyện có thể diện như vậy, Dao Nhi nhớ cho cô cũng dính chút may mắn. Vương gia nay sủng con như vậy, chỉ cần con mở ngón tay rộng ra một chút, vậy là đã đủ cho cô sống cả một năm. Cô sẽ không bao giờ quên lòng tốt của con, nếu con có việc gì muốn làm, cứ nói cho cô làm là được.”
Trương Quân Dao chờ chính là những lời này, lập tức liền cười nói: “Cô sao lại nói vậy, cô là trưởng bối của Quân Dao, Quân Dao nào dám bảo cô làm cái gì. Chỉ là có chuyện này, có khả năng phải phiền toái cô một chút.”
Đến rồi đây! Đến rồi đây! Trương thị mỉm cười hỏi: “Không biết là chuyện gì?”
Trương Quân Dao rũ mắt xuống, Lan ma ma vội dẫn bọn nha hoàn lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại, đứng ngoài canh chừng.
“Phương thuốc giúp sinh con trai của cô, có phương thuốc tương phản không?”
Cái gọi là tương phản, có hai ý nghĩa. Một là sinh con gái, hai là không thể sinh. Trương thị thầm tính toán trong lòng, loại việ này, Trương Quân Dao khẳng định đã đi tìm đại tẩu, lại không hoàn thành, bằng không bụng của hai vị nhũ nhân cũng sẽ không to lên. Ai mà không biết ba tháng đầu chính là khoảng thời gian không ổn định nhất, trượt thai cũng không chừng. Nhưng thời cơ hại người tốt nhất đã qua, lại muốn động thủ quả là đã khó càng thêm khó, nếu không phải không còn lựa chọn, Trương Quân Dao cũng sẽ không tìm đến bà.
Bất quá, đối với Trương thị mà nói, nếu Trương Quân Dao dùng dược của bà, xem như đã có điểm yếu nằm trong tay bà, vì thế liền cười nói: “Cuộc đời chính là như vậy, có nhân ắt sẽ có quả, có tương ắt có phản, dụng tâm tìm một chút, thế nào cũng có thể tìm được.”
Ánh mắt Trương Quân Dao liền sáng ngời, “Chuyện thổ sản, ta sẽ tìm cách nhắc khéo với Vương gia, nhưng không dám nói nắm chắc.”
Trương thị cười nói, “Con đã sinh ra trưởng tử cho Vương gia, chuyện vặt này còn không phải nhờ vào một câu của con?”
Trương Quân Dao được nịnh hót, cảm thấy rất thoải mái. Hai người khen tới khen lui, khung cảnh hết sức ấm áp, nồng nhiệt.
Bất quá ở Thủy Phong Cảnh, không khí lại thập phần hỏa bạo. Tào Trung Nhã cuối cùng đã tỉnh táo, bắt đầu chất vấn Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn hỏi nàng dựa vào cái gì nhận định là mình làm, Tào Trung Nhã đáp không được, lại không thể thừa nhận là vì mình có ý xấu trước, liền cứ như vậy không chịu để yên, làm ầm ĩ lên.
Đang lúc ồn ào túi bụi, Ngô Lệ Quyên và Võ thị áp thế cũng áp không được, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng xướng giá, “Vương phi đến.”
Người trong phòng đều giật mình nhảy dựng, vội sửa soạn y phục, cúi người nghênh đón.
Nhiếp Chính Vương phi cười khanh khách vịn tay nha hoàn đi vào, nâng tay lên nói: “Mau đứng lên.”
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Nhiếp Chính Vương phi liền kéo tay Ngô Lệ Quyên cùng ngồi xuống, “Muội là người có thai, không nên đứng lâu.” Nói rồi quay sang mời các vị tiểu thư ngồi xuống, “Ta cố ý lại đây gặp mọi người, giữa trưa hãy đến Phúc Hi Viện của ta dùng bữa, không cần câu nệ.”
Vương phi ban thưởng cơm chính là ân sủng, các vị tiểu thư vội đứng dậy tạ ơn.
Nhiếp Chính Vương phi quay sang nhìn Du Tiểu Vãn, cười nói, “Vài tháng không gặp Du tiểu thư, trổ mã đẹp hơn xưa, khiến ta nhìn đều cảm thấy rất đáng yêu……. Nghe nói ngươi trở về Nhữ Dương tế bái cha mẹ, đường đi có thuận lợi không?”
Du Tiểu Vãn hạ thấp người đáp lời, “Thập phần thuận lợi, tạ Vương phi quan tâm.”
Nhiếp Chính Vương phi liền cười nói, “Nghe nói là Hà Nam án sát phái người đưa ngươi trở về, còn tưởng rằng là xảy ra chuyện gì, làm cho ta lo lắng lắm a! Ai… Đến vẫn còn thấy lo.”
Hứa ma ma vội giải thích với Du Tiểu Vãn: “Vương phi đặc biệt thích Du tiểu thư, luôn nói Du tiểu thư là người rất hợp ý, sợ ngài xảy ra chuyện gì, luôn mãi lo lắng không thôi.”
Du Tiểu Vãn vội đứng dậy tạ ơn, nói mình không gặp phải chuyện gì phiền toái, “Vừa vặn năm nay được mùa, thuế ruộng tăng lên mấy phần, án sát Tạ đại nhân lại là bạn tri kỷ của vong phụ, nên sẵn tiện vận chuyển thuế ruộng vào kinh, đưa thần nữ một đoạn đường.”
“Thì ra là thế.” Nhiếp Chính Vương phi cười khẽ quan tâm vài câu, hỏi mấy vấn đề, chợt hỏi: “Trên đường có người cùng đi, hẳn là không đến không thú vị đúng không?”
Sau khi hỏi qua vài vấn đề liền hỏi chuyện này, người không để ý sẽ thuận miệng thừa nhận, thậm chí sẽ tiết lộ ra tên người đồng hành, nhưng Du Tiểu Vãn biết rõ Nhiếp Chính Vương phi sẽ không tùy ý hỏi chuyện mình, nên vẫn luôn giữ tỉnh táo, nghe xong lời này chỉ xấu hổ cười nói: “Nha lại đều là nam tử, Vãn Nhi cả ngày chỉ ngồi ở trong xe ngựa, việc ăn ở đều do quản sự an bài. Vãn Nhi tránh đi mọi người, quả thật không thấy có gì khác nhau.”
Nói như vậy xem như chu toàn, cho dù sau này Vương phi biết Quân Dật Chi có đi theo, nàng cũng có thể nói rằng mình không biết, là Du tổng quản tiếp ứng.
Nhiếp Chính Vương phi bí hiểm cười cười, không hỏi gì nữa.
Đoàn người sau khi dùng xong bữa trưa ở Phúc Hi Viện, liền thi lễ cáo từ.
Trên đường ngồi xe ngựa về nhà, Tào Trung Nhã không lại gây sự với Du Tiểu Vãn, chỉ dùng ánh mắt trào phúng đầy hả giận nhìn nàng, hẳn là được nghe Trương thị nói gì đó. Du Tiểu Vãn nhàn rỗi không có việc gì, cố tình đâm thọc mấy câu: “Vương phi thật sự là yêu thương Ngô tỷ tỷ, biết chúng ta đến thăm Ngô tỷ tỷ, còn cố ý ban thưởng cơm, thật là vinh hạnh lớn nha…… Sao lần trước chúng ta đến thăm biểu tỷ, lại không được ban thưởng cơm a.”
Tào Trung Nhã hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Ngươi thì biết cái gì? Vương phi bất quá là thấy nhà mẹ đẻ của nàng ta không có ai, dễ khi dễ, muốn ôm dưỡng đứa nhỏ của nàng ta thôi. Còn con của Quân Dao biểu tỷ thì không giống như vậy……” Nói đến đây liền ngậm miệng, thế nào cũng không chịu nói ra là không giống ở điểm nào.
Ánh mắt Du Tiểu Vãn tối sầm lại, Trương Quân Dao quả nhiên mơ ước vị trí kia. Nếu quả thật như thế, Trương Quân Dao ít nhất còn phải trừ bỏ ba đối thủ trong bụng ba vị thiếp thất đang mang thai của Nhiếp Chính Vương gia, không để cho lại có bé trai được sinh ra. Nếu không, Vương phi chỉ cần tùy tiện nhận nuôi một đứa nhỏ, Vương gia sẽ lại có trưởng tử, vậy thì con trai của nàng sẽ không còn địa vị gì nữa.
Đang lúc nói chuyện, Du Tiểu Vãn chợt nghe bên ngoài có người thúc ngựa đuổi theo xe ngựa của Tào phủ, sau đó nghe Hàn Thế Chiêu cất tiếng nói ôn hòa êm tai thỉnh an Trương thị và Võ thị, hắn nói: “Gia mẫu mấy ngày gần đây có được một cây cổ cầm, nhớ tới cầm nghệ của Du tiểu thư xuất chúng, cảm thấy chỉ có cầm nghệ của Du tiểu thư mới xứng đôi với cây cổ cầm này, nên cố ý bảo tiểu chất đến phủ tặng cầm. Lúc này vừa vặn gặp mặt, cũng miễn cho tiểu chất đi một chuyến.”
Ánh mắt của Tào Trung Nhã lập tức bốc hỏa, ghen ghét nhìn sang Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn cũng giật mình, bỏ lỡ không nghe rõ Trương thị trả lời thế nào. Không bao lâu, Bích Nhi tiến đến gõ cửa. Du Tiểu Vãn mở cửa xe, Bích Nhi hai tay nâng cây cổ cầm đưa vào, cười nói: “Là Hàn phu nhân bảo Hàn công tử đem tặng.”
Du Tiểu Vãn vội giơ hai tay nhận lấy, cẩn thận đặt xuống, bước xuống xe ngựa chào Hàn Thế Chiêu, khách khí thỉnh hắn chuyển lời cảm tạ đến Hàn phu nhân. Hàn Thế Chiêu cười nói: “Không cần đa tạ, mẫu thân thực thích mứt sơn tra của quý cửa hàng, nếu có thể thường xuyên nhấm nháp, đó là chuyện vui.”
Du Tiểu Vãn vội vàng đáp ứng, Hàn Thế Chiêu thế này mới cáo từ rời đi. Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, Du Tiểu Vãn mở hộp cầm ra, không khỏi giật mình, là lục tiêu! Ở trên đường hồi kinh, có một đoạn, đoàn xe tạm nghỉ trong tòa biệt uyển của một quan dịch, nàng từng nghe có nhân đánh đàn, cảm thấy tiếng đàn có phong cách cổ xưa rất nặng, thập phần êm tai, nhận ra là lục tiêu huyền âm, lúc ấy mới nói với Sơ Vân một câu, “Nếu ta cũng có được một cây cầm tốt như vậy thì tuyệt biết bao.”
Tựa hồ…… Ngày hôm sau, Quân Dật Chi liền mất tích một ngày, sau mới đuổi theo đội ngũ, chẳng lẽ là…… Nhưng sao lại là Hàn Thế Chiêu đưa tới? Hai người bọn họ không phải vừa thấy mặt sẽ tranh chấp sao?
Đủ loại phỏng đoán bay loạn trong đầu Du Tiểu Vãn, nhất thời không hiểu ra sao, đành đặt cầm trở lại trong hộp, đặt sang một bên.
Tào Trung Nhã ngứa mắt nhìn bộ dạng suy nghĩ thất hồn của nàng, căm hận nói: “Đừng quên ngươi còn trong hiếu kì, cứ đi chung quanh câu dẫn nam nhân như vậy, thật sự là hạ tiện!”
Du Tiểu Vãn lập tức trừng mắt nhìn Tào Trung Nhã một cái, trào phúng nói: “Chẳng lẽ ngươi vừa rồi cố ý ngã sấp xuống, không phải vì khiến cho Tĩnh Thịnh thế tử và Miễn thế tôn chú ý?”
“Ngươi!” Tào Trung Nhã tức giận đến độ ngực không ngừng phập phồng, cuối cùng nhớ lại lời mẫu thân dặn, cố khắc chế tính tình, hung hăng cười lạnh hai tiếng, quay đầu không thèm nhìn Du Tiểu Vãn nữa.
Trở lại trong phủ, Du Tiểu Vãn liền nói không thoải mái, không thể đi thỉnh an lão thái thái. Mới đầu, nàng chỉ nói là đầu có chút choáng váng, cổ họng đau, ngày hôm sau liền ngay cả giường đều không ngồi dậy nổi, choáng váng hồ hồ chỉ muốn ngủ. Thế nên đương nhiên không thể đi dự tiệc trăm ngày của đứa con bảo bối của Trương Quân Dao.
Trương Quân Dao buồn bực không thôi, bất quá nghe nói Tĩnh Thịnh thế tử cũng vì công vụ nên không tới tham gia, ít nhiều cũng cân bằng một chút.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ chớp mắt đã hết ngày tết. Mùa xuân năm nay, kinh thành giống như được gió xuân thổi mát khắp mọi góc ngách, những cành cây khô bắt đầu mọc lên những nụ mầm mới, trăm hoa đua nở hé ra miệng cười.
Y theo lệ thường, nhà nhà phủ phủ đều tổ chứa tiệc xuân tửu và tiệc ngắm hoa xuân.
Tào lão thái thái bắt đầu nghĩ đến hôn sự của Vãn Nhi, “Sang năm Vãn Nhi sẽ lên mười bốn, năm nay sẽ trừ phục*, là lúc bắt đầu chọn lựa hôn phu.” Bà quay sang nói với Tào Thanh Nho, Trương thị và Võ thị, “Các yến hội khác không tiện tham gia, nhưng tham dự xuân tửu và tiệc ngắm hoa thì không sao. Các con phải dẫn nàng ra ngoài đi dự tiệc nhiều một chút.” Nói xong lại nhớ đến Hàn Nhị công tử, khẽ thở dài một hơi, “Xuất chúng quá sợ là không trông mong nhiều được.”
* Trừ phục nghĩa là bỏ quần áo tang, con cái trở lại ăn mặc, sinh hoạt bình thường.
Năm trước, Thái Hậu tựa hồ có ý muốn gả Duy Phương Đại công chúa cho Hàn Nhị công tử. Tuy rằng không nói rõ, nhưng chỉ cần Thái Hậu đã có ý này, Hàn gia cũng không dám tùy ý dàn xếp hôn sự cho Hàn Thế Chiêu, người bên ngoài cũng không dám tranh vị hôn phu với Đại công chúa.
Các tiểu cô nương đều ngồi ở gian ngoài, có thể nghe thấy tiếng nói bên trong. Tào Trung Nhã liền trào phúng cười nói: “Biểu tỷ, biểu tỷ rất ít đi ra ngoài, chỉ sợ còn không biết nha?”
Du Tiểu Vãn lười để ý tới nàng, tiếp tục nói chuyện nho nhỏ với Tào Trung Yến. Bức tranh thêu nọ đã thêu xong, giờ chỉ còn cần tìm một thời cơ thích hợp để tặng cho lão thái thái. Phải được lòng lão thái thái, thì Tào Trung Yến mới được lão thái thái coi trọng. Nàng còn trong hiếu kì, mà lão thái thái đã bắt đầu quan tâm đến hôn sự của nàng, trong khi hôn sự của Tào Trung Trinh và Tào Trung Yến lại không ngó ngàng đến. Tuổi hai người càng lớn, càng khó mà bàn chuyện hôn nhân.
…
Đảo mắt đã đến ngày đi dự tiệc ngắm hoa ở Lịch Vương phủ. Tất cả mọi người trong Tào gia đã sớm thay quần áo mới, ngồi lên xe ngựa đến Lịch Vương phủ. Các nam nhân ở lại ngoại viện, các nữ tử thì vào trong nội viện bái kiến Vương phi. Lịch Vương tuy đã là một vị Vương gia không có tước vị không có thực quyền, bất quá hoa viên nhà ông lại là một trong những khu vườn nổi tiếng trong kinh thành, được chăm sóc thập phần tinh tế, xinh đẹp. Thế nên tiệc mùa xuân năm nào của Lịch Vương phủ cũng là bữa tiệc có khách đến đông đủ nhất.
Lịch Vương phi hiện đang tiếp các mệnh phụ phu nhân từ nhị phẩm trên lên, những vãn bối như Du Tiểu Vãn được giao cho trắc phi an bài tiếp đãi.
Trong đại sảnh phòng khách, oanh oanh yến yến rất nhộn nhịp. Du Tiểu Vãn cẩn thận quan sát một phen, liền ngồi vào một góc sáng sủa, cúi đầu uống trà. Một nữ tử mặc trang phục cung nữ đi tới, thấy chén trà trên tay Du Tiểu Vãn đã cạn, liền hai tay dâng trà mới đến trước mắt Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn mỉm cười tiếp nhận, “Đa tạ.”
“Tiểu thư khách khí.” Cung nữ rút tay lại, khi ngón tay xẹt ngang qua lòng bàn tay Du Tiểu Vãn, cố tình để lại một mẩu giấy.
Du Tiểu Vãn thầm kinh ngạc trong lòng, lặng lẽ mở tờ giấy nhỏ trong bàn tay, mặt trên viết:
Mau đến Vọng Tiên Đình. Chiêu.
Là Hàn Thế Chiêu hẹn gặp nàng sao?
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
144 chương
25 chương
88 chương