Trọng sinh đích nữ không ngoan
Chương 75 : Tĩnh thịnh thế tử cũng đến
Đồng dạng là cửu biệt hồi kinh, Quân Dật Chi không có ngộ đãi tốt như vậy. Sở Vương gia không để con kịp gặp lão mẫu, lập tức kéo hắn vào trong tiểu phật đường, bắt phải quỳ trước bài vị tổ tông, muốn hắn ngoan ngoãn suy ngẫm lỗi lầm. Đứa nghịch tử này, làm hại ông khổ sở suốt ba tháng liền, mỗi ngày đều bị lửa giận của Bình Nam Hầu trút lên người đến nước miếng cũng bị cháy sạch. Nếu không bắt tên ranh này quỳ gãy một chân, ông sao có thể hết giận!
Bất quá, Quân Dật Chi cũng không phải loại người sẽ thành thật chịu phạt. Đợi phụ vương rít gào xong rồi, đóng kín cửa tiểu phật đường, hắn chỉ quỳ chừng nửa nén hương, liền thừa cơ đội trưởng đội thân vệ Nhạc Thắng không chú ý, leo lên cửa sổ trên mái hiên chui ra ngoài, chạy thoát xuống đường cái. Đến khi Sở thái phi nhận được tin, xách lỗ tai con trai tới cứu tôn tử, trong tiểu phật đường nào còn có bóng người nào.
Quân Dật Chi theo thường lệ đến phòng của Như Yên đại mỹ nhân, lại từ cửa sổ nhảy ra ngoài, vòng đến cửa sau của Phẩm Mặc Trai. Hôm nay trong căn phòng bí mật chỉ có một mình Hàn Thế Chiêu, hắn cười hì hì chào hỏi Quân Dật Chi, “Đã trở lại rồi a, dường như không phải về một mình nữa nha!”
Nghĩ đến tuy rằng không thể quang minh chính đại mỗi ngày dính với Du Tiểu Vãn, nhưng có thể lúc nào cũng làm bạn bên cạnh xe ngựa của nàng, vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất, dọc đường đi đều vang vọng tiếng cười đùa vui vẻ, Quân Dật Chi liền nhịn không được đắc ý, nhướn cao đuôi lông mày, vẻ mặt đềy hân hoan sung sướng. Nghĩ rằng có bạn tốt ở đây, chia sẻ một chút cũng không sao, hắn liền tận lực ra vẻ bình thản, làm như không thèm để ý: “Trước khi hồi kinh, Du tiểu thư gặp phải hắc y nhân tập kích, ta liền hồi kinh cùng với nàng, ngầm bảo hộ một chút.” Nói xong lấy một phong thơ từ trong áo ra, đưa cho Hàn Thế Chiêu, “Đây là lá thư do Du đại nhân viết Hà Nam Án sát Tạ Chính Vũ trước lúc lâm chung. Ngươi xem đi.”
Hàn Thế Chiêu thu hồi tâm tư muốn chọc ghẹo hắn, giở thư ra, cẩn thận đọc một phen, cuối cùng nhíu mày nói: “Thực bình thường a.” Chính là một lá thư ân cần thăm hỏi hết sức bình thường giữa bằng hữu, chỉ là cuối thư có một câu ghi là có việc muốn nói, thỉnh Tạ đại nhân mau chóng về Nhữ Dương.
Quân Dật Chi cũng gật gật đầu, “Thư là bình thường, nhưng tin tức bên trong không bình thường. Ngươi biết không? Là Vãn…… Du tiểu thư tình cờ gặp Tạ đại nhân trên đường, Tạ đại nhân chỉ là cảm khái một câu, đêm đó lập tức có Tử Y Vệ đến Tạ phủ, muốn lấy phong thư này.”
Hàn Thế Chiêu kinh ngạc ngắt lời hắn, “Tử Y Vệ? Ngươi có thấy mặt hắn không?”
Biểu tình của Quân Dật Chi thập phần ngưng trọng, “Đúng vậy, là Tử Y Vệ. Bọn họ đi ra ngoài, làm sao có thể cho người khác nhìn thấy bộ dáng của mình?”
Tử Y Vệ vốn là ám vệ do Hoàng Thượng tự mình chưởng quản, nhưng hiện tại Hoàng Thượng tuổi nhỏ, nên Tử Y Vệ đều nằm trong tay thống lĩnh của Tử Y Vệ. Thống lĩnh của Tử Y Vệ rốt cuộc là ai, trừ bỏ tiên đế, căn bản không có người biết. Nghe nói Thái Hậu vốn định giúp đỡ tiếp nhận, nhưng tiên đế nói, vị thống lĩnh này trung thành và tận tâm, quyết không phản bội hoàng thất, đợi Hoàng Thượng trưởng thành, tự mình chấp chính, Thống Lĩnh sẽ tự mình tìm đến Hoàng thượng, thề nguyện trung thành. Cho nên, đến tận bây giờ, Thống lĩnh Tử Y Vệ là ai, ngoại trừ người của Tử Y Vệ, không ai biết chính xác, mà không chừng, ngay cả đại đa số Tử Y Vệ cũng không biết.
Hàn Thế Chiêu nhíu mày trầm mặc, Quân Dật Chi lười biếng ngồi xuống, dào dạt đắc ý cười nói: “May mà ta sớm có tính toán, ngay buổi chiều liền đến Tạ phủ. Ta thấy Tạ đại nhân bận rộn quá, nên lười bảo người gác cổng thông truyền, tự mình vào thư phòng tìm thư.”
Rõ ràng chính là trộm, còn nói như mình là người lương thiện lắm. Hàn Thế Chiêu buồn cười nhíu mày, “Nói như vậy, người bên cạnh Du tiểu thư có vấn đề? Sao ngươi không giúp nàng điều tra, tặng cho Du tiểu thư một ân tình?”
Nếu là có Tử Y Vệ theo dõi Du Tiểu Vãn, với võ công của Quân Dật Chi, nhất định có thể phát giác được. Hơn nữa, nếu Tử Y Vệ nhận được tin tức như vậy, lẽ ran gay lúc ấy đã đi theo Tạ đại nhân về phủ lấy thư, không cần đợi đến buổi tối. Khẳng định là có người bên cạnh Du Tiểu Vãn nghe được chuyện này, đem tin tức tiết lộ cho ám cọc của Tử Y Vệ, sau đó Tử Y Vệ mới phái người đến Tạ phủ, nếu không thì đã bắt gặp Quân Dật Chi, đánh nhau một trận rồi.
Quân Dật Chi khó có dịp tỏ ra nghiêm túc, “Ta đã cho người chú ý quan sát, bất quá, ta không nói với nàng. Chuyện này có liên quan đến Tử Y Vệ, cho dù tìm được người rồi, thì có thể làm được gì? Vẫn là để nàng không biết thì hơn.”
Hàn Thế Chiêu yên lặng nhìn hắn một cái, thực sự nghiêm cẩn nói: “Ngươi thật đúng là quan tâm nàng.”
Băn khoăn của Quân Dật Chi quả thật rất đúng. Tử Y Vệ làm việc vì Hoàng Thượng, đất dưới bầu trời đều là vương thổ, người sống trên đất đều là vương thần, cho dù có người bên cạnh Du Tiểu Vãn liên lạc với Tử Y Vệ, cũng không thể nói là phản bội chủ nhân, mà là tận trung. Chỉ sợ loại ám cọc như vậy đều có ở bên cạnh mỗi vị đại thần, chẳng lẽ ngươi còn dám trừ bỏ bọn họ? Nếu biết chỉ khiến hoảng hốt, còn không bằng không biết để sống được tự tại. Nhưng, Tử Y Vệ hiện tại vẫn chưa được Hoàng Thượng nắm giữ trong tay, chỉ sợ là trong số bọn họ có người có mưu đồ gì đó, nếu bên mình có thể nắm tiên cơ trong tay, thì vẫn là nên tận lực nắm giữ một chút, biết đối phương là ai vẫn là rất tất yếu.
Vẻ mặt Quân Dật Chi bỗng trở nên cực kỳ hưởng thụ, “Việc này vốn là dành riêng cho ta quan tâm.”
Hàn Thế Chiêu thực cảm thấy người này không thể cứu được nữa, liền nói đến nhiệm vụ của mình, “Tiếu Đại Dũng cứu giá công, đúng là có chút vấn đề. Ngày đó Hoàng Thượng là bị bọn thị vệ bên người giựt giây đến Tây Sơn chơi, sau đó con ngựa bỗng nhiên nổi chứng.”
Lại là ngựa nổi chứng! Còn rất vừa vặn nổi chứng ở gần khu vực hoàng lăng mà Tiếu Đại Dũng đang làm thủ vệ. Xem ra Bình Nam Hầu đúng là có ý gả nữ nhi cho Tiếu Đại Dũng, chẳng qua Tiếu Đại Dũng xuất thân bình dân, một lần không có khả năng thăng chức quá nhanh, chỉ thưởng một chức Võ tuyển Thanh Lại Tư hàm chính lục phẩm. Chức quan không cao, nhưng vị trí tốt lắm. Làm ở vị trí này phải chưởng khảo phẩm chất võ quan, tuyển thụ, thăng điều, công thưởng, tính ra, muốn thăng chức cũng mau.
Vốn dĩ, việc thăng chức cho một võ quan không có gì phải lo lắng, nhưng nếu là con rể của Bình Nam Hầu, thì chuyện lại liên lụy đến đại cục trong triều, cho nên nếu có thể ngăn cản thì vẫn phải ngăn cản.
Hai người cúi đầu trao đổi quan điểm một chút, liền phân công nhau làm việc.
…
Nữ quyến trong Tào phủ đã thức dậy từ sáng sớm, sửa soạn chỉnh tề, tụ họp lại ở Duyên Niên Cư. Lão thái thái ngồi thẳng lưng trên ghế, bảo Tào Trung Nhã và Du Tiểu Vãn ngồi xuống bên cạnh mình, lại bảo Trương thị đem danh mục quà tặng đến, nhìn kỹ một lần, mới trả lại cho Trương thị, thấp giọng dặn dò Trương thị và Võ thị: “Lần đi, nhớ khuyên thứ phi an tâm dưỡng thai, chuyện gì cũng không cần nghĩ nhiều, là con trai hay con gái đều là trời định, thứ phi có thể làm bạn bên cạnh Vương gia, đã là người có phúc.”
Võ thị vội đứng dậy cung kính lắng nghe, vâng vâng dạ dạ, Tiểu Võ thị cũng lên tiếng vài lời bày tỏ cảm kích. Trương thị mặt ngoài kính cẩn nghe theo, trong lòng lại không ngừng hừ lạnh, lúc trước chuẩn bị lễ vật chúc mừng Dao Nhi, cũng không thấy lão thái thái sốt sắt như vậy, tưởng leo lên cây đại thụ Ngô thứ phi sao? Đáng tiếc nha, ả không có phúc phận đó đâu, cho dù sinh ra cái gì cũng vô ích.
Lão thái thái dặn dò xong, quay sang cười nói với Trương thị: “Nếu gặp Trương trắc phi và tiểu công tử, cũng giúp ta ân cần thăm hỏi một tiếng. Ở lại chơi trễ một chút cũng không sao.”
Trương thị vội cung kính đáp vâng, khóe mắt không dấu vết dạo qua trên mặt Du Tiểu Vãn một vòng. Thấy canh giờ không còn sớm, mọi người liền cùng lên xe ngựa đi về hướng vương phủ.
Du Tiểu Vãn và Tào Trung Nhã ngồi chung một xe. Tào Trung Nhã thấy Du Tiểu Vãn trang điểm nhẹ nhàng, thanh lịch, nghĩ một đằng nói một nẻo khen: “Mấy tháng không thấy, khí sắc của biểu tỷ vẫn tốt như vậy.”
Nàng kiên quyết không thừa nhận là vì bộ dạng Du Tiểu Vãn xinh đẹp, khí chất tốt nên cho dù mặc quần áo nhạt màu cũng tỏa sáng, mà kiên trì cho rằng, nếu mình cũng có làn da trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận như vậy, thì mặc cái gì cũng xinh đẹp.
Du Tiểu Vãn cũng đánh giá Tào Trung Nhã vài lần. Lúc thời tiết vừa vào đông, Tào Trung Nhã liền bệnh nặng một hồi, nghe nói hơn phân nửa tháng đều nằm ở trên giường, không thể nhúc nhích, thuốc bổ mỗi ngày đều như nước chảy vào Phỉ Thủy Cư. Tiệc tẩy trần hôm qua cũng không thấy nàng ta tham dự, vốn tưởng rằng nàng hôm nay sẽ không đi vương phủ, lại không nghĩ nàng ta lại cố gắng chống đỡ đi theo. Tuy rằng thoạt nhìn còn có chút ốm yếu, nhưng Tào Trung Nhã dù sao cũng là tiểu cô nương mười ba tươi trẻ, cho dù thần sắc có bệnh vẫn không che được nét thanh xuân trên mặt. Du Tiểu Vãn thật lòng khen: “Khí sắc hôm nay của Nhã Nhi muội muội cũng tốt lắm.”
Tào Trung Nhã đắc ý cười, “Đương nhiên! Ta đang dùng phấn Trân Châu Tuyết Liên từ trong cung ban xuống.” Nói xong còn đắc ý hất tóc một cái.
Phấn Trân Châu Tuyết Liên là vật rất hiếm lạ. Phấn có nhũ sáng màu thiên nhiên, mùi hương thanh nhã độc đáo, phương pháp bào chế cực kỳ rắc rối, nguyên liệu lại càng cực kì quý hiếm, hàng năm chỉ có thể sản xuất ra một chút, chỉ cho các quý nhân trong cung dùng cũng không đủ. Tào Trung Nhã có thể có vật hiếm lạ này, hơn phân nửa là do Nhiếp Chính Vương thưởng cho Trương Quân Dao, Trương Quân Dao lại chuyển cho nàng.
Du Tiểu Vãn chỉ làm như nghe không hiểu ý khoe khoang trong lời nói của Tào Trung Nhã, cũng nhìn không thấy khi nàng ta nâng tay hất tóc, ống tay áo dài mà rộng thùng thình khẽ trượt xuống, lộ ra chiếc vòng bằng ngọc dương chi trong suốt vô giá, chỉ “À” một tiếng, “Nguyên lai là dùng phấn a, muội muội cần gì phải khó xử bản thân như vậy.”
Tào Trung Nhã thiếu chút nữa nôn hộc máu, nguyên bản là muốn khoe ra, sao lại đến miệng của Du Tiểu Vãn, bỗng biến thành bản thân đang gượng gạo cười vui?
Thấy Tào Trung Nhã khó chịu ra mặt, Du Tiểu Vãn hảo tâm rót một chén trà nóng đưa qua, “Đến, uống chén trà, môi của muội khô đến nỗi rộp lên rồi kìa.”
Tào Trung Nhã kinh hãi, vội lấy chiếc gương nhỏ cầm tay lên, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, đúng thật là có một vết rộp nhỏ, nàng lập tức lớn giọng kêu lên: “Dừng xe! Mau dừng xe!”
Xa phu vội giật chặt dây cương, nha hoàn Hồng Nhi đang ngồi ở mặt sau xe ngựa vội chạy lại đây, gõ gõ lên cửa sổ, hỏi: “Tiểu thư có gì phân phó?”
Tào Trung Nhã vội mở cửa xe, “Mau, mau lên đây giúp ta đâm vết rộp.”
Hồng Nhi vội lên xe, lấy túi kim chỉ trong hầu bao ra, dùng kim thêu cẩn thận đâm vỡ vết rộp, dùng khăn sạch lau khô nước mủ, rồi cẩn thận mở ra hộp trang điểm, lấy chút son tô lên môi Tào Trung Nhã. Đợi Hồng Nhi làm xong, Tào Trung Nhã lại lấy gương ra, tỉ mỉ soi một hồi, khi cảm thấy trang dung hoàn mỹ không chê vào đâu được, mới cho Hồng nhi xuống xe.
Du Tiểu Vãn ôm lò sưởi trong tay, lạnh nhạt quan sát hết thảy, trong lòng thầm sinh cảnh giác. Chỉ là đi một chuyến đến thăm Ngô thứ phi mà thôi, cho dù mợ muốn dẫn Nhã Nhi đến chỗ Trương trắc phi, cũng không tất yếu phải để ý dung nhan của mình như vậy, chẳng lẽ ở trong hậu trạch của vương phủ còn có thể nhìn thấy nam nhân?
Nàng vừa nghĩ như vậy không bao lâu, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tràng vó ngựa. Thấy Tào Trung Nhã định vén màn xe nhìn ra bên ngoài, Du Tiểu Vãn liền đưa tay ngăn lại, “Muội muội, nếu bị người ta nhìn thấy, như vậy sẽ mất nhã nhặn.”
Tào Trung Nhã đành phải cong cong miệng, ngồi yên ngay ngắn, lỗ tai lại dựng thẳng lên, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Có người đi về hướng xe ngựa của Trương thị và Võ thị ở phía trước, lên tiếng thỉnh an, sau đó lại tiếp tục đi. Tào Trung Nhã nghe ra là giọng của Hàn Nhị công tử, thấy Du Tiểu Vãn tựa hồ cũng chú ý tới, ánh mắt khẽ lóe lóe, im lặng không nói chuyện.
Đến vương phủ, quản sự dâng lên bái thiếp, gia nô của vương phủ liền mở cửa hông, đưa xe ngựa đi thẳng vào nhị môn. Ngưu ma ma đã sớm dẫn một hàng thô sử bà tử đứng chờ ở nhị môn, thấy mọi người xuống xe ngựa, liền bước lên phía trước cung kính thi lễ, cười híp cả mắt: “Thứ phi đã sớm ngóng trông Trương phu nhân và hai vị Võ phu nhân, thỉnh các vị lên kiệu liễn.”
Mọi người lại ngồi lên kiệu liễn đi vào nội viện của vương phủ, đầu tiên là đến thỉnh an Vương phi, sau đó mới đến Thủy Phong Cảnh, ân cần thăm hỏi Ngô Lệ Quyên. Trương thị và Đại Tiểu Võ thị lần lượt cất tiếng chúc mừng, Tào thị tỷ muội và Du Tiểu Vãn hành lễ thỉnh an, Ngô Lệ Quyên vội khẽ nâng tay đỡ, “Người một nhà đừng khách khí như vậy, mau ngồi đi.”
Mọi người ngồi xuống, ai nấy đều thầm tinh tế đánh giá Ngô Lệ Quyên. Cả người nàng béo lên hẳn một vòng, càng có vẻ trắng trẻo nộn nộn, thần thái đáng yêu, nếu cười lớn hơn một chút, có thể thấy tận hai cái cằm.
Trương thị khinh thường nghĩ: Thật khó xem, rốt cuộc là thứ đến từ nông thôn, có thai là chỉ có biết ăn thôi, Dao Nhi thẳng đến khi sinh nở đều thoạt nhìn như nữ hài chưa cưới, từ đầu đến chân hoàn toàn nhìn không ra là đã mang thai. Nghĩ thì nghĩ vậy, Trương thị vẫn mở miệng khen tặng không ngừng, “Khí sắc của thứ phi thoạt nhìn thật tốt, xem ra là mang thai nam hài a.”
Ngô Lệ Quyên e lệ mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về cái bụng còn chưa gồ lên, “Là con trai hay con gái đều không cần sốt ruột, chỉ cần đứa nhỏ đừng lớn quá, không phải khó sinh là tốt rồi.”
Ngưu ma ma ở bên cạnh nhiệt tình nói: “Không dối gạt Tào đại phu nhân, Vương gia đã sớm nói, giờ đã có con trai, nên đang mong có con gái, cho nên thứ phi sinh con trai hay con gái, đều được thương yêu.”
Ngô Lệ Quyên càng đỏ mặt hơn, khẽ dỗi liếc Ngưu ma ma một cái, “Vương gia đối với đứa nhỏ nào đều yêu thương như nhau.”
Dám khoe khoang mình được sủng thế nào trước mặt ta sao! Trương thị cố nén khinh bỉ trong lòng, cười toe toét nói, “Cũng phải, nếu Mạnh nhũ nhân và Khổng nhũ nhân đều sinh công tử, Vương gia hẳn là sẽ càng coi trọng nữ nhi này a.”
Nụ cười trên mặt Ngô Lệ Quyên nửa phần không thay đổi, ôn nhu thục tĩnh, “Đương nhiên, có thể được sống trong vương phủ, chính là phúc khí đã tu luyện từ kiếp trước.”
Không chọc tức được Ngô Lệ Quyên, Trương thị cảm thấy không thú vị, thuận miệng hàn huyên vài câu liền tìm cớ cáo lui, “Phải đi thỉnh an Trương trắc phi một chuyến.”
Ngô Lệ Quyên đang định đáp lời, Lan ma ma – ma ma theo hầu Trương Quân Dao – bỗng lên tiếng xin phép đi vào, cúi người hành lễ chào Ngô Lệ Quyên, cười nói: “Trắc phi nghe nói có dì và các vị biểu muội đến, muốn gặp mặt một lát, mệnh lão nô tới đón người.”
Ngô Lệ Quyên cười nói: “Tào đại phu nhân cũng đang muốn đi qua, vừa khéo ma ma đến đây.”
Lan ma ma liền thỉnh mọi người đi qua, lưu Đại Tiểu Võ thị ở lại cùng Ngô Lệ Quyên.
Du Tiểu Vãn không nghĩ tới trong số người mà Trương Quân Dao muốn gặp còn có cả mình, lập tức tập trung tinh thần, quan sát một lượt, phát hiện thần sắc Tào Trung Nhã khó nén hưng phấn, liền tự cảnh tỉnh chính mình, cẩn thận để không phải đạp trúng bẫy. Nàng chậm rãi đi theo sau Tào Trung Nhã, Tào Trung Yến lặng lẽ tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Trở về có thể đến phòng của tỷ xem tranh thêu được không? Sắp thêu xong rồi, không biết có ổn không.”
Du Tiểu Vãn cười nói: “Kỹ thuật thêu của biểu tỷ tốt lắm, đương nhiên là ổn.” Ngày hôm qua chỉ lo thân cận với lão thái thái, còn phải đi phân phát thổ sản mang về kinh, không dư thời gian trò chuyện với các biểu tỷ.
Tào Trung Nhã nghe hai người nói chuyện, liền quay đầu hỏi, “Cái gì tranh thêu?”
Không đợi Du Tiểu Vãn trả lời, Trương thị liền quay đầu trách mắng: “Đi đường không được nhìn đông nhìn tây.”
Tào Trung Nhã vội quay thẳng lưng lại, ngoan ngoãn cúi mắt xuống, bước đi không động váy, cực kỳ thục nữ theo sau mẫu thân.
Lúc mọi người đến phòng khách của Thu Hải Đường, Trương Quân Dao đang ngồi ngay ngắn trên giường la hán. Nàng đợi mọi người hành lễ xong liền cho mời ngồi. Trương Quân Dao đã sớm ở cữ xong, dáng người đã khôi phục như lúc ban đầu, còn tăng thêm vài phần nhu tĩnh củ người mới vừa làm mẹ, so với thời thiếu nữ còn diễm lệ động lòng người hơn. Huống chi, nàng đã sinh ra thứ trưởng tử cho Nhiếp Chính Vương, vẻ quý khí trong mắt cho dù dấu đều dấu không được, cứ việc cực lực làm ra vẻ thân thiết gần gũi, vẫn có vẻ khí thế rất nhiều.
Trương thị khen tặng vài câu, đang định nói muốn thăm đại công tử một cái, ngoài cửa bỗng có người thông bẩm: “Tĩnh Văn quận chúa vội tới thỉnh an trắc phi.”
Du Tiểu Vãn cảm thấy ánh mắt của Trương Quân Dao dừng lại trên mặt mình một chút, mới lại cười nói: “Mau mời.”
Chân của Tĩnh Văn quận chúa đã tốt lắm, nàng vịn tay nha hoàn, đoan trang đi vào, còn chưa kịp hành lễ liền thấy được Du Tiểu Vãn ngồi trên ghế dành cho khách, ánh mắt nhất thời bạo xuất vạn trượng lửa giận. Trương thị và Trương Quân Dao đều thấy, trong lòng mừng rỡ không thôi. Trương Quân Dao ra vẻ giật mình, nói: “Tĩnh Văn quận chúa hôm nay sao có thể rảnh rỗi đến vương phủ?”
Tĩnh Văn quận chúa thế này mới thu hồi tâm tình, khẽ nhún người hành lễ, thản nhiên cười nói, “Huynh trưởng và Chi Miễn ca ca muốn tới tặng lễ trăm ngày cho đại công tử, ta liền cùng lại đây nhìn một cái. Bọn họ còn ở ngoại viện, một hồi nữa sẽ qua thăm đại công tử.”
Trương Quân Dao tươi cười càng thêm rạng rỡ, sau khi mời Tĩnh Văn quận chúa ngồi xuống, liền chỉ vào các vị tiểu thư đang ngồi, lần lượt giới thiệu, “Đây là các biểu muội Tào gia của ta, vị này là Du muội muội.”
Tĩnh Văn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Tiểu Vãn, cơ hồ là nghiến răng nói: “Ta và Du muội muội là người quen cũ, không cần trắc phi giới thiệu.”
Du Tiểu Vãn mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, lần trước ta và Liên Hương huyện chủ cùng các thiên kim khác có đến Quy Hạnh Lâu tụ hội, đáng tiếc không gặp được quận chúa, sau đó ta lại trở về quê nhà ở Nhữ Dương. Tính ra, ta và quận chúa đã mấy tháng không gặp mặt.”
Nhắc tới Quy Hạnh Lâu, sắc mặt Tĩnh Văn quận chúa liền thay đổi mấy lần, dùng sức cắn chặt răng, cuối cùng vẫn ẩn giấu câu chuyện. Ngươi cứ việc đắc ý đi, để xem ngươi còn có thể cười đến khi nào.
Đang lúc mọi người nói chuyện, nhũ mẫu ôm đại công tử đến, mọi người cùng bước lên xem. Đứa bé bộ dạng trắng nõn mập mạp, còn đang vù vù ngủ say. Cứ việc Du Tiểu Vãn không có một chút hảo cảm với Trương Quân Dao, bất quá đứa nhỏ là vô tội, thấy cục cưng bé nhỏ đáng yêu như vậy, nàng vẫn là thật tình khen vài câu, “Thật là đáng yêu.”
Trương Quân Dao đắc ý cười cười, “Vương gia cũng nói rất đáng yêu, chiều nào hạ triều về, đều nhất định đến Thu Hải Đường chơi với Kỳ Nhi.”
Trương thị kinh ngạc hỏi, “Vương gia đã đặt tên cho đại công tử rồi sao?” Không phải đều chờ đủ một trăm ngày mới đặt tên sao? Đứa nhỏ bình thường sau khi sinh ra chỉ gọi nhũ danh.
Trương Quân Dao mỉm cười, khó có thể che giấu đắc ý, “Qua ba ngày nữa liền đủ trăm ngày, Vương gia đã sớm chọn sẵn vài cái tên, muốn con chọn, con cảm thấy kỳ lân có dụ ý tốt, nên đã chọn tên Kỳ.”
Trương thị thật sự là quá kinh hỉ, “Ngay cả chuyện này cũng để cho Dao Nhi chọn sao? Thật sự là vinh hạnh to lớn a.”
Vẻ mặt Tào Trung Nhã cũng cực kỳ hâm mộ, việc đặt tên bình thường đều là chuyện của nam nhân, căn bản không có chỗ cho nữ nhân nhiều lời, biểu tỷ được như vậy, hẳn là rất được sủng ái a.
Ánh mắt Du Tiểu Vãn khẽ lóe lóe, kỳ lân sao có thể là tên mà người bình thường muốn đặt là đặt! Bất quá là con trai trưởng dòng thứ, tương lai chỉ có thể thụ phong làm Trấn Quốc tướng quân, cho dù muốn dùng cái tên này, cũng phải chọn từ lân phía sau mới tốt a? Đặt tên tùy tiện như vậy không phải là chuyện tốt. Dù sao, trong phủ này còn có ba vị thiếp thất đang có thai, nếu lại sinh con trai, Vương phi chỉ sợ kiên quyết sẽ không nhận đứa trẻ do Trương Quân Dao sinh ra làm con thừa tự…… Trương Quân Dao chẳng lẽ là vọng tưởng dùng đứa con này để đẩy ngã Vương phi xuống, đem bản thân nâng lên làm chính thất?
Vừa nghĩ như vậy, Du Tiểu Vãn liền đem tầm mắt dời sang người Trương Quân Dao, thấy nàng đoan trang ngồi trên tháp, sống lưng thẳng tắp, cả người toát lên khí khái tôn quý uy nghiêm, thật đúng là xem trọng bản thân lắm.
Tâm tư của Tĩnh Văn quận chúa hiện đều dồn ở trên người Du Tiểu Vãn. Nếu hỏi nàng hiện tại hận nhất là ai, vị trí thứ nhất chính là Tiếu Đại Dũng, vị trí thứ hai chính là Du Tiểu Vãn. Tiếu Đại Dũng bởi vì cứu giá có công nên được thăng chức, phụ thân đã nói sau này sẽ đem gả nàng cho Tiếu Đại Dũng. Nàng đã không ít lần làm ầm ĩ với phụ thân nhưng đều không thể thay đổi tâm ý của phụ thân, ngay cả ca ca luôn thương yêu chiều chuộng nàng cũng không giúp nàng, hại nàng đóng cửa lại khóc rống mấy ngày. Hết thảy, đều là do ả Du Tiểu Vãn này làm hại!
Nếu không phải Du Tiểu Vãn cố ý đi tranh thủ tình cảm, được Tấn Vương phi yêu thích, nàng cũng sẽ không lợi dụng cuộc thi đua ngựa để ngáng chân ả, sẽ không ngã ngựa gãy chân, lại càng sẽ không có đủ mọi sự tình phát sinh sau đó!
Tĩnh Văn quận chúa siết chặt khăn tay, ánh mắt oán hận từ đầu đến cuồi đều dán trên mặt Du Tiểu Vãn.
Cho dù là ai bị nhìn chằm chằm kiểu ăn tươi nuốt sống như vậy, không người nào có thể thoải mái trong lòng được. Du Tiểu Vãn vốn không muốn động đến Tĩnh Văn, nhưng tượng đất cũng có ba phần tính tình a? Nàng nhíu mày, nhìn về phía Tĩnh Văn quận chúa, cười như không cười hỏi, “Quận chúa luôn nhìn ta làm cái gì?”
Tĩnh Văn quận chúa tao nhã cười nói: “Mấy tháng không gặp, Du muội muội ngày càng thêm xinh đẹp, nên ta có chút không nỡ nhìn sang chỗ khác.”
Du Tiểu Vãn cười nhạt, nói: “Sao bằng quận chúa có khí độ, phàm trần tục sự đều là nhất thời, không để ở trong lòng.”
“Ngươi!” Tĩnh Văn quận chúa tức giận đến hai mắt trợn trừng suýt rớt ra ngoài, gắt gao siết chặt khăn tay, chỉ sợ mình không khống chế được liền nhào qua bên kia, như vậy thì thật quá hạ thấp thân phận.
Trương Quân Dao vẫn luôn chú ý tình hình của hai người, trong lòng dần dần có tính toán, xem ra lời đồn đãi kia là thật, Tĩnh Văn quận chúa và Tĩnh Thịnh thế tử đều hận Du Tiểu Vãn.
Mọi người lại hàn huyên một lát, bọn nha hoàn bỗng đi vào thông bẩm: “Miễn thế tôn và Tĩnh Thịnh thế tử muốn lại đây thỉnh an trắc phi.”
Trương Quân Dao đang định mở miệng nói chuyện, Du Tiểu Vãn đã đứng lên trước, lễ độ nhỏ giọng nói: “Chúng ta mau tránh mặt sau bình phong thôi.”
Lan ma ma liền cười nói: “Kỳ thật không sao, dù gì cũng là thân thích.”
Du Tiểu Vãn tươi cười có chút lãnh, “Dù là huynh muội ruột thịt, sau khi tuổi lớn đều phải kiêng dè một ít, ma ma ở trong vương phủ lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không hiểu sao?”
Trương Quân Dao nghe vậy, trong lòng rất tức giận, nhưng Du Tiểu Vãn nói quả thật có lý, đành phải để cho các muội muội ngồi vào sau bình phong. Tĩnh Văn quận chúa thì không cần, nàng vốn là muội muội của Tĩnh Thịnh thế tử, lại cùng Quân Chi Miễn lớn lên, đã gặp mặt nhau vô số lần.
Chỉ trong một lát, nha hoàn liền dẫn Tĩnh Thịnh thế tử và Quân Chi Miễn đi vào. Chờ hai người hành lễ thỉnh an xong, Trương trắc phi liền mời hai người ngồi xuống. Nhũ mẫu ôm tiểu công tử vào cho bọn họ xem, hai người nói vài câu khen tặng khách sáo, liền định cáo từ, dù sao cả hai đều là ngoại nam, không tiện ở lâu.
Tuy rằng ngồi phía sau bình phong, Tào Trung Nhã có thể nhìn ra cảnh bên ngoài xuyên qua khe hở, thấy Quân Chi Miễn anh tuấn phi phàm, trái tim nàng bỗng có chút loạn nhịp, nhưng khi nhìn kỹ lại, người này không tuấn dật như Hàn Thế Chiêu, càng không có vẻ tuyệt thế phong lưu như Quân Dật Chi, rất nhanh loại hắn khỏi danh sách tuyển chọn. Tào Trung Nhã lại quay sang nhìn Tĩnh Thịnh thế tử, khuôn mặt người này nguyên bản thập phần tuấn mỹ, đáng tiếc trên má trái lại có một vết sẹo rất dài, tuy vết sẹo chỉ còn rất nhỏ, nhưng vẫn hằn lên một vết màu hồng nổi bật trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Trương Quân Dao ho nhẹ một tiếng, Tào Trung Nhã mới nhớ lại nhiệm vụ của mình, đưa tay định đẩy bình phong, đồng thời lén nháy mắt ra dấu cho Tào Trung Trinh.
Du Tiểu Vãn vốn luôn chú ý hành động của Tào Trung Nhã, làm sao có thể để yên cho nàng đẩy bình phong xuống? Nàng nhanh chóng đá ra hai phát, một phát đá vào ghế của Tào Trung Trinh, Tào Trung Trinh mất thăng bằng, ngã lên người Tào Trung Yến; Phát kia đá vào ghế của Tào Trung Nhã, độ mạnh yếu và phương hướng đều khác cú đá kia, làm Tào Trung Nhã lung lay một cái, bằng một tiếng té trên mặt đất.
Tấm bình phong này vốn chỉ là một tấm bình phong bình thường gồm ba mặt có thể xếp lại. Cú ngã này của Tào Trung Nhã, không nhiều không ít, vừa khéo lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng.
Tĩnh Thịnh thế tử nghe có tiếng động, ánh mắt liền nhìn về hướng bên này, hai mắt nheo lại, đây là Du Tiểu Vãn?
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
144 chương
25 chương
88 chương