Trọng sinh đích nữ không ngoan

Chương 73 : Lá thư cuối cùng

“Đã chuẩn bị xong mười hai xe thổ sản, hai xe tơ lụa và hương liệu, mỗi viện trong phủ đều được chia phần. Hành lý đã thu dọn xong, tiêu sư cũng đã mời, không biết tiểu thư định khi nào khởi hành?” Du Văn Biểu bẩm báo hoàn xong, liền khom người thỉnh tiểu thư định đoạt. Du Tiểu Vãn cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ lên trời, nói: “Trời mưa, đường xá không dễ đi, thôi thì hai ngày nữa hẵng đi.” Lại căn dặn: “Phiền toái Văn bá chuẩn bị hai chiếc xe, ta muốn đến phố Dược Vương một chuyến, mua chút dược liệu về kinh.” Không phải đã mua rất nhiều dược liệu rồi sao? Du Văn Biểu thầm nghi hoặc trong lòng, cũng không hỏi nhiều, cung kính nhận lệnh, lui ra ngoài an bài. Triệu ma ma mang theo bọn nha hoàn hầu hạ tiểu thư lên xe, phủ thêm áo choàng lông chồn lót da màu xanh đen lên, sau đó thong dong lên xe ra thôn trang. Lúc này, ở phía đối diện, trong nhà của Du Văn Biểu, bên cạnh cửa hông, Quân Dật Chi hưng phấn reo lên: “Mau mau mau, sửa soạn một chút, chúng ta ra phố đi dạo thôi.” Tùy Văn và Tùy An đang ngồi trên bậc thềm thấp giọng nói chuyện phiếm, chợt nghe tiếng chủ tử ồn ào kêu lên đòi ra phố đi dạo giữa trời mưa, trên mặt không hiện nửa phần kinh ngạc, tay chân lanh lẹ khoác thêm áo tơi cho chủ tử, rồi ba người cùng cưỡi ngựa ra cửa. Trời mưa không lớn lắm, nhưng giữa mùa đông lại đổ mưa, quả thật lạnh đến độ chết người. Du Tiểu Vãn ôm cái lò sưởi nhỏ trong ngực, kéo áo tơi che kín người xong mới vịn tay Sơ Vân bước xuống xe. Nàng ngửa đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu Bảo Đồng Đường liền trực tiếp đi thẳng vào. Đây là hiệu thuốc lớn nhất của thành Nhữ Dương, hy vọng ở đây có loại thảo dược mà nàng muốn. Du Tiểu Vãn ngồi xuống ghế bát tiên trong đại đường, đội nón che kín mặt, sau khi nói ra yêu cầu của mình, liền bảo Triệu ma ma và Du tổng quản cùng giúp tiểu nhị trong cửa hiệu tìm thảo dược, còn mình thì nhàm chán cúi đầu thưởng thức chén trà trong tay. Lúc này ngoài cửa vọng vào tiếng chiêng dẹp đường, có thể là vị quan viên nào đó đi ngang qua, người trong cửa hiệu cũng không mấy để ý. Nhưng một lát sau, tiếng la mở đường chợt ngừng lại, Du Tiểu Vãn bỗng nghe có tiếng người hỏi vừa kinh ngạc vừa chần chờ: “Xin hỏi là Du tiểu thư sao?” Sơ Vân và Sơ Tuyết đã sớm bước lên chắn ở phía trước Du Tiểu Vãn, ánh mắt cảnh giác nhìn người tới. Người này mặc áo choàng lụa màu xanh, bên hông buộc đai lưng thắt kiểu thanh đồng song ngư, trong tay cầm một cây quạt, trông có vẻ giống một sư gia. Sơ Tuyết cẩn thận đáp: “Đúng vậy, không biết ngài là?” Người nọ vội cúi người vái chào, cung kính nói: “Tại hạ là mạc khách của Án sát Tạ đại nhân. Tạ đại nhân đang ở trên kiệu ngay bên ngoài, không biết Du tiểu thư có thể dời bước gặp mặt?” Vị Tạ đại nhân này chính là phụ thân của Tạ tiểu thư, là người năm đó cùng quản lý Hà Nam với phụ thân của Du Tiểu Vãn. Bình thường quan văn quan võ hiếm khi hòa thuận, nhưng Du phụ và Tạ đại nhân lại là bạn tri giao. Du Tiểu Vãn nghe nói là Tạ đại nhân, vội đứng dậy đáp: “Tạ bá phụ về Nhữ Dương rồi sao? Tiểu nữ tử phải đến bái kiến.” Bên ngoài hiệu thuốc, chiếc kiệu đỉnh đầu màu đỏ bốn người nâng của Án sát đứng ngay giữa ngã tư đường, màn xe đẩy ra một nửa, Tạ đại nhân đang hiền lành mỉm cười nhìn nàng. Du Tiểu Vãn vội nhanh bước lên hai bước, chỉnh đốn trang phục, hành lễ, “Chất nữ Vãn Nhi bái kiến bá phụ. Chúc bá phụ mạnh khỏe.” “Mạnh khỏe, mạnh khỏe.” Tạ đại nhân cười to thân thiết, “Hiền chất nữ khi nào về Nhữ Dương, sao không đến phủ của bá phụ chơi? Mai Nhi mỗi ngày đều nhắc tới con.” “Hôm qua mới đến chúc mừng đại tẩu, cũng đã gặp Mai nhi muội muội. Vãn Nhi lần này về Nhữ Dương là để tế bái phụ mẫu, ít ngày nữa sẽ phải lên đường hồi kinh.” Du Tiểu Vãn khách sáo hai câu, “Vãn Nhi cũng chúc mừng bá phụ có được kim tôn.” Tạ đại nhân cũng là vì trưởng tôn nên mới về Nhữ Dương, nghe Du Tiểu Vãn nói như vậy, liền vui vẻ cất tiếng cười. Thấy ngoài trời vẫn còn lất phất mưa bụi, liền nói: “Nơi này nói chuyện không tiện, không bằng đến trà lâu ở con phố đối diện, ngồi nói chuyện một lát.” Du Văn Biểu được tin, cũng vội đi ra chào hỏi Tạ đại nhân. Nha lại được lệnh, vội cử người đến trà lâu ở con phố đói diện, chuẩn bị một nhã gian ở lầu hai. Tạ đại nhân cùng Du Tiểu Vãn và Du Văn Biểu cùng đến nhã gian hàn huyên. Tạ đại nhân cẩn thận hỏi thăm tình hình của Du Tiểu Vãn ở kinh thành thế nào, cuối cùng cảm thán nói: “Đúng là thiên đố anh tài a. Khi đó phụ thân con từng viết thư hẹn gặp ta ở Nhữ Dương, nói là có tin muốn nói cho ta. Nhưng là lúc ấy, ta đang tuần tra ở Lạc Dương, nghĩ là trễ mấy ngày cũng không sao, nào biết đúng lại là thiên nhân vĩnh biệt.” Du Tiểu Vãn nghe vậy cũng đỏ hốc mắt: “Phụ thân ra đi đột ngột, lúc sáng sớm rời nhà vẫn thật khỏe mạnh, còn nói sẽ săn mấy con hoẵng cho chất nữ làm giày……” Nói xong nghẹn ngào, vội cúi đầu lau nước mắt. Tạ đại nhân thở dài một tiếng, “Lúc ấy ta tưởng là vì chuyện kia…… Ai… hiện tại cũng không thể nào biết được.” Du Tiểu Vãn nghe không hiểu, liền truy vấn: “Chuyện kia là chuyện gì?” “À, ha ha…” Tạ đại nhân xấu hổ cười cười, thấy Du Tiểu Vãn nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn mình, đành miễn cưỡng nói: “Lúc trước từng nghe phụ thân con nói, có một vị cao nhân tặng cho ông một bí phương sinh con trai…… Khụ khụ.” Du Tiểu Vãn đỏ mặt, Tạ đại nhân cũng thấy xấu hổ, vội chuyển đề tài. Hai người lại hàn huyên vài câu, vì còn có công vụ không thể trì hoãn, ông đành dặn Du Tiểu Vãn nếu lại về Nhữ Dương, nhất định phải đến Tạ phủ ở lại mấy ngày, rồi trở về phủ nha. Du Tiểu Vãn cúi người hành lễ, tiễn bước Tạ đại nhân, một mình đứng cạnh lan can trà lâu, ngơ ngác nhìn mặt đường ướt sũng. Gặp cố nhân, lại gợi lên nỗi đau mất cha mất mẹ, tâm tình nàng khó tránh khỏi u ám. Chưởng quầy trà lâu thật cẩn thận bước vào nhã gian, nhỏ giọng nói với Du Văn Biểu: “Mới vừa rồi sau khi ngài vào nhã gian, có một quý công tử nhất định muốn vào ngồi trong nhã gian cách vách, hiện tại còn ở bên cạnh.” Ánh mắt Du Văn Biểu chợt lóe, “Là dạng quý công tử gì?” Chưởng quầy lắc đầu nói: “Đội nón che mặt, không thấy rõ bộ dáng, nhưng khẳng định là cao quý.” Trong lòng Du Văn Biểu đã có vài phần dự đoán, ông vờ bước ra vài bước lại quay ngược lên lầu hai, đúng lúc nhã gian bên cạnh vừa mở cửa, thấy Quân Dật Chi đang thong thả đi ra. Du Văn Biểu không khỏi cười nói: “Quân Nhị công tử cũng ở đây?” Sắc mặt Quân Dật Chi một chút xấu hổ cũng không có, hắn còn cười đến mặt mày cong cong, “Khéo như vậy, Du tổng quản cũng ở?” Du Văn Biểu cũng không chọc thủng hắn, chắp tay chào hỏi, liền đi lên lầu. Quân Dật Chi cũng cùng đi theo, còn quang minh chính đại đi đến chào hỏi Du Tiểu Vãn. Gặp cũng đã gặp, bên trái bên phải lại có người hầu và cả một trưởng bối là Văn bá đi cùng, Du Tiểu Vãn đành mời hắn dùng cơm trưa, tận tình hiếu khách, làm Quân Dật Chi mừng rỡ cười toe toét đến không thấy mắt. Sẵn trong lòng cao hứng, hắn liền kể lại chuyến đi đến Hồ Bắc vừa rồi của mình, miêu tả hết sức sinh động hào hứng, Du Tiểu Vãn ngồi nghe mà cũng mặt mày cong cong, tâm tình sáng sủa không ít. Ăn xong cơm trưa, mưa cũng ngừng. Quân Dật Chi không muốn lại phải đội nón và mặc áo tơi, nên chỉ khoác một chiếc áo choàng lông chồn màu bạc, đi theo bên cạnh xe ngựa của Du Tiểu Vãn. Hắn vừa đi vừa cười đùa suốt con đường trở về thôn trang. Nhữ Dương là một thành thị nhỏ, bất quá có vài vị bá tước được ban đất phong ở đây, nên người trong thành coi như là có kiến thức, ấy vậy mà vẫn bị phong thái tuyệt thế của Quân Dật Chi làm cho rung động không thôi. Trên đường dần dần có không ít người chen chúc đi xem khiến xe ngựa muốn đi cũng khó khăn. Du Tiểu Vãn ngồi trong xe ngựa nên không có cảm giác gì, mà Quân Dật Chi thì chỉ lo nói chuyện với nàng, cũng không phát hiện. Du Văn Biểu đành phải quay đầu ngựa lại, thương lượng với Tùy Văn: “Ta thấy nên cho công tử nhà ngươi đội nón che mặt đi.” Người trong xe nghe thế, cảm thấy rất khó hiểu. Sơ Tuyết lặng lẽ vén màn cửa sổ lên một cái khe nhỏ, thoáng nhìn xung quanh một lát, liền che miệng cười trộm: “Người xưa có câu “khán sát Vệ Giới”, hôm nay có Quân nhị thiếu đổ lộ.*” * “Khán sát Vệ Giới” là một điển cố của Trung Hoa, liên quan đến cái chết của một trong tứ đại mỹ nam thời cổ tên là Vệ Giới. Ông này là người thời Ngụy Tấn, tướng mạo rất xinh đẹp, như châu như ngọc, được nhiều cô gái theo đuổi đến nỗi có thể tạo thành một đội quân chính quy, điều này không hề là nói khoác. Có một lần Vệ Giới ra ngoài, bị các cô gái vây lấy, vòng trong vòng ngoài chật đến nỗi không thoát ra được. Thế là Vệ Giới bị ngất ngay tại chỗ, sau khi về đến nhà thì chẳng bao lâu thì mất. Từ đó mà có điển cổ “khán sát Vệ Giới”, ý nói cảnh Vệ Giới vì quá mức xinh đẹp, bị người ta vây xem (“khán”) lại vô tình bị giết chết (“sát”). Quân Dật Chi rõ ràng may mắn hơn nhiều, chắc là nhờ võ công cao thâm, nên chỉ gây nghẽn đường (“đổ lộ”) mà thôi ^^. Du Tiểu Vãn giận dỗi liếc mắt nhìn Sơ Tuyết một cái, “Nói chuyện cẩn thận.” Trong lòng lại nảy lên một cỗ ghen tuôn mịt mờ không rõ ra sao. Đợi Quân Dật Chi đội nón che kín mặt xong, Du Văn Biểu lại cho người đi mở đường, cuối cùng mới thuận lợi trở về thôn trang. Tùy Văn không khỏi than thở: “Nhị thiếu gia a, ngài cũng thật là, lúc đến Hồ Bắc cũng đã gây nhốn nháo hết một trận, hôm nay vẫn không cẩn thận như vậy.” Quân Dật Chi đắc ý cười, phe phẩy cây quạt, nói: “Sai rồi sai rồi, không phải là ta không cẩn thận.” Tùy An tò mò hỏi: “Vậy thì là vì sao?” Quân Dật Chi “xoạt” một cái khép quạt lại, kiêu ngạo nói, “Dù sao cũng phải để cho Vãn Nhi biết bổn thiếu gia ta rất ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, miễn cho nàng cứ nghĩ ta là một tên ăn chơi trác táng bị mọi người ghét bỏ.” Tùy Văn, Tùy An liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Sang năm ngài sẽ được phong làm Quận Vương, đến lúc đó không biết có bao nhiêu danh môn khuê tú tới cầu thân đâu, ngài làm sao có thể bị mọi người ghét bỏ?” “Quận Vương sao? Hắc hắc, Vãn Nhi cũng không thấy để ý thứ này.” Quân Dật Chi thuận miệng nói, trong đầu thì đang phát lại lời nói vừa rồi của Tạ đại nhân: Du phụ trước lúc lâm chung từng gửi thư cho ông, viết là có việc muốn nói? Sẽ là chuyện gì a? Nếu tính ra, người có giao tình tốt nhất với Du phụ phải là Chỉ huy sứ Đồng Tri Chương đại nhân, nhưng ta đã đến hỏi Chương đại nhân rồi, Du phụ trước lúc lâm chung không có hành động gì đặc biệt, như vậy việc ghi trong lá thư đó hiển nhiên không phải việc tư. Về mặt công vụ, giữa hai chức quan Án sát và Chỉ Huy Sứ, trừ phi là án hình sự, nếu không thì vì sao lại phải đi đường vòng nói cho Án sát? … Ban đêm, trong biệt trang của nhà Tạ đại nhân, đèn đuốc sáng trưng, dù chưa đến ngày mở tiệc mừng lễ tắm ba ngày của trưởng tôn, quan viên các nơi đều đã đưa lễ vật đến, liên tục có đại quản gia của các phủ bận rộn đến gửi lời chúc mừng. Tâm tình của Tạ đại nhân vô cùng tốt, ông dặn dò hạ nhân chăm sóc con dâu trưởng cho tốt, liền gọi con đến thư phòng bàn chuyện. Hai cha con đang bàn chuyện nhập sĩ, quản gia Long Thành Vân vội chạy tới bẩm báo: “Lão gia, người gác cổng nói có người đến cầu kiến, đưa ra một khối bài tử, nô tài nhận không ra là thật hay giả, thỉnh lão gia xem xét.” Nói xong, hai tay giơ lên cao, trình lên một khối bài tử. Tạ đại nhân nhìn lướt qua, liền đứng phắt dậy, vội nói: “Mau mời mau mời! Không không, ta phải tự mình đi mời, ngươi mau đi phi một bình trà ngon, lấy loại Lô Sơn Vân Vụ.” Long Thành Vân vội chạy ra đi chuẩn bị. Tạ đại nhân tự mình ra nghênh đón, mời người đến vào trong tận thư phòng. Toàn thân người đến đều bị che khuất dưới lớp ào choàng đen huyền, không lộ ra một phần da. Người này không chờ ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề: “Lá thư mà Du đại nhân viết cho ngươi trước lúc lâm chung đâu?” Tạ đại nhân nao nao, vội nói: “À à, nó ở ngay trên kệ sách, thỉnh ngài chờ.” Nói xong liền tự mình đi tìm. Vốn dĩ loại thư từ này không nhất định sẽ lưu trữ, nhưng thư nhận được chưa được vài ngày liền nghe tin Du đại nhân mất, nên Tạ đại nhân vẫn giữ lá thư làm kỷ niệm, xem như đây là bảng chữ đẹp duy nhất còn lại của người bạn tri giao, cẩn thận cất trong một cái tráp trên kệ sách. Mở tráp ra, bên trong có chừng mười lá thư nhà do phụ thân quá cố của Tạ đại nhân, ngoài ra lại không còn thứ gì khác. Tạ đại nhân không khỏi thở dài: “Đã không có.” Giọng nói người nọ dẫn theo vài phần tức giận, “Ngươi không giữ lại? Có biết bên trong viết những gì?” Tạ đại nhân lắc lắc đầu, lại gật gật đầu nói: “Đúng là có giữ lại, mấy tháng trước còn lật ra xem một lần, nhưng hiện tại đã không thấy.”