Trọng sinh đích nữ không ngoan

Chương 67 : Dư luận xôn xao

Tĩnh Văn quận chúa bị câu người què làm tức giận đến phát điên, chỉ tay vào mặt Quân Dật Chi, há mồm mắng, “Quân Dật Chi, ngươi chớ có bừa bãi, ngươi không phải là tên Nhị Thế Tổ* chơi bời lêu lổng sao? Có cái gì ra hồn chứ! Chi Miễn ca ca sẽ không bạc tình bạc nghịa giống như ngươi nói, hắn……” * Nhị Thế tổ là Tần Nhị thế, con trai của Tần Thủy Hoàng, cũng là vị vua thứ hai của nhà Tần. “Nhị Thế tổ” là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, giống như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua. Quân Dật Chi nhíu mày, mỉa mai hỏi lại, “Hắn có từng nói thích ngươi sao?” Tĩnh Văn quận chúa lập tức xấu hổ, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn. Vẻ mặt của Quân Dật Chi càng mỉa mai, “Chưa nói đúng không? Ngươi chỉ nghĩ theo ý mình, đi tung đồn bậy bạ chung quanh. Định ép hắn cưới ngươi chứ gì? Còn dám tự xưng là danh môn khuê tú, cũng giỏi thật đấy!” “Ngươi!” Tĩnh Văn quận chúa tức giận đến thân thể run lên, nghiến răng nói: “Ngươi cho là Chi Miễn ca ca sẽ giống loại người ngả ngớn, không có đức hạnh như ngươi sao? Những lời…… những lời như thế sao có thể tùy ý nói ra khỏi miệng? Ngươi nghĩ rằng ta giống Du Tiểu Vãn, là cái thứ…” Càng nói càng nghẹn, Tĩnh Văn quận chúa cảm thấy có một khối khí chặn ngay cổ họng, che miệng ho mạnh vài tiếng, ngực vẫn thấy nghèn nghẹn, đau nhức, mặt mày đỏ bừng lên. Quân Dật Chi lại đến gần vài bước, cái trán cơ hồ sắp dán lên cửa xe, thấp giọng nói: “Đừng trách ta không có việc gì cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại mắng nàng, chọc nàng, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.” Tĩnh Văn quận chúa không phải loại người có thể ngồi yên cho người khác khinh bỉ. Bị Quân Dật Chi nói như vậy, nàng cảm thấy cực kỳ oán hận, định phản pháo trở lại, nhưng vừa nhấc mắt liền thấy cặp mắt phượng của Quân Dật Chi như lóe u quang, trong lòng không thể nói là không e ngại. Đôi mắt đó, như ưng như sói, ẩn hàm tối tăm và thô bạo, thoạt nhìn hết sức quả quyết, cứng cỏi, khiến nàng cảm thấy, nếu mình dám phản bác, nhất định sẽ bị đôi mắt sáng ngời lại sâu thẳm này đốt thành tro. Tĩnh Văn bất giác lạnh cả người, theo bản năng co rụt lại ra sau. Cứ việc trong lòng phi thường e ngại, nhưng bản tính kiêu ngạo vốn đã ăn tận vào trong xưng, trong lòng ẩn ẩn không phục, nàng nghĩ trước nghĩ sau một phen, cuối cùng thay bản thân tìm được một cái cớ: Nàng là nhất giới nữ lưu, cãi nhau với nam nhân đương nhiên không chiếm được thượng phong, nhất là loại nam nhân không mặt không mũi như Quân Dật Chi, hắn không chừng sẽ nói ra loại ngôn ngữ ti tiện nào đó, đến lúc đó, nàng chẳng phải là bị ghê tởm chết? Cho nên, nàng đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt với hắn. Tĩnh Văn nặng nề hừ một tiếng, “Lười so đo với ngươi.” Quân Dật Chi nheo mắt, thối lui nửa bước, không chút để ý nói: “Lời ta nói, mong là ngươi ghi nhớ đến tận xương.” Tay Tĩnh Văn quận chúa lại run run một hồi, oán hận quăng mạnh màn xe xuống, lạnh lùng nói: “Hồi phủ!” Bánh xe lăn lăn, một đường tung bụi đi xa. Ánh mắt Du Tiểu Vãn vô thức đuổi theo làn bụi sau xe ngựa, trong lòng nghĩ lát nữa về Tào phủ, sẽ giải thích thế nào cho lão thái thái và cậu, đi ra chơi một ngày, lại phá lệ bị Thái Hậu tuyên vào cung, khẳng định là sẽ hỏi. Quân Dật Chi cẩn thận quan sát thần sắc trên mặt Du Tiểu Vãn, thấy đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, chứng tỏ cõi lòng đầy lo lắng và phiền não, nghĩ đến nàng hẳn là vì những lời Tĩnh Văn quận chúa vừa nói lúc nãy mà không vui. Hắn liền cúi người nhìn nàng, thương tiếc nói: “Đừng để ý đến nàng ta, Thái Hậu đã biết chuyện là do nàng ta gây ra lại già mồm át lẽ phải, muốn đổ nước bẩn lên trên người của ngươi. Thái Hậu kỳ thật là không tin, chẳng qua là ngại thể diện của Bình Nam Hầu, dù sao cũng phải đề ra nghi vấn, bằng không, cũng không sẽ tuyên ngươi vào cung.” Phiên khuyên giải này kỳ thật không có tác dụng, ngược lại càng khiến Du Tiểu Vãn buồn bực. Tĩnh Văn quận chúa vì sao dám kiêu ngạo như vậy, làm ra sự tình hạ lưu này, đã bị Thái Hậu trách cứ, còn dám ở trước cửa cung mắng nàng, còn không phải vì có một người cha làm quan to sao? Cho dù là phụ thân còn ở trên đời, cũng không sánh kịp Bình Nam Hầu. Chính mình lúc nãy nói là muốn cùng nàng ta so xem ai mới là người cười cuối cùng, xem ra chỉ nói bằng miệng, trừ phi là luyện được võ công siêu việt, ngầm trả thù, bằng không, ở mặt ngoài, đúng là mình còn thua nàng ta nhiều lắm. Quân Dật Chi cố gắng khuyên bảo một lúc lâu, lại thấy sắc mặt Du Tiểu Vãn càng lúc càng u ám, mí mắt khẽ cúi xuống, hàng lông mi dài che đi ánh hoàng hôn, tạo thành cái bóng hình quạt trên khuôn mặt trắng nhuận như ngọc, có vẻ phá lệ mờ mịt bất lực. Trái tim hắn, chậm rãi ê ẩm, nhoi nhói đau. Hắn liền mặc kệ hiện tại đang ở cửa hông hoàng cung, cũng bất chấp có thị vệ gác cách đó vài chục bước, kéo mạnh nàng đối diện với mình, nâng cái cằm nhỏ trắng noãn bóng loáng của nàng lên, bắt buộc nàng phải nhìn vào mắt hắn. Trái tim hắn như bị lấp đầy, trướng trướng, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng lại há miệng thở dốc, phun không ra được một chữ. Nhìn thấy cặp mắt sáng vừa mờ mịt vừa tò mò của nàng, hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, nhỏ giọng thề, “Ta sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng.” Du Tiểu Vãn kinh ngạc mở to hai mắt, cặp mắt trong suốt rõ ràng phản chiếu lại khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong nháy mắt khiến Quân Dật Chi càng thêm quyết tâm. Hắn trịnh trọng lặp lại một lần nữa, “Ta sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng. Làm cho Tĩnh Văn gả cho một nam nhân thấp kém, cho ngươi hả giận, được không?” “Đây là chuyện không có khả năng.” Du Tiểu Vãn giật mình, bật cười lên. Cười một hồi, nàng mới phát giác ngón tay thon dài của hắn còn nắm cằm của mình, nhất thời quay đầu qua một bên, tránh thoát tay hắn, lui ra sau nửa bước, vừa thẹn vừa dỗi nói: “Ngươi…… Cách ta xa một chút.” Quân Dật Chi lại tới gần một bước, nhìn chằm chằm thẳng tắp vào mắt nàng, mắt phượng nheo lại, có chút rầu rĩ nói: “Ngươi không tin ta?” Toàn thân người kia bỗng nhiên tản mát hơi thở âm hàn, thoạt nhìn buồn bực cực kỳ, nhưng Du Tiểu Vãn không sợ hãi, chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Không phải là vấn đề tin tưởng hay không, mà đây là chuyện không có khả năng. Bình Nam Hầu là loại thân phận gì, sao có thể muốn một nam nhân thấp kém làm con rể? Ngươi lại không làm chủ được hôn sự của nàng ta……” Nói đến đây, nàng chợt sửng sốt nhớ lại chuyện của Tào Trung Duệ và Hà Ngữ Phương, chẳng lẽ người này lại muốn cầu Nhiếp Chính Vương chỉ hôn?…… Không, không có khả năng, Bình Nam Hầu không phải cậu, cậu mới có bị giới hạn, bất quá là muốn chứng tỏ lòng trung thành mà nghe theo lời Nhiếp Chính Vương, mới có được thể diện như ngày hôm nay. Bình Nam Hầu lại chưởng quản một nửa binh mã của triều đình, tay cầm quyền cao, ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng phải đối ông ta lễ nhượng ba phần, làm sao có thể đem con gái của ông ra nói giỡn? Du Tiểu Vãn theo bản năng lắc lắc đầu. “Ngươi chỉ cần nói, ngươi có tin ta hay không.” Quân Dật Chi cố chấp truy vấn. Đang lúc nói chuyện, thái giám đã đánh xe ngựa lại đây. Du Tiểu Vãn thấy thế, vội nhún người hành lễ, nhỏ giọng cáo lui, vịn tay thái giám lên xe ngựa. Nhưng con người Quân Dật Chi vừa cố chấp vừa bá đạo, hắn không nghe được đáp án nên ngăn không cho xe ngựa đi, xao vang cửa xe nói, “Ngươi còn không có trả lời.” Du Tiểu Vãn thở dài, “Tin.” Giờ cứ dỗ cho hắn tránh ra trước. Quân Dật Chi cong khóe môi lên, “Ngươi chính là nửa tin nửa ngờ, việc này, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, bất quá, coi như ngươi thiếu ta một món nợ nhân tình.” Nói xong cũng không quản Du Tiểu Vãn có đáp ứng thiếu món nợ nhân tình này hay không, liền thối lui vài bước, đánh vào mông ngựa cho xe chạy đi. Du Tiểu Vãn kinh ngạc đến độ ngây ra một hồi. Nàng có thể nghe ra trong giọng nói có vẻ cợt nhả của hắn có sự kiên trì và nghiêm túc. Nàng cẩn thận suy nghĩ một phen, lại không biết hắn sẽ dùng biện pháp gì. Đợi xe ngựa đi xa, Tùy An mới dám nhỏ giọng hỏi vị chủ tử còn đang đứng nhón chân nhìn theo xe, “Nhị thiếu gia, chúng ta về nhà không?” Quân Dật Chi phục hồi tinh thần lại, gõ mạnh cây quạt lên đầu Tùy An một cái, “Hỏi thật vô nghĩa! Không trở về, chẳng lẽ muốn ta ngủ trong cổng tò vò?” Tùy An ủy khuất lưng tròng nước mắt, dùng sức nhu nhu cái trán, “Gia, cây quạt này của ngài là bằng sắt tinh khiết đó a, lần tới có thể đổi cây quạt khác để gõ không?” Tâm tình Quân Dật Chi lúc này vô cùng tốt, vui vẻ xoạt mở quạt, phe phẩy thổi gió, “Không thể!” Đợi hai chủ tớ cưỡi ngựa ra khỏi cửa cung, chiếc xe ngựa xa hoa của phủ Nhiếp Chính Vương mới chậm rãi đi ra. Nhiếp Chính Vương phi đoan trang ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, mỉm cười nghe xong ám vệ bẩm báo, quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương suy nghĩ một hồi, nhíu mày hỏi nàng, “Nàng thực cảm thấy, Dật Chi chính là bởi vì nha đầu kia xinh đẹp nên mới để bụng?” Nhiếp Chính Vương phi cười cười nói: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, câu châm ngôn này sẽ không sai. Lại nói, Du nha đầu quả thật xinh đẹp, vạn người mới được một người như vậy. Nàng tuy tuổi còn nhỏ, vóc người cũng chưa nẩy nở, nhưng đã giống như hoa sen mới nở trong hồ, rất duyên dáng yêu kiều. Tiếp qua vài năm nữa, khuê tú trong khắp kinh thành, sợ là không ai có thể so sánh với nàng ta. Còn một điểm nữa, Du nha đầu không quan tâm mấy đến Dật Chi, mà nam nhân a, sờ không được mới là tốt nhất.” Nhiếp Chính Vương có chút buồn bực và bất đắc dĩ liếc nhìn Vương phi một cái, lập tức đầy cõi lòng chờ mong cười cười, nhắm mắt lại, “Vậy cứ nhìn xem đi, xem Dật Chi lại ép buộc ra chuyện gì.” Vương phi cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tiểu hỗn đản kia a, không có gì là không dám làm.” Muốn Tĩnh Văn quận chúa gả cho một nam nhân thấp kém, chủ ý này tựa hồ không tệ đâu! Ít nhất có thể khiến cho thế lực của phủ Bình Nam Hầu bớt khuếch trương một chút. … Trở lại Tào phủ, Du Tiểu Vãn ngay cả áo khoác cũng chưa kịp đổi, đã bị thỉnh đến Duyên Niên Cư, cả nhà đều đang khẩn trương chờ nàng. Du Tiểu Vãn hành lễ chào lão thái thái và cậu mợ xong, cười khẽ đáp, “Chỉ là vì chuyện Tĩnh Văn quận chúa bị thương, lúc ấy con và quận chúa cùng chạy ở phía trước, nên Thái Hậu tuyên con đến để cẩn thận hỏi một câu.” Tào lão thái thái thở ra một hơi, ôm lấy Du Tiểu Vãn, lòng còn sợ hãi nói: “May mà không phải ngựa của con nổi chứng…… Về sau, con vẫn là đóng cửa ở nhà đi, nếu buồn, thì đem bái thiếp đến mời Liên Hương huyện chủ hoặc các thiên kim khác đến phủ chơi là được.” Du Tiểu Vãn nhu thuận đáp: “Vãn Nhi đều nghe tổ mẫu.” Mấy ngày sau, Du Tiểu Vãn thật sự đóng cửa ở nhà, mỗi ngày ngoại trừ giờ đi thỉnh an, bình thường cũng không ra khỏi đại môn của Mặc Ngọc Cư, nếu cảm thấy buồn, cũng chỉ đi dạo vài vòng ở hậu hoa viên. Nàng bình thường đều ở trong phòng thêu hoa, luyện chữ, lúc không có ai thì xem sách thuốc, cân nhắc thuộc tính, công năng của các loại thảo dược. Thẩm Thiên Hà* vẫn thường xuyên đến khu Cầu Vượt, mua chút vài loại thuốc viên hoặc thuốc bột cổ quái, thông qua Triệu ma ma đưa cho nàng làm thí nghiệm. Nàng vẫn thường xuyên tập võ, thời gian an bài giữa lúc đêm dài nhân tĩnh. * Đề phòng trường hợp mọi người quên, Thẩm Thiên Hà là đồ đệ của Văn bá (Du Văn Biểu), kể từ lần trước vẫn đang giữ nhiệm vụ theo dõi Âu Dương Thần – cái tên đã làm chuyện “bậy bạ” với Trương thị (mợ của Tiểu Vãn) và Trương phu nhân (mẹ của Trương Quân Dao) Sau chừng bảy, tám ngày bình lặng, một thái giám được Duy Phương Đại công chúa phái đến ân cần thăm hỏi Du Tiểu Vãn, “Đại công chúa một lòng nhớ thương Du tiểu thư, chỉ là gần đây sức khỏe của Mẫn thái phi không được tốt, thật sự không thể rảnh rỗi. Đợi khi nào công chúa rảnh, nhất định sẽ đến Tào phủ thăm Du tiểu thư.” Du Tiểu Vãn vội quỳ xuống về hướng hoàng cung để tạ ân, nhờ vị thái giám này nhắn giùm nàng rất biết ơn, lại tặng một cái hà bao lớn cho nội thị dùng trà. Thái giám kia lấy tay âm thầm bóp khẽ hà bao, thấy bên trong có hai tấm ngân phiếu, ý cười trên mặt càng thêm chân thành, ánh mắt khẽ đảo sang chỗ hai nha hoàn đứng hai bên. Du Tiểu Vãn hiểu ý, lập tức phái bọn nha hoạn đều ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng và vị thái giám nọ. Vị thái giám kia đè thấp giọng hỏi, “Đại công chúa bảo nô tài tới hỏi Du tiểu thư, ngài gần nhất có ra khỏi phủ không, có gặp qua người nào, hàn huyên cái gì không?” Du Tiểu Vãn vội cẩn thận trả lời, “Từ sau trận đấu đua ngựa, vốn không có ra phủ, ngoại trừ đi thỉnh an trưởng bối, đều ở trong phòng thêu hoa luyện chữ. Nhưng là có chuyện gì?” Thái giám kia khoa trương thở dài một hơi, “Du tiểu thư không ra ngoài thì tốt rồi.” Dứt lời lại đè thấp giọng, ra vẻ thần bí, “Lần trước, lúc Tĩnh Văn quận chúa ngã ngựa…… Khụ, ngài cũng biết, vị tiểu thư nũng nịu kia từ trên lưng con ngựa điên kia ngã xuống, cái mạng nhỏ đều suýt rớt, thị vệ ở bên cạnh đương nhiên phải ra tay cứu giúp, nên phải…… Cái kia…… Hắc hắc……” Hắn vươn tay làm tư thế ôm, hướng Du Tiểu Vãn chớp chớp mắt, biểu tình thập phần ái muội, “Sự cấp tòng quyền* thôi, vốn không phải chuyện gì lớn, bình thường cũng sẽ không ai nhắc lại. Nhưng lúc này, không biết vì sao, chuyện liền truyền ra ngoài, hiện tại tin đồn đã lan ra khắp kinh thành. Bình Nam Hầu phu nhân cầu đến trước mặt Thái Hậu, muốn tra rõ việc này, trả cho quận chúa…… Công bằng.” * Sự cấp tòng quyền = trong thời điểm khẩn cấp, phải tùy theo tình hình mà linh hoạt xử lý. Du Tiểu Vãn nhíu mày, khó hiểu hỏi, “Chuyện này thì có gì khiến dư luận xôn xao?” Bất quá là lúc bị cứu để người ta ôm một chút, cũng không phải mùa hè nhảy vào trong nước cứu người, hai người đều ướt sũng ôm thành một đoàn. Đằng này còn cách một lớp áo bông thật dày và khôi giáp nha, có thể có chuyện gì được? Hơn nữa loại sự tình này, bình thường khi đã phát sinh, sẽ bị người của Bình Nam Hầu áp chế, trọng thưởng binh sĩ đã cứu quận chúa, làm cho bọn họ câm miệng. Còn nếu thực sự truyền ra ngoài, người nghe hơn phân nửa cũng sẽ không để bụng. Trừ phi là cố ý bôi đen. Trong lòng Du Tiểu Vãn chợt động, nhớ tới lời Quân Dật Chi nói ngày đó, chẳng lẽ là hắn? Tên thái giám kia nghe vậy, vẻ mặt thoáng có chút xấu hổ, muốn cáo từ rời đi, nhưng dù gì đã nói đến bước này, đành bổ sung một câu, “Lúc ấy Tĩnh Văn quận chúa sợ hãi, ôm người nọ không buông tay, liên tiếp gọi…… gọi ‘Chi Miễn ca ca’.” Du Tiểu Vãn bật cười lắc lắc đầu, hỏi vị thái giám nọ, “Là sự thật?” “Đương nhiên là thật! Dư luận xôn xao như vậy, Thái Hậu đương nhiên là muốn điều tra, lúc ấy có không ít binh sĩ hiện diện, đều có thể chứng minh…… Ai…” Du Tiểu Vãn bừng tỉnh đại ngộ, tình hình này quả thật không ổn. Nam hôn nữ gả, quan trọng là cha mẹ chi mệnh môi chước ngôn. Tĩnh Văn quận chúa gặp chuyện lại kêu “Chi Miễn ca ca”, cho dù nàng ta là quận chúa, cũng phạm vào tội tư tướng trao nhận*, huống chi còn ôm một nam nhân khác không buông tay, vậy không phải chỉ một câu “Sự cấp tòng quyền” là có thể giải vây được, Chi Miễn ca ca của nàng ta khẳng định sẽ cảm thấy đỉnh đầu bao phủ mây xanh…… Lần đó, Tĩnh Văn quận chúa phỏng chừng cũng bị dọa hoảng hồn. * tư tướng trao nhận: tự ý gặp mặt, hẹn hò nhau. Du Tiểu Vãn liền cười nói: “Tĩnh Văn quận chúa nghĩ muốn công bằng gì?” “Đương nhiên là hy vọng nghiêm trị kẻ bịa đặt sinh sự, còn hy vọng Thái Hậu chỉ hôn, nhưng Miễn thế tôn không muốn, Tấn Vương gia liền cự tuyệt.” Vị thái giám nọ đi được chừng hai ngày, Duy Phương Đại công chúa liền tự mình đến Tào phủ tìm Du Tiểu Vãn. Sau khi công chúa tiếp nhận xong màn quỳ lạy của gia quyến Tào phủ ở Duyên Niên Cư, Du Tiểu Vãn liền mời Duy Phương Đại công chúa đến Mặc Ngọc Cư. Hai người cho lui hết nha hoàn bà tử, tựa vào ghế cùng nhau tán gẫu. Du Tiểu Vãn hiển nhiên hỏi tới vấn đề này, “Thái Hậu có tra ra được là ai tung tin đồn không?” Duy Phương Đại công chúa nhìn Du Tiểu Vãn, “Lần trước không phải cố ý phái người đến nói cho ngươi sao, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết là ai làm?” Du Tiểu Vãn âm thầm đỏ hai tai, cố gắng trấn định lắc lắc đầu, “Ngươi mau nói cho ta biết tiền căn hậu quả thôi.” Duy Phương Đại công chúa lại làm ra vẻ mặt táo báo cổ quái, cái miệng nhỏ nhắn hết mở lại đóng mấy cái, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, nói thầm một câu “Vẫn là để tự hắn nói đi”, rồi đem diễn biến sự tình nói cho nàng, “Là một binh sĩ bình thường trong Ngự Lâm quân, đã bị điều tới hoàng lăng, nhưng lúc ấy có nhiều người, không áp xuống được. Chi Miễn ca ca lại không đồng ý, nói chỉ xem nàng ta như muội muội, mẫu hậu cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ thêm một năm rưỡi nữa, lời đồn đãi sẽ chậm rãi bình ổn thôi.” Du Tiểu Vãn trợn mắt nhìn, đúng vậy a, mặt trên nếu có người cố ý chèn ép, lời đồn này sẽ chậm rãi tuyệt tích. Bình Nam Hầu tay nắm quyền cao, chỉ dựa vào quyền thế trong tay ông ta, Tĩnh Văn quận chúa cũng không đến nỗi khó lập gia đình. Không biết Quân Dật Chi có thấy rõ điểm này không, kế tiếp sẽ dùng đến biện pháp nào? Tuy rằng biết việc khiến Tĩnh Văn quận chúa gả cho chỗ thấp kém là phi thường khó, nhưng trong lòng nàng lại ẩn ẩn có chút chờ đợi. Duy Phương ở bên cạnh giễu cợt Tĩnh Văn vài câu “Tự làm tự chịu”, liền thực trịnh trọng nói: “Vài ngày nữa, ta sẽ chuẩn bị bàn rượu, cho ngươi cùng Tĩnh Văn và Liên Hương Các giải hòa, bất quá mấy ngày này, trăm ngàn đừng ra phủ.” Du Tiểu Vãn bật cười, “Ta đâu có ngốc như vậy.” Duy Phương nghiêm túc trừng mắt nhìn nàng vài lần, thế này mới yên lòng, cười hì hì nói: “Phỏng chừng lúc này Tĩnh Văn đang trốn ở trong nhà ngồi khóc a.” … Duy Phương Đại công chúa đoán một chút cũng không sai, Tĩnh Văn quận chúa lúc này quả thật đang ngồi ở trong nhà khóc để không thở nổi. Những thiên kim bạn tốt của nàng như Liên Hương huyện chủ, Ngải Như Ý và Tương Tiệp đều ngồi cạnh nàng, không ngừng an ủi, “Không sao đâu, qua chừng một đoạn thời gian nữa, tự nhiên sẽ không còn tiếng gió.” Tĩnh Văn quận chúa khóc một hồi, cảm xúc cuối cùng ổn định, nhưng nghe câu an ủi như vậy, liền tức nghẹn không có chỗ phát, “Cái gì mà không sao! Đây là do tên Quân Dật Chi kia cố ý hại ta, Thái Hậu lại nói chuyện này không liên quan đến hắn, làm sao có thể không liên quan! Hắn hại ta…… Hại ta thân bại danh liệt, ta cũng muốn khiến hắn nếm thử mùi vị thân bại danh liệt!” Các thiên kim nghe vậy, không biết nói sao. Tên Quân Dật Chi quả thật rất hỗn trướng, lúc nào cũng làm bộ dụ dỗ, phong lưu háo sắc, khắp nơi lưu tình, còn ăn làm mạt tịnh cũng không nhận nợ, không biết bao nhiêu khuê tú vì hắn khóc đứt ruột đâu. Tấu chương buộc tội Sở Vương gia dạy con vô phương đã chất đống cao như núi. Khổ nỗi, Sở thái phi và Nhiếp Chính Vương phi đều sủng hắn, Thái Hậu và Nhiếp Chính Vương cũng không dám làm gì hắn. Một tên vô lại như vậy, hắn còn có thân phận để bại sao, còn có thanh danh gì để liệt sao? Liên Hương huyện chủ liền khuyên nhủ: “Quên đi, nữ nhân đấu với nam nhân là không thắng được.” Tĩnh Văn quận chúa đột nhiên cười cười, thần sắc âm ngoan, “Ngươi nói đúng, nữ nhân đấu không thắng nam nhân, bất quá, nữ nhân đấu với nữ nhân thì dễ hơn nhiều lắm. Ta muốn làm cho Du Tiểu Vãn thân bại danh liệt, làm cho hắn khóc chết đi!” Nàng nói xong, kéo lấy Liên Hương, “Liên Hương, ngươi phải giúp ta.” Liên Hương huyện chủ không khỏi rụt lui, “Ta…… Không được a, tỷ tỷ lần trước mới trách cứ ta.” Tĩnh Văn quận chúa bất mãn nói: “Chuyện này thì trách cứ ngươi làm cái gì, ngươi cứ nói là chủ ý của ta là được, dù sao Thái Hậu cũng biết, tỷ tỷ ngươi tức giận, cũng bất quá là vì được làm vua thua làm giặc, chúng ta làm cho nàng ấy mất mặt mà thôi.” Dứt lời lại cầu xin, “Nhưng lần này thì khác, ta bị người khác khi dễ, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi sao có thể không giúp ta a? Chỉ cần ngươi giúp ta, chúng ta có thể rửa sạch mối nhục trước kia.” Liên Hương huyện chủ thật sự là sợ không dám làm, nhưng bị Tĩnh Văn và Tương Tiệp góp lời khuyên bảo, căn cứ vào nghĩa khí, chần chờ gật gật đầu. … Du Tiểu Vãn tiễn Duy Phương Đại công chúa đi xong, vừa ngủ trưa dậy, ở nhị môn liền có người đưa bái thiếp đến cho nàng, nói là Liên Hương huyện chủ cầu kiến, hơn nữa đã đến chờ ở phòng khách nhị môn. Du Tiểu Vãn nghe thế, ánh mắt chợt lóe, mỉm cười đáp: “Được, ta thay xong quần áo sẽ đến, phiền ma ma đi trước hầu hạ.” Lại bảo Sơ Vân hưởng cho bà tử mười đồng tiền lớn, bà tử kia vui mừng rời đi. Du Tiểu Vãn thay xong y phục, thướt tha đi đến phòng khách nhị môn. Liên Hương huyện chủ đã sớm chờ không nổi nữa, thỉnh thoảng lại vươn cổ nhìn ra bên ngoài, rốt cục nhìn thấy thân ảnh Du Tiểu Vãn, vội tươi cười ra đón, “Du muội muội, cuối cùng cũng chờ được muội.” Du Tiểu Vãn khẽ mím môi, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, muội đang ngủ trưa, chậm trễ tỷ tỷ.” Sau đó gục đầu xuống, khách sáo mời Liên Hương huyện chủ. Liên Hương huyện chủ thấy nàng đối đãi mình có vẻ xa lạ, không thân thiết như trước, trong lòng ngược lại an ổn chút, cười cười nói: “Tỷ đến…… Là hy vọng muội muội có thể đại nhân đại lượng, tha thứ cho… trò đùa nhỏ của chúng ta. Kỳ thật, oan gia nên giải không nên kết, chúng ta lúc trước quả thật là làm có chút quá mức, muội cũng đã thấy Tĩnh Văn bị ngã gãy chân, lại…… Như vậy, hãy tha thứ đi.” Nói xong chỉ sang đống lớn quà bên cạnh, “Những thứ này đều là các tỷ tỷ mang đến để bồi tội với muội muội.” Đầu Du Tiểu Vãn cúi càng thấp, nàng nhẹ nhàng nói: “Muội thật ngại lắm.” Liên Hương trực giác cảm thấy khúc mắc trong lòng nàng chưa giải, liền tuôn một tràng mềm giọng khuyên giải, lại ám chỉ nàng đắc tội nhóm người của mình thì không có lợi, tóm lại là ân uy đều dùng. Thái độ của Du Tiểu Vãn cuối cùng có chút mềm xuống, Liên Hương vội rèn sắt khi còn nóng, “Các tỷ tỷ sẽ tổ chức một tiệc rượu ở Quy Hạnh Lâu, để tỏ ý xin lỗi muội muội, muội muội nhất định phải tới a.” Du Tiểu Vãn hỏi: “Không biết là ngày nào, hai ngày nữa muội rất bận, phải giúp lão thái thái nhà muội chép tâm kinh.” Liên Hương huyện chủ nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ba ngày sau có được không?” Du Tiểu Vãn chần chờ nói: “Năm ngày sau mới tốt.” “Được, vậy năm ngày sau.” Liên Hương huyện chủ sảng khoái nói, sau đó lại hiện ra vài phần ngượng ngùng, “Chính là, thỉnh Du muội muội bảo thủ bí mật, dù sao…… chuyện không mấy sáng rọi.” Du Tiểu Vãn lập tức ra vẻ đã hiểu, tươi cười, “Đây là đương nhiên, muội sẽ không nói ra ngoài, vốn dĩ, con người đâu phải thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm, biết sai mà sửa, đã là rất có thiện chí.” Liên Hương huyện chủ miễn cưỡng cười cười, nghe xong nàng cam đoan, liền lập tức cáo từ chạy lấy người. Ánh mắt Du Tiểu Vãn nháy mắt trầm xuống, quay sang phân phó Triệu ma ma: “Ma ma lát nữa ra phủ đến cửa hàng lấy chút trứng gà ngâm trở về, trong phòng không còn nhiều lắm.” Vừa nói vừa viết một phong thơ, giao cho Triệu ma ma. Triệu ma ma gật đầu xưng vâng, cúi người lắng nghe tiểu thư căn dặn, “Giao cho Văn bá, tiền bạc không cần keo kiệt, có tin lập tức báo lại cho ta.” Suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Việc Liên Hương huyện chủ mời ta đến Quy Hạnh Lâu, tạm thời không cần truyền ra.” Triệu ma ma cầm thư của nàng lập tức ra phủ, giao cho Du Văn Biểu. Du Văn Biểu đọc thư xong, liền để lên ngọn nến thiêu hủy, sau đó đến tiểu viện, tìm đồ đệ Thẩm Thiên Hà, lại từ trong số các cô nhi, chọn ra tám người thông minh, giao cho bọn họ nhiệm vụ đi tìm hiểu bố cục Quy Hạnh Lâu cùng tình hình trong phủ của Tương Tiệp, Ngải Như Ý và Liên Hương huyện chủ, “Nhớ kỹ, không thể quá thân cận, trong những quý phủ này đều có binh sĩ.” Mọi người nhất tề lên tiếng, liền phân công nhau hành động. Thời gian còn chưa trôi qua một chén trà nhỏ, Quân Dật Chi đã thu được tin. Hàn Thế Chiêu đang cùng hắn thương lượng công việc, buồn bực hỏi, “Nàng hỏi thăm Quy Hạnh Lâu làm gì?” Quân Dật Chi nhíu mày, quay sang nói với Tùy An: “Đến Tào phủ tìm hiểu một chút, hôm nay có ai tới, Du tiểu thư đã làm những gì, càng chi tiết càng tốt.” Tùy An đi không bao lâu, liền vòng trở về, báo cáo: “Hôm nay Liên Hương huyện chủ đến gặp Du tiểu thư, trước đó là từ Bình Nam Hầu phủ đi ra, sau lại đến Bình Nam Hầu phủ, cuối cùng mới hồi phủ.” Hàn Thế Chiêu ha ha cười, “Xem ra có người muốn đánh vào nhược điểm của ngươi a.” Quân Dật Chi liếc trắng mắt, Hàn Thế Chiêu không sợ chết hỏi, “Chẳng lẽ Du cô nương không phải là nhược điểm của ngươi sao?” Quân Dật Chi kiêu ngạo nói: “Đúng là vậy thì sao? Cũng phải xem đám người đó có chạm vào nàng được hay không! Ta nếu ngay cả Vãn Nhi cũng không thể bảo hộ chu toàn, cũng không dám làm chuyện gì nữa.” Hàn Thế Chiêu lập tức thay bằng vẻ mặt hưng phấn bát quái, bổ nhào lên người Quân Dật Chi, “Các ngươi còn nói chuyện gì khác?” Quân Dật Chi phiền chán đá văng hắn ra xa, “Lăn ra xa một chút! Con thỏ chết tiệt!” Vuốt vuốt xiêm y trên người mới nói tiếp: “Người ta còn trong hiếu kì, còn có thể nói chuyện gì, ngươi đừng có ở đó bại hoại thanh danh của nàng.” Sau đó căn dặn Tùy An, “Đi hỏi thăm xem Tĩnh Văn và Liên Hương mấy ngày nay làm cái gì.” Chỉ trong một ngày, Tùy An đã điều tra ra, Tĩnh Văn quận chúa và Liên Hương huyện chủ lặng lẽ liên hệ vài thiên kim có giao tình tốt, chuẩn bị làm một buổi họp mặt nho nhỏ ở Quy Hạnh Lâu. Sắc mặt Quân Dật Chi càng thêm tối tăm, cây quạt trong tay có xu hướng sắp bị bẻ gãy. Hàn Thế Chiêu nghe thế, liền phì cười ha ha, “Tĩnh Văn quận chúa này xem ra rất thích chơi trò số đông.” Lại nhìn cả người Quân Dật Chi tản ra khí thế âm lãnh, hắn thập phần tò mò hỏi, “Ngươi định làm sao bây giờ?” “Làm sao bây giờ? Làm đến đâu tính đến đó!” Quân Dật Chi cười lạnh nói: “Ta đã cảnh cáo Tĩnh Văn, nàng ta lại không chịu nhớ, ta chỉ có thể dùng một biện pháp đặc biệt tốt giúp nàng ta chịu ghi nhớ thôi.” Hàn Thế Chiêu bĩu môi, “Nàng ta đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ!” Quân Dật Chi lắc lắc đầu, “Cũng không tính là vậy, ta vốn đã tìm xong cho nàng ta một cửa hôn nhân, chẳng qua là từ có vẻ không mặt mũi biến thành cực kỳ không có mặt mũi mà thôi.” Hàn Thế Chiêu đợi người đối diện nói tiếp câu sau hồi lâu, lại thấy Quân Dật Chi nhàn nhã ngồi ăn mứt rồi bảo Tùy An đem mấy tin tức này đưa tới chỗ Du Văn Biểu…… Ai… xem ra hắn khẳng định sẽ không nói, Hàn Thế Chiêu đành phải bĩu môi, thầm nghĩ ngày đó nhất định phải đi xem náo nhiệt. … Đảo mắt đã đến ngày hẹn, Tĩnh Văn thực cẩn thận cho người hỏi thăm xung quanh Tào phủ, biết Du Tiểu Vãn quả nhiên không đem chuyện tiệc rượu bồi tội nói ra, trong lòng liền âm thầm đắc ý. Khi Du Tiểu Vãn đi bằng xe ngựa Tào phủ đến Quy Hạnh Lâu, đám người Liên Hương huyện chủ đã ngồi sẵn ở nhã gian lầu hai chờ nàng, vừa thấy nàng đến liền nhiệt tình kéo nàng ngồi lên chủ vị, “Hôm nay muội là lớn nhất, năm người chúng ta xin bồi tội với muội, chân Tĩnh Văn bị thương còn chưa tốt, tỷ thay nàng ấy kính muội ba chén.” Rượu bị rót đầy hết chén này đến chén khác, Du Tiểu Vãn bị các nàng trái khuyên phải khuyên, nên uống có hơi nhiều. Năm vị tiểu thư thay phiên nhau nói lời khách sáo, nhất định phải dỗ nàng nói ra chuyện ngày đó ở cửa cung, Quân Dật Chi đã ra oai uy hiếp thế nào. Nhưng bất kể hỏi thế, Du Tiểu Vãn đều nói, “Tĩnh Văn quận chúa nói tỷ ấy và Miễn thế tôn lưỡng tình tương duyệt, muội chúc bọn họ bạch đầu giai lão.” Trong sương phòng cách vách ở hai bên, một gian là Tĩnh Văn quận chúa, gian kia ngồi đầy mười vị danh môn khuê tú, là do Tĩnh Văn quận chúa cố ý mời đến để nghe “lời say” của Du Tiểu Vãn. Nhưng “lời say” mà nàng muốn Du Tiểu Vãn nói không phải như vậy, ả còn nói thêm gì nữa, người bị mất mặt chính là nàng! Tĩnh Văn quận chúa hận đám người Liên Hương không biết làm việc, tức giận đứng dậy chống nạng đi ra ngoài, muốn đích thân đi ép Du Tiểu Vãn nói ra những lời Quân Dật Chi đã uy hiếp mình.