Trọng sinh đích nữ không ngoan
Chương 53 : Ai là nhân vật trong vở kịch (thượng)
Trương thị từ từ tỉnh dậy, cổ còn đau nhói, bà cơ hồ định há mồm kêu Khúc ma ma, trong đầu theo bản năng nhớ lại sự việc xảy ra trước lúc hôn mê, vừa nhớ lại liền sợ run lên, ngay cả mắt cũng không dám mở, vội vểnh tai nghe ngóng động tĩnh. Không nghe thì thôi, vừa nghe liền xấu hổ muốn chết, cái tiếng chiêm chiếp kia, bà tuyệt không xa lạ, đó chẳng phải là tiếng người ta đang hôn môi đó sao!
Tiếp theo liền nghe giọng một nam nhân xa lạ nói: “Hương vị của phu nhân thật sự là thơm ngon, vậy mà lão gia nhà ngươi cư nhiên nỡ bỏ ngươi một mình trông phòng hơn nửa năm, khó trách ngươi nghĩ đến ta.”
Trương phu nhân run giọng nói: “Câm, câm miệng!” Bà vốn là đang phẫn nộ đến cực điểm, nhưng trong đầu cũng là sợ hãi đến cực hạn, giọng nói trở nên run rẩy khác thường, nghe vào trong lỗ tai Trương thị, liền chẳng khác mấy âm thanh động tình.
Trương thị thầm mắng to trong lòng, Nguyễn Nguyên Nương nhà ngươi khá lắm, cư nhiên dám lén đại ca của ta trộm nam nhân, còn sợ ta nhìn thấy, đánh ta choáng váng bất tỉnh!
Nam nhân kia khặc khặc cười lên, những từ ngữ dâm đãng xấu xa tuôn ra không ngừng từ miệng hắn, thủ cũng không nhàn rỗi, ăn từng bó lớn đậu hủ*. Trương thị lặng lẽ hé mắt ra một đường nhỏ, chỉ thấy đại tẩu mình mẩy trắng bóng, trống trơn nằm trên bãi cỏ khô, tùy ý một nam nhân trung niên giở trò.
* “Đậu hủ“ ở đây, nói trắng là… da thịt. “Ăn đậu hủ“ nghĩa là sờ soạng, sàm sỡ, … đại loại là làm những hành vi rất đáng bị ăn tát.
Lúc này không đi còn chờ đến khi nào. Trương thị hành động nhanh như thỏ, dị thường nhanh nhẹn xoay người ngồi dậy, tay vừa chống xuống liền đứng lên, không dám nhìn ngó nhiều chạy vội ra bên ngoài. Nơi đây là một căn nhà đựng củi, khi bà cúi đầu chạy vọt tới cạnh cửa, mới phát giác gian ngoài còn có hai nam nhân đang dán mắt nhìn vào trong, trên mặt đều là bộ dạng vô sỉ thèm nhỏ dãi. Trương thị lần này thật sự là sợ hãi đến độ lá gan cũng bị tê liệt, vừa há mồm định thét chói tai, vòng eo bỗng bị một cánh tay từ sau ôm lây, một bàn tay to khác thì bưng kín miệng của bà.
Người từ phía sau ôm bà chính là nam nhân vừa nãy nói chuyện với Trương phu nhân, hắn cười khẩy: “Muốn chạy? Không dễ như vậy. Ngươi cũng muốn ta sao?” Nói xong còn thổi mấy hơi vào lỗ tai của bà.
Trương thị cả kinh liều mạng giãy dụa, nam nhân kia bỗng tức giận, “Lại vặn vẹo, ta sẽ ăn ngươi ngay tại chỗ.” Trương thị lập tức không dám động, quay đầu cả giận nói với đại tẩu: “Mau gọi hắn tránh ra, đồ tiện phụ kia, cư nhiên dám phản bội đại ca của ta.”
Bà vô cùng hy vọng hiện tại sẽ có nhân đi ngang qua nơi này, cứu bà ra khỏi đây, nhưng chỉ trong giây lát, bà biết đây là việc không có khả năng. Vì muốn cho Âu Dương Thần có thể thuận lợi tiếp cận Ngô Lệ Quyên, đại ca bà đã cố ý đến xử lý Pháp Nguyên Tự trước một ngày. Người của Pháp Nguyên Tự sau khi biết sắp có hai vị trắc phi của Nhiếp Chính Vương điện hạ đến, liền lập tức đáp ứng, chuẩn bị sẵn khu viện phía Tây dành riêng cho hai nhà Tào, Trương đến hành hương. Hơn nữa, vừa rồi bà và đại tẩu cũng cố ý dặn gia đinh không được đi theo, nếu không, cũng sẽ không bị người ta bắt đến nơi này.
Trương phu nhân Nguyễn thị khóc hức hức rền rĩ, nam nhân kia lại khặc khặc cười, nói: “Ta đây phải giúp nàng mới được a, miễn cho ngươi tố cáo nàng. Nữ nhân này, cho các ngươi chơi, mau một chút.” Câu cuối cùng là nói với hai nam nhân còn lại.
Hai nam nhân kia nghe vậy, mắt liền sáng lên, tà cười nhảy lại đây. Hai người bốn cánh tay, đè Trương thị xuống bãi cỏ khô, rất nhanh liền lột sạch Trương thị. Trương thị sợ tới mức hồn vía đều bay mất, nhưng lại không dám kêu to, lúc này nếu thực sự có người lại đây, bà chỉ có một con đường treo cổ tự sát……
Hai nam nhân kia vừa sờ vừa hôn, miệng còn nói thầm, “Nhìn không ra đã một phen tuổi, làn da còn mềm mại thế này.”
Trương thị bi phẫn nghẹn ngào, mấy lần muốn chết ngất cho rồi, nhưng khổ nỗi lại không thể ngất xỉu, chỉ có thể thanh tỉnh chịu đựng nỗi khuất nhục thấu trời này.
.
.
.
Tào lão thái thái sưởi ấm cạnh chậu than, Tào gia tỷ muội và Du Tiểu Vãn vây quanh nói chuyện cười cho lão thái thái nghe. Du Tiểu Vãn sắc mặt như thường, trong lòng lại nói thầm, sao vẫn im lặng như vậy? Đã qua hơn một nén nhang rồi.
Kế hoạch của nàng là, khiến cho Âu Dương Thần ngăn trở giữa đường, lớn tiếng chào hỏi với Trương thị, chỉ cần nói vài câu lão tình nhân ái muội, làm cho tăng nhân trong chùa miếu và bọn nha hoàn của hai phủ nghe được là đủ. Thanh danh của nữ nhân không thể chịu một chút gió táp sóng xô, có nam nhân đến cùng mợ ái muội, cho dù cậu tin tưởng mợ là trong sạch, nhưng ngại cho mặt mũi, sẽ không lại để cho mợ chủ trì gia vụ, hơn nữa vô cùng có khả năng đem mợ về trong miếu.
Thanh đăng cổ phật, đối với người cực độ nhiệt tình yêu thương quyền thế và danh lợi như mợ, so với cái chết còn thống khổ hơn!
Du Tiểu Vãn âm thầm níu chặt ống tay áo, nàng không cần mợ chết oan chết uổng, nàng chỉ cần bà vĩnh viễn rơi vào địa ngục khôn cùng, chịu đủ mọi dày vò, nàng mới có thể xem như đã báo xong đại thù.
Chính là, vì sao mãi không có tin gì truyền đến, chẳng lẽ Âu Dương Thần không thể tới gần, hay là hắn đột nhiên thay đổi chủ ý?
Du Tiểu Vãn đoán rất đúng, Âu Dương Thần quả thật là thay đổi chủ ý. Ngay từ đầu, hắn một lòng muốn giết Trương thị và Trương phu nhân, đến khi Thẩm Thiên Hà nói với hắn, khiến hai nữ nhân này mất hết tất cả mới là phương pháp trả thù tốt nhất, hắn mới một lần nữa bắt đầu suy ngẫm kế hoạch báo thù. Hắn là một thương nhân, giảo hoạt gian trá, chuyện làm ăn đang thất bại, nên liền nghĩ tới một cách có thể nắm đuôi Trương thị và Trương phu nhân, như vậy mới có thể đời đời kiếp kiếp lấy bạc thoải mái từ chỗ hai nữ nhân này.
Trương thị làm thế nào cũng không trốn khỏi bốn cánh tay và hai cái mồm, cả người bà run run, không biết là vì phẫn nộ hay kinh hoàng, bị người ta làm bẩn một hồi, mới nghe được nam nhân cầm đầu nói: “Đủ rồi, đi thôi.” Nói xong cũng đi tới, sờ soạng lên ngực Trương thị một phen, cực kì tiếc hận nói: “Ả nữ nhân này làn da nộn hơn, sớm biết vậy, ta đã sờ nàng.”
Sau đó đứng lên, nhét cái yếm của Trương phu nhân và Trương thị vào trong áo mình, lại rút trên đầu hai người một cây trâm, cười đến thập phần tà ác, “Hai người các ngươi về sau đều xem như là nửa nương tử của ta, làm nương tử là phải giúp phu quân lo liệu gia vụ, về sau nhớ rõ mỗi tháng phải dâng một chút bạc cho vi phu tiêu xài. Vi phu cũng không cần nhiều, mỗi tháng ba trăm lượng là đủ.”
Trương thị vừa run run mặc quần áo, vừa dùng giọng nói lẩy bẩy của mình mắng hắn, “Nằm mơ!”
Khuôn mặt nam nhân kia nháy mắt trở nên dữ tợn, ánh mắt âm ngoan, “Nằm mơ? Vậy ta liền treo cái yếm của ngươi lên trên đường cái, để cho mọi người đều đến xem yếm của Tân Kiến Tước phu nhân là có dạng gì, ngươi nói được không?”
Trương thị tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi cho là người bên ngoài sẽ tin?”
Nam nhân kia cười đến cực độ âm hiểm, “Vậy ta nói trên ngực ngươi có một nốt ruồi son, ngươi nói, người bên ngoài có tin hay không? Ta cũng không cần nhiều, chỉ cần Tước gia nhà ngươi tin là đủ!”
Mặt Trương thị nháy mắt tái nhợt, vừa tức vừa thẹn lại vừa quẫn, càng nhiều là e ngại. Người như thế, là cùng cực hung ác, là vô sỉ không biên giới, hắn chỉ có hai bàn tay trắng, cái gì cũng không sợ. Nhưng bà là một nữ nhân có danh dự có địa vị, không thể không e ngại, không thể không sợ. Trương thị cúi đầu run run một lúc lâu, mới thốt ra một chút thanh âm: “Ta không có nhiều bạc như vậy.”
Nam nhân lộ ra nụ cười trào phúng, “Hai người các ngươi đều có của hồi môn, còn có nữ nhi chất nữ sắp làm trắc phi, một chút bạc như vậy mà không có được sao? Hừ!” Nói xong, không lại tiếp tục dây dưa, vẫy tay nói: “Chúng ta đi.”
Đi đến gian ngoài, thấy Khúc ma ma và Vương ma ma bị trói tay chân, cả người co rúm thành một khối, nam nhân kia “tốt bụng” nói: “Cởi trói cho hai ả.”
Khúc ma ma và Vương ma ma hận không thể hóa thành một cái điểm nhỏ, chui vào trong đất cho rồi. Không cứu được chủ tử, lại thấy được chuyện như vậy, hai bà chỉ sợ sẽ bị…… Nhưng khi dây trói trên tay chân được cởi ra, thân là nô tài, hai người vẫn phải đi hầu hạ chủ tử. Hai người cùng sử dụng đến tay chân, vội đi vào phòng trong, hầu hạ hai vị phu nhân ăn mặc chỉnh tề, một lần nữa chải đầu bới tóc.
[Ghi chú của Tiểu Vũ: Giải thích cái này 1 tí, sợ là mọi người sẽ lộn. Mọi người đọc đoạn trên xong, chắc sẽ thấy vụ việc hồi nãy cực kì nghiêm trọng (dựa theo phản ứng của Trương thị và 2 bà ma ma), nhưng trên thực tế, ba nam nhân kia ko làm chuyện gì có tính thương tổn thân thể đối với Trương thị và Trương phu nhân hết! Chỉ là lột sạch, sờ soạng một lượt, vậy thôi! Thời nay phụ nữ còn thể tự cởi sạch rồi đi biểu tình đấu tranh cho môi trường, tình trạng như hai người kia thì thật chẳng là gì. Nói thì nói vậy, chứ theo bối cảnh của truyện, việc bị đối xử như vậy là rất nhục nhã, rất có khả năng bị nhét vô lồng heo rồi quẳng xuống sông cho chìm. Mình giải thích như vậy để mọi người đừng nhầm lẫn, tưởng rằng hồi nãy vừa có một màn nóng bỏng 5P, e hèm, ko có đâu ^^]
Trương thị bỗng nhiên như phát điên xông thẳng về hướng Trương phu nhân, Vương ma ma vội vàng đứng ngăn trước mặt chủ tử, Trương thị liền túm lấy tóc bà, tê rống, “Đều do ngươi, đồ tiện phụ!”
Da đầu Vương ma ma như sắp bị Trương thị kéo rớt, bà cũng không dám phát tác, chỉ đau khổ cầu xin Trương thị dừng tay. Trương phu nhân nãy giờ không nói một lời bỗng nhiên phát tác, nhảy dựng lên, đứng sau lưng Vương ma ma, tát một bạt tai vào mặt Trương thị, “Đều do thứ đồ vô dụng như ngươi, ngươi còn dám nói như vậy! Ngươi có biết hắn là ai không? Hắn chính là Âu Dương Thần, Võ thị không cho bạc, nên hắn liền đem chủ ý đánh lên đầu hai chúng ta!”
Trương phu nhân càng nói càng tức, dường như muốn phát tiết, “Chúng ta vì sao phải tìm hắn, còn không vì ngươi! Vì ngươi có thể vững gót chân làm chính thất phu nhân! Ngươi đúng là đồ vô dụng, còn làm hại ta chịu liên lụy.”
Trương thị chưng hửng, lập tức phản bác: “Cái gì mà bảo ta vô dụng, còn không phải ngươi không dàn xếp tốt với hắn, còn nói sau này còn có cơ hội. Hơn nữa, chuyện này cũng là vì Quân Dao nhà ngươi.”
Trương phu nhân hừ lạnh, phun một ngụm nước miếng lên mặt Trương thị, “Quân Dao nhà ta đường đường là trắc phi, trong số năm người trúng tuyển lần này, phân vị của nàng là cao nhất, nếu không phải vì giúp người cô như ngươi, nàng cần dùng loại hạ tác thủ đoạn này sao? Ta nói cho ngươi biết, từ nay về sau, chúng ta ai đi đường của người đó, đừng hòng lại bảo ta giúp ngươi. Vương ma ma, chúng ta đi.” Nói xong vịn tay Vương ma ma đi ra ngoài, tuy rằng chân còn nhuyễn, tuy rằng đi không nổi…… Đi đến một nửa lại dừng lại, quay đầu khinh bỉ nói: “Dại dột như một con heo, ngươi ở đó chờ bị Võ thị đuổi ra khỏi Tào gia đi!”
Trương thị tức giận đến cả người run run, đáp lễ một câu, “Ngươi cũng đã bị nam nhân kia sờ soạng, hãy chờ thông phòng của đại ca ta sinh tiếp mười mấy thứ tử thứ nữ nữa đi.”
Trương phu nhân nhất thời trợn mắt nhìn sang, Trương thị cũng không chút nào luống cuống trừng mắt lại, hai ma ma vội ngăn cản chủ tử, “Tào lão thái thái còn đang chờ ở hương phòng, chúng ta đã đi ra ngoài gần nửa ngày……”
Hai người thế này mới phát giác không ổn, lại trừng mắt nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ ngoài mạnh trong yếu trong mắt đối phương, biết đối phương sẽ không nói chuyện gièm pha hôm nay ra ngoài, thế này mới âm thầm yên tâm, không lại cãi nhau nữa. Hai người ra khỏi phòng nhỏ, đi men theo một con đường nhỏ, xuyên qua một cánh cổng hình bán nguyệt, mới phát hiện đây vẫn là khu viện phía Tây…… May mà sớm đuổi hết người ở đây, những người làm tạp vụ linh tinh sẽ không thể đi vào, hai người đồng thời nghĩ như vậy.
Một trước một sau trở về hương phòng, Trương thị thấy nữ nhi đã ngồi trong hương phòng, thế này mới nhẹ nhàng thở ra. Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên đều đã trở lại, tất cả mọi người đang đợi hai người bà, nhưng những hạ nhân được phái đi tìm mấy lần cũng chưa tìm hai người ở đâu. Đối mặt câu hỏi của Tào lão thái thái, hai người cùng nói: “Thấy trong viện có cây mai nở hoa rất đẹp, liền mải mê nhìn trong chốc lát.” Dứt lời còn quay sang nhìn nhau, miệng cười vô cùng thân thiết, ai có thể biết hai người vừa rồi còn thề sống chết quyết liệt.
Tào lão thái thái vẫn không vui, nhưng vì là đi cùng phu nhân nhà thông gia, nên bà không tiện phát tác, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cơm chùa đã sớm đưa lại đây, chúng ta đi ăn thôi.” Khúc ma ma vội nói: “Nô tỳ đi thông bẩm một tiếng, thỉnh tiểu sư phụ mau dọn cơm lên.”
Được lão thái thái đáp ứng, Khúc ma ma vội cúi người hành lễ, đi ra ngoài gọi cơm đưa lên.
Du Tiểu Vãn mắt sắc phát hiện mặt sau chiếc váy của Khúc ma ma bị nhăn nhúm. Hôm nay trời lạnh nên mọi người đều mặc vải dày, mà vải dày thì chắc chắn hơn loại vài mỏng mùa hè rất nhiều, kỳ thật rất khó bị nhăn, trừ phi là ngồi thời gian dài. Nhưng trên xe ngựa có băng ghế, dáng ngồi đoan chính, cho dù có nhăn cũng không phải là nhăn ở dưới váy, kiểu nhăn này có vẻ giống như là ngồi xếp bằng quá lâu mà thành.
Trời lạnh thế này, chủ tử thì đi ngắm mai, Khúc ma ma chẳng lẽ lại ngồi xếp bằng dưới đất?
Linh quang chợt lóe lên trong đầu Du Tiểu Vãn, cẩn thận đảo mắt quan sát Trương thị và Trương phu nhân, phát hiện vẻ mặt hai người tuy rằng trấn định, nhưng tay lại hơi hơi rung, bưng chén trà cũng bưng không xong, hơn nữa phần tóc gần chỗ búi lên của hai người có chút hỗn độn, dùng trâm ghìm chặt, không nhìn kỹ thì nhìn không ra, nhìn tiếp xuống chân thì…… Chẳng lẽ Âu Dương Thần đã đi tìm hai người?
Du Tiểu Vãn khẽ liếc xéo một cái, tựa như một đứa nhỏ ngoan hiền, cười nói: “Mợ đi ngắm mai cũng không dẫn Vãn Nhi theo! A, đúng rồi, lúc nãy Sơ Tuyết cũng đi Mai Viên, nói là chân bị dính đầy bùn đỏ, mợ có muốn đổi giầy hay không?”
Trương thị sợ tới mức vội thu hai chân vào trong váy, cười gượng nói: “Không sao, không sao,…… Đổi rồi,…… Đã bảo Khúc ma ma đi lấy đôi giầy mới, mới trì hoãn canh giờ.” Nói xong nhìn sang Trương phu nhân.
Trương phu nhân chỉ phải cười phụ họa, “Đúng vậy, nói không chừng là vừa vặn đi ngang qua nha hoàn của con.”
Du Tiểu Vãn gật đầu nói: “Ồ, cũng phải.”
Ánh mắt Tào lão thái thái khẽ biến, người phái đi tìm Trương thị đều là gia sinh tử của Tào phủ, Sơ Tuyết tuy có chậm vài bước mới đến hương phòng, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng rời đi, cái gì mà chân dính bùn đỏ, Trương thị hoang mang rối loạn thế này, là cùng đại tẩu của mình làm trò gì sao?
Dùng xong cơm chùa, Âu Dương Thần cũng không xuất hiện trước mặt mọi người, Du Tiểu Vãn càng thêm chắc chắc, hắn nhất định đã đi tìm mợ và Trương phu nhân, chỉ là xuất phát từ mục đích của hắn, không có nháo lớn. Cũng không có gì gấp, hắn lén lút như vậy, khẳng định là vì muốn kiếm bạc, hơn nữa, loại người này lòng tham không đáy, nhất định sẽ làm cho mợ không chịu nổi. Nếu mợ có nhược điểm gì ở trong tay hắn, mợ khẳng định phải dùng tới cân não, nếu phạm vào án mạng…… Nàng nhất định sẽ đưa mợ lên công đường!
Đang lúc định hồi phủ, Sở thái phi lại cho người đến tìm mọi người, nói là Nhiếp Chính Vương phi đến, mời mọi người đi qua ra mắt.
Tào lão thái thái vội dẫn đoàn người đến đại hương phòng ở chính viện, nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nói. Ngoài cửa có một cung nhân đứng gác, thấy mọi người liền cười hỏi: “Có phải là Tào lão phu nhân?”
Tào lão thái thái vội đáp: “Đúng là lão thân.”
Vị cung nhân kia liền cười nói: “Thỉnh chờ một chút, chờ thông bẩm với Vương phi một tiếng.” Đi vào không bao lâu, lại vòng đi ra, cười nói: “Vương phi cho mời.”
Tào lão thái thái quay đầu nhìn các cháu gái một cái, ý bảo các nàng nói chuyện cẩn thận. Đoàn người thế này mới đi theo cung nhân vào trong.
Bên trong đại hương phòng có lò sưởi ấm áp dễ chịu, khiến khuôn mặt ai nấy đều phá lệ hồng nhuận. Du Tiểu Vãn đi theo phía sau mợ, cúi đầu vào trong, đang cùng mọi người chuẩn bị hành đại lễ, thì nghe được thanh âm nhu hòa của Nhiếp Chính Vương phi: “Miễn lễ. Đều mời ngồi.”
Lập tức có cung nhân mang ghế nhỏ đến, mọi người theo thứ tự lần lượt ngồi xuống. Tào thị tỷ muội không thấy Quân Dật Chi, trong lòng phi thường mất mát.
Nhiếp Chính Vương phi hàn huyên vài câu với người có bối phận cao nhất là Tào lão thái thái, rồi mới đem ánh mắt đặt lên người Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên, mỉm cười hỏi, “Hôm nay là tới cầu phúc?”
Hai người vôi đứng lên đáp, “Hồi bẩm Vương phi, là tới cầu phúc.”
Trương phu nhân sợ Vương phi hiểu lầm nữ nhi có lòng tranh thủ tình cảm, vội bổ sung nói: “Nữ nhân trước lúc xuất giá, đều phải đến cầu phúc tạ lễ thần.”
Vương phi khẽ vuốt cằm, “Trước lúc bản phi xuất giá, xác thực đã tới miếu này để cầu thần phù hộ, xem ra, thật là có duyên với hai vị muội muội.” Lại nhìn về phía Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên, “Hai muội muội có tâm, hy vọng các muội muội có thể giúp Vương gia sớm ngày khai chi tán diệp.” Nói xong lại che miệng cười khẽ, “Xem ta này, nói thật là có chút quá sớm.”
Nhiếp Chính Vương phi nói chuyện, thủy chung mềm nhẹ dịu dàng, nhưng nghe vào trong tai Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên, lại hàm ý rét lạnh nói không nên lời, bất tri bất giác liền đổ mồ hôi ướt cả nội y. Vương phi, thế nhưng nhìn thấu tâm tư của các nàng.
Sở thái phi mỉm cười nhìn Vương phi, “Ngươi thật đúng là thích trêu cợt người khác, người ta còn chưa vào phủ đâu, đã bị ngươi làm sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.”
Nhiếp Chính Vương phi vội cười nói: “Mau ngồi xuống nói chuyện, về sau chúng ta chính là tỷ muội, không cần câu nệ như thế.“
Hai người cảm tạ, mới lại ngồi xuống.
Du Tiểu Vãn trong lòng thầm nghĩ: Khó trách Nhiếp Chính Vương phi năm năm không có thai, lại vẫn có thể tọa ổn vị trí Vương phi, thật sự là một nhân vật lợi hại. Lúc nãy Trương phu nhân nói nữ nhân trước lúc xuất giá đều tới cầu thần linh, nàng không nói “ta cũng tới“, mà là nói “xác thực đã tới“, chính là ám chỉ Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên chỉ là trắc phi và thứ phi, nói đúng ra, không thể gọi là xuất giá. Lại cố ý nói “Xem ta này, nói thật là có chút quá sớm”, đó là đang ám chỉ hai người, có thể sinh con trai hay không còn chưa chắc chắn.
Ý chưa chắc chắn này, có thể là do ý trời, cũng có thể là do ý người.
Đang nói, một tiểu thái giám chạy vội vào, khom người bẩm báo, “Bẩm Vương phi, Vương gia tới đón Vương phi.”
Nếu không có Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên ở đây, Nhiếp Chính Vương phi nhất định sẽ cảm thấy vô cùng tự hào, nhưng hiện tại…… Ai biết Vương gia là tới đón người, hay là đến xem người?
Tào lão thái thái là người từng trải nhất, vội nói: “Người ta thường nói trước lúc đại hôn là không nên gặp mặt, mau thỉnh hai vị cô nương lảng tránh một chút mới tốt.”
Vương phi cảm thấy vị lão thái thái phi thường biết thời thế, chân thành cười nói: “Đúng là có loại phong tục này, vậy thỉnh hai vị muội muội đi ra sau bình phong tránh mặt một chút đi.” Lại cười nói: “Các vị tiểu thư thì không cần.”
Hai người Trương, Ngô vội đứng dậy, đi theo cung nhân đến tránh mặt sau bình phong.
Vừa lui đi xong, Nhiếp Chính Vương và Quân Dật Chi liền cùng bước vào. Tất cả mọi người trong phòng vội vàng đứng dậy hành lễ, Nhiếp Chính Vương thập phần ôn hòa, nâng tay ý bảo, “Miễn lễ.” Miễn mọi người không cần làm đại lễ.
Quân Dật Chi đảo mắt phượng đi một vòng, khi chạm phải ánh mắt Du Tiểu Vãn liền phát ra một chút khiêu khích. Du Tiểu Vãn có chút không hiểu ra sao, chẳng lẽ mình có gì đắc tội hắn sao? Đột nhiên nhớ tới hắn nói xem kịch, chẳng lẽ sắp có kịch gì để xem?
Chợt nghe Nhiếp Chính Vương nói với Sở thái phi, “Ta đã hẹn Trương khanh gia và Tào khanh gia cùng đến, ban đêm ăn cơm chay, ngắm đèn hoa mai, cũng là một loại nhã sự. Thỉnh hoàng thẩm cũng đến chung vui.”
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
66 chương
177 chương
89 chương
16 chương
69 chương