Trọng sinh đích nữ không ngoan

Chương 107 : Tặng Cầm (1)

Tào Trung Trinh cùng Tào Trung Nhã đều chú ý bình phong nên không nhìn thấy động tác của Du Tiểu Vãn, chỉ có Tào Trung Yến là thấy rõ mồn một, không khỏi hô nhỏ một tiếng, "Vãn Nhi muội muội......" Nghe tiếng gọi như thế, Tĩnh Thịnh thế tử càng thêm khẳng định ý phỏng đoán trong lòng, lại liếc mắt nhìn kỹ dung nhan của Tào Trung Nhã một cái, ghi tạc trong lòng. Du Tiểu Vãn lanh lẹ đưa tay kéo Tào Trung Nhã đứng lên, đỡ nàng ngồi xuống ghế, đặt tay lên môi làm động tác chớ có lên tiếng. Tào Trung Nhã bị ngã đụng vào gáy, đến bây giờ hai lỗ tai vẫn ong ong, đầu óc như xoay mòng mòng, trước mắt sao bay tán loạn, cho dù Du Tiểu Vãn không làm động tác chớ có lên tiếng, nàng cũng nói không ra lời. Tào Trung Trinh vốn là một thứ nữ phải nhìn ánh mắt người khác mà sống qua ngày, biết cú ngã vừa rồi là do có người đá ghế của mình, nhịn không được khinh gọi một tiếng "Vãn Nhi muội muội......", câu kế tiếp liền bị ánh mắt tối tăm của Du Tiểu Vãn làm cho mắc nghẹn, không dám ra tiếng. Trương Quân Dao ngồi trên ghế thủ vị, đang nói chuyện với Quân Chi Miễn, Trương thị đưa lưng về phía bình phong, tầm mắt bị cản trở, lại thêm Du Tiểu Vãn cực nhanh kéo Tào Trung Nhã đứng dậy, rốt cuộc Trương Quân Dao cũng không thấy rõ rốt cuộc là ai ngã ra ngoài, chỉ nghe có hai tiếng "Vãn Nhi muội muội", nên nghĩ chắc là Du Tiểu Vãn. Bình phong không bị ngã xuống như theo kế hoạch đã sớm định ra, nên Trương Quân Dao không có cớ giữ khách ở lại, chỉ có thể khách khí nói: "Ba ngày sau là tiệc trăm ngày của tiểu nhi tử, thỉnh Thịnh thế tử và Miễn thế tôn đến." Hai người cũng lễ tiết đáp ứng, khách sáo vài câu, đứng dậy cáo từ. Trước khi xoay người đi, ánh mắt Quân Chi Miễn khẽ dừng trên bình phong một chút, liền thong dong rời đi. Từ lúc Quân Chi Miễn vào nhà, ánh mắt của Tĩnh Văn quận chúa đều không rời khỏi hắn, đương nhiên nhìn thấy cái liếc mắt này, đáy lòng liền trào ra vô số ghen tuông. Chi Miễn ca ca, muốn nhìn ai? Nàng tinh tường nhớ rõ khi mình lần đầu tiên gặp Du Tiểu Vãn khi, bản thân đã cảm thấy kinh diễm, chấn động như thế nào, may mà nàng là nữ tử, nếu là nam tử...... Dung nhan của Du Tiểu Vãn đối với nam nhân mà nói, chỉ sợ giống như mèo thấy cá, không ăn vào miệng thì không nhịn được. Nàng rất muốn đuổi theo Quân Chi Miễn để hỏi cho rõ ràng, trong lòng hắn rốt cuộc có nàng hay không, chính là không tiện cùng lúc cáo từ, phải đợi cho hai người vừa ra phòng khách, liền lập tức đứng dậy cáo từ. Trương Quân Dao dặn dò Lan ma ma tiễn quận chúa ra Thu Hải Đường, Lan ma ma cung kính nghiêng người đi ở phía trước. Tĩnh Văn quận chúa đang vội vã muốn đi tìm Quân Chi Miễn nói chuyện, không kiên nhẫn chờ màn đưa tiễn chậm rãi này kết thúc, liền đi nhanh vài bước, đuổi theo Quân Chi Miễn. "Chi Miễn ca ca, muội có lời muốn nói." Trong mắt Quân Chi Miễn thoáng hiện một chút bất đắc dĩ. Hai nhà vốn có giao tình qua nhiều thế hệ, bọn họ từ nhỏ đã quen biết, cảm tình coi như không tệ, lúc này chung quanh lại có nhiều người hầu, không phải là lén hẹn hò, thỉnh cầu như vậy không tiện chối từ, hắn đành dừng chân, khẽ nhếch khóe môi: "Chuyện gì?" Tĩnh Văn uy nghiêm quét mắt nhìn bốn phía: "Các ngươi lui ra." Quân Chi Miễn nhíu nhíu mày, "Không cần, cứ nói như vậy....... Chúng ta đã lớn, không thể lại không e dè như trước đây." "Chi Miễn ca ca......" Khóe mắt Tĩnh Văn lập tức đỏ hoe, nàng muốn hỏi trong lòng Chi Miễn ca ca có nàng hay không, muốn hắn tới cửa cầu hôn, nhưng nói ra lời như vậy trước mặt nhiều hạ nhân thế này, nàng làm sao có thể mở miệng được? Nàng khẽ cắn môi dưới, điềm đạm đáng yêu nhìn Quân Chi Miễn, đáng tiếc Quân Chi Miễn chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt như có chút đăm chiêu đảo sang Tĩnh Thịnh thế tử đang đứng phía sang, không lại nhìn nàng. Tĩnh Thịnh thế tử cố ý bước chậm vài bước, chờ Lan ma ma đi lên, mới làm như tùy ý nói: "Quan hệ giữa Trương trắc phi và gia đình Tào phu nhân có vẻ vô cùng tốt." Lan ma ma cười toe, vẻ mặt rạng rỡ, "Hồi bẩm thế tử, bên nhà Tào phu nhân dù gì cũng là cô ruột, biểu muội ruội, sao có thể không thân. Các vị biểu tiểu thư lại đặc biệt thích tiểu công tử, vào ngày tổ chức tiệc trăm ngày, các nàng sẽ đều đến." Tĩnh Thịnh thế tử làm như tùy ý liếc nhìn Lan ma ma một cái, tùy ý lộ ra hành tung của nữ tử khuê phòng như vậy, là miệng lưỡi vô tình hay là cố ý thông báo? Lan ma ma làm như không phát hiện ánh mắt tìm tòi kia, tiếp tục huyên thuyên liệt kê những điểm đáng yêu của tiểu công tử. Tĩnh Thịnh thế tử phải đợi muội muội và Quân Chi Miễn nói chuyện xong, đành phải câu được câu không nghe vào tai. Bên kia, bất kể Tĩnh Văn quận chúa dùng biện pháp gì, cũng không thể làm cho Quân Chi Miễn cho hạ nhân lui, đành phải ủy ủy khuất khuất hỏi: "Chi Miễn ca ca dạo này bận rộn lắm sao? Hồi lâu không gặp Chi Miễn ca ca đến phủ Bình Nam Hầu chơi." Nói đến chuyện này, ánh mắt Quân Chi Miễn lộ ra vài phần ý cười, "Ừm, ta vừa bái một vị sư phụ mới, tài xướng niệm và diễn võ đều đứng đầu, ngay cả Thái Hậu cũng khen." Tĩnh Văn quận chúa gượng cười hỏi, "Có phải là võ sinh Ngô Tiểu Xuân rất nổi tiếng dạo gần đây?" "Ừm, đúng là người đó." Tĩnh Văn quận chúa hung hăng cắn môi một chút, miễn cưỡng cười hỏi, "Chi Miễn ca ca học nghệ đến độ phải dời đến ở trong gánh hát rồi sao? Lần trước muội đến Tấn Vương phủ, nói chuyện phiếm với Chi Lâm muội muội, muội ấy nói huynh đã đi ra ngoài nhiều ngày cũng chưa hồi phủ......" Quân Chi Miễn thật sâu nhìn nàng một cái, lập tức lại chuyển ánh mắt qua một bên, nhìn sang bức tường phủ đầy dây leo xanh mượt, ngữ khí như đùa cợt, nói: "Ta có về phủ hay không, không cần phải xin phép với Chi Lâm. Chi Lâm cũng không thể xen vào." Đến muội muội ruột cũng không xen vào, càng đừng nói chi là người ngoài. Tĩnh Văn quận chúa nghe vậy, trong lòng chợt hoảng hốt, còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Quân Chi Miễn đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, đạm mạc nói: "Ta đi đây." Ngay cả loại câu khách sáo kiểu như "Còn có chuyện gì sao?" cũng không nói, lập tức xoay người rời đi. Tĩnh Thịnh thế tử khẽ lắc lắc đầu, tiến lên vài bước, vỗ nhẹ lên bờ vai gầy yếu của muội muội, "Đi thôi." Tĩnh Văn quận chúa khẩn trương giữ chặt ống tay áo của ca ca, "Huynh ấy có phải đã giận muội?" Tĩnh Thịnh thế tử nhíu mày, than nhẹ một tiếng, "Muội vốn không nên hỏi như vậy." Đừng nói là muội muội và Quân Chi Miễn không có hôn ước, cho dù là có, cho dù đã gả cho Quân Chi Miễn, thân là nữ tử đều không có quyền dò hỏi hành tung của phu quân, "Như vậy chỉ khiến hắn càng thêm phiền muội. Huống chi...... Phụ thân đã chọn xong người cho muội." Tĩnh Văn quận chúa gào lên khàn cả giọng, "Muội sẽ không gả cho tên tiểu nhân kia." "Câm miệng! Muội định làm ồn ào lên cho khắp thiên hạ đều biết?" Cũng không nhìn xem đây là nơi nào liền giở chứng tiểu thư ương bướng, hắn và phụ thân không phải không muốn đi cầu Quân Chi Miễn, nhưng tình hình ngay lúc đó, Quân Chi Miễn đã chính mắt nhìn thấy, đổi thành hắn cũng không nguyện ý cưới một nữ tử đã bị nam nhân khác sờ qua làm thê tử. Trận phong ba ở Quy Hạnh Lâu đã bị phủ Bình Nam Hầu ép tới cực nghiêm, bất quá vẫn còn để sót mười vị tiểu thư được mời đến làm chứng, tin tức đương nhiên vẫn có thể truyền ra ngoài. Chỉ là các nàng ngại cho thân phận, đều ngồi ngay ngắn trong nhã gian, dựa vào lỗ tai để nghe ngóng, nên có rất nhiều chuyện tuy là đoán ra nhưng không có thể kiểm chứng thực tế. Nhưng có một số việc, quả thật không cần kiểm chứng. Nhiều nhà từng nhờ người mai mối đến thay con xin cưới Tĩnh Văn quận chúa đều ám chỉ đợi lâu không được Bình Nam Hầu phủ hồi âm, đã tìm người khác thích hợp cho con. Chuyện này chứng tỏ cái gì, không cần nói cũng biết. Phủ Bình Nam Hầu cũng có kiêu ngoại của phủ Bình Nam Hầu, sao có thể gả nữ nhi một cách không hèn kém như vậy? So với việc đi cầu người khác cưới Tĩnh Văn, không bằng tìm một đứa con rể nghe lời làm trợ lực. Dù sao hầu phủ không phải chỉ có một nữ nhi là Tĩnh Văn, nếu muốn đám hỏi vẫn còn nhiều cơ hội. Tĩnh Thịnh thế tử tuổi mụ hai mươi còn chưa cưới vợ, cũng là vì đang cân nhắc. Thấy ca ca tức giận, Tĩnh Văn quận chúa đành phải thu liễm tính tình cùng ủy khuất. Ca ca của nàng tuy rằng thập phần cưng chiều nàng, nhưng có một số việc là tuyệt đối không thể dàn xếp, nàng chưa bao giờ dám làm bộ làm tịch lúc ca ca thật sự tức giận. Thấy nàng thức thời, Tĩnh Thịnh liền nắm lấy bàn tay nàng thay cho trấn an, nhẹ giọng nói: "Đừng nóng giận, ca ca sẽ giúp muội đòi nợ." Tâm tư của Tĩnh Văn đều dồn lên trên người Quân Chi Miễn, tùy ý "Ừm" một tiếng, cẩn thận cung kính theo sau ca ca rời khỏi vương phủ. Trong Thu Hải Đường, đợi khách đi rồi, Trương trắc phi liền bảo các vị biểu muội đi ra. Tào Trung Nhã còn choáng váng đầu, ánh mắt mờ mịt, phải vịn tay Tào Trung Trinh mới đi ra được. Trương thị chấn động, vội hỏi: "Nhã Nhi, con làm sao vậy?" Tào Trung Trinh vừa rồi bị Du Tiểu Vãn ngăn chặn không dám nói lời nào, biết rõ lúc này nếu không nói, đến lúc về không biết sẽ bị xử phạt thế nào, huống hồ nàng sang năm sẽ mười lăm, hôn sự còn không có nửa điểm tin tức, vẫn phải dựa vào đại phu nhân. Vì thế, nàng vội cướp lời, đáp: "Mới vừa rồi Vãn Nhi muội muội không biết động đậy thế nào, Tam muội liền ngã sấp xuống." Ánh mắt sắc bén của Trương thị lập tức nhìn qua, "Vãn Nhi, con động tay động chân gì với Nhã Nhi?" Du Tiểu Vãn mặt mày vô tội, "Vãn Nhi làm sao có thể động tay động chân gì với Nhã Nhi muội muội a? Chúng ta là biểu tỷ muội thân thiết, yêu thương giúp đỡ lẫn nhau còn không kịp đâu." Nói xong quay sang nhìn Tào Trung Trinh, "Trinh biểu tỷ nói chuyện cần phải cẩn thận một chút, biểu tỷ có nhìn thấy muội làm gì không?" Tào Trung Trinh nhất thời lộ ra vẻ chần chờ, nàng nào biết Du Tiểu Vãn đã làm gì, đành phải chỉ sang Tào Trung Yến, "Nhị muội nhất định có thấy." Tào Trung Yến không dám nói lời nào, lại không chút chần chờ lắc lắc đầu. Du Tiểu Vãn cười như không cười nhìn Tào Trung Trinh, "Đại biểu tỷ còn muốn nói gì?" Trương thị liền lên tiếng, giọng nói rất nghiêm khắc bén nhọn, "Con đừng vội chối tội, ai biết con có phải là thấy chướng mắt Nhã Nhi hay không." Bình phong vốn nên ngã xuống lại không ngã xuống, ngược lại là Nhã Nhi bị ngã, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là Du Tiểu Vãn làm trò quỷ. Du Tiểu Vãn khẽ gục đầu xuống, vẻ mặt đầy ủy khuật, "Mợ không tin thì cứ hỏi Nhã Nhi muội muội. Vãn Nhi xưa nay chưa bao giờ đỏ mặt tranh cãi với Nhã Nhi muội muội, sao lại thấy muội ấy chướng mắt?" "Ngươi..." Trương thị tức đén không thể nôn ra được, ai bảo bà không có việc gì dạy Tào Trung Nhã giả vờ thục nữ, giả vờ hữu ái, ở mặt ngoài đều ra vẻ hoà thuận vui vẻ với Du Tiểu Vãn. Trương trắc phi nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh nhã sáng rực như tiên tử trên trời của Du Tiểu Vãn, càng xem càng thấy khó chịu, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tào Trung Nhã, ấm áp mềm nhẹ hỏi, "Nhã Nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Muội cứ việc nói ra, mọi chuyện đã có ta làm chủ cho muội." Cho dù là lấy thân phận biểu tỷ giáo huấn muội muội, nhiều lắm cũng chỉ có thể trách móc vài câu, sao có thể dùng tới từ làm chủ? Thật đúng là xem mình là đại thần nội viện quản lý việc nhà. Du Tiểu Vãn khinh thường cúi mắt xuống, không nói một lời nào. Tào Trung Nhã hiện tại chỉ mới khôi phục một ít, đầu óc vẫn có chút không tỉnh táo, nàng lắc lắc đầu, chần chờ nói: "Muội cũng không biết." Bản thân bị cái gì mà ngã sấp xuống, nàng hoàn toàn không có nửa điểm phát hiện, muốn nàng nói ra vì sao mình gặp chuyện xấu, chính nàng cũng nghĩ không ra.