Nam Yến Triều. Hiếu Văn Đế năm thứ tư. Kinh thành. Đầu tháng hai, trời vừa mới trải qua một đợt tuyết xuân. Trên mái ngói canh của Tân Kiến Tước phủ, lớp tuyết trắng mỏng manh ngưng tụ thành băng, dưới ánh mặt trời sáng sớm chiếu xạ nhiều điểm oánh quang. Trong Liên Hương Cư, không khí dị thường ngưng trọng. Tân Kiến Tước gia Tào Thanh Nho rít gào sắp thất thanh, “Vãn Nhi, con thật sự đã khiến ta thất vọng rồi!” Điều này thử hỏi hắn làm sao dám tin? Trưởng tử thế nhưng lại cùng cháu gái gởi nuôi Du Tiểu Vãn làm ra hành vi vô sỉ, đã vô môi* mà còn tằng tịu với nhau! Chuyện gièm pha này nếu bị truyền ra phủ thì…… Về sau những quan đồng triều sẽ đối đãi với hắn thế nào? Sẽ đánh giá gia phong của Tào gia thế nào? * vô môi = không có hôn ước “Việc này…… Phu nhân, ngươi tới xử trí đi.” Nói xong câu đó, Tào Thanh Nho liền phất tay áo rời đi. Du Tiểu Vãn thất thần ngã ngồi trên sàn nhà ốp đá cẩm thạch lạnh như băng, cái miệng nhỏ đỏ bừng khẽ mở, vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt dại ra nhìn lên, bên tai lặp đi lặp lại lời nói của yến hỉ bà bà*, “Biểu tiểu thư đã không còn hoàn bích.” * là một phụ nữ lớn tuổi, thường làm nhiệm vụ nâng tân nương vào phòng hoa chúc Đã không còn hoàn bích? Chạng vạng hôm qua, nàng chính là nhờ Mẫn biểu ca chuyển giao một phong thơ cho vị hôn phu Hàn nhị công tử, thỉnh Hàn nhị công tử thành toàn nàng, giải trừ hôn ước. Nàng mang hai đại nha hoàn Mĩ Thiên, Mĩ Cảnh, ngồi trong phòng Mẫn biểu ca không đến nửa chén trà nhỏ, ngay cả trà cũng chưa uống một ngụm, ai ngờ sáng sớm hôm nay lại có lời đồn nàng gian díu với Mẫn biểu ca truyền ra, cộng thêm khẩu chứng của Mĩ Thiên, Mĩ Cảnh, cùng với cái yếm của nàng không cẩn thận “để quên”. Cậu lửa giận vạn trượng, lớn tiếng chất vấn nàng, vô luận Du Tiểu Vãn biện giải chính mình thế nào, cậu cũng không tin. Vì chứng minh chính mình trong sạch, nàng chỉ phải chịu đựng nhục nhã mãnh liệt, làm cho yến hỉ bà bà nghiệm thân, lại không nghĩ rằng, kết quả lại thành như vậy. Mắt thấy cậu phải đi, Du Tiểu Vãn rốt cục có phản ứng, vội nhào lên ôm lấy đùi cậu, khóc cầu nói: “Cậu, Vãn Nhi phẩm tính thế nào, cậu xưa nay chẳng phải biết đó sao, Vãn Nhi sao có thể làm ra việc xấu hổ như vậy?…… Cậu, xin cậu tin tưởng Vãn Nhi, Vãn Nhi nguyện ý lại thỉnh vài vị yến hỉ bà bà đến chứng minh trong sạch, cho Triệu ma ma đi thỉnh được không, đừng cho mợ đi. Vãn Nhi có thể chứng minh, sự tình không phải giống như mợ nói……” Có ngốc, nàng cũng biết, nàng rơi vào bẫy rồi. Mĩ Thiên, Mĩ Cảnh cùng vị yến hỉ bà bà này cùng nàng không cừu không oán, nếu không phải sau lưng có kẻ khác sai sử, làm sao có thể vô duyên vô cớ hãm hại nàng? Bọn họ đều là Tào phủ gia sinh tử*, người nào không phải nghe theo mợ phân phó làm việc? Nếu lại để cho mợ đi mời người, chỉ sợ kết quả vẫn sẽ là như vậy. * ý nói những người này đã là nô tì, nô tài từ bé trong Tào phủ hoặc là con của nô tài, nô tì trong Tào phủ. Do được huấn luyện – hoặc nói đúng hơn là tẩy não, những người này chỉ biết trung thành chủ nhân. Nhưng mà, mợ ngày thường có tiếng hiền hậu thục đức, đối xử với mình cũng thập phần yêu thương, cậu đối với mợ lại là thập phần kính trọng, không có bằng chứng vô cùng xác thực, Du Tiểu Vãn biết mình không thể chỉ trích mợ. Tào Thanh Nho còn không kịp trả lời, Tào phu nhân tào Trương thị lúc nàng đang ngồi cạnh cửa sổ, nghe vậy liền nhíu mày lại, vẻ mặt vô cùng đau xót nhìn Du Tiểu Vãn, nói, “Vãn Nhi, con cho Triệu ma ma đi thỉnh yến hỉ bà bà, có phải là muốn Triệu ma ma ra tiền thu mua? Chuyện xấu hổ hôn tiền thất trinh này, con còn muốn để cho bao nhiêu người biết? Ta đâu nói con cái gì, rõ ràng là Tước gia sau khi hạ triều hồi phủ, mới nói với ta.” Lời cuối cùng thành công ngăn trở Tào Thanh Nho mềm lòng, vừa nhớ đến hôm nay lên triều, Hàn đại nhân liền mặt đầy lửa giận gọi hắn qua một bên, ném ngày sinh tháng đẻ của Vãn Nhi cùng thư từ hôn do chính nàng tự tay viết ném vào người hắn. Hắn thật không ngờ đứa cháu gái ngày thường thoạt nhìn yếu đuối ôn nhu này, lại có thể làm ra cử chỉ thất đức bại di này — chủ động yêu cầu từ hôn*! * Theo quan niệm thời xưa, chuyện hôn nhân là do cha mẹ quyết định, con cái không được có ý kiến, cũng không được tự ý hẹn hò hay quyết định chuyện cưới xin của mình. Do đó, nếu con cái tự ý cầu hôn thì chính là đồng nghĩa với bất hiếu. Đối mặt với chất vấn của Hàn đại nhân, hắn lúc ấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái động để chui vào…… Chứng cớ vô cùng xác thực, còn có cái gì để nghiệm chứng? Tào Thanh Nho giọng căm hận nói: “Mơ tưởng! Bọn người Du gia các ngươi đúng là không biết xấu hổ, Tào gia chúng ta thật không chịu nổi các ngươi!” Nói xong, làm như cực độ thất vọng với đứa cháu gái, hắn một cước đá văng Du Tiểu Vãn, rồi bước nhanh rời đi, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ đối với tiếng khóc thảm khẩn cầu của nàng. Đợi trượng phu đi xa, vẻ đau xót cùng thất vọng trên mặt Tào phu nhân nháy mắt thu lại, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói hung mãnh: “Tuy rằng ngươi họ Du, nhưng mẫu thân ngươi lúc lâm chung đã uỷ thác ngươi cho Tào gia ta, nên ta phải có trách nhiệm giáo dưỡng ngươi. Hôm nay phạt hai mươi trượng, ngày mai tiễn phát*, đưa đi từ đường.” * Tiễn phát = cắt tóc. Cắt tóc đối với phụ nữ thời xưa là một nhục hình. Tuy rằng tóc có thể mọc lại, nhưng nói chung cần phải mấy tháng, mấy năm. Một cô gái mà đầu tóc cụt lủn tương đương với việc cô ta đã làm chuyện gì đó tổn hại đến danh tiết của mình, người khác vừa nhìn thấy liền biết. Đánh trượng? Từ đường? Dựa vào cái gì! Theo trong lòng nảy lên đến một cảm giác, không biết là tuyệt vọng hay là phẫn nộ, tim Du Tiểu Vãn cơ hồ co rút lại thành một đoàn, gắt gao trừng mắt nhìn mợ. Mợ thường ngày thân thiết tươi cười, nay biến thành khinh bỉ, khóe môi âm lãnh nhếch lên, vừa nhìn liền hiểu, vô luận nàng có cầu xin thế nào, mợ cũng sẽ không cho nàng cơ hội chứng minh mình trong sạch. Danh tiết nặng hơn sinh mệnh a, vì sao phải gán cho nàng tội danh như vậy, làm cho cha mẹ trên trời có linh thiêng đều không thể nhắm mắt? Du Tiểu Vãn không khỏi thì thào hỏi, “Vì sao phải đối với ta như vậy? Là vì Duệ biểu ca sao? Bởi vì Duệ biểu ca đối ta chung tình, cự tuyệt tình ý của Duy Phương công chúa, lại không muốn cưới Liên Hương huyện chủ, gây trở ngại tiền đồ phú quý mà mợ muốn sao?” Tào phu nhân nghe vậy, mâu quang chợt lóe, lạnh lùng thốt: “Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ.” Du Tiểu Vãn nhìn thẳng vào Tào phu nhân, môi run run, ngữ khí trước nay chưa từng có kiên quyết, “Ta không phục! Ta muốn đi quan phủ đánh trống minh oan, ta muốn chứng minh ta là trong sạch.” Ánh mắt Tào phu nhân thoáng chốc che kín hung ác nham hiểm, cười lạnh hỏi lại: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để yên cho ngươi chạy đến công đường , nói xấu thanh danh của Tào gia sao? Ngươi đúng là thứ không biết tốt xấu, ta đã ban cho ngươi hình phạt nhẹ nhất, ngươi nếu chịu không nổi trượng hình, cũng là do ngươi quá yếu đuối. Nếu ta là ngươi, đã sớm đập đầu vào tường, lấy tử minh chí, tốt xấu gì cũng lưu được cái mỹ danh liệt nữ.” Vung tay lên, thô sử bà tử* liền vọt lên. Du Tiểu Vãn bị mấy bà tử ấn không thở nổi, hoảng sợ mở to hai mắt, lời này nghĩa là, muốn ta chết sao? * Bà tử là những nha hoàn tuổi đã cao nhưng địa vị không cao, thường là người có sức khỏe, thích hợp cho mấy việc đánh đập, tra tấn kiểu này. Nàng nỗ lực ngẩng đầu lên, kiệt lực phản kháng, “Ngươi không sợ phụ mẫu ta dưới suối vàng có biết, báo mộng đến chất vấn ngươi sao? Ngươi không sợ cậu sau này biết được chân tướng, sẽ xử trí ngươi sao?” Tào phu nhân còn chưa kịp trả lời, chợt nghe bên tai có người kêu thét lên: “Ngươi hại tiểu thư nhà ta, ta liều mạng với ngươi.” Trung tâm vú nuôi Triệu ma ma* vẫn bị áp ở gian bên ngoài, lúc này không biết thế nào đã giãy khỏi kiềm chế, xông lại đây, vừa chạy về phía Tào phu nhân vừa vung tay cào loạn. * Ma ma cũng là nha hoàn, nhưng là nha hoàn tuổi cao, cũng có thể có gia đình, có con, nhưng luôn ở bên cạnh chủ tử. Ma ma có địa vị rất cao, thường là những người đi theo bên cạnh các tiểu thư từ hồi còn nhỏ, đến lúc lớn lên về nhà chồng. Trên mặt Tào phu nhân nháy mắt nhiều ra mấy vết cào, tóc cũng tán loạn. Bọn nha hoàn bà tử hoảng lên, buông lỏng Du Tiểu Vãn ra, tiến lên hỗ trợ, hung hăng đẩy ngã Triệu ma ma xuống mặt đất. Huyệt thái dương của Triệu ma ma vừa vặn nện xuống góc của lư hương đồng, nhất thời máu chảy như suối, hôn mê bất tỉnh. Du Tiểu Vãn sợ hãi nhào qua, lấy khăn tay áp vào miệng vết thương của Triệu ma ma, nhưng máu tươi vẫn trào ra ào ào khỏi khe hở. Nàng gấp đến độ tay chân như nhũn ra, trong số những nha hoàn bà tử mà nàng dẫn theo Nhữ Dương lên kinh thành, nay chỉ còn lại mỗi Triệu ma ma, Triệu ma ma là vú nuôi một tay nuôi nàng lớn, lại vô cùng trung thành tận tâm với nàng, vô luận thế nào, nàng đều phải bảo vệ Triệu ma ma. Du Tiểu Vãn khóc năn nỉ Tào phu nhân: “Mợ, xin mợ cho người gọi phủ y*đến, băng bó cho ma ma một chút đi.” * Phủ y là thầy thuốc sống trong phủ, giống như Thái y là thầy thuốc trong hoàng cung. Vì Tào phủ là nhà giàu lại có tước vị, nên mới trong phủ có sẵn phủ y. Tào phu nhân một chút cũng không để ý, gọi bọn nha hoàn hầu hạ, sửa sang lại dung nhan, thế này mới vỗ bàn thật mạnh một cái, lớn tiếng cả giận nói: “Thứ điêu nô xúc chạm chủ mẫu này, vốn là phải đánh trượng đến chết. Ta xem ai dám chữa thương cho ả!” Du Tiểu Vãn không khỏi khóc lên, “Mợ…… Ta…… Ta không cần gả cho Duệ biểu ca, không cáo quan, xin mợ buông tha chúng ta đi, chúng ta sẽ về Nhữ Dương…… Ô ô…… Không…… Không bao giờ hồi kinh nữa. Ta thề!” Nàng không cần chứng minh mình trong sạch, nàng chỉ cần Triệu ma ma có thể sống. Ánh mắt Tào phu nhân chợt lóe, muốn về lại Nhữ Dương? Nằm mơ! Mọi điền sản của ngươi đều đã thuộc về danh nghĩa của ta, mơ tưởng bảo ta nhổ ra! “Vãn Nhi, ngươi lời này là ý gì? Chính ngươi làm ra loại hành vị hữu nhục môn phong này, lại cầu ta buông tha ngươi? Là ta cầu ngươi buông tha ta, buông tha Tào gia mới phải!” Nói mấy nghiêm nghị sau, Tào phu nhân lại thay bằng một ngữ khí cực độ thất vọng, “Con đã có tư tình với Mẫn nhi, lại còn dính líu đến Duệ Nhi làm cái gì? Con không muốn gả cho Hàn nhị công tử, hoàn toàn có thể thương lượng với cậu của ngươi và ta, sao có thể cùng Mẫn nhi làm ra việc vô môi tằng tịu này? Từ khi cha mẹ con song vong, gởi con đến nhà của ta, ta tự hỏi, ta đã dốc lòng quản giáo ngươi, con lại làm ra hành vi bẩn thỉu này, con là muốn cho người bên ngoài nói Tào gia không có giáo dưỡng, khiến các biểu tỷ không thể gả về nhà chồng sao?” “Rốt cuộc là do cha mẹ con từ nhỏ đã quá mức cưng chiều dung túng con, mới khiến con tùy hứng làm bậy, không biết liêm sỉ như vậy; Hay là do cha mẹ con căn bản không biết giáo dưỡng nữ nhi, làm liên lụy ta cũng bị người đời chỉ trích?” Nghe mợ từng câu từng chữ đều có ý làm nhục cha mẹ dưới cửu tuyền của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Tiểu Vãn đỏ lên, kích động hét lên: “Không phải, cha mẹ tự mình giáo dục Vãn Nhi, phải cẩn thủ lễ nghi, tam tòng tứ đức, tuân thủ nghiêm ngặt hiếu đạo……” Tào phu nhân cười lạnh một tiếng, ánh mắt vừa sắc bén vừa ác độc, lại mang theo đắc ý không che giấu được, “Con nếu thật sự là một đứa con hiếu thuận, sao có thể bất mãn với mối hôn nhân do chính bà ngoại con định ra, tự tay viết thư từ hôn đưa cho Hàn gia, khiến bà ngoại con dưới cửu tuyền không thể nhắm mắt? Đây là hiếu thuận mà con nói? Làm ra việc thất đức bại di này, ô nhục thể diện của cha mẹ con, đến chết rồi cũng bị người đời trạc cột sống, đây là hiếu thuận mà con nói? Thật sự là quá buồn cười!” Nói xong, Tào phu nhân lấy lá thư ra giơ giơ lên, thống khoái nhìn sắc mặt Du Tiểu Vãn trở nên tái nhợt. Cảm giác được sinh mệnh mình đang cấp tốc trôi qua, Triệu ma ma miễn cưỡng mở to mắt, nắm chặt tay tiểu thư nhà mình, khàn khàn nói, “Tiểu thư, quyết không thể gánh tội danh này a! Nếu không, Tước gia và phu nhân dưới suối vàng mà biết, cũng vô pháp ngủ yên……” Lời còn chưa dứt, đã bị Khúc ma ma một cước thật mạnh đá ngã xuống đất, “Câm miệng!” Đầu Triệu ma ma lại nện thật mạnh vào lư hương một lần nữa, phát ra âm vọng “Binh” một cái, bà không cam lòng ngưỡng mặt rồi ngã xuống, ánh mắt vẫn mở thật to, chết không nhắm mắt. “Ma ma, ma ma, ma ma tỉnh tỉnh.” Du Tiểu Vãn ôm lấy vú nuôi, nhưng vô luận nàng gọi thế nào, Triệu ma ma cũng không còn khả năng đáp lại nàng nữa. Ngẩn ngơ không biết bao lâu, Du Tiểu Vãn mới chậm rãi buông di thể Triệu ma ma xuống, đứng dậy, ánh mắt sâu kín dạo qua một vòng trên khuôn mặt từng người, khiến đám nha hoàn bà tử sợ hãi không tự giác tránh đi ánh mắt của nàng. Cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng lại trên mặt Tào phu nhân. Tào phu nhân chỉ cảm thấy da đầu run lên, miễn cưỡng chống đỡ cường ngạnh, quát mắng đám bà tử: “Còn đứng trơ ra đó làm gì? Kéo biểu tiểu thư xuống, đánh trượng!” Ngoài cửa, Tào Trung Duệ đang do dự, giãy dụa, nghe được lời này, trong lòng cả kinh, vội đi vào phòng trong, ngồi xuống cạnh mẫu thân, khẩn cầu nói: “Con xin mẫu thân thành toàn, cho ta nạp Vãn Nhi muội muội làm thiếp.” Hắn không dám ngỗ nghịch mẫu thân, càng luyến tiếc biểu muội* xinh đẹp ôn nhu, chỉ có thể như thế…… * biểu muội, biểu đệ, biểu huynh là những người họ hàng gần, không cùng họ, có thể lấy nhau. Còn đường muội, đường đệ, đường huynh là anh em họ với nhau có cùng họ, không thể lấy nhau. (Cái này là theo quan điểm hồi xưa, chứ bây giờ là không được kết hôn trong vòng ba đời đó nha) Thượng sách mà hắn tự cho là đúng lại đồng thời chọc giận hai nữ nhân đang giằng co. Biểu ca có nhúng tay vào! Trong lòng kinh ngạc giống như kinh đào hãi lãng, nháy mắt phá hủy lý trí Du Tiểu Vãn. Duệ biểu ca, người từng vì nàng làm thơ, vì nàng vẽ tranh, thề non hẹn biển với nàng, hỏi han nàng ân cần, nhưng lại là người cùng mợ tính kế nàng? Đến tình trạng này, còn nói muốn nạp nàng làm thiếp? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Tiểu Vãn chảy hai hàng nước mắt, che kín đau thương, trong lòng đau nhức khiến cả người nàng cơ hồ lui thành một đoàn, lồng ngực hít thở không thông, ngay cả chất vấn cũng hỏi không ra tiếng. Mà Tào phu nhân cũng khiếp sợ trợn trừng mắt, lớn tiếng quát: “Con có biết mình đang nói cái gì không? Chuyện giữa ả và đại ca con đã rơi vào tai người ngoài phủ, con còn muốn nạp nàng làm thiếp? Huynh đệ tụ ưu, con không sợ làm hỏng thanh danh, từ nay về sau con đường làm quan vô vọng sao?” Ánh mắt Tào Trung Duệ nhìn về phía mẫu thân tràn đầy cầu xin, hạ thanh âm cực thấp, nói: “Mẫu thân, thứ phụ thân muốn đã lấy được rồi, con cam đoan về sau sẽ không cho Vãn Nhi rời khỏi phủ nửa bước, cầu mẫu thân tạm tha Vãn Nhi muội muội đi.”