Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 47
Đầu hạ thời tiết đã có vài phần oi bức. Lạc Khuynh Hoàng mặc quần lụa mỏng màu lam, giống như tinh linh đến từ núi rừng, linh động mà thuần mỹ.
Bên trong con ngươi hắc bạch phân minh của nàng lóe ra vài phần hồn nhiên vài phần giảo hoạt. Khóe môi ôm lấy nhợt nhạt ý cười. Nàng trọng sinh đã được ba tháng .
Từ lần trước trừng phạt Lạc Khuynh Quốc, sau khi bắt Vương U Nhược quỳ xuống, hai người bọn họ thấy nàng luôn tránh đi , bộ dáng giống như không dám trêu chọc nàng. Bất quá Lạc Khuynh Hoàng hiểu được, theo tính tình của bọn họ, tuyệt đối không có khả năng hiền lành cam chịu như vậy .
“Tiểu thư, đại tiểu thư đến đây.” Hương Lăng vui rạo rực vào cửa, hướng Lạc Khuynh Hoàng nói.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày, Lạc Khuynh Quốc đến tìm nàng? Khóe môi gợi lên một chút ý cười, nói, “Lạc Khuynh Quốc? Nàng tới làm cái gì?”
“Nói là tới đưa điểm tâm cho tiểu thư ! Em thấy nhất định là đại tiểu thư sợ tiểu thư, muốn đến hòa hoãn quan hệ với tiểu thư.” Hương Lăng cười tủm tỉm với Lạc Khuynh Hoàng nói, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập ý cười vui vẻ, tiểu thư nhà mình rốt cục hết khổ .
Nội tâm Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một chút ý cười lạnh. Đưa điểm tâm cho nàng? ! Chỉ sợ là chồn chúc tết gà không có hảo tâm! Trên mặt lại bất động thanh sắc, lạnh nhạt đáp, “Thỉnh đại tỷ vào đi.”
Hương Lăng nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng phân phó, liền đi gọi Lạc Khuynh Quốc tiến vào.
Trên mặt Lạc Khuynh Quốc mang theo ý cười hiền lành, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, lại giống như thực khó xử nhìn nhìn Hương Lăng, nói, “Ta có chút chuyện riêng muốn nói cùng muội muội, không biết Hương Lăng có thể đi ra ngoài một lát hay không?”
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Quốc, khóe môi gợi lên ý cười ôn nhu, mâu trung cũng hiện lên một mạt lương ý, trong lòng thầm nghĩ Lạc Khuynh Quốc muốn đuổi Hương Lăng rời đi, không biết là có hoa chiêu gì, nàng muốn nhìn xem nàng ta có thể có thủ đoạn gì, nghĩ đến đây, nàng liền ôn nhu nói, “Hương Lăng ngươi đi ra ngoài trước đi, ta cùng đại tỷ nói chuyện một lát.”
Hương Lăng nhìn bộ dáng xin lỗi, vẻ mặt chân thành tha thiết của Lạc Khuynh Quốc, nghĩ rằng Lạc Khuynh Quốc không muốn mất mặt, không muốn mình thấy bộ dáng cúi đầu trước Lạc Khuynh Hoàng của nàng ta, bởi vậy, liền thức thời ly khai.
Nhìn Hương Lăng rời đi, Khóe môi Lạc Khuynh Quốc gợi lên một mạt ý cười lạnh như băng, mâu trung hiện lên một tia oán độc. Cầm điểm tâm đi tới trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, ôn nhu nói, “Khuynh Hoàng muội muội, từ trước là tỷ không tốt, không nên khắp nơi làm khó muội, hiện tại tỷ biết sai lầm rồi, cho nên tự mình làm chút điểm tâm này, muốn xin lỗi làm hòa với muội.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Khuynh Quốc đưa ra điểm tâm, mâu trung hiện lên một mạt suy nghũ sâu sa, Lạc Khuynh Quốc tự làm điểm tâm cho nàng? ! Nếu thật sự thiệt tình hướng nàng xin lỗi, cần gì phải để Hương Lăng rời đi, còn vẻ đắc ý cùng oán độc trong mâu trung của nàng ta lúc vừa rồi là bởi vì sao? ! Thật sự nghĩ rằng nàng còn ngốc nghếch giống như lúc trước sao?
Lạc Khuynh Hoàng cầm một khối hoa quế cao, để sát lên mũi ngửi, đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, lại bị con ngươi u hắc che giấu đi.
Xem ra nàng học y quả nhiên l chính xác , nếu không hôm nay gặp phải ám toán của Lạc Khuynh Quốc, chỉ sợ liền vạn kiếp bất phục . Bên trong hoa quế cao này có hạ mị dược.
Nàng tiến cung học y, đầu tiên học chính là dược vật mà nữ tử hậu cung hay dùng. Mị dược, phá thai dược . . . các loại dược vật có thể dùng để hãm hại người khác, nàng đều cẩn thận học hỏi, bởi vậy chỉ cần đặt ở trước mũi ngửi, mùi vị kia ở bên trong hoa quế cao không thể lẫn được.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng hơi cong lên, ý vị thâm trường cười nói, “Đại tỷ đối với Khuynh Hoàng thật tốt. Biết Khuynh Hoàng thích ăn hoa quế cao, còn tự mình làm cho Khuynh Hoàng ăn?”
Lạc Khuynh Quốc thấy Lạc Khuynh Hoàng cầm hoa quế cao lên ngửi lại thấy nàng chỉ ngửi mà không ăn, vô cùng bất an nắm chặt khăn tay, nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng nói thế, lập tức cười nói, ” Cũng không mất nhiều công sức đâu.”
Ý cười trên môi Lạc Khuynh Hoàng dần dần biến lãnh, cầm một khối hoa quế cao chầm chậm đến trước mặt Lạc Khuynh Quốc, cười nói, ” Vậy tỷ tỷ liền ăn trước một miếng đi.”
“Không cần.” Lạc Khuynh Quốc lập tức từ chối, nhưng Lạc Khuynh Hoàng sao có thể cho nàng có cơ hội từ chối? !
Lạc Khuynh Hoàng nhanh chóng vươn tay, một tay nâng cằm Lạc Khuynh Quốc lên, một tay cầm hoa quế lên, dùng sức một cái, đưa vào trong miệng Lạc Khuynh Quốc.
Tuy Lạc Khuynh Hoàng mới tập võ ba tháng, mặc dù không tính là cao thủ, nhưng để đối phó nữ tử không có võ công như Lạc Khuynh Quốc, vẫn là dư dả .
Lạc Khuynh Quốc bị Lạc Khuynh Hoàng chế trụ, bị nhét vào rất nhiều hoa quế cao, liều mạng lấy tay móc yết hầu, nghẹn cơ hồ khó có thể hô hấp.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn mặt Lạc Khuynh Quốc trướng đến đỏ bừng, hảo tâm đem rượu Lạc Khuynh Quốc chuẩn bị cho nàng tới, môi là ý cười thản nhiên nói, “Phun thì phun không được , đại tỷ nếu không muốn bị nghẹn chết, thì mau uống chút nước đi.”
Giờ phút này Lạc Khuynh Quốc đã bị nghẹn đến không thở được, làm sao quản là nước gì, vội vàng cầm lấy bầu rượu liền uống vào. Thật vất vả mới làm cho miếng hoa quế cao mắc ở yết hầu trôi xuống.
Lạc Khuynh Quốc vốn không biết uống rượu, hơn nữa trong rượu có pha lượng lớn mị dược. Một bầu uống xong, sắc mặt nàng ta liền đỏ hồng, cước bộ không ổn định, thần chí không rõ .
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy phản ứng của Lạc Khuynh Quốc, khóe môi khẽ gợi, để Lạc Khuynh Quốc nằm lên giường của mình, liền lặng lẽ trốn ra phía sau bình phong.
“Khụ khụ.” Ngoài phòng truyền đến thanh âm nam tử ho khan .
Lạc Khuynh Hoàng đoán hẳn là người do Lạc Khuynh Quốc mời đến, liền gợi lên một tia cười lạnh, thản nhiên nói, “Vào đi.”
Nam tử ngoài cửa nghe thấy thanh âm, liền cấp tốc vọt tiến vào. Lạc Khuynh Hoàng ở phía sau bình phong thấy rõ ràng, người này đúng là mã phu của phủ đại tướng quân. Tuổi ước chừng trên dưới ba mươi, xưa nay luôn dùng đôi mắt mê đắm nhìn các nha hoàn xinh đẹp trong phủ.
Tâm tư Lạc Khuynh Quốc thật sự vô cùng ác độc, còn ra được chủ ý như vậy. Nếu hôm nay nàng không phát hiện được quỷ kế của Lạc Khuynh Quốc, chỉ sợ nàng liền vạn kiếp bất phục .
Mã phu kia nhìn thấy nữ tử nằm bên trong màn, cũng không quản là ai, liền cấp tốc vọt vào làm xong việc. Xưa này lúc ngủ Lạc Khuynh Hoàng không thích ánh sáng, màn trướng của nàng cách quang rất tốt, ánh sáng bên trong màn cực kỳ ít, hơn nữa kia mã phu thập phần cấp bách, căn bản còn chưa thấy rõ là ai, đã vội vàng cùng Lạc Khuynh Quốc cá nước giao hoan. ( Tiếu : gậy ông đập lưng ông )
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên từ phía sau bình phong đi ra ngoài, thản nhiên ra cửa. Phía sau mơ hồ truyền đến thanh âm rên rỉ của Lạc Khuynh Quốc .
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
162 chương
171 chương
3 chương
157 chương
1010 chương