“Khuynh Hoàng biết.” Lạc Khuynh Hoàng dịu ngoan gật gật đầu, lông mi thật dài che lấp mâu trung lãnh ýcủa nàng, tay nàng chỉ gắt gao nắm chặt , trong lòng một mảnh lạnh như băng. Phụ thân của nàng “Yêu thương” nàng như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không quên . Ngay cả huyết mạch tương liên thì như thế nào? ! Phụ thân vẫn có thể nhìn thấy nàng chết mà không cứu được, thứ muội vẫn có thể cướp đi trượng phu của nàng , nhục nhã nàng bằng mọi cách, bức nàng đến chết. Từ nay về sau, thân nhân của nàng chỉ có một mình ca ca! Lạc Nguyên thấy bộ dáng không oán giận của Lạc Khuynh Hoàng, trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương U Nhược, quát, “Còn không mau cút đi từ đường? !” Vương U Nhược đã khi nào bị Lạc Nguyên rống qua như vậy , trong lòng không khỏi một trận ủy khuất, nhưng lại không thể phát tác, chỉ phải nén giận rời đi, trước khi đi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái. Vương U Nhược đi rồi, Lạc Nguyên còn nói rất nhiều lời nói thân thiết mới rời đi. Lạc Vân Chỉ chờ Lạc Nguyên rời đi, mới đi lên, cẩn thận đánh giá Lạc Khuynh Hoàng, đau lòng nói, “Khuynh Hoàng gầy đi rất nhiều.” Lạc Khuynh Hoàng cũng cẩn thận đánh giá Lạc Vân Chỉ. Bộ dáng anh tuấn cao ngất. Ngũ quan tràn ngập anh khí nam tử, khóe môi tươi cười sang sảng như ánh mặt trời. Đây vẫn là ca ca yêu thương của nàng a, ca ca vì nàng mà bị lăng trì xử tử a! May mắn. May mắn trời cao để cho hết thảy trở lại điểm khởi đầu. May mắn ca ca vẫn còn ở cạnh nàng. Từ trước đến nay đều là ca ca bảo hộ nàng, nay, đổi lại thành nàng sẽ bảo hộ ca ca ! Lạc Vân Chỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, vẫn là khuôn mặt giống nhau. Khuynh thành tuyệt đại, giống như một bức tranh thuỷ mặc lộng lẫy. Nhưng là bên trong con ngươi u hắc kia , rõ ràng có cái gì đó bất đồng . Chỉ cảm thấy từ trước Lạc Khuynh Hoàng đẹp đến mức nhu nhược, khiến người ta nhịn không được mà thương tiếc. Mà Lạc Khuynh Hoàng hiện tại, không biết nên hình dung như thế nào. Khiến người ta nhịn không được mà tới gần, lại sợ hãi tới gần. Khiến người ta nhịn không được mà thương tiếc, lại cảm thấy chính mình thương tiếc rất dư thừa. “Hương Lăng, Tử Nguyệt. Ta cùng ca ca có chút chuyện muốn nói, các ngươi đi xuống trước đi.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt một cái nhìn Hương Lăng cùng Tử Nguyệt, Hương Lăng nàng không thèm để ý, mấu chốt là Tử Nguyệt, nàng không muốn để cho Tử Nguyệt phát giác ra quá nhiều biến hóa của nàng. Hương Lăng cùng Tử Nguyệt nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng phân phó, liền khom người rời đi. “Khuynh Hoàng muốn nói cái gì?” Lạc Vân Chỉ thấy Lạc Khuynh Hoàng chi nhìn Hương Lăng cùng Tử Nguyệt, không khỏi nhíu mi, thân thiết hỏi. Lạc Khuynh Hoàng nhìn mặt mày quen thuộc của Lạc Vân Chỉ. Muốn nói gì? ! Nàng có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều ủy khuất muốn nói. Nhưng là, chẳng lẽ lại nói cho ca ca, nàng đã từng chết một lần, lại trọng sinh trở về bốn năm trước? ! Chuyện tình hoang đường như vậy, nàng sao có thể nói? ! “Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt .” Lạc Khuynh Hoàng thu hồi nội tâm phức tạp, gợi lên một chút tươi cười, hướng Lạc Vân Chỉ nói, “Đột nhiên phát hiện ra chút chuyện tình tàn khốc, không biết ca ca có phải hay không cũng biết.” ” chuyện tình Tàn khốc?” Lạc Vân Chỉ nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng nói thế, không khỏi lộ ra thần sắc nghiêm túc. Chẳng lẽ Lạc Khuynh Hoàng nói là. . . Không, sẽ không , Khuynh Hoàng đơn thuần như vậy, làm sao có thể nghĩ ra? ! Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc cùng lo lắng của Lạc Vân Chỉ, trong lòng không khỏi một trận cười khổ. Kỳ thật ca ca vẫn biết, phụ thân cũng không thích bọn họ, đối với bọn họ tốt, chẳng qua là cho hoàng thượng mặt mũi mà thôi. Chính là ca ca vẫn chưa từng nói cho nàng, mà là yên lặng thừa nhận hết thảy, vẫn lặng lẽ thủ hộ nàng. Không cho lòng của nàng lây dính chút chuyện tình không vui vẻ đó. Cho nên kiếp trước nàng vẫn sống trong thế giới đơn thuần, hiện tại ngẫm lại, nàng thật là khờ. Nàng đã không phải là Lạc Khuynh Hoàng trước kia, không bao giờ cần ca ca một mình gánh vác việc đó, nàng muốn nói cho ca ca, nàng đã trưởng thành, nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút bình thản tươi cười, nói, “Kỳ thật phụ thân, cũng không thích chúng ta, cũng không phải thật sự yêu mẫu thân.” Tuy rằng đoán được chuyện Lạc Khuynh Hoàng nói khả năng là chuyện này, nhưng khi thật sự nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng nói ra miệng, Lạc Vân Chỉ vẫn có chút kinh ngạc, hắn không thể tin nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Nàng làm sao có thể biết điều đó? ! Lại vẫn có thể bình thản nói ra như vậy. Không. Không phải là bình thản. Mà là lạnh lùng, một loại lạnh lùng không quan tâm. Bộ dáng giống như không có nửa điểm thân tình với phụ thân, biểu tình của nàng chỉ có khôn cùng hận ý cùng lạnh lùng đến thấu xương. “Khuynh Hoàng.” Lạc Vân Chỉ đau lòng gọi tên Lạc Khuynh Hoàng, hắn không biết nên nói như thế nào, hắn chỉ cảm thấy đằng sau bộ dáng lạnh lùng bình tĩnh của Khuynh Hoàng, nhất định là một tâm hồn tan nát. Hắn mới không ở đây mấy ngày, đến tột cùng Khuynh Hoàng đã trải qua chuyện gì? Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy Lạc Vân Chỉ đau lòng gọi tên nàng, chỉ cảm thấy nước mắt cơ hồ tràn mi mà ra, mặc kệ mất đi bao nhiêu, nàng ít nhất còn có ca ca ở cạnh nàng. Ngăn lại ý nghĩ chua xót, Lạc Khuynh Hoàng tiếp tục nói, “Mẫu thân bực bội thành bệnh, mới sớm ra đi. Về phần vì sao bực bội thành bệnh, ca ca chắc hẳn cũng biết.” Lạc Vân Chỉ có chút ngẩn người. Nguyên nhân hắn cũng biết , chính là hắn không dám đi đối mặt thôi. Thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng so với hắn dũng cảm hơn, thế nhưng dũng cảm nói ra tất cả . “Phụ thân căn bản không thương mẫu thân, cũng không yêu thương chúng ta. Thậm chí chán ghét chúng ta. Hiện tại có hoàng thượng sủng ái, chúng ta mới được hưởng thụ sủng ái giả dối của phụ thân, nhưng gần đây thân mình hoàng thượng cũng không tốt, nếu một khi có biến cố, chờ đợi chúng ta sẽ là cái gì?” Lạc Khuynh Hoàng càng thêm sắc bén nói ra. Lạc Vân Chỉ trầm mặc . Hắn không phải không có tự hỏi qua vấn đề như vậy. Chỉ là vấn đề này quá mức tàn nhẫn, mỗi khi nghĩ đến đều khiến hắn không muốn tiếp tục suy nghĩ. Thân là tử nữ, mất đi mẫu thân, còn muốn đề phòng phụ thân. Đây là tàn nhẫn cỡ nào a? ! Nhưng Khuynh Hoàng nói rất đúng, nếu không tự hỏi, như vậy chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì ? ! “Khuynh Hoàng, ngươi trưởng thành rồi. Không còn là Khuynh Hoàng ngây ngốc trong lòng bàn tay của ca ca nữa.” Lạc Vân Chỉ từ từ thở dài một hơi, thần sắc phức tạp nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười thê lương, cười nói, “Con người tất phải lớn lên . Hiện tại lớn lên, so với thời điểm ngày sau mất đi hết thảy mới lớn lên thì tốt hơn đi. Thôi, ca ca mới trở về, nói vậy cũng mệt mỏi , vẫn là trước hết nên về nghỉ ngơi. Khuynh Hoàng cũng chẳng qua là vô tình nhắc tới, để trong lòng ca ca có sự chuẩn bị.”