Có rất nhiều dân chúng trong thành cùng nhau kéo lên thành lâu, cũng không phải coi thường cái chết khi nghe thấy lời Quân Khuynh Vũ…., đương nhiên mừng rỡ, nhao nhao chạy xuống thành lâu, hô gọi mở cổng thành nghênh đón đại quân Cẩm Quốc vào. Mà những dân chúng không sợ chết kia nói chung chỉ vì sợ quân đội Cẩm Quốc công thành, cuộc sống của mình sau này lâm vào cảnh lầm than khó sống, bây giờ nhìn thấy người thân bạn bè mình đều khỏe mạnh trải qua đương nhiên gạt bỏ việc kháng cự nhao nhao xuống cổng thành gia nhập vào hàng ngũ nghênh đón đại quân Cẩm Quốc. Chỉ có một số binh lính và một số nhỏ dân chúng thật sự muốn bảo vệ đất nước vẫn còn đứng trên thành lâu, chỉ là ánh mắt nhìn bọn họ đã không còn kiên định như trước. Vừa rồi một màn thủ tướng Tây Quyết trảm chúng kia, chắc chắn đã khiến tâm bọn họ rét lạnh, thân là thủ tướng Tây Quyết lại tự tay sát hại dân chúng của mình, đây là chuyện khiến lòng người rét lạnh cỡ nào. “Từ xưa khai chiến, dân chúng không được tham chiến. Thủ tướng Tây Quyết người này từ đâu đến lại có lá gan lớn bắt các ngươi tham chiến? Đây chỉ sợ là mệnh lệnh của Hoàng đế Tây Quyết đi. Mà chẳng lẽ Hoàng đế Tây Quyết không biết các ngươi tham chiến chẳng khác nào lấy mạng các người sao? Nếu Cẩm Quốc cố ý công thành, ngươi cho rằng bằng vào năm vạn quân cùng một ít dân chúng thì có thể ngăn cản được hai mươi lăm vạn đại quân ư? Hoàng đế Tây Quyết rõ ràng muốn các người đi chết! Cả tánh mạng của các người Hoàng đế còn không để ý, các người cần gì vì hắn mà bảo vệ đất nước chứ?!” Lạc Khuynh Hoàng bắt gặp vẻ do dự trên mặt dân chúng, gương mặt nặn ra một nụ cười duyên dáng, cao giọng nói. Giọng nói Lạc Khuynh Hoàng cực kỳ dễ nghe, mỗi một chữ mỗi một câu như ánh trăng chảy qua suối trong êm tai dễ nghe, giọng điệu nàng lại chân thành tha thiết, từng câu từng chữ đều đứng ở lập trường của bách tính mà suy nghĩ, không ít dân chúng và binh lính sau khi nghe Lạc Khuynh Hoàng nói xong đều buông vũ khí xuống, yên lặng đứng sang một bên còn một số người nhìn chung quanh một lượt xong cuối cùng vẫn không tình nguyện đi xuống thành lâu. Duy có một số binh sĩ thấy một màn như thế, đáy mắt xuất hiện một tia quyết tuyệt giơ kiếm lên tự vẫn trên thành lâu. Bọn hắn nói, thành trì đã không thể thủ nhưng bọn hắn tuyệt không sợ chết mà đầu hàng, bọn hắn làm không được. Cho nên, bọn hắn tình nguyện lấy cái chết tạ lỗi với nước nhà. Đối diện một màn này, bất luận là binh lính Cẩm Quốc hay Tây Quyết đều không dám nhìn, ánh mắt bọn họ lộ vẻ xúc động và kính nể, Quân Khuynh Vũ vẫn hạ lệnh hậu táng những binh lính vì nước tự vẫn này. Chỉ dùng lời nói, dùng tình cảm lay động lòng người, biên thành trọng trấn Tây Quyết cứ như vậy bị Cẩm Quốc bỏ vào túi. Đội ngũ Quân Khuynh Vũ tiến quân thần tốc, liên phá thành trì, chỉ có một tháng đã tới gần trung tâm thành trấn Tây Quyết. Ngay lúc đó Âu Dương Triệt suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân, ngự giá thân chinh, tự mình giao phong với Quân Khuynh Vũ. Mặt khác phái bốn mươi vạn đại quân còn lại đến cửa Bắc đối phó Lăng Cảnh Lan. Về phần phía Tây, thành trì nơi này ở vị trí hiểm yếu dường như vẫn có thể thủ một hồi, Âu Dương Triệt nhất định không phái binh qua. “Cử động lần này của Âu Dương Triệt lẽ nào muốn dùng phía Tây hiểm yếu để kéo dài thời gian, trước đánh lui ta và Lăng Cảnh Lan, rồi tập hợp binh lực đối phó Tư Triệt sao?” Quân Khuynh Vũ nhìn tình báo vừa thu được, đầu mày khẽ nhíu, con ngươi đen kịt ánh lên suy nghĩ. Cẩm Quốc tấn công thành trì Tây Quyết bị tổn thất không ít binh lực, bây giờ hai mươi lăm vạn đại quân chỉ còn lại hai mươi vạn, có hợp nhất quân đội Tây Quyết thì dẫu sao cũng là con dân Tây Quyết, e rằng không thể dùng để tác chiến, lấy hai mươi vạn đối phó bốn mươi vạn, địa hình lại dễ thủ khó công, Âu Dương Triệt còn tự mình lãnh binh, e là hơi khó khăn, xem ra nhất định phải xin viện binh. “Hay chúng ta đi chỗ Tư Triệt trước tập hợp mười lăm vạn binh mã đến hỗ trợ?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói thế, mâu trung hiện lên một tia nhận thức, lấy tình huống Tây Quyết trước mắt, đương nhiên không có khả năng chiếu cố nhiều mặt, trước tập trung lực lượng đối phó hai mặt trong đó cũng là một biện pháp tốt. Quân Khuynh Vũ nghe lời này của Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi đen thẫm khẽ hạ xuống, mím chặt môi, cái cằm trơn bóng nâng lên tạo một độ cong hoàn mỹ mê người, trầm mặc một hồi hắn mới cân nhắc nói: “Ở Tây biên nơi hiểm yếu rất nhiều, dễ thủ khó công, binh lực bên Tư Triệt e rằng không đến hai mươi vạn, nếu mượn đến mười lăm vạn, đây chẳng phải chỉ còn lại không đến năm vạn, vạn nhất Âu Dương Triệt thay đổi quân số, Tư Triệt không phải tràn ngập nguy cơ?” “Âu Dương Triệt muốn ngự giá thân chinh, toan tính đương nhiên muốn đối phó huynh. Cho dù thay đổi quân số chỉ sợ cũng không kịp, huống chi nếu hắn thay đổi quân số, chúng ta càng thêm tiến quân thần tốc, muốn cứu viện Tư Triệt không phải không kịp.” Lạc Khuynh Hoang cân nhắc một hồi, nói. Âu Dương Triệt ngự giá thân chính, suất lĩnh bốn mươi vạn binh mã, rõ ràng là muốn đối phó Quân Khuynh Vũ, nếu còn không triệu tập binh lính, Quân Khuynh Vũ chỉ có gặp nguy hiểm, dựa vào tính cách Âu Dương Triệt đương nhiên đã cực kỳ căm hận Quân Khuynh Vũ và Lăng Cảnh Lan, hận không thể đem họ ra bầm thây vạn đoạn, nếu để hắn có cơ hội bắt được, tình cảnh Quân Khuynh Vũ chỉ sợ nan kham. Nàng không thể lấy tánh mạng Quân Khuynh Vũ và ca ca đi mạo hiểm, bởi vậy, viện binh này nhất định phải mượn. “Nhưng ai đi chỗ thừa tướng mượn binh đây? Mười lăm vạn binh mã không phải con số nhỏ. Hơn nữa Âu Dương Triệt tất biết chúng ta muốn đi mượn viện binh, dọc đường tất nhiên sẽ đặt tầng tầng trạm kiểm soát, e rằng không dễ dàng đến chỗ thừa tướng.” Lạc Vân Chỉ nghe đối thoại hai người, chân mày không khỏi cau mày. Lần này cấp tướng theo quân tuy rằng dũng mãnh thiện chiến nhưng mưu lược lại không tốt, chỉ vì có Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng ở đây nên không cần tới quân sư, này gặp nhiệm vụ này thật sự không tìm được người thích hợp để đi, nếu hắn và Quân Khuynh Vũ rời khỏi, quân đội bên này sẽ mất đi lãnh đạo, vậy cũng không được. “Để muội đi.” Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên hiểu được thế cục hiện tại, nghe Lạc Vân Chỉ nói thế, ánh mắt lộ vẻ kiên định, nói với Lạc Vân Chỉ. Quân Khuynh Vũ nhíu mày, con ngươi đen thẫm hiện lên một chút suy tư. Trạng huống hiên tại, Lạc Khuynh Hoàng thật sự là một lựa chọn tốt nhất, huống chi hắn cũng không cho rằng Âu Dương Triệt sẽ phái người ngăn cản người đi cầu viện, dù sao Tây Quyết bây giờ đã không hoàn toàn bị Âu Dương Triệt khống chế nữa, muốn ngăn cản một người, chuyện không dễ như vậy, nếu thật muốn ngăn còn không bằng ngăn cản mười lăm vạn viện binh kia. “Hoàng nhi đi cũng tốt. Sau khi đến thì phái Lưu Tử Hiên dẫn viện binh lại đây là được, Hoàng nhi ở lại nơi đó phụ Tư Triệt thủ thành đi.” Quân Khuynh Vũ khẽ cân nhắc, miệng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng dường như cất giấu mấy phân chân tình. Cho dù viện binh đến, lấy ba mươi vạn chống bốn mươi vạn cũng không phải chuyện dễ dàng, đương nhiên sẽ nổ ra một trận đánh ác liệt, hắn tất nhiên không muốn Lạc Khuynh Hoàng theo bên cạnh mạo hiểm, mà giao Lạc Khuynh Hoàng cho Liễu Tư Triệt bảo hộ, hắn cực kỳ yên tâm, lấy cảm tình Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng, chỉ cần y còn tuyệt đối sẽ không để Lạc Khuynh Hoàng gặp thương tổn. Chẳng qua hắn cũng không hề biết, có đôi khi, sự tình luôn không thể ngờ tới. Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu đầu mày, giống như không đồng ý, mà thái độ Quân Khuynh Vũ lần này đặc biệt kiên quyết, nếu không sẽ không cho Lạc Khuynh Hoàng đi cầu viện binh, nàng không còn cách nào chỉ đành đáp ứng Quân Khuynh Vũ. Ra roi thúc ngựa xuyên qua biên thành hướng nơi Liễu Tư Triệt mà chạy, trên đường không gặp bất kì nguy hiểm nào, ba ngày sau Lạc Khuynh Hoàng thuận lợi đến chỗ Liễu Tư Triệt. “Khuynh Hoàng?” Liễu Tư Triệt nhìn vẻ phong trần mệt mỏi của Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi u hắc lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh vô song, trên mặt mang vài phần hiểu rõ, miệng nở nụ cười nhạt, nói với Lạc Khuynh Hoàng: “Là tới cầu viện binh sao?” Lạc Khuynh Hoàng ngay cả mái tóc lộn xộn cũng không kịp để ý, vội vàng gật đầu với Liễu Tư Triệt, bên trong ánh mắt còn mang theo sốt ruột, tròng mắt đen còn không che được nỗi lo lắng. Liễu Tư Triệt nhìn vẻ mặt vô cùng nôn nóng của Lạc Khuynh Hoàng, ý cười bên môi dần hiện ra chua xót, trong thiên hạ này e rằng chỉ có Quân Khuynh Vũ mới có thể khiến nàng ấy lộ ra vẻ mặt nôn nóng như thế, trong mắt trong lòng của nàng cũng chỉ có một mình Quân Khuynh Vũ mà thôi, cho tới bây giờ đều không nhìn qua y lấy một lần. Chỉ có ngày đó, đôi mắt hiện rõ bóng dáng y, thời điểm mang theo quyết tuyệt, nhưng y tình nguyện ở trong lòng nàng y là một kẻ xa lạ không quan trọng. “Ta muốn rút ra mười lăm vạn binh mã. Do Tử Hiên suất lĩnh. Không biết có đủ không?” Liễu Tư Triệt thu hồi nụ cười chua xót, một lần nữa lộ ra nụ cười thanh nhã độc nhất vô nhị, con ngươi trong suốt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, chậm rì nói. Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn y, ánh mắt mang theo ba phần kinh ngạc bảy phần khen ngợi, thật không ngờ Liễu Tự Triệt và họ cách xa nghìn dặm vẫn có thể hiểu rõ tình huống của bọn họ bên kia, thậm chí tâm tư của Quân Khuynh Vũ đều đoán được. Công tử Tư Triệt, mưu lược vô sông quả nhiên không nói ngoa. Gật gật đầu, Lạc Khuynh Hoàng vội thúc giục Liễu Tư Triệt nhanh chóng dẫn theo mười lăm vạn binh đi viện trợ Quân Khuynh Vũ. Thấy bộ dạng khẩn trương của Lạc Khuynh Hoàng, Liễu Tư Triệt không khỏi cười, ánh mắt hàm chứa ba phần trêu tức, chậm chạp cất lời: “Khi nào thì gặp bộ dạng vội vã của Khuynh Hoàng thế này, cũng chỉ có Khuynh Vũ mới có bản sự này thôi.” “Tư Triệt huynh đừng trêu ta. Nếu huynh gặp nguy hiểm ta cũng sẽ sốt ruột.” Lạc Khuynh Hoàng không chú ý tới đằng sau ánh mắt trêu tức kia là vẻ chua xót không thôi, chỉ tươi cười nói. Liễu Tư Triệt mỉm cười. Nếu y gặp nguy hiểm, Lạc Khuynh Hoảng cũng sẽ sốt ruột. Có thể được nàng nàng phân một phần tâm tư như thế, y nên thỏa mãn không phải sao? “Bây giờ đã sang xuân, sao còn lạnh thế này?” Lạc Khuynh Hoàng vừa mới chạy một mạch đến chỗ Liễu Tư Triệt còn chưa cảm giác, song đứng nói chuyện với y một hồi không khỏi cảm thấy hàn khí trên người không ngừng ứa ra, theo đạo lý mà nói đã là mùa xuân rồi không nên lạnh như thế mới đúng chứ. Liễu Tư Triệt nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, lập tức cởi áo choàng trên người xuống khoác lên vai Lạc Khuynh Hoàng, đưa tay buộc lại dây áo. Động tác Liễu Tư Triệt cực kỳ chăm chú, trong mắt đơn độc chỉ nhìn sợi dây trong tay mà Lạc Khuynh Hoàng lại có chút xấu hổ đứng yên, tuy động tác này cũng không thể gọi là quá thân mật nhưng là từ Liễu Tư Triệt làm, nàng thật có chút không ổn nhưng mà nhìn vẻ mặt chăm chú của y, ngay cả lời từ chối nàng cũng không nói được. Trên áo choàng của Liễu Tư Triệt thoang thoảng mùi mặc lan như mùi hương trên người y vậy, hương mặc lan quanh quẩn chóp mũi rất dễ ngửi thấy, chỉ là Lạc Khuynh Hoàng tương đối tưởng nhớ đến mùi cỏ cây trên người Quân Khuynh Vũ, chẳng qua mới ba ngày mà thôi nàng đã nhớ hắn đến tình trạng không thể vãn hồi vậy rồi ư? Nhìn con ngươi đen nhánh nổi lên tầng sương mỏng, dường như đang ngây người, Liễu Tư Triệt cho rằng vì y đưa áo choàng cho Lạc Khuynh Hoàng làm nàng ngượng ngùng, khóe môi y nổi lên ý cười, chậm rì nói: “Địa hình bên đây đặc biệt nên khí hậu có hơi kỳ quái. Tiết trời lạnh, nàng nên khoác áo vào, nhiễm lạnh mắc bệnh thì không tốt.” “Ừ, cám ơn.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Liễu Tư Triệt nói vậy mới phục hồi tinh thần lại, quả thật cảm thấy rất lạnh, nàng khép áo choàng lại cười với Liễu Tư Triệt. Ngày hôm sau, Lưu Tử Hiên đã dẫn theo mười lăm vạn viện quân rời quân doanh Liễu Tư Triệt đến quân doanh Quân Khuynh Vũ. Mười lăm vạn đại quân gần như không gặp bao nhiêu trở ngại đã đến quân doanh Quân Khuynh Vũ. Quân Khuynh Vũ nhìn Lưu Tử Hiên phong trần mệt mỏi chạy đến, con ngươi đen thẫm hiện lên một tia kinh ngạc, mày hắn cau lại thành một chỗ, trên mặt hiện ra nghi hoặc hỏi: “Đệ nói đệ một đường đến đây chưa từng gặp sự ngăn cản nào của Âu Dương Triệt?” “Đích thực một đường không trở ngại.” Trong mắt Lưu Tử Hiên rõ ràng cũng mang theo nghi hoặc, hiển nhiên đối với chuyện hắn thuận lợi đến chỗ Quân Khuynh Vũ cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, tuy hắn đã cố lách đi phạm vi bố trí binh lực của Âu Dương Triệt, cố gắng có thể dẫn số lượng lớn viện quân đến chỗ Quân Khuynh Vũ nhưng một đường này không gặp một chút trở ngại nào khó tránh có phần không thể nói nổi. Quân Khuynh Vũ nghe câu trả lời của Lưu Tử Hiên, càng thêm nghi ngờ, con ngươi như hắc diệu thạch ánh lên suy nghĩ, môi hắn mím chặt, mày cũng cau chặt. Điều động mười lăm vạn quân tuyệt đối không có khả năng qua được ánh mắt Âu Dương Triệt nhưng hắn ta lại không phái binh đến ngăn cản, chuyện này thật sự không bình thường. Nếu Âu Dương Triệt thật sự muốn tấn công hắn, một lần hành động bắt được hắn chắc chắn sẽ cản trở viện binh đến, cố gắng đánh bại từng người bọn họ mới đúng. Đánh bại từng người?! Trong đấu Quân Khuynh Vũ xẹt qua một ý nghĩ gì đó, ánh mắt sốt ruột lo âu, sắc mặt rõ ràng hoảng loạn. Lạc Vân Chỉ và Lưu Tử Hiên đứng cạnh thấy biểu tình của hắn, không khỏi nghi hoặc, đi theo Quân Khuynh Vũ lâu như vậy, ngoại trừ chuyện Lạc Khuynh Hoàng bọn họ chưa từng thấy vẻ hoảng loạn xuất hiện trên mặt hắn như thế. “Hoàng thượng, ngài đang nghĩ gì?” Lưu Tử Hiên nhìn biểu tình Quân Khuynh Vũ rất không bình thường, lập tức hỏi. “E rằng chúng ta đã trúng kế dương đông kích tây của Âu Dương Triệt rồi.” Ánh mắt Quân Khuynh Vũ đầy lo lắng, hắn mím môi tiếp tục nói: “Có lẽ mục đích của Âu Dương Triệt không phải đối phó ta mà là tấn công Tư Triệt!” Lạc Vân Chỉ nghe thấy lời này của Quân Khuynh Vũ thì cả kinh, chiếu theo thế cục, đây không phải không có khả năng xảy ra nhưng trong bụng hắn vẫn nghi hoặc: “Nhưng Tây Quyết tổng cộng chỉ có 80 vạn binh lực, mà 80 vạn binh lực này đã xuất động toàn bộ rồi, làm sao còn dư binh lực để đối phó Thừa tướng chứ?” “80 vạn binh lực chỉ là bề ngoài, có lẽ Âu Dương Triệt còn che giấu thực lực của mình?” Chân mày Quân Khuynh Vũ cau càng chặt, sự lo lắng trong mắt càng đậm, hắn tiếp tục nói: “Lãnh binh tấn công Lăng Cảnh Lan là Đại tướng quân Tây Quyết. Vậy Vũ Lưu chổ nào? Vũ Lưu và chúng ta là sư huynh muội đồng môn, đối với bày binh bố trận cũng rất tinh thông, Âu Dương Triệt vì sao không mang nàng ra?” “Ý Hoàng thượng là Âu Dương Triệt thừa cơ Tư Triệt đem quân viện trợ, phái Lăng Vũ Lưu bí mật dẫn theo quân đội đánh lén, nhằm vào chỗ này để mở một lối thoát, lại tập trung lực lượng đối phó Hoàng Thượng và Hoàng đế Lăng Quốc?” Lưu Tử Hiên nghe Quân Khuynh Vũ nói gần như đã hiểu ra, đầu mày chau lại, nói như vậy cũng không phải không có khả năng. Lạc Vân Chỉ sau khi nghe xong thì trong mắt đã hiện ra lo âu, nếu mọi chuyện xảy ra như suy nghĩ của Quân Khuynh Vũ, vậy tình cảnh Liễu Tư Triệt và Lạc Khuynh Hoàng chẳng phải là tràn ngập nguy cơ sao? Binh lực trong tay Liễu Tư Triệt chỉ sợ không đến năm vạn, vừa dùng để trấn thủ vừa dùng đánh kẻ tấn công thành trì, binh lực đã ít càng thêm ít, bên này lại không kịp cứu viện. “Lập tức hạ lệnh. Chỉnh đốn đợi lệnh, nghe ta chỉ huy, tiến công bằng tốc độ nhanh nhất!” Quân Khuynh Vũ mày kiếm khóa chặt, con ngươi đen nhánh thoáng hiện một chút chống cự, phân phó Lạc Vân Chỉ. Cùng lúc đó, Liễu Tư Triệt và Lạc Khuynh Hoàng cũng nhận được tin Lưu Tử Hiên đến quân doanh Quân Khuynh Vũ không hề gặp trở ngại. “Lưu Tử Hiên đã đến chỗ Vũ.” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, ánh mắt hàm chứa ba phần vui sướng bảy phần nghi hoặc, nói với Liễu Tư Triệt: “Tư Triệt, huynh có cảm thấy chuyện này kỳ quái?” Liễu Tư Triệt khoanh tay đứng trước doanh trướng, gương mặt nghiêng một bên hiện ra vài tia nghi hoặc cùng suy tư, con ngươi đen kịt đầy lo lắng, y liếc sang Lạc Khuynh Hoàng, trầm ngâm một hồi, nói: “E rằng trong đó thực sự có điều kỳ lạ. Khuynh Hoàng, không bằng nàng quay về chỗ Khuynh Vũ xem tình tình?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Liễu Tư Triệt nói như thế, sắc mặt lập tức thay đổi. Tình hình Quân Khuynh Vũ bên kia bọn họ dùng bồ câu đưa thư thì có thể biết được, nàng cần gì phải tự mình trở về xem? Huống chi có Quân Khuynh Vũ ở đó, có chuyện gì cần nàng giải quyết đâu? Liễu Tư Triệt tất nhiên đã nhìn thấu điểm kỳ lạ trong này, sợ nàng gặp thương tổn cho nên mới cố ý bảo nàng đi. Nếu Liễu Tư Triệt muốn nàng đi thì chắc chắn nơi này không được an toàn. Âu Dương Triệt đầu tiên mang binh vây Quân Khuynh Vũ, khiến Quân Khuynh Vũ mượn viện binh Âu Dương Triệt nhưng lại không ngăn trở viện quân đến, chẳng lẽ có dụng ý khác?! Kỳ thực là muốn tấn công Liễu Tư Triệt? “Mục đích Âu Dương Triệt là muốn đối phó huynh, đúng hay không?” Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày, trong ánh mắt mang theo khẳng định nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Tư Triệt, hỏi từng chữ một. Trên mặt Liễu Tư Triệt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, ánh mắt cũng mang theo nồng đậm lo lắng và bất đắc dĩ, y mấp máy môi, trầm mặc nửa ngày mới lên tiếng: “Xem thế cục trước mắt rất có thể là vậy. Nếu thật sự như thế, ít ngày nữa đại quân sẽ đến gần đây, nếu nàng không đi chỉ sợ sẽ không kịp nữa.” “Ta sẽ không đi.” Lạc Khuynh Hoàng nghe vậy, con ngươi đen nhánh mang theo kiên quyết, nếu thật sự nguy hiểm nàng làm sao có thể không quan tâm Liễu Tư Triệt chứ? Nhìn ánh mắt quật cường kiên trì của nàng, chân mày khẽ chau lại, y đã từng nghĩ đến nếu có một ngày có thể nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng quan tâm y như thế, y sẽ rất vui vẻ nhưng hiện tại y tình nguyện trong lòng Lạc Khuynh Hoàng không xem y quan trọng như vậy, vậy nàng sẽ có thể yên tâm thoải mái mà rời đi. “Nếu đại quân đến gần, cho dù nàng có ở đây cũng không thể thay đổi cái gì.” Liễu Tư Triệt kiềm chế sốt ruột cùng lo lắng, môi mím lại, tận lực dùng giọng điệu đạm mạc xa cách để nói. Lạc Khuynh Hoàng chỉ lắc lắc đầu, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn Liễu Tư Triệt, từng chữ kiên quyết: “Cho dù không thể thay đổi cái gì, ta cũng không thể rời đi. Nếu thật sự phải đi, huynh hãy mang theo các tướng sĩ và ta cùng đi!” Liễu Tư Triệt mày khẽ nhíu lại, không phải y chưa nghĩ đến loại biện pháp này nhưng nếu y mang binh rời đi, thành trì kiên cố này không dễ tấn công lại bị Âu Dương Triệt thu hồi, quan trọng hơn, cho dù y lãnh binh rời đi, nếu Âu Dương Triệt đã bày kế y, chỉ sợ không thể rời đi. “Lập tức truyền lệnh xuống. Triệu tập binh lính đến khắp nơi trong thành trấn thủ.” Liễu Tư Triệt chau đầu mày, hướng ngoài trướng phân phó, y nâng mắt lên liếc sang Lạc Khuynh Hoàng, cuối cùng hỏi một câu: “Khuynh Hoàng, nàng thật sự không đi?” “Tư Triệt. Nếu huynh lại hỏi như thế, chính là không xem ta là bằng hữu.” Liễu Tư Triệt do dự hỏi, Lạc Khuynh Hoàng đáp lại một cách kiên quyết, mắt nàng không hề chớp nhìn Liễu Tư Triệt, bên trong tràn ngập kiên quyết. Liễu Tư Triệt bất đắc dĩ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi thoáng mỉm cười, trêu ghẹo Lạc Khuynh Hoàng: “Xem ra ông trời đối với ta không tệ. Lúc sống ta chỉ có thể xa xa bảo vệ nàng, song lúc chết lại có thể bồi cạnh nàng.” Lạc Khuynh Hoàng nghe lời Liễu Tư Triệt nửa đùa nửa nghiêm túc, ánh mắt xúc động. Đời này, nàng thiếu Liễu Tư Triệt quá nhiều, ngay cả thật sự bởi vậy mà chết, nàng cũng sẽ không hối hận. Chỉ là, nếu nàng chết đi, Quân Khuynh Vũ làm sao bây giờ? Bóng dáng hồng y phiêu lãng đó, có thể càng thêm cô tịch hay không? Nàng làm sao bỏ được hắn, bỏ lại hắn đây. “Chúng ta sẽ không chết. Vũ nhất định sẽ đến cứu chúng ta.” Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia phấn chấn, nàng nhìn Liễu Tư Triệt, chắc chắn nói. Liễu Tư Triệt nhoẻn miệng cười, con ngươi đen nhánh dường như bị che dấu bởi sương mù, không thấy rõ nỗi lòng y giờ phút này, giọng nói của y nghe không ra tâm tình gì, vẫn thanh nhã như trước đây: “Ừ, chúng ta sẽ không có việc gì.” Cho dù Quân Khuynh Vũ thật sự không kịp thời cứu viện, ta tuyệt đối cũng không để nàng có việc. Liễu Tư Triệt ở trong lòng yên lặng bổ sung thêm. Đáng tiếc, mọi việc không thuận lợi như trong tưởng tượng, thậm chí so với bọn họ dự đoán càng trở tay không kịp. Còn chưa đợi cho năm vạn quân của Liễu Tư Triệt tập hợp phòng thủ ở thành trì, Lăng Vũ Lưu đã dẫn theo mười vạn binh mã đến gần thành trì. “Tình báo thu được, Lăng Vũ Lưu dẫn theo mười vạn binh mã, trong vòng nửa canh giờ nữa sẽ đến nơi này.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn tình báo trong tay, mày nhíu lại cùng một chỗ. Quân đội trong tay Liễu Tư Triệt vốn không đến năm vạn, mà năm vạn này còn chưa kịp tập hợp, cho dù đã tập hợp thì lấy năm vạn đối phó mười vạn, đây lại trên đất Tây Quyết, e rằng không dễ dàng đối phó. Đại quân Lăng Vũ Lưu trong vòng nửa canh giờ sẽ đến, mà năm vạn binh mã muốn tập hợp phải cần ít nhất hai canh giờ, đến lúc đó chỉ sợ thành trì này sớm bị phá rồi. “Quân phòng thủ trong thành có bao nhiêu?” Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng mang theo mấy phần lo lắng, gương mặt luôn trấn định thong dong cũng hiện ra một tia sốt ruột, nàng nâng mắt nhìn Liễu Tư Triệt, hỏi. Vẻ mặt Liễu Tư Triệt vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, chỉ là bên trong con ngươi đen kịt ấy rõ ràng đang che dấu sự lo lắng, hắn khẽ nhíu mày, dùng giọng hơi khàn đáp: “Không đủ năm ngàn.” “Hành động bây giờ cần phải níu chân Lăng Vũ Lưu, đợi năm vạn binh mã tập hợp, sau đó lại dùng biện pháp tác chiến.” Lạc Khuynh Hoàng nhíu đầu mày, với thế cục bây giờ chỉ có thể kéo dài thời gian, trước dùng năm ngàn binh níu chân đại quân Lăng Vũ Lưu, lại dùng năm vạn binh kéo dài thời gian đợi Quân Khuynh Vũ và Lăng Cảnh Lan tới cứu viện. Chỉ là năm ngàn binh, muốn ngăn cản một Lăng Vũ Lưu cũng tinh thông bày binh bố trận với mưu lược là chuyện không phải dễ, nên dùng biện pháp nào níu chân Lăng Vũ Lưu đây? Gần như cùng lúc, Lạc Khuynh Hoàng và Liễu Tư Triệt cùng nâng mắt lên, trong mắt hai người hiện lên ý cười đầy ăn ý, miệng nở nụ cười, chậm rãi nói: “Thật không ngờ, không thành kế lại có công dụng trong lúc này.” Còn nhớ Bách Hoa thịnh yến ngày ấy, Lạc Khuynh Hoàng ra đề mục: “Quân địch ba mươi vạn hiện tại tiếp cận. Trong thành binh lính chỉ còn lại năm ngàn. Dân chúng năm trăm. Xin hỏi chủ soái phải làm như thế nào?” Liễu Tư Triệt đã đáp rằng: “Nếu Tư Triệt là chủ soái, sẽ dùng một trăm binh lính hộ tống dân chúng đi trước, rời khỏi đó tìm kiếm viện quân, dùng một trăm binh lính giả làm dân chúng sinh hoạt ở cửa thành, lại dùng bốn ngàn binh lính mai phục tại đường lui của quân địch. Còn Tư Triệt, tự mình bước lên cổng thành, gảy đàn nghênh đón.” Không phải không thừa nhận, có một số việc u u minh minh đều có số trời. Lạc Khuynh Hoàng và Liễu Tư Triệt lần đầu tiên nhận thức lẫn nhau, chú ý lẫn nhau chính là bởi vì cái đề mục không thành kế này, mà nay, bọn họ đối mặt khốn cảnh này vừa may có thể dùng đề mục lúc trước, đây không phải chính là số trời sao? “Chỉ là lấy trình độ Lăng Vũ Lưu để ý huynh, e rằng đối với không thành kế chắc đã nghe đến.” Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng toát ra một tia do dự. Trên mặt Liễu Tư Triệt vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, đôi môi nở một nụ cười thanh nhã, nói với Lạc Khuynh Hoàng: “Không thành kế vốn là một trận cờ, cho dù Lăng Vũ Lưu biết đó là không thành kế thì nàng ta cũng không dám khẳng định binh lính chúng ta có thật ở trong thành không.” Lạc Khuynh Hoàng gật gật đầu, huống chi cầm binh suất lĩnh là Đại tướng quân Tây Quyết, Lăng Vũ Lưu chỉ là Hoàng hậu tùy quân, cũng không phải chủ soái chân chính của đại quân, bởi vậy cho dù Lăng Vũ Lưu nhìn thấu không thành kế thì Đại tướng quân Tây Quyết chưa chắc đã nghe theo Lăng Vũ Lưu phân phó. Chuyện bọn họ phải làm là tranh thủ thời gian mà thôi, Lăng Vũ Lưu và Đại tướng quân Tây Quyết có một chút do dự chần chờ nào thì có thể tranh thủ càng nhiều thời gian cho họ, mà càng nhiều thời gian, liền có nghĩa bọn họ có thể giành được phần thắng. Lạc Khuynh Hoàng và Liễu Tư Triệt lập tức dựa theo không thành kế bày bố xong thì bước lên thành lâu. Lạc Khuynh Hoàng mặc thiên tàm y, nhìn từ xa, bạch y phiêu bồng tựa như tiên nữ, đứng trên thành lâu, gió phớt qua gò má, mái tóc đen bóng phe phẩy bay lên, ngũ quan nàng như một bức tranh tuyệt mỹ càng thêm khuynh quốc khuynh thành. Trên mặt nàng treo một nụ cười thanh nhã, nhìn không ra một chút sốt ruột lo lắng nào, có chính là lòng tin kiêu ngạo và trấn định tự nhiên, trước mặt nàng bày một cổ cầm, ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn thong thả đặt lên huyền cầm, tiếng đàn như dòng chảy từ đầu ngón tay nàng tuôn ra. Mà người ở bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, Liễu Tư Triệt một thân tử y, dáng người cao thẳng thoạt nhìn như một vị trích tiên thanh nhã vô song, đôi mắt y trong suốt thanh cao như bầu trời xanh, phảng phất như đám mây trắng tinh không thể với tới, y nhoẻn miệng cười, cầm sáo ngọc trong tay, tiếng sáo du dương uyển chuyển hòa cùng tiếng đàn của Lạc Khuynh Hoàng. Lăng Vũ Lưu đi theo quân Tây Quyết còn chưa đến dưới thành trì đã nghe được tiếng đàn tiếng sáo như âm thanh của tự nhiên này, hai loại âm điệu cao nhã uyển chuyển không một chút lo lắng sợ hãi, ngược lại còn khiến cho lòng người có loại cảm giác tâm thần rộng mở. Hoàn toàn không cần ngước mắt, Lăng Vũ Lưu cũng đủ biết tiếng đàn và tiếng sáo này được xuất ra từ người nào, nghe bọn họ cũng nhau diễn tấu, biết rõ người đó chỉ là bằng hữu tri kỷ cùng nhau nhưng tâm Lăng Vũ Lưu vẫn giống như bị thanh đao đâm xuống đau đớn không thôi. Nàng buộc bản thân nâng đôi mắt lên, ánh mắt nàng nặng nề nhìn cảnh tượng trên thành lâu. Nàng không biết thị lực mình làm sao tốt đến vậy. Thậm chí nàng còn có thể thấy rõ ý cười giương cao không ràng buộc trên gương mặt Lạc Khuynh Hoàng, tự tin mà tuyệt mĩ như thế. Nàng sâu sắc chứng kiến khi Liễu Tư Triệt nhìn Lạc Khuynh Hoàng thế mà lại dùng ánh mắt chuyên chú đến như vậy. Hiện tại Lăng Vũ Lưu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là vọt lên cổng thành, xé nát bức tranh này! Vì sao, Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng không thích Liễu Tư Triệt lại còn muốn chiếm đoạt sự yêu thích của hắn?! Nàng muốn giết Lạc Khuynh Hoàng, nhất định phải giết Lạc Khuynh Hoàng! Thân thể Lăng Vũ Lưu không nhịn được phát run, Đại tướng quân Tây Quyết bên cạnh chú ý sự khác thường của nàng ta, không khỏi ân cần hỏi han: “Hoàng hậu nương nương, ngài làm sao vậy?” “Không có việc gì.” Lăng Vũ Lưu nghe Đại tướng quân Tây Quyết hỏi, lập tức che giấu sự kích động của bản thân, tỏa vẻ trấn định đáp nhưng ánh mắt một chút cũng không rời khỏi bóng dáng hai người trên thành lâu. Đại tướng quân Tây Quyết chú ý tầm mắt của Lăng Vũ Lưu nhưng hắn không biết nguyên do trong đó, vì thế lại tiếp tục hỏi: “Hoàng hậu nương nương, theo vi thần thấy, Cẩm Quốc mở rộng cổng thành, Thừa tướng và Hoàng hậu Cẩm Quốc còn đứng trên thành lâu đánh đàn thổi sáo, rõ ràng không có sợ hãi, trong đó e rằng có trá, chúng ta hay là không nên tùy tiện tấn công? Nghe thấy lời của Đại tướng quân Tây Quyết, bên trong mắt phượng xinh đẹp của Lăng Vũ Lưu hiện lên một tia khinh thường, nhàn nhạt liếc qua Đại tướng quân Tây Quyết, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh nhẹ, quả nhiên là một kẻ tài trí tầm thường, chỉ một cái không thành kế đã làm hắn sợ đến mức vậy rồi! Trong tay Liễu Tư Triệt tổng cộng chỉ có không đến năm vạn quân, cho dù năm vạn quân đó bây giờ đều ở trong thành, bọn họ mang mười vạn đối phó năm vạn tuyệt không có khả năng ăn thiệt, thật sự không biết tên Đại tướng quân này làm sao sợ thành như vậy nữa! Tuy trong lòng Lăng Vũ Lưu nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, thứ nhất là vì nàng muốn duy trì hình tượng đoan trang hiền thục, không thể đắc tội Đại tướng quân Tây Quyết, thứ hai là vì nàng còn có mưu đồ khác. Nghĩ đến đây, Lăng Vũ Lưu nở một nụ cười dịu dàng, nói: “Lời của Đại tướng quân có lý. Bổn cung, Thừa tướng và Hoàng hậu Cẩm Quốc vốn có giao tình, tin chắc bọn họ không đến mức sẽ thương tổn đến bổn cung, không bằng bổn cung đi trước chứng minh thật giả, Đại tướng quân lại tính tiếp được không?” “Này…..” Đại tướng quân Tây Quyết nghe lời này của Lăng Vũ Lưu thì trong mắt hiện lện một tia không đồng ý, hắn có phần lo lắng sợ hãi nhìn nàng lên tiếng: “Hai quân giao chiến, chính là thời kỳ đặc biệt, nương nương không nên lấy thân ra mạo hiểm, vạn nhất Thừa tướng và Hoàng hậu Cẩm Quốc trở mặt, an nguy của nương nương làm sao bảo đảm? Nếu nương nương rơi vào tay người Cẩm Quốc, chẳng phải làm thuộc hạ phải khó xử?” Lăng Vũ Lưu nghe vậy, cằm hơi giương lên, lộ ra vẻ mặt cao ngạo, một đôi phượng mâu xinh đẹp mang theo mấy phần ý vị thâm trường nhìn Đại tướng quân Tây Quyết, giọng nàng không lớn nhưng từng câu từng chữ rơi xuống đều lọt vào tai binh lính gần đó: “Nay tình hình Tây Quyết gặp nguy cơ, bổn cung thân là Hoàng hậu Tây Quyết há có thể bởi vì an nguy bản thân mà bỏ lỡ cơ hội? Đại tướng quân không cần quá lo lắng, nếu bổn cung thật sự bị bắt, bổn cung sẽ lấy mình tự vẫn mà cảm tạ ân huệ đất nước!” Đại tướng quân nghe thấy lời này của nàng, cũng không biết nên ngăn cản thế nào nữa. Dù sao Lăng Vũ Lưu là Hoàng hậu Tây Quyết, nói thế nào thì thân phận vẫn cao quý hơn hắn, hắn thật không có quyền can thiệp chuyện của nàng, hơn nữa nàng cũng đã nói đến nước này, nếu hắn còn không đồng ý vậy chẳng phải theo lời của nàng hắn trở thành một kẻ sợ chết ư? Nghĩ đến đây, Đại tướng quân Tây Quyết, ánh mắt xuất hiện vẻ do dự liếc Lăng Vũ Lưu một cái, một bộ muốn nói lại thôi. Lăng Vũ Lưu nhìn phản ứng của Đại tướng quân Tây Quyết, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, miệng lại mỉm cười, chậm chạp nói: “Ý bổn cung đã quyết, Đại tướng quân không cần khuyên nữa.” Nói xong, thân hình Lăng Vũ Lưu tựa như chim yến bay về phía cổng thành. Đại tướng quân Tây Quyết, thậm chí toàn bộ binh lính Tây Quyết thấy một màn như vậy đều vạn phần kinh ngạc, bọn họ không ngờ một Hoàng hậu đoan trang hiền thục của họ thế nhưng có võ công, hơn nữa thấy thân thể nàng nhẹ nhàng bay lên thành như vậy, công phu dường như không thấp. Đây thật sự là một chuyện khiến bọn họ kinh ngạc không thôi. Lạc Khuynh Hoàng đang gảy đàn cũng chú ý đến Lăng Vũ Lưu, trên thực tế, vào lúc Lăng Vũ Lưu lãnh binh xuất hiện dưới thành lâu, Lạc Khuynh Hoàng đã thấy nàng ta, còn có ánh mắt lần lượt biến đổi trong vài giây ngắn ngủi, Lạc Khuynh Hoàng từ trong mắt nàng ta có thể đọc được hận ý thấu xương. Nhưng dù như thế, đối với hành động bay vọt lên thành lâu của Lăng Vũ Lưu, Lạc Khuynh Hoàng vẫn rất đỗi ngạc nhiên. Phải biết rằng thân phận hiện này của Lăng Vũ Lưu chính là Hoàng hậu Tây Quyết, nếu nàng và Liễu Tư Triệt bắt nàng ta thì có thể đem nàng ta ra kiềm chế quân đội Tây Quyết. Lăng Vũ Lưu thông minh như vậy, không có khả năng không nghĩ đến điểm này, vậy nàng ta vào lúc này lại lên thành lâu rốt cuộc vì cái gì? Lăng Vũ Lưu vừa lên cổng thành, Lạc Khuynh Hoàng và Liễu Tư Triệt còn chưa kịp ra tay, nàng đã giơ chủy thủ bên trong tay đặt giữa lưng Liễu Tư Triệt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt mang theo hận ý như độc xà. Lạc Khuynh Hoàng bắt gặp hành động này của nàng ta không khỏi cực kỳ kinh ngạc, Lăng Vũ Lưu vì sao làm vậy? Xem bộ dạng nàng ta rõ ràng người muốn giết là nàng, vì sao lại làm ngược lại găm dao vào người Liễu Tư Triệt? Lăng Vũ Lưu nhìn sự ngạc nhiên trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi nhếch lên, nhanh chóng điểm trúng huyệt đạo của Liễu Tư Triệt, nói với Lạc Khuynh Hoàng: “Ngươi nhất định đang kỳ quái ta tại sao găm dao vào người Tư Triệt mà không phải ngươi đi?” Lạc Khuynh Hoàng nhàn nhạt liếc Lăng Vũ Lưu, chắc chắn Lăng Vũ Lưu sẽ không thương tổn Liễu Tư Triệt, nàng cũng lười tiếp chuyện, chỉ từ chối cho ý kiến nhìn nàng ta, Lăng Vũ Lưu thấy Lạc Khuynh Hoàng không đáp lời nàng, dường như vẫn không tức giận mà cứ thế tiếp tục nói: “Bởi vì nếu ta động thủ với ngươi, Tư Triệt nhất định sẽ ra tay với ta, nhưng ra tay với hắn, hắn chưa chắc đã lập tức chế trụ ta.” “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn Lăng Vũ Lưu, trong giọng nói hàm chứa một tia tàn khốc, con ngươi đen kịt gắt gao nhìn vào nàng ta, xiêm y trắng như tuyết phấp phới trong gió, lộ ra mấy phần băng lạnh, nàng lạnh lùng nói: “Một mình ngươi trên thành lâu, chẳng lẽ không sợ ta bắt ngươi áp chế Tây Quyết sao?” “Lạc Khuynh Hoàng, ngươi nghĩ ta có ngốc như vậy không? Trước khi ta lên đây đã nói qua với Đại tướng quân Tây Quyết, nếu ta bất hạnh bị bắt, ta sẽ tự vẫn tạ lỗi với quốc gia.” Lăng Vũ Lưu nở nụ cười oán độc, con ngươi xinh đẹp của nàng ta bởi bị cừu hận mà vặn vẹo, nàng chỉ vào Lạc Khuynh Hoàng kích động nói: “Về phần mục đích của ta là gì, đương nhiên là muốn giết ngươi!” “Giết ta? Ngươi dựa vào cái gì mà giết ta?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn Lăng Vũ Lưu, con ngươi đen kịt phát ra một cổ áp lực cường đại nhìn Lăng Vũ Lưu. Cho dù nàng ta biết võ công, song lại kém xa Quân Khuynh Vũ và Liễu Tư Triệt, mà nàng có được thực truyền của Quân Khuynh Vũ, lại có thiên tàm y hộ thân, chưa chắc bại bởi Lăng Vũ Lưu nàng. “Ta đương nhiên sẽ không ra tay với ngươi. Ta biết, ta chưa chắc đã thắng ngươi. Cho nên, ta muốn tự ngươi ngoan ngoãn uống thuốc độc.” Lăng Vũ Lưu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nở nụ cười oán độc, tiếp tục nói: “Ngươi và Tuyết công tử đã từng đổi máu, đều cùng dạng bách độc bất xâm, ta tự nhiên biết, độc này là chính ta nghiên cứu ra dành riêng cho ngươi! Cho dù có thể chất bất độc bất xâm cũng không thể nào cứu được ngươi.” “Thì tính sao! Ngươi dựa vào cái gì bắt ta phải ngoan ngoãn uống thuốc độc?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Lăng Vũ Lưu nói, cười đầy khinh thường. “Chỉ bằng ta nhìn thấu không thành kế của ngươi!” Lăng Vũ Lưu gắt gao nhìn vào Lạc Khuynh Hoàng, một chút cũng không thả lỏng, tiếp túc nói: “Nếu ngươi không ngoan ngoãn mà uống thuốc độc, ta lập tức sẽ bảo Đại tướng quân Tây Quyết công thành, đến lúc đó thành trì bị Cẩm Quốc chiếm được đều sẽ hoàn khổ chủ!” “Thành trì mất còn có thế chiếm lại, ngươi dựa vào gì cho rằng ta sẽ vì vài tòa thành mà không cần tánh mạng mình nữa?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Lăng Vũ Lưu nói vậy, vẫn bộ dạng bất vi sở động như cũ nhìn nàng ta. Lăng Vũ Lưu dường như cũng sớm dự liệu được phản ứng của Lạc Khuynh Hoàng, nàng vẫn cười đầy oán độc còn thêm chắc chắn, dường như còn có lợi thế gì đó nắm trong tay