(mót – động từ: đi nhặt những đồ còn sót lại; đây là từ mình tự ý edit, còn nguyên ý tác giả không biết có như vậy không) Đồ ăn không ngon khiến Lập Hạ rất là hậm hực, cậu cảm thấy miệng mình sắp đạm xuất ra điểu đến nơi rồi (???). Trước kia xem tivi còn cực hâm mộ người Mông Cổ ăn tảng thịt bự, miệng lớn uống rượu, đến phiên cậu, ở đây thịt ngược lại đúng là tảng lớn rồi, chỉ tiếc rằng nguyên nước nguyên vị khiến cậu thật không thể hưởng thụ nổi. Lập Hạ vừa tới đại lục A Nhĩ đều tập trung hết tinh thần lên việc làm thế nào để không bị vạch trần thân phận thực, qua trận này vừa bình tĩnh lại mới cảm giác được toàn thân mình không có sức lực gì, tìm đến Mạc Lâm Đạt hỏi cũng không thấy nhìn ra vấn đề, còn bị tên kia không có ý tốt mà cười nhạo một phen. Đợi Lập Hạ một người ngồi tĩnh tâm mới giật mình nhận ra, cái này chẳng phải là bệnh trạng của việc thiếu muối sao. Cứ nghĩ như thế, muối cũng không chỉ đơn giản là gia vị nữa, còn liên quan đến sự an nguy của một thân thể khỏe mạnh. Lửa sém lông mày (nguy cấp), vấn đề thu thập muối trọng yếu chắc chắn phải hoàn thành. Nghĩ tới đây, Lập hạ còn cố ý đi ra ngoài sân nhỏ nhìn nhìn trăng sao. Một vầng trăng non treo cao trên bầu trời, như một chiếc thuyền độc mộc nhỏ màu vàng đỗ nơi chạc cây thưa thớt. Những đám mây tại đêm tối che lấp lúc ẩn lúc hiện. Vận dụng số lượng kiến thức ít ỏi về xem trời đoán thời tiết, Lập Hạ phỏng chừng thời gian. Theo như ngày trên Trái Đất mà tính toán, hẳn là ngày mùng 1 âm lịch. Căn cứ một chuyên mục nào đó trên CCTV, ngày mùng một cùng mười lăm âm lịch hàng tháng, buổi sáng sáu giờ, buổi chiều cũng sáu giờ, mực nước biển dâng cao nhất, hay còn gọi là triều cường, giữa trưa mười hai giờ và nửa đêm 0 giờ, mức thủy triều thấp nhất, thời gian triều lên triều xuống mỗi ngày kéo dài bốn mươi tám phút. Đại lục A Nhĩ không biết rốt cuộc có bộ lạc nào khác dùng muối để ăn hay không, nhưng chỉ cần xem một vòng người xung quanh Lập Hạ, thì ít nhất cũng rõ ràng một việc: bộ lạc Lang tộc cùng bộ lạc xung quanh căn bản không có người biết tầm quan trọng của muối, thậm chí không có người biết muối là cái gì. Đã biết đại khái thời gian hiện tại, chấp niệm của Lập Hạ đối biển càng khắc sâu một phần. Trung Quốc là một trong những quốc gia có lịch sử sản xuất muối lâu đời nhất. Tương truyền, Viêm Đế (Thần Nông) năm xưa nấu biển lấy muối. Bắt nguồn sớm nhất là từ khu vực bán đảo Sơn Đông vịnh Giao Châu, họ chính là người nghĩ ra việc dùng lửa để nấu nước biển lấy muối; phương pháp này vẫn được kéo dài đến thời Minh – Thanh mới từ từ chuyển sang phương pháp tạo ruộng muối phơi nước biển. Sản xuất hồ muối chí ít đã bắt đầu từ nhà Thương hơn 3000 năm trước. Bên trong hệ thống chữ Giáp Cốt thời Ân – Thương, chữ “Lỗ” được viết thay bằng “※”, là chữ tượng hình do nhân công dùng để chỉ ruộng muối phơi nước biển. Hiện mở ruộng muối cái gì quá tốn thời gian, động tác cũng quá lớn, giờ chỉ cần lấy đủ số lượng nhà mình dùng là được rồi. Phơi muối kiếm hôm nào khí trời tốt là được, mà chỗ tốt của việc biết thời gian thủy triều là gì? Là đi mót đồ biển a. Chỉ cần nghĩ đến các sản phẩm hải sản được ăn tại đời trước cũng có thể khiến Lập Hạ không kìm lòng được mà chảy nước miếng. Nhưng xem tình hình hiện tại, muối vẫn là trọng yếu nhất, cậu đã ăn đủ các loại đồ ăn không có mùi vị gì rồi. Nghĩ đến tri thức phổ thông về đại lục A Nhĩ mà trước đó Tô Bỉ đã phổ cập cho, những điều không thể cần phải nắm bắt, Lập Hạ vẫn muốn thoáng thăm dò thái độ của Ân Tư Đặc trước đã. “Ân Tư Đặc, anh đi qua bờ biển chưa?” Lập Hạ tựa như vô ý mở lời hỏi, người đã nhanh nhẹn nằm thẳng trên giường, dịch chuyển thân thể để lại chỗ trống đầy đủ cho Ân Tư Đặc nằm. Lập Hạ lập tức cảm thán hiệu quả cực tốt của tấm chiếu – sản phẩm thủ công do bàn tay bản thân chế tạo ra. “Không có, lửa giận của Thú Thần chúng ta không thể gánh chịu được. Mỗi một thú nhân cùng giống cái đều biết đến lệnh cấm. Nhưng lúc trước thời điểm đi săn bắn đã từng xa xa trông thấy.” Ân Tư Đặc tẩy rửa bát đũa, trong đầu nghĩ tới phong cảnh mình được chứng kiến trước kia, nơi giao thoa giữa biển và trời thiêu đốt lên ánh sáng sắc hồng, mặt trời mới mọc trải lên biển rộng xanh thẳm một tầng lụa phớt mặt biển sóng gợn lăn tăn không thể nhìn tới tận cùng. “Ân Tư Đặc, tôi muốn đi xem.” “Cái gì?!” Một câu lơ đãng nói nhẹ của Lập Hạ lại để cho Ân Tư Đặc bật dậy, bởi vì chân có vấn đề nên thiếu chút nữa không đứng vững được, “Lập Hạ! Đây không phải trò đùa, Thú Thần sẽ tức giận, sẽ giáng tội chúng ta, em sẽ bị…” Lập Hạ cắt đứt lời Ân Tư Đặc còn muốn nói, đứng dậy kéo lấy Ân Tư Đặc mà vỗ nhẹ trấn an. “Thế nhưng Ân Tư Đặc, anh cũng biết, tôi không phải Khải Văn, tôi là Lập Hạ, đến từ một thế giới khác.” Lập Hạ ý đồ thuyết phục hắn. “Tại thế giới kia, mọi người chinh phục biển cả, theo biển cả thu hoạch rất nhiều tài nguyên phong phú, tựa như thức ăn chẳng hạn.” “Quan trọng nhất là, trong nước biển còn có một loại vật chất mà thân thể chúng ta không thể thiếu —— muối.” Nhìn Ân Tư Đặc bởi nghe được hai chữ thức ăn mà thoáng bình phục lại, Lập Hạ nói tiếp. “Nếu trong quá trình nấu ăn cho thêm muối, hương vị sẽ ngon hơn rất nhiều. Bình thường thú nhân có thể từ trong máu con mồi lấy đến lượng muối cần thiết, nhưng giống cái lại không như thế, Ân Tư Đặc, giống cái trong bộ lạc có phải hay không sẽ cảm thấy ăn không ngon, tứ chi vô lực, choáng váng? Trường hợp nghiêm trọng còn sẽ xuất hiện bệnh kén ăn, buồn nôn, nôn mửa, không thấy rõ cảnh vật?” Ân Tư Đặc nghĩ nghĩ, hình như rất nhiều giống cái trong bộ lạc đều bị như thế, lúc Ân Tư Đặc vẫn còn nhỏ, mẫu phụ cũng là cả ngày không có khí lực, khi đó mẫu phụ còn dùng vẻ mặt yêu thương mà vuốt đầu hắn, cười nói tuổi lớn sẽ như vậy, chẳng lẽ thật sự như Lập Hạ nói là thiếu cái muối gì kia? Nếu Lập Hạ không ăn muối, có phải hay không về sau cũng sẽ bị như vậy? Nghe Lập Hạ nói xong Ân Tư Đặc có chút lo lắng. Hắn không biết đến cùng thì muối là cái gì, thế nhưng một loạt biểu hiện Lập Hạ liệt kê ra hắn đều đã gặp, lúc chưa biết còn có thể đem những triệu chứng này là bình thường, nhưng bây giờ biết rồi, những biểu hiện đó cũng đại biểu cho bị sinh bệnh. Sinh bệnh trên đại lục A Nhĩ có ý nghĩa như thế nào, không một ai nguyện ý đi tưởng tượng. Ân Tư Đặc nghĩ nghĩ, hỏi. “Muối mà em nói được làm ra như thế nào?” Nghe Ân Tư Đặc hỏi như vậy, Lập Hạ biết hắn đã bị cậu thuyết phục rồi. Lập Hạ cười cười, trong mắt lóe hưng phấn không thể bỏ qua. “Chỉ cần có một cái bình gốm, thêm một đống lửa, tôi đảm bảo làm ra muối cho anh.” Kéo lấy tay Ân Tư Đặc, Lập Hạ giảo hoạt nói “Ngày mai chúng ta trộm đi lấy đi.” Ân Tư Đặc nhìn bàn tay nhỏ bé đang lan truyền lại nhiệt độ trong lòng bàn tay mình, sắc mặt liền nhu hòa rất nhiều. “Ừ.” Ân Tư Đặc phải cam đoan mấy lần mới được cậu nhả ra, Lập Hạ cảm thấy một giấc ngủ này dị thường thoải mái. Lúc mở mắt trời mới vừa tờ mờ sáng, nghe được động tĩnh ngoài lán bếp, Lập Hạ biết Ân Tư Đặc đang làm bữa sáng. Cũng không biết đêm qua ngủ mất lúc nào, Lập Hạ còn nhớ rõ chính mình đang cùng Ân Tư Đặc thảo luận ngày hôm sau muốn đem phương pháp chế tạo ra chiếu cho tộc trưởng. Có lẽ bởi vì buổi trưa đan bện với cường độ cao tốn quá nhiều tinh lực, mơ mơ màng màng nằm liền ngủ rồi, chỉ cảm thấy sau lưng dựa vào một mảnh địa phương thật ấm áp. Rời giường vươn vai một cái, Lập Hạ đi ra ngoài rửa mặt. Tại bên cạnh giếng dùng tấm da thú dấp nước rồi xoa xoa mặt, thuận tiện múc nước súc miệng, bữa sáng Ân Tư Đặc vừa vặn làm xong. Cơm nước xong, hai người dùng gùi để bình gốm, đá lửa cùng cuốc đá, trước đi đến nhà tộc trưởng. Mở cửa là bầu bạn của tộc trưởng – Tất Tháp, một giống cái rất ôn hòa, hôm trước đã nghe tộc trưởng nói qua, nhiệt tình đem hai người đón vào. Bởi trong lòng có chuyện mong ngóng hoàn thành, nên Lập Hạ thấy tộc trưởng liền đơn giản nói cho ông biết chiếu đã làm ra rồi, còn có cả giỏ, cách làm cậu đã dạy cho Tô Bỉ, bởi vì giống cái trong tộc đối với cậu còn có ý kiến, phỏng chừng tạm thời cùng chính mình không hòa hợp, cho nên mọi người có thể trực tiếp học tập từ Tô Bỉ. Sau đó để lại một cái giỏ đã chuẩn bị từ trước cho bầu bạn của tộc trưởng, hai người mới cùng nhau rời khỏi nhà tộc trưởng. Lập Hạ đi theo Ân Tư Đặc quanh quanh co co tránh thoát sự chú ý của tộc nhân, lúc này mới ra bộ lạc. Ngút tầm mắt đều là đồng cỏ xanh mơn mởn, dưới ánh nắng vàng sáng của mặt trời, tầng tầng xô vào nhau theo hướng gió. Lại hướng xa xa xem, là đại dương! Trong gió dẫn theo một tia mằn mặn, là hương vị của biển. Đi bộ ước chừng một giờ, Lập Hạ kéo Ân Tư Đặc chậm rãi đi đến bờ cát, biển khơi trước mắt so với những bãi tắm trên Trái Đất không biết lớn hơn bao nhiêu lần, đường ven biển trải dài căn bản không nhìn tới cuối, không có những đám người nhiều vô số kể, nước biển xanh lam dạt lên mang theo bọt nước cuồn cuộn, sóng biển xô lên đá ngầm ven bờ, nhìn ra xa hơn, trời cùng biển nối liền với nhau, không có giới hạn. Lập Hạ ngồi trên bờ cát, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo Ân Tư Đặc cũng ngồi xuống. “Biển rất đẹp đi.” “Ừ.” Nhìn trời còn sớm, thủy triều đang chậm rãi rút xuống. Tại không xa nơi đây, có rất nhiều đá tảng bên bờ đã lộ ra ngoài không khí. Lập Hạ nhìn lướt qua, trên đá lớn có rất nhiều chỗ bởi được nước biển thường xuyên bào mòn mà hình thành các vũng, có bề mặt rộng nhưng nông, trong lòng lập tức vui vẻ, vốn tưởng rằng phải nấu muối đấy, nếu làm vậy thì phiền toái hơn, hơn nữa thu hoạch lại ít, hiện tại đã có những vũng này, cậu và Ân Tư Đặc chỉ cần đem nước biển đựng vào trong bình gốm, đổ một chút lên các vũng, đợi buổi trưa nắng chói chang hun nóng tảng đá, hong khô nước, là có thể thu được đủ lượng muối biển. Đường bờ biển nơi đây dài như vậy, Lập Hạ nghĩ, về sau có lẽ nên để tộc trưởng tập trung người bộ lạc đào chút vũng trên mặt cát làm những ô ruộng phơi muối. Hai người từng chút từng chút một đem nước đựng vào bình gốm rồi đổ lên tảng đá, tiêu tốn một phen khí lực. Đến thời điểm mặt trời nắng nóng, Lập Hạ cùng Ân Tư Đặc đã ngồi ở bóng râm sau đám đá lớn nghỉ ngơi được một lúc lâu rồi. Nghỉ đủ, Lập Hạ đứng dậy chạy hướng bãi cát vừa được nước biển cọ rửa qua, trên bờ cát lộ ra đá ngầm liên miên. Lập Hạ cầm cuốc đá di chuyển giữa đám đá ngầm, thỉnh thoảng lại gõ gõ một cái. “Oa. Ân Tư Đặc, có hàu.” Trước kia lúc đi du lịch, Lập Hạ từng nghe ngư dân nói qua, khả năng sinh sôi nảy nở của hàu rất mạnh, bám vào trên đá ngầm, đem một tảng đá ném ra ngoài biển, chưa tới ba ngày sẽ lấp đầy toàn là hàu. Thời điểm thủy triều xuống cũng đồng thời là lúc ngư dân đi nhặt đồ của biển, một tay nắm dao cạy hàu, một tay cầm rổ nhỏ, chẳng mấy chốc mà đựng đầy rổ. Trong những khe đá ngầm, thỉnh thoảng còn có thể thấy một ít cá tôm vì tham ăn ham chơi mà tại lúc thủy triều rút chưa kịp quay về biển. Đã có đồ tốt đương nhiên không thể buông tha, vươn tay bắt lấy. Ân Tư Đặc một mực đi theo sau Lập Hạ tiếp nhận cuốc đá Lập Hạ đưa qua, nhìn những con vật không biết tên là gì trong sọt, cũng thật cao hứng. Lập Hạ đột nhiên gào một tiếng làm kinh sợ Ân Tư Đặc đang xoay người gõ hàu, Ân Tư Đặc từ nhỏ đã được hun đúc “thuyết lửa giận của Thú Thần”, tuy đồng ý Lập Hạ đến bờ biển, nhưng thực tế thì tinh thần vẫn luôn duy trì trạng thái căng thẳng cảnh giác, nghe thấy thanh âm Lập Hạ gào lên kia liền lập tức bày ra trạng thái chiến đấu, ngẩng đầu liền thấy Lập Hạ muốn khóc lại nhịn, hai mắt rưng rưng tại chỗ giơ chân lên, ngón cái một bên chân của Lập Hạ đang bị con ghẹ mà cậu vừa dạy hắn nhận thức, kẹp lấy. Ân Tư Đặc nhất thời vừa buồn cười lại vừa đau lòng, hai ba bước tiến lên dùng thủ đoạn bạo lực KO con ghẹ giải cứu ra “con tin”. Hai người hòng trả thù (chủ yếu là Lập Hạ) đào ổ của đám ghẹ và tôm hùm dưới lớp cát, chỗ mà chúng đang nhả ra bong bóng, rồi lại nhặt ngao sò bị sóng biển đẩy lên bờ, bắt lấy mấy đồ ăn hải sản leo lên trên đá ngầm, thậm chí Lập Hạ tại địa phương không xa còn nhặt lậu được một cây rong biển dài hơn mười mét bị dạt lên bờ cát. Một chuyến đi này thu hoạch cực phong phú. Đến chiều, nhìn nước biển chậm rãi dâng lên, hai người về tới bên cạnh tảng đá lớn, Lập Hạ thu thập muối được phơi tốt trên các vũng của đá tảng. Đa số vũng đã hoàn toàn khô, trên bề mặt đọng lại một tầng muối kết tinh trắng toát. Đủ để chứa gần nửa bình. Lập Hạ dùng ngón út chấm chút muối, đưa tới bên miệng Ân Tư Đặc “Nếm thử xem.” Ân Tư Đặc cúi đầu ngậm lấy ngón út của Lập Hạ, mùi vị đặc trưng của muối tràn đầy khoang miệng. Đầu lưỡi đảo quanh ngón út, hút hết nước dính trên đó mới nhả ra. Mà Lập Hạ lúc này đã hóa đá rồi, cậu như thế nào lại quên mất nơi đây không phải Trái Đất, vừa rồi chính mình có phải là não rút hay không mới để cho Ân Tư Đặc ngậm lấy ngón tay, cái cảm giác quỷ dị như bị điện giật khi ngón tay bị mút, đến tột cùng là muốn nháo cái gì a.