Sau động đất, nhà ở được quy hoạch lại một lần nữa, hiện tại bộ lạc nhìn rực rỡ hẳn lên. Lấy khoảng đất trống làm trung tâm, những ngôi nhà chỉnh tề được sắp xếp theo những vòng tròn dần khuếch tán ra ngoài, ngoài cùng lại dùng gạch xanh dựng lên một vòng tường vây khổng lồ, hai hướng đông tây mỗi hướng có một cửa lớn bằng gỗ dày nặng đi thông bờ biển và phía sau núi, thuận tiện cho việc đi lại, khu đất nằm giữa tường vây và nhà ở trở thành ruộng đồng trồng trọt, ruộng công cộng bên kia bờ sông lúc trước cũng được quây vào bên trong tường vây, so với bộ lạc tùy tiện kiến tạo trước đó, hiện tại có thể nói vừa an toàn lại vừa có thể gieo cấy, có nhà ở lại có nguồn nước, không những khiến bộ lạc tốt hơn lại còn đảm bảo được tính an toàn. Bên ngoài tường vây di dời về trồng một tầng dây leo sỉ mị, vòng xung quanh còn khơi thông con kênh nhỏ tương tự như sông đào bảo vệ thành, bây giờ đang tại mùa khô sau, tuy lương thực đã đầy đủ, nhưng thời đại này, đồ ăn càng nhiều vẫn càng có cảm giác an toàn hơn, nhiệm vụ thiết yếu hiện tại của bộ lạc chính là ra ngoài săn bắn thu thập nguyên liệu nấu ăn cho mùa đông, cho nên không thể phân ra nhân thủ dư thừa để khơi thông kênh rạch, chỉ dựa vào giống cái cũng không phải chuyện ngày một ngày hai có thể làm xong, vì vậy kênh rạch vẫn là tạm thời dùng để nuôi cá cùng gieo trồng lúa nước làm chủ. Những hạt giống nảy mầm từng mầm từng mầm được gieo xuống. Ngoại trừ hai mẫu đất ruộng công cộng trước kia, bộ lạc lại khai khẩn ra tầm mười mẫu gieo trồng tiểu mạch. Để tiện quản lý, Lập Hạ tính theo đầu người cho toàn tộc nhân bộ lạc phân chia khu vực phụ trách, mỗi người chịu trách nhiệm một mảng, như vậy việc chăm sóc cũng nhanh chóng hơn. Động đất khiến một bộ phận hạt tiểu mạch thu hoạch trước đó bị tổn thất, Lập Hạ lại từ trong không gian đổi ra một chút, miễn cưỡng vừa đủ dùng gieo trồng, chỉ cần đợi đến năm sau là có thể gặt hái được. Lập Hạ thế nhưng lại có thể để hạt giống lúa nước nảy mầm, Lập Hạ chỉ biết phải cấy mạ vào trong ruộng nước thôi, cuối cùng trực tiếp đem mạ ném vào con kênh nông mới đào bên ngoài tường vây, có thể lớn lên hay không liền xem thiên ý đi, chẳng phải lúa nước bên hồ ngoài bộ lạc không có ai trồng vẫn tự mình trưởng thành đấy sao. Trước khi mùa tuyết rơi tới, động vật trong rừng vì muốn tích trữ năng lượng qua mùa đông, nên mỗi con ăn đến một thân to béo mập mạp, thú nhân đã nhân mấy ngày nay mà gấp rút thời gian đi ra ngoài săn bắn, con mồi lục tục vận chuyển về bộ lạc chỉ có nhiều không có ít. Những năm trước, con mồi một đằng săn bắt một đằng hư thối, thật sự lưu trữ được đến tuyết quý cũng không còn nhiều, điều này cũng là nguyên nhân khiến tất cả mọi người tại mùa tuyết rơi luôn bảo trì trạng thái đói khát, thậm chí còn có người vì vậy mà chết. Năm nay bất đồng, may mắn có Lập Hạ dạy mọi người dùng muối ướp thịt mới có thể tại trước lúc con mồi hư hỏng đem chúng ướp muối hết. Nhìn phòng hội nghị chất đầy từng đống thịt muối, mỗi người trong bộ lạc đều cười đến không thấy đại lục đâu. Bên trong hai mẫu ruộng công cộng kia, trừ dùng để trồng phốc bặc bình thường giống cái ăn ra, còn gieo hạt giống bắp cải trắng thời gian thu hoạch ngắn hạn mà Lập Hạ tặng cho. Thông qua tuyên truyền của Tất Tháp, trình độ nấu nướng trong bộ lạc đã tăng lên trên diện rộng, cây thuốc phát hiện ở chỗ Mạc Lâm Đạt có hình dáng hư hư thực thực giống cây hành paro cũng được Lập Hạ chứng minh là đúng, hiện giờ trong sân mỗi nhà đều trồng nó. Đất trống trung tâm bị giống cái chiếm lĩnh, mấy ngày hôm trước các thú nhân đi thu hoạch bắp ngô từ trong rừng rậm về, hiện tại trên đất trống tràn đầy bắp ngô đã lột vỏ để phơi nắng. Nhóm giống cái tốp năm tốp ba cười cười nói nói tụ tập cùng một chỗ tách hạt ngô. Hai tay mỗi tay cầm một bắp giao nhau thành hình dấu +, xoay tròn cổ tay lợi dụng sự ma xát tạo lực lớn khiến hạt ngô rơi khỏi lõi ngô. Hạt ngô đã tách tốt được trải dàn ra một bên để phơi nắng, số hạt đã phơi tốt được bỏ vào giỏ cất trữ hoặc đem đi xát thành bột. Đối với cháo ngô mà Lập Hạ nhắc tới, mọi người vẫn rất ngóng trông. Còn một tháng nữa thôi sẽ tới mùa tuyết rơi, Lập Hạ cảm thấy có lẽ đây chính là thời điểm thích hợp lần thứ hai đi thăm dò một vòng xung quanh bộ lạc, tuy dã thú lúc này so bình thường hung mãnh chút, nhưng đây cũng là mùa thu hoạch, nếu có thứ gì mới được cậu  phát hiện ra thì cũng là một chuyện rất có lời cho bộ lạc. Sau khi thương lượng một phen với tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc, trong tộc phái ra một bác thú nhân lớn tuổi có kinh nghiệm dày dặn, cùng theo chân bọn cậu đi tìm kiếm, đem Á Địch gửi chỗ Tô Bỉ nhờ cậu ta chăm sóc, sáng sớm ngày hôm sau ba người liền xuất phát hướng phía bên ngoài bộ lạc. Bác Khắc La đối Lập Hạ có thể làm ra nhiều thứ như vậy đã sớm tò mò từ rất lâu rồi, lần này có thể cùng đi theo nói không chừng tại thời điểm không chú ý lại có thể phát hiện ra thứ mới đó, hiện tại gặp được Lập Hạ không kiêu căng như trước liền càng thấy vui mừng. Mặc áo giáp mềm mỏng được bện tốt bằng dây leo sỉ mị, bác Khắc La gạt cỏ mở đường, Lập Hạ đi ở giữa, Ân Tư Đặc chặn hậu, ba người không nhanh không chậm đi về phía trước, Lập Hạ càng là thỉnh thoảng quan sát thực vật bốn phía. Phương hướng bọn cậu lựa chọn lần này là phía Nam, phía Tây bộ lạc có cây ngô cùng lúa mì nên đã bị tộc nhân thăm dò qua nhiều lần rồi. Mặt trời cao cao treo trên bầu trời tỏa ra nhiệt độ nóng bức, có điều bọn cậu càng lúc càng thâm nhập vào sâu trong rừng rậm thì chút ánh sáng kia liền càng ngày càng yếu đi, tuy không đến mức tối đen không thể nhìn thấy đường đằng trước, nhưng dựa vào lượng ánh sáng ít ỏi len lỏi qua tầng lá không đủ để tạo ra nhiệt lượng, vẫn khiến cho người cảm thấy cực kỳ áp lực. Tại sau khi tiến vào khu rừng, bác Khắc La để mọi người đề cao cảnh giác, Lập Hạ giơ bó đuốc được hai người kẹp tại giữa mà tiếp tục đi lên phía trước, ngoại trừ thanh âm loạt xoạt do chân giẫm lên lá rụng khô héo trên mặt đất, thì rừng rậm xung quanh lại yên tĩnh một cách thần kỳ. Loại tình huống này, mọi người đều thường nghĩ tới có thể xung quanh có dã thú các thứ, nhưng ta là xuyên việt đó a, trải qua sự tuyên truyền của TV điện ảnh, đặc biệt nước R là ví dụ đệ nhất, tại hoàn cảnh u tĩnh này, hiện tại trong đầu Lập Hạ nghĩ tràn đầy đều là quỷ a quái a các loại này nọ. Càng nghĩ càng thấy sợ, Lập Hạ không khỏi dán sát thân thể vào Ân Tư Đặc đằng sau. “Không sợ.” Váy mỏng dưới thân bị nắm lấy, Ân Tư Đặc thấy tay Lập Hạ có chút phát run liền nhẹ giọng an ủi. Bả vai được bao trùm bởi một đôi tay ấm áp, tâm Lập Hạ cũng dần buông lỏng, khiến cho bản thân không suy nghĩ về hướng phương diện kia nữa. “Có động tĩnh, chú ý!” Bác Khắc La trước tiên bày ra tư thế phòng ngự nhìn về phía Tây Nam, lời bác vừa dứt, một tiếng dã thú rống rõ to lập tức từ xa xa truyền lại. Ân Tư Đặc cũng lập tức kịp thời phản ứng, nửa hóa thú ra hai chi trước đem Lập Hạ bảo vệ sau lưng, còn nhỏ giọng dán tại bên tai Lập Hạ dặn dò, vạn nhất có cái gì không đúng liền tự mình tiến vào không gian. Hơn một phút đồng hồ ngắn ngủi, Lập Hạ đã có thể nghe thấy thanh âm của thứ đuổi về phía bọn cậu, tiếng bước chân dồn dập mất trật tự cùng tiếng lá rụng bị giẫm nát, âm thanh “răng rắc” của những cành cây khiến tim người thình thịch đập rộn lên. “Là Ban Tư Long, có hai con!” Bác Khắc La cảm nhận được hơi thở của Ban Tư Long mà nói. Nhắc tới Ban Tư Long, cái con dã thú sở hữu tiếng hô hấp vừa thô vừa to chỉ mỗi nó có kia, muốn nhận sai cũng thực khó. Càng ngày càng gần rồi, trong rừng rậm phía trước lòe ra một thú nhân lông màu nâu, trên đỉnh đầu có hai tai tròn, phía sau hắn đuổi theo hai con dã thú xấu xí chảy nước bọt văng tung bốn phía, cơ thịt đùi cường kiện, chân trước ngắn nhỏ co quắp như chân gà cùng hàm răng bén nhọn rậm rạp lóe bạch quang, không một điều không dọa sợ Lập Hạ. Khủng long bạo chúa chính là nó a! Ban Tư Long bộ lạc săn bắn được trước kia, không biết có phải do trùng hợp hay không, mỗi lần tại thời điểm Lập Hạ đi vây xem, con mồi cũng đã được cắt thành các khối nhỏ rồi, cho nên Lập Hạ một lần cũng chưa từng thấy qua bộ dạng thực sự của Ban Tư Long, hiện giờ lại đột nhiên được diện ‘thánh’, tâm dọa ngốc đều có. Thú nhân đối diện hô hoán chạy tới, bác Khắc La cùng Ân Tư Đặc cũng rất nhanh mà thoáng phân tích một chút tình huống trước mắt, sau đó hóa thú nghênh đón trợ giúp đối phương. Dã thú đại lục A Nhĩ rất hung mãnh, giữa các thú nhân đều có được một loại ăn ý, tại trong phạm vi năng lực của bản thân, nếu gặp được người khác lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm tới tính mạng liền sẽ ra tay tương trợ. Con sói lớn màu đen đột nhiên xuất hiện nhiễu loạn tầm mắt Ban Tư Long, bóng dáng màu đen nhanh như thiểm điện tát một vuốt lên mắt của con Ban Tư Long đằng trước, theo tiếng rống to vì đau của Ban Tư Long mà cào ra mấy đạo vết máu trên người nó. Thú nhân tai tròn thấy có người ra tay cứu giúp cũng thoáng thở phào một hơi, nhưng lúc nhìn đến trong nhóm đối phương có một giống cái lại lập tức căng thẳng thần kinh, hắn vốn tưởng rằng bên này chỉ có thú nhân mới chạy tới, hiện tại rõ ràng còn một giống cái lăn lộn ở bên trong, nếu bị thương đến thì thật không xong rồi. “Đón lấy!” Thú nhân tai tròn thừa dịp khoảng trống mà vứt một bọc vải lại đây, rồi lập tức xoay người gia nhập trận chiến. Lập Hạ đang ngớ người nhìn thấy một vệt bóng đen rơi xuống trước mắt liền bị dọa đến giật mình, Ân Tư Đặc kịp thời phản ứng trước Lập Hạ mà vững vàng đón được. Tình hình chiến đấu phía trước đang đến đúng lúc kịch liệt, Ban Tư Long mắt bị mù mất đi khả năng thị giác biến điên cuồng không ít, cái đuôi to và dài quật bồm bộp một trận lên mặt đất, cây cối hơi nhỏ bé chút lập tức bị đánh gãy cong vẹo, cho dù là Lang tộc sau khi hóa thú đề cao tốc độ lên rất nhiều, bác Khắc La tại mỗi lần lại khó khăn lắm mới có thể tránh thoát. Thú nhân tai tròn chống lại một con Ban Tư Long khác, cũng đã hóa thú, gấu lớn màu nâu vung mạnh bàn tay to đầy đặn liên tiếp đánh vào đầu, cổ và các bộ vị tương đối yếu ớt của Ban Tư Long, sức đánh mạnh dọa người, sững sờ khiến Ban Tư Long bị đánh đến cổ nghoẹo sang một bên. Ban Tư Long không cam lòng yếu thế, ngoạc ra miệng lớn kinh người với hàm răng chi chít quay đầu lại cắn một phát, thanh âm va chạm của hai hàm răng đủ để chứng minh sức cắn nó sử dụng lớn đến nhường nào. May mắn gấu lớn tại trước lúc bị cắn trúng kịp thời thu tay. Chứng kiến tình huống bên kia của bác Khắc La không tốt lắm, Ân Tư Đặc muốn đi hỗ trợ, nhưng hắn lại lo lắng Lập Hạ đứng sau lưng. Cuối cùng vẫn là Lập Hạ dùng lý do bản thân có không gian khuyên bảo hắn gia nhập cuộc chiến. Lập Hạ đứng rất xa, toàn thân căng cứng, tùy thời đều chuẩn bị tiến vào không gian. Đột nhiên, bọc vải trong ngực lại nhúc nhích, cả kinh Lập Hạ thiếu chút nữa hất tay quăng nó ra ngoài. Ổn định tâm thần xong, bàn tay Lập Hạ run rẩy sờ lên, ồ? Xúc cảm này, là vải bông thô! Bọc vải được bao vô cùng kín kẽ, sau khi mở ra từng lớp, bên trong đồng thời đạp ra bốn cái chân ngắn lại to lại tràn đầy lông. Giữa đám lông nhung nhung màu nâu là những đệm thịt to bản mềm mại màu hồng nhạt, móng chân màu đen co vào bên trong, trái lại không có sắc nhọn như động vật họ nhà mèo. Theo động tác hai tay Lập Hạ, một cái đầu nho nhỏ cũng lộ ra bên ngoài, cái mõm hơi nhô lên, đôi mắt đen tròn lúng liếng, trên đầu có hai lỗ tai nhỏ hình tròn, trời ạ, là một con gấu nhỏ a! Lập Hạ từ dưới hai nách nâng lên gấu nhỏ xem qua xem lại, điều duy nhất khiến Lập Hạ buồn cười không thôi chính là, một bên mắt của con gấu nhỏ này có một vòng lông trắng cùng dạng với mắt gấu trúc. Bộ dáng tiện cẩu “phiên bản phim ảnh” rốt cuộc là muốn náo cái gì a ~ còn có cái đuôi tròn ngắn tun hủn kia nữa, xúc cảm thật sự rất tốt, lại nhéo nhéo phát. (tiện cẩu: theo mình nghĩ đây chỉ là cách nói yêu mà suồng sã để cảm thán thôi, chứ không phải để chửi) Gấu nhỏ theo tầng tầng bao vải thoát thân ra, thứ đầu tiên đập vào mắt đúng là Lập Hạ. Ôi ôi ôi! Giống cái nha ~ a, sao lại túm cái đuôi của người ta chứ, thật xấu hổ mà, đối với giống đực nhỏ như người ta đã cầu ái rồi, giống cái xinh đẹp, ngươi cũng quá nóng lòng đi, có điều nhìn vẻ ngoài của ngươi, ta cố mà đáp ứng ngươi đó! Bàn chân gấu ngắn ngủn ôm chặt cánh tay Lập Hạ, một đầu lông mao tại trước ngực Lập Hạ cọ qua cọ lại, rất có loại cảm giác đi dắt lừa thuê. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của gấu nhỏ, không thể không nói ngươi gấu gấu nhỏ não bổ quá độ a. Có Ân Tư Đặc gia nhập, bác Khắc La nhẹ nhàng không ít, Ban Tư Long mắt bị mù không đủ gây sợ hãi, rất nhanh gục xuống biến thành thi thể, thú nhân Hùng tộc bên kia cũng sắp chiến đấu đến hồi kết rồi, sau khi hai người gia nhập vào cũng rất nhanh chấm dứt. Đợi tới lúc cả ba xoay người lại liền chứng kiến cảnh tượng gấu nhỏ phá bọc mà ra, ôm Lập Hạ dùng sức cọ xát lại dùng vẻ mặt rối rắm khó xử.