Cất bước một đám thực khách, trời cũng dần tối xuống. Lập Hạ bắt đầu xử lý đậu nành đã thấm nước. Thời điểm thu hoạch, đậu rất tươi mới, hơn nữa vẫn luôn ngâm trong nước cho nở, hiện tại dùng móng tay nhẹ bấm một cái liền lập tức tở ra. Lấy một nửa số lượng để ráo nước, còn lại dùng để xay thành sữa đậu nành. Lại nhờ Ân Tư Đặc đem cối xay đặt lên bàn ăn, Lập Hạ để thùng gỗ ngay phía dưới miệng dẫn cối xay để tẹo nữa hứng sữa. Hai người một người thêm đậu một người xay, dưới sự dịch chuyển quay tròn của cối, sữa đậu nành màu trắng dần dần từ máng cối bằng đá nhỏ giọt xuống thùng gỗ đã chuẩn bị tốt, bởi vì độ cao chênh lệch mà liên tiếp tạo ra bọt. Đậu nành ngâm thêm nước, đủ xay ra hai thùng tràn đầy, lúc này muốn đem sữa đậu lọc qua, khiến cho bã đậu cùng sữa tách rời. Nếu như ở hiện đại thì một bước này của nhà làm đậu rất đơn giản, chỉ cần treo lên đỉnh nhà một giá đỡ dấu +, đem bao lọc đậu có hình khối treo bốn góc tại bốn đầu dấu +, tạo thành một tấm lưới bao rất lớn. Dần dần đổ đậu nành xay vào bên trong bao lọc, mặc cho sữa đậu nành chảy ra khỏi bọc, chảy xuống hũ lớn phía dưới. Đến một lúc nào đó, dùng dụng cụ kẹp lấy bọc cùng bã đậu bên trong, ép sạch số sữa đậu còn sót lại. Thẳng đến khi tất cả sữa được vắt hết sạch, sữa đậu hoàn toàn tách khỏi bã đậu. Lập Hạ căn bản không có thiết bị tân tiến như vậy, cậu chỉ có một cái lưới dây leo được đặc biệt bện ra để loại bỏ tạp chất trong muối, mặc dù không có tác dụng mềm mại như bao lọc đậu, nhưng được cái mắt bện của nó sát sin sít lại với nhau. Lập Hạ lại để Ân Tư Đặc trải lưới dây leo lên miệng bình gốm, dùng tay giữ chặt khiến nó không thể tụt xuống, chính mình thì từng chút từng chút một đổ sữa đậu nành đã được xay tốt vào bên trong. Muốn nói ưu điểm lớn nhất của loài người đó chính là năng lực suy ngẫm rất mạnh, lưới dây leo Lập Hạ dùng để lọc cũng cực kỳ cấp lực, không phụ sự mong đợi mà hoàn thành nhiệm vụ. Bã đậu được lọc ra Lập Hạ cũng không có ý định vứt bỏ, có thể làm bánh bã đậu hoặc viên bã đậu, dầu gì còn có thể để nuôi nấng hai con chim Cổ Lỗ sản xuất trứng cho nhà mình. Công việc còn lại thì là nấu chín đám sữa đậu nành kia rồi, bếp lửa bên dưới lán cỏ vẫn một mực không dập, Lập Hạ sai sử Ân Tư Đặc đem một bình gốm tràn đầy sữa đậu bắc lên kệ, sau đó lại đi tạo ra khung gỗ tẹo nữa ép đậu phụ cho cậu. Bình thường, khung gỗ chúng ta thường thấy đều dùng những tấm gỗ riêng biệt được đóng vào với nhau, nơi đây lại không có đinh sắt gì, Lập Hạ liền để Ân Tư Đặc trực tiếp tìm gỗ mà đào rỗng bên trong, như vậy, số gỗ được đào ra cũng có thể dùng để nhóm lửa, không chút lãng phí. Nhìn Lập Hạ làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy, Ân Tư Đặc không chỉ tò mò đồ vật tên đậu phụ này đến cùng có cái dạng gì, mà còn rất cao hứng, vì hắn có thể tham gia toàn bộ vào quá trình tạo ra món ăn mới, ít nhất sẽ không khiến Lập Hạ một mình bận rộn. Lập Hạ ngồi một bên đem đám bọt nổi lên trong bình gốm vớt hết ra, bên kia bếp lò là một bình đun sữa đậu nành khác đã gạt xong bọt rồi. Nghĩ tới khi nấu sữa đậu, phía trên sẽ kết ra một tầng váng đậu cũng là thứ tốt, Lập Hạ nấu sữa đậu lần này dùng chính là bình gốm duy nhất trong nhà có dạng tương tự cái bồn. Sau khi sữa đậu sôi sùng sục một hồi, Lập Hạ mới loại bỏ bộ phận củi lửa, trước kia nghe nói qua, sữa đậu nành không đun chín sẽ có độc, đại lục A Nhĩ cái gì cũng không có, vạn nhất trúng độc liền ngay cả thuốc giải đều không thể tìm thấy, vì vậy vẫn cẩn thận là trên hết. Sữa đậu nành vừa đun sôi do nhiệt độ rất cao không thể đông lại được, phải đợi tới lúc hơi nguội một chút mới tiến thành bước tiếp theo. Trong quá trình chờ đợi, váng đậu cũng dần thành hình rồi. Nhìn thời điểm không sai biệt lắm, Lập Hạ dùng một cây gậy đã được rửa sạch đem váng đậu vớt ra, chậc chậc, nhìn độ dày của tấm váng đậu này, quả nhiên sữa đậu nành mình làm ra có độ đậm đặc như vậy, mới có thể tạo nên thành quả như này, sữa đậu nành thường được bán ngoài đường lúc trước do thêm quá nhiều nước nên căn bản không kết ra được một tầng váng. Trong lòng Lập Hạ có chút đắc ý, quyết định về sau lại để Ân Tư Đặc tại bộ lạc đổi thêm mấy cái bình miệng lớn trở về. Sữa đậu hạ nhiệt độ là có thể bắt đầu pha nước chát. Lập Hạ đem nước chát đổ vào một cái chén nhỏ, đổ từng chút từng chút một vào rồi dùng thìa quấy sữa, mắt vẫn luôn chú ý đến sự biến hóa của sữa đậu nành. Lại đổ thêm một chút nước chát, quấy thêm một hồi, đến khi cảm giác không sai biệt lắm, cầm đũa chọc vào trong nồi một phát, đũa không ngã xuống, hiển nhiên là đông lại rất tốt rồi. Đây là khâu mấu chốt nhất của nghề làm đậu,  không phải ai cũng có thể làm được chính xác. Từng nhà làm đậu phụ đều có bí quyết của chính mình, không truyền cho người ngoài, bởi vì càng có nhiều người biết làm cái này, bát cơm của mình cũng sẽ khó kiếm. Lập Hạ không khỏi một lần nữa cảm thán mạng lưới internet cường đại cùng sự anh minh thần võ của bản thân. Nếu không có lần tìm kiếm kia, làm đậu phụ cái gì, chỉ có thể trơ mắt mơ tưởng mà không có biện pháp a. Cầm nắp bện bằng dây leo đóng miệng bình lại, trước kia Lập Hạ ở nhà có thử dùng lacton để làm tào phớ, điểm tốt chính là có thể làm nhanh hơn tốc độ thành hình. Xem những nhà bán đậu phụ trên đường kia, còn không phải một thùng một thùng óc đậu. Đợi một hồi lâu, sữa đậu nành đã ngưng thành những khối nhỏ, nước bị tách rời ra, trên mặt nước nổi lơ lửng đừng đóa từng đóa hoa đậu trắng nõn, lúc này có thể ép đậu vào khuôn rồi. Trời đã hoàn toàn đen, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách trên mặt đất kéo dài không dứt. Nhìn hoa đậu nóng hổi vừa ngưng kết ra, ngửi hương thơm ngào ngạt, Lập hạ múc cho mình cùng Ân Tư Đặc mỗi người một bát, dù sao cũng không có thiếu đâu, thả thêm chút muối cho ít sa tế, ăn vào miệng nóng hầm hập không cần nhai có thể trực tiếp nuốt xuống luôn, khoang miệng lưu đầy mùi thơm. Nơi đây không phải thành thị, không có ban đêm phồn hoa. Toàn bộ bộ lạc thập phần yên tĩnh, trong đêm mưa như thế này, hầu hết tộc nhân đều đã đi ngủ. Giờ khắc này nghỉ tay, thói quen ngủ từ sớm đã sớm dưỡng thành, Lập Hạ bắt đầu há miệng ngáp, so với việc ngồi bận bịu dưới lán bếp, Lập Hạ càng muốn vùi trong ổ chăn nghe mưa rơi. Bởi Lập Hạ lười, nên Ân Tư Đặc dị thường hưng phấn vì có thể tự tay làm ra đậu phụ, đã lên tư thế chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Đến bước này, muốn đem đậu phụ làm ra thật tốt, nhất định phải nhân lúc đậu hoa còn nóng trút vào lòng khuôn gỗ đã đào rỗng từ trước. Dưới chỉ đạo của Lập Hạ, Ân Tư Đặc trải một tầng lưới dây leo được bện rậm rạp lên khuôn gỗ, sau đó đem hoa đậu múc từng chút vào bên trong lưới dây, bộ dạng Ân Tư Đặc một tay cầm muôi múc hoa đậu, một tay đỡ phía dưới, cẩn thận từng li từng tí, khiến Lập Hạ cảm thấy hắn vừa nghiêm túc lại vừa buồn cười. Chính là một người như vậy, mỗi lần ăn cơm một hột cơm cũng sẽ không làm rớt, hắn nghiêm túc đối đãi với đồ ăn là điều mà người trong xã hội hiện đại không cách nào tưởng tượng ra được. Nước ào ào chảy ra khỏi lưới dây, đợi Ân Tư Đặc múc xong hoa đậu cũng vừa vặn tràn đầy một khuôn. Vì kích cỡ lưới dây leo dùng để loại bỏ tạp chất trong muối rất lớn, nên sau khi khuôn đã đựng đầy, liền trực tiếp dùng cách tương tự như gấp quần áo mà đem hoa đậu bọc lại, đè lên một tấm ván gỗ, bên trên thả vài hòn đá dùng sức ép, như vậy quá trình làm đậu phụ liền hoàn thành. Thời gian đè đá ngắn hay dài quyết định đến trình độ non hay già của đậu. Nhìn trời đã tối như mực, Lập Hạ hướng phía Ân Tư Đặc phất phất tay, ra hiệu với hắn sáng sớm mai lại đi nhìn. Sau đó liền xông đi vội vàng rửa mặt mà lăn lên giường. Ân Tư Đặc nhìn một loạt động tác của Lập Hạ, cười nhẹ ra tiếng, sau lại có chút đau lòng, tiểu giống cái của hắn đã sớm mệt rồi a. Hôm nay lại là nấu cơm lại làm đậu phụ, bình thường giờ này đã sớm đi ngủ. Tuy Lập Hạ cả ngày ồn ào nói muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, nhìn tựa như là thèm, nhưng trong lòng hắn biết rõ, chẳng qua là vì Lập Hạ nhớ nhà thôi, nhớ ngôi nhà mà cậu vĩnh viễn không thể quay trở về, chỉ có thông qua phương thức này mới vơi bớt được hoài niệm. Hơn nữa, chính vì mong muốn đó, mà bộ lạc Lang tộc mới có nhiều đồ ăn mới như vậy. Nếu như không thể trở lại quê hương, vậy cũng chỉ có thể đem nơi ở hiện tại biến thành bộ dáng đồng dạng với nó. Rửa xong mặt, Ân Tư Đặc dập đi bếp lửa dưới bình gốm luộc đậu tương, mới chậm rì rì về phòng. Trong phòng không có một tia sáng, nhưng thân là thú nhân, Ân Tư Đặc vẫn có thể thấy được Lập hạ nằm trên giường. Vốn tưởng cậu đã ngủ rồi, ai biết được người nọ còn ôm chăn da thú lăn qua lăn lại trên giường. Lập Hạ vốn muốn ngủ đấy, nhưng đại não vẫn chưa thoát khỏi sự hưng phấn vì làm ra được đậu phụ. Nghĩ tới đậu phụ, nghĩ tới những đồ vật thu hoạch trước đó, lại nghĩ đến những phát triển mai sau, Lập Hạ càng không buồn ngủ chút nào. Thấy Ân Tư Đặc đi đến cậu liền có mục tiêu để thổ lộ. “Ân Tư Đặc, chúng ta hiện tại đã có đồ ăn ngon rồi, về sau sẽ lại có nhà để ở, nhà a, chính là…” Ân Tư Đặc quỳ lên giường, nửa thân thể bao phủ bên trên Lập Hạ, hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn đôi môi bởi vì hưng phấn mà lải nhải không ngừng của Lập Hạ, nó lúc đóng lúc mở phảng phất như có ma lực cực lớn hấp dẫn hắn đi tìm tòi nghiên cứu. Chủ nhân miệng nhỏ sở hữu hai gò má hồng nhuận, hai mắt tựa như bảo thạch mà lóe sáng quang mang. Ân Tư Đặc tựa như bị quyến rũ, cúi đầu xuống giam cầm đôi môi kia. “Em có tinh thần như vậy, không bằng chúng ta tiếp tục thảo luận đề tài sáng sớm nay đi, có liên quan tới chủ đề yêu thích” lúc nói chuyện vẫn không quên nhẹ nhàng gặm cắn hai cái. Lập Hạ đang nói đến cao hứng, nụ hôn đột nhiên xuất hiện giống như ấn tới nút nguồn mà khống chế thanh âm của cậu. Hô hấp ấm áp phất lên mặt ở ngay gần dường như đã được hòa quyện vào nhau, khiến cho tim cậu đột nhiên đập lậu một nhịp rồi nhanh chóng gia tốc. Còn chưa phản ứng kịp liền nghe được những lời Ân Tư Đặc nói, thanh âm của hắn trầm thấp, bên trong còn pha chút yêu thương, lại mang theo một loại quyến rũ nồng đậm. Loại ngữ khí này thật giống như bác sĩ tâm lý đang hướng dẫn cho bệnh nhân thổ lộ ra bí mật, an tâm lại nguy hiểm dị thường. Cậu lập tức nghĩ tới chuyện sáng nay, buổi sáng cậu còn tỏ tình đây. Lập Hạ lập tức đỏ mặt, lúc đó nói còn không cảm thấy thế nào, nhưng bây giờ nhớ tới lại ngượng ngùng, sao có thể nói ra những lời như vậy chứ. Ân Tư Đặc không bỏ qua sự thẹn thùng thoáng hiện trên mặt Lập Hạ, ngược lại càng thêm vui vẻ mà hôn đến hăng say. Đôi tay ôm lấy vai Lập Hạ dần dần di chuyển xuống, bàn tay ấm áp rộng lớn bắt đầu làm loạn bốn phía trên cơ thể Lập Hạ. Bắt đầu từ hai gò má, vuốt dọc theo đường cong thân thể, ngón cái xát qua bờ môi, đầu ngón tay dính lấy nước miếng chưa kịp nuốt xuống bởi nụ hôn. Ngón tay một đường hướng xuống, cần cổ thon dài mảnh khảnh của Lập Hạ trong mắt Ân Tư Đặc cực kỳ ưu nhã, bị ngón tay phất qua, khiến hầu kết nho nhỏ nhấp nhô cao thấp, tần suất gần như muốn hòa làm một với nhịp tim. Ân Tư Đặc dịu dàng hôn tỉ mỉ lên xương quai xanh của Lập Hạ, tại trên da ấn xuống một đóa lại một đóa ẩm ướt. Dưới áo da thú lộ ra bả vai mượt mà của Lập Hạ không khắc nào không khiến cho Ân Tư Đặc nhớ thương. Tay to lớn xâm nhập vào bên trong áo da thú, một tấc một tấc vuốt phẳng da thịt mềm mịn. Lập Hạ nhích người dời đi, giống như chỉ cần làm vậy là có thể né tránh Ân Tư Đặc đòi lấy. Ân Tư Đặc chặn lại eo Lập Hạ, nhẹ nhàng kéo một phát, hành động trước đó của Lập Hạ liền trở nên uổng phí rồi, hơn nữa còn bị thẳng thừng ép xuống phía dưới thân thể Ân Tư Đặc. Áo da thú rộng thùng thình từ bỏ nhiệm vụ che chắn của nó, bị đẩy lên xúm lại dưới nách Lập Hạ, một mảnh ngực trắng nõn cùng vòng eo mềm dẻo đến không tưởng tượng nổi, lộ ra không sót chút gì dưới cái nhìn chăm chú của Ân Tư Đặc.