Ngõa Nhĩ Đặc sau khi từ nhà Ân Tư Đặc trở về vẫn một mực ở trong phòng không đi ra ngoài, điều này làm giống cái nhà ông – Tất Tháp – nghi hoặc không thôi. Không phải đi ăn cơm ư, tại sao lúc về lại mặt đầy tâm sự. Bộ bị khi dễ hở? Này căn bản không thể xảy ra a, chỉ bằng dáng người cường tráng tựa như gấu của Ngõa Nhĩ Đặc nhà mình, không đi khi dễ người khác, người khác còn phải vụng trộm vui mừng ý chứ. Mà hai đứa nhỏ nhà Ân Tư Đặc kia đều rất tốt, Ân Tư Đặc không cần phải nói, còn Lập Hạ, tuy trước kia không hiểu chuyện ưa thích hồ nháo chút, nhưng hiện tại không phải sửa rồi sao? Dù cho lúc trước Lập Hạ theo đuổi Ngõa Cách con ông để ông thấy có chút phiền, nhưng làm một vị trưởng bối, một tẹo tâm bao dung vẫn phải có chứ. Tất Tháp bưng nước đi đến bên Ngõa Nhĩ Đặc định nói gì đó, Ngõa Nhĩ Đặc ngẩng đầu lên nhìn thấy Tất Tháp liền một tay kéo ông ôm vào trong lòng, còn cố ý làm bản mặt chịu ủy khuất to lớn, há mồm nói, “Tất Tháp bảo bối, Lập Hạ khi dễ ta!” Vẻ mặt vặn vẹo khi đó đem bầu bạn Tất Tháp tương cứu ông trong lúc hoạn nạn, bị sét đánh tươi sống. Nội tâm Ngõa Nhĩ Đặc không giấu được, một mạch thổ lộ, đem chuyện ngày hôm nay nghe, thấy được tại chỗ Lập Hạ nói ra toàn bộ, cuối cùng còn dùng mặt cọ xát cọ xát vào ngực Tất Tháp, đây đang ở nhà của mình, tộc trưởng uy nghiêm bình tĩnh cái gì đều là mây bay mây bay, gạt hết sang một bên. Vẫn là Tất Tháp nhà mình đáng yêu nhất, nhìn xem bộ dạng rắm thúi kia của Lập Hạ nhà Ân Tư Đặc hôm nay. Thú Thần sao lại vừa ý nó chứ, hừ! Tất Tháp biết ngọn ngành xong, ngược lại lại không như giống đực nhà mình suy nghĩ nhiều như vậy, ở trong mắt ông, Lập Hạ có thể tìm được nhiều chủng loại đồ ăn như thế thì nhất định là sứ giả của Thú Thần, không thể nghi ngờ, bằng không trên đại lục A Nhĩ nhiều người như thế, sao lại không có một ai có thể phát hiện ra trước Lập Hạ chứ. Xét thời gian không đợi người, mới sáng sớm ngày hôm sau, tộc trưởng liền thông qua tiếng rống loài thú đem toàn bộ tộc nhân – thú nhân, giống cái, tụ tập tại khoảng đất trống trước bệ đá trong bộ lạc – bình thường dùng để thương nghị. Đợi tới khi Lập Hạ ngủ đến mơ mơ màng màng có mặt, được Ân Tư Đặc ôm đi một đường, trên đất trống đã đứng đầy người dân trong bộ lạc. Giờ khắc này mảnh đất trống cực ồn ào ầm ĩ, thành viên trong đội săn bắn chuẩn bị ra ngoài đi săn là những người đến đầu tiên, sau đó chính là thú nhân độc thân, cuối cùng đến đều là giống cái đã kết hôn, bọn họ đa phần không có tinh thần được thú nhân nhà mình ôm vào lòng dỗ dành, giống cái có tinh thần hơn chút thì cùng tụ một chỗ mà líu ríu nói chuyện, thậm chí còn có giống cái vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự như trước tại trong ngực bầu bạn nhà mình. Còn có một ít bé thú nhân nhao nhao biến thành hình thú chơi đùa vồ bắt dưới đại thụ. Mọi người cũng không biết tộc trưởng vì cái gì mới sáng sớm đã triệu tập tất cả tộc nhân lại. Ngõa Nhĩ Đặc sau khi thấy mọi người đã tới đông đủ, lại dùng một tiếng thú rống để tất cả an tĩnh lại. Tại dưới ánh nhìn chăm chú của số lượng lớn tộc nhân, Ngõa Nhĩ Đặc trầm giọng mở miệng. “Thú Thần ở trên! Chúng ta tôn ngài là Thần. Nguyện ý chỉ của ngài hành động trên mặt đất, hoặc bay cao lên bầu trời. Dạy chúng ta sinh tồn, dạy chúng ta phát triển, hết thảy quang vinh cùng ngài tồn tại.” Nhìn một đám tộc nhân thần sắc nghiêm túc, trang trọng phía dưới bục đá, Ngõa Nhĩ Đặc nhẹ gật đầu, lại đảo mắt lườm Lập Hạ đang được Ân Tư Đặc ôm vào lòng mà xát nước miếng, nói tiếp, “Thú Thần truyền xuống Thần dụ (ý của Thần), từ hôm nay ban cho chúng ta ẩm thực hàng ngày, cũng phái sứ giả xuống dạy bảo truyền thụ. Lập Hạ, ngươi đến.” Nếu như nghe thấy nội dung của Thần dụ khiến cho mọi người kích động, thì khi biết sứ giả của Thần là Lập Hạ, toàn bộ sôi trào. Các thú nhân biết về sau sẽ có thức ăn mới, nguyên một đám lập tức tinh thần phấn chấn, hận không thể ngay hiện tại lấy tới tay mang về cho giống cái nhà mình ăn, ngược lại không có vì Lập Hạ là sứ giả của Thần mà bất mãn gì, đều là người trong bộ lạc mình chứ đâu; còn giống cái, thật sự muốn cái gì có thể nói cho thú nhân biết để giúp một tay, bọn hắn sẽ nhất định bỏ hết toàn lực mà đi làm, đây đối với những kẻ vẫn ra ngoài săn bắn là không có bất cứ trở ngại gì; mà phản ứng của đám giống cái bọn họ đều giống nhau. “Tại sao lại là y a, y có gì tốt mà Thú Thần có thể chọn trúng y.” “Lập Hạ không tệ a, ngươi xem, chiếu, giỏ của chúng ta đều là cậu ấy dạy đó, nếu như không có cậu ấy, còn ai có thể nghĩ ra cách làm những thứ này.” “Ngươi đã quên y là người như thế nào ư, hiện tại y lại trở thành sứ giả Thú Thần, không biết còn muốn càn rỡ đến mức nào nữa đây.” “Đúng vậy a đúng vậy a. Ta nghĩ về sau chúng ta vẫn đừng tới gần y.” “Lập Hạ? Mẫu phụ, ta sợ, trước kia y hay dùng tay đâm đầu ta, ô ô ô ~~~” “Các ngươi quản nhiều như vậy làm gì, Thú Thần tự có đạo lý, dù sao có ăn là được.” Lập Hạ bị điểm danh lên bục đá, coi như không có đôi tai linh mẫn cũng bị đủ loại tiếng nghị luận cường ép tràn vào. Giờ phút này cậu chỉ có thể hướng lên bầu trời trợn trắng mắt mà nhìn. Lão già đại thần xuyên việt chết tiệt kia, ngươi nói ngươi cho ta xuyên đến trên người người nào không tốt, hoặc trực tiếp để cả thân thể ta xuyên theo tới đây luôn, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại nhập vào cái thể xác rách nát này. Lập Hạ không thể không lại một lần nữa nhận thức trình độ khiến người chán ghét của nguyên chủ thân thể, đổi một cái hạn cuối mới, đến ngay cả bé giống cái y cũng không buông tha cho. Nghĩ tới đây Lập Hạ lại không khỏi cám thán năng lực hành động của thú nhân không phải nhanh bình thường a, cậu vừa tại ngày hôm qua nói rõ cho tộc trưởng về đồ ăn mới, vốn cho rằng ông ta còn phải cân nhắc vài ngày, ai biết lúc này mới là ngày hôm sau đã làm ra quyết định rồi. Trời còn sớm như vậy, bình thường thời điểm này mình vẫn đang ngủ ngon lành cành đào lắm. Đưa tay dụi hai mắt bởi vì ngáp mấy lần liền mà ép ra nước mắt sinh lý, đón nhận các loại ánh mắt tựa như laser quét tới kia khiến Lập Hạ không ức chế nổi mà run rẩy, cậu lúc này mới ý thức được tất cả mọi người ở đây đang nhìn chằm chằm cậu, thời điểm trước khi xuyên việt cũng chẳng qua là một tên trong đội ngũ trạch nam, lúc đi học, chức vị tổ trưởng nhỏ nhoi đều chưa từng một lần đảm nhiệm, ở đâu có thể dưới ánh mắt nhiều người đang nhìn như vậy mà phát biểu a. Nhìn hơn bốn trăm người đông nghịt dưới bục đá, Lập Hạ chỉ có thể không ngừng tại trong lòng làm tâm lý kiến thiết, bọn họ đều là khoai tây, bọn họ đều là củ cải trắng… Không cẩn thận nhìn tới một bên bục đá, Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt xuyên qua tầng tầng đám người lách đến hàng thứ nhất, xung hướng cậu khẩu hình miệng cố lên, thậm chí Mạc Lâm Đạt còn làm một mặt quỷ về phía Lập Hạ. Mà Ân Tư Đặc vẫn đứng tại góc, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú chính mình. Chứng kiến hai bạn tốt duy nhất cùng người yêu của chính mình ủng hộ mình như vậy, trong lòng Lập Hạ trái lại thoáng thả lỏng xuống. Bản thảo phát biểu cái gì hiện tại đi lập phỏng chừng cũng không kịp nữa rồi, thêm nữa ở đây căn bản không có giấy bút, vẫn là theo những lời của tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc lúc nãy mà tiếp tục bịa chuyện thôi. Lập Hạ hắng giọng một phát “Thú Thần ở trên! Trở thành sứ giả Thú Thần ta thật cao hứng, ta sẽ đem những điều Thú Thần chỉ bảo cho ta biết, toàn bộ truyền dạy cho mọi người. Trong rừng rậm ngoài biển khơi đều có những nguyên liệu nấu ăn mới cho chúng ta…” Quả nhiên, tại thời điểm nhắc tới biển gần như tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, nhưng điều Lập Hạ thật sự không ngờ tới chính là, thậm chí có chút thú nhân cùng giống cái kích động tới mức gần như xông lên cùng một lúc muốn đánh đập cậu. Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ liếc nhau đều cảm thấy không ổn, nhao nhao xông lên phía trước túm ra một giống cái đang lôi kéo Lập Hạ. Ân Tư Đặc xông lên trước tiên ngăn trở lại thú nhân, Tất Tháp cũng đứng một bên đẩy Ngõa Cách con mình đi ngăn cản những thú nhân nổi giận. Trong lúc lôi kéo, Lập Hạ không biết bị ai đẩy, đầu nặng nề đập lên tảng đá phát ra tiếng “cốp” trầm đục, máu đỏ tươi từ trên đầu cứ như vậy mà uốn lượn chảy xuống, tạo thành những vết tích rơi trên mặt đất. Ân Tư Đặc thấy vậy mắt như muốn nứt ra, không thèm để ý tới chân tật của mình mà biến thành thú hình nhảy lên bục đá, đem Lập Hạ ngăn ở phía sau, thân thể sói màu bạc to lớn thoáng phục thấp xuống, toàn bộ lông trên cơ thể nổ tung dựng đứng lên, đuôi không nhúc nhích thân banh thẳng, cái mũi màu đen ướt át nhăn lại, răng nanh lộ cả ra ngoài, trong cổ họng còn phát ra tiếng gầm rú uy hiếp. Một vài thú nhân dưới bục đá cũng đã nhao nhao biến thân bảo hộ Lập Hạ cùng Ân Tư Đặc vây lại trung tâm, vừa chạm vào nhau liền chiến đấu. Tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc nổi giận, cậu ta đang đứng ngay trên bục có được hay không, dám đối đãi sứ giả Thú Thần như vậy, chẳng lẽ đám thú nhân này không sợ Thú Thần giáng tội?! Trong chớp mắt, một con lang to lớn có lông màu nâu xuất hiện tại trên bục đá, hơn nữa còn nhanh chóng nhảy về phía vòng vây sói kia, Ngõa Nhĩ Đặc nhảy đến nhào vào một con sói màu đen, cắn xé cũng đều nhằm chỗ hiểm. Con sói đen này đúng là một trong những thú nhân có tâm tình kích động lúc trước. Trận đánh nhau hoàn toàn có xu thế nghiêng về một phía, bị Ngõa Nhĩ Đặc không ngừng công kích, toàn thân đều là vết thương, không đến một hồi liền biểu thị đầu hàng. Nương theo từng tiếng kêu rên, trên mặt đất nhiều hơn một đám thú nhân bị thương. Ngõa Nhĩ Đặc gầm dài một tiếng tràn ngập tức giận gọi về thần trí đám thú nhân, giống cái cùng con non cũng đều im bặt lạnh run mà nhao nhao trốn sau lưng thú nhân. Hậu tri hậu giác, các thú nhân mới ý thức được hành vi vừa rồi của bản thân đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng cỡ nào. Không nói gì đến sứ giả Thú Thần, chỉ cần là giống cái thôi, bọn hắn cũng đã không được động thủ với Lập Hạ. Điều này với một gã giống đực mà nói là một sự sỉ nhục. Lại càng không cần nhắc tới hiện tại Lập Hạ còn là sứ giả Thú Thần. Chuyện này đồng nghĩa với việc đại biểu bọn hắn bất kính đối với Thú Thần. Nghĩ tới đây, nguyên một đám giống đực từng biến thân đều trắng bệch cả mặt. Lập Hạ tại thời điểm các thú nhân cùng một lúc biến thân liền mộng rồi, cậu đã quên mất kia là những thú nhân, chỉ có thể nhớ rõ mình bị một đám sói vây đánh, lúc trước xem phim tài liệu về thế giới động vật đều không thể tạo được cảm giác sởn hết gai ốc như hiện tại chính mình được sống sờ sờ mà trải nghiệm. Những con sói trước mắt đó, đôi mắt chúng mang theo xa cách, đề phòng, tàn nhẫn; cái miệng có hàng răng nanh trắng ởn nứt ra một cái mồm lớn như bồn máu, phảng phất một giây sau liền không cố kỵ gì mà nhào tới, mở ra hàm răng sắc bén điên cuồng cắn xé… Miệng vết thương trên đầu Lập Hạ thình thịch nảy lên đau đớn, huyết dịch tựa như sôi trào, va đập vào nhau trong huyết quản. Máu tươi sền sệt chảy qua mí mắt, dường như nặng nề áp lên lông mi khiến cậu không thể thấy rõ sự vật trước mắt, tay Lập Hạ theo bản năng mà nắm chặt lấy thứ trong tay, tựa như đây là cọng rơm rạ cuối cùng. Cậu không thể chết được, cậu phải trốn đi. Đúng rồi, cậu còn có không gian, trốn vào trong không gian, trốn vào trong không gian, không còn ai có thể gây thương tổn làm hại cậu nữa! Ân Tư Đặc bị Lập Hạ liều mạng níu lấy lông, là người đầu tiên phát hiện Lập Hạ không ổn, quay đầu chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, ánh sáng trong đôi mắt tan rã, máu đỏ tươi trên đầu tại sắc mặt làm nền nổi bật lên vẻ đẹp khác thường. Thân thể mảnh mai nhỏ yếu run lẩy bẩy tựa như cái sàng, biên độ càng lúc càng lớn, cơ hồ không có xu thế dừng lại được. Ân Tư Đặc vội vàng biến thành hình người, xông về phía trước đem Lập Hạ chặt chẽ ôm vào trong ngực, chân tay tiểu nhân nhi trong lòng lạnh buốt, phía sau lưng cũng bị một tầng mồ hôi lạnh túa ra ướt sũng, lúc ôm lấy còn có thể thấy sự trơn trượt. Ngay tại thời khắc này, một chuyện đã xảy ra khiến mọi người ngoài ý muốn. Chỉ thấy hai người đang ôm nhau kia đột ngột hư không tiêu thất rồi. Hai người sau khi biến mất đương nhiên đều không có tâm tình gì đi chú ý toàn bộ tộc nhân, tại lúc hai người không thấy mà cùng nhau trắng bệch cả mặt.