Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 54
Lão thượng thư là một lão nhân râu tóc toàn bộ đều khỏe mạnh, lộ ra khuôn mặt rất là nghiêm túc, hẳn là thuộc loại không thường cười với người khác, hai mắt cũng sáng ngời hữu thần, một chút cũng không nhìn ra là một lão nhân bảy mươi tuổi.
Thân thể khỏe mạnh kia giống như mới có năm mươi tuổi, có thể thấy được điều dưỡng rất tốt.
Mắt Ngụy Hà Tường nhìn những khách nhân hôm nay đến chúc mừng, hơi hơi gật đầu, liền ngồi ở chủ vị chuẩn bị cho hắn.
Người trên chủ tạo đều hết sức quan trọng, gia chủ Kha gia, gia chủ Ti gia, gia chủ Lam gia, gia chủ Lục gia, cùng với mấy trọng thần có thực quyền trong đương triều ngồi ở bàn chủ.
Những bàn gần chủ bàn đương nhiên cũng có thân phận, nhưng là có người không đủ thân phận.
An Á Phi cùng Lục Hàn Tình, Ti Thiểu Lan chờ mấy người cùng hợp thành một bàn.
Một bàn tám người, thêm An Á Phi nữa là vừa vặn, tất cả đều là những người quen biết.
Hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm cũng muốn đi lại đây, chính là bàn bên này của An Á Phi đã đủ người, liền làm cho người nào đó hận đến nghiến rằng nghiến lợi.
An Á Phi không để ý tới người đang dùng ánh mắt phóng dao nhỏ vào chính mình, dù sao cũng không mất một miếng thịt nào.
Lạc Tịch lôi kéo tay An Á Phi, cười giới thiệu với hắn: “Tiểu Phi, đây là bạn tốt của ta, cũng là a ca của Thiểu Lan, Lí Liên Anh.”
“Phụt….” Mới vừa nghe bạn tốt giới thiệu xong, An Á Phi không thể ngăn chặn run rẩy bật cười. “Khụ khụ, cái kia, xấu hổ quá, ta, ta….”
An Á Phi cảm thấy hắn đã hoàn toàn trúng gió, nhìn thấy khuôn mặt đầy bàn cũng không dễ nhìn, rất muồn ngừng cười, chính là, nghĩ tới tên của a cha Ti Thiểu Lan, hắn thật sự không có cách nào liên hệ tên cùng người cùng một chỗ.
Lí Liên Anh, cũng chính là a cha của Ti Thiểu Lan, không nói gì nhìn người đối diện cười như bị trúng gió, đột nhiên cảm thấy hình ảnh dự dội này rất quen, giống như là ở hai mươi năm trước, cũng xảy ra một màn như vậy.
Tên của hắn thật sự buồn cười như vậy ?
Lạc Tịch kỳ thật cũng rất muốn cười, tuy rằng vị này là bạn tốt hai mươi năm của hắn ở dị thế, chính là mỗi lần nghĩ tới tên người này đều rất muốn cười, làm sao lại có người lấy tên như vậy ?
Cho nên giớ phút này, hắn rất có thể hiểu được bạn tốt lần đầu tiên nghe thấy cái tên này liền buồn cười, bởi vì lúc trước hắn lần đầu tiên nghe người giới thiệu, cũng là cười muốn điên rồi.
Lục Hàn Tình nhìn sắc mặt bạn tốt, tốt tâm giơ tay nhéo nhéo tay An Á Phi, để hắn không cần cười, bởi vì mọi người ở đại sảnh đang nhìn bàn bọn họ.
Lam Nhan Phi cúi đầu, thật sự rất là mất mặt, tiểu Phi này khi nào lại biến thành hoạt bát như vậy.
Ti Thiểu Lan đối với bạn tốt phóng tới một ánh mắt cảnh cáo, tên a cha hắn buồn cười lắm sao ?
Thật vất vả An Á Phi mới ngừng cười, rất xin lỗi nhìn Lí Liên Anh, « Cái kia, Lí thúc thúc, ngại quá, khụ, ta không phải cố ý. »
Lí Liên Anh nhìn hắn một cái, sau đó tức giận nhìn bạn tốt chính mình, « Ngươi nói cái gì với hắn ? vì sao lại giống với phản ứng năm đó của ngươi như vậy ? tên của ta thật buồn cười như vậy ? »
Hắn tuyệt không cảm thấy tên chính mình có gì buồn cười.
Lạc Tịch cùng An Á Phi liếc nhau một cái, lộ ra một ánh mắt chỉ có hai người mới hiểu, Lạc Tịch quay đầu rất vô tội nhìn Lí Liên Anh, « Ta không có nói gì với tiểu Phi. »
Hắn nói thật, hắn thật là cái gì cũng không có nói với tiểu Phi. Tên bạn tốt có chút buồn cười, hắn tin tưởng, chỉ cần là nhân sĩ xuyên không, thời điểm nghe lần đầu tiên nhất định sẽ buồn cười. Đương nhiên, ngoại trừ người mặt than.
Lí Liên Anh oán hận nhìn hắn một cái, người này, thật sự là đáng giận giống như năm đó.
Đây chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ, Lí Liên Anh đương nhiên cũng không vì vậy mà tức giận, dù sao hắn ở hai mươi năm trước cũng bị cười qua một lần.
Một bàn mọi người đều là quen biết, nói chuyện với nhau đương nhiên cũng không để ý nhiều.
Thọ yến của lão thượng thư là đến giờ mùi buổi trưa mới bắt đầu. Trong lúc này, đương nhiên là thời gian liên hệ giữa các gia đình.
An Á Phi tham gia vào cuộc nói chuyện của mấy người Lục Hàn Tình, nhưng thật ra cùng Lạc Tịch, Lí Liên Anh nói chuyện rất hợp ý.
Lạc Tịch gắp một đũa bánh ngọc phù dung vào trong bát An Á Phi, thấp giọng nói : « Tiểu Phi ngươi nếm thử món này, nghe nói đồ ăn này là một đầu bếp nổi tiếng ở nơi này làm, muốn làm được món ăn này rất khó. »
Lạc Tịch còn chưa nói chính là, đồ ăn này nói là đầu bếp nổi tiếng làm, nhưng lại là ngự thiện. Lần này lại xuất hiện ở trong bữa tiệc thọ của lão thượng thư, không khỏi làm người ta cảm giác sâu sắc nhân mạch của lão thượng thư, thế nhưng có thể mời được lão ngự trù ở trong cung.
An Á Phi tò mò nhìn viên bánh trong bát xanh biếc như ngọc bích, rồi lại có một chút trong suốt long lanh, nếu không phải sớm biết thứ này là đồ ăn, lại gắp vào trong bát hắn, hắn còn tưởng thứ này là một loại ngọc bích. Quả nhiên là kỳ lạ.
Dưới sự chờ mong của bạn tốt, An Á Phi cắn một miếng, lập tức hai mắt sáng ngời, cũng hiểu được dụng ý bạn tốt giới thiệu đồ ăn này cho hắn, hương vị này, quả nhiên là kỳ lạ. Mềm mại trơn bóng xốp mềm thơm ngon, cho vào miệng lập tức thay đổi, rồi lại mang theo ít vị cay của bạc hà. Nếu nói là đồ ăn, thì càng có khuynh hướng là một món điểm tâm.
Lạc Tịch vừa thấy vẻ mặt của bạn tốt liền biết bạn tốt có hứng thú với món ăn này. Hắn lần đầu tiên được ăn những đồ ăn trong cung, cũng tò mò rất lâu, thậm chí có một đoạn thời gian cố ý tìm ngự trù kia học tập một phen.
Nào biết người ta nói đây là tổ tiên truyền xuống, truyền nối không truyền ngoại, muốn học có thể, gả vào nhà hắn là được.
Lạc Tịch chỉ kém không hộc máu, lúc ấy nghĩ nếu có tiểu Phi ở đây, nhất định có thể cho hắn nếm thử món đồ ăn này, sau đó học xong, làm ra lại khiến cho lão nhân này tức chết.
An Á Phi lại nếm một cái bánh ngọc phù dung, hơi hơi híp mắt, tuy rằng không biết nguyên liệu chính làm ra là cái gì, nhưng hắn vẫn nếm ra một ít vật liệu phụ trong đó, đó chính là quả bông chỉ có ở hoàng cung của Lương Nguyệt quốc mới có.
Tuy rằng đầu bếp này đã dùng bạc hà che đi hương vị đặc biệt của quả bông, nhưng mà, cũng không gạt được đầu lưỡi của hắn.
An Á Phi còn đang nghiên cứu nguyên liệu chính của món đồ ăn này, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên, không khỏi bĩu môi. Bữa tiệc mới bắt đầu, tiểu bạch thỏ đã chờ không kịp ?
Một bàn mọi người nhìn Tào Tử Tĩnh bưng chén rượu đi tới.
Ngoại trừ Lục Hàn Tình cùng An Á Phi, những người còn lại vẻ mặt đều là xem kịch vui, chính là mấy bàn liền nhau, thậm chí trên bàn chủ, cũng có vài tầm mắt nhìn lại đây.
Tào Tử Tĩnh thực vừa lòng tình hình mà chính mình tự tạo, chỉ có như vậy, đại gia gia mới có thể ủng hộ cho mình, « Hàn Tình ca ca, chén rượu này Tử Tĩnh là cố ý đến cảm ơn ân cứu mạng bốn năm trước của ngươi. »
Tuy nói là muốn cảm ơn ân cứu mạng, nhưng mà nét thẹn thùng trên mặt, làm cho không ít người đều nhìn ra được, đây chỉ sợ không đơn giản là ân cứu mạng.
An Á Phi thật sự là muốn kêu một tiếng cẩu huyết.
Như thế nào lại là ân cứu mạng ? chẳng lẽ không có tiết mục nào tốt hơn sao ?
Lục Hàn Tình lạnh mặt, vẻ mặt cũng không có đặc biệt gì, chính là thản nhiên gật đầu, « Chỉ là thuận tay mà thôi, Tào công tử không cần để ý. »
Tào Tử Tĩnh giống như không nghe thấy ý tứ muốn quét sạch mọi thứ của hắn, tự nói : « Hàn Tình ca ca, tuy rằng lúc trước Tử Tĩnh còn nhỏ, chính là, Tử Tĩnh ở thời điểm được Hàn Tình ca ca cứu giúp, ở dưới đáy lòng đã có một nguyện vọng. »
Nói xong còn không quên thẹn thùng mà kiên định nhìn về phía Lục Hàn Tình.
An Á Phi nhếch mày, nhịn không được ở trong lòng phun tào, lại tính toán lấy thân báo đáp sao ? sao lại không có ý tưởng gì mới vậy ?
Hai trong mắt Lục Hàn Tình trầm xuống, vẫn không định nói gì, không cần nghĩ cũng biết lời tiếp theo nhất định là những lời hắn không muốn nghe, nếu tiếp lời, mới thật sự là ngu ngốc.
Kha Mạo Khiêm cố gắng nắm chặt chiếc đũa trong tay, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đều toát ra vẻ âm trầm tà ác ai cung có thể nhìn ra được tâm tình của hắn.
Kha Mạo Quân nhìn chăm chú Ti Thiểu Lan trong chốc lát, lại dừng lại trên mặt Lam Nhan Phi vài giây, cuối cùng còn có chút đăm chiêu chuyển tới trên người An Á Phi.
Có lẽ trước kia hắn còn có thể xem nhẹ tên nhà quê ở nông thôn này, nhưng mà hiện tại, nhớ tới chuyện ở trấn Bắc Khẩu, Kha Mạo Quân cảm thấy, hắn hình như là xem nhẹ chuyện gì.
Lão thượng thư Ngụy Hạ Tường nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của con lớn nhất, hơi hơi nhíu mày, cùng Lục gia đám hỏi, trước kia hắn còn có thể vui vẻ tác thành, nhưng hiện tại, Lục gia đã tuyên bố muốn nhận vị tiểu công tử ở nông thôn kia rồi, mà hành động lần này của con lớn nhất cùng đệ đệ, chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi.
Ngụy Hà Tường dưới đáy lòng thở dài một hơi, quả nhiên là đã già, cho dù đã nói nhiều lần với bọn họ như vậy, kết quả vân là khư khư cố chấp, vị trí tướng quân kia, không phải ai cũng có thể ngồi được.
Hiền trường vốn đang ồn ào, tại thời điểm này rất ăn ý ngừng nói chuyện, tất cả đều nhìn về phía bàn An Á Phi.
An Á Phi nhìn bánh ngọc phù dung trong tay, trong mắt hiện lên hàn quang.
Tào Tử Tĩnh hít sâu một hơi, coi như là tiếp dũng khí cho chính mình, khái miệng phấn nộn hông nhuận vừa mới mở ra, liền bị một tình huống bộc phát làm gián đoạn.
An Á Phi rất vô tội mà lại bất an nhìn sắc mặt người trước mặt trắng xanh, trắng hồng, khuôn mặt đang diễn kịch chính thức thay đổi, sợ hãi nói : « Ngại quá, ta, ta trượt tay. »
Vẻ mặt Lục Hàn Tình vô cảm, nhưng mà trong mắt hiện lên vẻ sủng nịnh.
Mấy người Lạc Tịch đều nín thở.
Một nửa người ở hiện trường đều ở dưới đầy lòng hừ một cái, cái gì trượt tay, rõ ràng là cố ý. Tuy rằng là như thế, đã có không ít người vì xem xét mặt mũi của lão thượng thư, cũng đều quay đầu qua, nhưng mắt dùng khóe mặt để ý hành động ở bên này.
Khuôn mặt Ngụy Hạ Tường cũng không có thay đổi gì, coi như không thấy gì tự mình gắp thức ăn trên bàn ăn.
Vẻ mặt của Ngụy Thành đã khó coi, tên xú tiểu tử nông thôn này rõ ràng muốn đánh vào mặt phủ thượng thư.
Tào Tử Tĩnh hồng vành mắt nhìn thấy cẩm ý màu trắng bị dính vết dầu mỡ thức ăn, còn có ngầm nhìn món ăn ngọc phù dung ở trên bàn cách đó không xa, cả thân thể đều tức giận run lên, chén rượu trong tay bởi vì tay hắn run rẩy kịch liệt mà rơi ra ngoài không ít.
« Ngươi là cố ý. » giọng nói nghẹn ngào, nhưng lại phối với khuôn mặt có thể lừa gạt mọi người, một ít nhóm thiếu gia ở một bên không nhìn ra tiểu bạch thỏ ngụy trang, tất cả đều dùng ánh mắt không tốt nhìn về phía An Á Phi.
An Á Phi cảm thấy được, nên tủi thân là mình mới đúng, một hai người đều ở ngoài sáng mơ ước nam nhân của hắn, chẳng lẽ còn không cho hắn phản kích hay sao ?
Tầm mắt không dấu vết nhìn lướt qua những tầm mắt ở chung quanh, An Á Phi đứng dậy, hơi hơi cúi người tới gần Tào Tư Tĩnh, ở trong mắt người khác giống như là ngượng ngùng lớn tiếng giải thích, liền nhỏ giọng nhận lỗi, nhưng mà, đó là những người khác tự cho là như vậy ?
Trên mặt An Á Phi ngượng ngùng tới sát người Tào Tử Tĩnh, dùng thanh âm chỉ có những người ở gần mới có thể nghe thấy nhẹ giọng nói : « Ta chính là cố ý, tiểu bạch thỏ, đừng tưởng rằng như vậy là có thể công khai đi vào Lục gia, vô dụng thôi. »
« Ngươi…. » Tào Tử Tĩnh căm hận nhìn về phía An Á Phi, còn chưa nói qua lời tiếp theo, chợt nghe An Á Phi đề cao thanh âm, dùng giọng nói chân thành còn mang theo một chút ủy khuất nói ; « Ngại quá, làm quần áo của ngươi dơ rồi, ta vừa rồi chính là, chính là cảm xúc không được tốt, cho nên, thực xin lỗi. »
An Á Phi nói xong, trên mặt cũng hiện lên một chút ủy khuất, sắc mặt lại tái nhợt đi vài phần, gương mặt tinh khiết, ánh mắt bất an, còn có khóe miệng chua xót, làm cho rất nhiều người biết tin tức ở đây, đáy lòng không khỏi có chút đồng tình.
Nói đến, người này mới chính là người mà Lục gia thừa nhận là Phu lang tương lai. Hiện tại Kha gia cùng Ngụy gia, chẳng qua là thấy người ta là một tiểu công tử ở nông thôn, không có tiền không có thế, trắng trợn ức hiếp người ta mà thôi.
Không ít ánh mắt đều mịt mờ nhìn lướt qua Kha gia cùng Ngụy gia, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
An Á Phi đương nhiên cũng chú ý tới những động tác của người đó, trong lòng không khỏi hừ cười.
Cùng đấu với hắn ? Hắn tuy rằng không am hiểu âm mưu dương mưu như Á Minh, ít nhất hắn cũng sinh ra trong thế gia vọng tộc, không ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy hay sao ?
Tào Tử Tĩnh này chính là công tử bị làm hư, cái gì cũng đều hiện lên trên mặt, nếu không ỷ vào phủ thượng thư, khẳng định đã chết không biết bao nhiêu lần ở trong tay người đắc tội.
Nhìn xem quan to quý nhân ở đây nhiều như vậy, liền biết nhân mạch của lão thượng thư không thể khinh thường. Hắn cũng không thể ý vào mối quan hệ của bạn tốt, chi bằng đưa đến cho hắn một kẻ địch tiềm năng.
Đây cũng là nguyên nhân hắn lập tức thay đổi phương thức trả lời.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
309 chương
18 chương
37 chương
17 chương