Một người rơi vào hối hận thở ngắn than dài, một người cúi đầu ngưng mắt trộm vui vẻ, hai người cũng thật là làm ra chuyện đặc biệt. Sau một lúc lâu, An Á Phi mới hồi phục lại tinh thần, đối với chuyện giờ phút này bị Lục Hàn Tình ôm vào trong ngực, cũng không so đo, so với đả kích mất đi nụ hôn đầu tiên, cái ôm này chỉ là ý tứ nhỏ mà thôi. “Ngươi định ôm tới khi nào.” Giãy dụa, phát hiện tay cánh tay chính mình còn đang bị giữ chặt, An Á Phi ỉu xìu hỏi, cảm giác ngay sau đó có thể trở lại. Lục Hàn Tình cười rất có thâm ý, “Nếu Phi nhi không chê, ta thật ra muốn cứ ôm như vậy.” giọng nói cũng thực chân thật, làm cho An Á Phi tức giận xem thường. “Buông tay, hiện tại gia thật sự ghét bỏ.” An Á Phi chen chân đá đá hắn, hắn phải đi về ngủ một giấc thật ngon để quên đi đau xót khi mất nụ hôn đầu. Lục Hàn Tình nghe lời buông lỏng tay, An Á Phi còn tưởng rằng người này phải dây dưa thêm một chút, không đúng nha, người này hôm nay sao lại trở nên dễ bảo như vậy, trước kia hắn phải diễn thêm vài câu ở phía sau, đều sẽ không dừng miệng như vậy, hôm nay mặt trăng đi lên từ phía bắc sao? An Á Phi chuyển động tròng mắt vòng vo quanh Lục Hàn Tình vài ba vòng, lúc này mới xác định người trước mắt đúng thật là Lục Hàn Tình, “Ngươi hôm nay uống lộn thuốc gì sao?” Vần đề này từ thời điểm thấy người này hắn đã muốn hỏi. Lục Hàn Tình vốn mặc kệ để hắn đánh giá chính mình, trong lòng còn thật hưởng thụ, lúc này vừa nghe đến vấn đề này, khóe miệng không khỏi hơi rũ xuống một chút, nhìn người trước mắt mang đôi mắt hoài nghi, thật sự là có xúc động muốn xoa bóp khuôn mặt kia, thế nhưng nghĩ đến chính mình hôm nay đã nhận rõ tâm tư, thế nhưng lại thu lại xúc động muốn giơ tay xoa nắn khuốn mặt kia, sửa thành xoa đầu người kia, “Tốt lắm, mau đi vào nghỉ ngơi đi, lát nửa An thúc thúc sẽ gọi ngươi đó.” An Á Phi trừng mắt với hắn một cái, lời này khiến hắn cảm thấy không vui, là ai hại hắn giờ này còn không được nằm trên giường, cùng hắn mò mẫm ở cửa viện, “Mặc kệ ngươi.” Trước khi đi lại giẫm lên chân người kia một cái, An Á Phi mới cảm thấy trong lòng hết giận một chút xoay người đóng cửa vào nhà ngủ. Lục Hàn Tình nhìn cửa viện đóng lại, đáy mắt tràn đầy ý cười, lập tức xoay người lên ngựa trở về trấn Bắc Khẩu. Ngày hôm sau An Á Phi quả thật thần thanh khí sảng, bởi vì buổi tối hắn nằm mộng, trong mộng Lục Hàn Tình quả thực giống như búp bê bùn, mặc hắn chà đạp xoa nắn, đập đấm nện, không đánh trả, không cắn trả, quả thức khiến hắn thích không chịu được. “Tiểu Phi tối hôm qua có giấc mộng đẹp sao?” Lí Á La ở một bên nhìn hắn sáng sớm không hề che dấu tâm tình tốt, không khỏi ở một bên trêu ghẹo. An Á Phi vừa nghe, tuy rằng biết a cha nói cùng với suy nghĩ của không giống nhau, nhưng cũng không gây trở ngại cho tâm tình tốt của hắn, bởi vậy cũng không nhăn nhó cười gật đầu, “Qủa thực có một giấc mộng đẹp không thể đẹp hơn.” Nghĩ đến cạnh tượng trong mộng, An Á Phi nhịn không được ha ha cười vài tiếng, làm cho Lí Á La ở một bên lắc lắc đầu. Tối hôm qua vào nhà muộn như vậy, cũng không biết ở bên ngoài cùng Hàn Tình nói cái gì, tâm tình buổi sáng liền tốt như vậy, cũng không thèm vặn lại. An Á Phi đương nhiên không biết ý tưởng trong lòng a cha mình, thế nhưng cho dù biết, hắn đại khái cũng sẽ không để ý. Nhanh chóng rửa mặt xong, đi vào nhà bếp, trong nồi sớm đã có bánh ngô  nóng hầm hập. An Á Phi cầm lấy một cái vừa ăn vửa hỏi: “A cha, bắp cứ như vậy bỏ vào trong hầm sao?” Không cần lột vỏ toàn bộ tách thành từng hạt sao? Hắn nhớ rõ trước kia ở nhà bà ngoại, nhìn thấy trong kho toàn là hột bắp. Lí Á La đem giày vải đã làm tốt cho An Á Khả bỏ vào rổ, một bên nói: “Đương nhiên là phải vẻ thành hạt, sau đó phơi nắng nhưng cũng không để vào trong hầm, để lâu sẽ bị ẩm.” Đối với con trai lớn không có thường thức, Lí Á La sau khi hắn mất trí nhớ, đã tập mãi thành quen. “Vậy là phải bỏ vào kho hàng nhỏ ở phía sau sao?” An Á Phi nuốt vào ngụm bánh bột ngô cuối cùng, uống một ngụm cháo khoai lang. “Ừ, chờ phụ thân ngươi làm mộc xong, trở về còn phải tu bổ kho lúa phía sau, hầm cũng phải làm lại để phòng ẩm, phía sau quả thực rộng rãi hơn.” Lí Á La đứng dậy bỏ rổ vào trong phòng, đi ra thấy hai tay hắn cầm hai cái dùng để phơi bắp, cũng không quản hắn, tự mình đi ra phía sau viện. An Á Phi nhìn bắp trong tay, vừa nghĩ có nên làm món súp bắp hay không, vừa nghĩ nhiều bắp như vậy nếu vẽ thành hạt, vậy thì tay bọn họ có khả năng sẽ bị gãy mất, nhất là hắn, đến lúc đó khẳng định tay sẽ toàn bọt nước. Tuy là nghĩ như vậy, An Á Phi cũng không nghĩ tới sẽ trốn không làm. Tới nơi này tuy rằng không bao lâu, nhưng trong lòng nghĩ có lẽ hắn cùng An Á Phi kia trao đổi linh hồn, hắn ở bên này đối tốt với người nhà, vậy An Á Phi ở bên kia cũng sẽ đối tốt với người nhà mình. Ý tưởng này tuy rằng có chút khờ dại, nhưng cũng có thể vơi đi bớt nhớ thương cha mẹ ở trong lòng. Huống chi, mặc dù thời gian ngắn, nhưng hắn thật tình thích gia đình này. Cho gà ăn xong, An Á Phi đang định đi về phía sau nhìn xem a cha chính mình đang bận bịu cái gì, chợt nghe thấy cửa viện có âm thanh, theo tiếng vang còn có giọng nam có chút quen thuộc. “Phu lang An gia có ở nhà không?” “Ở đây.” An Á Phi đáp lời, vội vàng đi đến mở cửa, âm thanh có thể làm cho hắn cảm thấy hơi quen thuộc, hơn phân nửa đều là người trong thôn. “ Lày Lý thúc, mau vào trong ngồi một lát, ta đi hậu viện kêu a cha lại đây.” Lý Bình thấy là đứa con lớn của An gia mở cửa, cười nói: “Làm sao lại không ở trên thị trấn thêm vài ngày.” Trong giọng nói có chút hâm mộ cùng ghen tị khiến cho An Á Phi hơi híp mắt. “Lý thúc mời ngồi, ta đi kêu a cha.” An Á Phi không nói gì, biết người này cũng khống có ý xấu gì, chính là có chút ghen tị mà thôi. Rót một bát nước sôi để lên bàn, liền đi đến hậu viện. « Lý đại ca. » Không biết từ khi nào, Lí Á La đã đi đến đây. An Á Phi đã đi vào nhà đánh thức An Á Khả còn đang lười biếng nằm ngủ. Buồng trong cùng nhà chính chỉ cách nhau một bức tường, thế nhưng An Á Phi cũng không muốn nghe, thanh âm hai người nói chuyện bên kia cũng vừa nhỏ, mơ hồ cũng chỉ nghe được một chút, toàn là những chuyện linh tinh. Đợi cho An Á Khả tỉnh lại còn mè nheo trên người hắn không muốn xuống đi ra, thì trong nhà chính chỉ còn lại chính mình cùng a cha. « A cha, Lý thúc tới làm cái gì ? » An Á Phi không có việc gì làm, cùng có chút tò mò hỏi. « Còn không phải là vì mấy chuyện tào lào. » Lúc này hiển nhiên tâm tình Lí Á La không tốt, giọng nói cũng không ôn hòa như ngày thường, « Đầu thôn có hai phu phu Tào gia, nói nhao nhao chúng ta trèo cao, sẽ không để ý đến những người trong thôn, nói là sáng sớm các đại bá ở trong thôn đã bàn luận. » An Á Phi nghe liền nhíu mày, phu phu Tào gia này hắn đương nhiên là không có ấn tượng gì, thế nhưng sáng sớm đã bị người chỉ tên nói họ bán tán, tâm tình khẳng định là không thể tốt lên được, « Hắn vì sao lại nói những lời này ? » Lí Á La hừ một tiếng, có chút bốc hỏa, « Còn có thể vì sao, con lớn nhất nhà bọn họ qua một tháng nữa sẽ được gả đi thôn bên cạnh, mà thôn phụ cận này thì dù là thợ mộc hay là sư phó thì tay nghề của phụ thân ngươi là tốt nhất, hai ngày trước chạy tới kêu phụ thân người làm ngăn tủ của hồi môn cho con của bọn hắn, phụ thân ngươi không đồng ý, sau đó trong lòng không thoải mái liền đi lan truyền chuyện thị phi. » « Không đồng ý cũng đã không đồng ý rồi, bọn họ làm khó như vậy cảm thấy chúng ta sẽ đồng ý sao ? » Việc này An Á Phi đương nhiên là không biết, cũng không gây trở ngại đến tâm tình không vui của hắn. Sau khi đem chính mình trở thành một thành viên của ngôi nhà này, tất xấu bao che khuyết điểm của hắn cũng được hình thành, không chấp nhận được người khác nói người nhà mình nói ba đạo bốn. Nếu ngươi có lý, thì hắn cũng sẽ chỉ nghe vậy thôi, lười đi so đo, thế nhưng ngày thường bạn cưới nói dối lải nhải trước mặt mọi người, trong trong mắt hắn chỉ là chuyện bát quái mà thôi. Nếu không có lý, còn muốn ở mọi nơi nói xấu, hắn mới không mặc kệ, có thể đánh trả hắn tuyệt đối sẽ không nuông chiều. Thế nhưng việc này không cần hắn xuất đầu lộ diện, cho nên lúc này hắn không nói gì khác, chỉ hỏi : « A cha có muốn đi xem không ? » Tuy rằng không biết mọi chuyện như thế nào, cũng không gây trở ngại phán đoán trong lòng hắn, phụ thân chính mình đã đồng ý làm thợ mộc cho họ Lí ở thôn bên cạnh, lúc này mới không đồng ý với phu phu Tào gia, dù sao thời gian cũng không kịp. « Không đi, cứ để cho bọn họ nói, chỉ là mồm mép lợi hại mà thôi. » Lí Á La thiện tâm, trong lòng khuông muốn làm điều ác với người cùng thôn, dù sao tất cả mọi người đều cùng một thôn, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, cho dù ra đồng, trên đường hay đầu bở ruộng còn có thể nhìn thấy, nói xấu nhau cũng không tốt lắm. An Á Phi có thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng a cha chính mình, thế nhưng cảm thấy phu phu Tào gia kia nếu bởi vì chút chuyện này mà đã làm như vậy, vậy thì chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, « A cha, phu phu Tào gia trông như thế nào ? » Lí Á La còn đang nổi nóng, giọng nói cũng không tốt, « Như nhau, phu phu Tào gia kia chính là loại vô lại mặt dày, giống như kéo dán chó, dính vào là vứt cũng không đi, quăng được cũng khiến chính mình bực mình thêm. » An Á Phi nói : « A cha ôn hòa như vậy mọi người sẽ nói phu phu Tào gia không phải, vậy phu phu Tào gia ở trong thôn này chắc là cũng không được mấy người thích. » « Ngươi, chỉ biết dỗ a cha vui vẻ. » Nghe thấy những lời này, tâm tình Lí Á La đang nóng nảy, lúc này trên mặt mỉm cười, « Cũng chỉ có thôn mình mời biết bọn họ thối nát, những thôn bên cạnh thì không biết nhiều, nếu không đứa con lớn kia làm sao có thể gả ra ngoài. » Phải biết rằng, cha chồng nếu có gì không tốt, ngày sau cũng có không ít phiền muộn. Ăn qua cơm trưa, An Á Phi vừa nghĩ ngợi vừa dỗ tiểu Khả Khả ngủ trưa một lát, hắn cũng khép mắt trong chốc lát. Liền thấy a cha chính mình tức giận đỏ mặt từ bên ngoài trở về, hốc mặt còn có chút phiếm hồng, vội vàng chạy qua, « A cha, làm sao vậy ? » một bên đỡ người vào nhà ngồi. Lí Á La ngay cả nói chuyện đều có chút không thuận lợi, có thể thấy tức giận bao nhiêu, « Còn không phải là do phu lang Tào gia kia. » Cụ thể thế nào Lí Á La chưa nói, thế nhưng An Á Phi cũng có thể đoán được một chút. « A cha ngươi cũng đừng tức giận với những người lắm mồm này, tức giận quá lại ảnh hưởng cơ thể của bản thân, nhưng lại vô tình khiến cho người ta vui vẻ, ngươi cùng Khả Khả nghỉ ngơi một chút, đừng để ý nữa. Muốn nói cứ để hắn nói, miệng ở trên người  người ta, mình cũng không thể ngăn cản người ta không cho nói. » An Á Phi ngoài miệng khuyên, trong lòng đối với nam nhân này cũng không có ấn tượng tốt gì. « Nói là nói như vậy, nhưng hắn…. » Miệng Lí Á La mở ra, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, « Được rồi, ngươi cũng nghỉ một lát đi, ta cũng vào nhà nghỉ ngơi. » An Á Phi lắc đầu, nói thật ra, hắn thật sự không rõ nam nhân ở đây nghĩ như thế nào. Tuy rằng bởi vì nguyên nhân duy trì nòi giống, làm cho một bộ phận nhất định của bọn họ phải gánh vác vấn đề con nối dòng, nhưng thế giới này cũng không thay đổi làm cho nam nhân ăn mặc như nữ nhân, hoặc là không cho bọn họ làm cái này làm cái kia. Ngoại trừ gánh vác năng lực mang thai của nữ nhân, bọn họ trên cơ bản đều giống nam nhân. Có năng lực có thể lựa chọn được gả hoặc là cưới người vào. Kiếp trước cũng không phải chưa gặp qua nam nhân chuyên thích đi gây thị phi cho người khác, chính là, cũng chưa gặp người nào lại cứ nói liên miên không dứt như vậy. An Á Phi bĩu môi, nghĩ có nên tìm cơ hội đi một vòng trong thôn không, thế nhưng hắn cũng có thể nghĩ, phụ thân cùng a cha chính mình tuyệt đối không cho mình nhúng tay vào những chuyện thị phi này. Vốn hắn là một công tử nghèo nàn có thể gả cho một thiếu gia có tiền, cũng đã làm cho mầy người ở chung quanh thôn thấy đỏ mắt, nếu lại làm ra chuyện gì, không biết sẽ bị người ta nói đến như thế nào nữa. Trong lòng phụ thân cùng a cha hắn khẳng định là muốn nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, đợi cho hắn thật sự gả đi ra ngoài thì tốt rồi. Nghĩ như vậy, An Á Phi liền cảm thấy thật đau trứng. Nội tâm lại rối rắm không thôi. Dựa theo ý tưởng của hắn, đó là khẳng định không lấy chồng, chính là hiện tại, khó có thể làm cho phụ thân cùng a cha cùng hắn chuyển nhà. Nghĩ lại cũng không có khả năng. Haiz, An Á Phi ngửa đầu, sau đó bị ánh mặt trời làm cho đau mắt một chút. Hắn nếu đi vào thân thể thiếu gia thì tốt, hai hoa cúc gì đó, quả thực không hề có áp lực. Ở trong lòng vòng vo mấy vòng, An Á Phi liền vào nhà nghỉ ngơi. Tưởng tượng luôn so với sự thật tốt đẹp. Cũng may việc này cũng chỉ có phu phu Tào gia đồn bậy, ngày thường nhân duyên của phu phu An gia ở trong thôn rất tốt, tuy rằng tất cả mọi người đều hâm mộ ghen tị với nhà hắn, nhưng cũng không có tâm tư xấu, không đi theo phu phu Tào gia làm ầm lên. Ngày hôm sau chuyện tình cũng liền qua đi. An Á Phi dậy thật sớm, rửa mặt ăn uống xong, sau đó cho gà cho heo ăn, sau đó mang quần áo hôm qua đi giặt, rồi đi đến sân sau mang đậu đũa ở dưới mái hiên ra phơi nắng. Lại ra vườn rau hái một chút dưa chuột trở về, chuẩn bị bỏ vào lọ làm dưa chuột chua ăn. Trong hầm còn không ít khoai lang, ruộng nhà mình cón có cải trắng. Nghĩ đến sau khi thu hoạch là phải đi Lạc thành, còn không ít chuyện còn chưa làm, hắn liền cảm thấy thời gian thật là gấp. « Ngươi sáng sớm mà bận rộn cái gì, toàn thấy ngươi đi tới đi lui. » Lí Á La mới từ ruộng trở về, rửa xong tay, nhìn thấy trong viện có không ít gậy trúc, hỏi : « Tiểu Phi đây là để làm gì ? » « Ta định làm mấy cái giá phơi rau ở sau viện, nhà ta nuôi gà cũng không thể cứ nhốt gà ở trong lồng. » An Á Phi cầm dao đốn củi ở trên tay, còn nghiêm túc cúi đầu chặt đi những cánh cây ở trên gậy trúc. « Buổi tối phụ thân ngươi trở về kêu phụ thân ngươi làm thì được rồi, ngươi làm những cái này làm gì, đừng có để tay bị thương. » Lí Á La ngoài miệng trách cứ, còn đi tới cầm đi dao bổ củi ở trên tay hắn, tử mình ngồi xổm xuống làm, « Về sau những việc này không cần tự mình làm, một thời gian nữa ngươi sẽ cùng Hàn Tình đi Lạc thành, nếu trên tay bị thương, sẽ khiến cho người Lục gia chê cười. » An Á Phi lơ đễnh, « A cha ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ta là một công tử ở nông thôn, trên tay nếu không bị thương, người ta mới nói đi. Vả lại, lại không quý giá gì, làm một chút việc nặng coi như rèn luyện thân thể, việc này coi như còn nhẹ. » Hắn vốn là muốn nói, một người nam nhân bị thương ở tay thì tính là cái gì, lại sợ chính mình vừa nói ra, sẽ khiến cho a cha đứng lên cho chính mình vài cái. Đối với thế giới này nam nhân được chia thành thiếu gia cùng công tử thật sự là không biết nói gì, chỉ có thể ở trong lòng dựng lên ngón giữa. « Ngươi, chính là không đem chuyện này để ở trong lòng. » Lí Á La cũng không để ý hắn nói, « Tiểu Phi của chúng ta làm sao không quý giá, ở trong lòng a cha, tiểu Phi còn quý giá hơn những bọn công tử nhà có tiền. » « Ha ha, a cha là tốt nhất. » Trong lòng An Á Phi ấm dào dạt, cười hì hì đi qua ở trên mặt a cha chính mình hôn nhẹ, khen : « Làn da a cha thật tốt. » Lí Á La cười nói : « Da ngươi cũng tốt vậy. » An Á Phi cười ha ha.