Ngày hôm sau, mọi người lại găp một cảnh tượng khó tin. Trước kia là cô lẽo đẽo theo sau cô còn bây giờ thì ngược lại. Bây giờ anh lại là cái đuôi nhỏ của cô, cứ thấy cô ở đâu thì y như rằng là thấy cô ở đó. Đây chính là cảnh tượng kì lạ nhất năm nay. Mọi người không tin vào mắt mình, dụi a dụi a nhưng vẫn thấy anh bám theo cô. Thế giới này loạn hết rồi, phải không???? Còn cô, chấp nhận là bạn cùng anh nên mặc kệ. Cô vẫn cứ ung dung làm mọi việc như mọi ngày. Còn anh thì vui mừng khấp khởi trong lòng. Ngày cô trở thành bạn gái của anh không còn xa nữa. Anh cười ngốc nghếch, mơ mộng về ngày sau của hai người. Đang ở trong lớp, bỗng dưng, có một nam sinh cầm 99 đóa hoa hồng bước vào. Đúng, đó là nam sinh tên Kim Ngân, đó chính là nam sinh mấy hôm trước đã tỏ tình với cô. - Em làm người yêu tôi nhé. Kim Ngân nói rồi đưa bó hoa cho cô. - Tôi đã bảo là tôi không định yêu đương gì cơ mà. Cậu hãy từ bỏ đi. Cô nhẹ nhàng khuyên nhủ. - Tôi vẫn nói như lần trước, tôi vẫn sẽ theo đuổi em. Cậu ta nói rồi lại nghêng ngang dời đi. Để lại một người bối rối, một người uống đầy giấm chua. Cô thì bối rối không biết làm sao để cậu ta hết hi vọng. Còn anh thì đang vô cùng giận dữ. Anh đã tỏ rõ thái độ theo đuổi cô rồi cơ mà, tại sao tên đó vẫn còn dám tỏ tình với cô. Không được, anh phải làm gì đó thôi. Anh không thể để kẻ nào khác có ý nghĩ gì với cô được. Mấy hôm sau, cậu nam sinh đó vẫn đều đặn tặng hoa cho cô. Cậu ấy hình như còn có phần nhiệt tình hơn thì phải. Còn tên mặt than bên cạnh cô sao mấy hôm nay cũng liên tục tỏa ra áp suất thấp làm cô lạnh cả người. Rõ ràng anh đã cảnh báo cậu ta mà cậu ta vẫn còn bám theo cô. Tốt, tốt, tốt lắm. Rược mời không muốn lại muốn uống rượu phạt à. Được, anh sẽ chơi với cậu ta đến cùng, anh sẽ không để cho cậu ta đến gần cô nửa bước. Những hôm tiếp theo, nam sinh đó không còn đến tìm cô nữa, cô thấy chắc là cậu ấy đã chán vì cô không đáp lại rồi. Cô không muốn thương tổn cậu ấy. Ở cậu ấy, cô lại nhìn thấy được hình ảnh của cô năm xưa. Thà đau một lần còn hơn là mang nhiều hi vọng rồi lại thất vọng. Còn anh, thấy cậu ta không lên nữa thì nở nụ cười hết sức bí hiểm. Đúng vậy, chính anh đã thuê bọn côn đồ tẩn cho cậu ta một trận, bây giờ chắc cậu ta đang nằm trong viện rồi. Một tháng sau, cậu ấy lại quay trở lại theo đuổi cô. Vẫn bó hoa hồng ấy, vẫn lời tỏ tình ấy, nhưng nhìn gương mặt cậu ấy đã hóp xuống. Làn da đã trắng nhợt, bệnh tật. Chắc khoảng thời gian này cậu ta đã bị bệnh. - Cậu không sao chứ, tôi nhìn thấy cậu có vẻ ốm đau, cậu không sao chứ? Cô quan tânm hỏi. Cậu ta là cô là cô nhớ đến chú cún mho nhỏ dễ thương, làm cô không có sức chống cự. Còn anh ở một bên thì tức sùi bọt mép,cô vẫn chưa quan tâm đến anh thế này đâu, tại sao cậu ta lại được cô quan tâm như thế. Cô cũng không biết chỉ vì một chút quan tâm đơn thuần của cô mà lại làm cho anh ghen ghét. Hôm nay, cô nói rõ ràng với cậu ta, cô không thích cậu ta. Dù cậu ta có đau đi chăng nữa thì chỉ phải đau một lần mà thôi. Cô cũng nói với cậu ta, nếu không là người yêu thì cũng có thể là bạn bè. Cô chắc rằng cậu ta chỉ hơi say nắng cô thôi. Nói rõ ràng thì cậu ta cũng hiểu. Thế là từ đó, cô có thêm một người bạn mới. Còn anh thì vẫn ăn dấm chua mà không dám làm gì. - Thằng nhóc đó chỉ biết bán manh chứ có tài giỏi gì đâu. Đây là tiếng lòng của anh. Nhưng ông trời cũng không nghe được lời thỉnh cầu của anh. Cậu ta bây giờ là bạn của cô, để trả thù anh, cậu ta hết sức bán manh lôi kéo sự chú ý của cô. Chỉ tội mỗi anh, hôm này cũng phải uống một đống dấm chua lè chua lét.