Đợi một hồi lâu tôi thấy thấp thoáng có một  bóng người hư hư ảo ảo do ánh lửa từ bếp lò nung hắt lên trên vách tường tạo thành một vóc dáng trung bình.     Xuất hiện trước mắt tôi một lúc sau là một lão hủ ̉ tóc trắng phau phau, râu thắt bím,áo vải đơn sơn. Tôi thấy gương mặt lão cũng ưa nhìn trông cũng phúc hậu lắm không biết tính tình ra sao thôi.    Ông lão này từ khi bước chân ra khỏi lò nung đã bắt đầu đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi, vì tôi thấy trong đám người này ổng chỉ nhìn lướt qua bọn thuộc hạ của tôi chỉ bằng một cái liếc mắt thôi. Còn ánh mắt nhìn về phía tôi  hơi lâu và  vô cùng chăm chú.    Sau một hồi đánh giá thăm dò bằng ánh mắt qua lại lẫn nhau thì ông lão tóc trắng này lên tiếng trước.    Ông lão giả này lên tiếng.   Xin hỏi, công tử tên họ là chi.     Tôi cười cười hướng lão hủ cúi chào và vái,     Tại hạ, họ Cầm tựa là Thiên  tên Diệp .      Vậy công tử tên là_ Cầm Thiên Diệp.   Đúng vậy.      Vậy  cho vãn bối xin quý tính của lão nhân gia người ạ. tôi bắt chước lời nói trong mấy bộ phim cổ trang đó, coi bộ không phải bỏ thời gian uổng phí khi xem mấy bộ phim đó bây giờ có thể áp dụng được ở đây rồi.   Lão  đi không đổi họ sống không đổi tên hiệu là Trương Mãn Phong, người khác hay gọi ta là Trương lão.    Vậy ta xin ra mắt Trương lão. tôi thi lễ vái lão ta.    ...Ừm... . Vừa nói vừa vuốt chiếc râu trắng của lão.   Thế xin hỏi hôm nay, công tử tới đây là muốn rèn hay đúc gì đâỳ.    Đây là bản vẽ của tại hạ, mong Trương lão cứ dựa y như trong đây mà làm.   Tôi nói xong đưa bản vẽ về phía Trương lão cho ông xem xem coi có chi tiết nào cần bổ sung vào không.    Tôi chỉ thấy từ khi ông lão này cầm bản vẽ của tôi lên xem cứ lật đi lật lại vừa xem vừa trầm trồ lát thì lại ngước mắt lên nhìn tôi xong lại cúi xuống coi tiếp. Tình hình này phải duy trì tầm nữa tiếng tôi cũng không có mất kiên nhẫn  trong nữa tiếng này mà tỏ ra vẻ khó chịu hay gì khác mà tôi chỉ đứng thẳng lưng ở đó mà đánh giá người trước mắt lại lần thứ hai cũng như đánh giá hoàn cảnh xung quanh của lão.    Sau một hồi lâu lão cũng ngước mắt lên nhìn thật sâu vào trong đôi mắt tôi tầm 3s xong lão ta làm như không có gì vẫn cứ cười cười như lúc đầu.    Tôi tinh mắt như thế làm sao có thể bỏ qua chi tiết bất bình thường như vầy được. Tôi không có biểu hiện gì chỉ lưu tâm ở trong lòng thôi, tôi cũng hướng về phía lão mà cười cười.   Cho lão hỏi, bản vẽ này do ai vẽ ra vậy. tôi thấy lời lẽ này như đang thăm dò tôi, tôi cũng không thể nói  ra là do chính tôi vẽ được. Tôi không muống phiền phức tìm tới mình a.   Chuyện này có nhất thiết không, lão Trương.    Tôi không hề trả lời ngay mà hỏi ngược lại lão ta.    Lão muốn thăm dò tôi sao, không có cửa đó đâu. Để xem lão làm sao khi phải trả lời câu hỏi này của tôi.   hì...hì... ta chỉ hỏi qua loa vậy thôi, không có việc gì đâu.   Vậy không biết Trương lão có còn điều gì không hiểu nữa trong bản vẽ này không, cứ nói ra ta sẽ giải thích rõ ràng .̃ Vậy  cho lão hỏi đây chính là « ngân châm sao». Đúng, ngân châm.   oh, hèn chi lão thấy cứ dong giống.   Không giống sao.   Cũng không phải không giống lắm lão chỉ thấy nó hơi khác với ngân châm lão từng làm  một chút.   Oh, vậy à. sao không khác cho được đây là kim châm thời hiện đại mà. ̉    Bản vẽ này  các chi tiết ta hiểu cũng gần được hết rồi. Vậy cho hỏi ngươi muốn làm với chất liệu như thế nào loại tốt hay lọai vừa.   Lão làm cho ta loại tốt nhất đi. Tiền bạc không là vấn đề chỉ mong chất lượng là loại tốt nhất là được.   Được, công tử làm việc thỏa đáng hào phóng ta thích kiểu người như ngươi.    Ta cũng thế.   Vậy công tử định làm bao nhiêu.   Tầm một ngàn bộ đi. tôi làm bộ vò cằm và đảo mắt qua lại làm như phải suy nghĩ nhưng thật ra tôi đã suy nghĩ ra phải làm bao nhiêu bộ từ khi vẽ bản thiết kế này rồi. Chỉ là làm bộ cho họ xem thôi.    Giá cả thì sao đây.    Giá thì tầm tám trăm lượng vàng.    Vừa dứt lời thì cả năm người thuộc hạ của tôi bỗng không còn điềm tĩ̉nh như nãy giờ họ  vẫn duy trì. Vì tôi tuy là đang nói chuyện với Trương  lão nhưng tôi cũng quan sát mọi động tĩnh xung quanh.    Tôi có từng học qua chuyên nghành « tâm lý học» nên sắc thái biểu cảm của mọi người ở đây sao tôi không nhận ra cho được.   Tôi thấy vậy bèn đánh mắt ra hiệu cho bọn họ giữ bình tĩnh.    Lão giả này cũng không ngờ số lượng tôi đặt cũng không ít nên có chút giật mình, nhưng một lúc sau cũng bình thường trở lại ngay.   Tôi liếc mắt qua Tử Thanh, A Thanh thấy vậy liền hiểu ý đi tới trước mặt lão Trương cách hai bước chân lấy ra một cái túi không lớn nhưng mở ra trong đó chứa khoảng ba trăm lượng vàng.     Đây là tiền đặt cọc trước của ta lão Trương thấy như vậy có được không ?.   Được.   Tôi thấy lão Trương đã nhận ba trăm lượng vàng đặt cọc xong.   Lão Trương ta muốn ông làm thêm cho ta một bộ « kim châm» như thế này.   Tôi móc trong tay áo ra đưa cho Lão Trương xem bản vẽ thứ hai của tôi.   Bản vẽ này kỳ công thật. Đây là lần đầu ta thấy những cây kim châm không theo một thứ tự nào cả dài ngắn đan xen̉ như thế này đó. vừa xem vừa xuýt xoa không ngớt lời.   Không có quá như vậy đâu.   Bao lâu thì xong bộ kim châm này không.    Nghe tôi hỏi lão lại ngước mắt lên khỏi bản vẽ thứ hai nhìn về phía tôi hỏi.   Ngươi cần gấp lắm sao. lão vừa nhìn sắc mặt vừa hỏi dò tôi.̀   Cũng hơi gấp mà cũng không gấp lắm. thật ra cũng không gấp mấ́y nhưng tôi đã hứa trị tật câm của Thiên Nhiễm nên sẵn thì làm luôn mắc công sau này nhiều việc tôi lại quên mất.   Vậy là gấp hay không gấp đây. vừa hỏi lão vừa cười vừa vuốt râu.   Nói chung cũng gấp.   Vậy một tuần sau, ngươi tới lấy đi, ta đi nghiên cứu cách làm kim châm này cho ngươi trước . Ngươi thấy sao.    Nếu được vậy thì không gì bằng.   Tại hạ đa tạ lão nhiều.   Vậy bộ kim châm này giá bao nhiêu.   năm trăm lượng vàng.   Được. tôi đáp dứt khoác không một chút do dự nào.   Nhưng mà chất liệu làm phải là loại quý hiếm.   Cầm Công tử yên tâm bảng hiệu của ta không phải là treo cho có. vừa vuốt râu vừa nói nhưng trong lời nói không có kèm theo  một chút ̣ giận dữ nào. ̃   Vậy ta đưa trước cho lão thêm một trăm lượng vàng, cho bộ kim châm thứ hai này lão thấy sao.    Khỏi cần đưa trước, ta nhận ba trăm tiền đặt cọc kia cũng được rồi.      Thôi chuyện nào ra chuyện đó lão cầm đi.   Vậy, thành giao.  cả tôi và lão cùng nhau đồng thanh hô. Vậy nữa tháng sau, ta cho người tới lấy đồ.   Được, tới nữa tháng sau nhất định có đồ mà ngươi cần.    Vậy ta xin đi trước.    Đi thông thả.     Sau khi ra khỏi nhà của Trương lão tôi bước đi trước. Đi tới gần xe ngựa tôi dừng bước chân lại xoay người lại nhìn thẳng về phía những người thuộc hạ này bằng một ánh mắt thật sâu không đáy.    Như muốn hãm những ai mà nhìn sâu vào trong đôi mắt này vậy.       Bốn người bọn họ đang đi thì họ ̀ thấy ̀ kỳ kỳ sao Tử Thanh tỷ bỗng đột nhiên dừng hẳn lại không bước đi nữa, họ thắc mắc ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt của chủ nhân sâu không lường được nga.    Ai trong bọn họ cũng đều thức thời cùng lui lại ba bước chân. Ánh mắt này rất đáng sợ nếu như ai hễ nhìn vào sẽ phải biến mất khỏi thế gian này vậy, không có sự sống trong con mắt này.    Bọn họ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một ánh mắt mà trong đó toàn sự chết chóc, mà cũng khiến cho ai trong bọn họ đều lấy làm kinh hãi, run rẫy khôn cùng.    Thiên Nhiễm biết là chuyện gì rồì cô vội quỳ xuống hướng vị chủ nhân nhỏ tuổi trước mặt này mà quỳ lạy.    Thiên Nhiễm nghĩ điều hối tiếc thứ nhất là ̀ điều mà̀ trước đó do uất ức quá độ nên cô không thể nào giải thích sao cho phụ thân hiểu cô không phải lý do hại chết mẫu thân nên mới dẫn đến cô không nói được nữa như bây giờ.     Bây giờ điều uất ức thứ hai bởi vì sự nông nổi khi nãy mà xém chút cô và mọi người đã phá hỏng chuyện của chủ nhân rồi.     Hình như không ai trong bốn người kia hiểu ra thì phải mà cô cũng không thể lên tiếng nhắc nhở họ được.        Tôi nhìn thật lâu cũng chỉ thấy có mỗi Thiên Nhiễm nhận ra được là chuyện gì.    Bốn người bọn họ không hiểu sao tự nhiên A Nhiễm lại quỳ xuống đất vậy không biết nữa, họ thấy ánh mắt của chủ nhân nhìn vào trên người họ họ chỉ thấy toàn thân của mình sợ run cả lên không thể nói nên lời. Họ chỉ nghĩ rằng A Nhiễm cũng vì sợ  như bọn họ nên mới không kìm được sự sợ hãi trong lòng nên mới quỳ xuống như thế.    Ai trong bọn họ cũng có chung cùng một suy nghĩ như thế nên không ai phát giác ra, ánh mắt của Thiên Nhiễm đang nhìn họ đầy thông cảm.      Trừ một người trong bốn người kia bỗng thấy ánh mắt này của Thiên Nhiễm bỗng nhiên cũng vội quỳ xuống mà thỉnh tội với chủ nhân.   Lúc này cô cũng đột nhiên mà hiểu ra vì sao A Nhiễm lại quỳ xuống ngay  khi chủ nhân xoay người lại và dùng ánh mắt như thế để nhìn bọn họ.̀