Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược
Chương 49 : Côn Lôn nghênh diện ngộ cố nhân
Tuy rằng ta đã biết đại khái diễn biến phía trước sẽ thế nào, sẽ không có vấn đề gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó bất an, có nhiều việc con người không thể không chế được.
Có lẽ là ta đã nghĩ quá nhiều rồi, bình tĩnh lại đi, mọi việc vẫn rất bình thường. Nhiều ngày liền chúng ta hứng gió bụi trên đường, không có ngựa cưỡi, không có xe kiệu, chỉ có thể đi bộ. Ban đầu còn thấy không sao, đi đường thủy cũng không vất vả, nhưng lên đến đường bộ, mới biết được đại hiệp cũng không phải dễ làm.
Diệt Tuyệt sư thái nội lực thâm hậu, thể chất mạnh mẽ lại có nội công chống đỡ, đi bộ cũng không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng ta mỗi ngày phơi mặt hứng cát bụi nắng gió, y phục bụi bặm cũng cảm thấy khó chịu, đừng nói đến những tỷ muội khác kém hơn, nội công không đủ, chân đã bắt đầu đau nhức không theo kịp đội hình, lại còn bị Diệt Tuyệt sư thái vốn đi rất nhanh bỏ xa, chật vật không chịu nổi.
Ta thì không đến nỗi như vậy, mỗi ngày phải ghé lên núi đi kiếm củi, vất vả rèn luyện, không để ý đến đường xa cực khổ. Nhưng càng ngày lại càng thêm chán ghét cuộc sống giang hồ, đây không phải là giang hồ vui vẻ tiêu dao mà là tự mình hành hạ mình. Bày ra việc, tự dưng lại chạy đi mấy vạn dặm, đường xa mệt mỏi, hứng gió hứng bụi, đến nơi lại đánh đánh giết giết, có gì vui chứ.
Rốt cuộc đến ngày đặt chân đến Côn Lôn, đối mặt với dãy Côn Lôn núi non trùng điệp trải dài mấy ngàn dặm, đỉnh núi chọc trời, màu xanh của rừng cứ liên miên trải dài không dứt. Đi vào trong núi, nghe chim kêu vượn hót, phong tình khác hẳn với Nga Mi và Võ Đang, cho dù có Diệt Tuyệt sư thái mặt đen như than kia cũng không khiến ta giảm bớt sự vui thích.
Quả nhiên không hổ sơn danh, bất quá càng đi lại càng cảm thấy dãy Côn Lôn từ vô số những yêu tố đối lập: núi lớn, núi nhỏ, đỉnh cao, đèo sâu, suối êm, thác dữ, lạch nhỏ, sông lớn mà tạo thành, nhiều khi lên đến nơi quá cao, lại phải đi bộ bằng chân, áp suất không khí thấp làm hô hấp trở nên khó khăn, thật may phái Côn Lôn không ở tuốt trên đỉnh núi, bằng không mọi người càng thêm vất vả.
Diệt Tuyệt sư thái mang theo chúng đệ tử dựa theo bố trí từ trước, đầu tiên đến Côn Lôn hội họp, bất quá bà ta tính tình quái dị, cao ngạo, dù đang ở Côn Lôn chờ các phái khác cùng đến, cũng không để mọi người vào ở nhờ trong phái Côn Lôn mà ở ngoài cạnh đó dựng lều kiếm củi nấu cơm, xong xuôi mọi thứ rồi mới mang theo mấy đệ tử thân truyền tiến vào phái Côn Lôn xem xét mọi việc, lúc này các đệ tử khác mới rốt cuộc được nghỉ ngơi.
Ta tranh thủ thời gian đi kiếm con suối tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, giặt hết mấy bộ đồ bẩn. Xong xuôi, vừa lúc Diệt Tuyệt sư thái mang bộ mặt đen sì trở về, vào trong lều lớn nhất ở luôn trong đó không thấy đi ra nữa, đến bữa đều là các đệ tử mang cơm vào. Mọi người cũng chẳng biết tại sao, chỉ có thể thật cẩn thận, nhẹ tay nhẹ chân, không dám làm gì ồn ào có thể kinh động khiến bà ta có thể nổi giận. Bất quá tin tức sau bữa cơm chiều cũng được Đại sư tỷ Tĩnh Nghi tìm hiểu rõ, vừa rồi Diệt Tuyệt sư thái vào phái Côn Lôn, gặp hai vợ chồng chưởng môn Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn xong mới biết được sáu đại môn phái hiện giờ chỉ có Nga Mi đến, xem ra là chúng ta đã đến sớm.
Việc đó tuy rằng mọi người chẳng cảm thấy có vấn đề gì, cùng lắm thì tốn thêm ít tiền của lương thực, nhưng Diệt Tuyệt sư thái lại khác, cảm thấy các phái khác quá mực coi thường, chính mình đã đến, các môn phái khác còn gần hơn Nga Mi nhiều nhưng vẫn chưa đến, quá mức ngạo mạn.
Ta với việc này cũng không suy nghĩ gì, chỉ biết nếu Nga Mi đã đến Côn Lôn, vậy thì Trương Vô Kỵ cùng tiểu nha đầu Ân Ly kia cũng nên xuất hiện, giống như trong nguyên tác Đinh Mẫn Quân cùng vợ chồng chưởng môn Côn Lôn Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn giúp Vệ Bích, Võ Thanh Anh đi trả thù cho Chu Cửu Chân.**Đoạn này ở trong nguyên tác: Trương Vô Kỵ học được Cửu Dương thần công trong sơn cốc trên vách núi, khi ra ngoài bị rơi xuống ngã xuống gãy chân, gặp Ân Ly, tự xưng tên giả là Tăng A Ngưu, kể cho Ân Ly nghe việc mình bị cha con Chu Cửu Chân lợi dụng, Ân Ly giúp hắn báo thù giết Chu Cửu Chân, mấy người kia theo đến đuổi giết. Muốn biết chi tiết hơn thì mọi người tìm truyện đọc nhé. Đinh Mẫn Quân lợi dụng cơ hội đánh lén Ân Ly bị gãy cổ tay, độc miệng trêu chọc Ân Ly, lãnh Thiên Châu Vạn Độc Thủ*. Bất quá cũng thật là ngu ngốc, đóng vai kẻ xấu, phản diện đều rất thất bại, đấu với Kỷ Hiểu Phù, chẳng những không thắng được còn bị Bành Hòa Thượng châm chọc nhục nhã đã đời, đấu với Ân Ly cũng bị đánh bại, đấu với Chu Chỉ Nhược cũng chưa bao giờ thắng được, công phu không tốt, chồng cũng không kiếm được, chưởng môn cũng không lên nổi, nào có vai người xấu nào lại thất bại như vậy.
Thiên Châu Vạn Độc Thủ: môn võ công Ân Ly học từ mẹ, dùng độc của nhện để luyện, võ công càng cao, độc càng nhiều, dung mạo càng xấu xí. Ân Ly rất xấu là vì thế. Ta cũng không ngại chờ sáu đại phái cùng kéo đến, chỉ chờ tin tức Chu Cửu Chân bị giết truyền đến, đó mới là lúc kịch tình thật sự bắt đầu. Mấy ngày nay Diệt Tuyệt sư thái đều ở trong lều nghỉ ngơi không bước chân ra ngoài. Đinh Mẫn Quân thường xuyên chạy qua chạy lại với phái Côn Lôn, quan hệ với vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn không tồi, còn thường xuyên tham gia yến hội của Côn Lôn nghênh đón các phái khác đến.
Hôm nay, Đinh Mẫn Quân buổi sáng chạy đi Côn Lôn phái, quá giữa trưa còn chưa trở về, mọi người chẳng yêu quý gì vị Nhị sư tỷ này, cũng chẳng ai thèm quan tâm. Vừa lúc Diệt Tuyệt sư thái truyền lệnh muốn gặp, Đại sư tỷ tìm không thấy, hỏi thăm mới biết được nàng ta đã chạy đến phái Côn Lôn, đành phải sai người gọi trở về. Đáng tiếc phái Côn Lôn nói người đã sớm đi theo chưởng môn và mấy người khác ra ngoài, còn chưa có trở về.
Đại sư tỷ rất lo lắng, cũng sợ sư phụ tức giận đành phải gọi mấy ký danh đệ tử đi tìm, nhanh nhanh kiếm trở về. Mọi người nhận lệnh xong chia ra xung quanh tìm kiếm. Mấy người đi cùng ta đoán có thể sư tỷ đi mua gì đó, hoặc là xuống tửu lâu ở thị trấn dưới chân núi cũng nên, liền hướng chân núi đi xuống.
Còn lại một mình ta đi một đường trên núi, lúc này ta mới cảm thấy thoải mái nhẹ người, vận khởi khinh công Loa Ốc Cửu Ảnh phi thân đoạt gió mà đi. Khinh công này xuất từ Cửu Âm chân kinh, là khinh công thượng thừa trong võ lâm, khi tập thân pháp, cước pháp, khí tràn cơ thể, trên đất bằng có thể bay xa mấy trượng, địa hình có xấu cũng có thể bôn ba vài trăm dặm cũng không mệt nhọc.
Sau khi công phu đại thành, quanh thân thể sinh ra một lớp cương khí tự nhiên, có thể hộ thể kiêm phản chấn ngoại địch, cũng có thể biến hóa ra chín thân ảo ảnh, có vài phần tương tự như Vô Thượng Thần Công Cửu Đài Sen của Thiếu Lâm. Môn công phu này phân làm bốn tầng, người thường khó mà luyện được. Ta cũng rất vất vả luyện tập, thậm chí còn lợi dụng áp lực ngồi dưới thác nước để tập luyện, bốn tầng tuy đã đại thành nhưng thân ở Nga Mi, chưa bao giờ vận quá ngoài hai tầng công lực, cho nên cũng không rõ ràng lắm công hiệu thế nào.
Lúc này ta đang ở dãy Côn Lôn rộng lớn, bên cạnh cũng không có người Nga Mi, đúng là một thời cơ tốt. Ta vui vẻ cười to, toàn lực vận hành cước pháp, ở trong rừng đạp ngọn cây bay vọt đi, hưởng thụ khoái cảm ngự phong mà chạy, quả nhiên kích thích. Lúc này công lực toàn bộ đều thả lỏng, trong phạm vi mười dặm tất cả động tĩnh đều không lọt khỏi tai, không có động tĩnh của Đinh Mẫn Quân liền thoải mái phóng qua.
Thân pháp cực nhanh, tựa như ảo ảnh, người thường cũng khó mà phát hiện, ta cứ vậy mà qua mấy thôn nhỏ cũng không tìm thấy, đành phải hướng ngọn núi lân cận chạy đến, mỗi bước xa tám chín trượng, cũng không kém mảy may so với Bát Bộ Truy Thiên Công* của Thiếu Lâm tự (cái môn này ta tìm nhưng mà ko thấy ở đâu cả). Cách khỏi thôn một quãng, ta chợt nghe phía xa truyền đến tiếng nói.
Một giọng nữ còn trẻ thanh thúy nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
“Mẹ ta thường cười cha là người tốt quá mức, một thư sinh cả tin người. Khi mẹ ta nói chuyện, cung cách mồm miệng, chẳng khác gì cô.” Một thanh âm khác đáp lại.
Nghe đến là vui vẻ, thú vị, ta không khỏi ngừng lại cước bộ, ghé vào căn nhà gỗ xem thử, chỉ thấy hai người cũng là cực phẩm. Một cô gái ăn mặc kiểu nông thôn, quần áo rách rưới, da chẳng những đen đúa mà trên mặt lại còn sưng u từng cục, vô cùng xấu xí, phỏng chừng là một thôn nữ ở gần đây. Anh chàng kia lại càng đặc biệt, đầu tóc dài bù xù lũ lượt, lại còn thêm râu ria xồm xoàm che kín hết gần mặt, tuy trên khuôn mặt ấy lại xuất hiện một đôi mắt phượng dài tràn đầy phong thái. Nếu không nhìn thấy ánh mắt và nghe giọng nói mà chỉ nhìn thoáng qua thể nào cũng tưởng lầm rằng hắn đã ba bốn mươi tuổi.
Nghe giọng nói tuổi cũng không lớn, nhìn hắn quần áo lam lũ, trên đùi còn nẹp bằng mấy khúc cây, mơ hồ còn thoảng mùi cây lá, có lẽ là bị gãy chân gì đó, còn có mùi hương thảo dược, ta đoán đây không phải tên ăn mày thì cũng là thôn dân quanh đây. Ăn mày tin tức thường rất linh thông, không bằng hỏi thăm từ hắn xem sao.
Ta đang định tiến lên hỏi thứ, đã thấy cô gái xấu xí kia đỏ mặt, nũng nịu nói: “Hứ, lại định ăn gian, nói ta giống mẹ ngươi, còn ngươi thì giống cha ngươi phải không?” Nghe giọng nói trách móc nhưng ánh mắt lại ẩn ý cười, giống như mắng yêu, khiến ta cảm thấy ngại ngần không tiện hỏi, chỉ đành đứng ngoài.
“Thề với ông trời, nếu ta có bụng lợi dụng cô thì trời tru đất diệt.” Tên ăn mày kia xem ra cũng lợi hại, miệng ba hoa không khác gì mấy anh chàng lăng nhăng tán gái ở thời hiện đại, đã chiếm tiện nghi lại còn thề thốt với trời cái gì mà tình yêu chân thành, trời làm gì có sức đâu mà quản các người? Đúng là xưa nay vẫn vậy, chỉ dựa vào lời nói thì không thể nào mà tin được, dù cô gái kia xấu xí nhưng vẫn là lừa người, nói vậy thì có thật là sẽ cưới người ta hay không? Ta không khỏi hoài nghi tên ăn mày.
Có vẻ như cô gái xấu xí kia rất tin, vội nói: “Nói hơn nhau một câu, có đáng gì mà phải thề thốt ghê thế?” Cổ nhân đã thề là rất tin tưởng, chỉ cần yêu đơn giản là sẽ tin, cô nương cổ đại cũng thật là dễ lừa, ta nghĩ không khỏi buồn cười, vừa thở mạnh chợt nhớ ra, vội vàng kiềm chế, ngừng hô hấp.
Tên ăn mày kia lỗ tai cũng thật là thính, ta vừa suýt bật cười đã bị hắn nghe thấy, đôi mắt phượng dài nhìn ra phía ta đang núp. Cô gái xấu xí kia thấy hắn ánh mắt di chuyển cũng quay đầu lại nhìn, hai người ánh mắt trở nên cảnh giác, cô gái lại có chút địch ý. Ta đành bước ra, xấu hổ cười, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, ta cũng không phải cố ý nghe trộm, chỉ muốn hỏi thăm một người thôi, muốn hỏi hai người một chút có được không?”
“Không biết cô nương muốn hỏi người nào? Mặt mũi bộ dáng ra sao?” Cô gái xấu nghe ta nói, địch ý cũng giảm bớt, ta cũng không hiểu vì sao tiểu tử kia ánh mắt nhìn có vẻ hơi ngơ ngẩn, cô gái xấu kia hơi đụng hắn một chút, hắn mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt sáng ngời trong bóng tối mờ mờ, ôn hòa hỏi, giọng nói phảng phất một chút cô đơn.
Hắn nhìn ta như vậy, chẳng lẽ từng gặp qua ta sao? Không thể nào, ta chưa từng đến Côn Lôn, đây lại chỉ là lần thứ hai xuống núi, chưa từng nhận thức người ngoài, vừa nghĩ vừa đáp: “Người đó là sư tỷ ta, chừng hơn ba mươi tuổi, y phục không khác lắm so với ta, chỉ có điều là màu xanh, mới và đẹp hơn, dáng người dong dỏng cao, gò má hơi cao, môi mỏng, xin hỏi có gặp qua không?” Ta hỏi vội, chỉ muốn sớm tìm được người, làm xong việc còn về ăn cơm chiều, không muốn vì việc này mà quá mất giờ cơm.
“Có thấy, vừa mới qua đây không lâu, đi về phía tây, đi cùng còn có một ông già, một bà già cùng mấy người tuổi còn trẻ nữa.” Ta vừa hỏi, hai người kinh ngạc, tiểu tử kia định nói gì nhưng cô gái xấu xí mắt mang theo giận dữ giành nói trước.
Ta nhìn cô gái đang giận dữ kia, không biết vì sao lại nổi giận, lại nghe cô ta nói có gặp sư tỷ, có cả Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn hai vợ chồng, không khỏi ngạc nhiên, tuy ta chưa từng gặp hai người kia, nhưng thân là chưởng môn phái lại có mấy chục năm nội công, hẳn là dung nhan không đến nỗi nào, sao lại bị cô ta nói thành ông già bà già nhỉ? Trong lòng tuy buồn cười, nhưng trên mặt ta vẫn biểu hiện bình tĩnh, nói: “Đa tạ hai vị đã chỉ giúp, tôi đi tìm bọn họ đây.”
Đang định rời đi, nhưng nhìn cô thôn nữ xấu xí cùng tiểu tử giống như ăn mày kia, chân lại còn bị gãy, ta không đành lòng, núi sâu rừng già chữa bệnh không tiện, nếu không có thuốc chữa trị hẳn là đôi chân sẽ phải tàn phế, tiểu tử tuổi còn trẻ, tàn phế thật đáng tiếc, nếu như lời vừa rồi của hắn là chân thành, hai người này hẳn là sẽ có được một kết quả tốt cũng nên!
“Hai bình thuốc cùng số bạc này tặng hai người, cám ơn hai người đã giúp tôi chỉ đường, bình trắng là cao dược nối xương rất tốt, bình xanh là thuốc giải độc, dưỡng nhan, vết thương lành rồi cũng cần phải trị cho khỏi hẳn.” Ta đem thuốc và ngân lượng ném cho hai người, dùng bộ pháp Nga Mi bình thường đi về hướng tây, vào sâu trong rừng mới vận Loa Ốc Cửu Ảnh đi tiếp, tiếc là đi nhanh quá không nhận thấy hai người sau lưng thần sắc phức tạp.
Đuổi theo hướng tây, chỉ thấy dấu chân cũng không thấy bóng người, quá một lúc lâu nữa mới nhìn thấy Đinh Mẫn Quân cả người đầy bụi đất, tóc tai tán loạn chật vật, ngay cả kiếm cũng đâu mất, ta không khỏi bất ngờ, sao lại thành ra như vậy, cũng không nghe đến Chu Cửu Chân chết a! Không thể nào đụng phải Trương Vô Kỵ và Ân Ly chứ!
Bỗng nghĩ đến hai người vừa rồi mới gặp, một râu dài tóc dài, hai chân bị gãy, một khuôn mặt xấu xí, chẳng phải là trong truyện đã miêu tả, chính là bộ dáng của Trương Vô Kỵ và Ân Ly sao? Ta cứ tưởng tượng ra Trương Vô Kỵ và Ân Ly từa tựa giống như trong phim, thật không ngờ bộ dáng lại giống như dã nhân trên núi vậy, Ân Ly cũng chỉ nghĩ sắc mặt đen và có sẹo thôi, không ngờ lại xấu tới vậy, làm ta tưởng bọn họ chỉ là người bình thường trên núi.
Lại còn ngốc nghếch đem thuốc tốt vất vả làm ra cho hắn, thật sự là ngốc, sao lại không nghĩ ra nhỉ. Tuy vậy, dù biết thì cũng làm gì được đâu, dù sao mười ngày nửa tháng nữa bọn họ cũng bị Diệt Tuyệt lão ni cô bắt lại mà thôi. Nghĩ vậy ta chuyển cước bộ khinh công phi thân đến, giả bộ như mệt mỏi vì phải leo núi, hướng đến chỗ Đinh Mẫn Quân vờ như đến gần mới tình cờ nhìn thấy: “Nhị sư tỷ, cuối cùng cũng tìm được sư tỷ, sư phụ tìm sư tỷ đó. Sư tỷ đi đâu vậy? Bao nhiêu sư tỷ muội phải đi tìm. A! Nhị sư tỷ sao lại bị thương vậy? Có nặng hay không?” Ta vờ như mới phát hiện ra, vội vàng hỏi.
“Không nhìn thấy gì sao? Hai cổ tay đều bị chấn thương, còn không lại đây đỡ, sư phụ tìm ta có chuyện gì?” Đinh Mẫn Quân đau đớn, sắc mặt trắng bệch, tuy thế vẫn đủ sức mắng người không nhỏ, xem ra không chịu nội thương.
Ta bước lên đỡ để nàng ta dựa lên người ta bước đi, lại vờ như tức giận nói: “Ta không rõ lắm. Nhị sư tỷ, là ai đả thương sư tỷ vậy? Chúng ta đi tìm bọn họ báo thù!”
“Chúng ta ngay cả hai vợ chồng chưởng môn phái Côn Lôn liên thủ lại cũng không đánh nổi quỷ nha đầu kia, bằng công phu mèo cào của ngươi có mà xách giày cho nó cũng không xứng, còn đòi báo thù.” Đinh Mẫn Quân đang tức giận, nói ra lời đều là đâm chọc mỉa mai.
Khẩu khí này ta đã nghe được năm năm, sớm đã quen, mà ta cũng coi như một trong số ít mấy người được nàng ta chỉ bảo võ công, bất quá công phu ngoài miệng thì rõ là hơn nhiều so với thực lực. “Hai vợ chồng chưởng môn cũng không phải đối thủ sao? Người nọ cũng lợi hại thật, Nhị sư tỷ sao lại đánh nhau với cô ta vậy?” Ta giả bộ giật mình, kinh ngạc hỏi.
“Cũng chẳng có gì hay ho, ta vốn định tìm Chiêm Xuân tán gẫu một chút, ai biết được họ Vệ thiếu trang chủ sơn trang nào đó trên núi Côn Lôn đến tìm chưởng môn giúp đỡ, biểu muội của hắn bị người ta giết, nhờ người hỗ trợ bắt hung thủ, chưởng phái Côn Lôn mời ta đi cùng xem, ta không tiện từ chối đành đi theo, quỷ nha đầu kia cũng thật giảo hoạt, ai biết bắt được rồi, quỷ nha đầu kia còn đòi đi gặp một người, xem xong mới chịu nhận tội.” Đinh Mẫn Quân ngừng nói, liếm môi tỏ vẻ khát nước.
Ta vội lấy túi nước trên người cho nàng ta uống, trong lòng chắc chắn nàng ta chẳng qua muốn đi xem náo nhiệt, lại muốn ra vẻ uy phong mới đi theo, người ta là chưởng môn phái Côn Lôn, cấp bậc cao như thế làm sao mà lại hạ mình kêu nàng ta trợ giúp chứ. “Nhị sư tỷ uống nước, mau kể xem, mọi người không phải bắt được cô ta rồi sao? Sao lại bị thương như vậy?”
“Chưởng môn phái Côn Lôn tốt bụng, nguyện vọng kia cũng không phải không được, bèn áp giải đến, ai mà ngờ đến đó cô ta buông lời ngon tiếng ngọt với dã tiểu tử kia mấy câu, dã tiểu tử liền đồng ý lấy cô ta, chúng ta định bắt lại, nhưng không hiểu sao cô ta lại trở nên vô cùng lợi hại, chưởng đánh xuống gặp phản chấn liền khiến cho xương cổ tay bị gãy, ngay cả hai vợ chồng chưởng môn phái Côn Lôn cũng đại bại, chật vật thối lui, thật cổ quái.”
Đinh Mẫn Quân kể chuyện sự chú ý bị phân tán, tay cũng đỡ đau hơn, kể tiếp.
Hà Thái Xung kia cái gì mà tốt bụng chứ, ta còn nhớ rõ trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, chưởng môn bại hoại nhất là Tiên Vu Thông của phái Hoa Sơn, sau đó là Hà Thái Xung của Côn Lôn, phỏng chừng là muốn đùa giỡn Ân Ly cho vui thôi, giống như mèo giỡn chuột trước khi xơi tái, chưa đùa đã thì chưa ăn, đáng tiếc là bọn họ không may gặp phải Trương Vô Kỵ, kết quả thảm bại.
Trương Vô Kỵ nếu không phải gặp ai thích người đó, lại thêm việc nước việc nhà không phân rõ được, tình cảm nhu nhược, thì luận võ công hay tâm địa cũng đều tốt, ngay cả thù cha mẹ cũng có thể không báo, tâm địa cũng thật nhân từ, nếu đổi là người khác có võ công, thù giết cha mẹ hẳn là nhất định phải báo, dù là người hiện đại sau này cũng không đạt đến loại trình độ như vậy. *Ghi chú cho những bạn còn chưa rõ nè: Ân Ly: một trong bốn cô gái yêu Trương Vô Kỵ trong nguyên tác, còn có tên khác là Châu Nhi (hoặc Thù Nhi), là con gái Ân Dã Vương (là con Bạch Mi Ưng Vương, và anh trai của Ân Tố Tố – mẹ Trương Vô Kỵ), do đó là em họ của Trương Vô Kỵ (nhưng mà hình như Trung Quốc ngày xưa ng ta ko cấm kết hôn kiểu này). Ân Ly có khuôn mặt xấu xí do luyện Thiên Châu Vạn Độc Thủ, dùng nhện độc để luyện nên khuôn mặt vô cùng xấu xí. Khi còn bé đã theo Kim Hoa bà bà đến Hồ Điệp cốc, gặp Trương Vô Kỵ và vẫn thích hắn từ lúc ấy.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
115 chương
108 chương
455 chương
97 chương
190 chương