Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 17 : Chung bị cầm sơ đề ân đức

Thời gian cứ vậy trôi qua, ngày lại ngày, năm lại năm, chớp mắt đã quá năm năm. Ta không giống như Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác lấy lòng Diệt Tuyệt sư thái, theo bà ta đi hành tẩu giang hồ, nhiều lần hạ sơn mà âm thầm ẩn núp trong đám ngoại môn đệ tử, âm thầm luyện tập võ công, cũng không có cơ hội xuống núi. Ngay cả khi ta muốn về thăm cha cũng phải xin phép, chỉ được một lần vào hai năm trước, hoàn hảo cha có thuốc của ta bồi bổ, thân thể khỏe mạnh không vấn đề gì. Đứa con của Ân Lục hiệp lúc đó được hơn một tuổi, ta liền ở lại Võ Đang, hai tháng thật là vui vẻ. Mỗi ngày lại giống như trước kia, học cùng Thất thúc, chơi đùa cùng Thanh Tiêu, tên con trai Ân Lục hiệp, rất vui vẻ. Cuộc sống trên Võ Đang thật yên bình, lục hiệp Võ Đang tu luyện Đại Vô Tướng Công thân hình càng thêm phiêu dật, mấy năm không thấy dung nhan chẳng những không thay đổi, ngược lại Tống Viễn Kiều tuổi đã lớn nhưng ngày càng trẻ ra, ngay cả Tam hiệp Du Đại Nham vốn kiện tráng thô khoáng sắc mặt cũng dần trở nên mềm mại trắng trẻo. Ta biết công phu Tiêu Dao phái còn có tác dụng dưỡng nhan sắc, không ngạc nhiên, chỉ là bọn họ có chút không quen. Trên núi ta cũng gặp qua Tam thẩm mới cưới, sau khi ta lên Nga Mi, Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi thành thân, ông già đã thành tinh Trương chân nhân cương quyết quyết định hôn sự cho hắn. Võ Đang gia giáo nghiêm khắc, Du Tam hiệp tuy cho rằng tuổi mình đã lớn, không xứng với thế gia thiên kim nhà người ta nữa, hơn nữa mười năm nằm liệt mọi thứ đều phải người khác hầu hạ khiến hắn có chút ám ảnh, nhưng Trương Tam Phong đã ra mệnh lệnh, hắn chỉ còn nước cúi đầu đồng ý. Tân tam thẩm cũng rất tốt, dung mạo thanh tú, ôn nhu dịu dàng, có tư chất làm vợ của cổ đại, rất nghe lời chồng, tuy là con nhà thế gia nhưng không hoang phí xa xỉ. Tân tam thẩm rất vừa ý với Du Tam thúc, tuy Tam thúc lớn hơn mười lăm mười sáu tuổi nhưng cổ đại chồng già vợ trẻ vốn là bình thường, cũng không có ai nói bọn họ không xứng, thành thân xong vợ chồng cũng ân ái tình cảm, tuy rằng khi ta rời đi Võ Đang chưa thêm được nhân khẩu nào. Cục cưng Thanh Tiêu mũm mĩm bụ bẫm đáng yêu trở thành minh tinh mới của toàn phái Võ Đang, từ già cả như Trương Tam Phong cho đến đám tiểu đạo đồng lít nhít mới chỉ bảy tám tuổi không ai không yêu cả. Nhóc con lại khoái nghe người khác trò chuyện với nó, tuy chẳng hiểu gì nhưng nhìn cái miệng người ta nói lại ê a cười toe toét, đáng yêu vô cùng, làm cho không ai không muốn ôm nó vào lòng mà hôn hít. Ở Võ Đang thật là vui vẻ, thật muốn vĩnh viễn ở lại đó không về Nga Mi, đáng tiếc thời gian trôi thật nhanh, rồi cũng đến ngày ta phải đi. Năm năm tiếp theo ta sống bình thản đạm bạc, ở Nga Mi trừ luyện võ còn học nữ công, làm tạp vụ, cùng Lôi Tuyết chơi đùa quanh núi cũng không có chuyện gì khác, chỉ thật là nhớ cha, nhớ Thất thúc, nhớ Võ Đang. Nhưng trong chốn võ lâm cũng không yên tĩnh, sáu đại phái Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn đệ tử hành tẩu trên giang hồ đều bị người tự xưng là Minh giáo tập kích, ám sát, đệ tử sáu đại phái cũng khí phát hiện ra người Minh giáo liền đánh, hiện tại đã thành hai thế nước lửa đối lập. Trong đó, hai phái Hoa Sơn, Thiếu Lâm là tổn thất nghiêm trọng nhất, mất đi không ít cao thủ, hai bên xung đột phân tranh ngày càng kịch liệt, ta biết ban đầu có thể là người Mông Cổ cùng Thành Côn âm thầm khơi mào gây hấn giữa sáu đại phái và Minh giáo, nhưng sau hai bên càng ngày càng thù hận nặng nề, gặp mặt liền đánh giết, chết không ít người. Phân tranh này đúng là trừ Trương Vô Kỵ huyết thống hỗn tạp cả chính phái lẫn ma giáo lại võ nghệ cao cường, đối người khoan hậu nhân từ thì không còn ai có thể hóa giải. Ta đứng ngoài, cảm giác chán ghét lẫn mâu thuẫn nhìn kịch tình bắt đầu, chỉ mong đến ngày có thể thoát khỏi vận mệnh vật hi sinh, biết rằng tất cả sẽ bắt đầu khi ta mười tám tuổi. Quả nhiên sau hơn năm năm, sáu đại phái bí mật liên hệ nhau, phái Hoa Sơn Thần Cơ Tử Tiên Vu chưởng môn cùng chưởng môn phái Thiếu Lâm gửi thư mời Võ Đang, Nga Mi, Côn Lôn, Không Động đến bàn bạc cùng liên kết tiêu diệt ma giáo. Võ Đang đệ tử tuy không nhiều lắm nhưng mỗi người võ thuật tinh thông, làm việc có phong thái nhân nghĩa, trừ Ân Lê Đình và Bối Cẩm Nghi năm đó gặp nạn thì ít khi gặp người Minh giáo, cho dù có gặp được cũng nương tay, tuy mọi người đều hận ma giáo nhưng đối với việc ma giáo tập kích sáu đại phái vô cùng nghi hoặc, đối với việc sáu đại phái liên minh tiêu diệt Minh giáo không mặn mà gì. Chưởng môn Hoa Sơn Tiên Vu Thông ti bỉ vô sỉ, hơn nữa lại háo sắc. Năm xưa Tiên Vu Thông ở tại Miêu Cương có tư tình với một cô gái bản địa, sau lại ruồng bỏ, cô gái đó liền hạ Kim Tằm trùng độc trên người y. Thế nhưng vì mong y hồi tâm chuyển ý nên liều lượng rất nhẹ để dễ bề giải cứu, không ngờ hắn lại giết chết cô ta, cướp lấy đôi Kim tằm trốn về Trung Nguyên. Tiên Vu Thông đạo đức bại hoại nhưng vận khí lại may mắn, chạy được không lâu thì độc phát, gặp ngay Hồ Thanh Ngưu đang ở Miêu Cương tìm thuốc, bởi vì chưởng môn trước của Hoa Sơn là Nhạc Trường Bỉnh cùng giáo chủ Minh giáo Dương Đỉnh Thiên là bằng hữu thân thiết, lúc ấy sáu đại phái và ma giáo tuy không cùng đường nhưng cũng không cừu thị, nên Hồ Thanh Ngưu tận sức cứu sống hắn. Ơn cứu mạng chẳng những không hồi báo, ngược lại lấy oán báo ân, Tiên Vu Thông lừa gạt em gái Hồ Thanh Ngưu là Hồ Thanh Dương khiến cô ta mang thai, nhưng hắn tham địa vị chưởng môn Hoa Sơn liền bỏ rơi cô ta để lấy con gái độc nhất của chưởng môn. Hồ Thanh Dương xấu hổ tự tận gây nên thảm cảnh một xác hai mạng người, càng không cần nói thêm hắn đã làm những việc ác khác, ngay cả ác nhân tà đạo cũng không bằng. Người Minh giáo được Hồ Thanh Ngưu chữa trị không biết bao nhiêu mà kể, đối với việc của Hồ Thanh Dương ít nhiều cũng nghe thấy, lúc trước nể mặt Dương Đỉnh Thiên không so đo, sau lại vì Thành Côn châm ngòi, chính tà thành hai thế chém giết, người Minh giáo tử thủ với Hoa Sơn, tổn thất nghiêm trọng. Hoa Sơn đối Minh giáo hận thấu xương, liền liên kết với Thiếu Lâm cũng đã tổn thất không ít tục gia đệ tử tiêu diệt Minh giáo. Hai phái đã như vậy, ở Nga Mi còn có Diệt Tuyệt sư thái cực hận Dương Tiêu, hơn nữa Tiên Vu Thông đề nghị sáu đại phái cùng nhau tấn công lên Quang Minh đỉnh trước giết Dương Tiêu, sau đó tìm giết bốn đại ma vương Tử Bạch Kim Thanh Tử Sam Long Vương, Bạch Mi Ưng Vương, Kim Mao Sư Vương, Thanh Dực Bức Vương, Ngũ tán nhân, Ngũ hành kì và đám đại chưởng kì. Có thể giết Dương Tiêu Diệt Tuyệt sư thái đương nhiên không phản đối, cho dù biết rõ việc lần này hiểm ác, đám đệ tử tinh anh của Nga Mi cũng không biết mấy người có thể trở về. Phái Không Động vì Tạ Tốn trộm mất Thất Thương quyền phổ, đánh chết lẫn bị thương vô số môn nhân đệ tử, đối với Tạ Tốn thù sâu như biển, có thể tiêu diệt cũng không phản đối, phái Côn Lôn bấy lâu nay ở sát bên cạnh, đệ tử bọn họ lại hoành hành bá đạo, làm không ít việc ác, chịu giáo huấn của Minh giáo không ít, lần này có thể xả giận, độc chiếm Côn Lôn đương nhiên cũng đồng ý. Võ lâm năm đại phái đã đồng ý, Võ Đang cũng không thể nói gì được nhiều, bất quá không muốn đám đệ tử trẻ tuổi thế hệ thứ ba đi đến nơi hiểm ác để mất mạng nên trong lúc sáu phái thương nghị xem xuất ra bao nhiêu nhân thủ, Tống Viễn Kiều nói ba đại đệ tử võ công thấp kém, Lục hiệp phải chăm sóc sư phụ, chiếu cố vợ con, còn phải quản thúc môn nhân đệ tử, sẽ cử ra năm người là con ông ta cùng mấy sư huynh đệ đi trước. Thiếu Lâm, Nga Mi, Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn các phái đều nghĩ phải xuất động mấy chục cao thủ, thấy Võ Đang như vậy trong lòng có chút không phục, ai chẳng biết Võ Đang ba đại đệ tử mỗi người võ công đều tinh thâm, thấp kém cái gì, ai cũng biết sau việc này nhất định người còn sống mà trở về rất ít, ai cũng không muốn phái mình tổn thất nặng, bất quá Võ Đang thực lực hùng hậu, lại có tông sư võ lâm Trương Tam Phong làm chỗ dựa, năm phái dù giận cũng không dám nói, chỉ có thể đáp ứng. Sáu phái bàn luận xong, chưởng môn các phái trở về điều động nhân thủ. Diệt Tuyệt sư thái cũng có cân nhắc, biết tinh anh đệ tử phái mình nếu tổn thất rất ảnh hưởng đến thực lực của phái. Nga Mi vốn toàn nữ đệ tử, thời gian lập phái lại ngắn, thực lực không bằng Thiếu Lâm, Võ Đang hùng hậu, đây đúng là cơ hội tốt để giảm sức mạnh môn phái khác, giữ lại thực lực cho phái mình. Lập tức phân phó Đại đệ tử Nội môn Tĩnh Nghi, Đại đệ tử Ngoại môn Tĩnh Huyền, Tĩnh Trần mang danh sách kiểm tra khảo nghiệm võ nghệ môn hạ đệ tử trong phái đến. Môn hạ Nội môn đệ tử Tĩnh Nghi đều là thế gia thiên kim hoặc là ký danh đệ tử, Ngoại môn đại đệ tử Tĩnh Huyền môn hạ đều là ni cô đã xuất gia, có tư chất và võ nghệ được bồi dưỡng tốt, còn đứng đầu ngoại môn đệ tử môn hạ Tĩnh Trần đều là đạo nhân, tăng nhân, võ nghệ tuy không kém nhưng không phải là võ công nội môn thân truyền của Nga Mi. Diệt Tuyệt sư thái nhìn danh sách có ghi chép khảo nghiệm cùng xuất thân lai lịch của từng người, chọn ra toàn những đệ tử võ nghệ không cao lắm, lại không phải thế gia hay có nơi dựa dẫm để tham gia đại chiến lần này, Chu Chỉ Nhược lại đúng lúc đáp ứng tất cả các điều kiện, tên chình ình trên danh sách lựa chọn của Diệt Tuyệt sư thái. Nếu biết bởi vì không có gia thế, không có nơi dựa dẫm vững chắc, võ nghệ kém cỏi không đáng giá giữ lại làm thực lực mà được làm vật hi sinh đem đi tham gia đại chiến tiêu diệt Minh giáo, có phải hay không sẽ tức muốn chết! Quá mấy ngày ta được Tĩnh Nghi sư tỷ thông báo, lúc ấy mới biết đến việc sáu đại phái liên thủ tiêu diệt Minh giáo, lại còn phải tham gia vào đó nữa. Chỉ có thể nghĩ, mọi việc rốt cuộc đã đến, tuy vậy trong lòng ta lại cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ bởi vì trước đó đã tự tạo ra cho mình áp lực quá lớn! Cũng quên không tò mò tại sao môn nhân mấy trăm người lại chọn mấy ký danh đệ tử vô dụng đi tiêu diệt Minh giáo, hơn nữa đi cùng chúng ta còn có những sư tỷ muội khác cũng thuộc hàng kém cỏi, chỉ cảm thấy có Chu Chỉ Nhược tham gia vào mới xem như bình thường, lúc ấy ta còn không biết chính mình phải đi làm quân tốt thí mạng. Nhận lệnh chuẩn bị lại hành trang, lãnh vũ khí ở kho xong lại ra võ trường tập hợp. Tất cả đã chuẩn bị xong, biết việc này hiểm ác, ta nhờ một sư tỷ có giao hảo tốt ở lại phái quan tâm chiếu cố Lôi Tuyết rồi mới đuổi theo mọi người ra võ trường. Tất cả đã đến gần hết, ta quan sát thấy trong số đệ tử cũng có rất nhiều ni cô, đạo sĩ, tăng nhân cùng tục gia đệ tử, có vẻ gì đó hỗn tạp, thầm hoài nghi không biết đến lúc đại chiến thì được bao nhiêu sức lực đây. Qua buổi trưa ba khắc, mọi người đã tập hợp đầy đủ. Chỉ nghe hai mươi bốn tiếng chuông đồng rền vang, mọi người lập tức xếp hàng theo thứ tự sau Đại sư tỷ, sư huynh, phân thành ba nhóm, ba người đứng đầu là Tĩnh Nghi, Tĩnh Huyền, Tĩnh Trần. Xếp hàng xong ta mới để ý thấy, các đệ tử thân truyền của Diệt Tuyệt sư thái Đinh Mẫn Quân, Triệu Linh Châu, Lí Minh Hà, cùng hai đệ tử mới thu gần đây là Tô Mộng Thanh, Phương Bích Lâm cũng xếp ở phía sau Tĩnh Nghi. Triệu Linh Châu xếp thứ năm trong các đệ tử thân truyền của Diệt Tuyệt sư thái, là sư muội kế sau Bối Cẩm Nghi, Lí Minh Hà xếp thứ sáu, Tô Mộng Thanh và Phương Bích Lâm lên núi sau cùng. Sau khi Bối Cẩm Nghi xuất giá bà ta mới thu thêm đệ tử thân truyền, Tô Mộng Thanh là đồ đệ yêu quý nhất, ngay cả Nga Mi Cửu Dương công đều truyền cho, trở thành mục tiêu công kích cho Đinh Mẫn Quân ghen tỵ nhằm vào, cũng do Đinh Mẫn Quân làm đồ đệ Diệt Tuyệt sư thái đã hơn ba mươi năm mà không được bà ta truyền thụ cho chút Cửu Dương công nào. Một tiểu sư muội mới nhập môn mà lại được sư phụ ưu ái như vậy, Tô Mộng Thanh võ công tiến nhanh, cũng coi như là một Chu Chỉ Nhược như trong nguyên tác, đắc truyền Nga Mi Cửu Dương công, thực lực hơn hẳn so với chúng sư tỷ muội. Trong nguyên tác, Chu Chỉ Nhược khiêm tốn có lễ không mếch lòng mọi người, cũng được lòng Diệt Tuyệt sư thái, trong số các đệ tử được bà ta yêu thương nhất, nhiều lần biểu hiện trí tuệ thông minh, nhiều lần được Diệt Tuyệt sư thái khích lệ trước mặt mọi người. Nếu như không gặp Trương Vô Kỵ, sư phụ không bị Triệu Mẫn ám toán bắt giam, Chu Chỉ Nhược nguyên bản đã có thể thuận lợi kế thừa làm chưởng môn Nga Mi hoặc là lấy chồng có một cuộc sống gia đình yên ấm. Thế nhưng lại gặp phải Trương Vô Kỵ tình thánh gặp ai xinh đẹp liền mềm lòng, lại gặp phải Triệu Mẫn tâm ngoan, thủ đoạn độc ác, trong tay có nhiều cao thủ, lại có gia thế hùng hậu phía sau hỗ trợ làm tình địch kiêm kẻ thù hại chết sư phụ, cuối cùng sa vào kết cục thê thảm. Bất quá, nhân sinh nào có nhiều chữ nếu như vậy. Đinh Mẫn Quân muốn nhắm đến chức chưởng môn Nga Mi, muốn độc chiếm sủng ái của Diệt Tuyệt sư thái không phải mới một hai năm, khó trách sao lúc nào cũng nhằm vào Chu Chỉ Nhược. Bất quá hiện giờ ta thật là tốt, Tô Mộng Thanh lại kiêu ngạo, không giống như Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác thông minh che giấu thực lực của mình, Tô Mộng Thanh phô trương đã sớm đem việc luyện thành Cửu Dương công cho cả phái Nga Mi đều biết. Hai mươi bốn tiếng chuông vừa dứt, Diệt Tuyệt sư thái mới lên lễ đài trước võ trường, vận khởi nội lực lớn tiếng nói: “Sáu đại môn phái đã bàn bạc, quyết định tiễu trừ Quang Minh đỉnh, dưới chân núi sẽ tập hợp cùng các môn phái khác thảo hồi công đạo, tiêu diệt tà ma, chí ở tất thắng, lũ tà ma võ công cao cường, thủ đoạn quỷ bí quái độc, sáu đại môn phái lại có gì phải sợ? Nhưng trong khi giao đấu tất sẽ có tổn thương, mọi người phải chuẩn bị trước tinh thần quyết tử, không cần cầu may mắn. Trong lòng đã sợ hãi, khi lâm địch tất sẽ tổn hại đến uy phong Nga Mi.” Mọi người trong võ trường ai cũng nhiệt huyết bừng bừng, đều giơ cao binh khí cùng ứng tiếng hô to: “Dạ! Đệ tử xin thề quyết tử chiến, không sống chung với yêu ma tà đạo.” Giọng thanh giọng trầm hòa vào nhau, biểu thị chiến khí quyết tâm, ta cũng chẳng hiểu vì cái gì mà chiến, mà trận chiến này lại cần ít nhiều máu tươi để mà phụ trợ cho uy phong của Trương Vô Kỵ. Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp: “Thiên quan tòng môn xuất, Kỳ gia hảo hưng vượng. Tử tồn phụ tiên tử, Tôn tại tổ nãi táng. (Nghìn quan tài qua cửa, Nhà đó hẳn có thời. Con còn cha mất trước, Cháu sống ông đi rồi) Đời có ai không chết đâu? Chỉ cốt sao để lại con cháu huyết mạch, nhà đó dù có chết trăm người, nghìn người, vẫn là hưng vượng. Nếu như các ngươi chết cả rồi, chỉ một mình lão ni sống cô đơn mới thật là đáng sợ. Ha ha, nếu có như thế thật thì cũng có gì đáng hối tiếc đâu? Một trăm năm trước làm gì đã có phái Nga Mi? Chỉ cần tất cả chúng ta oanh oanh liệt liệt sống mái một phen, tiêu diệt ma giáo, dương danh Nga Mi phái một lần! Xuất phát!” Diệt Tuyệt sư thái nói xong, đi đầu dẫn chúng đệ tử Nga Mi xuống núi, mọi người lưng đeo hành lý gọn gàng theo sau, chia làm ba hàng đi nhanh, cho dù đường xá hiểm trở khó khăn cũng không giảm bớt chút nhiệt huyết nào, lúc này ta mới hiểu đang phải đối mặt với chuyện gì, có lẽ trừ Diệt Tuyệt sư thái cùng mấy đệ tử thân thiết Tĩnh Nghi, Tĩnh Huyền, Tĩnh Trần, Đinh Mẫn Quân, Triệu Linh Châu, Lí Minh Hà thường đi theo Diệt Tuyệt hành tẩu đã lâu, rất nhiều đệ tử đây là lần đầu giết chóc. Ta cũng có chút do dự, nghĩ đến trong truyện miêu tả cảnh máu chảy thành sông, xác chất thành núi, cho dù biết rõ đó không phải là thật nhưng cũng không rét mà run. Huống chi bây giờ sắp phải đối mặt với chết chóc thật sự, ta đây một người thuộc thế hệ hiện đại, chẳng lẽ không vì lý do gì mà đi giết người được sao? Minh giáo với ta có thù hận gì đâu? Đây là giết người chứ không phải săn thú, không thể không áy náy, sợ hãi, biết rằng chính mình không thể hạ thủ. Không phải ta từ bi, mà là không hận. Nhưng nếu không giết, Diệt Tuyệt sư thái có thể bỏ qua cơ hội giết gà dọa khỉ sao? Hiện giờ ta cũng không phải là đệ tử được bà ta sủng ái mà chỉ là một đệ tử ký danh gặp qua một vài lần. Ngay cả thân truyền đệ tử mà bà ta còn hạ thủ được, huống chi là kẻ chẳng có quan hệ gì như ta? Còn nữa, đến nơi hội họp với phái Võ Đang, Tống Thanh Thư có thể tham gia vào lần này không? Có thể thích Chu Chỉ Nhược như trong nguyên tác không? Lần trước ta về chơi là khi mười lăm tuổi, tự thấy mình vốn không tồi, tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo xinh đẹp không tầm thường, khí chất như lan (tự thừa nhận vậy ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy mình rất tự kỷ), cũng không thấy Tống Thanh Thư đối với ta có gì khác, càng đừng nói đến ân cần hay theo đuổi linh tinh gì đó. Hắn chỉ ham tranh nhau Lôi Tuyết với ta, lúc sắp về Nga Mi Lôi Tuyết còn suýt nữa bị hắn giấu đi mất, không tìm thấy mà mang theo. Ta nhớ đến ánh mắt Thất thúc khi thấy ta trở về, bộ dáng ngây ngốc chẳng giống khí chất như tiên của hắn chút nào, sau ta đòi học cùng như ngày xưa chẳng hiểu sao lại muốn trốn tránh, ta cũng giận không được hắn, nhưng thật sự nhớ lại cảm giác quen có hắn bên người, cho dù không phải học tập, có hắn bên cạnh cả không gian đều trở nên thật ấm áp, ta còn lén rình trộm xem hắn định làm gì, nghĩ đến Thất thúc bị thầy trò Thành Côn tính kế, chết trong tay Tống Thanh Thư, đầu liền đau thêm. Ở Quang Minh đỉnh sẽ gặp Thành Côn, cái thứ chẳng hay ho gì, còn gặp Trương Vô Kỵ nữa, hắn thần công còn chưa đại thành còn phải thay hắn che giấu trước Diệt Tuyệt sư thái, giúp hắn tránh thoát độc thủ của bà ta, còn đối phó với ám toán của Triệu Mẫn.. đủ loại vấn đề khiến đầu ta muốn nổ tung, bí mật này là kỳ ngộ, cũng là gánh nặng, không ai có thể cùng ta gánh vác, chỉ có thể chậm rãi nghĩ cách, từ từ phá giải. Giết người, ta quyết định là tuyệt đối sẽ không làm, nhiều nhất là liều mạng chạy trốn đi tìm người Võ Đang, các thúc thúc rất yêu quý ta, tuyệt đối sẽ không khó xử, hơn nữa bọn họ luyện Đại Vô Tướng tâm pháp, hiện giờ võ công khẳng định là đã tiến rất xa, bảo hộ một người chắc không thành vấn đề. Chỉ có điều, giả vờ võ công không tốt nhờ bọn họ bảo vệ, ta có phải là có chút quá đáng không? Tuy rằng ta đã biết đại khái diễn biến phía trước sẽ thế nào, sẽ không có vấn đề gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó bất an, có nhiều việc con người không thể không chế được. Có lẽ là ta đã nghĩ quá nhiều rồi, bình tĩnh lại đi, mọi việc vẫn rất bình thường. Nhiều ngày liền chúng ta hứng gió bụi trên đường, không có ngựa cưỡi, không có xe kiệu, chỉ có thể đi bộ. Ban đầu còn thấy không sao, đi đường thủy cũng không vất vả, nhưng lên đến đường bộ, mới biết được đại hiệp cũng không phải dễ làm. Diệt Tuyệt sư thái nội lực thâm hậu, thể chất mạnh mẽ lại có nội công chống đỡ, đi bộ cũng không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng ta mỗi ngày phơi mặt hứng cát bụi nắng gió, y phục bụi bặm cũng cảm thấy khó chịu, đừng nói đến những tỷ muội khác kém hơn, nội công không đủ, chân đã bắt đầu đau nhức không theo kịp đội hình, lại còn bị Diệt Tuyệt sư thái vốn đi rất nhanh bỏ xa, chật vật không chịu nổi. Ta thì không đến nỗi như vậy, mỗi ngày phải ghé lên núi đi kiếm củi, vất vả rèn luyện, không để ý đến đường xa cực khổ. Nhưng càng ngày lại càng thêm chán ghét cuộc sống giang hồ, đây không phải là giang hồ vui vẻ tiêu dao mà là tự mình hành hạ mình. Bày ra việc, tự dưng lại chạy đi mấy vạn dặm, đường xa mệt mỏi, hứng gió hứng bụi, đến nơi lại đánh đánh giết giết, có gì vui chứ. Rốt cuộc đến ngày đặt chân đến Côn Lôn, đối mặt với dãy Côn Lôn núi non trùng điệp trải dài mấy ngàn dặm, đỉnh núi chọc trời, màu xanh của rừng cứ liên miên trải dài không dứt. Đi vào trong núi, nghe chim kêu vượn hót, phong tình khác hẳn với Nga Mi và Võ Đang, cho dù có Diệt Tuyệt sư thái mặt đen như than kia cũng không khiến ta giảm bớt sự vui thích. Quả nhiên không hổ sơn danh, bất quá càng đi lại càng cảm thấy dãy Côn Lôn từ vô số những yêu tố đối lập: núi lớn, núi nhỏ, đỉnh cao, đèo sâu, suối êm, thác dữ, lạch nhỏ, sông lớn mà tạo thành, nhiều khi lên đến nơi quá cao, lại phải đi bộ bằng chân, áp suất không khí thấp làm hô hấp trở nên khó khăn, thật may phái Côn Lôn không ở tuốt trên đỉnh núi, bằng không mọi người càng thêm vất vả. Diệt Tuyệt sư thái mang theo chúng đệ tử dựa theo bố trí từ trước, đầu tiên đến Côn Lôn hội họp, bất quá bà ta tính tình quái dị, cao ngạo, dù đang ở Côn Lôn chờ các phái khác cùng đến, cũng không để mọi người vào ở nhờ trong phái Côn Lôn mà ở ngoài cạnh đó dựng lều kiếm củi nấu cơm, xong xuôi mọi thứ rồi mới mang theo mấy đệ tử thân truyền tiến vào phái Côn Lôn xem xét mọi việc, lúc này các đệ tử khác mới rốt cuộc được nghỉ ngơi. Ta tranh thủ thời gian đi kiếm con suối tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, giặt hết mấy bộ đồ bẩn. Xong xuôi, vừa lúc Diệt Tuyệt sư thái mang bộ mặt đen sì trở về, vào trong lều lớn nhất ở luôn trong đó không thấy đi ra nữa, đến bữa đều là các đệ tử mang cơm vào. Mọi người cũng chẳng biết tại sao, chỉ có thể thật cẩn thận, nhẹ tay nhẹ chân, không dám làm gì ồn ào có thể kinh động khiến bà ta có thể nổi giận. Bất quá tin tức sau bữa cơm chiều cũng được Đại sư tỷ Tĩnh Nghi tìm hiểu rõ, vừa rồi Diệt Tuyệt sư thái vào phái Côn Lôn, gặp hai vợ chồng chưởng môn Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn xong mới biết được sáu đại môn phái hiện giờ chỉ có Nga Mi đến, xem ra là chúng ta đã đến sớm. Việc đó tuy rằng mọi người chẳng cảm thấy có vấn đề gì, cùng lắm thì tốn thêm ít tiền của lương thực, nhưng Diệt Tuyệt sư thái lại khác, cảm thấy các phái khác quá mực coi thường, chính mình đã đến, các môn phái khác còn gần hơn Nga Mi nhiều nhưng vẫn chưa đến, quá mức ngạo mạn. Ta với việc này cũng không suy nghĩ gì, chỉ biết nếu Nga Mi đã đến Côn Lôn, vậy thì Trương Vô Kỵ cùng tiểu nha đầu Ân Ly kia cũng nên xuất hiện, giống như trong nguyên tác Đinh Mẫn Quân cùng vợ chồng chưởng môn Côn Lôn Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn giúp Vệ Bích, Võ Thanh Anh đi trả thù cho Chu Cửu Chân.* *Đoạn này ở trong nguyên tác: Trương Vô Kỵ học được Cửu Dương thần công trong sơn cốc trên vách núi, khi ra ngoài bị rơi xuống ngã xuống gãy chân, gặp Ân Ly, tự xưng tên giả là Tăng A Ngưu, kể cho Ân Ly nghe việc mình bị cha con Chu Cửu Chân lợi dụng, Ân Ly giúp hắn báo thù giết Chu Cửu Chân, mấy người kia theo đến đuổi giết. Muốn biết chi tiết hơn thì mọi người tìm truyện đọc nhé. Đinh Mẫn Quân lợi dụng cơ hội đánh lén Ân Ly bị gãy cổ tay, độc miệng trêu chọc Ân Ly, lãnh Thiên Châu Vạn Độc Thủ*. Bất quá cũng thật là ngu ngốc, đóng vai kẻ xấu, phản diện đều rất thất bại, đấu với Kỷ Hiểu Phù, chẳng những không thắng được còn bị Bành Hòa Thượng châm chọc nhục nhã đã đời, đấu với Ân Ly cũng bị đánh bại, đấu với Chu Chỉ Nhược cũng chưa bao giờ thắng được, công phu không tốt, chồng cũng không kiếm được, chưởng môn cũng không lên nổi, nào có vai người xấu nào lại thất bại như vậy. Thiên Châu Vạn Độc Thủ: môn võ công Ân Ly học từ mẹ, dùng độc của nhện để luyện, võ công càng cao, độc càng nhiều, dung mạo càng xấu xí. Ân Ly rất xấu là vì thế. Ta cũng không ngại chờ sáu đại phái cùng kéo đến, chỉ chờ tin tức Chu Cửu Chân bị giết truyền đến, đó mới là lúc kịch tình thật sự bắt đầu. Mấy ngày nay Diệt Tuyệt sư thái đều ở trong lều nghỉ ngơi không bước chân ra ngoài. Đinh Mẫn Quân thường xuyên chạy qua chạy lại với phái Côn Lôn, quan hệ với vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn không tồi, còn thường xuyên tham gia yến hội của Côn Lôn nghênh đón các phái khác đến. Hôm nay, Đinh Mẫn Quân buổi sáng chạy đi Côn Lôn phái, quá giữa trưa còn chưa trở về, mọi người chẳng yêu quý gì vị Nhị sư tỷ này, cũng chẳng ai thèm quan tâm. Vừa lúc Diệt Tuyệt sư thái truyền lệnh muốn gặp, Đại sư tỷ tìm không thấy, hỏi thăm mới biết được nàng ta đã chạy đến phái Côn Lôn, đành phải sai người gọi trở về. Đáng tiếc phái Côn Lôn nói người đã sớm đi theo chưởng môn và mấy người khác ra ngoài, còn chưa có trở về. Đại sư tỷ rất lo lắng, cũng sợ sư phụ tức giận đành phải gọi mấy ký danh đệ tử đi tìm, nhanh nhanh kiếm trở về. Mọi người nhận lệnh xong chia ra xung quanh tìm kiếm. Mấy người đi cùng ta đoán có thể sư tỷ đi mua gì đó, hoặc là xuống tửu lâu ở thị trấn dưới chân núi cũng nên, liền hướng chân núi đi xuống. Còn lại một mình ta đi một đường trên núi, lúc này ta mới cảm thấy thoải mái nhẹ người, vận khởi khinh công Loa Ốc Cửu Ảnh phi thân đoạt gió mà đi. Khinh công này xuất từ Cửu Âm chân kinh, là khinh công thượng thừa trong võ lâm, khi tập thân pháp, cước pháp, khí tràn cơ thể, trên đất bằng có thể bay xa mấy trượng, địa hình có xấu cũng có thể bôn ba vài trăm dặm cũng không mệt nhọc. Sau khi công phu đại thành, quanh thân thể sinh ra một lớp cương khí tự nhiên, có thể hộ thể kiêm phản chấn ngoại địch, cũng có thể biến hóa ra chín thân ảo ảnh, có vài phần tương tự như Vô Thượng Thần Công Cửu Đài Sen của Thiếu Lâm. Môn công phu này phân làm bốn tầng, người thường khó mà luyện được. Ta cũng rất vất vả luyện tập, thậm chí còn lợi dụng áp lực ngồi dưới thác nước để tập luyện, bốn tầng tuy đã đại thành nhưng thân ở Nga Mi, chưa bao giờ vận quá ngoài hai tầng công lực, cho nên cũng không rõ ràng lắm công hiệu thế nào. Lúc này ta đang ở dãy Côn Lôn rộng lớn, bên cạnh cũng không có người Nga Mi, đúng là một thời cơ tốt. Ta vui vẻ cười to, toàn lực vận hành cước pháp, ở trong rừng đạp ngọn cây bay vọt đi, hưởng thụ khoái cảm ngự phong mà chạy, quả nhiên kích thích. Lúc này công lực toàn bộ đều thả lỏng, trong phạm vi mười dặm tất cả động tĩnh đều không lọt khỏi tai, không có động tĩnh của Đinh Mẫn Quân liền thoải mái phóng qua. Thân pháp cực nhanh, tựa như ảo ảnh, người thường cũng khó mà phát hiện, ta cứ vậy mà qua mấy thôn nhỏ cũng không tìm thấy, đành phải hướng ngọn núi lân cận chạy đến, mỗi bước xa tám chín trượng, cũng không kém mảy may so với Bát Bộ Truy Thiên Công* của Thiếu Lâm tự (cái môn này ta tìm nhưng mà ko thấy ở đâu cả). Cách khỏi thôn một quãng, ta chợt nghe phía xa truyền đến tiếng nói. Một giọng nữ còn trẻ thanh thúy nói: “Ngươi nhìn cái gì?” “Mẹ ta thường cười cha là người tốt quá mức, một thư sinh cả tin người. Khi mẹ ta nói chuyện, cung cách mồm miệng, chẳng khác gì cô.” Một thanh âm khác đáp lại. Nghe đến là vui vẻ, thú vị, ta không khỏi ngừng lại cước bộ, ghé vào căn nhà gỗ xem thử, chỉ thấy hai người cũng là cực phẩm. Một cô gái ăn mặc kiểu nông thôn, quần áo rách rưới, da chẳng những đen đúa mà trên mặt lại còn sưng u từng cục, vô cùng xấu xí, phỏng chừng là một thôn nữ ở gần đây. Anh chàng kia lại càng đặc biệt, đầu tóc dài bù xù lũ lượt, lại còn thêm râu ria xồm xoàm che kín hết gần mặt, tuy trên khuôn mặt ấy lại xuất hiện một đôi mắt phượng dài tràn đầy phong thái. Nếu không nhìn thấy ánh mắt và nghe giọng nói mà chỉ nhìn thoáng qua thể nào cũng tưởng lầm rằng hắn đã ba bốn mươi tuổi. Nghe giọng nói tuổi cũng không lớn, nhìn hắn quần áo lam lũ, trên đùi còn nẹp bằng mấy khúc cây, mơ hồ còn thoảng mùi cây lá, có lẽ là bị gãy chân gì đó, còn có mùi hương thảo dược, ta đoán đây không phải tên ăn mày thì cũng là thôn dân quanh đây. Ăn mày tin tức thường rất linh thông, không bằng hỏi thăm từ hắn xem sao. Ta đang định tiến lên hỏi thứ, đã thấy cô gái xấu xí kia đỏ mặt, nũng nịu nói: “Hứ, lại định ăn gian, nói ta giống mẹ ngươi, còn ngươi thì giống cha ngươi phải không?” Nghe giọng nói trách móc nhưng ánh mắt lại ẩn ý cười, giống như mắng yêu, khiến ta cảm thấy ngại ngần không tiện hỏi, chỉ đành đứng ngoài. “Thề với ông trời, nếu ta có bụng lợi dụng cô thì trời tru đất diệt.” Tên ăn mày kia xem ra cũng lợi hại, miệng ba hoa không khác gì mấy anh chàng lăng nhăng tán gái ở thời hiện đại, đã chiếm tiện nghi lại còn thề thốt với trời cái gì mà tình yêu chân thành, trời làm gì có sức đâu mà quản các người? Đúng là xưa nay vẫn vậy, chỉ dựa vào lời nói thì không thể nào mà tin được, dù cô gái kia xấu xí nhưng vẫn là lừa người, nói vậy thì có thật là sẽ cưới người ta hay không? Ta không khỏi hoài nghi tên ăn mày. Có vẻ như cô gái xấu xí kia rất tin, vội nói: “Nói hơn nhau một câu, có đáng gì mà phải thề thốt ghê thế?” Cổ nhân đã thề là rất tin tưởng, chỉ cần yêu đơn giản là sẽ tin, cô nương cổ đại cũng thật là dễ lừa, ta nghĩ không khỏi buồn cười, vừa thở mạnh chợt nhớ ra, vội vàng kiềm chế, ngừng hô hấp. Tên ăn mày kia lỗ tai cũng thật là thính, ta vừa suýt bật cười đã bị hắn nghe thấy, đôi mắt phượng dài nhìn ra phía ta đang núp. Cô gái xấu xí kia thấy hắn ánh mắt di chuyển cũng quay đầu lại nhìn, hai người ánh mắt trở nên cảnh giác, cô gái lại có chút địch ý. Ta đành bước ra, xấu hổ cười, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, ta cũng không phải cố ý nghe trộm, chỉ muốn hỏi thăm một người thôi, muốn hỏi hai người một chút có được không?” “Không biết cô nương muốn hỏi người nào? Mặt mũi bộ dáng ra sao?” Cô gái xấu nghe ta nói, địch ý cũng giảm bớt, ta cũng không hiểu vì sao tiểu tử kia ánh mắt nhìn có vẻ hơi ngơ ngẩn, cô gái xấu kia hơi đụng hắn một chút, hắn mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt sáng ngời trong bóng tối mờ mờ, ôn hòa hỏi, giọng nói phảng phất một chút cô đơn. Hắn nhìn ta như vậy, chẳng lẽ từng gặp qua ta sao? Không thể nào, ta chưa từng đến Côn Lôn, đây lại chỉ là lần thứ hai xuống núi, chưa từng nhận thức người ngoài, vừa nghĩ vừa đáp: “Người đó là sư tỷ ta, chừng hơn ba mươi tuổi, y phục không khác lắm so với ta, chỉ có điều là màu xanh, mới và đẹp hơn, dáng người dong dỏng cao, gò má hơi cao, môi mỏng, xin hỏi có gặp qua không?” Ta hỏi vội, chỉ muốn sớm tìm được người, làm xong việc còn về ăn cơm chiều, không muốn vì việc này mà quá mất giờ cơm. “Có thấy, vừa mới qua đây không lâu, đi về phía tây, đi cùng còn có một ông già, một bà già cùng mấy người tuổi còn trẻ nữa.” Ta vừa hỏi, hai người kinh ngạc, tiểu tử kia định nói gì nhưng cô gái xấu xí mắt mang theo giận dữ giành nói trước. Ta nhìn cô gái đang giận dữ kia, không biết vì sao lại nổi giận, lại nghe cô ta nói có gặp sư tỷ, có cả Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn hai vợ chồng, không khỏi ngạc nhiên, tuy ta chưa từng gặp hai người kia, nhưng thân là chưởng môn phái lại có mấy chục năm nội công, hẳn là dung nhan không đến nỗi nào, sao lại bị cô ta nói thành ông già bà già nhỉ? Trong lòng tuy buồn cười, nhưng trên mặt ta vẫn biểu hiện bình tĩnh, nói: “Đa tạ hai vị đã chỉ giúp, tôi đi tìm bọn họ đây.” Đang định rời đi, nhưng nhìn cô thôn nữ xấu xí cùng tiểu tử giống như ăn mày kia, chân lại còn bị gãy, ta không đành lòng, núi sâu rừng già chữa bệnh không tiện, nếu không có thuốc chữa trị hẳn là đôi chân sẽ phải tàn phế, tiểu tử tuổi còn trẻ, tàn phế thật đáng tiếc, nếu như lời vừa rồi của hắn là chân thành, hai người này hẳn là sẽ có được một kết quả tốt cũng nên! “Hai bình thuốc cùng số bạc này tặng hai người, cám ơn hai người đã giúp tôi chỉ đường, bình trắng là cao dược nối xương rất tốt, bình xanh là thuốc giải độc, dưỡng nhan, vết thương lành rồi cũng cần phải trị cho khỏi hẳn.” Ta đem thuốc và ngân lượng ném cho hai người, dùng bộ pháp Nga Mi bình thường đi về hướng tây, vào sâu trong rừng mới vận Loa Ốc Cửu Ảnh đi tiếp, tiếc là đi nhanh quá không nhận thấy hai người sau lưng thần sắc phức tạp. Đuổi theo hướng tây, chỉ thấy dấu chân cũng không thấy bóng người, quá một lúc lâu nữa mới nhìn thấy Đinh Mẫn Quân cả người đầy bụi đất, tóc tai tán loạn chật vật, ngay cả kiếm cũng đâu mất, ta không khỏi bất ngờ, sao lại thành ra như vậy, cũng không nghe đến Chu Cửu Chân chết a! Không thể nào đụng phải Trương Vô Kỵ và Ân Ly chứ! Bỗng nghĩ đến hai người vừa rồi mới gặp, một râu dài tóc dài, hai chân bị gãy, một khuôn mặt xấu xí, chẳng phải là trong truyện đã miêu tả, chính là bộ dáng của Trương Vô Kỵ và Ân Ly sao? Ta cứ tưởng tượng ra Trương Vô Kỵ và Ân Ly từa tựa giống như trong phim, thật không ngờ bộ dáng lại giống như dã nhân trên núi vậy, Ân Ly cũng chỉ nghĩ sắc mặt đen và có sẹo thôi, không ngờ lại xấu tới vậy, làm ta tưởng bọn họ chỉ là người bình thường trên núi. Lại còn ngốc nghếch đem thuốc tốt vất vả làm ra cho hắn, thật sự là ngốc, sao lại không nghĩ ra nhỉ. Tuy vậy, dù biết thì cũng làm gì được đâu, dù sao mười ngày nửa tháng nữa bọn họ cũng bị Diệt Tuyệt lão ni cô bắt lại mà thôi. Nghĩ vậy ta chuyển cước bộ khinh công phi thân đến, giả bộ như mệt mỏi vì phải leo núi, hướng đến chỗ Đinh Mẫn Quân vờ như đến gần mới tình cờ nhìn thấy: “Nhị sư tỷ, cuối cùng cũng tìm được sư tỷ, sư phụ tìm sư tỷ đó. Sư tỷ đi đâu vậy? Bao nhiêu sư tỷ muội phải đi tìm. A! Nhị sư tỷ sao lại bị thương vậy? Có nặng hay không?” Ta vờ như mới phát hiện ra, vội vàng hỏi. “Không nhìn thấy gì sao? Hai cổ tay đều bị chấn thương, còn không lại đây đỡ, sư phụ tìm ta có chuyện gì?” Đinh Mẫn Quân đau đớn, sắc mặt trắng bệch, tuy thế vẫn đủ sức mắng người không nhỏ, xem ra không chịu nội thương. Ta bước lên đỡ để nàng ta dựa lên người ta bước đi, lại vờ như tức giận nói: “Ta không rõ lắm. Nhị sư tỷ, là ai đả thương sư tỷ vậy? Chúng ta đi tìm bọn họ báo thù!” “Chúng ta ngay cả hai vợ chồng chưởng môn phái Côn Lôn liên thủ lại cũng không đánh nổi quỷ nha đầu kia, bằng công phu mèo cào của ngươi có mà xách giày cho nó cũng không xứng, còn đòi báo thù.” Đinh Mẫn Quân đang tức giận, nói ra lời đều là đâm chọc mỉa mai. Khẩu khí này ta đã nghe được năm năm, sớm đã quen, mà ta cũng coi như một trong số ít mấy người được nàng ta chỉ bảo võ công, bất quá công phu ngoài miệng thì rõ là hơn nhiều so với thực lực. “Hai vợ chồng chưởng môn cũng không phải đối thủ sao? Người nọ cũng lợi hại thật, Nhị sư tỷ sao lại đánh nhau với cô ta vậy?” Ta giả bộ giật mình, kinh ngạc hỏi. “Cũng chẳng có gì hay ho, ta vốn định tìm Chiêm Xuân tán gẫu một chút, ai biết được họ Vệ thiếu trang chủ sơn trang nào đó trên núi Côn Lôn đến tìm chưởng môn giúp đỡ, biểu muội của hắn bị người ta giết, nhờ người hỗ trợ bắt hung thủ, chưởng phái Côn Lôn mời ta đi cùng xem, ta không tiện từ chối đành đi theo, quỷ nha đầu kia cũng thật giảo hoạt, ai biết bắt được rồi, quỷ nha đầu kia còn đòi đi gặp một người, xem xong mới chịu nhận tội.” Đinh Mẫn Quân ngừng nói, liếm môi tỏ vẻ khát nước. Ta vội lấy túi nước trên người cho nàng ta uống, trong lòng chắc chắn nàng ta chẳng qua muốn đi xem náo nhiệt, lại muốn ra vẻ uy phong mới đi theo, người ta là chưởng môn phái Côn Lôn, cấp bậc cao như thế làm sao mà lại hạ mình kêu nàng ta trợ giúp chứ. “Nhị sư tỷ uống nước, mau kể xem, mọi người không phải bắt được cô ta rồi sao? Sao lại bị thương như vậy?” “Chưởng môn phái Côn Lôn tốt bụng, nguyện vọng kia cũng không phải không được, bèn áp giải đến, ai mà ngờ đến đó cô ta buông lời ngon tiếng ngọt với dã tiểu tử kia mấy câu, dã tiểu tử liền đồng ý lấy cô ta, chúng ta định bắt lại, nhưng không hiểu sao cô ta lại trở nên vô cùng lợi hại, chưởng đánh xuống gặp phản chấn liền khiến cho xương cổ tay bị gãy, ngay cả hai vợ chồng chưởng môn phái Côn Lôn cũng đại bại, chật vật thối lui, thật cổ quái.” Đinh Mẫn Quân kể chuyện sự chú ý bị phân tán, tay cũng đỡ đau hơn, kể tiếp. Hà Thái Xung kia cái gì mà tốt bụng chứ, ta còn nhớ rõ trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, chưởng môn bại hoại nhất là Tiên Vu Thông của phái Hoa Sơn, sau đó là Hà Thái Xung của Côn Lôn, phỏng chừng là muốn đùa giỡn Ân Ly cho vui thôi, giống như mèo giỡn chuột trước khi xơi tái, chưa đùa đã thì chưa ăn, đáng tiếc là bọn họ không may gặp phải Trương Vô Kỵ, kết quả thảm bại. Trương Vô Kỵ nếu không phải gặp ai thích người đó, lại thêm việc nước việc nhà không phân rõ được, tình cảm nhu nhược, thì luận võ công hay tâm địa cũng đều tốt, ngay cả thù cha mẹ cũng có thể không báo, tâm địa cũng thật nhân từ, nếu đổi là người khác có võ công, thù giết cha mẹ hẳn là nhất định phải báo, dù là người hiện đại sau này cũng không đạt đến loại trình độ như vậy. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Đinh Mẫn Quân trở về tố cáo kể khổ với Diệt Tuyệt sư thái, nói rằng do quỷ nha đầu kia võ công lộ số quái dị, chiêu thức kỳ lạ mới bị thương, quả nhiên làm do Diệt Tuyệt vô cùng tức giận. Diệt Tuyệt rất bảo vệ đồ đệ, lại nghe vợ chồng Hà Thái Xung cũng bị thương, lập tức xếp Ân Ly lên hàng cao thủ ngang tầm sáu đại chưởng môn, không biết rằng tất cả đều nhờ Trương Vô Kỵ âm thầm hỗ trợ mới thắng được. Diệt Tuyệt bất chấp mấy phái khác còn chưa đến, quyết định xuất phát đi trước. Mang theo tất cả đệ tử phái Nga Mi đi đến tận nơi điều tra, theo dấu vết hai vệt gỗ kéo từ căn nhà tranh ra ngoài bảy tám dặm, đến bờ vực thì mất dấu. Mọi người đều nghĩ hai người kia đã ngã chết dưới vực, Diệt Tuyệt lại cười lạnh hai tiếng, nói: “Bọn chúng chắc chắn chưa chết, quả nhiên là giảo hoạt.” Lập tức tìm xung quanh dấu chân còn lại, tuy nhiên mấy hôm nay tuyết rơi lớn, nơi nơi đều trắng xóa, không thấy một chút dấu vết nào, Diệt Tuyệt sư thái tức giận, lại nói: “Hai kẻ kia thân mang tàn tật, đi lại không dễ, cho nên tuyệt đối chưa đi xa, các ngươi mau tìm kiếm xung quanh!” Mọi người nhận lệnh, đi theo Diệt Tuyệt sư thái tìm khắp nơi xung quanh. Hai người thật không may, Ân Ly tính tình như vậy, rơi vào tay Diệt Tuyệt sư thái sợ là chịu nhiều đau khổ, Đinh Mẫn Quân lại là kẻ thù dai, bắt được bọn họ rồi trên đường đến Quang Minh đỉnh tuyệt đối sẽ không buông tha hai người. Trương Vô Kỵ chịu khổ, cho hắn biết thêm lòng người hiểm ác, có nhận thức về ân oán thù hận cũng tốt, bất quá hắn có Cửu Dương thần công hộ thể cũng không sao, ta chỉ thương tiếc cho Ân Ly, tuổi nhỏ vì cha lấy vợ lẽ, mẹ ruột mất đi mà tự trách, muốn bảo vệ mẹ, cho dù có kích động một chút thì có gì là sai, cha nàng làm một người phụ thân, một trượng phu mà để cho vợ lẽ cưỡi lên đầu vợ cả, ngay cả con vợ lẽ cũng có thể tùy ý khi dễ mẹ con nàng, thân ở hoàn cảnh như vậy, Ân Ly tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, làm vậy là không đúng, mà Ân Dã Vương, đại ca Ân Tố Tố lại không sai sao? Ân Ly tuổi nhỏ đã mất mẹ, mà người mẹ lại vì nàng mà bị chính cha mình cùng hai người anh khác mẹ bức tự sát, nếu không phải Kim Hoa bà bà cần nàng thay thế Tiểu Chiêu mà cứu thoát, có lẽ cũng sẽ chết trong tay chính cha ruột cùng hai người anh đó của mình. Nàng luyện Thiên Châu Vạn Độc Thủ, hủy dung diệt nhan, chung tình với Trương Vô Kỵ trong tưởng tượng, một cô gái đáng thương như vậy, chân tình như vậy, vận mệnh cũng thật thê thảm. Ta chỉ có thể cảm thán như vậy, quá mười ngày, mọi người cũng tìm ra dấu vế hai người. Lập tức Diệt Tuyệt không nói không rằng, nghiêm mặt dẫn các đệ tử Nga Mi đi đến đó, mọi người không dám nhiều lời, lặng lẽ đi theo, Đinh Mẫn Quân đắc ý dương dương vênh mặt đứa ý cười nhìn Tô Mộng Thanh, xem đi, nàng ta vẫn là đồ đệ được sư phụ yêu thương nhất. Tô Mộng Thanh lạnh lùng khinh thường nhìn lại. Ta chẳng lòng dạ nào xem bọn họ tranh đấu, trên đường đi đã xem không ít rồi, thật ra lo lắng cho Ân Ly hơn. Bọn họ ẩn thân chắc cũng không xa nơi đây, mọi người đi nhanh, phía xa xa đã nhìn thấy một túp lều tranh nhỏ sơ sài núp kín như một đống tuyết. Diệt Tuyệt sư thái dẫn đầu, nhìn thấy túp lều mới bước chậm lại, thản nhiên đi đến. Cách tầm ba mươi trượng, liền mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện trong đó, Diệt Tuyệt không khỏi dừng bước, nhíu mày, mọi người cũng dừng lại theo. Không có tiếng bước châm làm ổn, có thể nghe thấy rõ ràng. Chỉ nghe trong lều, một giọng nam run run nói: “Cô hãy quên cái gã bạc hạnh kia đi. Ta sẽ lấy cô làm vợ, sẽ tử tế với cô suốt đời.” “Không, không đâu. Ta không quên hắn được đâu. Ngươi mà còn nói ta quên hắn đi, ta sẽ không thèm nhìn ngươi nữa.” Giọng nữ lớn tiếng đáp lại. Ta không khỏi đầu đầy hắc tuyến, không phải là Trương Vô Kỵ và Ân Ly sao? Cũng rất tình tứ nha, im lìm một lúc, Diệt Tuyệt đang định lên tiếng, bỗng nghe Ân Ly nói: “A Ngưu ca, ngươi giận sao?” “Không giận. Chỉ là giận chính mình, giá đừng nói với cô câu đó thì hơn.” Trương Vô Kỵ não nề đáp. Ân Ly kia tình tình cũng quái dị, chẳng ngượng ngùng như con gái nhà người ta, lại nói: “Không, không. Ngươi nói ngươi bằng lòng lấy ta làm vợ, một đời đối đãi tử tế với ta, ta nghe thật là vui lòng. Ngươi nói lại một lần nữa đi.” Hai người nói chuyện tình yêu khiến cho Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt biến hồng, chúng đệ tử cũng thần tình xấu hổ, thật không biết nên đánh động bọn họ hay tiếp tục nghe. “Cô không quên được gã kia, ta còn nói làm gì?” Trương Vô Kỵ rốt cục nổi giận, trong giọng còn mang theo vẻ xấu hổ ghen tỵ, quả nhiên khi chưa ngồi lên ngôi vị giáo chủ thì vẫn phải xấu hổ, ngay cả Ân Ly xấu xí như vậy cũng không muốn gả cho hắn, nếu ngày sau Triệu Mẫn phải bỏ nhà bỏ nước, dùng hết tâm cơ mới đoạt được tên lang quân đã từng cầu hôn một cô nàng xấu như ma mà người ta còn không chịu mà biết được, không biết sắc mặt thế nào. Ân Ly lại nhỏ nhẹ nói chậm rãi: “A Ngưu ca, ngươi đừng giận, ta xin lỗi, là ta không phải. Nếu ngươi thực sự lấy ta làm vợ, ta sẽ đâm mù mắt ngươi, rồi giết ngươi luôn.” “Cái gì?” Trương Vô Kỵ kinh hãi, bên ngoài Diệt Tuyệt cùng đám đệ tử cũng kinh ngạc. Ân Ly lẳng lặng nghiêm túc nói: “Mắt ngươi mù rồi, ngươi sẽ không còn nhìn thấy hình dáng xấu xí của ta nữa, cũng không đến được Nga Mi tìm Đinh Mẫn Quân xinh đẹp kia nữa. Nếu ngươi vẫn không quên được, ta sẽ đâm ngươi một ngón tay cho ngươi chết, đâm chết luôn cả Đinh cô nương kia của phái Nga Mi, rồi tự mình đâm mình chết luôn.” Nghe bọn họ nói chuyện, ta đầu nổi hắc tuyến, tìm Đinh Mẫn Quân cô nương xinh đẹp sao? Làm mọi người cũng thấy ái ngại. Nói chuyện tình yêu gì chứ, nhìn Diệt Tuyệt sư thái và Đinh Mẫn Quân mặt đen sì, trong lòng cảm thán thật không may, gặp được hai người bọn họ sẽ không có chuyện tốt, bất quá Trương Vô Kỵ ba hoa thế kia làm sao lại hiểu được lời Ân Ly có ý nghĩa như thế nào. Ân Ly thích ai, trong lòng đều chỉ có người đó, không sợ hắn xấu, không sợ hắn không tốt, chỉ sợ hắn chê mình xấu xí, không lọt vào mắt hắn. Trương Vô Kỵ thì vừa nhìn thấy ai xinh đẹp đã xiêu lòng, làm sao có thể hiểu được tâm ý ấy, cho dù Ân Ly có nói độc ác như vậy, hắn cũng không vì thế mà thay đổi. Thế giới tương lai cũng thế, liệu có người nào, không quan tâm đến xinh đẹp hay không, dịu dàng hay không, có tiền hay không, có quyền hay không, mà đơn giản chỉ là yêu thôi, có hay không? Ở thế giới hiện đại coi trọng vật chất, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu đương, cho dù trong trường đại học có nhiều người theo đuổi, cũng có người rất xuất sắc, nhưng ta lại không hề có cảm giác, bọn họ như thế nào, ta cũng không phải là ngốc, tại sao toàn chỉ là những người xem trọng đồng tiền hơn là chân tình thực sự? Loại người như vậy, chỉ cần gặp chuyện liền bỏ rơi mình mà chạy. Ở cổ đại này, nhân tình thuần phác nhưng ta liệu có thể tìm được tình cảm của mình không? Sẽ không phải người giống như Trương Vô Kỵ, dù lấy Triệu Mẫn nhưng trong lòng lại tơ tưởng đến Ân Ly, Tiểu Chiêu, Chu Chỉ Nhược. Tình yêu như vậy, ta không cần. “Cô nương của phái Nga Mi thì làm gì các ngươi?” Trong khi cả hai còn đang ngẩn ngơ, Diệt Tuyệt sư thái phi thân đến gần, cao giọng hỏi. Trong túp lều tranh, hai người giật nảy mình, Ân Ly sợ hãi nói: “Là Diệt Tuyệt sư thái.” “Đúng vậy, Diệt Tuyệt sư thái đây.” Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng, câu trước còn ở bên ngoài cách xa ba mươi trượng, câu sau đã đứng cách túp lều chỉ có hai trượng, khinh công tuyệt diệu hiếm thấy khiến cho chúng đệ tử mở rộng tầm mắt, mọi người vội vàng chạy theo. Trong túp lều, Ân Ly và Trương Vô Kỵ không kịp bỏ chạy. chỉ có thể núp bên trong nín thở lặng thinh. Diệt Tuyệt sư thái tính tình không tốt, vừa rồi bọn họ nói đụng đến đệ tử của bà ta, hơn nữa tuổi trẻ bàn chuyện tình yêu khiến bà ta từ sau khi Cô Hồng Tử chết đã trở thành nỗi đau trở nên vô cùng tức giận. Chúng đệ tử cũng đều đã nghe được hết, sớm đã đầy bụng giận dữ, bây giờ có cơ hội phát tác làm sao có thể buông tha, lập tức lạnh lùng quát: “Đi ra, còn muốn trốn sao?” Qua một lát, cửa lều mở, Ân Ly nắm tay Trương Vô Kỵ bước ra ngoài, hai người lo lắng đề phòng đi đến trước Diệt Tuyệt sư thái, không dám nói gì. Ta đứng cùng mọi người hai bên phía sau, vừa lúc nhìn được toàn cảnh, lần trước không biết hai người chính là Ân Ly và Trương Vô Kỵ nên không nhìn kỹ, lần này rốt cục có thể thoải mái đánh giá. Ân Ly vẫn là bộ dáng ấy, tuy rằng mặt càng đen đúa xấu xí hơn so với mười ngày trước, Trương Vô Kỵ đã được cạo sạch râu, tóc cũng được búi gọn dùng một cành cây đã được gọt nhẵn để cài, khuôn mặt quả nhiên rất tuấn tú, hai mắt anh khí, sắc mặt trắng trẻo, trông khá hơn nhiều so với lần trước nếu không phải quần áo rách rưới vừa ngắn vừa nhỏ không vừa người, có lẽ là năm năm liền hắn chưa từng đổi bộ đồ khác. Trương Vô Kỵ đã chịu nhiều khổ cực như vậy, một mình trong sơn cốc năm năm, cô độc đau khổ, chẳng lẽ còn không hiểu lòng người hiểm ác hay sao? Chỉ biết tình trường, mới ra khỏi cốc mấy ngày mà chỉ cần người đối với mình tốt một chút đã đồng ý lấy người ta, thật buồn cười, ta vừa nhìn vừa nghĩ. Diệt Tuyệt sư thái cũng đánh giá bọn họ, hừ lạnh, bất kể sự tình xảy ra ai đúng ai sai, quay đầu hỏi Đinh Mẫn Quân bên cạnh: “Có phải con bé này không?” Đinh Mẫn Quân đáp: “Chính nó.” Dứt lời, chỉ nghe lách lách hai tiếng, Ân Ly hự lên, thân hình đã văng ra xa hơn ba trượng, hai cổ tay bị gãy, nằm ngất lịm trên mặt tuyết. Ta thầm bất mãn, Diệt Tuyệt cũng thật đủ độc, một cô bé mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà cũng có thể ra tay độc ác như vậy, nếu ngày sau mà phát hiện ra bí mật của ta, lúc ấy không biết ra sao. Vừa rồi ta tận mắt thấy bà ta sử dụng thân pháp nhanh như chớp bay tới bên cạnh Ân Ly, dùng thủ pháp nhanh nhẹn tuyệt luân đánh gãy hai cổ tay rồi ném cô ta ra xa, rồi lại dùng thân pháp mau lẹ vô cùng quay trở về chỗ cũ. Chưa bao giờ ta nhìn thấy bà ta ra tay trực tiếp như vậy, mới nghĩ ra công lực, chiêu thức dù không thể kém, nhưng khi chiến đấu trực tiếp, ra tay tuyệt đối sẽ khó mà được như đúng thực lực, bởi vì không có kinh nghiệm đối địch, chiêu thức sẽ cứng nhắc khó ứng phó kịp thời, mỗi chiêu thức muốn được tự nhiên thoải mái thu phóng cũng rất khó. Trương Vô Kỵ hiện giờ nội công tuy bất phàm nhưng vừa rồi nhìn cảnh Diệt Tuyệt sư thái ra tay bị thủ pháp kinh người đó trấn nhiếp đứng trơ trơ, đâm ra mất hết khả năng phản ứng, không dám phản kháng. Diệt Tuyệt sư thái vừa rồi ra tay, cảm thấy con bé kia tuyệt đối không đủ sức đánh thương mấy người vợ chồng Hà Thái Xung, Đinh Mẫn Quân, Vệ Bích.. cho nên chỉ dùng chiêu thức chứ chưa phải ra tay thực sự. “Đi ra!” Diệt Tuyệt sư thái trừng mắt quát Trương Vô Kỵ đang đứng ngập ngừng ở cửa. Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ giúp mình báo thù, trong lòng đắc ý, tuy không dám huênh hoang trước mặt sư phụ nhưng nghe sư phụ quát thiếu niên kia, trong lòng kỳ quái, tiểu tử thối kia mấy ngày không thấy, chỉnh trang lại lại có vẻ khá là tuấn tú, thấy hắn vẫn ngồi yên, lập tức bước ra khỏi hàng khom người tâu: “Sư phụ, tiểu tử này gãy hai chân, không đi lại được.” “Làm hai cái xe trượt, kéo chúng nó đi.” Diệt Tuyệt nhếch mép, lạnh lùng nói. “Dạ!” Mọi người tuy không biết tại sao lại phải mang theo bọn họ, nhưng không dám hỏi nhiều, đồng thanh tuân lệnh. Hơn mười nam đệ tử chân tay nhanh nhẹn làm ngay hai cái xe trượt. Hai nữ đệ tử nâng Ân Ly, hai nam đệ tử nâng Trương Vô Kỵ đặt vào cáng tuyết, chia ra kéo theo sau Diệt Tuyệt sư thái đi về hướng tây. Giờ phút này ta vô cùng vui mừng khi mình là ký danh đệ tử của Diệt Tuyệt mà không phải ngoại môn đệ tử, không cần giống như chó vùng cực nai lưng ra kéo xe trượt cho hai người kia, ta còn phải vận khinh công mà đi, vì có nội công hộ thể nên dù chỉ được mặc áo mỏng thế này cũng vẫn không bị lạnh, không hiểu Diệt Tuyệt nghĩ thế nào mà nhất định lại phải mang theo hai người lên Quang Minh đỉnh làm gì. Chẳng lẽ chỉ là do diễn biến phải thế hay sao? Diệt Tuyệt lão ni cô cũng vì diễn biến phải như vậy, vì không để Minh giáo bị diệt nên mang theo hắn gây trở ngại cho chính mình, không có khả năng, ai! Thần kịch bản mạnh mẽ quá, tất cả vĩ đại hào quang ngài đều dồn hết vào cho Trương Vô Kỵ a! Trương Vô Kỵ đúng là gặp vận, đến Quang Minh đỉnh còn có đệ tử Nga Mi kéo xe cho hắn, quả nhiên là hậu đãi diễn viên chính mà, người ta đến Quang Minh đỉnh đánh nhau sống chết, hắn thì kiếm được Càn Khôn Đại Na Di cùng cả cái Minh giáo trở về, qua lại còn có đưa rước tử tế. Đi khoảng một dặm, mới nghe được trên xe kéo Ân Ly rên lên một tiếng nhỏ. Trương Vô Kỵ đang lo lắng nghe thấy, vội lớn tiếng hỏi: “Châu Nhi, bị thương ra sao? Có bị nội thương không?” “Hai cổ tay ta bị gãy rồi, nhưng bụng ngực hình như không tổn thương.” Ân Ly tỉnh lại, chỉ cảm thấy hai cổ tay đau đớn, nghe tiếng Trương Vô Kỵ quan tâm, trong lòng cảm kích, nhịn đau vận nội lực nói. Trương Vô Kỵ nghe xong mới yên lòng, biết Diệt Tuyệt còn xuống tay lưu tình, không giận bà ta nữa. Hắn học được hết y thuật của Hồ Thanh Ngưu, lập tức nói: “Nếu nội tạng không bị gì thì không sao cả. Cô lấy cùi chỏ tay trái thúc chỗ ba tấc năm phân bên dưới khuỷu tay phải, sau đó lại dùng cùi chỏ tay phải thúc vào chỗ ba tấc năm phân dưới khuỷu tay trái, sẽ bớt đau.” “Tiểu tử này quả tinh thông y lý, tên ngươi là gì?” Ân Ly còn chưa kịp trả lời, Diệt Tuyệt sư thái nghe thấy tiếng hắn nói, quay đầu lại trừng mắt hỏi, thật ra cũng không phải vì hắn chỉ cho Ân Ly mà bất mãn. Cứ như vậy, giống như trong nguyên tác Diệt Tuyệt sư thái hỏi tên tuổi, sư phụ của Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ đáp hắn họ Tăng, tên A Ngưu, không có danh sư. Diệt Tuyệt nghe xong, hừ một tiếng, không thèm hỏi nữa. Mọi người đi đến sáng mới dừng nghỉ lại, lấy lương khô ra ăn. Ta từng làm tạp vụ ở nhà bếp, dừng chân lại giúp mọi người phân phát lương khô cũng là đương nhiên. Ngoại môn đệ tử đều có phòng bếp riêng của bọn họ lo liệu. Cũng nhóm lửa, đun nước, lấy trong bao ra bánh nguội, thịt khô, đồ ăn nhạt, biết Diệt Tuyệt và Đại sư tỷ ăn chay, ta lấy nước nóng, bánh, đồ ăn cho mọi người rồi sau đó mang cho Diệt Tuyệt và bốn tục gia đệ tử, Đinh Mẫn Quân còn tức giận việc hôm qua, chỉ nhận lấy đồ ăn, hừ lạnh không nói gì. Ta không để ý, chỉ thấy buồn cười, mặc kệ nàng ta. Lại đem thêm đồ ăn đến cho mấy sư tỷ muội ký danh đệ tử không có gia thế giống như ta, xong rồi mới mang đến cho Trương Vô Kỵ và Ân Ly, bất quá đồ ăn cho hai người thì không có thịt, nước nóng mà chỉ có mấy cái bánh nguội, chợt thấy hắn nhẹ nhàng lấy trong ngực ra viên hắc châu, giọng kích động nói nhỏ: “Ơn đức đút cơm cho ăn trên sông Hán Thủy, vĩnh viễn không quên.” Ta nghe xong, thân mình phát run, hảo tiểu tử, ta còn nghĩ nhìn chằm chằm ta để làm chi, hóa ra là đã nhận ra ta, lại còn muốn ôn chuyện cũ. Cái gì mà ơn đút cơm, vĩnh viễn không quên, khi trong hôn lễ* lúc Triệu Mẫn tìm đến thì sao? Quên sạch sẽ. Lúc đó sao không còn nhớ gì hết vậy? Hiện giờ đang nằm trong tay Diệt Tuyệt sư thái, cần đến ta giúp thì lại nói chuyện ân đức. Mà Chu Chỉ Nhược thì sao? Dù chưa biết hắn là Trương Vô Kỵ vẫn luôn đối với Ân Ly lưu tình**, bởi vì trong lòng không nỡ mà liên tiếp mạo hiểm đắc tội Đinh Mẫn Quân, giúp bọn họ cầu tình, cuối cùng thì được hắn báo đáp như thế nào? Đẩy nàng vào vạn kiếp bất phục. Ta bất bình cho Chu Chỉ Nhược, sợ trên mặt lộ ra tức giận, chỉ có thể liếc qua mắt hắn một cái, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.