Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm
Chương 2 : Kiếp Trước Kiếp Này
E&B: Yến Phi Ly
.
“Nam nhi cuộc đời hai hàng lệ, nửa vì trăm họ nửa mỹ nhân.”
…
..
Đại Chiêu, năm Đức Thịnh thứ hai mươi bảy, ngày mùng hai tháng mười.
Mân vương công cao át chủ, quân vương chẳng thể dung, thái tử lĩnh hoàng mệnh tiêu diệt Mân vương.
Đại Chiêu, năm Đức Thịnh thứ hai mươi bảy, ngày mùng hai tháng mười.
Trường An tuyết rơi đầy trời, mù mịt đến cực điểm, khó khăn lắm mới có thể thấy được chút ánh nắng, tuyết rơi suốt cả ngày không ngơi nghỉ, mọi người đều nói, đây là thiên binh thiên tướng hạ phàm, tới đón Mân vương sau khi công thành danh toại thì lui thân.
Cố Du Ninh vọt vào đám người, trông thấy Vương gia thường ngày cao cao tại thượng giờ phút này lại sa sút như thế, tuy rằng ngày trước không có tình cảm gì, nhưng hiện giờ y lại không nỡ.
Thiên hạ này ai mà chẳng biết Mân vương Sở Dự cả đời trung thành với quốc gia, chiến công hiển hách, cuối cùng lại dẫn đến phụ hoàng không yêu thương, Hoàng huynh không kính nhường.
Phụ hoàng thân sinh vì muốn bảo đảm thái tử ngày sau an ổn ngồi lên ngôi vị hoàng đế mà hạ lệnh tru sát hắn, tuy rằng thân tình đế vương mỏng manh, nhưng chung quy lại cũng không nghĩ tới sẽ băng lạnh như thế.
Thái tử đứng đầu đám người, vẻ mặt khinh thường, ném về phía Mân vương đã bị thương nặng một thanh đoản kiếm: “Mân vương Sở Dự khi quân phạm thượng, ý đồ tạo phản, ta nhận hoàng mệnh tiêu diệt Mân vương, vi huynh không nhẫn tâm ra tay, hoàng đệ tự mình chấm dứt đi.”
Mân vương lúc này khí huyết đã thiếu hụt, liều mạng chống trường mâu mới không làm cho mình ngã xuống, giương mắt nhìn thái tử mặc triều phục màu vàng chói mắt, còn có một đám cơ thiếp của mình đã quy thuận theo địch, không khỏi tự giễu khẽ cười.
Sắp chết rồi mà tên thái tử vẫn luôn coi hắn là cái đinh trong mắt này còn muốn hạ nhục hắn một phen, những nữ nhân này không có một ai thật tâm với hắn, chưa đợi thái tử chiêu hàng đã cầm cái gọi là chứng cứ phản bội chủ cũ, quy thuận thái tử.
Thôi thôi.
Chuyện cho tới bây giờ, ai mà chẳng vì bản thân cầu đường sống cơ chứ.
Mân vương nhắm hai mắt, vừa định vươn tay nhặt đoản kiếm lên, đột nhiên một thân ảnh màu trắng bổ nhào tới, quy củ quỳ trước mặt hắn, dập đầu sát đất.
“Vương gia, thần có tội.”
Mân vương sửng sốt, lập tức mở mắt ra nhìn người trước mắt quỳ gối trong vũng máu tanh, bạch y phiêu dật trong trẻo tựa như băng điêu ngọc trác.
Người này là Vương phi của hắn, Đại Chiêu dân phong cởi mở cho nên có thể thú nam thê, phụ hoàng vì muốn khống chế hắn mà hạ chỉ gả đứa con thứ năm của Tả tướng gia Cố Du Ninh cho Mân vương.
“Nghe nói Mân vương phi kinh diễm tài hoa, Bổn cung tiếc tài, nếu Vương phi quy thuận, Bổn cung nguyện ý trước khi Mân vương chết thay ngươi viết hưu thư, thế nào?”
Thái tử khí phách hiên ngang, một đám cơ thiếp của Mân vương đều đã quy thuận, tuy rằng Vương phi là nam nhân nhưng Mân vương đã đến tình cảnh hiện giờ, huống hồ nghe nói Mân vương từ trước tới giờ đối đãi với vị Vương phi này cũng không tốt, gã nghĩ cái người mang danh Vương phi kia nhất định sẽ quy thuận.
Đã bao nhiêu năm, gã vẫn luôn chờ đợi giờ khắc này!
Nhiều năm qua tuy gã là thái tử nhưng ở cả mặt năng lực hay thiên tư thủy chung đều bị Mân vương áp chế, hiện tại gã rốt cục có thể xả cục tức này.
Cố Du Ninh quỳ gối trước mặt Mân vương, không để ý đến chuyện thái tử chiêu hàng mà là nhìn Mân vương nói một câu: “Thần có tội.”
“Mùa xuân năm Đức Thịnh thứ hai mươi hai, thần có quan hệ bất chính với tiểu thiếp Liên phu nhân của Vương gia, ngày ấy tâm trí thần mông lung ngu dại, thần không phải cố ý.”
Thái tử vốn bởi vì thái độ Cố Du Ninh mà nhíu mày, vừa nghe được lời này không khỏi cười châm chọc, nam Vương phi tằng tịu với tiểu thiếp, này thật đúng là trò cười lớn cho thiên hạ.
“Ta đối xử với ngươi không tốt, ngươi hận ta là đương nhiên, chỉ là hiện giờ ta đã thành thế này, ngươi tội gì…” Sở Dự không nói được nữa, từ lúc Vương phi vào cửa hắn chưa bao giờ quan tâm một câu, con mắt cũng chưa từng liếc qua một cái, Vương phi vào cửa, hắn lại để cho tiểu thiếp chủ trì mọi việc trong vương phủ, hiện tại dẫu y có châm chọc mình như vậy thì cũng thật bình thường.
Hiện giờ Sở Dự chỉ cầu được chết, chỉ nguyện kiếp sau không sinh tại gia đình đế vương.
Cố Du Ninh không để ý đến lời Mân vương, mà lại dập đầu một cái, nói tiếp: “Thần còn có tội.”
“Thần biết chuyện tới nước này, Vương gia sẽ không thể sống, Vương gia không sống được, thần tự nhiên cũng chẳng thể sống, chính là thần sợ đau…” Giọng Cố Du Ninh nghẹn ngào mang theo một ít ủy khuất: “Thần sợ đau cũng sợ bẩn, không muốn để đao của bọn họ xuyên qua thân thể, vì thế trước khi tới thần đã uống Hạc đỉnh hồng.”
Sở Dự: “….”
Cố Du Ninh không nhìn vẻ kinh ngạc của mọi người mà là hút hút cái mũi, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào: “Vương gia, thần có lỗi với ngài, khi tới thần đã nghĩ nếu thần sợ đau sợ bẩn, Vương gia chinh chiến cả đời nhất định là không sợ đau nhưng Vương gia ngại bẩn. Mân vương cả đời chiến công hiển hách, giết địch vô số, tuyệt đối không thể chết dưới đao bọn họ, vì thế khi đến thần cũng mang cho Vương gia một lọ.”
Sở Dự: “….”
Ngay lúc đầu óc tất cả mọi người lơ mơ, ngay cả Sở Dự cũng đang kinh ngạc không nói nên lời, Cố Du Ninh nước mắt giàn giụa lại dập đầu.
“Nhưng mà, Vương gia, lúc thần tới sốt ruột quá, té ngã một cái, lọ Hạc đỉnh hồng vỡ nát mất rồi. Thần có tội, ngay cả một cái lọ nhỏ bé mà cũng không cầm chắc.”
Sở Dự nhíu mày nhìn y khó hiểu, không biết Vương phi mà hắn vẫn luôn hờ hững lạnh nhạt tại sao vào thời khắc sắp sửa tẫn mệnh lại nguyện ý cùng hắn chịu chết.
Cố Du Ninh khóc thật thê thảm, dùng tay áo lau lau nước mắt giống như một tiểu hài tử bị bắt nạt, Sở Dự nhớ rõ vị Vương phi này được gả tới cửa thì còn rất nhỏ, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ tầm hai mươi, đáng ra phải che chở chăm sóc y, thế nhưng mình lại ủy khuất y như thế.
“Bổn vương hỏi ngươi, té ngã có đau không?”
Sở Dự vươn tay xoa xoa nước mắt trên mặt y, chỉ là máu tươi trong tay hắn lại dính đầy lên gò má nhợt nhạt kia, người này rất đẹp, nhất là hiện giờ trên khuôn mặt như ngọc hiện lên một vệt đỏ tươi, đẹp đến khuynh thành khuynh quốc.
“Ngã cũng không đau.” Cố Du Ninh nuốt nuốt vị tinh ngọt tràn lên trong miệng, y đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu độc phát, ủy khuất nói: “Ngã không đau, nhưng mà uống xong Hạc đỉnh hồng… đau bụng lắm. May mắn… may mắn… Vương gia không uống, đau bụng… khiến người… chịu không nổi, còn không bằng một đao thống khoái đâu… quản nó bẩn hay không bẩn làm gì…”
Cố Du Ninh tuổi nhỏ nói nhiều, không đợi nói xong liền phun ra một búng máu, ngã vào trong ngực Mân vương.
Mân vương ôm thân thể còn sót lại chút hơi ấm này, hỏi: “Du Ninh, bổn vương đối đãi với ngươi không tốt, vì sao người không nghĩ giống các nàng quy thuận tìm lấy đường sống?”
“Ngươi đối xử với ta không tốt, nhưng cũng chưa bao giờ… chưa bao giờ nổi giận với ta…” Y thở hổn hển mấy hơi thở, tiếp tục nói: “Kỳ thật… kỳ thật ta không phải… không phải Cố Du Ninh của nơi này, ta đến từ tương lai thật lâu… thật lâu về sau, ta cũng không biết… tại sao mình lại tới đây, nhưng nhiều năm qua… may mắn có Vương gia che chở… Ta…”
Lời còn chưa dứt, hơi thở đã cạn, y chết trong ngực Mân vương.
Mân vương hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt, khóe mắt bỗng nhiên có dấu vết ướt át.
Nam nhi cuộc đời hai hàng lệ, nửa vì trăm họ nửa mỹ nhân.
Một tay hắn ôm Cố Du Ninh, một tay bẻ gẫy trường mâu, phất tay cắm vào cổ.
Vương phi nói đúng, Mân vương chinh chiến cả đời chiến công hiển hách, cho dù có phải chết cũng không làm vong hồn dưới đao bọn họ.
Chỉ là… vô duyên vô cớ liên lụy người trong ngực.
Sở Dự dùng chút khí lực cuối cùng ôm chặt lấy Cố Du Ninh đã không còn hơi thở.
Nếu có kiếp sau, ta nguyện bảo hộ ngươi cả đời chu toàn, bình an hỉ nhạc.
Nếu chẳng còn kiếp sau, trước khi chết, cũng muốn ôm ngươi vào lòng.
…
Trong bóng đêm khôn cùng, Sở Dự cảm thấy trên người mình giống như có một ngọn núi đè nặng, khiến hắn thở không nổi cũng không xoay người được, đang lúc mơ mơ màng màng không biết làm thế nào, dường như hắn lại nghe thấy có người đang khóc.
Là tiếng khóc thút thít của nữ nhân, hắn vốn đang nóng lòng, cứ như vậy càng thêm phiền toái, nhưng cả người hắn đều không động đậy được, dùng hết sức lực toàn thân cũng chẳng thể nhúc nhích.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn!
Hắn cũng càng ngày càng muộn phiền.
Ta tại sao lại ở chỗ này?
Ta vì cái gì ở trong này?
Đây là đâu?
Còn có…
Ta… là ai?
Nháy mắt vô số vấn đề theo bóng tối bủa vây lấy hắn, hắn không có cách nào thoát ra, chỉ có thể liều mạng giãy giụa, liều mạng tránh thoát, đột nhiên cả người đau đớn, bỗng chốc thân thể như được thông suốt, hắn mãnh liệt mở to mắt, cả gian phòng sáng rực.
Sở Dự thở hổn hển, trước mắt một mảnh trắng xóa, chỉ cảm thấy cả người đều đau. Hắn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ quần thần tố hắn có ý đồ mưu phản, phụ hoàng ban cho hắn cái chết, hắn không phục, dẫn theo thân binh kháng chỉ, cuối cùng bị thái tử tiêu diệt.
Trước khi chết…
Sở Dự mãnh liệt trợn tròn mắt.
Cố Du Ninh!
Người nguyện ý chết cùng hắn, người tại thời khắc cuối cùng làm bạn bên cạnh mình, y ở đâu ?
Sở Dự bật dậy, vội vàng quay đầu tìm kiếm, người nọ chết ở trong lòng ngực mình, dù cho xuống đến âm tào địa phủ thì mình cũng phải tìm được y, nói với thập điện Diêm La rằng kẻ đáng xuống địa ngục chỉ có hắn, không quan hệ tới người này.
Thế nhưng ngay khi hắn nhìn thấy tình cảnh trước mắt lại ngây ngẩn cả người.
Người quỳ đầy gian phòng, đều đang khóc lóc nỉ non, dẫn đầu là một nữ tử mặc váy hồng nhạt, thấy hắn ngồi dậy càng khóc rống lên bổ nhào vào trên người hắn.
“Vương gia! Vương gia! Ngài tỉnh rồi!”
Sở Dự nhíu mày, nhìn gương mặt mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ mặt trước mặt, nữ tử này là tiểu thiếp của hắn, danh gọi Đường Tố Vân. Tuy rằng chỉ là tiểu thiếp, nhưng ở Vương phủ địa vị còn cao hơn cả Vương phi, hắn vẫn luôn xem nàng như chính thê mà đối đãi, nhưng dù có như vậy, thời điểm thái tử mang binh xông vào vương phủ, nữ nhân này nhu nhược quỳ gối trước mặt thái tử, cầm cái gọi là chứng cứ phạm tội của hắn để tranh công.
Vốn Đường Tố Vân đang khóc rống, đột nhiên chú ý tới ánh nhìn xa lạ của Sở Dự lúc này, từ khi nàng vào vương phủ, tuy rằng không phải kẻ được độc sủng nhưng ít ra Vương gia vẫn luôn kính trọng nàng, cũng đồng ý với nàng dù ngày sau nam Vương phi vào phủ, vẫn sẽ để nàng quán xuyến công việc, chính là hiện giờ…
“Vương gia…”
Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, không hiểu mà nhìn thần tình chán ghét của Sở Dự, nàng không làm sai chuyện gì mà ? Mân vương bị thương trong lúc săn bắn, nàng bận bịu ở trước giường hầu hạ nửa ngày, hiện giờ tỉnh vì sao lại trừng nàng như vậy ?
Đường Tố Vân gọi hắn một tiếng, ngược lại khiến hắn chậm rãi kịp phản ứng, chậm rãi đánh giá bốn phía.
Tất cả mọi người thân thiết nhìn mình, có nha đầu mặc xiêm y thị nữ, có tiểu tư mặc bố y thô ráp, còn có cả tổng quản Thành Quý vẫn luôn đi theo mình kia nữa.
Đây là chuyện gì ? Hắn không phải đã chết rồi sao?
Sở Dự bối rối đưa tay sờ cổ, trước khi chết, hắn quyết tiệt bẻ gãy trường mâu cắm vào cổ, xoay quanh sờ soạng một lần, thế nhưng không chút dấu vết! Lại một lần nữa xốc chăn lên, khó tin mà cúi đầu nhìn chính mình mặc áo ngủ lụa đen thêu tơ vàng.
Hắn không chết!
Sở Dự đẩy Đường Tố Vân ra, khó thở xuống khỏi giường, chân trần đứng trên mặt đất, đẩy ra đám người liền muốn rời đi. Lúc này hắn chẳng hề nề hà trên người có thương tích, thất tha thất thểu đi vài bước, đã bị Thành Quý bối rối tiến lên đỡ lấy.
“Vương gia! Vương gia! Ngài muốn đi đâu?”
Sở Dự chậm rãi quay đầu nhìn hắn, miệng vẫn luôn niệm một cái tên.
Cố Du Ninh!
Cố Du Ninh! !
Cố Du Ninh! ! !
Thành Quý sửng sốt một chút, Cố Du Ninh chính là tục danh của Mân vương phi sắp gả vào vương phủ.
Mân vương sắp lấy con trai thứ năm của Tả tướng gia Cố Du Ninh Mân làm Vương phi, đây là chuyện cả cái đất Trường An này đều biết, vốn dĩ Vương gia đối với chuyện này chán ghét đến cực điểm, rõ ràng là thân vương chiến công hiển hách lại bị hoàng đế nghi ngờ, phải lấy nam thê, đây là chuyện khuất nhục cỡ nào chứ ? Không chỉ chặt đứt cơ hội ngồi lên ngai vàng mà còn là chuyện về sau sẽ không có trưởng tôn, nhất mạch của Mân vương xem như bị cắt đứt, hắn không thích vị Vương phi tương lai này cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng tại sao khi Vương gia đột nhiên tỉnh dậy, ai cũng không để vào mắt mà lại nhớ kỹ tên của người ta ?
Thành Quý cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng giữ chặt Mân vương: “Vương gia! Vương gia! Ngài để thái y bắt mạch đã, rồi nô tài chuẩn bị cho ngài đi gặp Cố công tử, được không?”
Truyện khác cùng thể loại
1090 chương
57 chương
61 chương
8 chương
42 chương