Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 112 : Hóa sói

- “Nói đi Đội trưởng, phải làm sao?” Louis gương mặt lạnh lùng, không có chút lo sợ nào mà chăm chú nhìn lấy Đình Tấn. David ở bên cạnh trong lòng hồi hộp hoảng sợ, lo lắng rằng Đình Tấn sẽ cho Louis làm vật hi sinh. “Bốp” Không chút báo trước Đình Tấn vung tay tát mạnh vào mặt Louis, làm hắn kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đó mới nghe giọng Đình Tấn hỏi mình. - “Tức giận không?” “Bốp” Louis lắc lắc đầu, ngơ ngác không hiểu thì đột nhiên tay Đình Tấn lại vung thêm một cái, tát vào bên mặt còn lại của hắn. - “Phẫn nộ không?” Đình Tấn lại tiếp tục hỏi thêm một câu, lúc này Louis đôi mắt đã có chút nộ hỏa lập lòe. Nghĩ sao thì nói vậy, nghe Đình Tấn nói xong Louis liền gật gật đầu nhưng vẫn không có hành động gì khác mà chỉ nhìn đối phương. “Bốp” Lại thêm một cái tát, sau đó Đình Tấn hai tay vồ tới ôm lấy đầu của Louis kéo sát vào mặt hắn. - “Tập trung nghe ta nói rồi làm theo.” Đình Tấn trầm giọng nói. Sau đó tựa như muốn thôi miên lấy Louis, mà hai mắt chăm chăm nhìn vào mắt hắn một hồi lâu. - “Nhắm mắt lại. Dùng tâm trí của ngươi, cảm giác lấy trái tim mình. Tập trung! Cảm nhận lấy trong trái tim của ngươi có thứ gì trong đó, đúng vậy, một dòng máu đang chảy…” Giọng nói Đình Tấn trầm trầm có lúc lại lên cao tựa như lúc hắn đọc chú ngữ ma pháp trong game. Louis giống như đã bị Đình Tấn thôi miên, không tự chủ được làm theo lời của hắn nói. - “… Dòng máu đó đang chảy… Đúng vậy, tốc độ càng lúc càng nhanh… Ngươi đã cảm thấy gì chưa? Có nghe ai đó đang kêu gọi ngươi chăng?” Nếu có ai đó ở đây dùng máy đo đạt thì chắc hẳn sẽ kinh ngạc vì nhịp tim của Louis bắt đầu tăng lên với tốc độ chóng mặt. Lúc này, Louis cũng cảm giác tim của mình đập càng lúc càng nhanh, cả người cũng bắt đầu nóng dần lên. Hắn chân mày nhíu chặt lại, dường như muốn tìm kiếm xem có ai đang kêu gọi mình như lời Đình Tấn nói hay không. - “Đừng dùng lỗ tai mình mà lắng nghe, dùng tâm trí của ngươi cảm nhận ai đó đang kêu gọi… Như lúc cha mẹ ngươi mất đi… Như lúc Ameerah bị người dùng dao găm đâm vào người mà vẫn cắn răng nhịn đau đi về phía ngươi… Như lúc ta và David ngã xuống trong vũng máu...” Nghe đến đây thân thể Louis bắt đầu không nhịn được run rẩy lên. Hắn nghiến răng, nắm tay siết chặt nổi lên cả gân xanh. Lúc này đàn chó săn đã đến nơi, Đình Tấn quay sang chăm chú nhìn David, quăng cho hắn khẩu súng của mình rồi gật nhẹ đầu. David hiểu ý, không nói gì, chỉ cầm lấy súng trong tay gật nhẹ đầu. Sau đó cúi người chồm ra bên ngoài, hắn gương mặt lạnh lùng, đôi mắt híp lại, hai tay nắm chặt khẩu súng nhắm về phía một con chó săn đang lao tới. “Tạch” “Ẳng… ẳng” Một phát ngay đầu, David lần này đã quen thuộc với súng máy, một phát chuẩn xác kết liễu sinh mệnh một con chó săn. Thế nhưng vẫn còn lại bốn con, hắn cũng không hưng phấn hay hoảng loạn mà vẫn bình tĩnh giơ súng hướng về phía một con chó khác. Sau khi vất súng cho David thì Đình Tấn không màng đến hắn nữa. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú theo dõi dị biến trên thân của Louis. Lúc này, trên cánh tay của Louis lông xám bỗng nhiên mọc dài ra từ từ, móng tay cũng dài ra một cách chậm chạp. Đình Tấn nhìn thấy một màn này thì kích động, đến run rẩy. ‘Hắn thành công mở ra rồi’ Đình Tấn nghĩ thầm trong lòng. Thế nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, tiếp tục sử dụng âm thanh trầm ấm đầy từ tính của mình kích thích cho Louis. - “Đúng! Chính là nó… Nơi đó, ngươi cảm giác ra chưa? Từ trong trái tim ngươi, tìm ra nó, mang nó trải ra tới khắp cơ thể của ngươi!” “Gào…” Ngay khi Đình Tấn vừa nói xong dứt câu, Louis đang ngồi chồm hỗm trên đất liền ngửa đầu lên trời gào lớn một cái. Sau đó hai tay chống xuống đất, liên tục gào thét như đang phải chịu một cơn đau đớn dữ dội. “Xoạt…” Cơ thể hắn bắt đầu phình to ra. Hiện tại đang không ở trong game, quần áo của hắn không thể chịu đựng nổi cơ bắp đang bành trướng ra nên lập tức bị xé rách. Quần áo rách tả tơi thành sợi dài, vương vãi khắp nơi trên người hắn. Chân sau hắn bắt đầu dài ra, bàn chân nhón lên như chân loài chó sói. Móng tay, móng chân cũng kéo dài, vuốt nhọn lên như những con dao sắc bén. Gương mặt và lỗ tai hắn cũng bắt đầu biến dạng thành một con sói thực thụ, nhất là cặp mắt. Con ngươi đã co rụt lại thành một màu đen tuyền như một hố đen, tròng trắng của mắt cũng thay vào một màu vàng kim. Cả thân thể mọc lông xám khắp người, phía sau mông cũng mọc ra một chiếc đuôi dài. Vóc người của hắn bây giờ đã to lớn gần gấp đôi Đình Tấn, trông giống như một người trưởng thành và một đứa trẻ vậy. “A Hú…” Louis đứng bật dậy, hai tay dang ra hai bên giống như một con chó sói mà ngửa đầu lên mặt trăng đang lặn xuống ở hướng tây, tru lên một tiếng dài như đang gọi bầy. ... Ở bên dưới đám người Hồng Môn Hội vẫn đang canh chừng lấy tảng đá nơi đối phương ẩn nấp. Bỗng dưng bọn chúng nhìn thấy có một thân ảnh đứng lên. Ngay lập tức, không có bất kì do dự nào, chúng giơ súng lên nhắm về phía dRSPPDve bóng đen kia bóp cò, xả đạn. Vì khoảng cách xa lại thêm ánh sáng lờ mờ nên chúng vẫn không nhìn rõ được là hình dạng của đối phương. Nếu không chắc chắn bọn chúng sẽ thét lên hoảng sợ rồi bỏ chạy. “Tạch tạch tạch” “Phốc phốc..” “Gào… grừ” Đạn đồng bắn tới tấp về phía tảng đá, Louis vừa đứng lên liền ăn ngay hai viên vào người. Đau đớn làm hắn không nhịn được gào thét một tiếng, sau đó thì gầm gừ một tiếng lập tức xông về phía đám người vừa tấn công hắn. Tốc độ, sức mạnh, sức khôi phục gia tăng làm cho Louis như một con quái vật bất tử. Hắn bốn chân chạy chồm như một con sói, thân ảnh mờ ảo giữa bóng đêm vụt qua vụt lại làm bọn người Hồng Môn Hội không thể nhắm bắn chính xác. Ngay khi vượt xuống sườn dốc, ba con chó săn lao nhanh về phía Louis, muốn xông lên cắn hắn. “Grừ…” Louis gầm gừ một tiếng, không chút nào nể tình đồng loại mà vung móng vuốt chụp vào đầu một con chó săn. Hắn nắm tay cũng siết chặt lại làm cho móng vuốt càng cắm sâu vào đầu nó. Chưa dừng lại tại đó, thể hơn trăm kg của con chó săn dường như không có ý nghĩa với Louis. Hắn nghiêng người xoay 180 độ rồi xách đầu con chó, vung ra phía sau, đập mạnh thân thể của nó lên những tảng đá lởm chởm trên mặt đất. Con chó săn chưa kịp kêu rên một tiếng nào thì thân thể đã xụi lơ không còn sức sống. Dường như đã bị gãy xương hay bị chấn động não mà co giật liên hồi. Lúc này hai con chó săn còn lại cũng xông tới. Louis mắt sói lạnh lùng như một con dã thú thật sự, hai chân sau bật mạnh chồm lên, móng vuốt tát về phía một con bên phải. Miệng hắn cũng mở rộng cắn vào cổ một con bên trái rồi vật nó xuống đất. “Ẳng ẳng…” Hai con chó chỉ kịp kêu lên một tiếng, thì bị Louis dùng chân đạp vào đầu năm im co giật liên hồi. “Tạch tạch tạch” “Phốc phốc..” “Gào… grừ” Chỉ vừa dừng lại một chút, Louis liền lại trúng thêm mấy viên đạn lên người. Hắn gầm gừ một tiếng, quay đầu nhìn sang đám người Hồng Môn Hội bên dưới sau đó tiếp tục xông về phía bọn chúng. Đôi mắt sói lóe sáng trong đêm tối, lại thêm liên tục xả súng mà vẫn không giết được hắn làm cho đám người kia càng trở nên sợ hãi. Những tên ở gần Louis đã không nhịn được hoảng sợ xoay người bỏ chạy. - “Á…!” Một tên xấu số vừa xoay lưng bỏ chạy thì bị Louis vồ trúng. Hắn chỉ vừa kịp hét lên một tiếng thì một cái hàm sói đầy răng nanh sắc bén đã kẹp lấy cổ mình. Louis vừa cắn trúng thì liên tục lắc mạnh đầu. “Rắc” Cái cổ của tên này không chịu nổi sức mạnh của Louis, lập tức bị vặn gãy nghẹo sang một bên. - “Quái vật! Mau giết nó” - “Nhanh nổ súng…” “Tạch tạch tạch…” “Phốc phốc…” Thân ảnh Louis dừng lại liền lộ rõ ra trong mắt đám người Hồng Môn Hội. Bọn họ hoảng sợ gào thét, tay cũng run rẩy chĩa súng về phía Louis bóp cò. Louis giống như không sợ hãi những viên đạn này. Hắn một tay che lấy đầu mình, chân sau cắm xuống đất xông về phía một tên bên cạnh. “Phập… rắc” Thô bạo vung một cái tát vào đầu một tên cầm súng bắn mình, móng vuốt sắc như dao lại thêm lực lượng mạnh mẽ của Louis làm cho đầu đối phương gần như bị đứt lìa đi. Thân thể Louis giống như cao su vậy. Những viên đạn bắn vào da thịt hắn thì sẽ mở ra một cái hố nhỏ nhưng sau một vài hơi thở, viên đạn tự động bị cơ bắp của hắn đẩy lùi ra ngoài. Làn da của hắn cũng nhanh chóng kéo da non lành lại nguyên vẹn như chưa từng bị một vết thương nào. Chỉ có những mảng vết máu đọng lại trên lớp lông màu xám bạc là minh chứng cho việc hắn từng bị thương. Cứ như một bóng ma tử thần, Louis thân ảnh lướt qua lại giữa đám người bên dưới, nhanh chóng thu gặt lấy sinh mạng của 15 tên Hồng Môn Hội cản đường cả nhóm bọn họ lần này.