Trọng Sinh Chi Tự Do
Chương 9
Nâng mắt nhìn về phía Hứa Quan Hạo, thấy người cũng đang cau mày, hiển nhiên đang rất đau, vì vậy cậu đành đem lời bên miệng nuốt xuống.
Hứa Kiệt quấn băng liên tục, rất nhanh đã băng lại vết thương vừa dính nước của người, lúc đỡ Hứa Quan Hạo nằm xuống, thấy người cau mày nhắm hai mắt lại, cậu với lấy khăn lông ở bên cạnh rồi giúp Hứa Quan Hạo lau khô tóc.
Tối hôm ấy, Hứa Kiệt ngủ trong phòng mình, mà Hứa Quan Hạo bị vậy nên cũng không tiện để người về phòng, vì vậy hai người lại ngủ cùng nhau.
Hứa Kiệt vừa nằm xuống, Hứa Quan Hạo liền trở mình, sau đó vươn tay ôm cậu vào lòng.
Cậu bất mãn mím môi, nhàn nhạt cất lời: “Cẩn thận động tới vết thương.”
Hứa Quan Hạo cong cong khóe môi, cánh tay vẫn ôm chặt lấy cậu: “Em hôn nhẹ một cái liền hết đau.”
Hứa Kiệt thở dài, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, nghe thấy tiếng thở có chút đè nén của người, cậu mím môi, nghiêng người đè Hứa Quan Hạo nằm thẳng xuống, sau đó vươn tay giữ lấy Hứa Quan Hạo, đổi thành mình ôm lấy người.
Trông thấy một loạt động tác của Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo hiển nhiên rất vui, với lên cánh tay của cậu, rồi kéo Hứa Kiệt vào lòng.
Trong lòng cảm thấy phức tạp, Hứa Kiệt nghiêng đầu hôn lên trán Hứa Quan Hạo, sau đó nhắm nghiền hai mắt. “Mau ngủ đi.”
Hứa Kiệt nhắm mắt lại rồi, vẫn cảm thấy buồn bực khôn nguôi, cậu có thể cảm nhận lúc được mình ôm người có bao nhiêu vui sướng, mà vui sướng này chính là nguyên nhân khiến cậu cảm thấy buồn bực.
Không phải là cậu không muốn thấy Hứa Quan Hạo vui vẻ, mà cậu biết mình làm như vậy là không nên, sớm đã biết rõ tình cảm của Hứa Quan Hạo, vì sao lại còn muốn cùng người gần gũi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Hứa Kiệt phát hiện mình vẫn đang ôm lấy Hứa Quan Hạo, mà Hứa Quan Hạo còn đang nhắm mắt, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Cậu vốn nhỏ hơn Hứa Quan Hạo, cho nên cánh tay ôm người chỉ ôm được một nửa, lúc này nằm nghiêng nhìn Hứa Quan Hạo, cũng không thể trông hết toàn bộ gương mặt người, chỉ thấy được nửa khuôn mặt.
“Sao vẫn còn nhìn tôi” Đương lúc cậu đang chăm chú nhìn gò má Hứa Quan Hạo đến ngẩn ngơ, cái người vốn nhắm mắt kia lại đột nhiên cất giọng nói, thanh âm rõ ràng rất vui vẻ.
Hứa Quan Hạo hỏi xong, Hứa Kiệt trầm mặc thật lâu, thẳng đến khi Hứa Quan Hạo mở mắt nghiêng đầu nhìn về phía cậu mới cất lời: “Con đang nghĩ, tại sao khi ấy người lại nhận nuôi con?”
Trong mắt ánh lên kinh ngạc, Hứa Quan Hạo không ngờ Hứa Kiệt lại nghĩ tới vấn đề này, vì vậy cau mày một lúc, giống như đang cố nhớ lại, chậm rãi nói: “Trước đây.. bố mẹ tôi quanh năm suốt tháng đều ở nước ngoài, không có bọn họ ở bên cạnh.. mỗi lần thấy người ta có em trai em gái đều rất ước ao, hy vọng một ngày nào đó mình cũng có một đứa em bám theo sau, như vậy sẽ rất vui, tôi có thể tự cho em ấy ăn, mua quần áo mới cho em ấy mặc, lại có thể ôm em đi ngủ vào mỗi tối.”
Hứa Quan Hạo nói đến đây, Hứa Kiệt đang chăm chú nghe đột nhiên bất mãn: “Người muốn nuôi thú cưng sao?”
Thấy Hứa Kiệt có chút mất hứng, Hứa Quan Hạo khẽ cười, sau đó xoay người đối mặt với Hứa Kiệt, một tay giữ lưng Hứa Kiệt kéo cậu vào trong lòng.
“Có lẽ lúc đó tôi thực sự nhầm lẫn giữa việc chăm sóc em và nuôi thú cưng.”
Khoảng cách hai người rất gần, Hứa Quan Hạo vừa nói, hơi thở vương trên mặt cậu bỏng rát, Hứa Kiệt không khỏi mất tự nhiên, sau đó xoay người muốn tránh đi.
Hứa Kiệt muốn kéo giãn khoảng cách, thế nhưng cậu vừa động đã thấy tay Hứa Quan Hạo siết chặt, giống như giữ cậu làm của riêng, khiến cậu không thể động đậy.
Hứa Kiệt thở dài, lại thấy Hứa Quan Hạo vẫn cười cười như cũ, cậu nghĩ, có lẽ Hứa Quan Hạo cũng không nhận ra động tác khống chế này của người đi.
Hứa Kiệt ở bên này cảm thấy bất đắc dĩ, Hứa Quan Hạo ở bên kia lại tiếp tục nói: “Nên là tôi tới cô nhi viện muốn nhận nuôi một đứa em, sau đó thì nhận em, tôi vốn chỉ muốn nhận em trai, thế nhưng em vừa mở miệng đã liên tục kêu tôi là ‘cha’ “
Ngày ấy Hứa Quan Hạo vốn không muốn nhận Hứa Kiệt làm con, thế nhưng Hứa Kiệt luôn bám theo sau, thanh âm ngọt ngào mềm mại gọi hai tiếng “Cha”, Hứa Quan Hạo cố mãi mà vẫn không đổi được, vì vậy đành trực tiếp nhận Hứa Kiệt làm con nuôi. Đương nhiên sau đó chính người cũng thấy hối hận vì đã làm như vậy.
Lời Hứa Quan Hạo nói thu hút sự chú ý của Hứa Kiệt trở lại. “Sao người lại chọn con?”
Khóe miệng cong lên, Hứa Quan Hạo chăm chú nhìn cậu bé ở trước mặt, gương mặt này do chính mình nuôi lớn, ngày ngày được nhìn cậu trưởng thành.
“Bởi vì ở đấy có rất nhiều đứa trẻ, nhưng chỉ có em là sạch sẽ nhất, xinh đẹp nhất, thoạt nhìn rất dễ nuôi.”
Vốn đang bị Hứa Quan Hạo nhìn chăm chú nên có chút xấu hổ, nhưng đột nhiên nghe thấy người nói vậy, sắc mặt Hứa Kiệt có chút sa sầm. “Con dễ nuôi?”
Giống như không thấy gương mặt tối sầm của Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo tiếp tục dòng hồi tưởng: “Ừ, lúc tôi đến cũng đang là bữa trưa, nhiều đứa nhỏ như vậy, có mỗi em là ăn hết bát cơm to đùng, lúc đó tôi liền nghĩ, đứa nhỏ này ăn cơm tốt như vậy, thân thể cũng tuyệt đối tốt, mang về sẽ rất dễ nuôi.”
Hứa Kiệt mím môi, đẩy Hứa Quan Hạo ra, sau đó trực tiếp ngồi dậy đi xuống giường.
Đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Quan Hạo không khỏi cảm thấy mất mát, thế nhưng cũng có không có mất hứng mà vẫn tiếp tục nằm trên giường nhìn Hứa Kiệt, thấy cậu bé làm mặt lạnh thay quần áo, không nhịn được ôm chăn nở nụ cười.
Động tác thoáng cứng đờ, Hứa Kiệt cố gắng không đổi sắc mặt, động tác thay quần áo cũng càng nhanh hơn.
Cười cười một lúc, Hứa Quan Hạo cũng rời giường, sau đó từ phía sau tiến đến bên Hứa Kiệt, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng.
Hứa Kiệt tránh không được, muốn dùng cùi chỏ đẩy người ra, đột nhiên nhớ đến vết thương trên bụng người, vì vậy đành mặc cho Hứa Quan Hạo từ phía sau ôm lấy.
“Ai.. đứa nhỏ khẩu thị tâm phi này, từ nhỏ tới giờ vẫn như vậy.” Tuy là than thở, thế nhưng trong giọng người ẩn chút ý cười, nói rồi nghiêng đầu hôn lên gò má Hứa Kiệt.
“Buông ra.” Tim thổn thức, Hứa Kiệt vung tay muốn tránh khỏi Hứa Quan Hạo.
Chẳng bận tâm Hứa Kiệt đang ngọ nguậy phản đối, Hứa Quan Hạo ôm cậu khẽ nói: “Khi đó tôi nhận nuôi em, là bởi vừa nhìn đã thấy thích em rồi, lúc thấy em tôi đã nghĩ, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, nhất định mình phải chăm sóc em cho thật tốt.”
Cánh tay vùng vằng chậm rãi buông, Hứa Kiệt để mặc Hứa Quan Hạo ôm lấy mình, trông về phía tường ở trước mặt, tự đáy lòng cảm thấy rung động.
“Em thì sao? Lúc đó thấy tôi em có cảm giác như nào, có hay không cũng thích tôi.” Nhỏ giọng ghé bên tai Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo tò mò hỏi.
Hứa Kiệt nhắm mắt lại, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Quan Hạo. Khi đó Hứa Quan Hạo một thân nhàn nhã, căn bản không giống như người muốn tới nhận con nuôi, ngược lại giống như một học sinh đến làm tình nguyện.
Khi ấy cậu vốn không muốn đi cùng Hứa Quan Hạo, bởi vì cậu vốn đang đợi cha của mình, lúc bấy giờ không biết cậu ở cô nhi viện đã được bao lâu rồi, chỉ là trong lòng vẫn nhớ một câu nói, đó là hãy đợi ở nơi này, một ngày nào đó cha sẽ đến đón, cho nên cậu cũng không giống như những đứa trẻ ở trong cô nhi viện kia, bởi vì bị bỏ rơi mà khóc lóc một thời gian dài, cậu vẫn ngoan ngoãn ở nơi này đợi, đợi một ngày được cha đón về.
Lúc viện trưởng nói có người muốn nhận nuôi cậu, khi ấy cậu chỉ cảm thấy sợ hãi, nếu cậu đi rồi thì cha biết phải làm sao, tuy rằng cậu không rõ rốt cuộc cha mình có tới hay không.
Hứa Quan Hạo xuất hiện trước mặt cậu, trong lòng gạch bỏ khả năng cha mình tới đón, cậu không muốn đi cùng người, còn đang muốn từ chối, đột nhiên Hứa Quan Hạo ôm cậu và nói câu hứa hẹn kia, thế rồi cậu thay đổi suy nghĩ, đồng ý đi theo Hứa Quan Hạo.
Lúc này Hứa Quan Hạo dựa sát trên lưng cậu, cái ôm của người ở hiện tại và ngày ấy giống hệt nhau, khiến cậu cảm thấy ấm áp và an tâm biết nhường nào.
Gương mặt cậu dần trở nên nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Ừ, thích.”
Hứa Kiệt vừa nói xong, liền cảm thấy bàn tay đang ôm mình cứng đờ, hô hấp bên tai cũng trở nên gấp gáp.
“Em cũng thích tôi?” Thanh âm Hứa Quan Hạo ngạc nhiên pha chút run rẩy.
Ngực ẩn đau, Hứa Kiệt cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đẩy Hứa Quan Hạo ra, mà lần này Hứa Quan Hạo cũng không phản đối, để yên cho Hứa Kiệt đẩy, chỉ là ánh mắt vẫn như cũ bình tĩnh nhìn cậu, người đang chờ Hứa Kiệt trả lời.
Có chút ảo não, Hứa Kiệt buông mắt thôi nhìn Hứa Quan Hạo, thẳng người đi về phía trước, thanh âm trầm trầm: “Khi đó con thích người.”
Hứa Kiệt đặc biệt nhấn mạnh để cho Hứa Quan Hạo không chú ý, đến khi từ phòng tắm rửa mặt xong bước ra, vẫn thấy Hứa Quan Hạo đang cười cười nhìn mình.
Nghiêng qua chỗ khác để tránh Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt trực tiếp mở cửa phòng đi xuống bếp.
Tuy hôm nay là chủ nhật, thế nhưng vì sắp phải thi chuyển cấp, bài tập thầy giao cũng khá nhiều, cả ngày hôm qua cậu cùng Vương Vọng đi tới chỗ Sở Hành, nên hôm nay chỉ có thể ở nhà làm bài tập.
Ăn điểm tâm xong, Hứa Kiệt trực tiếp lên thư phòng, từ cặp sách lấy vở bài tập ra bắt đầu làm, làm được một nửa thì nghe thấy tiếng mở cửa và bước chân đi tới, không cần nhìn lên cũng biết là ai.
Hứa Quan Hạo vào phòng xong cũng không làm phiền Hứa Kiệt, người cầm quyển sách ngồi xuống bên cạnh cậu, thế nhưng dù trước mặt bày ra quyển sách, nhưng số lần đọc sách còn ít hơn số lần nhìn Hứa Kiệt.
Hứa Quan Hạo cũng không biết tại vì sao, Hứa Kiệt giống như một liều thuốc gây nghiện, say mê cậu khiến hắn chẳng thể dời tâm tư. Hắn khao khát được nhìn thấy Hứa Kiệt, cho dù chỉ yên lặng nhìn cậu thôi cũng đã đủ thỏa mãn. Mà điều khiến hắn không thể chịu nổi, là Hứa Kiệt đi đến một nơi hắn không thể nhìn thấy.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương