Rửa mặt xong, Hứa Kiệt đi ra khỏi phòng, trông thấy Hứa Quan Hạo vẫn đang ngẩn ngơ, cậu quơ quơ tay trước mặt anh nói. “Em đi lấy bữa sáng đây, anh đi rửa mặt đi, nhớ mặc quần áo tử tế.” Hứa Quan Hạo phục hồi tinh thần, cong môi cười. Bác Kim chuẩn bị một vài món thanh đạm, Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo ngồi trong phòng cùng nhau ăn. “Hôm nay em không phải đi học sao.” Co người trong chăn, Hứa Quan Hạo hỏi. Từ cặp sách lấy sách vở ra, Hứa Kiệt cởi giày lên giường, chui vào trong chăn rồi dựa vào thành giường. “Em xin nghỉ, anh ăn xong thì uống thuốc rồi ngủ đi, đêm qua gặp ác mộng nên chắc không được ngủ ngon rồi. “Ừ..” Hứa Quan Hạo gật đầu, sau đó ôm lấy Hứa Kiệt. “Bị bệnh kể cũng hay, em đối tốt với anh, lại còn dỗ ngon dỗ ngọt.” Đang mở sách vở, động tác của Hứa Kiệt ngưng lại, cúi đầu nhìn Hứa Quan Hạo. “Bình thường em đối xử không tốt với anh sao?” Hứa Quan Hạo mím môi, ý vị thâm trường nói. “Trước lúc anh bị ốm, em không chịu ôm anh ngủ, còn nằm cách xa anh nữa, giống như sợ bị anh chạm vào. Vẻ mặt ngạc nhiên, hai tai Hứa Kiệt nhất thời đỏ lên, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Đột nhiên hiểu vì sao Hứa Kiệt không cho mình chạm vào, Hứa Quan Hạo cười trong lòng, vẫn như cũ hỏi Hứa Kiệt. “Sao không cho anh ôm em ngủ.” Hứa Kiệt xem sách, không để ý đến Hứa Quan Hạo. “Tiểu Kiệt, vì sao?” Không nghe được thì nhất quyết không buông tha, Hứa Quan Hạo tiếp tục hỏi. Thấy Hứa Quan Hạo liên tiếp hỏi vì sao, Hứa Kiệt bắt đầu cả giận, trực tiếp kéo chăn trùm lên đầu Hứa Quan Hạo. “Mau đi ngủ đi, đừng nói nữa.” Vất vả mãi mới chui được ra khỏi chăn, Hứa Quan Hạo nhìn hai tai Hứa Kiệt đỏ bừng, nhịn không được cười ha ha. “Hứa Tráng Tráng, anh mà không ngủ thì em đi tới thư phòng.” “Đừng đi, anh không cười nữa… lập tức ngủ đây.” Bên tai cuối cùng cũng thanh tĩnh, Hứa Kiệt cúi đầu chăm chú đọc sách của mình, nửa giờ sau nghiêng đầu qua nhìn, Hứa Quan Hạo đã ôm cậu ngủ say. Ngồi cạnh bên Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt đọc sách được hai giờ rồi chui vào trong chăn ôm anh ngủ, mãi đến khi bác Kim gọi hai người tỉnh dậy đi ăn trưa. Tỉnh dậy xong, tinh thần Hứa Quan Hạo khá lên nhiều, cũng ăn nhiều hơn một chút. Thấy Hứa Quan Hạo ăn một bát lớn, Hứa Kiệt mỉm cười. “Lát nữa chúng ta ra ngoài một chuyến.” Uống hết bát canh bác Kim nấu, Hứa Quan Hạo nghe Hứa Kiệt nói vậy thì ngẩng đầu lên. “Ra ngoài làm gì?” “Mua quần áo cho anh, anh không thấy là bởi vì quần áo anh mỏng nên mới bị cảm sao? Em nhìn quần áo của anh, cái nào cũng rất mỏng.” “Vậy mua quần áo đi! Mua cho cả em nữa, đồ mùa đông mới mua năm ngoái của em đều đã chật rồi.” Một năm nay Hứa Kiệt cao lên không ít, cậu đã cao hơn một mét tám, cao hơn nhiều so với kiếp trước. Hai người quyết định buổi chiều đến trung tâm mua sắm mua quần áo. Một năm này Hứa Kiệt thay rất nhiều quần áo, chủ yếu vẫn là Hứa Quan Hạo mua cho cậu, thế nên vừa đến trung tâm mua sắm, Hứa Quan Hạo đã lập tức đi tới một cửa hàng, anh vẫn hay mua quần áo cho Hứa Kiệt ở đây, mặc rất thoải mái lại còn đẹp mắt. Vừa bước vào cửa hàng, Hứa Quan Hạo liền đi tìm trang phục, nhân viên trong cửa hàng đi theo sau anh, giúp Hứa Quan Hạo lấy quần áo, trong chốc lát trên tay đã cầm ba bộ. Nếu là trước kia, Hứa Quan Hạo sẽ mua cả ba bộ rồi mang về nhà, sau đó xem Hứa Kiệt thích bộ nào nhất. Thế nhưng hôm nay có Hứa Kiệt đi theo, anh đưa trang phục cho Hứa Kiệt thử. “Không phải là mua cho anh mặc sao?” Nhét một bộ áo vào tay Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo chỉ chỉ vào phòng thử đồ. “Anh sẽ mua sau. Em vào trong thử một chút đi.” Nhận chiếc áo len màu vàng nhạt và chiếc áo khoác màu lam, Hứa Kiệt đi vào phòng thử đồ. Đợi Hứa Kiệt thay quần áo xong đi ra, cô nhân viên đứng bên cạnh Hứa Quan Hạo không ngừng khen. “Bộ quần áo này rất hợp với anh ấy, Hứa tiên sinh thật có mắt nhìn.” Nghe nhân viên khen ngợi, Hứa Quan Hạo liền cong môi, từ lúc dậy thì, Hứa Kiệt cao lên không ít, hơn nữa em ấy lại rất đẹp trai, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. “Thưa anh, cổ áo anh cần chỉnh một chút.” Cô nhân viên đi tới trước mặt Hứa Kiệt, mỉm cười định giúp Hứa Kiệt lật cổ áo. Cô nhân viên vừa chạm vào cổ áo Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo đang cười sắc mặt liền trầm xuống, trực tiếp đi tới ngăn tay cô ta lại, sau đó đứng trước mặt Hứa Kiệt rồi tự mình giúp cậu chỉnh cổ áo. Cô nhân viên rất thức thời quan sát sắc mặt hai người, vội vàng lui về phía sau, Hứa Quan Hạo là một vị khách quý, cô không thể đắc tội. Giúp Hứa Kiệt sửa sang xong, Hứa Quan Hạo dò hỏi. “Mua bộ này được không?” “Được.” Cậu gật đầu, sau đó quay sang chỗ nhân viên. “Giúp tôi lấy cho anh ấy cái áo len bên trong màu lam và áo khoác ngoài màu vàng nhạt.” Đương nhiên cậu thấy được vẻ mặt tối sầm của Hứa Quan Hạo ban nãy, thế nhưng cậu đã quen với ham muốn chiếm giữ của anh rồi, hơn nữa, Hứa Quan Hạo đã cố gắng thay đổi rất nhiều, chỉ còn dư lại khuyết điểm đấy thôi, cho nên cậu dễ dàng bỏ qua cho anh. Hứa Kiệt vừa nói xong, hai mắt Hứa Quan Hạo liền sáng lên, nhìn về phía Hứa Kiệt, trong lòng đầy vui sướng. Muốn làm Hứa Quan Hạo vui thực ra không hề khó, chỉ là Hứa Kiệt có nguyện ý làm hay không. Mua quần áo trong tiệm xong, hai người lại đi mua giày, lần này Hứa Quan Hạo tiếp thu rất nhanh, liền mua hai đôi giày giống hệt nhau. Mua được giày rồi, hai người cũng không ở lại trung tâm mua sắm nữa, trực tiếp đi tới bãi đỗ xe. Đi đến bãi đỗ xe, Hứa Quan Hạo thấy bốn phía xung quanh đều vắng lặng, vì vậy vươn tay nắm lấy tay Hứa Kiệt. Ngón tay khẽ động, Hứa Kiệt cũng nắm lại tay anh, Hứa Quan Hạo thấy vậy liền nở nụ cười rạng rỡ. “Tiểu Vũ!” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, Hứa Kiệt nhất thời cứng người, người gọi cậu bằng tên này, ngoài Nhậm Lịch thì còn có ai? Hứa Kiệt dừng bước, Nhậm Lịch vội chạy tới trước mặt hai người, thấy hai người đang nắm tay nhau, vẻ mặt trở nên phức tạp. “Tiểu …” “Nhậm tiên sinh, ông nhận nhầm người rồi! Đây là Hứa Kiệt, không phải là Tiểu Vũ gì đó của ông, ông quên hai người không có quan hệ rồi sao.” Nhậm Lịch vừa cất lời đã bị Hứa Quan Hạo cắt ngang. Sắc mặt anh thầm trầm, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo. Nghĩ đến bản thỏa thuận kia, mặt Nhậm Lịch nóng lên. Ông thừa nhận ông vì lợi ích của mình mà bỏ qua quyền nuôi nấng Hứa Kiệt, thế nhưng tự đáy lòng ông vẫn còn rất áy náy, hơn nữa, việc ông làm đều là bị Hứa Quan Hạo gượng ép, tuy rằng trước đây ông muốn mang Hứa Kiệt đi là vì có mục đích, nhưng ông vẫn muốn đến Mĩ rồi thì sẽ đối xử thật tốt với cậu, thậm chí còn định để lại hết tài sản của mình cho cậu nữa, thế nhưng tất cả đều bị Hứa Quan Hạo phá hủy, khiến ông không còn cách nào mới phải cùng anh ta ký bản thỏa thuận kia. “Hai người… ở cùng một chỗ?!” Sắc mặt trở nên khó coi, Nhậm Lịch nhìn hai người vẫn đang nắm tay nhau. Hứa Quan Hạo nhìn Nhậm Lịch, khẽ híp mắt. “Ừm… ở cùng một chỗ.” Hứa Kiệt đột nhiên cất tiếng, không chỉ khiến Nhậm Lịch kinh ngạc, mà Hứa Quan Hạo cũng ngạc nhiên, thế nhưng cùng một lúc, khi sắc mặt Nhậm Lịch trở nên khó coi thì Hứa Quan Hạo lại thấy vui vẻ và hạnh phúc. Nắm tay thành quyền, trong lòng Nhậm Lịch tràn đầy tức giận và áy náy, ông có cảm giác, chính bản thân ông đã đẩy con trai mình vào tay Hứa Quan Hạo. “Hứa Quan Hạo! Nếu cậu thực sự thương thằng bé thì để nó đi đi! Đừng làm hại nó.” Lời Nhậm Lịch nói mang theo lửa giận, Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo không khỏi sửng sốt, thế nhưng vừa nghe xong, Hứa Quan Hạo liền trầm mặt xuống, lạnh lùng buông một câu. “Cái rắm! Yêu em ấy thì để em ấy đi?” “???” Hứa Kiệt nhất thời đơ người, quay sang nhìn Hứa Quan Hạo. “Anh vừa nói bậy sao?” Hứa Kiệt hỏi vậy khiến Hứa Quan Hạo đỏ mặt, nếu không phải vì giận quá thì chắc chắn anh sẽ không nói tục. “Khụ … Ông lấy tư cách gì để nói mấy lời này?” Hứa Quan Hạo ho nhẹ một tiếng, cố gắng không để ý đến chuyện Hứa Kiệt nhìn mình, lạnh lùng nói với Nhậm Lịch. Hứa Quan Hạo nói tục cũng làm Nhậm Lịch ngạc nhiên, ông không ngờ một người như Hứa Quan Hạo lại cũng có lúc không chú ý đến hình tượng như vậy. “Nếu không phải cậu ép tôi, tôi sẽ không ký cái bản thỏa thuận kia.” Đối với lời nói liều của Nhậm Lịch, Hứa Quan Hạo chỉ khẽ hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên nói. “Ông nói tôi ép ông? Ồ… tốt lắm, vậy bây giờ ông trả lại Thịnh Thiên cho em trai ông, tôi sẽ trả lại ông bản thỏa thuận kia.” Sắc mặt trở nên tái nhợt, Nhậm Lịch đứng đó có chút trầm mặc. “Ông không muốn? Vậy thì dựa vào cái gì mà ông nói tôi ép ông, ông.. “ “Được rồi.” Mở miệng cắt ngang lời Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhéo tay anh. Hứa Quan Hạo quay đầu nhìn Hứa Kiệt, mím môi không thèm nói tiếp. “Nhậm tiên sinh, thật ngại quá, vừa rồi anh ấy chỉ muốn nói đùa một chút, ông không cần phải để ý. Còn có, cháu hiện tại đang rất ổn, hơn nữa chúng cháu là thật tâm thích nhau, không ai ép cháu được, bác không cần suy nghĩ nhiều.” Ngực cả kinh, Nhậm Lịch nhìn sang phía Hứa Kiệt. “Tiểu Vũ…” “Xin lỗi, cháu là Hứa Kiệt.” Cậu bình tĩnh nhìn Nhậm Lịch, nói xong thì quay đầu nhìn Hứa Quan Hạo. “Ta đi thôi.” Ngồi trong xe, Hứa Quan cười cười nhìn Hứa Kiệt. “Hứa Tráng Tráng, anh cư nhiên lại đi nói tục.” Nụ cười trên môi cứng đờ, Hứa Quan Hạo cười ngượng một tiếng rồi quay đầu khởi động xe. Về đến nhà, Hứa Kiệt trực tiếp đi vào thư phòng, cả ngày hôm nay không đến trường, cậu không thể để lỡ thời gian được nữa. Thấy Hứa Kiệt vào thư phòng, Hứa Quan Hạo cũng đi vào theo, đầu tiên xử lý công việc ở công ty, sau đó thì nằm trên võng ngắm Hứa Kiệt. Hôm nay không thể trách anh nói tục, chủ yếu là vì anh bị Nhậm Lịch làm cho tức giận, cái gì mà yêu Hứa Kiệt thì nên buông tha cho em ấy, anh còn lâu mới làm như vậy, thật khó nghe, Hứa Quan Hạo anh vĩnh viễn không bao giờ rời xa Hứa Kiệt, trừ khi anh phải chết trước em ấy. Anh yêu Hứa Kiệt, anh có thể không gượng ép em ấy, nguyện ý chờ em ấy thích mình, nhưng bảo anh để em ấy đi ư, không đời nào!