Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ
Chương 4
Đồng chí Trần Phỉ phát hiện, chính mình bị “Đồng tính luyến ái”. Tô Khả Khả có nói tới hiểu lầm, chẳng lẽ là ở sau lưng nguyên chủ nói bậy? Chuyện nguyên chủ đồng tính luyến ái đều bị tất cả mọi người biết hết rồi sao? Trần Phỉ lặng lẽ, đột nhiên cảm nhận được một góc ưu thương 45 độ nhọn hoắc a.
Là một hình mẫu chuẩn man, nhiệm vụ thiết yếu bây giờ là tẩy trắng chính mình?? Mệt mỏi quá, cảm giác thật buồn bực làm sao.
Trần Phỉ chống tay dưới cằm, u buồn cuối đầu, tóc mái phía trước đều rũ xuống. Chẳng lẽ đi tìm từng người người, nói là tôi không phải đồng tính luyến ái, đạo lý gì đây.
Than thở một lúc lâu, “Ừng ực” … một âm thanh sát phong cảnh u buồn của người ta vanh lên, nhờ nó mà gọi được tâm tư đang chạy cách xa vạn dặm của Trần Phỉ trở về.
Sờ sờ cái bụng, rồi lại sờ vào cái ví ở trên giường tình cờ thấy được, haizzz, nó có vẻ xẹp còn hơn bùng mình, Trần Phỉ đột nhiên cảm thấy, cậu thật sự quá mệt mỏi rồi!
Vô lực mà quay đầu sang, hỏi Cận Tri An: “Đi ăn cơm không, tôi mời khách, ăn cơm trong căng tin no chắc hơn.”- Đối với cái ví chuẩn eo người mẫn kia, Trần Phỉ thật không có đủ can đảm để buông lời nói hùng hồn. Trần Phỉ hoài nghi, lần nhập vai này thật quá thiếu đòn rồi. Không xong không xong, thật là không thể buông một câu “Muốn ăn cái gì cứ tùy tiện gọi đi.”, tổn thương đến lòng tự tôn con mẹ nó thật đấy!
Cận Tri An rút từ dưới sách ra một cái thẻ, giương mắt nhìn thấy dáng vẻ của Trần Phỉ, trong mắt hiện lên nét cười: “Đi thôi.”
Mặt trời giữa trưa đặc biệt gay gắt, Cận Tri An hình như là không có cảm giác, thanh thản bước đi, chậm rãi phối hợp với từng bước chân nằng nệ của Trần Phỉ. Còn Trần Phỉ thì mệt đến nỗi trên đầu đều là mồ hôi, nhìn thấy người nào đó nhẹ nhàng, cả người khoan khoái sạch sẽ, Trần Phỉ lại bị thương tổn rồi, tâm tính thiện lương lại chịu thêm đả kích rồi.
Một người chống nạng mồ hôi chảy dài, một người ung dung thanh thản nhẹ nhàng khoan khoái, so sánh hai tướng mạo, Trần Phỉ ngửa đầu nhìn trời, bị ánh mặt trời đâm vào mắt, yên lặng cúi đầu, lặng lẽ đối mặt trời dựng thẳng ngón giữa.
Trần Phỉ rất chuyên tâm mà đi, đến khi tới chỗ cần đến, Trần Phỉ trợn tròn mắt. Đây là căn tin trường học sao? Khung cảnh cao quý sang chảnh như thế này có quá cường điệu rồi không? Làm sao bây giờ, cái ví có thể không đủ tiền a!
Vạn phần rối rắm nhìn về phía Cận Tri Anh vẫn không không có ý … tạm dừng cước bộ, Trần Phỉ quyết định … sinh tồn vẫn là chuyện lớn, mặt mũi việc nhỏ, đợi lát đào không ra tiền rồi vứt luôn cái mặt đi.
Yếu ớt giật nhẹ ống tay áo Cận Tri An, có chút hụt hơi nói: “Có thể đổi chỗ khác hay không…”
Cận Tri An nghi hoặc “Làm sao vậy?”
Ánh mắt Trần Phỉ dao động, từ cổ đến lỗ tai đều đỏ, cũng không biết dáng vẻ của bản thân lúc này ra sao, dùng thanh âm “bé mèo nhỏ” mà giải thích: “Nơi này quá mắc đi…”
Lại tăng thêm một câu: “Cậu chắc cũng biết, tôi mất trí nhớ, hiện tại không có bao nhiêu tiền…”
Cận Tri An sửng sốt, nhìn nhãn cầu Trần Phỉ đảo tới đảo lui, cậu đang khẽ cúi đầu nhìn vào một điểm dưới chân, giống đứa nhỏ làm sai, có vẻ hết sức ngoan ngoãn, Cận Tri An không tự chủ ánh mắt hơi dịu đi, cầm tay bàn tay đăng níu lấy tay áo của mình: “Không có chuyện gì, giả cả ở nơi này cũng không đắt lắm.”
Không nhận ra được một điểm châm biếm nào, thái độ của Cận Tri An làm cho người ta cảm thấy rất an lòng. Trần Phỉ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với người thường mà nói là giá cả không cao, nhưng là hiện tại đối với Trần Phỉ, một người không có tiền gởi ngân hàng, cũng không có tiền mặt, vấn đề ăn ở trong mấy ngày tới xem chừng sẽ khốn khổ rồi đây, Trần Phỉ không thể không lo âu.
Cận Tri An quen cửa quen nẻo, dẫn Trần Phỉ đến một góc ngồi xuống. Cận Trí An hình như là khách quen, ông chủ cười cùng hắn chào hỏi: “Sao hôm nay giữa trưa lại tới vậy, ăn cái gì?”
“Mì bát mì hoành thánh, một phần dưa cải.”- Cận Tri An không nhìn thực đơn, trực tiếp gọi, sau đó hất cằm về Trần Phỉ.
Trần Phỉ hướng về ông chủ nói: “Cháu giống như vậy luôn ạ.”
Quán này không lớn, giá cả cũng không quá đắt, thậm chí là rất rẻ a, Trần Phỉ thở ra một hơi, trong lòng cảm kích Cận Tri An đã chu đáo như vậy.
Cận Tri An đặt hai tay lên bàn, bàn ăn ở đây là loại bàn vuông nhỏ, giống như loại bàn trong quán cà phê. Hai người đối diện nhau gần như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Trần Phỉ không biết tại sao lại có điểm xấu hổ nha.
Đây là lần đầu tiên Trần Phỉ nhìn kỹ Cận Tri An. Làn da Cận Tri An rất trắng, cái mũi cao thẳng, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, đôi mắt lúc rũ xuống khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn tiến tới xâm nhập vào đó, dáng môi rõ ràng, sắc môi cực kì nhạt, ngũ quan vô cùng tinh xảo, nhưng có vẻ hơi sắc bén.
Trần Phỉ chắc lưỡi một cái, đây là cái tình tiết gì chứ. Trọng sinh tới nay, chạm trán hai người nam nhân, một người so với một người, đem nhân vật chính như mình đặt ở chỗ nào vậy? Mình là người đã cực khổ trọng sinh đó.Vừa mới bắt đầu Trần Phỉ còn cảm thấy được nguyên chủ lớn lên cũng không tồi, ít nhất có thể ăn đứt 90% nam nhân khác, được liệt vào hàng ngũ dễ nhìn, hoá ra 10% còn lại đều tập trung ở xung quanh chính mình sao?! Khỉ gió gì thế này!
Cận Tri An nhìn thấy người trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào mình, biểu cảm trong chốc lát thì bất đắc dĩ, trong chốc lát lại hậm hực, trong chốc lát hóa thành bi phẫn, chỉ là ánh mắt rất mơ hồ, hẳn là tư tưởng sớm không biết chạy đến đâu rồi. Nội tâm có chút buồn cười, người này sau khi mất trí nhớ giống như biến thành đặc biệt hoạt bát hơn thì phải?
Ông chủ bưng hai tô mì hoành thánh mùi thơm phưng phức lên, rốt cục cũng đánh thức con trùng thèm ăn trong bụng Trần Phỉ, chúng nó bắt đầu cãi nhau ục ục ục, mày dày Trần Phỉ có chút hồng hồng, may mắn trong nhà ăn không quá yên tĩnh a.
Không ngờ mì hoành thánh lại ngon như vậy, rau dưa sao cũng dễ ăn quá thế này. Trần Phỉ không thèm để ý giữ hình tượng gì nữa, vù vù ăn mấy ngụm to, chờ ăn được lưng lửng bụng, mới bắt đầu chậm lại.
Lại nhìn Cận Trí An, hắn hầu như không phát ra âm thanh gì khi ăn hết, im lặng nhã nhặn vô cùng, nhưng là tốc độ cũng không hề chậm, luồng nhiệt khí tỏa ra từ bát mì có vẻ làm cho khuôn mặt đang rũ xuống đó trở nên nhu hòa hơn. Quả nhiên là sắc thái thanh tú, Trần Phỉ cảm thán.
Hai người ăn xong, Cận Tri An không có tranh trả tiền hoặc làm hành động khách sáo dư thừa nào. Trần Phỉ mang tâm tình khoái trá mà tính tiền, rồi khập khiễng đi theo Cận Tri An trở về phòng trọ.
Hiện tại Trần Phỉ nhìn Cận Tri An rất thuận mắt, cho dù diện mạo của hắn nổi bật hơn mình, Trần Phỉ cũng quyết định tha thứ cho hắn. (╮(╯╰)╭)
Có bạn cùng bạn giúp đỡ thật quá tốt mà, đối với một người mù đường như Trần Phỉ, Cận Tri An chính là một hướng dẫn viên thượng đẳng … hơn nữa lại miễn phí nữa chứ
…
Lần trọng sinh này, một lần nữa lại là con mọt máy tính, Trần Phỉ đối với cuộc sống bây giờ cũng tương đối dễ dàng. Biết được thế giới này thường dùng trang web, ở trên mạng thu được tin tức, đối với Trần Phỉ mà nói, cũng không có gì quá khó khăn.
Việc cấp bách bây giờ, chính là bằng cách nào để nhanh chóng kiếm được tiền?
Trần Phỉ hiện tại là một người đại nghèo, tiền trên người không còn bao nhiêu, nguyên chủ không có di động, cũng không biết cha mẹ còn sống hay không. Trong ví tiền có thẻ ngân hàng, nhưng lại không có một xu. Trần Phỉ tính toán mấy ngày nay sẽ mở ra một phần mềm tiện ích, hy vọng sẽ nhanh chóng kiếm chút tiền.
Vùi đầu vào máy tính, cùng “Lão bà” làm việc, thời gian trôi qua đặc biệt mau, bất tri bất giác đã đến giờ đi ngủ.
Hiện tại chân phải được chăm sóc tốt, Trần Phỉ cũng không muốn xông ra trận vào lúc này, vì thế dự định tắm rửa một chút, ngày mai lại nói sau.
Lúc này liền gặp phải phiền toái, thời gian ở bệnh viện, đại khái bạn học Tống Lan thuốc dạng người ngốc nhiều tiền, còn trả tiền cung cấp cho Trần Phỉ một người chăm sóc, tắm rửa đi toilet đều có người đó hỗ trợ.
Hiện tại Trần Phỉ chỉ có thể dựa vào chính mình, cố sức đem ống quần bên chân không có bị thương cởi xuống, trong lúc đó nhất định là cánh tay phải chống đỡ sức nặng toàn thân rồi. Thật cẩn thận dùng túi nhựa trùm kín chân bị thương lại, xả nước ấm, dùng khăn mặt chà xát người một chút.
Tắm rửa xong, Trần Phỉ chẳng thèm tốn sức mặc quần lót, cậu không để ý việc ngủ trần, trực tiếp vây quanh cái khăn lông lớn rồi nhảy lò cò đi ra ngoài.
“Còn chưa ngủ sao, tôi ngủ đây.” Trần Phỉ hướng Cận Tri An chào hỏi, tiếp tục nhảy lò cò đi rót cho mình một ly nước.
Cận Tri An thản nhiên “Ân” một tiếng, giương mắt nhìn Trần Phỉ nhảy xoành xoạch xẹt xẹt, tóc cậu vẫn còn ướt, từng giọt từng giọt chảy xuống dọc theo đồi ngực không quá cường tráng nhưng lại trắng nõn, thu hồi ánh mắt, lại phun thêm một câu “Hong khô tốc rồi hãy ngủ.”
“Không có máy sấy.”- Trần Phỉ cũng lười được hong tóc, gác chân đau ở trên giường, thoải mái khẽ thở dài một hơi, ngồi lâu trước máy tính thật là mệt đến hoảng.
Cận Tri An cau mày, thanh âm mang theo sự nghiêm khắc: “Trong tủ treo quần áo có máy sấy, sấy đi rồi mới ngủ.”- Ngữ khí không muốn cho người ta phản bác.
Trần Phỉ này vốn là mềm nắn rắn buông, đối với Cận Tri An không hiểu tại sao lại có cảm giác kính nể, nghe câu nói kia không có ý vui đùa, chỉ dám nhỏ giọng ừng ực một câu “Vâng”, cũng không dám làm gì vô nghĩa, lập tức đứng lên.
Khăn lông vây quanh ở trên lưng, lúc Trần Phỉ ngồi ở trên giường đã có hơi nới lỏng, hiện tại lại nhảy dựng lên, cái khăn trực tiếp vinh quang rơi xuống đất.
Trần Phỉ choáng váng: “…”
Ánh mắt Cận Tri An khi liếc tới “tiểu Trần Phỉ” thì hơi dừng lại một chút, bất động thanh sắc mà hạ mắt xuống.
Không gian trong phút chốc yên tĩnh đến lạ thường, Trần Phỉ lúc này mới kịp phản ứng, CẬU! THẢ! RONG! ĐIỂU! RỒI!!
Hốt ha hốt hoảng nhặt lên cái khăn trên mặt đất, động tác quá lớn, đụng tới chân bị thương, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, Trần Phỉ hiện tại cũng không cần biết nhiều như vậy.
Do khẩn trương mà toàn thân xuất ra một tầng mồ hôi, đỉnh đầu tản ra nhiệt khí. Trần Phỉ trong lòng phỉ nhổ chính mình, cũng không phải chưa từng “thả rong điểu”, mắc cỡ cái gì chứ.
Nhưng mà tình cảnh này lại khác đó, cảm giác xấu hổ này thật là con mẹ nó a?!
Sao lại dắt chim đi dạo ở không gian tĩnh mịch như thế này chứ!
Rất nhanh tìm được máy sấy của Cận Tri An, mở mức lớn nhất để nó thổ ồ ồ ồ một hồi, xong rồi lại vội vàng nói một câu “Chúc ngủ ngon.”, lập tức cút nhanh về giường, giả chết không dám nhúc nhích.
Cận Tri Anh vẫn không có nói gì, tùy ý để cậu sấy tóc, rồi cũng không có biểu hiện gì. Trần Phỉ căng tai ra, lúc này nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp của hắn, một lát sau trong phòng tắm truyền đến tiếng nước. Bởi vì tâm tình quá khẩn trương, lại giữ nguyên tư thế như vậy một lúc, chân đã tê rần rồi, Trần Phỉ nhẹ nhàng giật giật. Vừa rồi còn có chút buồn ngủ, bây giờ thì mất sạch rồi.
Chờ Cận Tri An từ phòng tắm đi ra, Trần Phỉ vẫn còn trốn ở trong chăn đưa lưng về phía mình, khóe miệng rõ ràng giương lên cười cười, điểu… lớn lên kỳ thật rất đáng yêu.
Cận Tri An thu thập xong, lên giường tắt đèn. Trần Phỉ mới trong bóng đêm chuyển người lại, nhẹ nhàng thở ra.
Trần Phỉ không phải loại người thích suy nghĩ miên man, không đầy một lát sẽ đem chuyện vừa rồi quên hết, dựa theo cá tính không có tim không có phổi của Trần Phỉ, cũng rất khó khăn để mà miên man suy nghĩ, ánh trăng như nước, cũng dần dần đánh thức cơn buồn nhủ, không lâu liền ngáp một cái, tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng Trần Phỉ là một bá chủ bị trọng sinh, sau khi trọng sinh vận may liên tục, mỹ nữ tiểu đệ đều có, mà Trần Phỉ không ngừng đột phá chính mình, sau đó phi thăng. Cọ xát nha, trong bóng đêm truyền đến tiếng cười khà khà khà khiến người ta sợ hãi.
Trần Phỉ giờ này khắc này hoàn toàn không thể tưởng được, ở một chỗ nào đó đang có một trận thảo luận nhiệt liệt, mà đối tượng thảo luận lại chính là mình.
Trần Phỉ lúc này mới phát hiện, phải chăng đây là số phận của nhân vật chính? Khiêu chiến giờ mới bắt đầu!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
35 chương
24 chương
7 chương
59 chương