Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 82
Sau khi tới căn cứ, mọi người mới thật sự ý thức được sự thay đổi của khu an toàn này, từ khi khu căn cứ B thị mở rộng việc sử dụng thuốc kích phát dị năng cùng việc có mắc xích với công hội mạo hiểm giả, không ít người ở các khu căn cứ nhỏ mang theo vật tư cùng niềm hy vọng chuyển chỗ ở, cứ thế khu căn cứ lớn cũng phồn hoa hưng thịnh hơn so với trước kia.
Hơn nữa lần này ngay từ ban đầu khu căn cứ C thị đã thay đổi người lãnh đạo, quy tắc như kiềm sắt đầy chủ nghĩa anh hùng, tình thế cực ổn.
Bố cục khu an toàn C thị khác với khu căn cứ B thị, ở đây không dựa theo giai cấp tuyệt đối phân ra nội thành và ngoại thành, mà là dựa vào mục đích để phân khu, sau đó khu quan trọng sẽ biến thành khu cấm. Tuy nói quản lý là nghề nguy hiểm, nhưng càng thêm gần dân hơn.
Tiểu đội Mặc Huyền cùng hai đội khác hiển nhiên là tiến vào khu dân cư cao cấp dưới cái nhìn soi mói của đám người, bọn họ có hai ngày hoạt động tự do, sau đó sẽ cùng hai đội tinh anh của khu căn cứ C thị dọn dẹp tang thi cấp cao quanh thành thị, rồi lấy truyền thừa chi vật.
Căn cứ C thị cũng có công hội mạo hiểm giả, phòng to phòng nhỏ đều đã đầy người, Cố Thần cùng người quản lý công hội nói chuyện hòa nhã với nhau một phen, tặng một ít dược thuốc bình thường, mang theo tư liệu về căn cứ từ đường nhỏ cửa sau công hội rời đi.
Đáng tiếc, khi bạn cho rằng con đường nhỏ là bí mật, vậy thì những người khác cũng sẽ cảm thấy như thế, nên mọi người trong lúc lơ đễnh luôn đập tan một một số chuyện riêng tư. Mà đối với Mặc Huyền tiểu đội thì chuyện đó cũng chả tính là chuyện to tát gì…
Ngay góc tường, một cô gái đang rúc vào lồng ngực một người đàn ông anh tuấn, môi miệng dán nhau, cảm giác được có người, người đàn ông ngừng động tác, ánh mắt lợi hại nâng đầu lên. Cô gái trong lòng mềm cả người, thân mình nhuyễn nhu, nằm gọn trong ngực gã.
Tiểu đội Mặc Huyền mắt không thèm chớp, trực tiếp lướt qua hai người lửa dục rực cháy, ánh mắt người đàn ông chuyển chuyển. không lên tiếng.
Đi được một khoảng, Mạnh Viễn mỉm cười lưu manh: “Là Thư Vũ Vi?”
Diệp Cảnh Trình nghĩ tới việc làm trước kia của người nào đó, bảo trì im lặng, hung ác hủy dung nhan cô gái gì kia, anh không làm được đâu, anh chỉ biết để người ta một lần thoải mái.
Đường Duẫn Triết thật sự có chút khiếp sợ muốn quay lại dòm: “Hàng kia chả phải Trịnh Vũ Văn ư?” Đời trước hai người họ yêu tới trời sụp đất nứt, thề non hẹn biển, sao giờ chẳng bên nhau…
Úc Mộng Dao cười dịu dàng, như gió mùa xuân: “Chỉ cần là đại anh hùng trong mạt thế, thì sẽ là người cô ta yêu nhất.” Là đóa hoa nuôi trong phòng ấm mà thôi, gặp được người đàn ông vĩ đại, vô luận bên trong ra sao, chỉ cần vẻ ngoài hấp dẫn được cô ta, rồi nghĩa lớn không chùn đánh vào tình yêu của cô ta.
“Người nọ, là tiểu đội trưởng Lam Vũ, có quan hệ không tệ với Ngô Nguyên Siêu.” Trang Thiển một bên lật xem tư liệu dày cui, Cố Thần giúp cậu lật giở.
Dao găm trong tay Diệp Cảnh Trình xoay một vòng, không có ánh sáng nào, sắc bén nội liễm, lại khiến người khác cảm thấy cực kỳ lợi hại: “Chỉ là một cái chức ngồi chơi xơi nước lại làm cho người ta chạy theo như vịt.. Tôi có việc đi trước.” Dứt lời kéo Diệp Hi Văn quay đi, rời khỏi, mọi người cũng không ngăn cản.
Cố Thần đưa mắt tiễn anh ta đi, ôn nhu vòng tay ôm chặt hông Trang Thiển, liếc mắt đưa tình, buổi tối phải bồi thường thêm cho anh đó nha…
Công hội mạo hiểm giả so với khu buôn bán và khu hành chính, chiếm lớn nhất, mặt sau là khu giải trí, cũng chính là công viên xanh hóa gì đó, dù sao căn cứ lớn bự như vậy thì cũng phải có chỗ cho người ta lấy hơi chớ, không thì người bên trong bị stress lâu ngày, dễ có chuyện lắm nga.
Đường nhỏ cũng rất đẹp đẽ, bảy ngoặc tám quẹo xuyên qua công viên, đi khỏi những khu nhà thấp lùn thường thường, ở đây là nơi cho những người mới trở thành dị năng giả hoặc dị năng giả bậc một, phòng nghỉ nơi này cũng khá tốt.
“Còn có một khu cứu tế.” Trang Thiển giải thích với bạn trong đội, toàn dân trong căn cứ sau khi dùng thuốc kích phát dị năng thì vẫn sẽ có người không có dị năng, những người đó nếu như không có người nhà là dị năng giả thì sẽ cùng những người khác ở trong khu cứu tế. Nói là cứu tế, bất quá cho dễ nghe thôi, mỗi ngày phát cho một cho một cái bánh chả biết làm từ loại hoa màu nào, chỉ cần người có chút điều kiện thì sẽ không ăn, nhưng đây cũng là vì cổ vũ mọi những người này đi làm, bởi vì thù lao công tác trong khu căn cứ đều khá hợp lý, nên trừ bỏ một số người ăn không ngồi rồi, phần lớn ai ai cũng sống tạm bợ được.
Đang nói, chợt nghe tiếng gầm rú cùng tiếng cửa đóng, đánh gãy cuộc nói chuyện của Mặc Huyền tiểu đội. Kỳ thật thanh âm kia cũng chả mấy rõ ràng, nhưng mọi người gần đây thính lực cực tốt, thứ hai là…
“Cút, anh là tên khốn khiếp, tôi nhìn lầm anh.” Ngôn từ chính nghĩa bi thương như hát, phẫn nộ và không cam lòng ngã xuống trần tục, Trịnh Vũ Văn đứng bên cửa sổ thở hổn hển đối diện với Đỗ Phi đứng ngoài, trong mắt tràn đầy tơ đỏ. Đường Duẫn Triết đầu tiên giăng một cấm chế đơn giản, nghĩ nghĩ, lại lấy ra ghế dựa cùng một ít thức ăn vặt, ngía ngía mọi người.
Trang Thiển mỉm cười, chọn một tần nhìn đẹp thì lôi kéo Cố Thần ngồi vào vị trí. Những người khác cũng hào hứng dạt dào định bụng xem trò hay.
Đỗ Phi không quan trọng nhún vai, hoàn toàn chẳng còn chút nịnh nọt và hữu nghị năm đó, ngược lại cao ngạo ngẩng cằm, dường như đang dòm xuống một con vật thấp hèn nào đó, gã đã là dị năng giả cấp hai: “Mày thiệt không nhìn rõ tốt xấu, tao còn đưa thức ăn tới đây, mày một dị năng giả bình thường, lớn lối làm quái gì.” Gã nói xong, quơ quơ bịch plastic lớn trong tay, trong đó dường như chứa hai ba bịch bánh quy loại lớn.
Đường Duẫn Triết bình phẩm: “Bánh đó ăn dở lắm.”
Mọi người: “….”
Trịnh Vũ Văn ở loại nhà lầu dân cư bình thường nhất, thuộc loại tiểu hộ, một căn khoảng 50 thước vuông, nhà trệt, lấy ánh sáng chỉ được phân nửa. Quần áo trên người y cũ kỹ, lại có chút không vừa người, tóc dài ra, cắt sửa cũng chả dễ nhìn, vừa thấy là biết tự dùng kéo xén bớt…
Thị lực mọi người tốt nên có thể nhìn thấy lồng ngực y thở phập phồng nặng nhọc cùng vành mắt như muốn nứt ra biểu tình cực phẫn nộ: “Loại người như ruồi bọ tiểu nhân bỉ ổi, tôi mới không lạ gì. Lúc trước nếu không phải cậu phản bội tôi, tôi sao có thể mất đi vị trí đội trưởng, nhìn cậu giờ cũng chả được chỗ tốt nào, bất quá cũng chỉ làm lính quèn cho đội tuyến ba mà thôi.”
Đỗ phi sầm mặt, nhưng rất nhanh như nghe thấy chuyện nực cười liền cười rộ lên: “Còn mày, một dị năng giả bình thường, còn muốn làm đội trưởng tiểu đội Hỏa Diễm.” (X: hồi trước cái đội sao thì ta kh nhớ, nên dịch theo nghe na ná, lười coi lại)
“Cậu…” Trịnh Vũ Văn tức giận dữ tợn, hoàn toàn chẳng còn chút thần thái tốt bụng như ánh ban mai nữa, sắc mặt đều vặn vẹo.
“Đỗ Phi, mày ở đây làm chi.” Một tiếng kêu khẽ, ngăn lại trận cãi vã này.
Lý Hâm cầm đồ đạc này nọ trong tay bước nhanh tới, biểu tình khó coi: “Ai cho mày tới đây?” Cô giờ đây đã là dị năng giả cấp ba, bậc này vẫn còn khá ít, còn là quang hệ, bộ dáng cũng không tệ, nên khá nổi tiếng. Quần bò dán sát vào chân thon, áo mềm nhẹ sấn tay hiện lên dáng người duyên dáng, tóc đen cột gọn, so với kiếp trước luôn đi phía sau lưng Trịnh Vũ Văn thì chói mắt hơn nhiều lắm.
Đỗ Phi kiêng kỵ liếc nhìn Lý Hâm một cái, xám xịt bỏ đi.
Trong mắt Trịnh Vũ Văn hiện lên sự lúng túng và xấu hổ, nhưng rất nhanh đã chỉnh lại biểu tình, có lễ và vui vẻ hỏi han: “Lý Hâm, sao cô lại tới đây, không có nhiệm vụ hay sao?”
Lý Hâm lắc đầu, cười ôn nhu, thiếu đi một phần yêu thương so với đời trước: “Tôi đến xem anh, đây là một ít vật tư, dị năng giải bình thường khó có được.” Xem ra đã có chuyện gì đó xảy ra khiến cô gái này hoàn toàn buông bỏ tình yêu trong lòng, nhưng vẫn làm bạn với đối tượng mình yêu thầm trước kia.
Sắc mặt Trịnh Vũ Văn đen một phần, vất vả nở nụ cười gượng gạo trên mặt, trong mắt thoáng hiện vẻ nhục nhã, nhưng lại mau chóng áp chế.
Lý Hâm cũng phát hiện sai lầm của mình, cô thương tổn đến lòng tự trọng của Trịnh Vũ Văn. Xấu hổ cúi đầu, cô trực tiếp lần lượt đưa vật tư vào từ cửa sổ, rồi mau chóng rời đi: “Tôi đi trước.”
Thần sắc Trịnh Vũ Văn tối tăm nhìn đống vật tư kia, hung hăng nện tay lên cửa sổ, phát ra tiếng gầm khẽ đầy áp lực, cuối cùng yên lặng nhận đống vật tư đó.
“Châc chậc, thiệt là…” Không có tự trọng nha, Đường Duẫn Triết ngặm bắp rang, bình luận tiếp.
“Vũ Văn.” Thanh âm vui sướng, tươi tắn như mặt trời ban trưa, “Em vừa mới thấy chị Lý Hâm, chị ấy đến đây ư?”
Người trong tiểu đội Mặc Huyền thấy Thư Vũ Vi lôi kéo người đàn ông vừa nãy đi tới, cảm thấy có chút theo không kịp. Trang Thiển yên lặng cầm ly nước trái cây uống một ngụm: “Sao đến đâu cũng gặp nhóm người này.”
Úc Mộng Dao quấn quấn tóc: “Tôi có dự cảm chẳng lành.”
Bên kia, Thư Vũ Vi nắm tay người đàn ông, hạnh phúc như cô gái nhỏ đạt được cả thế giới: “Chúng em sẽ bên nhau, em đặc biệt tới đây san sẻ tin tức này với anh đó.”
Cố Thần trở tay lật tư liệu, nếu Mộc Mộc muốn coi, hắn nhìn chung là được, hơn nữa những người này cũng thú vị phết: “Tên đàn ông nọ thiệt không ít phụ nữ, còn có một tình nhân thủy hệ cấp bốn nè…” Đợi tới khi về nhà cô ta liền phát hiện ra toài núi dựa chỉ nhận ‘chức vụ an nhàn’ kia, thì sẽ có quang cảnh gì đây ta?
Trịnh Vũ Văn cúi đầu, hít sâu một hơi, kiềm nén oán hận dữ tợn cùng tình yêu khó ức chế trong lòng, khi y nâng đầu lên, biểu cảm trong mắt chưa kịp rút đi: “Thiệt ư, chúc mừng.”
“Em biết mà, anh là bạn thân tốt nhất của em.” Thư Vũ Vi khờ dại hơi nghiêng đầu, vui vẻ khôn cùng. Trịnh Vũ Văn si mê nhìn nụ cười thuần khiết của cô, tầm mắt hung tợn trừng tiểu đội trưởng Lam Vũ, trong đó có căm ghét, có uy hiếp, dường như muốn nói: Tao nhất định sẽ tố giác bộ mặt thật của mày.
(X: ta chỉ biết tác giả xd hình tượng bạch liên hoa cực kỳ chói tới đâm đui mắt, quá liên hoa rồi * chủ phòng vé kh nhịn được phải xen vô bình luận*)
“Nếu anh dám tổn thương Vũ Vi, tôi liền cho anh đẹp mặt.” Trịnh Vũ Văn nói cực kỳ nghiêm túc, như sóng cuộn trào.
Tiểu đội trưởng Lam Vũ phảng phất như không thấy người nào đó, ôn nhu cười với Thư Vũ Vi: “Được rồi, chúng ta nói đã xong thì đi thôi, đừng quên ông nội còn đợi chúng ta đó.”
“Vâng.” Thư Vũ Vi đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, theo gã rời đi, khi đi còn không quên vẫy tay: “Vũ Văn, lần sau em tới thăm anh!”
Đường Duẫn Triết gian nan nuốt ực thức ăn trong mồm: “=.= Thần linh ơi sao lại vậy hả?!”
Ngón tay Cố Thần xẹt qua tư liệu: “Tiểu đội trưởng Hỏa Diễm trên đường cứu vớt được ‘Thư thị trưởng’ gặp nạn, cũng từ đó sinh ra ái ý với Thư Vũ Vi. Sau đó Trịnh Vũ Văn tiến vào khu an toàn thì không tiến cấp thêm, Thư Vũ Vi lại yêu thương tiểu đội trưởng Lam Vũ, cuối cùng…” Cố Thần tỏ vẻ Trịnh Vũ Văn đã như con thú bị vây khốn, “Tiểu đội Hỏa Diễm được tiểu đội bên Lam Vũ cứu khi đang làm nhiệm vụ, sau đó hai đội gọp chung, tiếp đó Trịnh Vũ Văn tự động rời khỏi đội ngũ dị năng giả.”
Trang Thiển nhìn Cố Thần, điều tra cặn kẽ quá ha.
Cố Thần ôn nhu nhìn lại, hắn nhớ lúc ấy Mộc Mộc rất chán ghét Trịnh Vũ Văn này, tự nhiên sẽ tra cho rõ tư liệu về y.
“Oa!” Đường Duẫn Triết dòm thấy Trịnh Vũ Văn lần thứ hai nện lên bệ cửa sổ, có chút cảm khái, “Thoạt nhìn đau lắm nha.”
Lúc này, mấy người đàn ông kết nhóm cùng nhau xuất hiện ở đây, phần lớn là dị năng giả bình thường, nhưng thuộc hỏa hệ. Bọn họ đều mặc đồng phục công tác màu lam, giặt tới nỗi phai màu, lại cũng không sạch sẽ gì, nước trong khu dân cư bình thường luôn hạn chế cấp nước, nên không phải ai cung tẩy sạch hẳn quần áo được.
Trong đó có một người đàn ông mất kiên nhẫn quát Trịnh Vũ Văn: “Còn làm gì đấy, phải đi làm kìa.”
“Liền đây.” Trịnh Vũ Văn miễn cưỡng cười cười, ánh mắt u ám khó chịu, rồi vào nhà thay quần áo.
Một người bên cạnh phun phèo một ngụm nước miếng: “Phì, còn cho rằng mình là nhân vật nào, bày ra vẻ mặt đó nữa chứ.”
Một người khác cười hì hì bá vai gã: “Sao lại không phải, nhỏ con gái hệ quang kia có ích với chúng ta, chúng ta liền cùng y làm ‘bạn bè’ là được rồi.”
Rất nhanh, Trịnh Vũ văn mặc đồng phục công tác y đúc đi ra, giặt rất sạch sẽ, nhưng biểu tình suy sút cùng trầm mặc của y khiến cho y có vẻ cực kỳ tầm thường.
“Công tác căn cứ, phòng đun nước dành cho dị năng giả hệ hỏa, tiết kiệm tài nguyên than đá.” Cố Thần giải thích, nét mặt bình tĩnh, “Tiền lương không tệ, chỉ là mệt thôi.”
Ở thời đại nơi nơi đều là tang thi bậc một cùng cấp hai, dị năng giả bình thường một mình ra ngoài giết tang thi chính là đi chịu chết, nếu tổ đội, không phải không ai muốn, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng lập tổ, cũng chả chia được thứ gì tốt còn dễ dàng làm vật hy sinh. Do đó trừ quang hệ và hệ không gian, miễn cưỡng tính luôn hệ thủy, thì phần lớn những dị năng giả bình thường khác sẽ làm việc tại căn cứ.
Trang Thiển đưa mắt nhìn bóng dáng sa sút của Trịnh Vũ Văn, khẽ híp mắt, ánh mắt trong suốt không gợn sóng.
“Đi thôi, xem vậy được rồi.” Trang Thiển hơi nhếch khóe môi mỏng, triệt bỏ cấm chế.
Trịnh Vũ Văn sẽ vĩnh viễn là dị năng giả bình thường, tâm y còn cao hơn trời, chí hướng rộng lớn, nhìn không vừa mắt quy tắc hoặc một số người, nhưng y vĩnh viễn chỉ có thể quỳ gối trước quy tắc đó cùng những người mà y luôn chướng mắt, sống một cách chật vật nghèo túng, sống tới ba mươi tuổi, năm mươi tuổi, bảy mươi tuổi… Năm tiếp năm, nhưng không cách nào thay đổi được. Đột nhiên Trang Thiển hy vọng y có thể sống dai một chút, dai đến nỗi thời gian không ngừng mài mòn y, khiến y bị cuộc sống đè tới khòm lưng.
Thu lại băng ghế, vừa chuẩn bị bước đi, chợt nghe tới thanh âm run rẩy đầy chờ mong: “Dao Dao? …. Dao Dao?! Là em phải không?”
Mạnh Viễn cười tủm tỉm: “Dự cảm đúng quá nha.”
Trình Tử Nghêu mong chờ nhìn theo bóng dáng của Mặc Huyền tiểu đội, kích động đến nói không ra lời. Lúc này đã không còn ai thúc giục và cổ vũ gã trưởng thành nữa, gã vẫn là người đàn ông nhát gan và yếu đuối đó, là dị năng giả cấp hai, không biết vì sao gã lại xuất hiện nơi này.
Úc Mộng Dao quay đầu, cười ôn nhu quyến rũ, hệt như đóa bách hợp say lòng người.
Được rồi, cô đã biết vì sao.
Phía sau Trình Tử Nghêu có người, là mẹ của gã ta, em trai em gái cùng với vợ con của em trai gã. Kiếp trước lúc tìm được một nhà em trai Trình Tử Nghêu rồi tìm được một nhà mẹ Trình bọn họ, họ đều đã biến thành thức ăn của tang thi, đời này nếu như bọn họ ngay từ đầu đã ở cạnh nhau – Úc Mộng Dao nghi rằng sau khi mình rời đi thì một nhà mẹ Trình lập tức dẫn theo cả nhà cậu con nhỏ cùng con gái bà vào ở trong ngôi nhà rộng và sáng sủa đó, thì không phải không thể xuất hiện nơi này. Bất quá nếu lúc mạt thế như vầy Trình Tử Nghêu lôi kéo một nhà lớn bé đi theo, với lại gã còn là một dị năng giả, khẳng định sẽ chỉ ở được trong khu bình dân.
Úc Mộng Dao mặc một chiếc đầm vải dệt, bên ngoài bọc một chiếc áo bành tô nỉ dày, vải vóc cắt may không tầm thường. Chân mang một đôi boot cổ thấp không nhiễm chút bụi, thoạt nhìn không giống như đã từng qua lại trong mạt thế. Cô mỉm cười như thế, người chung quanh cũng là nhân trung chi long (X: = Câu hạt trong bầy gà), một đám đều có khí chất phi phàm, khiến thân thích Trình Tử Nghêu dòm tới đừ người.
Sau đó mẹ Trình lập tức bùng nổ: “Con kia mày là đồ gà (X: ai cũng hiểu gà gì ha) không lương tâm, sao mày lại ở chỗ này?!...” Vẫn hệt kiếp trước, chửi rủa líu lo chua ngoa không dứt, cay nghiệt gay gắt, còn nghĩ rằng cô là cô gái nhỏ vì gia đình tình yêu mà nhẫn nhịn nhân nhượng.
Úc Mộng Dao không thèm để tâm nhún nhún vai, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Dừng lại!” Em gái Trình Tử Nghêu, là một đứa nhỏ được chiều tới hư, đến giờ còn không có việc làm, được anh trai nuôi. Úc Mộng Dao đoán chừng giờ cô ả cũng sẽ không đi làm, cho dù phúc lợi căn cứ không tồi, kiếp trước cô cũng là cô giúp cô em gái này tìm chức nhàn, cô ả lại chẳng chịu kiên trì. Hiện tại cô ả ở nơi này mặc đồ xanh xanh đỏ đỏ sờn cũ ghen ghét nhìn Úc Mộng Dao, trong mắt toát đầy vẻ tham lam.
“Câm miệng!” Nhưng cô ả chưa kịp mở miệng muốn nói cùng với mẹ Trình còn tiếp tục những lời mắng mỏ luyên thuyên không dứt thì đã bị tiếng hét này đánh gãy. Trình Tử Nghêu kích động quát lớn xong, mới nhận ra mình vừa la bảo mẹ cùng em gái ngưng lại, theo bản năng lùi bước, đời này đây hẳn là lần đầu tiên gã có dũng khí lớn như thế.
Trình Tử Nghêu đau khổ tiến lên từng bước, trong mắt ngập vẻ yêu nhớ: “Dao Dao, sao lại bỏ đi, anh không tìm thấy em.”
Úc Mộng Dao cười tủm tỉm: “Tôi có để lại giấy.”
Trình Tử Nghêu sửng sốt, dáng vẻ dường như gì cũng không biết, sau đó liền thấy khuôn mặt có chút chột dạ của mẹ Trình.
“Trên tờ giấy có ghi – chúng ta chia tay đi.” Giọng Úc Mộng Dao dịu dàng đến động lòng người, nhưng nội dung mỗi chữ bay ra lại khiến Trình Tử Nghêu không tin được.
Gã khó tin lắc đầu, sau đó nhìn về phía mẹ mình: “Tại sao…”
Mẹ Trình hung dữ liếc nhìn gã: “Chẳng lẽ con còn muốn đi tìm nó hả, không tranh giành thứ gì à!” Bà lúc đó luôn muốn thằng con chia tay với con hồ ly tinh này, nhưng hiện giờ coi ra…
Trình Tử Nghêu ngây đơ cả người, kích động bước tới: “Không, Dao Dao, anh không có nhìn thấy, anh.., Anh không đồng ý… Em sẽ tha thứ cho anh chứ?! Anh vẫn một mực tìm em nhưng lại không thấy…”
Úc Mộng Dao đánh gãy lời nói của gã: “Tôi chỉ là nói với anh một tiếng, chúng ta chia tay, không cần anh đồng ý.”
Trình Tử Nghêu lại ngơ ngẩn, không tin nhìn người con gái rạng ngời trước mắt, cô xinh đẹp đứng nơi đó, khiến cho gã một thân chật vật tự hổ thẹn. Không! Dao Dao luôn yêu gã, chỉ cần gã thành tâm giải thích, Dao Dao nhất định sẽ tha thứ cho gã…
“Thực xin lỗi, hôm đó anh phải tăng ca, anh thề là anh sẽ…” Giải thích của Trình Tử Nghêu bị cắt đứt.
Chỉ thấy Mạnh Viễn ôm bờ vai Úc Mộng Dao, vóc người nở nang thon dài vừa vặn che chở người đẹp đang cười duyên, khí thế áp người dưới nụ cười ôn nhu của Úc Mộng Dao bị hòa tan: “Bạn gái tôi nói rằng đã chia tay với anh.”
Úc Mộng Dao nhanh chóng phản ứng, hơi ngượng ngùng thoáng húc Mạnh Viễn một cái, không nói gì.
Trình Tử Nghêu cũng chả nói nên lời nữa, gã cho đến bây giờ còn không ngờ là Úc Mộng Dao sẽ có ngày rời khỏi mình, luôn là gã chỉ cần quay đầu lại, cô sẽ ở đó…
Gã không nói nên lời thì không có nghĩa những kẻ khác sẽ không mở mồm, vợ của em trai gã dưới sự ra hiệu của em trai gã mở miệng: “Ôi, chị dâu đã vứt bỏ anh trai Tử Nghêu của chúng ta thôi, trước đó còn si mê tới chết đi sống lại.”
“Không, Dao Dao, đừng tùy hứng thế mà. Anh biết em yêu anh…” Trình Tử Nghêu lấy lại tinh thần, hèn mọn cầu xin, thâm tình cực kỳ, hoàn toàn xem nhẹ em dâu mình.
Mẹ Trình hận sắt không thành thép ngắt gã một phen: “Im đi!”
Trình Tử Nghêu theo thói quen ngậm mồm lại.
Em trai Trình Tử Nghêu che dấu sự tham lam trong đôi mắt, cười mở miệng: “Chị dâu đã là người nhà chúng ta, mọi người tìm chị rất lâu đó, anh cả còn vì chị mà không chịu cưới vợ, chuyện này cũng không thể chỉ một câu liền xóa sạch được.”
Mạnh Viễn vứt cho gã một ánh mắt, cũng đang cười: “Ai là chị dâu mày, chó ở đâu vào đây sủa bậy.”
Em trai Trình tức điên muốn phản bác, lại bị uy áp của hắn áp tới không há nỗi miệng.
Nhưng em gái nhỏ nhà họ Trình cho tới giờ mặc kệ mấy chuyện đó, chỉ cần ả muốn, ả sẽ nói: “Phải rồi, ai là chị dâu tao chứ, cô ta có xin anh tôi thì ảnh cũng sẽ không cưới cô ta. Nhưng nếu cô lấy ra được thứ gì tốt, bọn tao đây sẽ không truy cứu…” Tầm mắt dừng tại vòng cổ phỉ thúy trước ngực Úc Mộng Dao, cô ả chưa từng đeo thứ đồ vật nào tinh tế này nọ, trong lòng vô cùng ganh tỵ.
Úc Mộng Dao vẫn cười như gió xuân: “Mấy người tính toán gì thế, dựa vào điều gì chứ?”
Cô nói cười rực rỡ kéo lấy tay Mạnh Viễn, xoay người toan rời đi, mọi người trong tiểu đội Mặc Huyền cũng cảm thấy không vui gì ráo, cũng xoay người tính đi.
“Phản rồi, ôi con trai yêu đáng thương của tôi, bạn gái có người yêu mới giàu có liền chẳng cần nó nữa…” Ánh mắt mẹ Trình khẽ chuyển, ngồi bẹp xuống đất gào lên, Úc Mộng Dao rất dễ bắt bí, còn không dễ như trở bàn tay sao.
“A!!!!!!!!!!!!” Em gái Trình thét chói cả tai.
Lúc này trên mặt đất nơi bao quanh mẹ Trình mà em gái Trình muốn tiến lên đều bị dây mây có gai nhọn chặt chẽ vây lại, không nhúc nhích được. Úc Mộng Dao dựa sát vào Mạnh Viễn, cười tủm tỉm quay đầu lại: “Nếu không muốn chết thì an phận chút đi.”
Rời khỏi khu dân thường, Úc Mộng Dao liền bỏ tay Mạnh Viễn ra, nhíu mày liễu: “Sao lại giả làm tình nhân.” Dứt lời khẽ khàng nhướn cặp mày thanh tú, song mắt như nước, bộ dáng có hơi rầu rĩ, “Chẳng khác nào tôi rất để ý gã.”
Môi mỏng Mạnh Viễn hơi nhếch: “Làm vậy nhanh hơn.”
“Thiệt không.” Úc Mộng Dao không thể phủ nhận, rồi như nghĩ tới gì đó, ý cười càng sâu, lông mi nhẹ nhàng rung rinh, như cánh bướm lay động muốn bay. Cô đã rời khỏi nhà họ Trình ầm ĩ nọ, luôn luôn như thế, còn gì không hài lòng nữa, mọi oán hận cùng chất vấn đều luôn nhắm vào Trình Tử Nghêu và cô, giờ đây cô đã rời đi, Trình Tử Nghêu… Tâm tình Úc Mộng Dao rất tốt.
Nhưng thiệt ra Đường Duẫn Triết có chút muốn ói, nên mong chờ muốn thử: “Cô cứ vậy mặc kệ hả?”
“Cái cấm chế trước kia, tôi đã hạ giúp Trình Tử Nghêu một cái.” Úc Mộng Dao hé môi cười khẽ, vô tội đưa mắt nhìn.
Mạnh Viễn nhướ mày: “Trùng hợp, tôi cũng thêm một cái.”
Đường Duẫn Triết run run, lui tới bên cạnh Trang Thiển.
Úc Mộng Dao đối diện với tầm mắt của Trang Thiển, rồi đồng thời rời đi.
Cô cùng Trang Thiển đều nghĩ không khác nhau mấy, vĩnh viễn là dị năng giả cấp hai, chăm sóc cho người nhà thì sẽ không tệ, vấn đề là một nhà lớn bé gồm cả trung niên đều không chịu làm việc thì sẽ có chuyện.
Người một nhà thì luôn nghĩ tốt, muốn không làm mà hưởng, Trình Tử Nghêu ngậm bồ hòn làm ngọt, lao lực làm việc, cố tình gã vĩnh viễn sẽ không tiếp cấp, do đó cũng vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn lòng tham của người nhà, mỗi ngày không ngừng cãi vả.
Cả đời như thế sợ rằng là một trừng phạt vô cùng tàn nhẫn.
Đường Duẫn Triết linh quang chợt lóe: “Người đó ở đối diện với phòng Trịnh Vũ Văn nha!” Hai phòng ở mặt đối mặt, chỉ là phòng Trình Tử Nghêu thuộc loại lớn đông người thôi.
Trang Thiển khẽ cười: “Họ không biết mà, nói tới cùng thì đâu có liên quan tới chúng ta?”
Còn sống, có đôi khi là trừng phạt tốt nhất.
Truyện khác cùng thể loại
149 chương
31 chương
15 chương
77 chương
44 chương
53 chương
31 chương