Trên tường thành thật dày là vô số khẩu đại pháo, hướng về phía đàn tang thi vô tận mà bắn phá, một đợt tang thi ngã xuống, phía sau liền một đợt khác đạp lên xác đồng bọn tiến lên, vô cùng vô tận. Ba ngày, tang thi vẫn công kích khu an toàn C thị, tuy đang là mùa xuân tươi đẹp, nhưng tang thi cứ sinh cơ bừng bừng khiến cho tâm mọi người cứ như đang ở trời đông giá rét. ………… “Trang Thiển!” Trịnh Vũ Văn phẫn nộ xiết chặt nắm tay. Thư Vũ Vi lo lắng đưa tay ra, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng mở ra những ngón tay trắng bệch, yên lặng cầm lấy bàn tay dày rộng của y, cúi đầu hôn lên ngón tay đeo chiếc nhẫn một chút, truyền sự duy trì cùng cổ vũ của mình cho y. Biểu tình của Trịnh Vũ Văn tốt lên một chút, y hít sâu một hơi, đối với Thư Vũ Vi lộ ra một cái miễng cưỡng tươi cười, dùng sức nắm lại tay cô. Lý Hâm nhìn hai người, tựa hồ cho dù thế sự đổi thay, thương hải tang điền*, thời gian trôi qua cũng không có thể tách rời đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của họ. *Thương hải tang điền: chỉ sự thay đổi to lớn Cô dường như nhớ đến cái gì, ảm đạm cúi đầu. ……….. “Diệp Cảnh Trình, Mạnh Viễn, hai người đi vào, mấy tên nhân vật có thực quyền một người cũng không được lưu lại.” Trang Thiển bây giờ trừ một đôi mắt đỏ sậm yêu dị vô cùng, làn da bên ngoài trắng bệch, thì đã cùng người bình thường không có gì khác nhau mấy, tang thi cấp sáu, trái tim của cậu đang đập. Bất quá, cậu có thể khôi phục thể lực rất nhanh, chỉ cần không thương tổn đến trái tim, đứt chi cũng có thể lập tức chữa trị, chỉ cần không bị thương đến đầu, cậu sẽ không chết, đáng tiếc, vẫn là không có cảm giác. Cậu nghiêng đầu: “Như vậy, Úc Mộng Dao, ác mộng của cô đã đến, đi đi.” Ba người rất nhanh biến mất tại chỗ. Cuối cùng Trang Thiển nhìn về phía Đường Duẫn Triết: “Cậu đợi bọn họ đánh xong thì đi vào, đem tin phát cho B thị, cậu là hệ điện, hẳn là không có vần đề chứ.” Trên người Đường Duẫn Triết tràn ngập mạch điện, lo lắng nhìn Trang Thiển: “Cậu một người đối phó nhiều dị năng giả như vậy, còn có vũ khí nóng, cậu….”  Trang Thiển cười ảm đạm, hai mắt khẽ hạ, trong mắt có một tia lưu quang yêu dị: “Sau khi công phá C thị thì cậu định làm gì? Chúng ta đã không phải là người….” Tôi vốn đã chuẩn bị không còn sống, Trang Thiển nhìn về phía phương hướng C thị, cậu đem thi thể Cố Thần chôn cất nơi đó. “…” Đường Duẫn Triết trầm mặc một chút, cậu ta là cô nhi, không có lo lắng cùng vướng bận ai, nên không thể lý giải tâm tình bi thương của mọi người. Cuối cùng, cậu chính là yên lặng núp trong đoàn tang thi, hướng khu an toàn mà đi. Trang Thiển đứng một mình tại chỗ, giơ tay ra. Tay của cậu vẫn là màu sắc tái nhợt, vẫn không có độ ấm, có thể sẽ không còn người đến gần cầm lấy tay cậu cùng với khuôn mặt luôn tươi cười, tìm cậu để hỏi đáp án nữa. ……… Trình Tử Nghiêu rất nhanh né khỏi chỗ, nhưng vẫn bị công kích đến cánh tay, nhất thời máu tươi chảy ròng. Thật nhanh, chính hắn đã sắp trở thành dị năng giả hệ phong cấp bốn, chẳng lẽ cấp bốn tang thi đã xuất hiện? Khắc chế nội tâm sợ hãi, hắn chậm rãi nâng đầu lên. Một trận gió thổi qua, tóc đen của Úc Mộng Dao bay bay trong gió, cô chậm rãi giơ lên một thanh kiếm, trực diện chỉ hướng Trình Tử Nghiêu, ánh mắt màu đỏ sậm một mảnh lạnh như băng. “Mộng…. Dao….?” Trình Tử Nghiêu không kịp vui vẻ, sắc mặt liền lập tức tái nhợt. Cô gái trước mắt vẫn xinh đẹp như vậy, bộ đồ màu trắng theo gió tung bay, nhưng vải đã nhiễm đầy máu, da thịt tái nhợt cùng ánh mắt đỏ sậm không có cảm xúc, điều này thuyết minh, đây là một tang thi, đã vậy là cấp bốn! “Nhạc phụ! Làm sao bây giờ?” Thư thị trưởng lau đi mồ hôi trên trán, dù là đang ngồi ở bên trong khu an toàn, sắc mặt hắn cũng cô cùng thản đạm, hai châm không ngùng phát run. “Hỗn đản, mày trừ bỏ sợ hãi còn có thể làm gì?!” Ngô tư lệnh phẫn nộ gạt rớt chén trà, tang thi công thành đã muốn ba ngày, còn lại đều là cấp hai đánh tang thi, ông đã hướng khu B trợ cứu, lại nghe được khu B đang nội đấu, nắm giữ khu B sớm đã không là đám lão nhân bọn họ. Càng huống chi khu B có một người thực quyền hỏi ông tin tức về một người của Cố gia kêu là Cố Thần, đáng chết! Vừa nghe tên ông đã biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy! Ông trừng mắt nhìn về phía Thư thị trưởng ở một bên sợ tới mức không ngừng run, vừa nhìn qua Thư Vĩ Vi hận rèn sắt không thành thép, ngày đó khi có được tin tức Cố Thần thì thi thể liền bị mất, ông phái người đi tìm thi thể và yêu cầu tiêu hủy nhưng cũng không tìm được, không biết vì cái gì mà một dị năng giả cấp ba giết chết một dị năng giả cấp bốn thân phận bất phàm, thật sự là… Hiện tại thân phận của dị năng giả đã sáng tỏ, quả thật là…. Ngô tư lệnh tức đến tìm không tìm được từ hình dung. Chuyện này nhất định phải giấu đi, vật liệu khu C cùng rất nhiều tài nguyên khác đều là do khu B viện trợ. …….. “Báo cáo, phát hiện tang thi cấp bốn!” Ngô tư lệnh tức giận liếc nhìn Thư thị trưởng một cái, mới tiếp tục hạ mệnh lệnh: “Thông báo cho dị năng giả, ở đây không nuôi không bọn họ!” ………. Trang Thiển rất nhanh lấy ra một viên tinh thạch trong đầu một dị năng giả cấp bốn, liền biến mất ngay tại chỗ. OÀNH…. Một tiếng oanh lớn, một quả đạn pháo tạc ngay tại vị trí cậu vừa đứng một cái hố to. Kỳ thật, tang thi cấp cao muốn công phá khu an toàn của các dị năng giả là một việc vô cùng dễ dàng. Cậu chỉ cần khống chế số lượng lớn tang thi cấp thấp, bản thân ẩn nấp trong đàn tang thi, một ngày rồi một ngày, ngày nào đó khu an toàn sẽ lụi bại. Dù sao thì bị một quả đạn pháo tạc vào cũng đủ để một tang thi cấp cao bị trọng thương, nhưng ai lại có thể ở trong đàn tang thi nhắm trúng mục đích chứ? Do đó một con tang thi cấp bốn cũng có thể làm được. Nhưng là Trang Thiển không thể làm được, một khi khu an toàn bị công phá, bọn họ là muốn giết đám người đầu tiên chạy trốn, còn lại bị tang thi bao phủ đều là những người thường vô tội. Cho nên, cậu chỉ có thể chiến đấu, tuy khu C hiện giờ chưa có dị năng giả cấp sáu, nhưng lại có vũ khí nóng uy hiếp, cậu có chút chật vật. Bất quá, cậu cũng không định công phá khu an toàn đối phó tất cả mọi người, chỉ cần khi tin điện báo đó được phát đi…. Trang Thiển yên lặng nắm chặt tinh thạch trên tay, bí mật núp giữa đàn tang thi, tìm kiếm mục tiêu. “Ông ngoại, cháu rất lo lắng.” Thư Vũ Vi lo âu đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài,ngoài cửa sổ là tiếng lửa đạn, tiếng tang thi không ngừng rống lên, tiếng người kêu la thảm thiết…. Trịnh Vũ Văn tuy đã sắp đến cấp năm nhưng cô vẫn rất lo lắng. “Lo lắng cái gì?” Ngô tư lệnh đối với cháu ngoại vẫn luôn luôn yêu thương nay cũng có chút không kiên nhẫn, “Ta đã sớm nói qua cái thằng nhóc Trịnh Vũ Văn gì đó không hợp với con.” Ngô tư lệnh phiền muộn nhíu nhíu mày, phía sau cư nhiên không có tiếng phản bác trả lời của cháu gái, kỳ quái, chẳng phải lần nào con bé không làm nũng thì cũng giả vờ uy hiếp khiến ông phải đồng ý hai đứa quen nhau. Ngô tư lệnh nôn nóng xoay người, chuẩn bị liếc mắt nhìn một cái…. ……. Ngô tư lệnh lui ra phía sau từng bước, ông phát hiện chân mình có chút nhuyễn đi. Trước mặt ông là Thư thị trưởng ngồi ở trên ghế, hai mắt mở trừng trừng nhìn ông, miệng hơi hơi mở ra, tựa hồ như định nói gì đó, nhưng dĩ nhiên là hắn đã mất đi cơ hội, ngực hắn bị khoát thành một cái động lớn đang ồ ạt chảy máu, nhiễm đỏ cả cái áo trắng trên người hắn…. Đứng một bên, một thanh niên làn da tái nhợt đang bóp chặt lấy cổ Thư Vũ Vi, cô hoảng sợ trừng lớn mắt, nước mắt trong suốt nơi hốc mắt chảy ra…. Thanh niên tái nhợt đưa ra tay phải, ngón trỏ thon dài bật lên một ngọn lửa màu đỏ, bên trong mơ hồ có ánh sáng màu đen lay động, hắn không có ý tốt đưa ngọn lửa đến trước mặt Thư Vũ Vi: “Hắc hắc, đừng cử động đó, bằng không vị tiểu thư đáng yêu này liền đi theo cha của cô ta.” Tang thi… Tang thi cấp cao! Ngô tư lệnh lại càng lui ra sau từng bước, ông dường như không có để ý đến cháu gái đang gặp nguy hiểm trước mắt, chuẩn bị hô lên kêu dị năng giả đang thủ sẵn bên ngoài. “Hừ.” Ngô tư lệnh nghe được thanh âm cùng hơi thở lạnh như băng ở phía sau, ông muốn quay đầu lại nhìn, nhưng thất bại, ông sớm đã mất đi sự sống…. Diệp Cảnh Trình rút chủy thủ từ trong ngực Ngô tư lệnh ra, nhìn về phía khuôn mặt đầy hoảng sợ của Thư Vũ Vi: “Này cũng giết à?”” “Không cần, hắc hắc.” Ngọn lửa màu đen tỉ mỉ liếm đi nước mắt đang rơi trên mặt Thư Vũ Vi, trong đôi mắt màu đỏ sậm của Mạnh Viễn có một tia hưng phấn, “Ám hệ ăn mòn…., chậc, ở mạt thế mà còn thủy nộn như vậy, nước mà cô ấy rửa mặt nói không chừng có thể cứu sống thêm mấy người, anh đã giết hai người rồi, để lại cho tôi ngoạn chứ.” Người hắc đạo quả nhiên đều biến thái, Diệp Cảnh Trình yên lặng rời mắt đi, nhìn đến Thư thị trưởng. Thật sự là…. Lúc trước gã kiêu ngạo, quyết đoán hạ lệnh từ bỏ nhiều người như vậy, chết thật quá tiện nghi gã: “Mau đốt đi, nhìn thật phiền.” “Ân hừ.” Thư Vũ Vi hôn mê ngã xuống mặt đất, trên mặt cô máu thịt mơ hồ. Đồng thời, trong phòng, hai cỗ thi thể im lặng bị ngọn lửa màu đỏ sẫm quỷ dị thiêu đốt, đem phòng ánh lên đỏ bừng…. “Trang Thiển, vì sao lại làm như vậy?!!” Trịnh Vũ Văn rít gào hỏi. Trang Thiển yên lặng một cước đạp bay y, công kích liên tiếp mà đến, ở chiến trường luôn mở miệng nói lời vô nghĩa đều là đám người muốn đi tìm chết ….. Úc Mộng Dao bị một cây thép thật lớn ghim trên mặt đất, trên người cô cắm đầy to to nhỏ nhỏ đinh thép, đây đều là Trình Tử Nghiêu khống chế gió tạo thành. Trình Tử Nghiêu phun ra một búng máu tươi, ánh mắt ảm đạm, hắn gian nan đi đến trước mặt Úc Mộng Dao, mỗi một bước đi đều làm hắn càng thêm suy yếu, hắn đau đến không nhìn rõ được bản thân. Hắn yên lặng nhìn người mình yêu nhất, Dao Dao, Dao Dao…… Không nhìn đến trên người cô che kín đều là miệng vết thương, cô vẫn phi thường xinh đẹp, mái tóc đen dài tán ra giống như một bức họa, đáng tiếc mi tâm cô bị ghim một cây đinh xoắn ốc tinh tế, xuyên thấu qua đầu cô, cô chỉ có thể mở to đôi mắt đã tắt đi quang mang đỏ sẫm, yên lặng nhìn hắn…. Trình Tử Nghiêu cảm thấy tay của chính mình như phát run, hắn bị thương qáu nặng, cảm giác phi thường trì trệ. Hắn cứ như vậy yên tĩnh nhìn Úc Mộng Dao, trong mắt trào ra rất nhiều nước mắt, thanh âm run nhè nhẹ nhưng nói ra không hối hận: “Thực xin lỗi, Mộng Dao, anh có trách nhiệm của mình.” Sau đó hắn hướng trái tim mình về phía đinh sắt cắm ngay ngực Úc Mộng Dao, mạnh mẽ áp xuống. “Ách.” Sắc mặt Trình Tử Nghiêu nháy mắt trở nên như tro tàn, nhưng hắn vẫn là gian nan gợi lên một nụ cười tươi: “Anh…. Yêu ….Em……” Một giọt nước mắt tích ở ánh mắt của Úc Mộng Dao, trong tầm mắt mơ hồ của cô, cặp mắt màu đỏ sậm sáng lên một tia hào quang…..