Thực ra tôi là người rất sợ đau. Tôi không biết có phải vì thể chất của mình, hay là do ám ảnh trong tâm trí hồi nhỏ. Việc này, trước tiên phải kể đến mẹ tôi. Bà hoàn toàn là một người dùng gậy rất tài, tuy rằng chưa đến mức thực sự dùng gậy đánh tôi, nhưng dây lưng hay roi mây gì đó, tôi gần như đều đã nếm thử qua. Thẳng thắn mà nói, mẹ tôi vốn là một phụ nữ rất dịu dàng, hoặc có thể nói là một cô nương được cưng chiều, là loại con chim nhỏ bé chỉ biết dựa vào người khác. Khi mẹ tôi thực sự đánh tôi, cũng là sau khi cha tôi gặp tai nạn máy bay, bà thường vừa khóc vừa đánh, trong miệng cứ gọi tên cha tôi. Lúc mới đầu tôi còn khóc kêu rất kịch liệt, toàn bộ tòa nhà cơ hồ đều nghe thấy, dẫn tới mẹ tôi càng thêm bạo ngược hơn. Về sau, tôi mới phát hiện, chỉ cần cắn răng nhịn một chút, mẹ tôi sẽ thanh tỉnh sớm hơn. Lại nói, đây cũng là sai lầm của người cha đã sớm chết của tôi. Mẹ tôi vốn có tiền sử về bệnh tâm thần — vậy nên mới nói, nó đã trở thành một bài học cho chúng ta rằng, trước khi cưới đi khám sức khỏe là rất quan trọng. Sao gần đây cứ hay chuyển nhanh đề tài thế nhỉ, có lẽ nào tôi đã già mất rồi. Tôi tuy sợ đau, nhưng tôi lại có thể chịu đau rất tốt. Bất kể là trên người có bao nhiêu đau đớn hay bao nhiêu nhức nhối trong lòng cũng vẫn vậy. Đó chính là lý do, khi tôi dần khôi phục, ngoại trừ một mảnh tối đen gì cũng không nhìn thấy, tôi vẫn như cũ có thể duy trì bình tĩnh. Bất quá xung quanh lại vắng vẻ hơn rất nhiều so với tôi tưởng. Loáng thoáng nghe được vài tiếng bước chân, còn có cả âm thanh nói chuyện. Cảm giác như tôi đã nằm đây rất lâu, lúc muốn hoạt động, thân thể lại khó làm chủ được. Dường như thời gian trôi đi dài đằng đẵng, mãi cho đến giờ tôi mới hơi quen với bóng tối. Cảm giác ấy thực sự rất khó chịu. Thanh âm bên tai nghe có phần xa lạ: [Yên tâm, mắt chỉ bị tổn thương rất nhẹ ở khóe mắt, vừa kịp làm phẫu thuật, để tránh bị lây nhiễm, nên tạm thời hai con mắt đều được băng kín.] [Còn lại chỉ bị thương ngoài da, vết thương ở đùi cũng đã xử lý tốt, không còn gì đáng ngại nữa.] Trong lòng tôi, thở ra một hơi. Đầu óc hỗn loạn, nhớ lại, tôi hình như bị người ta dùng dây xích quật vài cái, cuối cùng bị quật một cú, đau đớn chịu không nổi. Hóa ra là bị quất vào mắt. Phỏng chừng nửa bên mặt cũng bị nở hoa rồi. Có điều, ấy cũng là dấu vết tượng trưng cho sự phấn đấu của đàn ông mà... Tôi tự nhận, tôi là đang an ủi chính mình. [Rầm –!] Đột nhiên vang lên một âm thanh lớn, giống như là cánh cửa bị người ta đạp vỡ ra vậy. Sau đó cảm giác rất hỗn loạn, rõ nhất chính là một tiếng — [LANG BĂM!] [Biểu thiếu gia, cậu sao lại xông vào, a, xem bộ dạng này, tiểu thiếu gia không sao nữa rồi, cậu chớ buồn, thoái mái lên nào...] Đó là giọng của Trương mụ. [Sao lại không có việc gì! Anh ta sao lại không có việc gì! Nếu như không có việc gì thì sao đến giờ còn chưa tỉnh lại! Lũ lang băm các người rốt cuộc đang làm gì, chẳng phải đã nói chỉ bị thương nhẹ thôi sao? Thương nhẹ mà phải phẫu thuật à!] [Đấy, cái đấy, Vương thiếu gia, xin cậu nghe tôi nói, Nhâm tiểu thiếu gia có lẽ do thuốc gây mê còn chưa hết, nên mới chưa tỉnh lại, đây đúng chỉ là vết thương nhỏ, nên cũng chỉ phẫu thuật đơn giản, phẫu thuật cũng rất thành công...] Giọng của bác sĩ, càng lúc càng nhỏ đi. [Đúng vậy, biểu thiếu gia, bác sĩ Tề cũng đã cố gắng rồi, đến đến đến, Trương mụ xem cậu tí nào... Đây rõ là vài ngày không có ngủ tốt, Trương mụ biết cậu là đứa trẻ biết quan tâm, lo lắng cho tiểu thiếu gia, nhưng ai bảo tiểu thiếu gia chọc phải cái đám nhóc hư hỏng...] Đám nhóc hư hỏng... Nói đến vấn đề này, thực không biết mấy tên nhóc kia bị xử lý thế nào. Được rồi, lúc đó tôi hình như có nghe thấy giọng nói của Đỗ Diệc Tiệp. Lúc này Vương Tranh phẫn nộ như vậy, phỏng chừng là vì tôi không để cậu ta vào trong mắt, nên với lòng tự trọng của một con người tài trí cao siêu như cậu ta thì sao mà chịu nổi được. Mà kiếp trước lúc đi du học ở nước ngoài, có lẽ vì bộ dạng tôi trông rất nhu nhược, không ít lần bị người ta đến đùa giỡn. Trên thực tế cũng từng xích mích một hồi, đó chính là khi học trưởng của trường hung hăng đánh vào đầu tôi. Chuyện những thằng con trai cãi nhau ầm ĩ, thực ra cũng chẳng phải việc xấu gì. Chỉ có điều, lần ấy, Vương Tranh đã cùng vị học trưởng kia làm to chuyện. Cũng vì thế mà tôi mới biết, Vương Tranh nhìn có vẻ xinh đẹp như con búp bê, nhưng thực tế lại là một người hung hãn, khó trách đi ra nước ngoài đến một nơi ”cởi mở” như vậy, đã có không ít người có ý với Vương Tranh, nhưng thực sự dám động tay động chân thì lại rất ít… Vương Tranh cũng có phạm vi xã giao của mình, chuyện kia bọn họ từng chê cười rất lâu. Lúc ấy Vương Tranh đã lắc lắc ly rượu trong tay, cười nói: 『Nếu con chó của các anh bị người khác bắt nạt, các anh giúp hay không giúp? 』 Trương mụ lôi kéo Vương Tranh nhẹ nhàng mà nói vài câu, Vương Tranh thực ra là người rất rất bướng bỉnh, khó trách tính tình Ngoan Tử lại cố chấp như vậy, thì ra đó là vì giống cậu ta. [Vương thiếu gia, cậu yên tâm, Nhâm thiếu gia vừa tỉnh sẽ lập tức...] Vị bác sĩ kia đang nói một nửa thì đột nhiên ngừng lại, trong phòng bệnh bỗng an tĩnh hẳn. Tôi đột nhiên rất thông cảm cho vị bác sĩ vô duyên vô cớ bị dính “hỏa lực”, không thể làm gì khác hơn mà giật giật ngón tay, khóe miệng hơi nhếch, có lẽ vì ngủ quá lâu, trong lúc nhất thời cũng không phát ra được tiếng nào. [Nhâm, Nhâm, Nhâm tiểu thiếu gia... Tỉnh rồi.] Chỉ tiếc hai mắt tôi giờ đang bị che, bằng không tôi có lẽ có thể nhìn thấy dáng vẻ vui quá mà khóc của đồng chí bác sĩ kia. Tôi quả nhiên là có tấm lòng nhân ái mà. Nhưng có điều, xung quanh lại không náo nhiệt như tôi tưởng, mà ngược lại càng thêm im lặng. Tôi chợt cảm thấy rất khó chịu, hơi xoay đầu, xê dịch tay. Có thứ gì đó, bắt đầu chạm vào. Lại lạnh lẽo nữa. Tiếp theo đó, nó cuốn lấy tay tôi. Tôi như có thể cảm nhận được, năm ngón tay đang nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay tôi, rất nhẹ, rất chậm. Tôi hơi tránh, bàn tay nắm lấy kia rất chắc, mỗi lần tôi tránh một chút, thì lại càng sít thêm một chút. Tôi giật giật môi, thử vài lần, mới phát ra được một âm tiết: [... Nước...] Cổ họng khô kinh khủng, vai được người ta đỡ lấy, bên môi cảm giác chút lạnh lẽo, mới hơi hé miệng. Nước tràn ra một ít, tôi mím môi, theo bản năng mà đưa lưỡi ra, lúc đầu ngón tay kia lướt qua khóe môi tôi, đầu lưỡi vô tình chạm nhẹ vào. Bàn tay đang nắm lấy tay tôi, dường như thoáng chút run rẩy. [Tôi, chúng tôi, muốn cho tiểu thiếu gia, kiểm tra chút.] Bác sĩ như có chút lo sợ, tôi nhớ về mặt y dược thì đa số đều là sản nghiệp của nhà họ Vương, có lẽ đây là một bênh viện riêng của Vương gia. Cảm giác mát lạnh kia chậm rãi biến mất khỏi lòng bàn tay tôi, như thể có chút không nỡ, năm ngón tay kia lại lưu luyến tại ngón tay tôi. Cảm giác sau đó có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy có rất nhiều người vây quanh tôi, như là đo huyết áp hay gì gì đó. Tôi rất nhanh liền mệt mỏi, con mắt như có chút đau. Về cơ bản thì tôi vẫn tỉnh ngủ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng nói chuyện, nhưng tri giác rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ che đi mất. Có thể là ngủ rất mơ màng, cũng sẽ bỗng nhiên lại mơ về những chuyện xưa cũ. Đích thực là chuyện xảy ra rất lâu trước đây, lâu đến nỗi tôi còn tưởng rằng mình đã hoàn toàn quên mất nó. Bình phục cũng không tồi, chỉ là không có chút tinh thần cho lắm, Trương mụ mỗi ngày đều mang đồ bổ tới. Vương Tranh cũng đến vài lần. Có lẽ vì là bệnh nhân nên tôi được đối xử có chút đặc biệt, Vương Tranh cũng không lạnh lùng cay nghiệt như đối với tôi trước đây, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng. Còn lão Hà thì gần như mọi lúc đều ở bệnh viện với tôi, nói chuyện cùng tôi cho đỡ buồn, chẳng qua tôi bị thương chính là mắt, chẳng những phải cẩn thận không được chạm vào nước, ngay cả những thú tiêu khiển bình thường cũng không được phép, với những yêu cầu đơn giản cũng phải để lão Hà xử lí hộ tôi. Tôi thực bất đắc dĩ đến nói không ra lời. Hôm nay, trong nhà lão Hà có việc, nên để cho y tá của bệnh viện đến chăm sóc. Nghe giọng của y tá ấy hẳn là một cô gái còn rất trẻ. Tôi cũng không để lão Hà phải báo cáo lại cho quản gia của Nhâm gia, bởi dù sao cũng chỉ có nửa ngày, lại còn là một chuyện nhỏ nhặt nữa. Cô y tá ấy bình thường đều ở bên ngoài, muốn gì chỉ cần nhấn chuông gọi một tiếng là được. Có điều, dù sao cũng là con gái. Nhà vệ sinh cách giường có vài bước, cũng không quá cần làm phiền người ta. Vết thương chỗ chân tôi rất chóng lành, ngoại trừ việc không nhìn thấy ra, thì vẫn có thể cử động bình thường. Tôi dò dẫm xuống giường, đầu ngón chân chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, hơi hơi co rút lại, mất một chút thời gian mới tìm được dép. Tôi vịn vào những thứ xung quanh, mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng rống lớn. [Nhâm Kỳ Nhật –!] Hơ! Tôi cả kinh, còn chưa bình tĩnh lại, đã có người đột nhiên ôm lấy, bên tai truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống, phát ra một tiếng ”loảng xoảng” thật lớn. [Anh — anh đang làm cái quái gì vậy!] Tôi cho tới giờ hoàn toàn không biết cổ họng Vương Tranh lại lớn đến thế, cậu ta có thể rống tới khiến người ta phải choáng váng theo, còn chưa kịp giải thích đã bị cậu ta túm lấy ngồi về giường, [Anh! Anh muốn làm tôi tức chết có phải không! Sao lại chỉ có mỗi mình anh? Tiểu Hà đâu?] [Cậu... đây là bệnh viện, cậu đừng có lớn tiếng như thế, hôm nay mẹ của tiểu Hà mừng thọ, nên anh ấy xin nghỉ nửa ngày.] Khỏi cần phải nhìn, tôi cũng đoán được, Vương Tranh đang nhăn mặt cau mày đến mức nào. [Hừ! Vậy sao anh ta không báo cho Trương mụ một tiếng, cứ thể bỏ mặc anh –] [Là do tôi không cho anh ấy nói, chỉ... chỉ có nửa ngày, không sao đâu –] Tôi cảm thấy bả vai tôi tê dần, [Không sao không sao, anh cũng chỉ biết nói là không sao! Nhâm Kỳ Nhật, anh... anh...] Tôi than nhẹ một tiếng, giơ tay vỗ vỗ Vương Tranh, bảo: [Tôi biết cậu lo lắng cho tôi.] Vương Tranh đột nhiên im lặng hẳn, có lẽ là cậu ta đã quen nói móc rồi, còn tưởng cậu ta sẽ một phen đẩy tôi ra, sau đó lạnh lùng nói tôi đang tự mình đa tình. Bàn tay ôm lấy bờ vai tôi, không ngừng nắm chặt. Ôi. Chung quy, ngày khác có xoay chuyển thế nào thì Vương Tranh bây giờ, bất quá chỉ là một đứa trẻ lớn. Chỉ là, mí mắt tôi lại giật giật rồi. Tôi đưa tay, hơi chần chừ trong chốc lát, cố lấy dũng khí mà đẩy đẩy Vương Tranh. Vương Tranh ôm lại càng thêm chặt, tôi thực có chút khóc không ra nước mắt. Tôi... Tôi... Tôi muốn đi vệ sinh a.... Nếu ở trong nhà vệ sinh, tôi thở ra một hơi, thì bên ngoài lại có thêm nhiều âm thanh. Thực ra, phòng này cách âm rất hiệu quả, chỉ là có lẽ do mắt không nhìn thấy, nên chỉ một chút biến động nhỏ cũng rất nhạy cảm. Lúc mở cửa ra, Vương Tranh hình như muốn đứng dậy ra ngoài. Tiếng động bên ngoài càng thêm rõ ràng. [Vương Tranh.] Tôi giữ cậu ta lại. [Ở bên ngoài...] Trong tay truyền đến hơi ấm, Vương Tranh nói: [Tôi đi xử lí. Anh mệt thì ngủ trước đi.] Nói ra thì, Kiếp trước sau khi tôi thừa kế Nhâm thị, Vương Tranh rất ít khi hòa nhã nói chuyện cùng tôi, càng khỏi phải nói khi mà đột nhiên khẩu khí nhẹ nhàng đi. Tôi thực cảm thấy không quá quen. Nhất là khi Vương Tranh như có như không mà lướt nhẹ qua khuôn mặt tôi, nếu là kiếp trước chắc tôi đã vui muốn chết, còn hiện tại tôi lại chỉ thấy không còn quá dễ chịu nữa. Có lẽ do đã từng bị cắn nên sợ, giờ thành thần hồn nát thần tính. Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, đến cuối cùng bất chợt nghe được một tiếng gào: [Các người hãy để tôi gặp Nhâm tiểu thiếu gia! Đừng cản tôi!] Giọng nói này... Vương Tranh giận dữ mà cất cao giọng: [Mau đưa cô ta ra ngoài cho tôi!] [Đợi đã!] Giọng nói ấy... trong trí nhớ khá tốt của tôi... [Để chị ấy vào.] Bàn tay tôi đột nhiên tê rần, chỉ nghe Vương Tranh giương giọng nói: [Nhâm Kỳ Nhật, anh...] Vương Tranh chưa kịp nói xong, bảo vệ hình như lại để người kia tiến vào, tôi chỉ nghe thấy vài tiếng bước chân gấp gáp. Vương Tranh hừ lạnh một tiếng, hất tay tôi ra, chỉ có điều cũng không có tí lực đạo nào. Tôi khẽ than một tiếng, hơi hơi kéo khóe miệng, khẽ gọi một tiếng: [Chị là Đỗ tiểu thư...?] Giọng nói ấy, tôi đã từng nghe qua những hai lần. Lần đầu tiên là lúc ở trong chỗ ăn chơi ngầm kia, lúc ấy bên cạnh còn có Trình Thần, giọng nói ấy vừa ngọt ngào lại mang theo một cổ ý vị, lần thứ hai là lúc ở trong căn phòng tối tắm, giọng nói ấy tràn đầy lo lắng, còn có cả sự quan tâm đối với người thân. Có điều, thực ra tôi nhớ nhất chính là cặp lông mày... Hai chị em bọn họ có chân mày rất giống nhau. [Nhâm, Nhâm tiểu thiếu gia, thương thế của cậu...] Trong giọng cô tự hồ còn chưa thể bình tĩnh, mang theo cả phần mệt mỏi. Nghĩ tới có lẽ đã đến đây rất nhiều lần, nhưng đều bị ngăn bên ngoài. Vương Tranh không đợi tôi đáp lại, đã nói trước: [Chị muốn nhờ vả chuyện em trai mình, thực quá mù quáng.] Cô dừng một chút. Tôi vội vàng xoa dịu: [Đỗ tiểu thư, chị...] [Tôi biết chuyện này em trai tôi thoát không được trách nhiệm, nhưng xin hãy nghe tôi nói, em trai tôi nó thực sự không cố tình đả thương làm hại Nhâm tiểu thiếu gia –] Cô giả vờ bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong giọng nói đã lộ ra sự lo lắng, còn mang theo chút nghẹn ngào. [Em trai tôi, nó tuy là... Nhưng, nó thực sự coi Nhâm tiểu thiếu gia là bằng hữu, nó trước đây đã nói với tôi, ngày sinh nhật nó còn bảo tôi xuống bếp chuẩn bị rất nhiều thứ, nói là muốn dẫn bạn về –] Cô càng nói càng gấp, có chút hỗn loạn, [Em trai tôi nó là người đối xử với huynh đệ rất tốt, mỗi lần nó nói tới Tiểu Kỳ thì đều rất vui vẻ, cho dù là cãi nhau tôi cũng tin nó sẽ không sai người đi...] [Im đi!] Vương Tranh cười lạnh một tiếng: [Nếu vậy thì mắt của Kỳ Nhật bị thương chị nói xem là do đâu? chị có biết mắt của Kỳ Nhật thiếu chút chữa là mù hay không!] Tôi nhíu mày, con mắt hình như lại hơi đau nhức. Tâm tỷ gấp đến độ sắp khóc, [Tôi biết, tôi biết chứ, nhưng, nhưng em trai tôi thực sự không thể vào trường giáo dưỡng, không thể ngồi tù được, Hàn gia đã mời luật sư họ đều nói lần này bị phán quyết rất nặng, Nhâm tiểu thiếu gia, hãy cứu A Tiệp một lần, việc này A Tiệp thực sự không biết, nó cũng rất tự trách mình! Tiểu Kỳ! em hãy giúp A Tiệp!] Tâm tỷ bắt đầu vội vã mà cầm tay tôi, Vương Tranh đang muốn phát tác, tôi liền vội nói: [Vương Tranh, đừng.] Tuy nghe rất hỗn loạn, nhưng cũng hiểu ra được tiền căn hậu quả. Xem chừng, Đỗ Diệc Tiệp cũng không biết A Đức tìm tôi gây phiền phức, về sau lại bị liên lụy, Tâm tỷ có lẽ là không chỗ cầu cứu, nên mới đi tìm tôi. Nói thật, nghe được thương thế trên người tôi đều không phải do Đỗ Diệc Tiệp sai người gây nên, nơi nào đó trong lòng tôi bỗng thở dài một hơi... Giống như cả đám mây mù đã nhiều ngày áp chế trong lòng giỡ đã chậm rãi tản đi, sáng tỏ thông suốt. Tôi không biết, niềm vui bất chợt này, rốt cuộc là vì gì. Tôi vỗ vỗ tay Tâm tỷ, trấn an nói: [Đỗ... Tâm tỷ, em biết rồi. Chị nói xem, em phải giúp thế nào?] Tâm tỷ có lẽ là thấy được sự đảm bảo, khóc cũng ngừng lại, nghẹn ngào vội nói: [Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, em... em có thể, có thể xin... Nhâm tam gia hủy kiện, để Nhâm tam gia tha cho bọn A Tiệp một con đường sống –?] Nhâm... Nhâm tam gia... Tam, Tam thúc...? Tôi đột nhiên nhớ tới giấc mộng mà gần đây rất hay mơ. Kiếp trước, mấy cô gái như Lý Linh thường có một thời gian rất mê xem bói toán gì gì đó về kiếp trước kiếp này, tôi nhớ khi ấy cô đã nói rằng — một người đôi khi sẽ gặp một vài chuyện mà cảm giác rất chân thật, giống như đang mơ vậy, đó thực ra chính là đoạn hồi ức sâu nhất của kiếp trước. Lý Linh khiến cho các cô gái trong bộ phận kế hoạch bị hù đến phải sứng sốt, cuối cùng còn bày vẻ mặt say sưa mà nói với tôi: 『Tổng giám đốc, em gần đây rất hay gặp một giấc mơ, đó là ở thời trung cổ, tại một nơi tràn ngập sắc xuân tuyệt đẹp, em cùng vị vương tử đã có cuộc gặp gỡ định mệnh~ 』 Cũng không biết có mấy phần thực hư nữa. Cảnh tượng rất rõ nét, một vườn cúc Ba Tư nho nhỏ, tôi như có thể ngửi thấy cả mùi hương nhàn nhạt. Đối diện với vườn hoa, vừa vặn lại là phòng của Tam gia mới từ New Zealand về nước. Y trở về, là để tham dự tang lễ của cha tôi. Khi đó, tôi đối với y không có chút ấn tượng. Ai bảo lúc làm tang lễ, mẹ tôi khóc quá thê thảm, bên trong quan tài thực ra chỉ là quần áo và đồ dùng của cha tôi. Cha tôi gặp là tai nạn máy bay, lại còn ở giữa biển khơi, không thể tìm được gì hết. Trước đây vườn hoa đều do cha tôi tự tay chăm sóc, không còn cha, tôi liền làm thay. Lúc ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ kia, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người, thỉnh thoàng còn truyền ra tiếng đàn nữa. Khi đó tôi còn nhỏ, nhưng cũng nghe ra được, muốn biểu diễn đạt được trình độ ấy ắt phải luyện tập tám, mười năm. Mà thời gian ấy, hình như y đã bị bệnh rất nặng. Về sau còn phải làm phẫu thuật gì đó, trong nhà lui tới toàn là những người mặc áo trắng dài. Vườn cúc Ba Tư vốn là cha tôi làm ra để mẹ vui vẻ, nhưng sau khi ông ấy ra đi, mẹ tôi nhìn thấy nó, sẽ càng thêm nổi điên. Lúc ấy tôi còn quá khờ khạo, đi hái một bó hoa lớn, tới ngoài cửa phòng y, gõ cửa vài lần nhưng không thấy ai đáp, mới cẩn thẩn mà mở cửa ra. Tôi nghĩ, đó có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn thấy y. Gian phòng rất lớn, cho dù có đặt một chiếc đại dương cầm màu đen, cũng vẫn rộng lớn như cũ. Rất sạch sẽ, nhưng cũng là một căn phòng rất đơn điệu. Y ngồi bên cửa sổ, bên cạnh còn có một giá vẽ màu trắng. Trên người y có đặt một tấm lông da, tóc hơi dài, trên người mặc chính là một bộ đồ tơ lụa màu lam nhạt, cũng mềm mại như ngũ quan của y. Cổ họng hình như có quấn thêm gì đó, nhìn không rõ lắm. Khi ấy, y đang ngủ. Tôi đem hoa đặt ở trên cái bàn bên giường, cạnh giường còn có một vài cái giá truyền dịch, tôi nhìn thấy mà có chút kinh tâm, trong phòng tràn ngập mùi thuốc đông y nhàn nhạt. Đó là một nơi, một nơi khiến người khác không quá thoải mái. Đêm ấy, tôi bị Nhâm lão thái phạt rất nặng. Nhâm Tam gia bị suyễn, hơn nữa còn bị dị ứng với phấn hoa. Tôi thiếu chút nữa đã hại chết y. Mẹ tôi suýt nữa đánh tôi đến chết, chửi rủa — Đã nói với mày rất nhiều! Người ấy là ai! Là Tam thúc của mày! Là bảo bối của phu nhân! Mà mày sau đó còn dám đến gần hắn!  Đã dặn mày như thế! Đã bảo mày ngoan ngoãn đi mà! Còn nhỏ, chung quy dễ dàng lưu lại bóng ma. Lần thứ hai nhìn thấy y, y đã ốm yếu nằm trên giường, sắc mặt hệt như người chết vậy. Nhâm lão thái bắt tôi phải xin lỗi y, y không nói lời nào, lúc mở mắt ra, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Thực ra, có một loại người rất kỳ quái, khóe miệng của họ bất cứ lúc nào cũng như thể đang giương lên, vĩnh viễn đều bày ra một bộ mặt tươi cười ôn nhu vô hại. Về sau, vườn hoa bị lấp đi. Sau đó, tôi gặp được Vương Tranh. Cũng từ ấy, tôi cơ hồ quên đi dáng vẻ của y. Dẫu cho khuôn mặt kia thường để lại ảnh tượng mạnh mẽ cùng hảo cảm ra sao. Tôi đã cảm thấy, hai má truyền đến một loại cảm giác man mát. Thực ra hầu như mỗi đêm, lúc tôi ngủ đến vô tri vô giác, đều có thể mơ mồ cảm nhận được thứ cảm giác ấy. Chỉ là lần này tôi ngủ không được, đột nhiên trong tĩnh mịch cùng nghiêm minh, tôi có thể cảm thụ được rất rõ một luồng bất tự tại. Trong bệnh viện tràn đầy mùi thuốc đông y, tôi mới không nhận ra. Lúc cánh cửa khép lại, trái tim tôi đập càng thêm nhanh. Hô hấp có phần khó bình thường trở lại. Mãi một hồi lâu, thứ cảm giác man mát kia rời khỏi khuôn mặt tôi. Thần kinh của tôi giống như muốn bùng nổ. Rất lâu. Tiếng bước chân của y rất nhẹ. Hô hấp của tôi cứng lại. Chậm rãi ngồi dậy từ trên giường. Mất một lúc, mới thốt lên được một tiếng kêu — [Tam thúc...]