Một vùng trắng xóa. Bóng dáng ấy đứng bên cửa sổ quay lưng về phía tôi, ánh sáng chói lóa khiến đôi mắt tôi trở nên nhức nhối. Cậu ấy ngoảnh lại nhìn, khẽ cười một tiếng. [Vương Tranh...] Tôi ngã xuống giường. [Tiểu Kỳ!] Tôi vội ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mặt dần tập trung lại, Bạch Quân Thụy đỡ tôi dậy, [Tiểu Kỳ, em tỉnh rồi...?] Giọng nói anh trầm trầm, ngoài sự lo lắng hiển hiện qua hàng lông mày ra, còn có cả sự mệt mỏi nữa. Tôi thoáng ngỡ ngàng nhìn anh ấy, sau đó gật đầu. Bạch Quân Thụy đặt đôi tay lên vai tôi, đôi mắt màu đen xoay chuyển, như đang chần chừ gì đó, sau lại như động viên mà nói: [Tiểu Kỳ, em nằm xuống trước đã, anh đi báo bác sĩ tới.] Tôi giữ lại tay anh, lắc đầu, [Tôi làm sao mà...] Tôi giương mắt nhìn xung quanh. [Tiểu Kỳ.] Anh ấy khép mắt, vỗ tay tôi, tâm tình như còn đang sợ hãi kể: [Bọn anh không cách nào liên lạc được với em,  đến chỗ em ở cũng không thấy, sau đó thì là ở...] Anh ấy chợt dừng lại, tiếp theo như khó chịu nổi mà thoáng cúi đầu. Tôi nhớ rồi, hình như tôi đã tới tòa nhà trung tâm thành phố. Từ nơi ấy có thể quan sát được rất xa, nơi đó lại rất cao rất cao, tôi đứng ở tầng trên cùng, lúc nhìn xuống dưới, chỉ có thể thấy cảnh tượng mờ mịt. Tôi vẫn nhớ khi cơn gió lạnh thổi lướt qua mặt tôi, cảm giác ấy lạnh đến tê cóng lại. Lúc đó tôi đang nghĩ... Nếu như lại một lần nữa, thời gian liệu có thể quay trở về thêm lần nữa được không? Liệu có phải, có phải hay không sẽ không bỏ lỡ nữa? [Tiểu Kỳ...] Bạch Quân thụy quỳ một gối nơi cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn tôi. [Lúc bọn anh tìm được em... có phải em — muốn...] Anh ấy lần nữa ngừng lại, như lời ấy khó mà cất nổi. Tôi nhìn anh, mãi lâu sau chậm chạp lắc đầu. [Không phải...] Phòng bệnh rất rộng, như còn mang theo cả tiếng vọng. Tôi nhìn về phía ô cửa sổ, nó cách tôi quá xa, đến cả ánh mặt trời cũng không thể chiếu tới. [Tôi không hề muốn tự tử.] Tôi quay lại nhìn anh. Tôi mỉm cười với anh. Bạch Quân Thụy nghe thế, liền ngây ngốc gật đầu, khóe môi như cũng muốn cười lại với tôi. [Bởi vì tôi không dám.] Tôi nói: [Tôi không dám... lần này, tôi không dám đánh cược nữa.] Tôi nhìn vào đôi mắt anh ấy, [Cuộc đời này của tôi, là do trộm có được, đáng nhẽ ra nó không hề tồn tại, anh hiểu không?] Anh ấy ôm chân tôi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi. [Anh chắc không hiểu, phải không? Tôi cũng không hiểu. Đáng lẽ điều này không nên bắt đầu lại, anh biết không? Nó đáng lẽ nên kết thúc ngay vào lúc tôi đã chết đi. Thế mà...] [Tiểu Kỳ.] Bạch Quân Thuỵ vẻ mặt hoảng hốt nhìn tôi, bảo: [Em, em đừng nói nữa...] Tôi nhìn xuống anh ấy, đưa tay khẽ xoa đầu anh. Cuối cùng khẽ cười. [Hồi trước anh cũng thích thế này, ôm chân tôi, lớn rồi, mà sao vẫn như cũ.] Bạch Quân Thuỵ ngây người. Tôi giơ tay ra chậm rãi ôm lấy đầu anh, đem khuôn mặt mình vùi trong mái tóc anh, hít thật sâu. [Trác Vũ à.] Tôi có thể cảm nhận rõ ràng thân thể anh cứng ngắc đi. [Trác Vũ…] Tôi gọi anh, thì thầm: [Cha không thể giả vờ ngu ngốc được nữa, con có hiểu không?] [Cha đều biết hết.] Tôi nói, trong mắt đã chẳng còn gì chảy ra được nữa. Trong chiếc hòm kia có hai quyển sổ nhỏ. Nghe Bạch Quân Thuỵ kể Nhâm Tam gia đang điên cuồng tìm tôi, lúc anh nói, tôi còn đang lật xem cuốn sổ kia. Đêm ấy tôi đọc xong một trong hai quyển, không sót một câu một chữ nào. Đến khi tôi giở đến trang cuối cùng của quyển thứ hai, Bạch Quân Thuỵ sắc mặt khó coi bước vào trong phòng, ngồi lên giường, giơ tay ôm lấy vai tôi, đầu tựa vào cổ tôi. Anh bảo: [Di hài của Vương Tranh... đã đưa về Singapore rồi.] Tôi gật đầu. [Kẻ lái xe đã đến tự thú, gã bảo, hôm ấy do say rượu rồi lái xe, nên mới...] Giọng Bạch Quân thuỵ trầm trầm, khẽ bảo: [Cha... cậu yên tâm, tôi sẽ không để yên cho gã đâu.] Tôi gật đầu. Bạch Quân Thuỵ nghiêng đầu nhìn cuốn sổ trong tay tôi, hỏi: [Hai ngày qua cậu xem gì vậy?] Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, [Chỉ là một số chuyện cũ hồi trẻ thôi.] Bạch Quân Thuỵ nhíu mày, lấy một quyển, cúi đầu tuỳ ý lật giở, sau đó ngừng lại. Đầu ngón tay thoáng run lên. [Đây là...] Tôi giơ tay vuốt lại tóc anh, nói: [Tôi không sao. Chỉ muốn biết một số chuyện mà tôi đã không hề biết thôi.] Tôi vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Đó là giọng của quản gia Phillips của Thư gia, giọng ông ta lo lắng lớn tiếng ở ngoài cửa: [Thưa ngài, có người đến tìm ngài, là người đó.] Bạch Quân Thuỵ từ từ ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu sửng sốt nhìn tôi. Tôi cầm theo hai quyển số trên tay, lúc từ trên giường xuống, hơi lảo đảo, tầm nhìn dần lờ mờ không rõ, Bạch Quân Thuỵ vội từ trên giường đứng lên, đang định đỡ lấy tôi, tôi đã lắc đầu với anh, giơ tay lên vỗ vỗ khuôn mặt anh. [Trác Vũ, cha có việc phải làm cho xong, con ngoan ngoãn đợi cha về, được không?] Tôi đứng thẳng người, mở cửa bước ra ngoài. Tôi sẽ không tiếp tục thế này nữa. Tất cả những gì tôi nên biết, nên hiểu, giờ phút này tôi đều đã tỏ tường. Lúc đi xuống tầng, chợt nghe tiếng kêu vội vã xen lần nỗi mừng vui. [Tiểu thiếu gia, cuối cùng cũng tìm được cậu!] Trên mặt Trương Đình ngập tràn niềm vui, vốn muốn đi tới chỗ tôi, nhưng nháy mắt đã ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Nhâm Tam gia. Nhâm Tam gia chậm rãi ngồi thẳng người trên ghế sô pha, tay trái nắm chặt gậy chống, trong mắt hiển hiện vui mừng, như trút được một tiếng thở dài. Tôi đứng ở tầng hai, nhìn xuống dưới, khẽ gọi một tiếng: [Tam thúc.] Nhâm Tam gia đứng dậy, bước chân nhanh chóng đi tới đầu cầu thang. Trương Đình từ đằng sau đuổi theo, [Tam gia ngài đừng vội, chẳng phải đã tìm thấy tiểu thiếu gia rồi mà? Có trốn cũng chẳng thoát, mau ngồi đây đi, ngồi...] Tôi đi với cạnh bên y, y nhìn tôi chăm chú từ trên xuống dưới, lặng lẽ gọi một tiếng [Tiểu Kỳ.] Tôi hơi ngẩng đầu, nhìn y khàn giọng nói: [Tam thúc, tôi không sao.] Y nghe thế, dù hơi gật đầu, nhưng dáng vẻ vẫn là không tin lắm. Lúc ngồi vào trong xe, y nắm tay tôi rất chặt. [Tam thúc...] Tôi mê mang nhìn ra bên ngoài. Y khẽ [Ừ] một tiếng. Tôi nói: [Vương Tranh chết rồi.] Bàn tay y nắm tay tôi, thoáng run rẩy, nhưng cũng chỉ là trong một thoáng. Song tôi không hề bỏ sót. [Cậu ấy chết rồi.] Tôi ôm hai cuốn sổ kia, nói tiếp: [Tôi đến cả lần cuối cùng cũng không gặp được cậu ấy, cậu ấy đã chết.] Xe có lúc rung xóc, tôi mệt rã rời mà tựa đầu lên vai y, y im lặng đưa tay ôm lấy vai tôi, dựa sát vào tôi. Dọc đường chúng tôi cũng không nói gì thêm. Bàn tay y vẫn lạnh lẽo như thế, mãi chẳng thể ấm áp lên được. Khi tôi mở mắt thì đã ở trên giường, bàn tay truyền tới cảm giác tê tê nhưng nhức, một ống dây truyền nối liền với dịch truyền đang nhỏ từng giọt một. Từ Trường Sinh chắp tay đứng quay lưng về phía tôi, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn tôi, vẫn là khuôn mặt hiền lành mà cười bảo: [Tỉnh rồi à.] [Bác sĩ Từ.] Ông ấy gật đầu, đeo chiếc kính gọng vàng lên, đi về phía tôi. [Tiểu thiếu gia, mới một thời gian ngắn không gặp, sao khí sắc lại kém đến thế này.] [Có phải ăn uống tuỳ tiện đúng không, đường máu quá thấp, thanh niên trẻ tuổi chưa gì đã ngất xỉu, sao lại thành ra bộ dạng này?] Ông ấy nói xong, liền thở dài. [Tôi sẽ chú ý.] Tôi đáp, ngoảnh đầu nhìn quanh, chậm chạp ngồi dậy từ trên giường,  [Sổ... của tôi đâu?] Từ Trường Sinh [A] một tiếng, chợt nghe thấy tiếng của Từ Thanh Hoành. [Ông nội, Nhâm tiểu thiếu gia tỉnh rồi phải không?] Từ Thanh Hoành là một thanh niên trẻ tuổi, bưng một cái khay, ngại ngùng đi tới: [Tiểu thiếu gia, anh còn nhớ tôi không? Lần trước lúc anh tới, chúng ta đã gặp mặt.] [Sao nhà mi ồn thế hả, giống hết cái cậu Trương kia, tiểu thiếu gia tỉnh rồi mà còn không nhanh đi thông báo cho Tam gia.] Từ Trường Sinh khẽ quát, Từ Thanh Hoành vuốt mũi, [A.] một tiếng rồi nhanh nhẹn chạy ra ngoài. [Cái thằng oắt này...] Từ Trường Sinh lắc đầu, trong giọng nói mang theo sự cưng chiều. Tôi quan sát Từ Trường Sinh, mãi lâu sau nhịn không được nói: [Bác sĩ Từ, tôi rất hâm mộ ông.] Từ Trường Sinh cười ha hả, [Tiểu thiếu gia, cậu chớ có hâm mộ tôi, tôi đã già rồi, đã mất đi một thằng con khốn nạn, chỉ còn thằng cháu trai này, nghề y lại chẳng người kế tục, ôi.] Ông ấy ngoảnh lại nhìn tôi, nụ cười tan biến, thản nhiên bảo: [Tiểu thiếu gia, có nhiều chuyện, ta nhìn không thấu, cần nghĩ thoáng đi... Những người còn sống, mới là quan trọng nhất.] [Ông nói không sai.] Tôi cười nhạt gật đầu: [Hiện tại, mới là quan trọng nhất.] [Cậu nghĩ thông suốt vậy là tốt rồi.] Ông nói tiếp: [Không gặp được cậu, một ít tin tức cũng không có, ba hôm nay Tam gia gần như lật tung cả thành phố B này lên rồi.] [Tôi biết.] Tôi bình tĩnh nói: [Tôi lại khiến Tam thúc lo lắng.] Từ Trường Sinh không nói gì thêm, chỉ thở dài. [Ông nội –] Cánh cửa lại mở ra, Từ Thanh Hoành vội đi vào, Từ Trường Sinh nhíu mày, [Chuyện gì mà vội thế hả.] [A...] Từ Thanh Hoành bị ông nội mắng đến lùi bước, sau đó cái miệng xị xuống hàm chứ uỷ khuất nói: [Cháu chẳng, chẳng phải là... đến báo với ông, Tam gia ngài ấy...] Từ Thanh Hoành dừng lại liếc mắt nhìn tôi, sau đó thần thần bí bí nói tiếp: [Tam gia ngài ấy ở trong thư phòng, bộ dạng lạ lắm –  Cứ lật giở liên tục hai cuốn sổ kia, chẳng nói chẳng rằng, mặt mày rất khó coi, không rõ đã xảy ra chuyện gì.] Từ Trường Sinh nhíu mày lại. Tôi cúi đầu rút kim truyền ở mu bàn tay ra. [Tiểu thiếu gia –] Tôi cố nén khó chịu, hít sâu một hơi, nhìn về phía Từ Thanh Hoành. [Có thể dẫn tôi đi gặp Tam thúc không?] Đi trên hành lang dài, tôi nhớ lại những lời Bạch Quân Thuỵ đã nói với tôi. Lúc đó, anh vẫn còn hoảng sợ ngồi cạnh bên tôi, ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài, hai tay giao nhau, bất giác chà xát, mãi sau mới hỏi — Cậu biết từ khi nào. Tôi lắc đầu, thật ra ngay chính tôi cũng chẳng rõ ràng, suy nghĩ kỳ lạ này dường như vẫn luôn tồn tại trong đầu tôi, lái đi không được. Song khi đem tất cả mọi việc tập chung vừa khớp lại với nhau, tâm tình bất an dần dần lớn thêm, nếu có thể, tôi thật sự không muốn tin tưởng. Nhưng cái cớ để tôi trốn tránh mọi thứ giờ đã chẳng còn nữa, có thể rút một cánh tay ra khỏi dòng xoáy này, cũng không thể. Tôi chỉ muốn hiểu thấu cả hai cuộc đời mình mà thôi. Bạch Quân Thụy gượng cười — Tôi không phải Nhâm Trác Vũ, nói đúng hơn, Nhâm Trác Vũ của cậu, chính là Bạch Quân Thuỵ. Tôi im lặng nhìn anh. Anh ấy từ trên giường đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nói tiếp– Cậu có còn nhớ khi tôi học trung học, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. — Khi đó, tôi vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy cậu. Anh cười nhạt, như đang nhớ lại điều gì đó. — Có phải là kỳ diệu lắm không, trong bảy năm tôi hôn mê bất tỉnh, tôi đã trải qua một cuộc đời khác. — Tôi không biết phải kể thế nào nữa, lúc đó tôi biết rõ mình là một đứa con nít, tôi nắm giữ suy nghĩ của thằng bé, từ lời ăn tiếng nói cho tới cử chỉ hành động, nhưng trong tiềm thức tôi lại hiểu, thật ra tôi không hoàn toàn là Nhâm Trác Vũ. — Điều quan trọng nhất, là tôi còn có một người cha yêu thương tôi. Anh ấy quay lại nhìn tôi. — Tôi có một người cha bận rộn nhưng dịu dàng. Người ấy tính cách ôn hoà, từ trước tới nay chưa hề đánh tôi, ngay cả khi tôi gây chuyện, cũng chỉ trừng mắt nhìn tôi, im lặng không nói lời nào với tôi trong mấy ngày liền. — Tôi gây chuyện, cũng vì muốn cha chú ý tới tôi, đừng nên chỉ chăm chăm vào công việc nữa. Thế nên khi cha không trò chuyện với tôi nữa, tôi đã rất sợ. — Tôi rất hạnh phúc. Vì Bạch Quân Thuỵ, là người từ tấm bé đã mất đi cả cha lẫn mẹ, anh ta thông minh nhưng lại bướng bỉnh, ngoài một người chú tự nguyện chăm sóc anh ta ra, trên cõi đời này đã không còn người thân nào nữa. — Thế mà... Anh hơi nghiêng đầu, hít thật sâu. — Ở trong thế giới kia, cha của Nhâm Trác Vũ, lại chết. Trong khoảnh khắc mọi thứ đều đổ vỡ, tôi đã cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì cha cuối cùng đã biết, Nhâm Trác Vũ không phải là con ruột của hắn, ngay đến lúc chết hắn cũng tuyệt vọng. — Mà vào một buổi tối, tôi đã ngủ thiếp đi, khi mở mắt. Anh buông tay, mỉm cười nhìn tôi. — Tôi lại trở thành Bạch Quân Thuỵ kia. Vì một vụ tai nạn ô tô, đã khiến Bạch Quân Thuỵ kia phải nằm trên giường suốt bảy năm trời. — Tỉnh lại, tôi đã khóc lóc. Tôi không biết những gì mình trải qua đâu mới là thật, rồi dần dà, cuộc sống của tôi lại trở về khuôn khổ, khi tôi tưởng rằng đó chỉ là một giác mộng Nam Kha, tôi đã gặp cậu. — Và cậu, cùng với người cha trong ký ức của tôi, giống nhau như đúc. — Đây không phải là một chuyện tốt sao? Tôi sửa lại lời anh — Không. Đây là một câu chuyện khó mà tin nổi. Bạch Quân Thuỵ gật đầu liên tục — Phải nói là, có lẽ, những gì chúng ta đã trải qua, cũng chỉ là một giấc mộng chung. Anh yên lặng nhìn tôi. — Hoặc có lẽ thế giới này, mới là thật, phải không? [Đến nơi rồi. Tiểu thiếu gia.] Từ Thanh Hoành quay lại nhìn tôi, vẻ mặt thoáng lo lắng bảo: [Tiểu thiếu gia, tôi thấy... sắc mặt anh không tốt lắm.] Tôi cười đáp lại, [Không sao đâu, tôi và Tam thúc chỉ trò chuyện lát thôi, sẽ không lâu đâu.] Cậu ta [A] một tiếng, liền giúp tôi gõ cửa. [Vậy tự anh vào nhé.] Cậu ta gãi đầu, [Tôi mới bị đuổi ra ngoài.] Sau khi Từ Thanh Hoành rời khỏi, tôi đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu ngước nhìn. Cánh cửa này hiển hiện khí tức nghiêm trang lạnh lẽo. Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoay chốt cửa. Lọt vào tầm mắt là đôi bàn tay đang giao nhau của y, đối diện với người kia, lúc cánh cửa dần mở ra, y cũng chậm rãi ngẩng đầu lên. Khi đôi mắt chúng tôi chạm nhau, thời gian như dừng lại. Hai cuốn sổ kia bị y vứt trên sàn, có cả những cuốn sách khác nữa, tài liệu giấy tờ rơi đầy trên sàn nhà, khắp nơi bừa bộn. Nhâm Tam gia kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt màu đen thâm trầm kia loé lên, giữa sắc mặt trắng nhợt kia gần như lộ ra sắc tím. Tôi khẽ đóng cửa lại, cất bước về phía quyển sổ bị vứt, khom người nhặt lên. [Kỳ... Nhật.] Giọng nói của y khản đặc lại, lộ ra sự mệt mỏi nặng nề. Tôi ngẩng đầu nhìn Nhâm Tam gia, cười với y. [...] Y đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tôi bảo: [Tam thúc.] Tôi nhìn y: [Nhân tối nay, hoặc là nói, nhân lúc tôi còn tâm trạng, hai chú cháu ta... có thể nói chuyện được không?] Y chậm rãi đi về phía tôi, ánh mắt chằm chằm vào hai cuốn sổ trước ngực tôi. Tôi quay đầu, tự ý ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh. Khẽ thở dài một tiếng tôi ngoảnh sang nhìn y. [Tam thúc, chú ngồi đi, ngồi xuống đây, trò chuyện với tôi chút.] Y ngồi đối diện tôi, bộ đồ lụa trắng trên người càng làm tôn thêm dáng người yếu ớt của y. Mất một lúc lâu, tôi mới mở miệng: [Tam thúc, bằng không chú xem, để tôi nói trước đi.] Y trầm mặc, hai tay nắm chặt thành quyền. Tôi từ tốn ngồi thẳng mình, nhìn y. Có một câu, tôi đã luôn muốn hỏi y. Thật ra tôi cũng từng cho rằng, tôi đã biết câu trả lời rồi. Ấy thế mà sau này, tôi lại lâm vào sự hoang mang, mà hiện tại, tôi đã chẳng muốn đi suy đoán nữa. Tôi chỉ muốn chính miệng y nói ra cho tôi hay. [Tam thúc, chú đối với tôi...] Tôi nhìn y, hỏi tiếp: [Rốt cuộc là mang thứ tình cảm gì?] Y chậm chạp ngước nhìn. [Rốt cuộc là mang tình cảm gì?] Tôi lặp lại câu hỏi. Y bỗng đứng bật dậy, thân thể loạng choạng, bước về phía tôi, bước chân lảo đảo, ở trước mặt tôi nghiêng người ngã xuống đất, tôi hướng về trước đỡ lấy y. [Kỳ Kỳ... Kỳ Kỳ!] Hai tay y mạnh mẽ nắm chặt lấy hai cánh tay tôi, ánh mắt kia như người lạc giữa sa mạc, nhìn thấy nơi xa có một ốc đảo. Y mở to mắt nhìn tôi, cuối cùng dường như cực độ đau khổ mà cúi đầu xuống, vùi vào trong lòng tôi. Tôi như nghe thấy được cả tiếng khóc của y. [Kỳ Kỳ, Tam thúc...] Y nghẹn ngào cất tiếng. [Tam thúc... yêu cháu...]