Kiếp trước, ký ức về mẹ trong tôi không hề sâu đậm, nhớ nhất cũng chỉ là khi bà lên cơn, thích đánh người khác.
Nhưng... Mẹ tôi thật ra là một người rất nhát. Tôi lá gan nhỏ, phỏng chừng là giống bà.
Lúc bà đánh tôi rất có uy phong, nhưng đứng trước mặt Nhâm lão thái thì liền nhu thuận đến khó tin. Tôi muốn nói đó chính là thiện sợ ác. Thuở nhỏ tâm tưởng của tôi thiếu chút nữa là bị bóp méo, chỉ có điều sau khi bà phát điên, đối với ai cũng đều đối xử ngang nhau, tâm trí tôi mới hơi cân bằng lại.
Nhớ lúc bà mỉm cười, có hai má lúm đồng tiền, mái tóc uốn cong có chút rối bời.
Ngoan Tử cũng có má lúm đồng tiền, khi cười lên, sẽ khiến người ta ngọt đến tận lòng. Tôi đã từng cho rằng, má lúm đồng tiền của Ngoan Tử là di truyền từ mẹ tôi, chỉ sợ tính khí mà cũng được di truyền theo, thì chắc cũng kinh tâm khiếp đảm lắm đây.
Thật may sao, nó không xảy ra.
[...Mẹ] kiếp trước, Nhâm lão thái chê tôi gọi như vậy không hợp với lễ nghi, bắt tôi đổi thành gọi ”mẫu thân”. Về sau, tôi cũng chỉ khi bị mẹ đánh đến ác liệt, mới có cơ hội gọi mẹ vài tiếng.
Những lúc ấy, mẹ tôi đều sẽ đánh nhẹ một chút, bà sẽ đột nhiên nhớ ra, tôi là con trai của bà.
Hai tay mẹ đang nhẹ nhàng gấp giấy, sau đó, mang theo một tia hoang mang mà ngẩng đầu. Tôi khẽ thở dài, ngồi ở mép giường, mẹ tôi nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu vội vã làm việc của mình.
Mẹ tôi vẫn luôn có một công việc, do nhờ khéo tay.
Cũng không phải có thể đan ra một cái áo len hay khăn quàng cổ nào, chỉ là chơi gấp giấy, cuối cùng có thể gấp ra những thứ khó mà tưởng được. Lúc còn nhỏ, mẹ tôi đã rất tự hào mà nói với tôi rằng, cha tôi đã từng muốn bà gấp cho mình chín nghìn chín trăm chín mươi chín con hạc giấy.
Vậy nên tôi đã từng cảm thấy, yêu cầu của cha tôi thực quá tầm thường.
Chỉ có điều, nếu là tôi của kiếp trước, chỉ cần Vương Tranh nguyện ý dùng đôi tay mình gấp ra một con hạc giấy, tôi sẽ tự nguyện dùng toàn bộ mọi thứ, chỉ để đổi lấy một con hạc giấy duy nhất trên tay cậu.
Mẹ tôi gấp đến chuyên tâm. Tôi cầm trái táo cho bà, lúc định gọt vỏ, mới nhớ ra trong căn phòng này những thứ có thể giết người đều đã sớm bị cất đi. Mẹ tôi là người kén ăn, trái cây không được gọt vỏ thì sẽ không chịu ăn, tôi chỉ đành rót cho bà một chén nước, lúc đưa cho bà, bà ngẩng đầu trừng tôi một cái.
Có lẽ tôi đã quấy rầy bà mất rồi.
Kiếp trước, mẹ tôi vẫn luôn thích loại cúc Ba Tư.
Nghe đâu cha tôi đã dùng chín nghìn chín trăm chín mươi chín đóa cúc Ba Tư để tặng lại mẹ tôi, mẹ tôi lúc ấy vốn rất vui, sau đấy tưới tắm cho hoa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy nước là khuôn mặt tái đi, may mắn sau khi gả vào Nhâm gia, cha tôi đã làm một khu vườn nhỏ, để mẹ tôi tùy ý giày vò, dù sao thì nước cũng có người tưới, nước hết thì Nhâm thị lại bổ xung.
Mẹ tôi quả nhiên giày vò đến cực vui.
Tôi nhìn hạc giấy trên giường, hỏi: [Gấp cho ai vậy? Cho Tiêu Dương sao?]] Cha tôi tên là Nhâm Tiêu Dương.
Mẹ tôi dừng lại một chút, nhìn tôi, mỉm cười.
Mắt thẩm mỹ của tôi không tốt, thực ra là di truyền từ chính cha tôi. Chỉ có điều, ánh mắt của cha tôi vẫn còn tốt hơn tôi một chút. Vương Tranh và mẹ tôi đều là mỹ nhân, một người là chim khổng tước, một người là kẻ điên.
Khác thêm ở chỗ, Vương Tranh hận tôi, mẹ lại yêu cha tôi.
Mẹ tôi giống như một thiếu nữ hoài xuân, khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, gập càng thêm hăng say.
Tôi nói: [Không gấp cho Kỳ Kỳ sao?] Kỳ Kỳ là nhũ danh của tôi. Mẹ tôi đã rất lâu không còn gọi tôi như thế, cũng không biết chuyện ấy bắt đầu từ khi nào. Đợi khi tôi nhận ra, mẹ tôi đã lắc lắc cái tai tôi, khuôn mặt dữ tợn mà nói... Kỳ Nhật! Con lẽ nào muốn cho hết những kẻ nhà họ Vương kia?! Những thứ thuộc về con! Đều là của Tiêu Dương để lại cho con!
Mẹ tôi nghe vậy, hai mắt nhìn tôi chằm chằm.
Rất nghi hoặc.
Lúc tôi mở cửa ra, vừa lúc trông thấy Trương mụ đang lôi kéo Vương Tranh nói chuyện cùng, Vương Tranh trên mặt cười xòa, dẫu trong lòng tôi hiểu rằng cậu ta đối với sự lải nhải của Trương mụ rất bực mình, nhưng cũng sẽ không để lộ ra bộ mặt khó coi.
Chẳng trách ngày ấy Lý Linh khi bị khi dễ đến khốn khổ, đã âm thầm oán hận nói với tôi rằng — Tổng giám đốc, quản lý ở trước mặt ngài chẳng khác nào bộ dạng chim khổng tước, nhưng ở trước mặt em thì lại là bộ dạng hung ác như hổ, ở trước mặt người khác... thì so với hồ ly còn cáo hơn.
Vẻ mặt ngày đó của Lý Linh rất khoa trương, hậu quả là không biết vì sao lại bị Vương Tranh phát hiện, nếu không phải tôi chống cho cô ấy, chắc cô sẽ bị Vương Tranh sung quân ra biên giới luôn rồi.
[Biểu thiếu gia, đừng trách Trương mụ dài dòng, Trương mụ vừa mới cho người hầm canh, lát nữa mang ra cho cậu, thế nhé, để Trương mụ xem coi, giờ gầy đến thế nào, aiiii!] Trương mụ cả đời đi theo Nhâm lão thái, không lập gia đình, đối với Vương Tranh như đối với con trai vậy.
[Không cần phiền thế, cháu đã ăn rồi.]
Vương Tranh vội vàng tránh lé bàn tay như sói của Trương mụ, [Hơn nữa, anh ấy mới gầy đến thảm hại…] Vương Tranh lẩm bẩm trong miệng.
Lúc cửa đóng lại phát sinh ra một tiếng ”kèn kẹt”, Vương Tranh và Trương mụ cùng nhìn sang, đặc biệt là Vương Tranh, lập tức như chớp mà tới, mở miệng ra đã cất cao giọng, nói: [Sao lâu thế? Mẹ anh –]
Vương Tranh nhìn tôi một cái, đột nhiên đổi giọng nói: [Trương mụ mới sai người hầm canh, xem anh gầy thế này, lại tưởng rằng Nhâm gia không cho anh cơm ăn vậy.] Không nói hai lời, liền lôi tôi đi ra ngoài.
Lúc này đây, Vương Tranh nắm rất thành thực, toàn bộ ngón tay đều nắm lại. Thân thể Vương Tranh cao hơn tôi rất nhiều, ngón tay thon dài, bàn tay cũng lớn. Vừa vặn bao lấy toàn bộ bàn tay như viên thịt của tôi.
Kiếp trước, tôi chỉ cần nhìn tay Vương Tranh là sẽ xuất thần, ngay cả khi lên cấp 3 là lúc nhiệt huyết sôi trào, cũng không dám mượn cớ tùy tiện mà sờ chút. Về sau khi lên làm tổng giám đốc Nhâm thị, không thể thiếu chuyện cùng Vương Tranh đi công tác, xã giao. Lúc Vương Tranh làm việc, đối với người khác rất nghiêm khắc, đối với bản thân còn nghiêm khắc hơn, một hai ngày không ngủ cũng là chuyện bình thường.
Lúc bé Vương Tranh còn có thể ở trước mặt bề trên mà tỏ vẻ này nọ, thỉnh thoảng cũng sẽ nắm tay tôi thể hiện giao tình sâu đậm giữa hai nhà Vương Nhâm. Khi lớn hơn một chút, trong trí nhớ, tay của Vương Tranh, tôi chỉ chạm qua nó có một hồi.
Đấy là lúc có hợp đồng với tập đoàn thương nghiệp Hong Kong, tôi vừa mới tiếp nhận Nhâm thị, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, còn Vương Tranh lại rất hăng hái, toàn bộ kế hoạch đều do cậu ta phụ trách, tôi ngược lại chỉ như một tùy tùng đi làm người tiếp khách, ngày ngày ngủ đến say sưa. Vương Tranh bình thường ngủ rất ít, nhưng ở trên xe cũng ít khi tranh thủ chợp mắt.
Lúc ấy, những cái lúc mà tôi cũng chỉ đem điều hòa hạ thấp nhiệt độ xuống, đã nhẹ nhàng mà lướt qua Vương Tranh, hai tay không cẩn thận chạm nhẹ vào, sau đó...
Tôi cứ thế, cứ thế thật nhẹ. thật nhẹ, nắm một chút.
Sau này có lẽ là chột dạ, tôi có thế nào cũng không dám nhìn thẳng vào Vương Tranh, chỉ âm thầm vui vẻ vài ngày, đến cả lúc mơ cũng sẽ mỉm cười theo.
Giờ nhớ lại, vẫn cứ luôn là một loại, một loại xung động trong hồi ức về thuở thiếu niên...
Rõ ràng tuổi tôi bây giờ so với ngày ấy còn cách một nhau một khoảng rất lớn.
Nhưng bất kể có ra sao, thì nhìn Vương Tranh của bây giờ hay là đứa trẻ nắm lấy tay tôi kia cũng chẳng khác nào bắt được kẻ thù, tôi biết vậy mà thương cảm.
Vốn Trương mụ chỉ bảo người hầm cảnh, có lẽ là thấy cậu chủ cưng nhà mình càng ngày càng gầy gò, bộ dạng tiều tụy, trong nháy mắt liền sai người đi gọi đầu bếp, nháo đến một lúc, còn bảo người hầu đi nấu sợ rằng không hợp khẩu vị của Vương Tranh, nên muốn tự mình đi làm.
Đại sảnh của Nhâm thị có bốn phòng lớn, phòng lớn phía trước là để tiếp khách. Nhâm lão thái là một người rất bảo thủ, trang trí bày biện trong phòng đều phải thiết kế theo kiểu Trung Hoa, ngoại trừ Chaise longue* bên cạnh, còn lại đều là ghế gỗ đàn hương, trong phòng còn tràn ngập mùi xạ hương nhàn nhạt, phong vị cổ kính lại khiến tôi cảm thấy mơ hồ khó chịu.
Tuy đây là nơi ở của chủ nhân Nhâm thị, Vương Tranh lại tỏ ra thoải mái hơn, dẫu sao cái phòng ngủ nơi ký túc xá cũng chẳng thể so với một nửa phòng khách của Nhâm gia, nên Vương Tranh càng thích hợp hơn với nơi này.
Kiếp trước, lúc tôi là tổng giám đốc Nhâm thị, cả một tòa nhà lớn thế này cũng chỉ còn lại một mình tôi làm chủ, quạnh quẽ vô cùng. Mãi đến khi cưới Thư Viên, có Ngoan Tử, tôi mới cảm thấy tốt hơn chút chút.
Thực ra lúc đó tôi đã cảm thấy rằng, nhà bé đi có phải tốt hơn không.
Là người một nhà, đi tới đâu cũng có thể gặp nhau. Ngoại trừ không còn cảm thấy cô quạnh, cũng có thể bất cứ lúc nào nhìn thấy Ngoan Tử, nó ở một xó xỉnh nào đó bị ngã đau, tôi cũng có thể kịp thời đỡ nó dậy.
[Tiểu thiếu gia, biểu thiếu gia, bữa tối chuẩn bị xong rồi.]
Giọng của Cảnh thúc ít có biểu cảm, kiếp trước cũng là một dạng cứng ngắc như thế, trong mắt không chứa chút cảm tình, lúc bất ngờ xuất hiện, so với việc đang tắm nắng chợt nhìn thấy cá sấu ngoi lên bờ còn kinh khủng hơn. Trương mụ và Như bà đều do Nhâm lão thái mang theo từ hồi còn ở Vương gia, lai lịch của Cảnh thúc tôi lại không nắm rõ.
Còn nữa, sau cái ngày tôi lên làm chủ nhà, con người kia cũng không ở lại trong nhà chính của Nhâm gia nữa, tôi cũng bởi vậy mà không còn nhìn thấy Cảnh thúc.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn Cảnh thúc, tôi bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì tòa nhà này quá lớn, nửa năm hay một năm cũng không sợ phải chạm mặt người kia…
Bất quá, cơn bất ngờ trong bữa tối nay, tôi muốn tránh cũng tránh không được.
Kết quả là, hai chân tôi như nặng nghìn cân, nếu không phải Vương Tranh dùng sức kéo tôi, tôi có khi sẽ tình nguyên bị trói vô vào cái cột nhà.
Sao? Ngươi hỏi tôi vì sao lại sợ y như vậy?
Ai, ai nói tôi sợ!
Tôi, tôi, tôi... chỉ là vì...
Chỉ là vì...
Lúc đến nhà ăn, một bàn đầy món, chẳng khác nào nuôi heo. Tôi vốn còn chậm chạp hơn cả ốc sên, dù Vương Tranh đang ”tàn phá” tay tôi, vẫn cứ trốn ở phía sau mà lén nhìn. Không nghĩ tới, ngoại trừ nhìn thấy Trương mụ và mấy người hầu ra, cũng không trông thấy ai khác nữa.
Trên chủ tọa, chỉ nhìn thấy một cái ghế chạm khắc màu đen, trống rỗng. Tôi nhìn một lần, vội vàng cúi đầu.
Giọng của Cảnh thúc vang lên từ đằng sau: [Tam gia nói, đêm nay có chút mệt, không thể xuống gặp tiểu thiếu gia, mong tiểu thiếu gia thứ lỗi.]
Cảm tạ Chúa.
Tôi cười đến xán lạn, [Thứ lỗi, tôi tất nhiên là thứ lỗi.]
Vương Tranh liếc tôi như đang liếc một kẻ ngốc, ngẩng đầu mang theo chút chần chừ mà hỏi Cảnh thúc: [Bệnh của Tam gia nặng lắm sao?] Bên trong câu hỏi ấy tràn đầy lo lắng.
Xin hãy tin tôi, tôi tuyệt đối không đố kỵ đâu.
Chỉ là trong lòng chợt nổi lên một cảm giác khó mà nói ra, bỗng lại nhớ tới cái hồi Lý Linh hoài nghi chồng mình ngoại tình, trong miệng nào là “Gian phu dâm phụ”, đằng đằng sát khí mà đi đi lại lại khắp nơi.
Như thế thì, vương Tranh với người kia...
Mí mắt tôi, khe khẽ nhảy lên.
Thôi.
Trái may phải xui, vừa nãy nháy chính là bên nào nhỉ?
(Ka: đoạn này là ý chỉ điềm báo may mắn hay xui xẻo khi nháy bên mắt trái hay mắt phải nhé)
Món ăn rất phong phú, bất ngờ chính là, bên trong đa số đều là món tôi thích ăn, trái tim vốn vẫn còn rất lạnh rất lạnh ngay tức thì tựa như lâng lâng. Ai bảo cơm trong trường ăn vào miệng chẳng có vị gì hết chứ, dẫu Trương mụ có hay lải nhải, nhưng tay nghề nấu ăn đích thực không chê vào đâu được.
Thành thật mà nói, lúc Trương mụ cãi nhau với tôi rồi rời đi, tôi cũng âm thầm thở dài nhiều lần.
Vương Tranh tao nhã mà ngồi chờ người ta gắp thức ăn, tôi lúc sáng mới chỉ gặm một mẩu bánh mỳ đến bây giờ dạ dày đã sớm “đình công”, vả lại lúc dọn ra ngoài ở, sớm đã đem mấy cái quy củ của Nhâm gia ném ra sau đầu, tự mình vùi đầu vào đĩa rau điên cuồng ăn.
Vương Tranh hừ lạnh một tiếng, khó có khi được ngày không nói móc.
Bữa ăn này tôi đặc biệt ngon miệng, thỉnh thoảng tiện tay, cũng gắp miếng thịt bò vào cái bát bên cạnh — Ngoan Tử lúc ăn cơm cũng chỉ chờ tôi gắp thức ăn cho nó, động tác này suy cho cùng cũng đã làm đến mấy năm trời, trong lúc nhất thời tôi cũng quên luôn người ngồi bên cạnh giờ này chính là bố ruột nó...
Quả nhiên, tôi ngẩn người.
Lúc ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải cặp mắt phượng xinh đẹp của Vương Tranh.
[Ách... miếng thịt bò này hun lên cũng ngon lắm, cậu nếm thử đi, ha ha.] Tôi không được tự nhiên mà gượng cười hai tiếng.
Trên mặt Vương Tranh nhìn không ra tâm tình, cũng không mở miệng châm chọc, lẳng lặng liếc tôi một cái. Tư thế lễ nghi của Vương Tranh vô cùng tốt, cả người lộ ra một cổ quý khí, chỉ cần nhìn đôi đũa bạc trong tay cậu đầy ưu nhã mà gắp miếng thịt kia lên, chấm chút nước tương, hơi hơi nghiêng người, từ tốn đút vào trong miệng —— một loạt động tác lưu loát, điệu bộ vừa chuẩn, lúc nhai cũng không lộ răng, chỉ có lúc hơi mở miệng, mới có thể thấp thoáng thấy được đầu lưỡi phấn hồng. Sau đó, chỉ thấy cậu thoáng nheo mắt, khóe miệng cũng khẽ giương lên, tựa như đang nhấm nháp cao lương mỹ vị thế gian khó tìm, cuối cùng, như thể có gì đó muốn nói mà khẽ hé miệng, ánh mắt cũng dừng lại trên người tôi.
Tôi vỗ vỗ mặt mình, vùi đầu, ăn cật lực.
Chúa ơi, xin hãy xá tội cho con.
Trương mụ vốn vẫn còn bận trong bận ngoài để phục vụ, bà rất yêu thương Vương Tranh, lúc múc canh, chỉ nghe thấy bà khinh khỉnh nói rằng: [Aiiiii, biểu thiếu gia, cậu lần sau về, Trương mụ sẽ làm một bàn toàn món cậu thích ăn, đến đến đến, ăn canh nào.]
Vương Tranh cười bảo: [Thế này cũng rất ngon rồi.]
Trương mụ cũng không vui mà giương giọng nói tiếp: [Biểu thiếu gia, tôi là nói ngài hiếm khi về nhà một chuyến, Tam gia cũng thật kỳ lạ, sao lại bắt chúng ta chuẩn bị những món này chứ, tôi sao lại không biết khẩu vị của biểu thiếu gia, nói đến cũng kỳ, những chuyện nhỏ thế này Tam gia luôn luôn mặc kệ...]
Tôi nuốt một miếng cơm.
Sắc mặt Vương Tranh vẫn như thường, chỉ nói: [Tam gia tự có ý của Tam gia.]
Tôi lau miệng, nhỏ giọng bảo: [Tôi ăn no rồi.]
Đêm đó dùng cơm xong, Vương Tranh cho người chuẩn bị xe, bảo là ngày mai các học sinh còn có việc, phải đi về. Dù sao thì, nhà chính của Nhâm gia, cũng cách nội thành một khoảng, có điều muốn ở lại một đêm thì cũng chẳng sao cả. Nhưng, Vương Tranh lại cứ viện cớ, điều ấy khiến tôi rất vui mừng.
Trương mụ mở miệng giữ lại, lải nhải rất lâu, khó có khi Vương Tranh bất vi sở động. Nhưng Cảnh thúc đã từ lầu hai đi xuống, nói: [Xe đã chuẩn bị xong.] Trương mụ dù không muốn, cũng đành phải chịu theo.
(Bất vi sở động: không làm gì hết)
Tôi thầm thở dài một hơi, đối với Trương mụ và Cảnh thúc nói tạm biệt một tiếng, khi đang muốn đi ra khỏi cửa chính, Cảnh thúc đột nhiên gọi lại: [Tiểu thiếu gia.]
Tôi dừng chân.
Cảnh thúc đối với tôi, cúi người thật thấp.
[Đi đường cẩn thận.]
Không rõ vì sao...
Tôi lại cảm thấy, câu nói ấy, như thể là Cảnh thúc đang thay người kia nói, tim đột nhiên nhảy lên.
Tôi như thể chạy trốn mà mở rộng cửa rời đi, ngẩng đầu đã thấy lão Hà đối diện trước tôi và Vương Tranh, vẫy tay chào. Đã lâu không gặp lão Hà, tim tôi cũng hơi thư thái lại, dọc đường có gọi vài tiếng “Tiểu Hà”, rất mực vui vẻ mà chậm rãi chạy tới.
Gió đêm phất qua, không rõ vì gì, tôi như bị ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại.
Nơi ở của Nhâm gia cực kỳ đồ sộ, chỗ cửa sổ sát sàn trên lầu hai có lóe lên chút ánh sáng nhàn nhạt, tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hô hấp, đã cứng lại.
[Nhâm Kỳ Nhật, anh sao vậy?] Vương Tranh nhìn theo ánh mắt tôi, nơi ấy đã chẳng còn bóng người, chỉ nghe thấy cậu không kiên nhẫn mà nói: [Như thể gặp quỷ vậy.]
Tôi theo Vương Tranh vào trong xe, ngực đập đến kịch liệt.
Khi trời tối, thị lực của tôi đều không tốt.
Chỉ có điều, một đôi mắt như thế, dù có tối đến mức nào, tôi cũng có thể cảm nhận được.
Mới vừa rồi, y đứng sau nơi cửa sổ sát sàn kia, trên người mặc chính là bộ đồ bằng tơ lụa. Mà nói thật ra, sống đến hai lần, tôi vẫn thực sự chưa từng thấy ai có thể mặc đồ tơ lụa hợp hơn y.
Tôi vẫn nhớ, Nhâm lão thái từng nói rằng, y là người cực kỳ giống Nhâm lão gia.
Ngay lúc ấy, tôi đã tuyệt không cho là vậy, y cùng ông nội nào có giống nhau, dù là diện mạo, cũng kém nhau rất xa.
Về sau tôi mới biết chỗ mà hai người bọn họ giống nhau...
Tôi nhớ được, lúc Nhâm lão thái nhìn Vương Tranh đã nói một câu thế này —— Cho dù bé gái bé trai của hai nhà Vương Nhâm ở cùng một nơi, cũng không ai đẹp hơn Tranh Tranh.
Kỳ thực, phía sau còn có một câu nữa.
—— Chỉ có điều, dù Tranh Tranh diện mạo có xinh đẹp tinh tế thế nào, cũng không thể sánh được một phần của Tam nhi.
……………………….
Chú thích:
Chaise longue: đại loại nó là thế này….
<img alt="" src="https://linhchan.files.wordpress.com/2012/08/victorian-mahogany-chaise-longue_1184444656.jpg" data-pagespeed-url-hash=1357640555 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
68 chương
86 chương
84 chương
12 chương
47 chương
138 chương