Đỗ Thác tất nhiên biết người đứng trước xe kia là ai. Hắn híp mắt, sau đó thu lại ánh mắt nhìn về phía Thương Mặc, nhẹ giọng nói: “Lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có cơ hội, em hãy lập tức bỏ chạy, dùng hết sức chạy về phía đường phụ, đây là điện thoại của tôi, bên trong có bản đồ.”
Nói xong, Đỗ Thác đưa điện thoại của mình tới trước mặt cậu. Thương Mặc không nhận, không biểu tình mở miệng: “Cho dù có trốn tôi cũng sẽ bị bắt trở về, thể lực của tôi không tốt, không chạy được với bọn họ, huống hồ ở đó có nhiều người như vậy, tôi làm sao có cơ hội trốn.”
Đỗ Thác nghe vậy, biết cậu đã không còn tâm tư chạy trốn, vì vậy nhét điện thoại của mình vào tay Thương Mặc, nói: “Tôi sẽ giúp em tranh thủ cơ hội. Còn về chuyện không trốn được, tôi sẽ bảo Giản Anh đi cùng em. Em yên tâm, có cậu ta đi cùng em chắc chắn sẽ chạy thoát.”
Giản Anh ngồi phía trước không nói gì, chỉ là tay lái thêm siết chặt.
Khoảnh khắc Đỗ Thác nhét điện thoại vào tay cậu, tay Thương Mặc chạm vào tay hắn, bàn tay ấy ấm áp mà dày rộng.
Thương Mặc ngẩn người, đến khi tỉnh táo lại xe cũng đã ngừng. Đỗ Thác nhìn cậu nói tiếp: “Phải tin tưởng vào bản thân mình chứ. Em nhất định phải bảo trọng nữa.”
Hắn dừng một chút, trong mắt ánh lên một tia lửa. Đỗ Thác thấp giọng nói: “Tôi… Yêu em.”
Nói xong, hắn mở cử xe, Thương Mặc thấy vậy giữ chặt góc áo của Đỗ Thác. Cả người Đỗ Thác khựng lại rồi khẽ cắn môi rũ mắt thấp giọng nói: “Đây coi như là tôi bù đắp cho đời trước.”
Hắn biết chỉ cần nhắc tới chuyện đời trước, Thương Mặc sẽ không mềm lòng với hắn, bởi trong lòng cậu vẫn còn hận.
Quả nhiên, Thương Mặc dần buông lỏng góc áo hắn. Mặc dù đã đoán được kết quả, nhưng khi sự thật ập đến, trong lòng Đỗ Thác vẫn không nén được chua xót và khổ sở.
Hắn rũ mắt, chân dài duỗi một bước xuống xe. Dưới ánh sáng mỏng manh, bóng dáng Đỗ Thác trông sao mà cô độc.
Thương Mặc hé miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Đỗ Thác đi đến trước xe, Sở Hoài thấy hắn, vỗ vỗ hai tay, cười nói: “Ái chà, Đỗ tổng cũng tới à.”
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ. Thả Thương Mặc đi, em ấy hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện giữa chúng ta hết.” – Đỗ Thác nâng cằm, thanh âm từ tính nơi ngoại ô trống trải có vẻ phá lệ dễ nghe.
“Không liên quan?” – Sở Hoài tiến đến gần Đỗ Thác, cười tà – “Cậu ta là mối uy hiếp của ngài, bắt được cậu ta chẳng khác nào bắt được ngài, sao lại nói là không liên quan được?”
“Giờ tôi đã ở trước mặt cậu, cậu đã bắt được tôi, vậy nên không cần giữ em ấy nữa.” – Đỗ Thác mặt không đổi sắc lạnh lùng nói.
“Đỗ tổng si tình quá.” – Sở Hoài đứng trước mặt hắn, nhìn Đỗ Thác nói – “Vì người mình yêu mà chủ động tự đưa mình đến trước mặt tôi, còn muốn tôi thả người yêu. Sở Hoài tôi từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên được thấy mặt yếu đuổi thế này của Đỗ tổng đấy.”
Đỗ Thác mặt không đổi sắc mà nhìn gã, không nói gì.
“Nhưng có vẻ như Đỗ tổng đánh giá cao tôi rồi, nhân cách của tôi không được cao thượng như ngài, vậy nên Đỗ tổng và người yêu của anh, một người tôi cũng không thả.” – Sở Hoài cười lạnh.
Đỗ Thác cũng sớm đoán được gã sẽ không thả người dễ như vậy, lời nói khi nãy cũng chỉ là để thăm dò và kéo dài thời gian mà thôi.
Hắn nhếch môi: “Sở tiên sinh đơn giản là muốn phá hủy tôi, phá hủy công ti của tôi để từ nay về sau không có đối thủ cạnh tranh những mối làm ăn của cậu, vậy thì bắt cả Thương Mặc có phải là gây chiến quá rồi không?”
Sở Hoài lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó nói. Gã nói: “Không hề.”
Đỗ Thác híp mắt: “Không hề? Chẳng lẽ Sở tiên sinh còn sợ tôi có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đoạt đi cơ nghiệp của cậu? Vậy nên mới định nhổ cỏ tận gốc?”
“Đỗ tổng tưởng tượng phong phú quá.” – Khóe môi Sở Hoài hiện lên một ý cười – “Không phải tôi sợ anh sẽ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng giành lấy việc làm ăn của tôi, mà chỉ là tôi cảm thấy Đỗ tổng rất thú vị, còn vì sao lại như vậy, tôi nghĩ để người khác nói sẽ thích hợp hơn.”
Đỗ Thác nâng cằm, không nói chuyện.
Sở Hoài trừng mắt: “Chẳng lẽ Đỗ tổng không tò mò là ai à?”
Đỗ Thác lắc đầu tỏ vẻ không hứng thú.
“Chậc chậc…” – Sở Hoài trưng ra vẻ mặt mất hứng – “Đỗ tổng chỉ để bụng tới Thương Mặc, trách không được khiến Liễu Vận thương tâm phải tìm đến tôi.”
Đỗ Thác cũng đoán được là Liễu Vận, vậy nên không nói thêm gì nữa, dù sao đời trước chính nàng ta là người đã thông đồng, cấu kết với Sở Hoài*. Đời này hắn còn cẩn thận thăm dò thân thế của Liễu Vận, biết được cha nàng là anh em kết nghĩa với cha Sở Hoài, vậy nên nếu muốn diệt trừ người này chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn.
Đoạn này QT dịch là Liễu Vận có thai với Sở Hoài, nhưng GG dịch và bạn mình dịch giúp đều chỉ nói là Liễu Vận thông đồng/gian díu với Sở Hoài thôi, không biết thực hư thế nào =(((
Nhưng Đỗ Thác có thể biết chắc được Liễu Vận yêu hắn thật lòng.
Bởi nếu không, nàng ta sẽ không dùng quan hệ của bản thân tiến vào giới giải trí, tạo ra tình huống găp gỡ giữa hai người, khiến bản thân hứng thú với nàng, từ đó thành công kết giao, cũng không tiết lộ thông tin gì ở phía hắn cho Sở Hoài
Vậy nên, nếu giờ Liễu Vận lọt vào tay Sở Hoài, nói không chừng sự tình sẽ có thay đổi.
“Lão tam, gọi Vận nhi đến nhìn người trong lòng đi.” – Thanh âm lạnh lẽo của Sở Hoài truyền đến đánh gãy suy nghĩ của Đỗ Thác.
Sở Hoài vừa dứt lời, người gọi là lão Tam đã đi tới mở cửa chiếc xe đầu tiên, nói mấy câu, sau đó Đỗ Thác thấy Liễu Vận mặc sườn xám từ trên xe bước xuống đi về phía hắn.
Giờ đã là đầu mùa đông, thời tiết đã có chút lạnh, vậy mà Liễu Vận chỉ mặc độc một bộ sườn xám, chân đi giày cao gót, cho dù nàng ta không lạnh, đàn em của Sở Hoài cũng cảm thấy xót xa thay cho nàng.
Sở Hoài đánh mắt sang Liễu Vận, sau đó nhìn Đỗ Thác nói: “Vận nhi vì gặp ngài, đặc biệt làm đẹp cả một buổi chiều, Đỗ tổng nói xem, Vận nhi có đẹp không?”
Đỗ Thác mặt không đổi sắc: “Đẹp thì sao mà không đẹp thì sao?”
“Nghe nói Đỗ tổng am hiểu nhất lời ngon tiếng ngọt, hôm nay được dịp chứng kiến, vậy mà lại chẳng thấy gì.” – Sở Hoài cong môi, trong mắt mang theo ý lạnh – “Hay là lời ngon tiếng ngọt của Đỗ tổng chỉ dành cho Thương Mặc thôi?”
Đỗ Thác nâng cằm đáp: “Trước đây tôi cảm thấy lời ngon ngọt rất êm tai, nhưng giờ mới biết lời thật lòng là tốt nhất, vậy nên hiện tại tôi không còn nói những lời như vậy nữa.”
Khóe môi Sở Hoài cứng đờ, đúng lúc này, Liễu Vận đi tới bên người gã, đôi mắt trong trẻo nhìn Đỗ Thác đã lâu không được thấy. Liễu Vận nở nụ cười, nói: “Đỗ tổng, đã lâu không gặp, Vận nhi rất nhớ anh đấy.”
“Đã lâu không gặp.” – Đỗ Thác đáp.
“Đỗ tổng vẫn lãnh đạm như vậy, mặc dù cho đến giờ, em cứ nghĩ Đỗ tổng sẽ lộ mặt yếu thế với em, lợi dụng tình cảm của em giúp anh trốn thoát, không nghĩ tới Đỗ tổng vẫn là Đỗ tổng, là Đỗ tổng không ai bì nổi ngày nào.” – Liễu Vận cười như không cười nói.
“Không ai bì nổi tôi không dám nhận, chỉ là nếu đánh đổi thể diện, để người ngoài nhìn thấy, không cười cợt thì cũng sẽ để người ta lợi dụng mình.” – Đỗ Thác hé miệng, vân đạm phong khinh nói.
Liễu Vận nghe vậy ngẩn người, sau cười rộ lên. Nàng ta vuốt tóc mái trên trán, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Vậy nếu em nói em tùy ý để anh lợi dụng thì sao?”
Đỗ Thác lắc đầu: “Lợi dụng Liễu tiểu thư chỉ sợ sau đó sẽ lại có tai họa. Dùng tai họa này để giải quyết tai họa khác không phải là phương pháp tốt.”
“Xem ra là Đỗ tổng đang trách em thông đồng với Sở Hoài phá vỡ chuyện của anh? Vậy thì Đỗ tổng nói xem, đâu mới là phương pháp tốt?” – Liễu Vận nghe Đỗ Thác từ chối, trong lòng nhen nhóm chút lửa giận, nhưng rồi phải mạnh mẽ nén xuống. Nàng ta liếc đến ghế sau trong xe Đỗ Thác, thấy Thương Mặc đang ngồi, hai tay rũ hai bên lập tức siết chặt, móng tay dài đâm vào thịt như một sự kích thích.
Đỗ Thác nhận ra ánh mắt Liễu Vận đang nhìn về đâu. Hắn nhếch môi, cởi áo khoác trên người, đi tới trước mặt cản trở tầm mắt của nàng ta rồi khoác áo khoác lên người Liễu Vận, cúi đầu nói: “Trời rất lạnh, đừng tự làm khổ mình.”
Liễu Vận bị động tác và lời nói của hắn làm cho đỏ mặt. Nàng lấy tay kéo áo khoác của Đỗ Thác ở trên vai, cắn môi không biết nói gì.
Sở Hoài đứng một bên lạnh mặt nhìn nhất cử nhất động của Đỗ Thác. Thấy cảnh này, gã cong môi, nói: “Nếu Vận nhi lạnh thì vào trong xe đi, Đỗ tổng nói đúng đấy, đừng tự làm khổ mình, tự hành hạ thân thể mình.”
Liễu Vận nhìn Sở Hoài rồi lại nhìn Đỗ Thác, cuối cùng xoay người trở về xe. Trong xe có điều hòa, Liễu Vận cởi áo khoác của Đỗ Thác từ trên người xuống, ôm vào ngực, ngửi hương vị độc đáo trên người hắn.
Bên ngoài, Sở Hoài nhìn Đỗ Thác mặc áo sơ mi đứng trước mặt, nhếch môi nói: “Lão Tam, đưa Vận nhi về trước, tôi với Đỗ tổng còn phải nói chuyện.”
Lão Tam nghe mệnh lệnh của Sở Hoài xong liền lên xe của Liễu Vận, bảo lái xe trở về biệt thự của Sở Hoài.
Chờ cho xe đi rồi, Sở Hoài mới cười khẩy: “Đỗ tổng diễn vai thâm tình thật là tròn. Vận nhi là phụ nữ, lại còn yêu Đỗ tổng, Đỗ tổng sử dụng thủ đoạn nhu tình này, chỉ sợ tình cảm trong lòng Vận nhi tro tàn lại cháy rồi.”
Đỗ Thác cười như không cười: “Tôi chỉ thấy cô Liễu trời rét mà mặc quần áo mỏng manh, lại không ai đưa áo, vì phong độ thân sĩ nên tôi cởi áo đưa cho nàng, cuối cùng đến miệng Sở tiên sinh lại thành tôi đóng vai thâm tình.”
“Có phải diễn hay không trong lòng Đỗ tổng rõ ràng nhất. Nhưng mà lần này chắc chắn Thương Mặc sẽ thấy được, không biết trong lòng tinh linh nhỏ sẽ nghĩ thế nào?” – Sở Hoài nhìn vào trong xe Đỗ Thác như có điều suy nghĩ.
Khóe môi Đỗ Thác cong lên: “Đây không phải là điều Sở tiên sinh muốn thấy sao? Có vẻ như Sở tiên sinh không thích nhìn tôi với Mặc Mặc kết giao.”
“Ôi, sao ngài biết?”
“Trước kia tôi kết giao với người khác cũng chưa thấy Sở tiên sinh gây chiến thế này, nếu như nói Sở tiên sinh muốn đòi công bằng cho Liễu Vận thì có hơi bất ngờ đối với tôi, vì trong ấn tượng của tôi, Sở tiên sinh không phải người sẽ hảo tâm đi làm chuyện vô ích như vậy.”
“Ha ha ha…” – Sở Hoài nghe vậy cười đến là lạnh lẽo. Thật lâu sau, gã thẳng thắn nói – “Chính xác, tôi không muốn nhìn thấy anh và Thương Mặc ở bên nhau.”
Đỗ Thác nhìn hắn không đáp.
Sở Hoài cong môi, ngoan lệ nói: “Nếu Đỗ tổng cũng đoán được gần đúng nguyên nhân như vậy rồi, tôi sẽ cho Đỗ tổng một lựa chọn.”
“Một viên đạn bắn vào người Đỗ tổng sẽ cho Thương Mặc một phút trốn đi.”
“Thật ra tôi rất muốn nhìn, người si tình như Đỗ tổng, sẽ vì Thương Mặc mà tranh thủ được bao nhiêu phút!”
Hết chương 68.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
9 chương
9 chương
39 chương
908 chương