Sáng hôm sau, Thương Mặc bị đánh thức bởi những tiếng ồn.
Cậu cau mày, mở mắt, thấy bên ngoài đang có rất nhiều người chen chúc nhau dán mặt lên cửa. Những người đó thấy cậu tỉnh lại, ai cũng kích động hét to, có người thậm chí còn bật khóc.
Bằng kinh nghiệm, Thương Mặc biết họ là fans của cậu.
Có lẽ là họ đã nghe được từ đâu đó tin cậu và Viên Diệp gặp tai nạn nên chạy đến. Nhưng rõ ràng Kiều Lẫm đã phong tỏa tin tức rất tốt, hơn nữa hôm qua cũng đâu có fans nào tới đây.
Thương Mặc cau mày, lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Lẫm, nhưng chưa kịp gọi lại thấy tin nhắn Đỗ Thác gửi: “Một lúc nữa tôi lên máy bay, nhớ em, chú ý nghỉ ngơi.”
Trong ngực Thương Mặc truyền đến những nhịp đập vồn vã. Cậu không biết Đỗ Thác đang muốn trêu đùa gì, xóa tin nhắn rồi gọi điện cho Kiều Lẫm.
Kiều Lẫm tất nhiên đã biết chuyện này, anh lãnh tĩnh phân phó: “Trước hết cứ ở trong phòng không được đi ra, công ty đang cho vệ sĩ tới.”
Thương Mặc đáp một tiếng vâng.
Cúp điện thoại xong, Thương Mặc quay sang nhìn những khuôn mặt đang dán trên cửa. Tuy rằng chúng đều bị đè ép trông thật đáng sợ, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự lo lắng hiện diện trên những gương mặt ấy.
Đúng là nhờ có fans sát cánh, cậu cùng Diệp tử mới có thể đi trên con đường ca hát này.
Đời trước, vào khoảng thời gian xuống dốc, vẫn luôn có những người hâm mộ ở bên giúp đỡ cậu, không tin cậu bỏ nhóm để phát triển một mình. Khoảng thời gian ấy, cậu không có việc gì làm, cũng đã từng chống đỡ bằng chính những lời mời làm việc của người hâm mộ như vậy.
Thương Mặc đứng dậy, cầm lấy di động, đi về phía cửa.
Nhóm fans thấy cậu đi ra càng kích động, Thương Mặc ở trong phòng bệnh cũng có thể nghe thấy tiếng hét rất to.
Cậu đứng ở trước cửa, cúi đấu bấm điện thoại “Đừng lo lắng, Diệp tử và tớ không sao hết” rồi đưa điện thoại sát vào cửa kính, ý bảo các fans đọc những gì cậu viết.
Những người đứng trên nhìn dòng chữ trên điện thoại di động của Thương Mặc, hốc mắt đều ướt, kích động gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi”, sau đó truyền lại cho những người phía sau.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều sôi trào, nhưng cũng đã an tâm phần nào.
Thương Mặc nhìn sắc mặt các cô không tốt, cảm xúc cũng thất thường, lo lắng mà tiếp tục gõ điện thoại: “Các cậu ăn cơm chưa?”
Nhóm fans nhìn xong đều lắc đầu, rõ ràng là vừa nghe tin thần tượng nhà mình gặp tai nạn đã vội vàng chạy đến đây.
Thương Mặc tiếp tục viết: “Nhanh đi ăn cơm đi, nếu các cậu đói bụng tớ và Diệp tử sẽ rất đau lòng.”
Trong lúc nhất thời, mọi người vì câu nói này mà thét chói tai không thôi, nhưng vẫn không ai chịu rời đi. Phải đến khi có người nhớ ra Thương Mặc cũng chưa ăn gì, hô một tiếng mới có không ít fans chạy đi mua đồ ăn cho cậu.
Thương Mặc lại gửi tiếp một tin nhắn cho những fans còn lại chưa chịu đi: “Ngoan, đi ăn cơm thôi.”
Nhóm fans mắt hình trái tim, vẫn không chịu đi, Thương Mặc phải dùng di động nói với các cô ấy thật lâu họ mới bằng lòng đi ăn.
Chờ mọi người đi hết, Thương Mặc mới quay người về giường, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thương Mặc ban đầu tưởng là nhóm fans đã trở lại, quay lại mới thấy là Kiều Lẫm cùng một loạt vệ sĩ đứng ở ngoài cửa. Cậu nhanh chóng mở cửa cho gã, hỏi: “Diệp tử bên kia thế nào rồi?”
So với cậu, nhân khí của Diệp tử còn cao hơn, fans đổ vào chắc chắn còn nhiều hơn.
Kiều Lẫm đen mặt nói: “Đã kết hợp với bệnh viện phong tỏa, giờ không có việc gì.”
Thương Mặc thở hắt ra: “Vậy là tốt rồi”, sau lại hỏi: “Có ai bị thương không ạ?’
Kiều Lẫm lạnh mặt nhìn cậu, nói: “Không có.”
Làm sao có thể không có! Gã vừa đấm chảy máu mũi một tên phóng viên đang chụp ảnh Viên Diệp kia kìa.
Kiều Lẫm đã bố trí hai người hóa trang thành Thương Mặc và Viên Diệp đi ra từ cửa chính, sau đó dẫn người thật lên xe ra bằng cửa sau. Vậy mà một vài phóng viên rất khôn khéo, sớm đoán được Kiều Lẫm sẽ dùng chiêu này, chuyển sang canh ở cửa sau, vừa thấy xe của bọn họ ra thì bắt đầu chụp hình, nhưng thật may vì không chụp được gì, vì cửa sổ xe đều treo rèm.
Kiều Lẫm chuyển hai người tới một bệnh viện tư nhân, gọi bác sĩ kiểm tra thân thể Viên Diệp xong, mới thở phào bắt đầu gọi điện thoại.
Thương Mặc thấy Viên Diệp đau đến toát cả mồ hôi lạnh, lấy khăn lau mồ hôi giúp y. Sau khi lau mồ hôi xong, bác sĩ cũng đến, Thương Mặc nhường chỗ để bác sĩ giúp Viên Diệp kiểm tra.
Bác sĩ kiểm tra xong, nói: “Xương đùi phải bị gãy, lần này phải vận động, chỗ gãy lại nặng hơn.”
Thương Mặc không nghĩ bệnh tình của Viên Diệp lại nghiêm trọng như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Trước đây nghe Viên Diệp nói vài ngày là có thể xuất viện, cậu còn tin là thật. Trách không được tối qua Kiều Lẫm lại bảo cậu đi khuyên nhủ Viên Diệp.
Viên Diệp cúi đầu cắn môi, cảm thấy rất khó chịu trước bác sĩ, nhưng cũng không biết phải làm sao.
Thương Mặc thấy y như vậy, vươn tay xoa tóc y, an ủi: “Không sao đâu, nghỉ ngơi thêm vài ngày là được.”
Viên Diệp không phản ứng gì.
Bác sĩ không biết tháng sau Viên Diệp có buổi biểu diễn, thong thả hùa theo ý của Thương Mặc: “Người trẻ tuổi đừng quá liều mạng, cũng đừng đặt nặng tiền nong như vậy. Thân thể mới là vốn quý giá nhất, vốn mà không có thì có nhiều tiền nữa cũng vô dụng.”
Viên Diệp bị hắn nói đến mặt bốc hỏa nhưng vẫn lắc đầu không nói chuyện, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh
Vị bác sĩ kia thấy y nhu thuận như vậy, vừa lòng gật đầu nói: “Ngoan thế này có phải tốt không.”
Sau đó hắn giúp Viên Diệp xử lý chỗ bị thương, vừa làm vừa nói với Thương Mặc: “Bắt cậu ấy đi ngủ đúng giờ, ăn nhiều đồ ăn giàu chất dinh dưỡng. Nhìn cái thân thể này xem, tố chất không tốt, còn gầy gò thế này.”
Thương Mặc gật đầu, nói với Viên Diệp: “Đến bác sĩ cũng phải nói như vậy, Diệp tử cậu nhất định phải bồi bổ cho thật tốt.”
Viên Diệp kháng nghị: “Nhưng cậu cũng đâu có mập…”
Thương Mặc vén ống tay áo, nắm tay lại, ý bảo y hãy nhìn cơ bắp trên cánh tay mình đi.
Nhưng Viên Diệp chỉ thấy một cánh tay trắng bóng, có chút thịt nhưng không phải cơ bắp. Y than thở: “Cũng có phải cơ bắp đâu”
Thương Mặc nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, sau đó cầm lấy tay Viên Diệp đặt lên bắp tay mình, để y cảm nhận được cơ bắp cậu đang co duỗi.
Viên Diệp đỏ mặt, giãy dụa muốn thu tay về.
Thương Mặc đắc ý nói: “Có phải là sờ thấy cơ bắp của tớ rồi không?”
Viên Diệp nguýt cậu một cái, nói: “Toàn thịt là thịt, mềm mại thế này.”
Thương Mặc: …
Vị bác sĩ bị hai người vứt bỏ lúc này mới khụ khụ lên tiếng: “Anh em các cậu tình cảm tốt thật.”
Khi Kiều Lẫm bước vào, vị bác sĩ kia vẫn chưa đi, thấy anh vào, hắn đứng dậy cười nói: “Hẳn là trực tiếp đưa người đến đây.”
Kiều Lẫm liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì quá gấp, tôi cũng sẽ không đưa họ vào ổ sói.”
Thương Mặc và Viên Diệp bị ngữ khí lạnh lùng của Kiều Lẫm gây chân động, trong lòng bỗng nghĩ, có lẽ Kiều Lẫm cùng vị bác sĩ này có quan hệ, là kiểu quan hệ thù hằn.
Vị bác sĩ kia cũng không tức giận, trong mắt tràn ngập ý cười nói: “Cậu vẫn không thay đổi, nói chuyện vẫn thẳng thắn như vậy.”
Kiều Lẫm nâng cằm, không vui nói: “Không, chỉ với ai không thích tôi mới thẳng thắn thế thôi.”
Nét cười trên mặt vị bác sĩ kia chậm rãi tan biến, cuối cùng nhìn Kiều Lẫm thở dài, có chút đau lòng nói: “Tôi không nghĩ giờ cậu lại giỏi châm chọc như vậy.”
Kiều Lẫm nhăn mày, áp chế giận dữ nói: “Liên quan gì đến anh!”
Vị bác sĩ kia thấy gã tức giận, thở dài sủng nịch nói: “Đúng là không liên quan đến tôi. Tôi ra ngoài trước, có gì thì tìm tôi.”
Kiều Lẫm không nhìn hắn, đi đến bên giường Viên Diệp.
Vị bác sĩ kia lắc đầu, cười khổ rồi đi ra ngoài.
Thương Mặc và Viên Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng mối quan hệ của hai người này không bình thường, nhưng cũng không có gan hỏi Kiều Lẫm.
Kiều Lẫm nhìn Viên Diệp, sắc mặt dịu đi: “Vất vả cho cậu rồi, vừa phẫu thuật xong đã phải chuyển viện. Thân thể thế nào rồi? Miệng vết thương còn đau không?”
Viên Diệp lắc đầu nói: “Chuyện chuyển viện cũng là tốt cho em. Hiện tại em không đau nữa rồi.”
Kiều Lẫm gật đầu: “Thế thì tốt rồi. Cậu nghỉ ngơi đi, tôi cùng Thương Mặc ra ngoài một chút” – Sau đó nhìn Thương Mặc – “Đi thôi.”
Thương Mặc theo sau gã đi ra ngoài. Hai người đến một chỗ ít người. Kiều Lẫm nhìn cậu, sắc mặt khiến người ta không thể đoán được điều gì: “Cậu có biết vì sao hôm nay lại có nhiều fans chạy đến bệnh viện như vậy không?’”
Thương Mặc từ lúc nhìn thấy fans tới giờ vẫn không rõ vì sao. Cậu lắc đầu.
Kiều Lẫm nói: “Một hộ sĩ khoe ảnh chữ kí của cậu trên Weibo, bối cảnh là bệnh viện, từ đấy sóng gió mới nổi lên.”
Thương Mặc lúc này mới nhớ tới chuyện kí tên cho hộ sĩ vào tối hôm qua. Cậu nhìn Kiều Lẫm: “Hộ sĩ kia bây giờ thế nào rồi? Có bị đuổi việc không?”
Kiều Lẫm hừ lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ mà cậu còn rảnh đi lo chuyện của người khác à? Chuyện cậu và Viên Diệp gặp tai nạn giờ đã bị mấy trang tin tức có tiếng đưa tin khiến không chỉ fans hoang mang, mà mấy nhà đầu tư cũng đòi rút vốn. Cậu làm ơn nghĩ lại những gì mình đã làm cho tôi! Lần sau làm gì thì động não giùm! Lần này Đỗ tổng ra nước ngoài rồi, giờ vẫn ngồi trên máy bay, không thể dùng cách gì liên lạc được, cũng không có cách nào giải quyết cho cậu. Tôi có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể xin được mấy nhà đầu tư trong mắt chỉ có tiền kia thay đổi quyết định.”
Hết chương 13.
Các tềnh iêu ráng đợi mấy chương nữa là có màn ngược công nha.
Tâm sự mỏng: Lúc đầu đọc bộ này mình mong đến đoạn ngược công lắm lắm luôn, lúc đấy vừa đọc vừa lẩm bẩm giá mà có ai edit để đọc được đoạn ngược công cho thật đã. Nhưng mà cuối cùng thì chờ hoài chờ mãi, chờ đến nỗi con tim cũng héo mòn luôn rồi mà vẫn chẳng có ai, thế là phải xách mông đi làm. Nhưng mà đúng là trò đời, lúc làm rồi thì mình đâm… chai sạn mất rồi còn đâu. Tại phải đọc đi đọc lại nhiều lần quá, tập trung vào câu chữ nhiều quá nên cảm xúc không còn đất mà phát triển nữa rồi. Thật sự là tiếc lắm luôn á.
Tâm sự với mọi người tí ti thôi, còn tất nhiên là mình không mong ai giống mình cả. Mình luôn hi vọng mọi người sẽ có thật nhiều cảm xúc khi đọc truyện, vì như thế mới chứng tỏ được thành công của tác giả và một phần thành công của mình. Vậy nha, chúc các bạn có một cuối tuần vui vẻ, hết tuần sau là mình được nghỉ tết rồi, lúc đấy sẽ ráng làm cho nhanh đến đoạn ngược công cho cả nhà cùng vui!
Truyện khác cùng thể loại
183 chương
17 chương
68 chương
7 chương
367 chương