Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 92 : Có nạn cùng chịu

Ngô Nghị chứng kiến điểm tín dụng trên bàn về sau, sắc mặt vừa đỏ vừa xanh, âm trầm có thể nặn ra nước. Điều này sao có thể! Không nói trước tiền lương 20 nghìn là thật là giả, chỉ là tiện tay ném ra 20 nghìn điểm tín dụng, thật không phải người thường có thể làm được. Hắn gặp qua không ít người giàu, cái nhìn của hắn cũng chưa từng sai lầm, Thạch Phong trước mắt kia quần áo toàn thân cao thấp cộng lại còn không có đến 300 điểm tín dụng, Thạch Phong tại sao có thể có nhiều tiền như vậy, hơn nữa lúc lấy ra, là tùy ý thế kia, càng thêm tùy tiện ném trên bàn. Nhóm động tác ấy cũng không phải người thường có thể dưỡng thành, cũng không thể nào là giả, chỉ có người giàu không mấy quan tâm đến điểm tín dụng, mới có thể nhẹ nhàng ném đại như thế. Ngô Nghị cũng không biết, Thạch Phong đã từng là hội trưởng U Ảnh, vung tiền như rác chỉ là chút lòng thành, thậm chí vì đào một vài người chơi sinh hoạt cấp đại sư, trực tiếp vung ra mấy triệu, một chồng một chồng ném lên bàn, trực tiếp khiến cho cái người chơi sinh hoạt kia cúng bái. Thoáng vung ra 20 nghìn, liền khởi động cũng không tính… “Hừ, chút tiền ấy tính là gì, nếu có thể tiến vào cao tầng U Ảnh, một tháng năm hay sáu mươi nghìn đều là bình thường, chỉ cần mày có thực lực, hơn nữa bọn tao có Lam thiếu ủng hộ, tài chính đầy đủ vô cùng, ngoài ra càng có danh nhân trong trường học gia nhập, lần này toàn bộ cuộc thi đấu võ thuật tên thứ nhất, tên thứ ba, tên thứ sáu, tên thứ chín đã đều gia nhập U Ảnh. Những người này đều là cao thủ chân chính, nghĩ ở trong Thần Vực làm ra trò quá dễ dàng, mà tụi bay có cao thủ chân chính gì?” Ngô Nghị giả bộ trấn định, hừ lạnh một tiếng, bất quá chứng kiến hai mươi nghìn điểm tín dụng trên bàn vẫn không nhịn được liếc trộm. Thành viên chính thức U Ảnh có lương tạm cũng bất quá ba ngàn rưỡi điểm tín dụng, mặc dù so sánh ra thì cao hơn không ít những đứa vừa tốt nghiệp đại học một hai năm, nhưng là cũng có hạn, còn không đạt đến trình độ tùy ý tiêu xài. “Ngô Nghị, chuyện của Linh Dực chúng tao, tự chúng tao sẽ xử lý, còn chưa tới phiên mày đến lắm miệng, nếu như ông chủ của tụi mày muốn hợp nhất Studio bọn này, ít nhất khai ra tiền lương 100 nghìn trở lên, để cho tôi tới làm phó hội trưởng U Ảnh, để anh Phong làm hội trưởng, bằng không thì liền cút trở về đi.” Hắc Tử nghe thấy rất không dễ chịu, đột nhiên đứng lên, chỉ về cổng lớn ký túc xá, nhìn về phía Ngô Nghị khinh thường cười, biểu hiện khí thế ngang ngược, càn rỡ vô cùng, hoàn toàn không đem U Ảnh nhìn ở trong mắt. Người ghê gớm bao nhiêu thì sao, cao thủ cuộc tranh tài võ thuật ai nói có thể chơi Thần Vực tốt, có bản lĩnh thì dựng lên quan hệ cùng những công hội nhất lưu kia nha, xem ra người ta không thèm đếm xỉa đến các người. “Hắc Tử, mày đừng tương lai hối hận, U Ảnh nhất định sẽ trở thành quái vật khổng lồ trong thành phố Kim Hải, đến lúc đó mày xin tao, mày cũng đừng nghĩ tiến vào U Ảnh.” Nói xong Ngô Nghị liền phất tay rời đi, quyết định đem những chuyện này nói hết cho anh Trương cùng Lam thiếu, để bọn hắn trừng trị bọn Thạch Phong và Hắc Tử không biết trời cao đất dày là gì. “Cám ơn đã quan tâm, tôi làm việc chưa bao giờ hối hận, U Ảnh mày rất giỏi, nhưng đáng tiếc ông đây chướng mắt.” Hắc Tử lớn tiếng nói, cơ hồ khiến cả dãy lầu đều nghe được. Mấy đứa cùng phòng ký túc xá đều sợ ngây người, Hắc Tử khi nào thì xấu như vậy rồi, cũng dám nói lời nói hùng hồn như thế, công khai từ chối lời mời của Studio U Ảnh nổi tiếng nhất trong trường học, đây là công việc bao nhiêu người tha thiết ước mơ đó nha… Sau khi Ngô Nghị rời đi, Hắc Tử trong nháy mắt mất đi phóng khoáng vừa nãy, đặt mông ngồi xuống ghế, trong lòng thầm than xong rồi, mình lại vì nhất thời khí phách, đầu óc nóng lên, lại đối nghịch với U Ảnh, đây không phải một lần nữa tìm thêm chuyện phiền toái cho Linh Dực sao. Thạch Phong rất cảm động, quả nhiên vẫn giống như đời trước, không nói hai lời liền từ chức, đi theo hắn cùng rời đi, đây mới là anh em thực sự, ở kiếp trước không biết bao nhiêu người, chỉ có thể cùng nạn nhưng không thể cùng chịu khổ, hắn cũng biết lo lắng của Hắc Tử, vì vậy vỗ tay đồng ý nói: “Nói cho cùng! Cạnh tranh ở trong giới trò chơi thực tế ảo, thắng thua đảo ngược trong cái chớp mắt, căn bản không có kẻ mạnh vĩnh viễn, chỉ cần chúng ta đủ cố gắng, sớm muộn sẽ vượt qua U Ảnh.” Studio Linh Dực chỉ cần phát triển, tất nhiên sẽ có xung đột với U Ảnh, nếu như lần này U Ảnh nghĩ muốn tốn công tốn sức đối phó bọn họ, vậy thì thật nhân thời cơ mượn sự nổi tiếng của U Ảnh, để danh tiếng Linh Dực ở trong sân trường lan rộng, như vậy hắn cũng không cần đi tốn tâm tư tuyên truyền rồi. “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài một chuyến, thuận tiện mua cái nón ảo cao cấp, làm ổ trong ký túc xá có thể làm sức khoẻ thân thể không tốt.” Thạch Phong để Hắc Tử sửa sang một chút, mấy ngày nay Hắc Tử luôn ở ký túc xá, thậm chí ban ngày đều chơi Thần Vực không chịu ra, thời gian ngắn không có gì, một thời gian sau, tổn thương thân thể cũng không nhỏ. “Anh Phong, anh chờ một chút, tôi lập tức tới ngay.” Hắc Tử lập tức thu điểm tín dụng trên bàn vào, sửa sang lại một phen đi theo Thạch Phong rời ký túc xá, chỉ còn lại có một đám cùng phòng đang ngẩn người, liếc mắt nhìn nhau một chút, lộ ra nụ cười khổ, bọn họ bình thường cũng không thiếu cười nhạo Hắc Tử, không nghĩ tới Hắc Tử chân nhân bất lộ tướng, còn ôm được đùi người giàu. “Không được, tôi cũng muốn đi xin một cái nón chơi thử.” “Tôi quyết định, từ nay về sau tôi muốn trở thành game thủ chuyên nghiệp trong Thần Vực.” Khi Thạch Phong đi khỏi lầu ký túc xá, Hắc Tử lặng yên đem hai mươi nghìn điểm tín dụng vừa nãy nhét vào trong túi áo Thạch Phong. “Anh Phong, hôm nay anh làm tôi sợ hết hồn, bất quá bộ dáng anh ném tiền thật sự là quá đẹp trai xuất sắc, chứng kiến sắc mặt Ngô Nghị, tôi liền cảm thấy sảng khoái, những số tiền này anh cất kỹ, lần sau cũng đừng nên ném tiền tùy tiện.” Hắc Tử hưng phấn mà nói. “Cậu làm cái gì vậy?” Thạch Phong khẽ nhíu mày, đưa lại tiền cho Hắc Tử, hắn từ vừa mới bắt đầu không có đi giả vờ giả vịt, mà là thực tính toán như vậy, hắn biết rõ tình huống trong nhà Hắc Tử trong cũng không tốt, có khoản tiền này, có thể giảm bớt không ít, “Tôi đã nói, tiền lương của cậu là hai mươi nghìn gốc, cậu cho rằng tôi đang nói đùa chỉ nói cho Ngô Nghị nghe sao? Những số tiền này coi như tiền lương sớm dự chi của cậu.” Hắc Tử nhìn hai mươi nghìn điểm tín dụng nằng nặng trong tay mình, miệng há to, trợn mắt há hốc mồm. Vốn nghe lời Thạch Phong nói ra trước đó, cho dù chính là nói giỡn, cũng đã làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ rồi. Nhưng nhìn nét mặt Thạch Phong, hắn biết rõ, Thạch Phong không có hay nói giỡn, thật sự cấp tiền lương hai mươi ngàn gốc cho hắn, hơn nữa những số tiền này cũng thật là muốn tặng cho hắn. Nhưng mà số tiền này từ đâu tới? Gia cảnh của Thạch Phong, hắn biết đến rõ ràng từng chút, có thể mượn đến hai mươi nghìn điểm tín dụng đã rất không dễ dàng, bây giờ còn cho hết hắn, đây quả thực là điên rồi… “Anh Phong, anh đem tiền cho, Studio làm sao bây giờ? Hơn nữa nón ảo chơi thử cũng mau đến hạn rồi, chung quy vẫn nên mua nón ảo chính thức đi, hay dùng những số tiền này mua không phải vừa vặn, dù sao hiện tại tôi cũng không thiếu tiền.” Hắc Tử lại đẩy trở về, muốn nói hai mươi nghìn không tâm động là giả, nhưng không thể vì tiền, không lo lắng tình huống anh em mình. Thạch Phong tự nhiên nhìn ra băn khoăn của Hắc Tử, vỗ bả vai Hắc Tử, không khỏi nở nụ cười, trong tài khoản ngân hàng của hắn chính là còn có một trăm nghìn, chỉ sợ thời gian này, lại tăng tới hai trăm nghìn rồi, tiếp qua hơn mười ngày, hắn còn có thể lợi nhuận càng nhiều: “Cậu cứ yên tâm dùng đi, chuyện nón ảo cậu cũng không cần lo lắng, tôi không phải nói, chuyện tiền bạc giao cho tôi là được rồi.” Nhưng hắn có trí nhớ sống lại, thêm đời trước là hội trưởng U Ảnh, vạn sự khởi đầu nan, mới bắt đầu muốn kiếm tài chính là khó khăn nhất, chỉ cần có nguồn tài chính ban đầu, kế tiếp sẽ dễ dàng không ít, nếu chút thủ đoạn để tiền đẻ ra tiền đều không có, làm sao giúp U Ảnh biến thành công hội nhị lưu hàng đầu. “Anh Phong, sẽ không…” Hắc Tử chứng kiến Thạch Phong tự tin như vậy, cảm giác trước hết nhất không phải kích động và vui vẻ, mà là run rẩy, lo lắng Thạch Phong làm chuyện gì không tốt, ví dụ như bị phú bà nuôi chẳng hạn, mới kiếm được những số tiền này, cái này so với vay tiền còn kinh khủng hơn… “Suy nghĩ lung tung gì thế, cậu quên chúng ta đã nói chuyện hợp tác với Bạch Khinh Tuyết sao, đây chẳng qua là tiền trả thù lao của cổ, hiện tại chúng ta đã không còn nghèo hai bàn tay trắng, đã có một ít vốn liếng, cứ yên tâm đi.” Thạch Phong liếc Hắc Tử, người này cũng thật là tà ác. Hắn cũng không có nói thật, bằng không rất nhiều chuyện không có cách nào giải thích, dứt khoát giao cho Bạch Khinh Tuyết, dù sao Bạch Khinh Tuyết ai ai cũng biết là người giàu nứt đố đổ vách. Hắc Tử vừa nghe, lập tức vẻ mặt giật mình, quăng ánh mắt sùng bái về phía Thạch Phong, có thể được nữ thần Băng Tuyết ưu ái, quả thực là mộng tưởng của tất cả đàn ông nha! Thật không hổ là anh Phong, thủ đoạn thiệt là lợi hại!