Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 196 : Lấy một địch trăm

Edit: TsuShu.                       Beta: Akiko Chono. “Bọn bây mau mau dẫn thêm quái tới đây. Có một nơi luyện cấp tốt cỡ này, ta muốn đoạt được vị trí đệ nhất trên bảng vinh quang đẳng cấp, khiến cho mấy cái công hội kia thấy rõ được thực lực của Võ Lâm Minh chúng ta.” Phong Vân Vô Hủy nói trên thanh trò chuyện. “Vâng!” Vài tên Thích Khách đáp lại hắn. Xếp hạng nhất hiện tại trên bảng đẳng cấp vẫn là Hỏa Vũ, bất quá vị trí thứ hai đã có sự thay đổi. Cũng không phải vì tốc độ thăng cấp của bọn Hỏa Vũ chậm hơn Phong Vân Vô Hủy mà là do các nàng muốn làm nhiệm vụ. Những nhiệm vụ ấy đều là nhiệm vụ danh vọng vô cùng hiếm hoi, có thể đem lại một lượng danh vọng thành Bạch Hà tương đối cao. Tại Thần Vực, muốn từ level 20 trở thành chức nghiệp chính thức phải có sự chấp nhận của các hiệp hội trong thành phố lớn, bất quá cần phải đạt tới lượng danh vọng nhất định mới được. Vì vậy mà chuyện đầu tiên Thạch Phong muốn đám Hắc Tử làm khi tiến vào thành Bạch Hà chính là đi tiếp nhận những nhiệm vụ hi hữu kia. Như vậy danh vọng mới tăng nhanh lên, đợi tới level 20 liền có thể trực tiếp chuyển thành chức nghiệp sơ giai. Nếu chờ tới lúc level 20 mới phát hiện ra yêu cầu danh vọng này liền sẽ lãng phí không ít thời gian, làm kéo chậm tiến độ. Trong khi Phong Vân Vô Hủy đang hưng phấn chém giết mấy con Bọ Cạp Ba Đuôi này, thì Thạch Phong cũng đã thông qua chiếc nhẫn Hư Vô mà tới được vị trí đội trị liệu của Võ Lâm Minh. Không ai nghĩ sẽ tới rằng một người chơi tự do lại dám chủ động tìm tới đoàn tinh anh của công hội để trả thù, bởi vì việc đó tựa hồ như không biết lượng sức mình. Thế nhưng Thạch Phong thực sự dám làm như thế, nguyên nhân bởi vì hắn đã đủ cường đại. Lúc này ở đây chỉ có mình Phong Vân Vô Hủy là đạt tới level 10, những người còn lại chỉ mới là level 9. Chênh lệch 5 level không nói, hơn nữa hiện tại có thể đánh mà không nhìn đẳng cấp trang bị phi thường hiếm thấy. Nhiêu đó cơ sở thôi đã đủ để Thạch Phong một tay quét sạch đám người chơi level 9 này. Ngay khi trị liệu của Võ Lâm Minh đang hồi máu cho các MT phía trước thì Thạch Phong đột nhiên xuất hiện, tung ra chiêu Phong Lôi Thiểm, trong nháy mắt liền bao trùm lấy mấy tên trị liệu không kịp trở tay kia. Một kiếm đó toát ra hơn 500 điểm thương tổn, ngẫu nhiên còn có thể lên đến 1000 điểm, khiến cho đại bộ phận trị liệu đều bị giết trong chớp mắt. Bởi vì đám người trị liệu này khi chiến đấu toàn phân tán ra cho nên hiện tại chỉ còn lại ba con cá lọt lưới. Thạch Phong tiếp tục bồi thêm Truy Phong Kiếm, một trảm ấy lập tức tiễn một tên Mục Sư đi đời nhà ma. Sau đó hắn lại chém thêm vài kiếm giúp tiễn đưa hai tên Mục Sư cuối cùng. “Dạ Phong!” Trên trán Phong Vân Vô Hủy nổi lên từng mạch máu, hắn giận dữ hét. “Phong Vân Vô Hủy, chẳng phải ngươi muốn tìm ta hay sao?” Thạch Phong hướng về phía Phong Vân Vô Hủy mỉm cười. Về phía trăm người chơi dưới trướng Phong Vân Vô Hủy, Thạch Phong căn bản không thèm để tâm. “Hiện tại ta đã tới. Không biết công tác chuẩn bị để nhận lấy cái chết của chú mày đã làm tới đâu rồi?” “Đừng nói muốn tao chết, tao sợ đến cả mạng của mày còn không giữ được nữa là. Trước đó mày giết được tao là vì đẳng cấp ngươi cao hơn, bất quá hiện tại tao cũng level 10. Bây giờ thì ai sợ ai hả? Tất cả lên hết cho tao, xử lý hắn!!” Phong Vân Vô Hủy khinh thường cười. Hắn lập tức ra lệnh cho tất cả thủ hạ xử lý Thạch Phong. Hắn không tin Thạch Phong có thể sống sót dưới tay trăm tinh anh này, chớ nói gì tới giết hắn. Những thành viên Võ Lâm Minh lúc này đều nhìn Thạch Phong bằng nụ cười chế nhạo, cho rằng Thạch Phong bị ấm đầu. Bất quá bọn họ không ngại dạy Thạch Phong một bài học a. Lấy một địch trăm? Đúng là tự coi bản thân như Super Man sịp mặc ngược hay sao. Trước đó đám người bị Thạch Phong giết chết đều là những thành viên bình thường, chỉ có số ít là thành viên tinh anh. Nhưng lúc này ở nơi đây tất cả đều là tinh anh của Võ Lâm Minh, toàn bộ đều đạt tới level 9. Cho nên kết quả của Thạch Phong chỉ có một: Chết!!! Ngay lập tức liền có hơn mười đạo ma pháp bắn về phía Thạch Phong. Mười gã Thuẫn Chiến Sĩ, Kỵ Sĩ Thủ Hộ, Cuồng Chiến Sĩ, Kiếm Sĩ đều xông về phía Thạch Phong. Đám Thích Khách cũng tiến vào trạng thái để chờ đợi hành động. Đối mặt với công kích của mười mấy tên pháp hệ, Thạch Phong cũng không dám khinh thường. Hắn trực tiếp sử dụng Phong Hành Bộ cùng Sinh Mệnh Hộ Thuẫn bậc hai rồi hướng tới đám người kia. Bởi vì tốc độ của Thạch Phong cực nhanh cho nên xác xuất để mười đạo ma pháp kia trúng được hắn là vô cùng nhỏ, chứ nói gì tới việc dùng Phong Hành Bộ để né tránh. Cho nên toàn bộ chỉ có 3-4 đạo cầu có thể đánh trúng hắn. Mà mặc cho mấy đạo ma pháp này là Hỏa Cầu hay Băng Tiễn, điểm thương tổn tạo thành cho hắn vẫn không đến 10 điểm, so với thương tổn lần trước còn muốn thấp hơn. Hơn nữa có Sinh Mệnh Hộ Thuẫn  hấp thu một phần thương tổn, cho nên tổng cộng lại thương tổn hắn nhận còn chưa tới 6 điểm… Điều đó khiến cho mấy tên pháp hệ kia đều kinh hãi. “Đều ra sức đánh đi. Cho dù thương tổn gây ra thấp, bất quá HP của hắn có hạn. Không có trị liệu hồi máu, tao liền muốn xem xem hắn chống đỡ được bao lâu. Chức nghiệp cận chiến thì mau đứng phân tán ra, cẩn thận kỹ năng quần công của hắn.” Phong Vân Vô Hủy càng hoảng sợ hơn. Bất quá hắn suy nghĩ một chút, cho dù lực phòng ngự của Thạch Phong cực cao, nhưng HP vẫn phải có giới hạn. Cho dù thương tổn gây ra chỉ là hàng đơn vị, nhưng có hơn mười người liên thủ, Thạch Phong có thể kiên trì được bao lâu? Thạch Phong nhìn sinh mệnh mình dần dần giảm xuống, trong nội tâm tự nhiên hiểu rõ rằng bản thân sẽ không chịu được bao lâu. Đối mặt với trên trăm tinh anh, không phải chỉ dựa vào điểm chênh lệch thuộc tính là có thể bù đắp. “Không sai biệt lắm.” Thạch Phong nhìn thấy khoảng cách của mình với đám người kia chỉ còn có hơn 10 m, liền lấy ra lựu đạn Băng Sương trung cấp ném về phía bọn họ. Thành viên Võ Lâm Minh thấy Thạch Phong ném ra một vật. Bất quá đó không phải kỹ năng, cho nên bọn họ cũng không thèm để ý. Bởi vì lựu đạn Băng Sương bộc phát khiến cho phạm vi 12 m nháy mắt bị một luồng hơi lạnh bao phủ, đem tất cả bọn họ đóng băng trong 3 giây, đồng thời gây ra 400 điểm thương tổn. Trong bán kính 12 m ấy, có thể nói rằng hơn phân nửa chức nghiệp cận chiến của Võ Lâm Minh liền bị bao phủ lấy. “MT mở ra kỹ năng bảo vệ tính mạng, pháp hệ tăng tần suất tấn công và tung ra các kỹ năng hạn chế. Tuyệt đối không được để hắn tới gần những người bị đóng băng!” Phong Vân Vô Hủy gấp gáp hô lớn. Thuẫn Chiến Sĩ và Kỵ Sĩ Thủ Hộ sau khi nghe được liền sử dụng Thuẫn Tường cùng Bảo Hộ Chúc Phúc. Bất quá nội tâm bọn họ đều đã hiểu rõ, mấy thứ này đều vô dụng trước mặt Thạch Phong. Hiện tại bọn họ chỉ dám cầu nguyện cho Thạch Phong vì thấy bọn họ khó nhằn hơn mà đi xử những người khác trước. Các chức nghiệp pháp hệ đứng sau cũng nhanh chóng tung ra các kỹ năng hạn chế, như Băng Tường, Hàn Băng Cầu v.v… Ngăn không cho Thạch Phong tiến tới gần những người bị đóng băng. Thạch Phong chỉ cười một cái, dùng Vô Thanh Bộ xuất hiện phía sau lưng đám pháp hệ kia. Toàn thân hắn bốc lên Băng Lam Ma Diễm, vung ra một chiêu Diễm Lôi Bạo, lập tức hơn mấy cái Nguyên Tố Sư cùng Chú Thuật Sư bị thuấn sát trong phạm vi của Diễm Lôi Bạo. Hơn nữa còn tuôn ra hơn hai ngàn điểm bạo kích, đồng thời phá hủy toàn bộ trang bị trên người bọn họ. Một số ít Nguyên Tố Sư phản ứng nhanh, lập tức sử dụng Vòng Băng, lóe một cái, như muốn đông cứng Thạch Phong để chạy trốn. Đáng tiếc Thạch Phong phản ứng nhanh hơn, trực tiếp sử dụng Ngự Kiếm Hồi Thiên cùng Ám Thiên Cuồng Vũ miễn dịch đi hiệu ứng của Vòng Băng. Ngay sau đó Thâm Uyên Giả bùng cháy vung lên, một đạo kiếm khí Thâm Lam Hỏa đánh trúng những Nguyên Tố Sư đang chạy trốn cách đó hơn 10m, bạo kích ra 1000 điểm thương tổn liền giết chết bọn họ trong nháy mắt. Cùng lúc đó hai gã Triệu Hóa Sư sau lưng hai tên Nguyên Tố Sư cũng bị liên lụy. Thanh máu hơn 600 điểm trong chốc lát liền thiếu hụt đi 400 điểm. Bởi vì Thạch Phong không ngừng vung kiếm, cho nên khắp bán kính 15m đều có ngọn lửa màu lam đậm chôn vùi từng cái từng cái pháp hệ. “Giết đi! Không phải sợ! Chúng ta có nhiều người, hắn lại chỉ còn có nửa thanh máu thôi.” Tuy hiện tại Thạch Phong chỉ còn lại nửa thanh HP, bất quá trong lòng Phong Vân Vô Hủy cũng không có bao nhiêu phấn khích. Bọn họ liên tục công kích không dám ngừng tay. Từng đạo Băng Tiễn cùng Tử Vong Xạ Kích bắn tới đều bị Thạch Phong né được, nhanh nhẹn như một con khỉ. Cộng thêm toàn thân Thạch Phong bốc hỏa cùng sát thương khủng bố, Phong Vân Vô Hủy sớm đã có quyết định, bất quá còn phải xem tình hình xem sao. “Một nửa thanh máu sao?” Thạch Phong cười nhạt một tiếng, từ trong balo lấy ra đòn sát thủ khác. Thuốc Khôi Phục trung cấp, một lần có thể khôi phục 800 điểm HP, CD 1 phút. Cả thành Bạch Hà mỗi người chơi chỉ được phép mua năm bình một ngày, mỗi bình 3 ngân. Thời khắc quan trọng có thể dùng để cứu lấy một mạng. Thạch Phong đem cả bình uống sạch, điểm sinh mệnh của hắn trong nháy mắt liền đầy lại, khiến cho toàn bộ Võ Lâm Minh nhìn đến hoảng sợ. Vì xử lý nửa thanh sinh mệnh của Thạch Phong, bọn họ đã phải chết hơn mười người. Hiện tại Thạch Phong lại đầy máu, hơn nữa toàn thân còn bốc lên ngọn lửa nóng rực, chiến lực đại gia tăng, chỉ cần cận chiến với hắn liền khiến cho độ bền trang bị không ngừng giảm xuống. Việc này khiến cho lòng tin của bọn họ nháy mắt ngã xuống đáy cốc.