Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 177 : Sí Hỏa Phi Tinh

Edit: Akiko Chono. Thạch Phong đột nhiên bị gọi lại, trong lòng thầm buồn bực, chẳng lẽ Wiseman muốn cho mình đồ gì tốt hay sao. Dù sao thì Wiseman chính là Ma Đạo Sư bậc bốn, bá chủ của thành Bạch Hà, cho đại một thứ gì đó cũng khiến hắn được lợi vô cùng vào thời điểm này đấy. “Nói thế nào thì cậu cũng là người mà bạn thân của ta giới thiệu đến, cậu đem thứ này cùng với một lá thư giao cho đại sư Seraora, cậu sẽ nhận được một chút trợ giúp.” Wiseman lập tức lấy ra một viên đá trong suốt màu đỏ rực và một phong thư đưa cho Thạch Phong. “Ngài Wiseman, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành ước định này.” Thạch Phong nói lời cám ơn. Hệ thống: Tiếp nhận nhiệm vụ duy nhất “Trái Tim Ác Ma”, nội dung nhiệm vụ: lấy được Trái Tim Ác Ma ở trong Ác Ma Cổ Bảo giao cho Wiseman, phần thưởng nhiệm vụ: không biết. Hệ thống: Tiếp nhận nhiệm vụ ẩn “Tìm kiếm Seraora”, nội dung nhiệm vụ: tìm được Seraora ở trong thành Bạch Hà, đưa đồ Wiseman giao cho Seraora, phần thưởng nhiệm vụ: không biết. Trong nháy mắt thôi Thạch Phong đã nhận được hai nhiệm vụ trân quý, nó còn lợi hại hơn cả nhiệm vụ cao cấp nữa, nhất là nhiệm vụ duy nhất, chỉ cần hoàn thành thì phần thưởng đều hết sức kinh người. Nếu đã lấy được nhiệm vụ, Thạch Phong đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian ở đây, lập tức rời khỏi đại sảnh toà thị chính, gọi một chiếc xe ngựa phi thẳng về khu tự do của thành Bạch Hà. Wiseman muốn hắn tìm kiếm Seraora là một vị Đoán tạo đại sư, rất ít người chơi ở thành Bạch Hà biết đến danh tiếng của Seraora. Nhưng mà không phải ít người chơi biết liền có nghĩa Seraora không lợi hại, ngược lại với điều đó, Seraora được xưng là thiên tài giới rèn đúc, tuổi còn trẻ đã là Đoán tạo đại sư, khoảng cách đặt chân vào tông sư chỉ một bước ngắn. Bất quá tính cách của Seraora rất khiêm tốn, cho nên mới khiến không ai biết. Thạch Phong chính là một trong số ít người chơi biết đến Seraora, hơn nữa Thạch Phong còn biết Seraora ở nơi nào. Wiseman cho nhiệm vụ ẩn kia chỉ có thể làm khó người khác, chứ không gây khó dễ Thạch Phong được. Về phần nhiệm vụ duy nhất “Trái Tim Ác Ma” cũng chỉ có thể tạm đặt qua một bên. Ngoài ra còn có nhiệm vụ cấp Sử Thi “Hắc Ám Hàng Lâm”, tuy Charlene đang ở thành Bạch Hà, nhưng hắn bây giờ nghèo nàn hai bàn tay trắng đấy, căn bản không trả nổi phí tình báo hơn mười kim tệ kia, chỉ đành để đó về sau lại làm. Hơn nữa nhiệm vụ cấp Sử Thi so với “Trái Tim Ác Ma” mà nói, e rằng sẽ càng khó hoàn thành hơn. Dù đã biết manh mối của nhiệm vụ cấp Sử Thi đi nữa, hắn cũng không đủ sức hoàn thành, còn không bằng trước cứ để đấy, nói thế nào cũng có ba mươi ngày, khoảng cách đại nạn còn rất sớm. Tăng thực lực bản thân lên một chút trước, rồi đi làm nó củng không muộn. Hơn hai mươi phút sau, Thạch Phong rốt cuộc đã tới một phường rèn rất nhỏ ở khu tự do. Cửa gỗ của phường rèn ấy vẫn đóng kín, nếu như người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng nơi đây không tiếp người lạ hoặc là một phường rèn sắp sập tiệm, cho nên không có người tới là phải. Thạch Phong trả hơn sáu mươi đồng tệ cho phí xe ngựa xong, đi tới trước cửa phường rèn hiu quạnh ấy, nhẹ nhàng gõ cửa. Chờ gần cả nửa ngày cũng không có ai đáp lại. “Chào đại sư Seraora, tôi là người được ngài Wiseman phó thắc tới đây tìm cô, ở chỗ tôi còn có lá thư mà ngài Wiseman muốn giao cho cô nữa.” Gõ cửa nửa ngày không ai đáp lại, nếu như tuỳ tiện xông vào, dù là quý tộc cũng sẽ bị vệ binh bắt lại, nhốt vào ngục một đoạn thời gian. Thạch Phong không thể làm gì khác ngoài việc nói ra nhân vật lớn như Wiseman, thế thì Seraora cũng không thể giả bộ mình không nghe thấy được. Qua một lát sau, trong phòng rốt cuộc đã có tiếng động rồi. Két một tiếng, cửa gỗ vừa dày vừa nặng được mở ra, một cô gái hết sức xinh đẹp mặc áo da màu đen đi ra, cổ áo khoét hình chữ V sâu lộ ra hai ngọn núi cao ngất, dưới quần da cực ngắn là một đôi chân nhỏ thon dài, làn da toàn thân là màu lúa mạch khoẻ mạnh, mái tóc xanh đen rơi tuỳ ý bên eo nhỏ, cả người đều tản ra sự quyến rũ đầy đã tính. Cô gái trước mặt chính là Đoán tạo đại sư Seraora. Nếu như Hắc Tử nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ huýt sáo, chảy nước miếng xuống cằm, nhưng còn Thạch Phong đã sớm nhìn quen. Seraora chính là một đoá hoa hồng đen trong giới rèn đúc. Ít có đoán tạo sư là người đẹp, thường thì đoán tạo sư đều là cao lớn thô kệch, cứ như người thời tiền sử vậy. Dáng của Seraora lại trẻ trung đẹp đẽ, gợi cảm mê người. “Tôi rất bận, đưa đồ cho tôi, anh có thể đi rồi.” Seraora nhìn thoáng qua Thạch Phong, rồi mở miệng tỏ ý thiếu kiên nhẫn. Nghe thấy Seraora nói như vậy, Thạch Phong luôn có cảm giác những lời này nghe qua ở đâu, rất quen thuộc. Nghĩ ngợi một hồi, Thạch Phong đột nhiên phát hiện, đây chẳng phải những lời mà hắn thường hay nói sao? “Đây là lá thư ngài Wiseman đưa cho cô.” Thạch Phong lấy phong thư ra, đưa cho Seraora. Seraora nhận phong thư, nhưng nhìn cũng không thèm nhìn, tuỳ ý nói: “Anh có thể đi về rồi đấy.” Seraora nói xong liền chuẩn bị đóng cửa gỗ lại. Thạch Phong trực tiếp không còn lời để nói, tuy đã sớm biết tính cách của Seraora thế này, nhưng vẫn không nhịn được cảm thán đại sư nào đều có tính cách cổ quái riêng, Seraora cũng không khác gì. Bất quá đối với Seraora, đời trước Thạch Phong đã trị được cái tính này của Seraora, đời này đương nhiên không có khả năng không xử được. Đặc biệt là câu nói ngoài miệng ‘tôi rất bận’ của Thạch Phong, hình như chính là học được trên người Seraora đấy. “Vậy tôi liền đi trước đây.” Thạch Phong nói xong, lấy ra viên thuỷ tinh màu đỏ rực mà Wiseman cho kia, vừa cầm trong tay tung hứng, vừa quay người rời đi. Thuỷ tinh màu đỏ rực lửa kia tản ra vầng sáng màu đỏ chói mắt vô cùng, chỉ mới lấy ra đã bắt đầu tụ tập vô số nguyên tố hoả xung quanh nó, làm cho thuỷ tinh màu đỏ rực ấy càng trở nên lấp lánh rạng ngời, gây chú ý cho người khác. “Chờ đã!” Seraora đột nhiên gọi Thạch Phong lại. “Đại sư Seraora còn có chuyện gì sao?” Thạch Phong xoay người nở nụ cười hỏi. Lúc này đôi mắt của Seraora đã không thể rời khỏi thuỷ tinh đỏ rực trong tay Thạch Phong rồi, quả thực nhìn y chang con mèo muốn trộm cá, con ngươi vẫn đảo qua lại theo thuỷ tinh đỏ rực trong tay Thạch Phong, lúc nhìn lên lúc nhìn xuống, rất đáng yêu. Mặc dù tính cách Seraora có chút lập dị, thế nhưng cô ấy cũng có bệnh chung của các đoán tạo sư, đó chính là rất khao khát tài liệu đoán tạo hiếm có. Không có một đoán tạo sư nào không nghĩ đến chuyện ở trong đời mình có thể chế tạo ra một vật phẩm nổi tiếng truyền khắp đại lục. Mà muốn tạo ra vật phẩm như thế, vốn yêu cầu thấp nhất chính là tài liệu vô cùng trân quý, ví dụ như ma khí Thâm Uyên Giả trong tay Thạch Phong, vì để nó nổi tiếng khắp đại lục, danh tượng Olli Sith dùng răng nanh của Hắc Long Vương làm tài liệu chế tạo. Hắc Long Vương là ai? Chính là một nhân vật đáng sợ, là vương giả trong tộc rồng, đại biểu cho sự huỷ diệt, sinh vật khủng bố gần với thần linh nhất, chỉ một hơi thở là đã có thể huỷ diệt một toà thành có nhân số hơn mấy triệu người, có khi còn có khả năng huỷ diệt cả một vương quốc. Để chế tác Thâm Uyên Giả, lại cần dùng đến răng nanh quý giá nhất trên người nó, cuối cùng mới khiến cho Thâm Uyên Giả trở thành một trong ba mươi sáu danh kiếm, vang vọng cả Thần Vực, dù đã ngàn năm trôi qua vẫn có uy lực vô cùng như cũ. “Vật trong tay anh có thể bán cho tôi sao?” Seraora nói với vẻ mặt khát vọng, giọng điệu cũng đã biến chuyển 180°. Thạch Phong lắc đầu mà nói: “Thật xin lỗi đại sư Seraora, ngài Wiseman vốn muốn tôi cầm nó tới chỗ cô chế tạo một thứ, nhưng cô đã quá bận rộn như thế, tôi cũng ngại quấy rầy cô nữa, cho nên tôi chuẩn bị đi tìm đại sư Prussito, xem ông ấy có thể chế tạo ra thứ tôi mong muốn hay không.” “Cái gì!? Anh cư nhiên muốn cầm tài liệu quý giá như thế đi cho ông già Prussito đó? Anh biết đây là hành vi lãng phí cỡ nào không? Anh muốn rèn thứ gì, tôi có thể giúp anh. Anh đã là kiếm sĩ, có tài liệu kia, chế tạo ra một món Sí Hỏa Phi Tinh (Sao bay rực lửa) có phẩm chất cực cao là không có bất cứ vấn đề gì, nếu anh đưa cho ông già kia, nhất định sẽ lãng phí tài liệu đấy.”