Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 136 : Dành riêng cho mình

Thanh âm thông báo của hệ thống liên tiếp, làm cho Thạch Phong có chút kinh ngạc. Hắn chẳng qua là dựa theo thói quen của mình và phong cách chiến đấu, hơi điều chỉnh Ngân Sắc Lê Minh một chút. Không nghĩ tới vận may trực tiếp nghịch thiên. Đồng thời kích phát nhiều hiệu quả, tuyệt đối là trăm lần không có một, có thể nghĩ thuộc tính của cái thanh Ngân Sắc Hồ Quang này tăng lên rất nhiều, cũng không biết có thể tăng lên tới trình độ nào đây. Phù Văn Chi Cương có thể làm cho phẩm chất thăng lên một cấp, nói cách khác cấp Bí Ngân có thể tăng lên tới cấp Tinh Kim. Huy hiệu Hắc Thiết có thể tăng lên điểm thuộc tính của trang bị, thông thường liền có thể tăng lên khoảng từ 5% đến 25%, nếu như có thể tăng lên tới 20% thuộc tính, cũng tương đương với phẩm chất của vũ khí thăng một cấp. Nếu như hai cái chất chồng, nó mang ý nghĩa thanh trường kiếm tinh xảo màu lam nhạt trước mắt này, ít nhất là vũ khí cấp Tinh Kim mức cao nhất, thậm chí có khả năng nhỏ nhoi là vũ khí Ám Kim. Vũ khí Ám Kim level 10, giai đoạn hiện nay chỉ sợ là ngoại trừ ma khí ra, vũ khí mạnh nhất, không còn cái nào khác. Lập tức Thạch Phong cầm lấy Ngân Sắc Hồ Quang lập loé ánh sáng xanh, tra xét thuộc tính. Ngân Sắc Hồ Quang, kiếm một tay, cấp Tinh Kim, trang bị yêu cầu 45 điểm sức mạnh và 80 điểm nhanh nhẹn, trang bị level 10, lực công kích 78, sức mạnh +18, nhanh nhẹn +22, tốc độ công kích +3, độ bền 70/70, bổ sung thêm kỹ năng bị động Lưu Ảnh, lúc công kích sẽ tạo thành hiệu quả tàn ảnh, đồng thời tốc độ công kích càng nhanh, tạo thành thương tổn càng lớn, nhiều nhất có thể nâng cao 50%. Thuộc tính này hoàn toàn là vũ khí cấp Tinh Kim đứng đầu rồi, mà kỹ năng Lưu Ảnh bổ sung thêm, có thể so sánh với vũ khí cấp Ám Kim luôn. “Thuộc tính là bao gồm tốc độ và cả sức mạnh, quả nhiên giống hệt suy nghĩ của mình.” Thạch Phong càng xem thanh Ngân Sắc Hồ Quang này lại càng thích. Ở trong Thần Vực, rèn trang bị thường thuộc tính tốt hơn với trang bị rơi xuống khi đánh hạ phó bản, hơn nữa chế tạo càng thích hợp nhiều chức nghiệp, cho nên rất nhiều cao thủ đều thích mời đoán tạo đại sư tự chế tác vũ khí và trang bị dành riêng cho mình. Cho nên đoán tạo đại sư tại Thần Vực được hoan nghênh và tôn trọng cực kỳ, nhất là cao thủ Thần Vực thích kết bạn với đoán tạo đại sư nhất. Đoán tạo đại sư trong công hội càng hết sức quan trọng. Tại Thần Vực ai cũng không muốn đắc tội một gã đoán tạo đại sư. Ai cũng biết đoán tạo đại sư đều rèn vũ khí cho đám cao thủ, nếu như không cẩn thận đi chọc giận, kết quả chính là bị n cao thủ ám sát hoặc là đuổi giết, những người này nghĩ muốn để đoán tạo đại sư thiếu nợ mình một nhân tình, vì bọn họ rèn đúc trang bị. Thích hợp mới là tốt nhất. Vũ khí và trang bị. Mặc dù thuộc tính chỉ mạnh hơi trang bị rơi xuống một chút thôi, nhưng là làm cho người chơi phát huy được chiến lực có thể đề cao rất nhiều. Đối với loại vũ khí trang bị như thế, đều được gọi chung là trang bị dành riêng, chỉ thích hợp người nào đó hoặc là một vài loại người. Ngân Sắc Hồ Quang chính là Thạch Phong vì bản thân rèn đúc ra vũ khí chuyên dùng riêng. Nếu để kiếm sĩ khác dùng, hiệu quả chỉ sợ cũng chính là vũ khí cấp Tinh Kim bình thường mà thôi, nhưng đã đến tay Thạch Phong thì có thể phát huy ra hiệu quả của vũ khí cấp Ám Kim. Huyết Sắc Chi Nhận hồi trước đã không còn, vừa đúng dịp có lại một thanh vũ khí. Cái thanh Ngân Sắc Hồ Quang này cũng đủ Thạch Phong dùng một thời gian đủ lâu không cần đi tìm trang bị. Thanh vũ khí thứ nhất dành riêng cho mình đã chế tạo xong xuôi, Thạch Phong cũng thả lỏng hơn, bắt đầu đúc tiếp Ngân Sắc Lê Minh. Thành công chế tạo ra một thanh Ngân Sắc Hồ Quang cấp Tinh Kim. Thạch Phong chế tạo Ngân Sắc Lê Minh cũng dễ dàng không ít. Sau đó lại qua hai ngày, Thạch Phong ban ngày rời nhà một lúc, mua thêm đi vài đồ dùng gia đình, rèn luyện thân thể, buổi tối tiến vào Thần Vực thì không ngừng chế tạo trang bị, có thể nói sinh hoạt rất là phong phú. Một thời gian ngắn rèn luyện thân thể, cộng thêm thuốc dinh dưỡng cung ứng không ngừng, Thạch Phong rõ ràng đã cảm nhận được tố chất thân thể tăng lên rất nhiều, mà đại não cũng trở nên thanh tỉnh hơn, hiện tại tố chất thân thể của hắn bất quá mới đuổi kịp trình độ thành viên trong võ hội ở trường đại học thôi. Chỉ cần kiên trì tiếp mười ngày nửa tháng, nói không chừng có thể đạt tới trình độ tuyển thủ thi đấu trong võ hội rồi, đến lúc đó có thể hấp thu thuốc dinh dưỡng tốt hơn nữa, khiến đầu óc càng thêm sinh động. Mà ban đêm ở trong Thần Vực, Thạch Phong ngoại trừ ngẫu nhiên đi hội đấu giá thu tài liệu và tăng tỉ giá hối đoái vật phẩm ra, thì có đi giao dịch cùng Thứ Tâm một vố lớn, bán đi số lượng lớn trang bị Thanh Đồng từ level 5 đến 7, làm cho Thạch Phong buôn bán lời hơn hai kim cùng hai trăm ngàn điểm tín dụng. Ngoài đó ra Thạch Phong cơ hồ là vẫn ở phòng đoán tạo trung cấp mãi, không riêng gì rèn đúc Ngân Sắc Lê Minh, còn chế tạo rất nhiều trang bị cấp Thanh Đồng và Huyền Thiết từ bản thiết kế mua được ở chỗ Hắc Tu. Thẳng đến khi tiêu hết tất cả tiền, sau đó chính là không ngừng chế tác Ma Đao Thạch cao cấp. Thời gian hơn hai ngày, chế tạo ra 31 thanh Ngân Sắc Lê Minh, trang bị Thanh Đồng level 8 vượt qua hai trăm món, trang bị Thanh Đồng level 9 cũng có hơn một trăm món, trang bị Thanh Đồng level 10 hơn một trăm món. Vũ khí cấp Huyền t hơn sáu mươi thanh, trang bị cấp Huyền Thiết hơn bảy mươi món, và Ma Đao Thạch cao cấp có hơn hai nghìn khối. Nếu như Đoán Tạo Sư khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ trợn mắt há mồm, tốc độ rèn đúc này nhanh đến mức làm cho người ta giận sôi. Bất quá nguyên nhân chủ yếu là ở Thạch Phong thất bại cực ít, cho nên mới có thể chế tạo ra nhiều như vậy. Chế tạo ra nhiều trang bị như vậy, đẳng cấp của Thạch Phong cũng sớm đến level 10, khoảng cách tới level 11 cũng không xa, chỉ cần Thạch Phong bằng lòng, lúc nào cũng có thể đi thành Bạch Hà. Bất quá hắn còn không có ý định đi bây giờ, ít nhất phải đợi đi thành Hắc Dực Thành xem qua lần nữa, mới đi thành Bạch Hà. Với sự hiểu biết của Thạch Phong bây giờ, người chơi bình thường đẳng cấp cũng mới có level 6, người chơi giỏi hơn thì level 7, chỉ có những tên điên cuồng cày level một ngày 24 giờ mới sẽ đạt tới level 9, cho nên Thạch Phong cũng không gấp, level 9 đến level 10, nó cần điểm kinh nghiệm không phải là ít, tối thiểu cũng phải trải qua thêm hơn một ngày mới có thể đạt tới. Ngay khi Thạch Phong chuẩn bị đi hội đấu giá tiếp tục bán ra bản thiết kế Vi Quang, đột nhiên phát hiện một chuyện thú vị. Trên đường cái vốn dĩ còn có thể chứng kiến người chơi của Võ Lâm Minh, bây giờ lại không thấy đâu. “Chẳng lẽ Võ Lâm Minh đã giải tán?” Thạch Phong buồn bực một hồi, kiểm tra Chủ Thần hệ thống đặc cách cho treo giải thưởng, nhìn xem Võ Lâm Minh trong khoảng thời gian này rốt cuộc chết đi bao nhiêu người. Treo giải thưởng trong Thần Vực là có thể nhờ Chủ Thần hệ thống đi chấp hành, người chơi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được treo giải, trình ra tư liệu chứng minh, Chủ Thần hệ thống sẽ tiến hành xác nhận, nếu như xác nhận đúng, sẽ đem tiền thưởng người chủ để vào trước đó giao cho người chơi, hoàn toàn không cần ông chủ đi xác nhận, lãng phí nhiều thời gian. Trước đấy Thạch Phong bỏ 5 kim và một triệu điểm tín dụng vào trong hệ thống Chủ Thần, cũng đủ chơi lâu dài với Võ Lâm Minh một hai tháng. Nhưng hiện tại xem xét, Thạch Phong trực tiếp ngốc tại chỗ. 5 kim tệ đã không còn, một triệu điểm tín dụng còn thừa lại tám trăm ngàn. Kích sát một thành viên bình thường mới cho 1 ngân tệ hoặc một trăm điểm tín dụng, 5 kim tệ chính là 500 lần đánh chết. Nếu như là tinh anh của công hội chính là 10 ngân tệ hoặc là một ngàn điểm tín dụng, cũng tương đương với 50 lần đánh chết, đủ để cho tất cả tinh anh của Võ Lâm Minh tại trấn Hồng Diệp đều biến thành level 0 rồi, chớ nói chi là còn có 100 nghìn điểm tín dụng chờ ở một bên. Mới ngắn ngủn hơn hai ngày mà thôi, liền tốn nhiều như vậy, cơ hồ là giết tất cả thành viên Võ Lâm Minh tại trấn Hồng Diệp mấy lần. Điều này cơ hồ là có tính đả kích huỷ diệt Võ Lâm Minh ở trấn Hồng Diệp luôn, khó trách trên đường cái không thấy được người chơi của Võ Lâm Minh rồi. Thạch Phong chứng kiến những số liệu và video chứng minh xong, trong lòng chỉ có một chữ. Sướng! Bị giết thành như vậy, Võ Lâm Minh khẳng định đã phế bỏ. Ở trên số liệu thống kê những người truy giết, có một nữ thích khách giết nhiều nhất, giết những hơn năm mươi thành viên Võ Lâm Minh, mà còn không lập lại, điều này gây ra sự chú ý của Thạch Phong. Xem hết video nữ thích khách kia đánh chết người, Thạch Phong cảm khái không thôi. Thủ pháp này thật sự quá thuần thục, trong chiến đấu sử dụng kỹ năng càng liền mặt như xuôi dòng chảy, lại còn đúng lúc, tuyệt đối là cao thủ thích khách hiếm gặp. “Hỏa Vũ?” Thạch Phong nhìn tên thứ nhất hệ thống liệt kê, trong lòng lẩm bẩm nhắc lại, trong ấn tượng của hắn, hình như không có một người nào, không có một nữ cao thủ thích khách nào tên là Hỏa Vũ. Lúc này Hắc Tử đột nhiên gửi tới yêu cầu gọi thoại. “Hắc Tử, đã xảy ra chuyện gì?” Thạch Phong biết rõ Hắc Tử sẽ không tùy tiện liên lạc hắn, khả năng duy nhất chính là đã có chuyện. “Anh Phong, không biết rõ làm sao, mà đám Võ Lâm Minh chết tiệt kia phát hiện bọn tôi, còn phái ra thiệt nhiều tinh anh đến vây giết, trong đó còn có mấy cao thủ từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua ở Võ Lâm Minh nữa.” “Bọn tôi toàn lực phá vòng vây, nhưng đều tại tôi vô dụng, Khả Nhạc vì che chở bọn tôi, bản thân lưu lại ngăn cản đám người đó, mấy người khác vì mở đường, cũng bị vây giết chết rồi, đến hiện giờ chỉ còn tôi và Tịch Mịch Như Tuyết sống sót, anh Phong phải cẩn thận, tuyệt đối không được để bị bọn họ phát hiện, chỉ cần bị phát hiện, ngay cả quyển trục hồi thành cũng không có cách nào sử dụng.” Hắc Tử nói rất gấp gáp, trong giọng nói mang đầy phẫn nộ và không cam lòng. Kể từ khi cùng mấy người Khả Nhạc họ cùng một chỗ đánh quái thăng cấp, cùng nhau mạo hiểm, cùng sống cùng chết với nhau, đã sớm có ràng buộc tình cảm sâu đậm, hiện tại mấy người Khả Nhạc họ vì để hắn chạy thoát, chủ động lưu lại ngăn trở, hắn lại chỉ có thể chạy trốn… Nghĩ tới đây, Hắc Tử tức giận vì sự bất lực của mình, nếu hắn có thể càng mạnh hơn một chút, nói không chừng cũng không cần trơ mắt nhìn xem đồng đội đi tìm chết. “Cậu ở chỗ nào? Tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Nghe thấy Hắc Tử nói như thế, Thạch Phong lửa giận đã bùng phát, bất quá hắn vẫn tỉnh táo hỏi. “Anh Phong, anh đừng thế, nơi này Võ Lâm Minh quá nhiều người rồi, hơn nữa còn có mấy người cao thủ tại đây, tôi sẽ cùng Tịnh Mịch nghĩ biện pháp chạy thoát.” Hắc Tử mở miệng khuyên can, hắn sở dĩ liên lạc Thạch Phong, chính là lo lắng Thạch Phong sẽ không cẩn thận gặp phải Võ Lâm Minh mà, hắn không phải không tin thực lực của Thạch Phong, mà là Võ Lâm Minh người đông thế mạnh, lại có vài cao thủ đứng đây, căn bản không có chút xíu cơ hội. “Nói cho tôi biết các cậu ở đâu.” Đôi mắt Thạch Phong sắc lạnh, thanh âm lạnh lẽo, gằn từng chữ từng chữ mà nói. Hắc Tử nghe thấy Thạch Phong nghiêm túc nói như thế, biết rõ Thạch Phong là rất nghiêm túc, hơn nữa rất tức giận, chỉ đành chịu mà nói: “Bọn tôi tại thung lũng Cuồng Phong.” “Được, tôi đến ngay, các cậu chú ý đừng để vây quanh.” Thạch Phong nói. “Tôi và Tịch Mịch Như Tuyết trốn vào chỗ sâu trong thung lũng Cuồng Phong, nơi này khắp nơi đều là bụi cỏ cao còn có sương mù, bọn họ cũng không dễ dàng phát hiện bọn tôi.” Hắc Tử trong lòng cảm thấy mình không nên liên lạc Thạch Phong, như vậy sẽ không kéo Thạch Phong vào. “Vậy là tốt rồi, quyển trục hồi thành không thể sử dụng có thể là bởi vì dính kỹ năng đặc biệt, bất quá các cậu có thể sử dụng quyển trục ẩn dật, như vậy bọn họ muốn phát hiện các cậu sẽ khó hơn nữa, chú ý tìm địa phương trốn kĩ, tôi nhất định sẽ đến.” Thạch Phong nói xong cũng cúp máy cuộc gọi. Tuy nhiên không biết vì cái gì Võ Lâm Minh lại xuất hiện một đống người, còn có cao thủ dẫn đầu, bất quá cho là hắn dễ bị bắt nạt như vậy thì sai hết sức đấy. Sau đó Thạch Phong lập tức chạy vội về phía thung lũng Cuồng Phong.