Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần
Chương 10 : Nhất Kỵ Đương Thiên
Thạch Phong rất tức giận vì những thích khách đó nói dối, thế nhưng đối mặt với tình huống mờ mịt trước mắt nhất định phải tỉnh táo lại.
Coi như thành viên của phòng làm việc cũng sẽ có tư tâm, nhất định sẽ đem một vài tình tiết hoặc đồ vật quan trọng mình phát hiện ẩn giấu đi, để cho mình trở lên mạnh mẽ hoặc phát tài.
Người như vậy phòng làm việc có rất nhiều, thành viên dự bị cũng tốt, thành viên chính thức cũng vậy, qua một khoảng thời gian phòng làm việc xuất hiện một vài người đặc biệt mạnh mẽ. Địa vị bỗng nhiên tăng lên, Thạch Phong chính là người như vậy, bằng không cũng không từ thành viên trọng yếu nhảy lên thành người dẫn đầu.
“Đi tới Thất Lạc Chi Địa thích khách đó nói chỉ thấy Bí Ngân Bảo Rương, cái khác cũng không nói gì, khẳng định thứ giấu giếm đó so với Bí Ngân Bảo Rương còn quan trọng hơn, là cái nhiệm vụ ẩn tàng này sao?” Thạch Phong mở hướng dẫn giới thiệu nhiệm vụ.
Thất Lạc Chi Địa nhiệm vụ ẩn tàng “Quá Khứ Vinh Diệu”.
Chỉ có thế, nội dung nhiệm vụ gì cũng không có, làm gì cũng không biết.
“Nhiệm vụ phát động tại khu vực sao?” Thạch Phong với mười năm kinh nghiệm tại Thần Vực, liếc mắt đã nhìn ra mấu chốt của nhiệm vụ ẩn tàng này.
Tại Thần Vực, có một số ít nhiệm vụ đặc biệt, chỉ có thể đến một khu vực nhất định mới có thể phát động hơn nữa nhiệm vụ này không có bất kỳ nội dung nào, cần người chơi chính mình đi tìm, làm xong nhiệm vụ, cho dù có người chơi khác tới nơi này cũng không phát động nhiệm vụ nữa, có thể nói là nhiệm vụ đặc biệt duy nhất. Đồng thời cũng phi thường nguy hiểm.
Tại khu vực xa lạ đi tìm biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, phải đối mặt với quái vật mới, mà loại nhiệm vụ có khu vực đặc thù này, bình thường quái vật có đẳng cấp cao hơn khu vực xung quanh vài cấp, để người chơi bình thường không cách nào hoàn thành.
Ở đời trước, ở khu vực quái vật cấp 5 này phát động nhiệm vụ, có 6 thích khách trên cấp 20 tới nơi này, cho nên mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Mặc kệ, ngược lại cũng không ra được, thẳng thắn thăm dò một chút đi, chẳng qua chết rồi trực tiếp trở về thành mà thôi”. Thạch Phong suy nghĩ minh bạch liền nhanh chân chạy về phía trước.
Đi xuyên qua màn sương trắng mù mịt, trong chốc lát mấy bóng người mơ hồ xuất hiện trước mặt Thạch Phong.
Đây là một tòa thành thị, một tòa thành thị hoang phế nhiều năm, đâu đâu cũng có những căn nhà rách nát. Từ độ lớn cùng trình độ hoa lệ của kiến trúc, cũng có thể phán đoán ra nơi này trước đây từng hết sức phồn hoa. So với Bạch Hà thành còn phải phồn thịnh huy hoàng hơn.
Bất quá cái thành thị phồn hoa này, hiện tại ngay cả cái bóng người cũng không có.
Thạch Phong lặng lẽ đi vào trong thành, một bên tìm kiếm manh mối của nhiệm vụ, lại vừa quan sát động tĩnh bốn phía.
Thành thị có thể chứa đựng mấy triệu nhân khẩu, tìm kiếm ở đấy giống như mò kim đáy bể vậy.
Thạch Phong chạy đủ mấy chục con đường, tiến vào mấy trăm căn nhà tốn mất mấy canh giờ vẫn không tìm thấy manh mối của nhiệm vụ. Thần Vực vừa mới bắt đầu không lâu, chính là lúc kéo dài chênh lệch với người chơi khác, Thạch Phong lãng phí mấy canh giờ, hiện tại rất nhiều người chơi đã lên cấp 1 rồi, mà Thạch Phong vẫn còn dừng lại ở cấp 2 34%.
Tiếp theo nên tìm kiếm manh mối của nhiệm vụ hay phục sinh trở về thành, làm Thạch Phong có chút do dự.
“Tìm tiếp 1 canh giờ, không được thì trở về thành”. Thạch Phong đặt thời gian cho mình, loại nhiệm vụ này tuy rằng đáng quý, thế nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí, hắn còn có đống lớn nhiệm vụ có thể làm, không cần thiết hao tổn ở chỗ này.
Thời gian từng phút trôi qua
Thạch Phong đi tới tòa tháp ở trung tâm thành thị, nơi này đã từng là thánh địa của nghề nghiệp pháp sư, nơi tốt nhất để học tập ma pháp, hiện tại đã rách nát không chịu nổi, ngay cả ma pháp thủy tinh trên đỉnh tháp đều đã vỡ vụn.
Đứng ở sân trên đỉnh tòa tháp, phong cảnh của thành thị đều thu hết vào mắt, nếu không phải thời gian gấp gáp, Thạch Phong nhất định sẽ thưởng thức một trận.
Nhìn xung quanh bốn phía một lát, không phát hiện chỗ nào đặc biệt.
Đang lúc Thạch Phong muốn quay người rời đi.
“Người mạo hiểm trẻ tuổi, hoan nghênh ngươi tới Thiên Không Chi Thành”.
Một lão giả râu bạc đột nhiên xuất hiện, thanh âm tràn đầy tang thương cùng cơ trí, nhất thời dọa cho Thạch Phong sợ hết hồn, Thạch Phong còn tưởng có quái vật xuất hiện, nhưng sau khi nhìn thấy đánh dấu màu vàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Không Chi Thành.
Nghĩ đến thành thị trứ danh Thần Vực, Thạch Phong bị dọa cho sợ rồi.
Thiên Không Chi Thành đã từng vang danh đại lục Thần Vực, trong thành thị nghề nghiệp truyền kỳ vô số, càng có thần cấp kiếm thánh trấn giữ, ngay cả thần linh cũng phải kiêng kị 3 phần. Đáng tiếc tại thần chiến lần thứ 3 liền vẫn lạc biến mất, trở thành tiếc nuối của Thần Vực.
“Lão giả tôn kính, ta có thể trợ giúp ngài điều gì không?”. Thạch Phong mang nụ cười công thức hóa hỏi.
“Trợ giúp?” lão giả râu bạc lắc lắc đầu, cười nói. “Không, ta không cần trợ giúp, ta nghĩ ngươi rất mong muốn trở nên mạnh mẽ, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi nguyện ý tiếp thu khảo nghiệm của ta sao?".
“Đương nhiên, ta nguyện ý tiếp thu khảo nghiệm”. Thạch Phong liền yên tâm, manh mối của Quá Khứ Vinh Diệu ở chỗ này rồi, không cần chết trở về thành mất đi exp và độ thuần thục kỹ năng rồi.
Lão giả hài lòng gật đầu, nghiêm túc nói, “Ta cho ngươi 3 sự lựa chọn, thứ nhất độ khó phổ thông, thông qua ngươi có thể đạt được Huyền Thiết Bảo Rương, thứ hai độ khó khó khăn, đạt được Bí Ngân Bảo Rương, đồng thời căn cứ vào % hoàn thành có thể được khen thưởng thêm, thứ ba độ khó địa ngục, đạt được Tinh Kim Bảo Rương, đồng thời căn cứ vào % độ hoàn thành có thể được khen thưởng thêm”.
“Người mạo hiểm trẻ tuổi, ngươi lựa chọn độ khó nào?”.
3 sự lựa chọn, một cái so với một cái khó hơn, nhưng phần thưởng mê hoặc cũng rất kinh người, 6 thích khách hơn 20 cấp lựa chọn khó khăn đã nhận được Bí Ngân Bảo Rương, nhưng bọn họ đã được khen thưởng thêm, điều ấy chỉ ra khen thưởng thêm so với Bí Ngân Bảo Rương còn tốt hơn.
Thạch Phong suy nghĩ một chút, thân là người trọng sinh, nên có chút can đảm, dũng cảm khiêu chiến.
“Lão giả tôn kính, ta lựa chọn độ khó cấp địa ngục”. Thạch Phong tự tin có thể đối phó độ khó này, nếu có thể thông qua, đối với việc phát triển về sau có tác dụng rất trọng yếu.
“Haha, người trẻ tuổi thật sự là hăng hái 10 phần, ta rất thưởng thức ngươi, cũng đừng có hối hận vì sự lựa chọn của mình”. Lão giả cười ha hả xong liền biến mất không còn tăm hơi.
Hệ thống: “tiếp thu nhiệm vụ Quá Khứ Vinh Diệu” đối mặt 1000 con quái vật cùng cấp giết 500 con là hợp lệ, thời gian 4 tiếng, nhiệm vụ thất bại trừng phạt: tất cả thuộc tính vĩnh viễn giảm 10 điểm.
Thuộc tính là căn bản của tất cả nghề nghiệp, nếu như tất cả thuộc tính vĩnh viễn giảm 10 điểm nhân vật này coi như phế bỏ.
“Này cũng quá độc ác đi” Thạch Phong nhìn dưới chân tháp xuất hiện vô số U Linh Chiến Sĩ, da đầu run lên.
Đếm ngược đã bắt đầu, khoảng 5 giây nữa quái vật sẽ công kích.
U Linh Chiến Sĩ, quái phổ thông, cấp 2, HP 230.
Đối phó 1 con rất dễ dàng, thế nhưng đối mặt với một biển mênh mông U Linh Chiến Sĩ, Thạch Phong cũng khẩn trương lên.
Vọt thẳng xuống dưới khẳng định là muốn chết, nhất định sẽ bị vây đến chết, biện pháp duy nhất là 1 chọi 1.
Thạch Phong kinh nghiệm phong phú, cấp tốc chạy đến cầu thang xuống lầu, đứng ở chỗ cầu thang hẹp nhất.
Cầu thang này tối đa cho 2 con quái đi qua, là địa điểm đánh quái tốt nhất, chỉ cần bảo vệ cầu thang này, có thể thông qua nhiệm vụ.
5 giây thời gian vừa hết, tất cả U Linh Chiến Sĩ đều điên cuồng lao thẳng vào trong tháp, liều mạng chạy về phía Thạch Phong, bất quá cầu thang chật hẹp 1 con chặn 1 con, để Thạch Phong có thể ung dung đối mặt với 2 con U Linh Chiến Sĩ, đối mặt với quái vật công kích Thạch Phong đều có thể né tránh.
Phong Lôi Thiểm.
Trảm Kích.
3 đường ánh sáng bắn ra tất cả U Linh Chiến Sĩ trong phạm vi 2x10 mã đều bốc lên 1 mảng lớn thương tổn, trong nháy mắt mang đi của U Linh Chiến Sĩ hơn 60HP, thêm Trảm Kích đánh ra 33HP.
U Linh Chiến Sĩ hàng đầu tiên HP trực tiếp giảm một nửa, mấy chục con đằng sau cũng mất ¼ lượng máu.
Trận đánh lúc trước quái đẳng cấp cao hơn, đồng thời phòng ngự cũng rất trâu bò, Phong Lôi Thiểm và Trảm Kích bị áp chế trên diện rộng, hiện tại đối mặt với quái cùng cấp, khả năng quần công của Phong Lôi Thiểm mới được thể hiện.
Phong Lôi Thiểm mang thêm hiệu quả vết thương sâu( quỷ thư morello =)) ) làm Thạch Phong chỉ dùng 5 kiếm là đi đời 1 con.
Vì tăng nhanh tốc độ giết quái, Thạch Phong kích hoạt lực hút giải phóng, tốc độ công kích lần thứ hai tăng vọt.
Có hiệu quả vết thương sâu, không tới 3 giây là giải quyết 1 con.
Đáng tiếc giết U Linh Chiến Sĩ không cho EXP, nhưng độ thuần thục kỹ năng 100% sẽ cho 1 điểm.
Nhìn U Linh Chiến Sĩ từng con từng con ngã xuống, độ thuần thục kỹ năng tăng lên, Thạch Phong cười muốn nở hoa.
E rằng NPC cũng không nghĩ đến, cấp 2 Kiếm Sĩ đã có kỹ năng quần công, không sợ nhất là chiến thuật biển người, 1 chọi 2 càng ung dung né tránh công kích.
Nếu như là người chơi khác sợ rằng đã thất bại, nhưng hắn có thể hoàn thành hoàn hảo.
2 giờ trôi qua, điểm thông thạo kỹ năng của Phong Lôi Thiểm đã là 300 điểm, đạt cấp 2, thương tổn từ 130% tăng lên tới 135% thời gian hồi chiêu từ 30 giây xuống 28 giây.
Trảm Kích cũng lên tới 426/600 kém một chút là có thể tới cấp 3.
Phong Lôi Thiểm lên tới cấp 2 để cho tốc độ đánh quái của Thạch Phong tăng lên, U Linh Chiến Sĩ lần lượt ngã xuống, đảo mắt thấy chỉ còn lại hơn 20 con mà thời gian còn hơn nửa giờ.
Chiêu Phong Lôi Thiểm cuối cùng, 20 con còn lại cũng rơi xuống.
“Người trẻ tuổi, làm tốt lắm, đây là phần thưởng của ngươi”. Lão giả xuất hiện lần nữa, nhìn Thạch Phong cười ha hả lấy ra một cái trường kiếm đen kịt cùng với Tinh Kim Bảo Rương.
Hệ thống: “hoàn thành nhiệm vụ Quá Khứ Vinh Diệu” khen thưởng 1 Tinh Kim Bảo Rương 1 Ma Khí nghề nghiệp, đạt được tên gọi Nhất Kỵ Đương Thiên.
Tên gọi Nhất Kỵ Đương Thiên, sử dụng danh hiệu này, phạm vi 30 mã tất cả thuộc tính tăng 10% đồng thời bản thân thu được hiệu quả sức mạnh +5, sức chịu đựng +5.
“Khen thưởng đã trao, ngươi có thể rời khỏi”. Lão giả nói xong nhẹ nhàng vung tay lên.
Thạch Phong cảm thấy hoa mắt một trận, khi mở mắt ra lần nữa đã về tới quảng trường của Hồng Diệp trấn.
Tách tách tách!
Hệ thống trò chuyện không ngừng vang lên, yêu cầu trò chuyện chính là Hắc Tử.
“Phong ca, ngươi cuối cùng cùng cũng chấp nhận rồi, làm sao trước đó ta không thể liên lạc được với ngươi? Ta kém hơn người chơi khác 1 cấp rồi, làm sao bây giờ?”. Hắc Tử rất lo lắng nhưng vì tín nhiệm Thạch Phong vẫn kiên trì nói ra.
Vì chạy tới Hồng Diệp trấn hắn mất 7 tiếng đồng hồ, hiện tại người chơi cấp 1 đi đầy đường, mà hắn vẫn cấp 0, làm thế nào có thể san lấp được khoảng cách đó, hiện tại đi tổ đội đều không ai muốn, người khác yêu cấp thấp nhất là cấp 1, đối với newbie cấp 0 thôi thì tránh sang một bên đi.
“Thật không tiện, trước đó vẫn đang làm nhiệm vụ, ngươi tới quảng trường trung tâm đi, ta dẫn ngươi đi thăng cấp”. Thạch Phong xin lỗi nói.
Nhiệm vụ dùng hơn 5 tiếng đồng hồ, Thần Vực mở ra đã hơn 8 tiếng đồng hồ, hiện tại rất nhiều người chơi đều lên cấp 1, nếu là game thủ chuyên nghiệp khoảng cách lên cấp 2 đã không còn xa.
Thân là người trọng sinh, mang Hắc Tử thăng cấp rất dễ dàng, không tốn thời gian dài, là có thể để Hắc Tử đuổi kịp game thủ chuyên nghiệp.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
51 chương
73 chương
17 chương
64 chương
10 chương
95 chương