Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung
Chương 23 : Tiêm… đây
Cùng Bạch Tùng Trạch nháo một hồi, tâm tình Tô Duy Hi tự hồ phi thường không tốt.
Trên mặt y miễn cưỡng treo một nụ cười, nói với Úc Lâm Phi: “Mèo con hết bệnh rồi a?”
“Ổn rồi.” Úc Lâm Phi nhìn chằm chằm vào Tô Duy Hi, không biết đang suy nghĩ cái gì: “Tô Duy Hi, hắn là ai?”
“… Một bằng hữu mà thôi.” Tô Duy Hi nhìn qua căn bản không muốn nói nhiều, trực tiếp chuyển đề tài: “Tiểu Hắc được hai tháng chưa?”
“Chắc được rồi đi, tôi lấy nó từ nhà Hà Dịch cũng được tầm một tháng rồi.” Úc Lâm phi nói: “Bất quá Tô Duy Hi, cậu đừng có lảng sang chuyện khác, người kia rốt cuộc là ai?”
“…” Tô Duy Hi trầm mặc, thật lâu sau dưới ánh mắt sáng quắc của Úc Lâm Phi mới nói ra cái tên của nam nhân kia: “Bạch Tùng Trạch.”
“Cậu như thế nào lại chọc đến hắn?” Hiển nhiên đối với cái tên Bạch Tùng Trạch đã từng nghe qua, Úc Lâm Phi khi nghe tới cái tên này trước tiên liền nhíu mày lại, hắn ôm Văn Trình vào trong ngực, đối với tình huống hiện tại của Tô Duy Hi có chút lo lắng: “Tô Duy Hi, cậu rốt cuộc còn gạt tô chuyện gì?”
“Tôi thật sự không có việc gì.” Tô Duy Hi mệt mỏi nhắm mắt lại: “Lâm Phi, trước tiên cậu để cho tôi lẳng lặng được không? Qua một thời gian nữa tôi sẽ nói cho cậu biết chuyện gì xảy ra.”
“Được rồi.” Biết rõ Tô Duy Hi không muốn nhiều lời, Úc Lâm phi cũng không cưỡng cầu nữa, hắn thở dài: “Duy Hi, có chuyện gì cậu cứ nói, tôi nếu có thể giúp tuyệt đối sẽ giúp cậu.”
“Được.”Tô Duy Hi biết lúc này nói hai chữ cám ơn là dư thừa.
Không khí hơi dịu xuống một chút, Tô Duy Hi lúc này mới đem ánh mắt hướng về phía Văn Trình lui trong lòng Úc Lâm Phi.
“Mèo phải tiêm ba lần, trước tiên tiêm một lần, ba tuần sau đến tiêm lần thứ hai, trong thời gian này không được cho Tiểu Hắc tắm rửa, cũng đừng dẫn nó ra ngoài chơi, sau khi tiêm xong có thể sốt nhẹ, nhớ cho Tiểu Hắc ăn uống bồ bổ tốt.”
Thanh âm của Tô Duy Hi rất ôn nhu, thế nhưng thanh âm ôn nhu như vậy nghe tới tai Văn Trình lại giống như âm thanh của ác ma…
“Meo!!” Kêu một tiếng thê lương thảm thiết, Văn Trình chật vật muốn né tránh cánh tay đang vươn tới của Tô Duy Hi, lại vẫn bị Úc Lâm Phi đưa cho Tô Duy Hi.
“Sợ đến vậy?” Nhìn phản ứng quá khích của Văn Trình, Tô Duy Hi có điểm kinh ngạc, y đã từng tim cho rất nhiều thú nuôi, cũng đã gặp qua trường hợp kêu thực thảm, nhưng còn chưa gặp qua con mèo nào còn chưa có tiêm đã kêu tê tâm liệt phế như Tiểu Hắc…
“Nó rất ghét bị tiêm, ở nhà cũng náo loạn với tôi rất lâu.” Hiểu rõ nguyên vẹn tiếng kêu thảm thiết của mèo nhà mình có hàm nghĩa gì, Úc Lâm Phi nói, trong giọng mang theo một tia sủng nịch mà chính hắn cũng không có phát hiện ra: “Vừa rồi ở nhà còn kêu thảm đây này.”
“… Mèo thông minh.” Tô Duy Hi nở nụ cười, y ôm Văn Trình vào trong ngực, sau đó nhìn nhìn Hami ngồi một bên chân y ve vẩy cái đuôi: “Đây là chó của Đằng Phong Vũ?”
“Đúng vậy.” Úc Lâm Phi nói: “Đằng Phong Vũ tên kia nuôi chó thật sự là không ổn, thiếu chút nữa thượng Tiểu Hắc nhà tôi, khiến cho tôi thật muốn mang nó đi thiến.”
“Kia Đằng Phong Vũ còn không dám tìm cậu liều mạng.” Tô Duy Hi nói: “Bất quá chờ Tiểu Hắc nhà cậu trưởng thành, tôi còn đề nghị cậu tìm thời gian tới làm giải phẫu để hạn chế sinh sản.”
“Cái gì, giải phẫu để hạn chế sinh sản?” “Meo ô? Meo ô meo ô?” Úc Lâm Phi và Văn Trình đều sửng sốt.
“Nếu là giống lai [Mèo không có huyết thống thuần khiết] không hạn chế sinh sản mà nói có thể sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề.” Tô Duy Hi không chú ý tới sự dị thường ở Văn Trình và Úc Lâm Phi mà tiếp tục cấp cho một đôi thú cưng và chủ nhân này kiến thức khoa học phổ cập: “Về sau nó lớn lên, đến kỳ động dục sẽ rất táo bạo, đặc biệt là mèo đực, có thể sẽ đi tiểu khắp nơi trong nhà, hoặc có ý đồ chạy ra ngoài, hơn nữa nếu như mèo không làm giải phẫu hạn chế sinh sản rất có thể dính vào một ít bệnh phiền toái thậm chí là u nang, nó là mèo đực cũng may, nếu là mèo cái, thì càng phải lo lắng sinh bảo bảo nên xư lý như thế nào.”
“Cái này không phải rất tàn nhẫn sao?” Úc Lâm Phi tựa hồ rất mâu thuẫn: “Dù sao cũng chỉ là giống đực…”
“Sau khi hạn chế sinh sản tuổi thọ của mèo sẽ được kéo dài, hơn nữa giống Chinchilla không có màu đen, Tiểu Hắc khẳng định là giống lai.” Tô Duy Hi nói: “Cậu có thể hảo hảo suy nghĩ một chút.”
“…”Văn Trình tỏ vẻ hoàn toàn không rõ sự tình vì cái gì sẽ biến từ vacxin phòng bệnh thành hạn chế sinh sản…
“Tiểu Hắc.” Nhìn mặt dại ra của Văn Trình, Úc Lâm Phi nhịn không được nở nụ cười: “Bác sĩ Tô bảo ta đem tiểu đệ đệ của ngươi cắt đi, ngươi nghĩ như thế nào?”
“Meo.” Văn Trình vẫn là mặt dại ra.
“…” Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hiện tại Tiểu Hắc vẫn còn nhỏ, cũng không cần phải đi lo lắng mấy vấn đề này, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: “Đầu tiên đừng làm nhiều như vậy, vẫn là tiêm vacxin trước đi.”
“Được.” Tô Duy Hi gật đầu.
Trong đầu không ngừng xoay quanh ‘Úc Lâm Phi muốn thiến cậu Úc Lâm Phi muốn thiến cậu’, ý thức của Văn Trình bị vứt sang một bên, chờ tới khi cậu kịp phản ứng lại đến cùng chuyện gì đang xảy ra… Tô Duy Hi đã đẩy kim tiêm nhọn vào trong da cậu.
“MEO!!” Âm thanh mèo kêu thê thảm tới cực điểm khiến Úc Lâm Phi sửng sốt trong giây lát, bất quá hắn vẫn không có buông lỏng lực đè lại Văn Trình… Nghe tiếng kêu thảm thiết của mèo nhà mình kia giống như là bị lột da, Úc Lâm Phi chỉ sợ ngay khi hắn buông tay ra, Văn Trình sẽ trực tiếp lao ra ngoài cửa…
Đau quá a a a a! Cậu cư nhiên bị tiêm a! A a a a a, Văn Trình không ngừng hô meo ô meo ô, dùng ánh mắt tràn ngập huyết lệ oán hận nhìn chằm chằm vào Úc Lâm Phi đang chặn cậu lại.
“… Đừng nhìn ta, một chút nữa là tốt rồi.” Nhìn ánh mắt thống khổ kia của Văn Trình, Úc Lâm Phi không hiểu sao lại cảm thấy… chột dạ.
“Tốt rồi, tốt rồi, không đau không đau.” Chỉ có mấy phút mà thôi, Tô Duy Hi dở khóc dở cười nhìn chủ sủng* hai người, y đúng thật là lần đầu tiên nhìn thấy một con mèo dùng ánh mắt khiển trách chủ nhân.
(*: Chủ nhân + sủng vật(thú cưng))
Úc Lâm Phi… Vẫn là phản bội cậu. Giống như đã gặp phải khổ hình cực đoan, tâm tình Văn Trình hạ thấp tới cực điểm, thời gian tiêm trong mắt cậu kéo dài gấp mấy lần, nghe thấy âm thanh dường như vui đùa của Tô Duy Hi vang lên, cậu mới cảm thấy Úc Lâm Phi hơi buông lỏng ra.
“Meo meo meo meo.” Úc Lâm Phi ta không bao giờ tin tưởng ngươi, âm thanh meo ô rất nhỏ nói lên nội tâm thống khổ của Văn Trình, cậu dùng mông đối diện với Úc Lâm Phi, dùng móng vuốt bưng kín mặt mình.
“…” Úc Lâm Phi đội nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
“Uy, tôi nói Úc Lâm Phi, mèo nhà cậu cũng quá có linh tính đi.” Nhìn động tác nhân tính hóa của Văn Trình, Tô Duy Hi cũng không biết nói cái gì cho phải, y nghĩ nghĩ, từ ngăn tủ bên người lấy ra mọt nắm bột phấn gì đó, đưa tới trước mặt Văn Trình.
… Thứ gì, ngửi thấy hương vị mát lạnh này, Văn Trình không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm một cái.
Sau đó cậu liền choáng váng.
Ai yo, trên đầu thật nhiều vòng vòng a… Văn Trình thấy chính mình còn chưa từng được hạnh phúc tới vậy, cậu nhìn con cá nhỏ thất sắc nổi lơ lửng trên đầu […] nhịn không được vươn móng vuốt bắt lấy, miệng cũng không trụ được phát ra âm thanh meo meo…
“Đây là cái gì?” Nhìn Văn Trình mặt dại ra kêu meo ô meo ô, không ngừng ở bàn dưới thân cọ cọ chính mình, một bộ giống như bộ dáng mèo bị bỏ thuốc, Úc Lâm Phi sửng sốt.
“Bạc hà mèo.” Tô Duy Hi nhún vai: “Một loại bột phấn được chắt lọc từ thức ăn vô cùng yêu thích của mèo, có thể khiến cho mèo đắm chìm trong ảo giác 5-10 phút.(Giống thuốc phiện ghê…)
“Sẽ không nghiện chứ?” Úc Lâm Phi tuy thất bộ dáng ngớ ngẩn của Văn Trình phi thường đáng yêu, nhưng vẫn có chút lo lắng.
“Sẽ không.” Tô Duy Hi nói: “Cho cậu một chút này, có thể dùng để xúc tiến mèo con thèm ăn, cũng có thể khiến nó nhổ lông mao ra, bất quá đừng dùng nhiều, dùng hơn liền không có tác dụng nữa.”
“… Được.” Úc Lâm Phi vừa lòng gật đầu.
Vì thế cảm xúc bi thương vừa mới nổi lên của Văn Trình liền chết trong tay bạc hà mèo của Tô Duy Hi, đợi đến lúc cậu có vài phần tỉnh táo lại, đã ngồi ở trong xe Úc Lâm Phi rồi, Hami cáo con chó ngu xuẩn kia ở ngay bên cạnh cậu thè lưỡi.
“…” Tô Duy Hi đến cùng đã cho cậu ăn cái gì?! Đối với bộ dáng ngớ ngẩn vừa rồi của mình còn có chút ấn tượng, Văn Trình mặt đen muốn chết, bọn họ cư nhiên dám đối xử với cậu như vậy!! Đồ nhân loại ngu xuẩn đó cư nhiên dám làm như vậy với cậu!!
“Tiểu Hắc, ngoan, đừng nóng giận.” Nhìn bộ dáng ngồi nghiêm túc của Văn Trình ở ghế phó lái, Úc Lâm Phi vẫn là nhịn không được nở nụ cười: “Là bạc hà mèo, Tiểu Hắc thích không?”
Thích cái rắm! Đó là cái quỷ gì chứ, cư nhiên khiến có cậu cao quý như thế cũng mất đi lý trí, con người chính là thích dùng… mấy cái đồ vật kỳ quái gì đó với tai họa mèo tinh nhân*! Văn Trình khinh thường meo ô một tiếng.
(*:mèo tinh nhân: mèo tinh thông giống như con người, thường bị nói là mang đến tai họa.)
“…” Được rồi, mèo nhà hắn vĩnh viễn ngạo kiều như vậy. Úc Lâm Phi vô lực nghĩ, hắn vươn tay vỗ vỗ đầu Văn Trình, bật thốt lên: “Ba tuần sau còn phải đi tiêm một lần nữa, Tiểu Hắc, ngươi sẽ không còn sợ đi?”
Cái gì? Văn Trình trong nháy mắt trừng lớn con mắt hình cầu của câu, Úc Lâm Phi đang nói cái gì?
“Ân, ta biết Tiểu Hắc là đáng yêu nhất mà.” Theo nụ cươi của Úc Lâm Phi thấy được hương vị giảo hoạt, Văn Trình nghe Úc Lâm phi vui vẻ lầm bầm: “Lần sau sẽ không sợ nữa đúng không?”
Đúng cái rắm a! Dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía cửa sổ xe, Văn Trình phản xạ có điều kiện duỗi móng vuốt của bản thân ra bắt đầu cào.
“… Của ta là thủy tinh…” Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hắc ngươi đừng cào…”
Văn Trình không để ý tới hắn, tiếp tục cào!
“… Còn cào nữa sẽ không có cá nhỏ để ăn.” Úc Lâm Phi tiếp tục uy hiếp.
Hừ, nghĩ chỉ cần cá nhỏ là có thể mua chuộc được ta sao, nằm mơ! Văn Trình cào càng hăng say.
“… Cũng không có gan gà để ăn.” Úc Lâm Phi bình tĩnh.
Ờ… Gan gà nha… Động tác của Văn Trình hơi chậm lại một chút.
“Sữa chua hiện tại của ngươi cũng không có nữa.” Úc Lâm Phi xuất ra đòn sát thủ.
“… Meo ô.” Lỗ tai Văn Trình không vui cụp xuống dưới, ngồi lại về chỗ.
… Thủy tinh đáng thương của hắn, Úc Lâm Phi nhìn vết cào của Văn Trình lưu lại trên tấm thủy tinh, trong lòng tràn ngập bi thương, không phải chỉ là tiêm thôi sao! Khi dễ Hami đều có thể thực hiện vui sướng như vậy, Tiểu Hắc lại có thể biết sợ?
“Ngao… ô.” Không biết vì cái gì Úc Lâm Phi lại liếc mắt một cái nhìn cái đuôi còn đang khoái hoạt lay động của Hami.
“…” Được rồi, hắn đã hiểu, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hami, Úc Lâm Phi lập tức ngộ ra, mèo nhà hắn chính là tên tiểu hỗn đản mềm nắn rắn buông…
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
103 chương
144 chương
50 chương