Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 85
Thái tử nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hưng phấn của thái tử phi, tức giận nói rằng, “Cô đi cưỡi ngựa còn tạm coi được, ngươi là thái tử phi, thao trường cũng không phải địa phương ngươi nên đi.” Hắn nói là sự thật, thao trường hoàng cung vốn chính là chỗ vương công quý tộc và các a ca huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung, thái tử phi đi qua đó quả không thích hợp, trong cung cũng sẽ không có nữ chủ tử nào bạo dạn đề nghị đi cưỡi ngựa giải sầu như thế.
Nhưng thái tử vừa mới nói xong, đuôi lông mày thái tử phi lại dựng đứng lên, hai tay kéo bành mặt của thái tử ra, “Dận nhưng đại gia, ngươi đã từng nói, nếu như cô đi theo hoàng a mã vi hành, cô nhất định sẽ mang ngươi đi theo. Được, ta đợi! Vẫn chờ cái lời hứa hẹn này của ngươi cho tới tận bây giờ! Cũng là ngươi nói, cô sẽ thường dẫn ngươi ra ngoài cung chơi. Hảo, cho tới bây giờ chúng ta cũng chỉ đi ra ngoài cung có một lần! Hiện tại, ta mới nói muốn cưỡi ngựa, ngươi ngay đến một chút do dự cũng không có, liền hắt ta một chậu nước lạnh! Có ý tứ gì.”
Thái tử nghe xong mấy lời oán giận của thái tử phi, tâm tình đột nhiên thay đổi cảm thấy tốt hơn, “Hắc hắc, cái này cũng không nên trách cô. Từ lúc đáp ứng ngươi, cô cũng chỉ tùy giá hai lần, tận lực bồi tiếp hoàng a mã thân chinh, cho tới bây giờ, ngươi cũng là thiếu vận khí. Còn nữa, mỗi lần cô xuất cung, ngươi cũng là bận rộn hận không thể phân thân, càng thêm không trách được người khác. Chuyện ngươi muốn cưỡi ngựa ở trong Tử Cấm thành đúng là không được cho phép, đây là quy củ. Ngươi thử để một tay lên ngực tự hỏi, cô có chỗ nào có lỗi với ngươi?”
Thái tử phi oán hận buông tay ra, thái tử nói không sai, thật là ta vận khí quá kém, “Năm nay hoàng a mã có thể lại ra ngoài tuần du hay không?”
“Đương nhiên là có.” Thái tử kéo dài âm tiết nói, sau đó bị thái tử phi chợt bổ nhào đến, “Ngươi thế nào lại nhiệt tình như vậy…”
“Ngươi có tùy giá hay không, ” thái tử phi cao hứng kéo vạt áo thái tử hỏi.
Thái tử làm bộ thần bí, “Cô có thể tùy giá hay không, cái này còn phải xem ý tứ của hoàng a mã.”
“Ngươi nhất định phải mang ta đi!” Khả dĩ thái tử phi rất khẳng định lần này thái tử nhất định sẽ được đi theo thánh giá, bởi vì Khang Hi đích thân đi chinh phạt cũng không quên gửi thử trò chuyện với thái tử biểu thị thái độ tưởng nhớ, lúc này đây nhất định sẽ mang thái tử đi dã ngoại đổi gió. Mình cũng là đã rất lâu không có ra ngoài, càng không có nhìn qua phong cảnh bên ngoài, thực sự phải đi xem thử một lần mới không có lỗi với nhóm xuyên không về cổ đại.
“Được rồi, đến lúc đó nếu cô thật sự được đi, cô sẽ cố gắng mang ngươi đi theo.” Thái tử nói xong có chút đắc ý, thấy thái tử phi khẩn cầu hắn như thế, hắn vẫn còn rất có ích mà.
Thái tử phi nhìn cái bộ dáng đắc ý này của thái tử cũng có chút ngứa tay, “Ngươi nói là miễn cưỡng mang ta theo sao? Hả?” Nói rồi híp mắt lại uy hiếp mà nhìn thái tử.
“Ha ha, nói đùa với ngươi đấy, ” thái tử rất nhanh thì vuốt lông xù cho thái tử phi, nói đến chuyện ra ngoài kinh du ngoạn, hắn mới nhớ đến một chuyện khác, “Phúc tấn, ta đây còn có một chuyện ngươi có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Chuyện gì?” Thái tử phi nghi ngờ nhìn thái tử, “Nói đi, ta chưa hẳn sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Cô phỏng chừng hoàng a mã có ý định đi nam tuần.” Thái tử cười nói, “Từ năm thứ hai mươi chín chưa đi nam tuần được, đến bây giờ đã tám năm qua đi, chinh phạt xong Cát Nhĩ Đan, nam tuần chắc chắn được đưa lên chương trình hội nghị, nếu không phải năm nay thì cũng là sang năm.”
“Phía nam a, khi còn bé lúc a mã đi nhậm chức ở phía nam, ta đã ở đó qua. Lại nói cũng có chút quen thuộc, có điều lại lần nữa trở về, cũng không biết mọi thứ đã thay đổi thế nào.” Thái tử phi nghĩ đến chuyện quá khứ, hơi có chút hoài niệm, “Ngươi nói nam tuần, ý tứ là có thể mang ta đi theo?”
Thái tử nghe xong nhưng trái lại nở nụ cười, “Chẳng qua cô chỉ là nói cho ngươi mà thôi, đến lúc đó cô có thể đi hay không, hay phải ở lại kinh trông coi đều khó nói, đừng nói là ngươi đang nghĩ ta sẽ trực tiếp dẫn ngươi đi.”
“Nếu đều làm không được vậy còn nói cái này để làm chi, không có ý nghĩa.” Thái tử phi có chút mất hứng.
“Đừng nói những thứ kia, chúng ta làm chính sự quan trọng hơn.” Thái tử cười hì hì cố sức lôi kéo, đem thái tử phi đè lên trên giường, “Từ lúc Hoằng Tích sinh ra, ba năm nay ta không có chỗ nào phát tiết, cô sắp thành thầy tu rồi.” Nói xong liền hôn lên.
“Ngô… Ta còn muốn đi ra ngoài… Này…” thanh âm của thái tử phi bị nuốt chửng trong những động tác hùng hục như hổ đói của thái tử.
Ba năm, Dục Khánh Cung lại có thêm Trữ thị sanh một cánh cách, coi như thái tử đã có bốn người nữ nhi, hai người a ca đều là con vợ cả, hai trai bốn gái lại vẫn bị nói con nối dõi vẫn còn ít, nhất là ít hơn đại a ca, rất nhiều người cũng kỳ quái, thế nào vận khí đám trắc phúc tấn; thứ phúc tấn; thị thiếp này lại kém như vậy, cũng không có số sinh a ca, chẳng bù thái tử phi mang thai hai lần, hai lần đều là a ca, làm cho người ước ao đố kị hận.
Có một lần thái tử phi ở Từ Nhân Cung gặp gỡ Huệ phi, liền bị nàng nhắc đến chuyện thái tử tiểu thiếp không sanh được a ca đúng là quá mức cổ quái, lại cười thái tử phi luôn ghen tuông thích nắm giữ một mình, mỗi tháng độc chiếm chọn thái tử chỉ còn lại hai ba ngày phân cho các trắc phúc tấn thứ phúc tấn và thị thiếp khác, độc chiếm đều đã hai năm mà cái bụng lại một chút tăm hơi cũng không có. Lúc đó ở đây còn có mặt các phi tần khác, thái tử phi vốn định nghĩ quân tử không cùng nữ nhân tính toán, nhưng bị nói xấu vẫn đầy bụng lửa giận, ngay tại chỗ công kích trở lại, để Huệ phi an tâm quản thật lớn đại ca quý phủ và bát a ca là tốt rồi, những việc khác cũng không cần nàng phải tốn nhiều tâm sức như vậy.
Để không bị người ta nói bất kính với thứ mẫu, thái tử phi căn bản ngay đến trau chuốt ngôn từ cũng không muốn làm. Thái tử phi vô cùng chán ghét đám phi tử hậu cung này muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của Dục Khánh Cung, cũng không thấy Huệ phi có cái gì tốt tâm đắc mà lại đi châm chọc người khác, chỉ nói riêng con nối dòng của đại a ca có bốn người nữ nhi một con trai trưởng, so với thái tử còn ít hơn, đường hoàng cái rắm.
Nhưng mà tuy rằng rất giận, lúc quay về Dục Khánh Cung lại cũng vẫn như cũ cho rằng chưa có chuyện này phát sinh, không cùng thái tử nói chuyện con nối dòng, nhắc đến chuyện này thái tử phi chỉ biết ngoại trừ uống tị tử thang hoặc tuyệt tử thang ra (thuốc tránh thai và bỏ thai), bằng không liền khó lòng phòng bị, nhưng có thể phòng còn là tận lực phòng, thái tử chuyên cần chuyện khai chi tán diệp, lại chỉ chuyên canh có một ruộng, luôn luôn sẽ không có kết quả, cứ thế mãi, khi thái tử phi đối mặt với thái tử luôn luôn có chút chột dạ, ngay đến bản thân thái tử phi cũng không biết tại sao mình lại phải có cảm giác áy náy đối với thái tử, có lẽ là bởi vì được ưu ái mà không dám nhận đi, có lẽ là việc sanh con thực sự rất phiền phức cũng rất không thuận tiện.
“Dận Nhưng, lúc đại a ca phúc tấn sinh con trai trưởng gặp cảnh khó sinh, khi đó đại a ca không ở đây, Huệ phi nói muốn giữ lại đứa nhỏ, cho nên hiện tại đại phúc tấn vẫn còn phải uống thuốc giữ mệnh, nếu như ta cũng gặp một tình huống giống đại phúc tấn, ngươi sẽ giữ lớn hay là giữ nhỏ.” Nhiệt tình qua đi, thái tử phi đột nhiên nghĩ đến một nan đề như thế.
“Ăn nói điên khùng cái gì đó, ngươi cũng không phải đại phúc tấn.” Thái tử nhíu mày nói.
Thái tử phi chợt hốt hoảng, mình từ lúc nào lại chỉ chăm chăm để tâm vào chuyện vụn vặt? Lẽ nào hiện tại lòng cũng đã có cảm giác tang thương, hai đời làm người, nhưng ở hiện tại, mới biết được con người có bao nhiêu điều khó xử, nhất là nữ nhân.
“Cô sẽ giữ lớn, hài tử không có còn có thể sinh tiếp, nhưng nếu như ngươi không còn, tất thẩy cũng sẽ không có.” Thái tử nói rồi ôm chặt thái tử phi, vùi đầu vào cánh cổ thái tử phi, “Sau này đừng nói những lời ngu ngốc như vậy, nghe cũng không may mắn.”
Nói xong, thái tử đột nhiên ngẩng đầu, “Ngươi chừng nào thì mới lại có bầu? Cô đã chờ thật lâu a.”
“Chờ đi chờ đi, ta không rảnh chơi với ngươi, sáng sớm mai còn phải xem sổ sách đây.” Thái tử phi rất hài lòng với câu trả lời của thái tử, mừng rỡ chặn lời thái tử nói, thái tử thuận theo, càng không ngừng quấy nhiễu thái tử phi, rơi vào đường cùng, thái tử phi buột miệng nói, “Chờ tuần du trở về, chúng ta sẽ nỗ lực tạo em bé.”
Thái tử cười híp mắt nhận lấy cái lời hứa này, hài tử chỉ cần cố gắng một chút luôn sẽ có, mặc dù đã có hai người con trai trưởng, thế nhưng con cái luôn luôn không chê nhiều, bày ra cũng đẹp mắt.
Lúc các a ca thành niên được sắc phong, ra cung khai phủ là việc tiếp theo phải làm. Việc này án theo tiền lệ trước đó mà làm rất thuận lợi, sắp xếp theo trình tự, chờ sau khi bát a ca chọn xong phủ đệ dời khỏi đây, cũng đã đến tháng sáu rồi.
Thái tử và thái tử phi tuy rằng an ổn chờ ở Dục Khánh Cung, thế nhưng niềm vui của những a ca có được phủ đệ riêng còn chưa dừng lại ở đó, để chuẩn bị lễ vật cấp cho các a ca đều phải tìm một khoản bạc thật lớn, khiến cho thái tử phải cắn răng khi biết khoản tiền phải chi cho việc vặt này, nhớ năm đó hắn dời đến Dục Khánh Cung còn chưa từng thu được quà mừng đây. Không chỉ có tặng lễ, thừa dịp đi chúc mừng còn có thể được một cơ hội xuất cung, thái tử phi không từ chối bất luận cái thiệp mời gì, chịu khó được xuất cung dự tiệc.
Nguyên bản đại a ca và tam a ca cũng đã ở ngoài cung, lần này nhưng là được sắc phong tước quận vương, đều trắng trợn ăn mừng một phen, thái tử cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền đi qua Trực Quận Vương phủ ăn tiệc, như vậy lại cùng thái tử phi ăn nhịp với nhau, phu thê nhưng thật ra phi thường cấp mặt mũi cho nhóm a ca, mỗi cuộc vui cũng không kém nhau.
Tam a ca ăn mừng là trễ nhất, bởi vì các huynh đệ đều chọn ngày hoàng đạo dễ đụng nhau, thiệp mời đưa chậm thì ngày đó liền bị huynh đệ khác cướp đi, cũng chỉ có thể làm vào ngày khác, đến cuối cùng là người thứ nhất khiến người khác phải nói chúc mừng, kết quả lại là người cuối cùng làm tiệc, vì chuyện này mà vẫn cùng tam phúc tấn náo loạn thật là vô cùng mất hứng.
Thái tử phi cùng thái tử đến Thành Quận Vương phủ, thái tử bị kéo đến chỗ nam nhân tề tụ bên kia đi, mà thái tử phi vẫn là đi lướt qua tiến vào hậu viện, mới nhìn đến tam phúc tấn ra chào đón đã cảm thấy bầu không khí là lạ.
Chờ sau khi trắc phúc tấn duy nhất của tam a ca là Đông giai thị cấp thái tử phi hành lễ xong, tam phúc tấn cuối cùng nhịn không được nổi ghen, “Thái tử phi chị dâu, Đông giai muội muội cấp bậc lễ nghĩa nhưng cũng lớn đấy nhỉ, ta đây một đích phúc tấn đều không chịu nổi, ngay trước người cũng phải làm trò.”
Thái tử phi vừa nghe, hai mắt đảo qua Đông giai thị đang cúi đầu thùy mi, chỉ thấy Đông giai thị cũng nhìn sang, trong mắt hàm chứa ủy khuất cùng nước mắt, cũng tận lực chịu đựng, thật là làm cho nam nhân yêu thương, “Thái tử phi nương nương, thiếp không dám, phúc tấn tỷ tỷ nói đùa.” Nói xong, lại một lần nữa quy củ cấp thái tử phi hành lễ.
Lại nhìn nhũ mẫu và nha hoàn phía sau lưng Đông giai thị, trong mắt đều là đối chủ tử lo lắng.
“Đứng dậy đi.” Thái tử phi nhẹ giọng nói, vừa nhìn về phía tam phúc tấn, thấy nàng mắt mang lãnh ý, khóe miệng dắt nụ cười nhàn nhạt khinh thường, trong lòng cười thầm, ác nhân tự có ác nhân trị.
Tam a ca Đông giai trắc phúc tấn chính là Đông giai Nhã Oánh trước đây, lúc chỉ hôn tiến vào trong phủ tam a ca vẫn chỉ là một thứ phúc tấn, lại rất có thủ đoạn, sinh sống ở dưới sự chèn ép của tam phúc tấn mà vẫn được tam a ca cưng chiều hơn, hôm nay còn đang mang thai được bốn tháng, tin vui vừa ra, đã được tam a ca xin thánh chỉ phong làm trắc phúc tấn, lại cộng thêm việc tam a ca được sắc phong làm thành quận vương, quý phủ song hỷ lâm môn, tam a ca mừng rỡ cho rằng hài tử trong bụng Đông giai thị là một phúc khí.
Tam phúc tấn đang cùng Đông giai thị giằng co, lúc bắt đầu thì thường khi dễ khiến Đông giai thị không cách nào đánh trả, thế nhưng sau lại rất ít khi chiếm thế thượng phong, ngọn nguồn hết thảy đều là do tam a ca rốt cuộc vẫn cưng chiều người nào đó hơn, còn có Vinh phi thích đông giai thị hiểu chuyện, trước đó tam phúc tấn thích làm ầm ĩ sớm đã khiến Vinh phi không thích, cho nên liền muốn cất nhắc cái Đông giai thị này lên để có thể ngăn được tam phúc tấn. Có hai người như thế làm chủ cho Đông giai thị, tam phúc tấn hận không thể quát Đông giai thị nhưng cũng không thể tùy tiện động nàng, cho nên cuối cùng để cho nàng đi một bước lên tới phẩm vị trắc phúc tấn.
Ba năm này tam phúc tấn cũng thu liễm rất nhiều, nhưng ở hậu viện cũng rốt cuộc không trở về thời đắc ý càn rỡ như trước kia được nữa, đối với Đông giai thị càng là hận thấu xương.
Bởi vì không thể để đối phương đắc ý, lại thêm phải nhìn mặt lê hoa đái vũ dụ dỗ đàn ông đáng ghét kia, tam phúc tấn bất cứ lúc nào cũng sẽ không cấp cho Đông giai thị sắc mặt tốt, cho nên thường xảy ra chuyện đâm thọc, đây cũng là một màn thái tử phi vừa gặp phải.
“Thái tử phi chị dâu, chúng ta qua bên kia đi, tứ đệ muội, Ngũ đệ muội và thất đệ muội đều ở đây.” Tam phúc tấn không muốn tiếp tục ở gần Đông giai thị, trực tiếp mang thái tử phi rời đi, có thể thấy được nàng hiện tại hận Đông giai thị đến mức nào, thậm chí ngay cả thái tử phi trước đây đã đánh nàng một bạt tai, nàng cũng có thể cùng thái tử phi ôn chuyện cũ, nhưng đối mặt với Đông giai thị, hận ý lại không kìm được.
“Hảo.” Thái tử phi cũng không nói nhiều, dù gì chuyện của tam a ca quý phủ thì đã làm sao, cũng không phải chuyện của mình nên quản.
Chích vừa mới quay người lại, chợt nghe Đông giai thị đằng sau lưng “A” một tiếng, tiếp theo chính là nhũ mẫu nha hoàn sốt ruột mà kêu to, mau gọi thái y.
Thái tử phi và tam phúc tấn nhất tề quay đầu lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâu thảm, có thể sẽ không tốt nghiệp, cúp mười hai môn, bắt đầu từ ngày mai, ta phải liều mạng bồi bổ, số lượng từ Chương mới sẽ ít đi.
Ta phải cố gắng tốt nghiệp, năm thứ tư đại học không thể để tiếp tục hoang phế, nhất định phải lấy được bằng tốt nghiệp!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
30 chương
344 chương
4 chương
10 chương
63 chương