Thái tử phi nghe xong cung nữ hồi báo thái tử điện hạ đã trở về Dục Khánh Cung, để phòng ngừa thái tử hồi cung nghỉ ngơi một lát xong rồi đi tới sân viện của những nữ nhân khác, lúc đó hắn quấy rối không tiện, lập tức liền ôm củ cải đỏ, dẫn theo nhũ mẫu và cung nữ đi qua tẩm điện của thái tử. Khoảng cách nơi ở của thái tử phi và thái tử rất gần nhất, dù sao thái tử phi cũng là phúc tấn của thái tử, ở gần cũng không chỉ có tượng trưng cho địa vị, mà cũng là một loại bảo đảm để thái tử và thái tử phi thường xuyên gặp nhau, đáng tiếc thái tử phi rất ít nhớ tới lợi thế này để mà đi hấp dẫn sự chú ý của thái tử điện hạ. Chỉ chốc lát sau, thái tử phi đã đến cửa tẩm điện thái tử, thị vệ và thái giám đồng loạt cung kính hành lễ với thái tử phi và tiểu a ca, tiểu thái giám thấy đã làm lễ xong đứng dậy liền hướng vào bên trong truyền báo: “Thái tử phi, tiểu a ca đến!” Thông báo xong, thái tử phi mới mang theo củ cải đỏ, cung nữ nhũ mẫu đi vào. Hà công công nghe được tiểu thái giám thông báo, hiển nhiên còn muốn bẩm báo lại cho thái tử điện hạ một tiếng, sau khi Dận Nhưng bãi triêu trở về tẩm điện của mình, đang ngồi uống trà, nghe được bên ngoài truyền báo nói thái tử phi và tiểu a ca giá đáo, hắn còn hoài nghi mình nghe lầm, chờ Hà Ngọc Trụ nói lại cho hắn một lần, nước trà uống vào bị sặc thiếu chút nữa phun ra lại. “Thái tử phi làm sao lại muốn tới đây?” Dận Nhưng tiếp nhận khăn lau Hà Ngọc Trụ đưa lên, che miệng cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêng tà tà hướng Hà Ngọc Trụ. Lâu lắm chưa thấy qua thái tử phi, chợt nghe được nàng đến tìm hắn, thái tử điện hạ có chút mất bình tĩnh rồi, rõ ràng hơn nửa tháng hai người nước giếng không phạm nước sông, mọi ngày trôi qua đều rất tốt, thái tử phi lại lên cơn điên? “Chủ tử, cái này nô tài không biết.” Hà Ngọc Trụ đưa tay lau cái trán đầy mồ hôi, vì sao thái tử phi đến đây hắn nào biết nguyên do, “Chủ tử, có lẽ thái tử phi nương nương là nhớ ngài.” Hà Ngọc Trụ vắt hết óc rốt cục suy nghĩ ra một lý do, vừa ngẩng đầu thì khuôn mặt đã bị một cái khăn ném tới. “Cái tên nô tài kia, chỉ biết nói mò!” Thái tử điện hạ mới không tin lời này, tiện tay đã đem cái khăn mặt trong tay ném về phía Hà Ngọc Trụ, “Còn không mau đi ra ngoài đưa thái tử phi và tiểu a ca tiến vào.” “Dạ!” Hà Ngọc Trụ gạt khăn mặt trên đầu, vội vàng đi ra khỏi nội thất. Một đám người thái tử phi đã đi vào chính điện, thấy thái tử điện hạ cũng không ở đây, đang kỳ quái thì Hà Ngọc Trụ liền từ một bức bình phong hớt hải đi ra, “Nô tài thỉnh an thái tử phi, thỉnh an tiểu a ca, thái tử phi cát tường, tiểu a ca cát tường.” “Đứng dậy đi, Hà công công, thái tử gia đâu rồi?” Thái tử phi hỏi. “Hồi bẩm nương nương, thái tử điện hạ đang ở bên trong phòng, để nô tài đi ra mời ngài và tiểu a ca đi vào.” Hà Ngọc Trụ cúi đầu đáp lời thì liếc trộm sắc mặt của thái tử phi một chút, thấy nét mặt nàng nhu hòa tâm trạng không tệ, thấy vậy trong lòng liền buông lỏng, lúc này thái tử gia và thái tử phi mới có thể hòa thuận đây. Hà Ngọc Trụ vẫn cảm thấy thái tử phi mới nhìn tuy rằng thông minh, kỳ thực đầu óc rất thô lỗ, trong ngày thường xử trí cung vụ xong, toàn bộ tâm tư liền đặt ở trên người tiểu a ca, lại quên mất chủ nhân Dục Khánh Cung là thái tử gia, đều đã hơn nửa tháng chưa thấy qua mặt thái tử gia cũng không thấy nàng có cái động tĩnh gì, mấy chủ tử ở sân viện khác người nào không tranh giành tình cảm của thái tử gia a. Nghĩ vậy lại liếc mắt nhìn thái tử phi, lần này chỉ e là thái tử phi cũng là không nhịn được đi, tự mình qua đây, còn mang theo tiểu a ca, gợi cho thái tử gia nhớ lại tình xưa, hai người chắc chắn hòa thuận như lúc ban đầu, thái tử phi nương nương vẫn có suy tính. Thái tử điện hạ nếu như nghe được suy nghĩ trong lòng của Hà Ngọc Trụ, nhất định sẽ té ghế rít gào: Hà Ngọc Trụ, con mắt nào của ngươi thấy cô và thái tử phi sống hòa thuận! Đáng tiếc thái tử gia không biết, thái tử phi thoáng nhìn ánh mắt Hà Ngọc Trụ đang đảo qua lại liến thoắng mang vẻ sợ hãi, “Hà công công, chẳng lẽ thái tử gia còn có điều căn dặn gì khác? Không phải vậy thì ánh mắt kia của ngươi là có ý gì?” Hà Ngọc Trụ nghe vậy lập tức nhắm hai mắt lại, “Hồi bẩm thái tử phi nương nương, thái tử gia không có phân phó nào khác, mắt nô tài chỉ là bị chuột rút. Nô tài liền mang ngài và tiểu a ca đi vào.” Thái tử phi không có lại muốn chậm trễ, liền theo vào, Trữ ma ma các nàng vốn cũng là muốn đuổi kịp, nhưng mới vừa đến cửa nội thất, đã bị Hà Ngọc Trụ ngăn lại, “Chủ tử nói, chỉ để thái tử phi nương nương và tiểu a ca đi vào, nô tài không dám cải mệnh.” Bốn người coi chừng ngoài cửa nội thất, hai cung nữ hai tiểu thái giám đem cánh cửa mở rộng, Thạch Tuấn Nham liếc mắt nhìn một cái, giơ tay lên để Trữ ma ma canh giữ ở bên ngoài, “Các ngươi cứ ở lại nơi này đi, bổn cung ôm tiểu a ca đi vào.” “Vâng.” Trữ ma ma cùng đám người đồng thanh đáp, vú em tiến lên đưa củ cải đỏ qua cho thái tử phi ôm, sau đó liền lui xuống. Thái tử phi ôm nhi tử, cùng Hà Ngọc Trụ vào nội thất, đi vào thấy bên trong nội thất còn có ba cung nữ ở bên góc hầu hạ, cả đám thấy hắn đều hành lễ, thái tử phi thuận tiện quan sát, thấy bọn họ đều là mỹ nhân, còn có chút lạ mắt. Cho tới nay, cung nữ thị vệ thái giám bên người thái tử hắn đã gặp đều có thể nhớ kỹ, đối với nhân sự an bài ở nơi này của thái tử cũng biết rõ mồn một, ba cái cung nữ này chưa từng thấy qua, nghĩ đến cũng là đã hơn nửa tháng mới đến Dục Khánh Cung, trước đó tử phủ nội vụ đã bổ sung năm cung nữ tiến vào Dục Khánh Cung, hắn thu xếp hai người cung nữ hầu hạ ở chỗ thị thiếp Vương thị, còn lại ba người không có kiểm tra để cho Hà công công dẫn theo đem cho thái tử. Khi đó hắn cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là ba cung nữ, nhưng hôm nay vừa thấy, về dáng vẻ phong độ và tư thái quả thực có thể so được với bốn mỹ nhân Giang Nam trước đây. Cũng không biết là tên nào thông qua phủ nội vụ đưa vào Dục Khánh Cung, trong lòng thái tử phi suy nghĩ, vì cái người xum xoe nịnh bợ kia mà cảm thấy thương thay, thái tử rõ ràng là không có tín nhiệm người kia, không phải vậy ba mỹ nhân đưa tới thế nào còn chưa đuổi đi, mà vẫn còn ở chỗ này? Phải biết rằng thái tử không phải là một người chính trực như bậc thánh nhân, lám sao có khả năng đối mặt với sự mê hoặc của ba mỹ nữ này còn không có động vào người ta, phải đến chín phần mười chính là đối với người giao hàng không hài lòng. “Phúc tấn rảnh rỗi thê nào lại ôm giáng phúc qua đây?” Thanh âm của thái tử điện hạ vang lên, Thạch Tuấn Nham vội vàng thu lại ánh mắt từ ba người cung nữ kia trở lại trên mặt của thái tử. “Nô tì thỉnh an gia, gia cát tường.” Thái tử phi ôm củ cải đỏ, hơi cúi thấp người chào, “Nô tì đã lâu không gặp gia, tiểu a ca cũng thật là nhớ gia.” Ngụ ý chính là hắn cũng thật rất nhớ thái tử gia ngươi. Thái tử nghe ra lời kia, nắm tay đặt ở trước miệng ho nhẹ, “Phúc tấn miễn lễ, để Giáng Phúc nằm ở trên giường cô đi.” Mặc dù có chút bất ngờ bởi thái tử phi nói nhớ hắn, bất quá trong lòng vẫn là hiểu được ý, xem ra thái tử phi cũng là chịu không nổi nếu vắng hắn, lúc đầu thấy nàng phản ứng hờ hững, còn tưởng rằng nàng chẳng quan tâm, không nghĩ tới, cái người này nhịn không được nữa rồi? Không chừng trước kia là thái tử phi nhịn ở trong lòng đây. Trước đây cô thường hay để cho nàng tự cho mình là người quan trọng, một khi không để ý nàng nữa thì liền vui vẻ mà tự mình chạy tới. Nữ nhân a, không nên đối xử tốt với nàng ta quá mức. Thái tử gia rất là khoái trí mà tưởng tượng trong lòng. Không cần biết từ trước ở chỗ thái tử phi đã ăn không ít thua thiệt, hiện tại nhìn thấy thái tử phi tự mình sang đây xuống nước lấy lòng hắn, hờn dỗi tích tụ trong lòng cuối cùng cũng đến lúc phát tiết ra rồi. “Hà Ngọc Trụ, đi ra ngoài cài cửa lại.” Thái tử điện hạ khẽ hất cằm, ý bảo Hà Ngọc Trụ cũng đem mấy cung nữ kia cùng mang đi ra ngoài. Chờ Hà Ngọc Trụ đóng cửa lại xong, hắn mới đi đến bên kia giường, dựa vào đầu giường ngồi xuống nhìn củ cải đỏ nằm ở trên giường đang tập lật. “Gia, gần đây ngài làm sao?” Thái tử phi nhìn thái tử điện hạ, sóng mắt lưu chuyển, nhu tình vạn phần, “Có cảm thấy trống rỗng cô đơn không?” “Cô rất sung sướng khoái lạc, không có người nào đó lăn qua lăn lại, cô quá thật rất là tự tại.” Khóe miệng thái tử gia ngậm cười, quay đầu lại cho thái tử phi một ánh mắt như muốn nói ngươi hiểu mà, “Chẳng lẽ phúc tấn quá cô đơn tịch mịch?” “…” Thạch Tuấn Nham nhất thời nghẹn lời, hắn trông giống như là oán phụ sao? Vậy đóng vai oán phụ được rồi, “Gia nói đùa, ta cũng rất là vui vẻ.” Giọng nói mang theo một tia cô đơn. “Vậy sao, phúc tấn lời này thế nào lại nghe không đúng lắm nhỉ?” Thái tử nghe được ngữ khí u oán của thái tử phi thì thật là thoả mãn, đắc ý khẽ nắm chân nhỏ của củ cải đỏ, “Giáng Phúc mau lớn lên thật nhanh, tài giỏi giống như cha.” Thái tử phi nghe vậy liếc mắt, ngồi xuống đem củ cải đỏ ôm lấy, “Gia, biết bao lâu rồi ngươi chưa gặp củ cải đỏ không?” “Cũng không lâu lắm.” Thái tử điện hạ chẳng thèm để tâm mà nhéo nhéo thịt mềm trên đùi củ cải đỏ, trong lòng len lén bồi thêm một câu, chẳng qua là cùng với không gặp ngươi dài như nhau. “Cô đã không thấy nó một khoảng thời gian, nghe người trong cung nói giáng phúc ở chỗ ngươi.” “Vậy ngươi sẽ không muốn tới chỗ ta tìm sao?” Thái tử phi lại hỏi, “Hay là nói ngươi không dám gặp ta như trốn tránh rắn rết bò cặp? Ta có đáng sợ như vậy sao?” Thái tử nhướn một cái mi, rất là bất mãn, “Ai nói cô sợ ngươi? Ngươi hôm nay qua đây hay chính là muốn dùng giọng điệu này chất vấn cô? Ngươi có thể làm được một chuyện mà phúc tấn phải làm, đó chính là hầu hạ tốt bản thái tử sao? Căn bản không có! Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện này?” Thái tử phi vừa nghe giọng thái tử giá trách cứ, vô thức đã cảm thấy tức giận trong lòng, nhưng là muốn làm tốt ý định sẽ đối đãi dịu dàng với thái tử điện hạ trước khi đến đây, mày liễu chuẩn bị nhướn lên cũng rũ xuống, trên mặt rất là ủy khuất, nhẹ nhàng lây động ống tay áo thái tử, “Gia, ta biết sai rồi, ta đã để cung vụ và việc chăm sóc củ cải đỏ chiếm hết tâm trí mà lạnh nhạt với ngài, không phải ta đã lập tức tới đây nhận sai với ngài đó sao? Gia, ta nào dám chất vấn ngài a, chỉ là trong lòng cảm thấy ủy khuất khó chịu, muốn hỏi một chút mà thôi.” Thái tử điện hạ nhịn không được run rẩy, đưa tay móc móc cái lỗ tai, “Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, ngươi trúng phải tà sao?” Nếu như không trúng tà, nàng làm sao sẽ đổi tính? Dùng loại giọng điệu nũng nịu đến trời cũng sầu bi nói tất cả oán khuất của mình với hắn, hắn thực sự tiêu hóa không nổi đây. Chẳng lẽ khi hắn không gặp mặt nàng một thời gian, thái tử phi bị chịu kích thích? Cái miệng thái tử phi mêu mếu nước mắt lưng tròng như muốn khóc, “Gia, ngài chẳng lẽ không tin nô tì?” Ngay những tâm tư thầm kín nô tì đều nói ra hết, có thể thấy được hắn có thành ý cỡ nào. Thái tử điện hạ rất muốn tín, thế nhưng hình tượng ác quỷ của thái tử phi trong dĩ vãng khiến hắn không thể nào tin tưởng được, chuyện khác thường tất có mưu mô quỷ kế, huống hồ thái tử phi đã sớm có dấu hiệu thành yêu. “Được rồi, đừng giả bộ cừu non chờ giết thịt nữa, miễn cho làm hư Giáng Phúc.” Thái tử điện hạ đưa tay chỉ củ cải đỏ, “Giáng Phúc đang nhìn đây, ngươi cái người ngạch nương này có diễn xuất tốt hơn nữa, cô một điểm cũng không tín.” Nói rồi nghiêng người đến bên cạnh thái tử phi, ngửi một cái, lại duỗi tay đem chiếc khăn tay thái tử phi đang cầm kia giơ lên, ngửi một cái nhịn không được hắt hơi một cái, “Cái mùi gì đây! Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, chẳng lẽ đây là thành ý ngươi qua đây nhận sai?” Thạch Tuấn Nham vội vàng dùng khăn tay che dấu hành động ném thuốc nhỏ mắt vào lại trong không gian, sau đó trên mặt tạo nên vẻ tươi cười, trực tiếp ôm lấy cổ của thái tử, “Gia, ta chỉ biết gia là người thông minh tuyệt đỉnh, chút ít thủ đoạn của ta đây chẳng phải đều không qua nổi mắt gia sao? Ta là thật tình thành tâm muốn tìm ngươi hòa giải, ngươi rốt cuộc đang bị khó chịu cái gì, nói cho ta một chút, ta sẽ đúng bệnh hốt thuốc, cam kết là thấu hiểu lòng của ngài a.” Thái tử phi chỉ nói hưu nói vượn, thái tử gia trừng mắt một cái, “Giáng Phúc còn đang ở đây, ngươi đứng đắn một chút cho cô.” Thạch Tuấn Nham cúi đầu đối diện ánh mắt đen bóng hiếu kỳ của củ cải đỏ, cũng có chút xấu hổ, buông thái tử điện hạ ra, sau đó hôn củ cải đỏ một cái, “Đúng vậy, củ cải đỏ đang ở đây, gia liền giải thích cho hai chúng ta, cho chúng ta biết vì sao ngươi lại lãnh bạc với mẹ con chúng ta. Ngẫm lại củ cải đỏ mới một tuổi, không có a mã cưng chìu rất đáng thương a. Đúng không, nhi tử.” Nói xong cầm hai tay nhỏ bé của củ cải đỏ giơ lên, làm bộ tán thành, cùng củ cải đỏ dùng ngôn ngữ trên sao hỏa ô ô a a đối thoại. Thái tử điện hạ nổi gân xanh, chịu đựng, “Ngươi cũng không nhớ ngươi đã từng làm chuyện gì! Cô sợ thấy ngươi sẽ lại tức giận!” “A!” Thạch Tuấn Nham sửng sốt, lẽ nào thái tử còn đang ghi hận việc hắn chặt đứt ý định thử chơi mỹ nam của thái tử, còn có ấn ký hắc hồ điệp? Nghĩ đến đây mắt liền chăm chú nhìn vào bộ phận trọng yếu bên dưới của thái tử điện hạ, “Gia, ta lúc đó cũng là vì muốn tốt cho ngươi, hơn nữa ấn ký sớm đã phai nhạt đi rồi mà.” Thái tử điện hạ tức giận cười gằn đáp trả lại, “Con mắt nào của ngươi thấy ta để bụng mấy chuyện đó? A, cô không cùng ngươi tranh luận chuyện này, tự ngươi hỏi bản thân xem, ngươi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?” Thạch Tuấn Nham lắc đầu, nhấc tay xin thề, “Sau đó ta cái gì cũng không có làm, ta là thuần khiết. Dận Nhưng, ngươi không biết là ta oan uổng đi.” “Còn nói dối, kêu cô gái trẻ tuổi đi tới thuận thiên phủ cáo trạng Tác Ngạch Đồ, nếu cô không đem chuyện này đè xuống, ngươi có biết sẽ phát sinh chuyện gì hay không? Lẽ nào đây không phải là ngươi làm?” Thái tử điện hạ nhìn chằm chằm thái tử phi, xem nàng làm sao giải thích. Thạch Tuấn Nham cuối cùng cũng hiểu ra thái tử là vì hắn tìm Tác Ngạch Đồ sinh chuyện phiền phức nên mới để bụng, Vì vậy thở dài một hơi, thật là đáng thương nói, “Ai, gia, thì ra ngươi nói việc này, nhưng đó là việc xảy ra ở trước khi ta tạo ấn ký hồ điệp, vậy cho nên ta cũng không có nói sạo a.” “Ngươi!” Thái tử lại trừng liếc nhìn thái tử phi, “Ngươi cũng biết nếu sự tình làm lớn ra, bị minh châu nhất đảng bắt được nhược điểm, cô sẽ gặp bao nhiêu rắc rối? Làm việc gì cũng không nghĩ cho cô, còn muốn cô phải đi giải quyết hậu quả!” “Ngươi không phải là quá ỷ lại vào Tác Ngạch Đồ sao?” Thạch Tuấn Nham nghe vậy tròng mắt đảo quanh suy nghĩ vừa thông suốt, “Ta phân phó người làm việc thì trước đó đã có nghĩ tới, chuyện làm lớn hết mức cũng chỉ khiến hoàng thượng răn dạy ông ta một câu, cũng có thể để ông ta làm việc cẩn thận hơn chút, miễn cho động một chút là giựt giây ngươi đi làm chuyện xấu. Chuyện không làm lớn được cùng lắm thì bị đè xuống, cho dù minh châu nhất đảng bắt nhược điểm, loại nhược điểm này bọn họ cũng chẳng thể làm nên sóng gió gì, căn bản cũng không cần lo lắng.” Nói xong, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn thái tử, “Chẳng lẽ lại có chuyện gì ta không biết phát sinh sao?” Thái tử nghe xong Thạch Tuấn Nham nói, đầu lông mày cũng rời ra, nếu thật chiếu theo suy tính của thái tử phi vừa nãy việc này làm lớn lên xác thực cũng không có gì, tối đa cũng chỉ làm cho Tác Ngạch Đồ ngột ngạt một chút, thế nhưng không nhất định là như vậy, “Lúc ngươi bắt đầu suy tính và làm việc này, khâm sai hoàng a mã phái đi Giang Nam đã trở về, cho nên, ngươi biết bản thân mình sai ở đâu chưa?” “Khâm sai, Giang Nam?” Thạch Tuấn Nham khóe mắt hơi mở, “Dận Nhưng, lẽ nào ngươi… Ta đã sớm nói ngươi không nên tham ô như vậy, ngươi hết lần này tới lần khác không nghe, hiện tại hay rồi!” Thái tử lại dè chừng như thế, chín phần mười là bị khâm sai tra ra cái gì đi. Thái tử nghe vậy xua tay, “Cô trước đó đã những người ở Giang Nam đó đừng nhúc nhích, thế nhưng có một tên ngu ngốc vẫn để cho người của hoàng a mã tra ra, lúc tin tức được đưa về tới, hoàng a mã ở trên triều vẫn chưa nói gì, nghĩ đến trước tiên là nên đè xuống, đại a ca cũng nhận được tin tức, đang tìm cái cớ để đem việc này phơi bày ra. Ngươi lại tìm phiền toái cho Tác Ngạch Đồ, không phải đem nhược điểm đưa đến tận cửa cho hắn sao, bọn họ đang lo không có lý do gì để tìm cô gây phiền phức đây!” “Sau đó thì sao?” Thạch Tuấn Nham cũng âm thầm hối hận, trách không được gần đây không có nhiều tài vật cướp được từ Giang Nam cống cho thái tử, hắn đã sớm cẩn thận. “Chuyện này của ngươi cô trước đó biết được đã đè ép xuống, chuyện ở Giang Nam cô cũng giải quyết rồi, cho nên không có hướng lên trên bẩm báo qua.” Thái tử điện hạ thấy mặt của Thạch Tuấn Nham có ý hối hận, cũng không có cố ý đem chuyện này nói thành nghiêm trọng hơn, phải biết rằng tuy khâm sai đã tra ra dấu vết, nhưng không có liên lụy đến hắn, hắn là muốn hù dọa thái tử phi mà thôi, làm cho nàng sau này ngược lại nghe lời hắn nói, “Sau này ngươi có cái hành động gì nhất định phải báo cho cô biết trước, có biết hay không! Cũng không thể có chuyện như vậy nữa! Nếu không ngươi có trở lại nhận sai cô cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.” “Đã biết. Lần này là ta sai, sau này ngươi cũng thực sự không nên động đến quan trường Giang Nam nữa, nếu thật sự thiếu tiền, có khi ta có biện pháp kiếm được.” Thạch Tuấn Nham gật đầu, tin tức của hắn coi như nhạy bén, lần này là Khang Hi bí mật hành động, không biết mà đưa ra mệnh lệnh sai lầm thì có thể tha thứ, thế nhưng cũng làm cho hắn lo lắng những chuyện thái tử làm ra trước kia hơn, cũng không biết thái tử dính với vụ quan trường Giang Nam đến mức độ nào, trong kinh thành đã đầy rắc rối phức tạp, xa như ở Giang Nam bên kia thì làm sao có khả năng tùy lúc điều động được chứ. “Cô không thiếu bạc, chỉ cần ngươi đem những thứ trước kia lấy từ chỗ cô đem trả lại.” Thái tử khẽ liếc mắt nhìn thái tử phi một cái, thấy thái tử phi lắc đầu giống như là trống bỏi vậy, nhịn không được hừ một tiếng, chỉ vào củ cải đỏ, “Quỷ hám tiền, Giáng Phúc đều bị ngươi làm cho tức giận đến ọc sữa.” Thái tử phi cúi đầu vừa nhìn, cái miệng nhỏ nhắn của củ cải đỏ quả nhiên đang nôn sữa.