Phúc tấn mang thai đến một chút cực khổ cũng đều không cảm thấy, quả thực chính là cùng với khi không mang thai giống như nhau, ngoại trừ cả người thay đổi mập lên một ít, và bụng có chút nhô ra thì hoàn toàn không có thay đổi nào khác, ngay đến trước đó đối với mùi tanh của cá cảm thấy buồn nôn, qua một đoạn thời gian cũng đã không cảm thấy nữa, ngày qua ngày quả thực hay an ổn đến không thể an ổn hơn. Thỉnh thoảng đột xuất mò tới bụng dưới, hắn cũng chỉ cho là bự giống như cái bụng bia mà thôi, ai bảo đứa nhỏ trong bụng ngoan như vậy chứ, một chút quấy phá hắn cũng không có, chờ đứa nhỏ sinh ra rồi, nhất định phải khen ngợi. Phúc tấn nghĩ, sau đó lại cúi đầu nghiêm túc vẽ tranh, hắn gần đây nhàn rỗi, không có gì tiêu khiển, suy nghĩ muốn vẽ ra những bức tranh chibi, bên trong vẽ những chuyện cười về các tiểu a ca của Khang Hi bị hắn gặp được, bắt đầu từ tứ a ca cho đến tận thập tứ ca, còn đại a ca và tam a ca bởi vì tương đối lớn tuổi mà hắn cũng ít khi gặp được, không có ấn tượng đặc thù gì, về phần thái tử, chuyện về thái tử thì nhiều lắm, phúc tấn ở trong một tập tranh đặc biệt hơn cặn kẽ vẽ lại những chuyện thái tử bị hắn khi dễ kia, thậm chí tình cảnh lúc thái tử ở thời khắc động phòng bị hắn đè lên cũng đều vẽ xuống, chỉ chờ sau này thái tử giả ngu không nhận, vừa hay cho hắn xem lại thật kỹ. Nhóm a ca còn nhỏ bây giờ sau khi lớn lên, đối với những chuyện mình làm khi còn bé khẳng định sẽ không muốn nói ra, hắc hắc, nếu bị hắn vẽ xuống rồi, còn trở thành nhật ký manga dài kỳ, đó chính là bằng chứng. Sau này bọn họ ai dám chọc hắn, chờ hài tử của bọn hắn sau khi sanh ra, hắn mới âm thầm đem những bức họa này đóng thành sách, đưa cho con cái bọn họ làm sách giáo khoa vỡ lòng. Cho dù sau này bản vẽ có nhiều đến thế nào, ở căn nhà cao cấp trong không gian thế nhưng còn có một máy photocopy, máy vẫn còn có thể sử dụng đây. Nghĩ tới đây, phúc tấn dùng bút cho cái đầu trọc của tiểu thập tứ phiên bản chibi câu ra một bím tóc, thấy tiểu thập tứ chibi núng nính rất sống động, cho dù vẽ phác hoạ chứ không được tỉ mỉ như tranh chân dung, nhưng cũng có thể làm cho người ta liếc mắt nhìn qua đã biết đó chính là thập tứ a ca, phúc tấn lại tự đắc kỹ năng vẽ tranh của hắn còn chưa có bị thụt lùi, hôm nay bởi vì thường xuyên luyện tập nên càng phát huy hơn. “Chủ tử, lão nô có việc bẩm báo.” Trữ ma ma ở bên ngoài cửa phòng gõ cửa một cái. Phúc tấn nghe thấy, dừng bút đem tập tranh khép lại, trang đầu tập tranh chình ình mấy chữ to, “Hồ sơ mật các nhân nhóm a ca hoàng gia”, nhìn tập tranh biến mất ở trong tay hắn, hắn mới cất giọng nói, “Vào đi.” Trữ ma ma nghe được thanh âm của phúc tấn, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy phúc tấn đang nằm ở trên nhuyễn tháp đọc sách, liền nhẹ giọng nói, “Chủ tử, tốt xấu gì cũng nên để cho mấy nô tài tiến vào hầu hạ người a, người luôn luôn ở một mình bên trong nội thất như vậy, nô tỳ đều cảm thấy không an lòng.” “Các ngươi cũng đều canh giữ ở bên ngoài nội thất, ta chỉ cần vừa lên tiếng là các ngươi có thể nghe được, làm sao lại không an tâm. Được rồi, Trữ ma ma, có chuyện gì sao?” Phúc tấn hỏi, “Hay là việc chuẩn bị mừng thái tử trở về lại xảy ra điều gì chăng?” Chớp mắt đã hơn nửa tháng qua đi, hôm qua mới nhận được tin tức, nói Khang Hi phải về kinh, nếu ông trời lớn đã trở về, như vậy ông trời con là thái tử cũng nên trở về rồi. Phúc tấn phiền nhất lại chính là chuyện thái tử trở về còn muốn gây ra động tĩnh lớn làm như sợ không có ai biết vậy, muốn mọi người ở Dục Khánh Cung chuẩn bị cho tốt việc nghênh tiếp hắn trở về, một người đàn ông thích hư vinh, hắn thế nhưng mặc kệ lời thái tử, trực tiếp phân phó, tất cả phải giản lược. “Phúc tấn, điều không phải chuyện đó. Là Thuần Hoa Viện bên kia, cung nữ báo lại nói Lý giai trắc phúc tấn đau bụng, hiện tại Lý giai trắc phúc tấn được thái y xem qua xong, vẫn luôn miệng nói có người muốn hại nàng.” Trữ ma ma vội vàng trả lời. “Vậy thái y nói như thế nào? Đứa bé trong bụng có làm sao không?” Phúc tấn nghe vậy, sách cầm trong tay buông xuống, ngồi dậy, rời khỏi nhuyễn tháp bước xuống phía dưới. Trữ ma ma vội vàng đỡ phúc tấn, sau đó cùng hắn đi tới, “Thái y nói trắc phúc tấn là dùng lộn điểm tâm có tính lưu thông máu, vậy nên mới đối với thai nhi không tốt. Bởi vì Lý giai trắc phúc chỉ dùng một chút, bởi vậy hài tử mới không có việc gì.” Vùng xung quanh đầu lông mày phúc tấn thoáng cái liền nhíu lại, “Trong viện của nàng làm sao lại xuất hiện điểm tâm có tác dụng lưu thông máu? Không phải nàng vẫn luôn luôn cẩn thận sao, làm sao lại ăn nhầm được? Phân phó, nhất định phải tra ra!” Lý giai thị này đều như chim sợ cành cong hơn nửa tháng, thật vất vả mới đợi được thái tử trở về, kết quả thật đúng là có chuyện phiền phức xảy ra, nếu ở trước lúc thái tử trở về, đứa bé trong bụng Lý giai thị không còn, chuyện kia hơn phân nửa đều phải đổ lên trên đầu hắn, thật không biết là ai dám không coi hắn vào đâu mà lại làm chuyện như vậy. Trữ ma ma nghe được phúc tấn phân phó, bước nhanh tiến lên, đối với phúc tấn rỉ tai nói, “Phúc tấn, đó là một cơ hội tốt a! Nếu đứa bé trong bụng Lý giai thị thật sự không giữ được, có hai nhũ mẫu của Từ Nhân Cung làm chứng, chuyện này hoàn toàn không thể trách người được a. Chủ tử, có muốn nô tỳ đi…” Nói đến phần sau, giọng của Trữ ma ma lại hạ xuống thấp. Thạch Tuấn Nham bị ác mẫu nhà mình nói xong làm cho nở nụ cười, làm hại Trữ ma ma còn tưởng rằng phúc tấn là cùng chung ý nghĩ đây, thiếu chút nữa đã vén tay áo lên liền bắt đầu làm việc, kết quả, phúc tấn lại cười nói, “Lý giai thị nếu thật không giữ được đứa bé, có phải ta làm việc kết quả rất kém hay không. Nhũ mẫu, ngươi phải nhớ kỹ, là ta quản Dục Khánh Cung đó.” Cho dù không trách lên trên đầu hắn được, rơi vào trong mắt Khang Hi và thái hậu, đó cũng là hắn không có tận tâm với trách nhiệm, mới có thể để cho người khác có cơ hội hại con của thái tử, hơn nữa ở trong mắt người ngoài, lại càng không có thể đơn giản như vậy, thậm chí còn có người sẽ cảm thấy là hắn đứng sau lưng trợ giúp hung thủ. Với hắn mà nói, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt. Trữ ma ma nghe xong, chỉ có thể vội vàng bỏ đi ý niệm trong đầu mình, lại vì phúc tấn cảm thấy ủy khuất thay, phúc tấn quản Dục Khánh Cung thật đúng là gian nan a, “Phúc tấn, vậy chúng ta nên làm như thế nào, thái tử gia cũng sắp về tới, nếu Lý giai trắc phúc tấn ở trước mặt thái tử gia giở trò xấu, vậy cứ giở trò xấu đi thì đã làm sao. Theo lão nô thấy, nàng là ăn chúng mấy thứ linh tinh vậy cũng là do nàng tự làm tự chịu. Phòng bếp Dục Khánh Cung chúng ta thế nhưng đã quản rất nghiêm ngặt rồi, có điều tra cũng chẳng tra ra được gì.” “Tra không ra cũng phải tra, dốc sức tra! Rốt cuộc là chính cô ta làm hay là thật có người đối với nàng hạ động thủ, cho dù tra không ra kết quả, cũng phải để cho người bên cạnh thấy thái độ của ta! Ai dám làm hại con cái của thái tử gia, ta tất sẽ không để cho các nàng có kết cục tốt!” Giọng nói phúc tấn có chút nặng, hắn không quan tâm Lý giai thị có thể giữ được đứa nhỏ hay không, người ở trong thâm cung tự bảo vệ hài tử của mình đó là chuyện mà một người làm ngạch nương nên làm, hắn quan tâm là thanh danh của hắn, hắn muốn cho người ta biết, thái độ của hắn cùng Khang Hi, thái hậu, thái tử bọn họ là đồng nhất. “Từ phòng bếp, đến nô tài đưa cơm trong viện Lý giai thị, còn có người đi qua sân của Lý giai thị, toàn bộ đều tra hết một lượt cho ta. Được rồi, ngươi đi phân phó xong, nhớ kỹ để người thông báo cho Lý giai thị một tiếng, nói cho nàng biết, nếu nàng còn chưa an lòng dưỡng thai, ngày kia thái tử gia trở về, cũng không cần nàng phải xuất hiện, cứ ở trong Thuần Hoa Viện dưỡng thai là được.” Phúc tấn nói lời này rõ ràng là hoài nghi Lý giai thị tự mình làm ra chuyện này, không trách hắn nghĩ như vậy, bởi vì thật sự là khi Thuần Hoa Viện nằm dưới sự khống chế nghiêm mật của hắn, muốn động tay động chân thậm chí là Trình giai thị cũng đều không làm được, Lý giai thị có thể bị đau bụng lại không bị tổn thương đến hài tử, dẫn tới những người trong cung đánh cho hắn một dấu, vừa khéo như thế cũng chỉ có chính cô ta mới có thể nắm chắc như vậy. “Vâng, phúc tấn.” Trữ ma ma nhận được mệnh lệnh từ phúc tấn, liền ra khỏi nội thất đi phân phó. Phúc tấn ở lại nội thất ngồi an tĩnh, rũ mí mắt, liên tục đưa tay vuốt ve lóng bao ngón tay, chẳng biết đang suy nghĩ gì, một lát sau, hắn đột nhiên nở nụ cười ra, lại ngước mắt lên lóe sáng, làm như có cái chủ ý gì xấu xa, tâm tình thay đổi tốt hơn rất nhiều, khóe miệng mang theo nụ cười đứng dậy cũng chậm rãi khoan thai đi ra ngoài nội thất. Bởi vì lời nói và thái độ của phúc tấn, lần này dốc sức điều tra, thật đúng là tra ra mấy người nô tài được cài vào làm nội thám, Trữ ma ma thấy sự tình có chút nghiêm trọng, cũng không có lộ ra, mà là lúc không có ai mới nói cho phúc tấn về chuyện mấy người nô tài đó, Thạch Tuấn Nham phân phó nàng đừng động vào những nô tài này, dù sao cũng là người của các cung gài vào, chỉ cần bọn họ không xuất thủ, hắn cũng sẽ không động tới, dù sao không có những người này thì sẽ còn có nhóm tiếp theo được cài vào, chỉ cần giám sát kỹ bọn họ có thể giảm thiểu nguy hiểm, cớ sao lại không làm. Về phần hung thủ cuối cùng hại lý giai thị động thai kia lại là vì sợ quá mà đứng ra nhận tội, hóa ra là thiếp thân cung nữ Hồng Đào của Lý giai thị, nói là bởi vì Lý giai thị đối xử với nàng không tốt nàng âm thầm ghi hận mới ra tay hạ thủ, nói xong đã sớm nuốt kim, còn không để cho người kịp cứu. Lý giai thị khóc giống như cả người nàng làm toàn bằng nước mắt, trên mặt là dáng vẻ một vạn lần cũng không thể tin nổi, phúc tấn ngồi ở phía sau mành che nghe tiếng khóc của nàng, ánh mắt đen tối. Thái tử rất nhanh thì cùng Khang Hi hồi cung, trở lại Tử Cấm Thành, một đường có đủ loại quan lại quỳ lạy nghênh tiếp, thế nhưng trở lại Dục Khánh Cung, ở Dục Khánh Cung lại cùng dáng vẻ ngày thường chẳng hề khác nhau, chỉ sau khi mấy tên nô tài canh cửa thấy hắn mới nhanh chóng hướng vào bên trong truyền báo, “Thái tử điện hạ hồi cung!” Thái tử vốn là từ tuần du ven đô trở về, bởi vì một chuyện nên tâm tình không tốt, bây giờ thấy Dục Khánh Cung vắng ngắt một điểm cũng không có dáng vẻ nghênh tiếp hắn trở về, mặt nhất thời càng đen hơn, một đường hướng Dục Khánh Cung đi, rốt cục sau khi thấy trắc phúc tấn và các thị thiếp đều ở đây chờ hắn đến, trong lòng mới có hơi chút thỏa mãn, thế nhưng tìm trái tìm phải, ngay đến Lý giai thị nghe nói thân thể mang thai không khỏe cũng đều trình diện, nhưng ngay cả cái bóng của phúc tấn cũng chưa từng thấy. Cái này, cả người thái tử gia đều bốc lên một luồng khí lạnh, ai cũng có thể nhận ra hắn mất hứng, thanh âm rét run: “Tại sao phúc tấn lại không có ở đây!” Tràng diện thoáng cái liền đông cứng lại, hai người trắc phúc tấn và thị thiếp tuy rằng sợ thái tử, thế nhưng biết phúc tấn không tới các nàng còn cao hứng nữa là, huống chi thái tử gia rõ ràng cũng bởi vì phúc tấn không ở đây mà tức giận, chuyện này lại càng hay. “Hồi bẩm thái tử gia!” Trữ ma ma thở phì phò thật vất vả mới từ chỗ phúc tấn chạy tới cao giọng hô, thấy bộ dáng nô tài của phúc tấn như vậy lại càng khiến lửa giận trong lòng thái tử càng sâu. “Người đâu, đem thứ nô tài không có mắt này kéo xuống đánh một trăm trượng cho cô!” Thái tử điện hạ lệnh tàn độc, phất tay áo xoay người liền hướng tẩm điện của mình đi đến. Trữ ma ma bị hai người thị vệ kéo xuống, càng không ngừng giãy dụa, cao giọng hướng về bóng lưng thái tử hô: “Thái tử điện hạ dừng chân, thái tử điện hạ dừng chân a! Phúc tấn nàng động thai khí! Thái tử gia ngài mau đi xem phúc tấn một chút đi!” Thái tử điện hạ không có bị điếc, nghe được Trữ ma ma nói lời này, cước bộ nhất thời dừng lại, vội vàng xoay người, quát dẹp đường: “Phúc tấn làm sao sẽ động thai khí được chứ?” Trữ ma ma vùng ra khỏi hai người thị vệ, thoáng cái bổ nhào xuống qùy ngay trước mặt thái tử điện hạ, giọng nói nghẹn ngào, “Thái tử điện hạ, phúc tấn nàng mấy ngày nay không được an ổn cho lắm, lại biết thái tử điện hạ hôm nay trở về, nhất thời sốt ruột chạy ra tẩm điện liền không cẩn thận quẹo chân một cái, động thai khí! Thái y trực hôm nay đang chạy tới xem, phúc tấn rât muốn nhưng không thể nghênh tiếp ngài hồi cung, sai nô tài tới đây nói cho điện hạ. Thái tử điện hạ, ngài mau đi xem phúc tấn một chút đi.” Thái tử cũng chẳng chờ Trữ ma ma nói xong, cất bước liền hướng nơi ở phúc tấn chạy đi, luôn thầm niệm trong miệng cầu trời phù hộ con trai trưởng của hắn nghìn vạn lần không xảy ra chuyện gì, lại trách phúc tấn sơ ý, cửa ra vào hằng ngày mà cũng để vấp chân! Quả nhiên không thể khiến cho hắn yên tâm. Để lại một đám nữ nhân đã đợi thái tử thật lâu nhéo chặt chiếc khăn trong tay, giẫm giẫm chân, cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn thái tử rời đi, đi tìm cái phúc tấn bị động thai đáng giận kia, từng người một đều hận không thể cầu cho đứa bé trong bụng phúc tấn vì vấp té mà mất đi. Trong tẩm điện của phúc tấn, thái y sau khi đã chẩn mạch qua cho hắn, xác nhận không có việc gì xong đã liền bị hắn đuổi xuống phía dưới, sau đó phúc tấn an tâm mà nằm ôm bụng, Trữ má má đều đã đi tìm thái tử, thái tử cũng nên đến rồi đi. Nữ nhân của thái tử gây nhiều phiền toái cho hắn như vậy, còn muốn bắt hắn đi nghênh tiếp thái tử hồi cung, không có cửa đâu. Phúc tấn cười híp mắt nghĩ, vừa nghĩ vừa xoa bụng, đối với đứa nhỏ bên trong thầm nhủ, ừ, con à, đã đến lúc chúng ta cùng a mã của con tính cả vốn lẫn lãi. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha hả, gần đây có hơi chậm chút, trước đây sâu đều rất thích hồi đáp lại tin nhắn, thế nhưng bởi vì gần đây liên tục thức đến canh ba quá mệt mỏi, thời gian mắt nhìn máy vi tính dài rất đau, cho nên viết xong ta sẽ không ngồi máy vi tính, mong muốn các bạn đọc tha thứ. Còn nữa, cảm tạ nhóm người đã cho sâu bá vương phiếu thật to, ╭(╯3╰)╮